(*) Bàn bạc và quyết định ngày thành hôn
Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Dung Cảnh nói một câu, lạnh đến thấu xương.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn, chống lại lạnh như băng hiếm có của hắn, từng tia rét lạnh thẩm thấu ra ngoài, sát ý lộ rõ, nhưng khi đối mặt với nàng, trong khoảnh khắc, lạnh băng thối lui, biến thành một hồ ôn tuyền, từng giọt từng giọt ôn nhu thấm vào tận xương, vốn tâm tình của nàng đang phiền muộn, thoáng một cái, đã tan biến mất, khóe môi vung lên, cười dịu dàng với hắn một tiếng, gật đầu khẳng định, kéo dài giọng: “Dung công tử chúng ta là ai chứ? Nữ nhân của hắn, ai dám đoạt chứ? Ai dám đoạt, hắn liền giết hắn ta không còn manh giáp.”
Dung Cảnh bật cười, nhéo chóp mũi của Vân Thiển Nguyệt, nhìn nàng đầy sủng nịch, giọng nói ôn nhu: “Nàng biết nàng là nữ nhân của ta là được rồi. Sau này đừng làm chuyện khiến cho ta không an tâm nữa.”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, nàng có khiến hắn không an tâm đến như vậy sao? Cần hắn phải nhắc đi nhắc lại?
Dung Cảnh vươn tay vuốt bụng Vân Thiển Nguyệt, xoa nhẹ nhàng qua lại, cúi đầu, nhìn bụng của nàng, rồi ôn nhu nói: “Nàng nói xem, có phải ở đây cũng đã có một……”
Vân Thiển Nguyệt không đợi hắn dứt lời, liền “Ba” một tiếng, phủi tay của hắn xuống, đỏ mặt liếc xéo hắn, “Chỗ nào mà có nhanh như vậy được?”
Dung Cảnh nhìn nàng, nhấn mạnh lại chuyện cũ, “Dạ Thiên Khuynh và Tần Ngọc Ngưng, Dạ Thiên Dục và Triệu Khả Hạm……”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay che miệng của hắn lại, nhìn đôi mắt trong suốt đang lóe lên ánh sáng của hắn, nàng vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Chuyện một lần liền trúng này, tốt nhất, tạm thời chàng vẫn nên đừng nghĩ đến, Dung công tử, chuyện này không thể tính toán được.”
Dung Cảnh nháy nháy mắt.
Bàn tay đang che miệng hắn của Vân Thiển Nguyệt sửa thành che kín ánh mắt của hắn, cảnh cáo: “Chàng dám cho ta áp lực, ta cho chàng biết tay.”
Dung Cảnh không nói lời nào, khóe môi thật mỏng, nhìn thật hấp dẫn.
Vân Thiển Nguyệt nhìn môi của hắn, suy nghĩ trong đầu không thể khống chế mà nghĩ đến các loại kiều diễm trong rèm lụa đỏ ấm áp, cảm giác mất hồn đến tận xương của đôi môi này khi chạm vào thân thể nàng, lập tức, mặt nàng đỏ lên như lửa đốt, vội vàng dừng lại, ho một tiếng, cảnh cáo: “Nếu chàng còn dám nói với ta chuyện này, thì hôm nay, ta sẽ ở lại Vân Vương phủ, không về Tử Trúc Viện nữa.”
Khóe môi Dung Cảnh nhếch lên, lập tức “Ừ” một tiếng thật ngoan ngoãn.
Bàn tay đang che kín mắt hắn của Vân Thiển Nguyệt vẫn không rút về, không muốn để cho hắn thấy khuôn mặt đã đỏ ửng của nàng do có suy nghĩ không thuần khiết, dựa vào trí thông minh của người này, thì chỉ cần sau khi rút tay về, hắn nhìn thấy nàng như vậy, là đã có thể biết được nàng đang nghĩ tới điều gì liền.
Nhưng mặc dù nàng không nói thêm gì nữa, cũng không rút tay về, thì không khí trong xe cũng đã bị thay đổi.
Dường như, trong phút chốc, buồng xe ấm áp liền biến thành một cái lồng hấp lớn, như muốn nướng thân thể của nàng tan chảy ra.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được lông mi thật dài của Dung Cảnh đang động đậy trong lòng bàn tay nàng hai cái, nhiệt độ nóng rực kia truyền từ ánh mắt hắn đến lòng bàn tay nàng. Lòng bàn tay nàng nóng lên, khẽ run, nên liền rút về.
Cùng một lúc, đôi mắt của Dung Cảnh nhìn vào nàng chăm chú.
Cùng một lúc, Vân Thiển Nguyệt liền đưa tay lên che mặt.
Cùng một lúc, đôi môi của Dung Cảnh rơi xuống trên mu bàn tay đang che mặt của nàng.
Xúc cảm tinh mịn, dịu dàng như lửa, cách lớp quần áo, vẫn có thể cảm giác được thân nhiệt đang nóng rực của hắn.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt nhạy cảm, nên liền run lên, đại não “Oanh” một tiếng, nghĩ tới, nam nhân này, nhiệt độ của hắn như thế, chứng tỏ người này còn nghĩ đến từng màn dây dưa nồng cháy không thuần khiết trong rèm lụa đỏ ấm áp sớm hơn cả mình.
Dung Cảnh vây quanh Vân Thiển Nguyệt, tinh tế hôn lên mu bàn tay của nàng, đầu ngón tay, ngón tay xanh nhạt hứng lấy nụ hôn đang rơi xuống của hắn, tạo thành từng dấu ấn ký như đóa hoa mai. Như một ngọn lửa lớn bao lấy nàng, rồi lan tràn ra từng chút từng chút.
Vân Thiển Nguyệt chưa bao giờ biết hắn chỉ hôn tay nàng như vậy, thì cũng đã có thể mất hồn đến tận xương, phong lưu triền miên đến như thế. Thân thể nàng như đang bị thiêu đốt, đại não “Rầm rầm” như từng đợt sấm sét lóe lên, khiến cho cả người nàng như đang bị sét đánh trúng, thiêu đốt toàn thân.
Tay không tự chủ được mà rơi từ trên mặt xuống.
Dung Cảnh hôn lên mi tâm của nàng, gương mặt, vành tai, cuối cùng, hôn lên đôi môi yêu kiều đang thở dốc của nàng.
Hơi thở giữa răng môi như tuyết, lại tựa như sen, hai thân thể ôm nhau, như trăm hoa đua nở, như lửa gặp đồng cỏ khô.
Đôi mắt Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng nhắm lại, lông mi khẽ run, cơ thể mới thành nữ nhân, mới gặp mưa móc chưa đầy hai ngày thì sao có thể chống lại sự bao vây và nhu tình vừa tinh tế lại vừa như lửa như thế, cả người nàng mềm nhũng thành một tấm lụa, được nâng niu trìu mến trong lòng, trong tay, trong những nụ hôn của hắn.
Tiếng ngâm không bị khống chế khẽ tràn ra khỏi cánh môi, trong nháy mắt, ánh mắt Dung Cảnh bị lây nhiễm một sự điên cuồng.
Nhưng cũng vì một tiếng yêu kiều triền miên này, mà trong nháy mắt, Vân Thiển Nguyệt giật mình tỉnh lại, mở mắt, liền thấy được ánh mắt đang bị lửa thiêu đốt của Dung Cảnh, ngay lập tức, nàng lại che ánh mắt của hắn lại lần nữa, cúi đầu thở dốc, “Dung Cảnh, đây là xe ngựa……”
Trong thoáng chốc, ánh mắt đang bị lửa thiêu đốt của Dung Cảnh ngưng tụ lại trong lòng bàn tay của Vân Thiển Nguyệt.
“Chúng ta đang trên đường đi đến Vân Vương phủ để nạp hỷ hạ sính……” Vân Thiển Nguyệt lại thấp giọng vừa thở gấp vừa nhắc nhở tiếp.
Hơi thở của Dung Cảnh khẽ đông lại.
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn nghe vào, thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, thả tay xuống, mềm nhũn gục vào trong lòng hắn.
Dung Cảnh không nói lời nào, hơi thở nhẹ nhàng trong ngày thường đang khẽ tràn ra ngoài không có quy luật, hô hấp rối loạn.
Phố xá sầm uất ồn ào náo nhiệt phía ngoài như càng ngày càng cách xa, trong xe yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập đang khắc chế phục hồi từ từ của lẫn nhau.
Qua một lúc lâu, Dung Cảnh mới khôi phục bình thường, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt lại trong lòng, ngón tay như ngọc chạm vào gương mặt mềm mại của nàng, khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Nàng chính là kiếp số trong sinh mệnh của ta.”
Vân Thiển Nguyệt lại không tự chủ được mà lầm bầm, “Chàng mới là kiếp số trong sinh mệnh của ta.”
“Vậy chúng ta chính là kiếp số trong sinh mệnh lẫn nhau.” Dung Cảnh sửa lại.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu đồng ý. Nếu trên thế giới này chỉ có một người làm cho nàng không thể giữ được bình tĩnh, thì đó chính là Dung Cảnh, nếu trên thế giới này chỉ có một chuyện làm cho nàng không thể giữ được bình tĩnh, thì đó cũng chính là chuyện có liên quan đến Dung Cảnh.
“Mười năm trước, ta cho rằng, cả đời này chỉ có thể làm một chuyện duy nhất, chính là chờ hàn độc phát tác mà chết đi, năm năm trước, ta cho rằng, sau này, trong sinh mệnh chỉ có một chuyện duy nhất có thể làm, đó chính là chờ một ngày kia, ta chết đi, nàng sẽ là người duy nhất nhìn thấy ta chết đi, hơn nửa năm trước, ở Linh Đài tự, nàng trúng Thôi Tình dẫn, chuyện duy nhất mà ta muốn làm không phải là dẫn đường cho công lực trong thân thể nàng, để giúp nàng giải trừ Thôi Tình dẫn, mà là nghĩ muốn nàng ngay tại nơi đó, ta dùng tất cả lực khống chế toàn thân, mới khắc chế được chính mình. Sau đó, nàng đã giải trừ được Thôi Tình dẫn, nhưng lại xuất hiện kỳ tích, đã chữa trị cho ta khỏe lại hoàn toàn, ta dốc hết tất cả, cũng phải bắt được nàng, thật chặt không buông, ai cũng không đoạt được.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong giọng nói bình tĩnh, mang theo ôn nhu thấm vào tận xương tủy, “Vân Thiển Nguyệt, cho tới bây giờ, ta chỉ vì nàng mà thôi.”
Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng mà nghe, trong lòng được đong đầy nhu tình không thể hòa tan. Nghe được mấy câu nói ngắn gọn của hắn, lại làm cho nàng sinh ra một sự yêu thương phát ra từ vực sâu, một sự yêu thương từ tận đáy lòng, chỉ với vẻn vẹn một câu, chính là, may mắn, người mà nàng yêu là Dung Cảnh.
May mà người yêu là hắn!
Một sinh mệnh như vậy, vốn sự xuất hiện của hắn đã chính là kỳ tích, hắn trưởng thành cũng là kỳ tích, tất cả mọi thứ của hắn, cũng đều có thể gọi là kỳ tích. Sinh mệnh của hắn, con người của hắn, cũng như tất cả những việc mà hắn làm, đều khiến cho nàng có một cảm giác, chính là,từ nhỏ, hắn đã chính vì nàng mà đến, và cho tới bây giờ, cũng chỉ vì nàng. Sinh mệnh của hắn dùng để thiêu đốt nàng, thiêu đốt trái tim lãnh tình và linh hồn đầy phong vân và từng trải từ kiếp trước của nàng, từ nhỏ đến lớn, nàng đều được hắn hòa tan từng chút từng chút, bao vây hoàn hoàn, tẩy rửa từng chút. Lúc đầu, nàng như một trang giấy trắng, hắn bước vào, lại viết lên đó đầy các màu sắc thuộc về hắn. Cũng khắc sâu vào, làm cho nàng biết được, Vân Thiển Nguyệt thuộc về Dung Cảnh một cách toàn vẹn, cả người lẫn tâm.
Tim bị bao vây bởi một tấm lưới dày và chằng chịt, gió thổi cũng không lọt, nhưng nàng lại cảm thấy ngọt ngào như mật, là bến cảng mà nàng vẫn luôn mong đợi.
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, nhìn Dung Cảnh, giọng nói cũng như hắn, trong bình tĩnh lại mang theo ôn nhu thấm vào tận xương, “Mười năm trước, ta thấy chàng bị thương nặng, hận mình quá nhỏ, không có năng lực để ngăn cản. Năm năm trước, thấy cả nhà Lam thị bị tịch biên, diệt tộc, ta lại nghĩ, cho dù phải dốc hết tất cả sức lực, thì ta cũng sẽ không để Vinh Vương phủ trở thành Lam thị thứ hai, không để Tử Trúc Lâm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Hơn nửa năm trước, ở Linh Đài tự, ta trúng Thôi Tình dẫn, đầu óc không tỉnh táo, nhưng nội tâm lại thanh tỉnh vô cùng, chỉ hận tại sao chàng lại không để ta dung nhập vào tận xương, vì vậy, liền âm thầm thề, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày có được chàng, lấy những tượng Phật vàng kia để thanh toán sau khi ta đã ăn chàng.”
Dung Cảnh nghe đến đó liền ngẩn ra, đôi mi thanh tú tinh tế nhướng cao, giọng nói cũng khẽ nhấn mạnh, “Nàng nói, không cần những tượng Phật vàng kia, mà khi đó, chính vì nghĩ tới, một ngày nào đó ăn ta, rồi lấy những tượng Phật vàng kia để thanh toán sau khi nàng đã ăn ta?”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Chứ còn gì nữa, chàng cho rằng, ta thật sự yêu tiền như vậy sao?”
Đôi môi mỏng hấp dẫn của Dung Cảnh khẽ kéo lên, vẽ nên một hình trăng lưỡi liềm, nhìn nàng chăm chú một lát, rồi vươn tay đỡ trán, nói: “Sao lúc đó nàng không nói? Nếu nàng nói, thì lúc đó, ta sẽ thỏa mãn nàng.”
Khuôn mặt đã khôi phục lại màu sắc cũ mấy phần của Vân Thiển Nguyệt lại đỏ lên, khẽ “Hừ” một tiếng, “Lúc đó, chàng yếu như trái cà héo, ngay cả tượng Phật cũng không mang nổi, ta không đành lòng xuống tay.”
Dường như Dung Cảnh cũng suy nghĩ nghiêm túc một chút, rồi nhướng mày hỏi, “Ta đã từng yếu như vậy sao?”
Vân Thiển Nguyệt “Hừ” một tiếng.
Dung Cảnh nhìn nàng, nói từng câu từng chữ: “Vân Thiển Nguyệt, thì ra nàng đã hoài nghi năng lực của ta từ lâu.”
Vân Thiển Nguyệt nghe thấy những lời này có điểm là lạ, liền vội vàng nói: “Khi đó, thoạt nhìn, chàng thật sự ……” Nói tới đây, chống lại đôi mắt thâm u của Dung Cảnh, liền lập tức dừng lại, chỉnh sửa: “Không phải ta hoài nghi năng lực của chàng, mà là không đành lòng, còn, còn có, cái chỗ rách nát kia nữa, đều là tro bụi, ở đó không tốt bằng phòng của chàng……”
“Sai rồi, phải nói là không tốt bằng giường trong phòng ta.” Dung Cảnh sửa lại cho nàng.
Khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt đã bị nhuộm thêm hai rặng mây đỏ, cảm thấy không thể dây dưa tiếp vấn đề này nữa, nên liền lập tức ngừng lại, nói tiếp câu lúc nãy: “Sau đó, ta giải trừ Phượng Hoàng kiếp, sau khi khôi phục trí nhớ, thì cũng nghĩ như chàng. Dung Cảnh, cho tới bây giờ, ta cũng chỉ vì chàng mà đến!”
Dung Cảnh nhìn nàng, cười một tiếng thật dịu dàng, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan trên mặt của nàng, mang theo nhu tình vô hạn.
Lúc này, xe ngựa dừng lại.
Tiếng của Huyền Ca vang lên từ bên ngoài, như đã cố gắng kìm chế, nhưng vẫn không thể không phát ra sự kích động và vui mừng, “Thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, đến Vân Vương phủ rồi.”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, rồi rút tay về.
Vân Thiển Nguyệt ngồi dậy, hai tay đặt lên hai má, thấp giọng hỏi Dung Cảnh, “Bộ dáng của ta như vậy, sao đi ra ngoài đây? Đều tại chàng.”
“Xinh đẹp như hoa nở vào ngày xuân, dung nhan như hoa đào nở. Hôm nay, nàng nên có bộ dáng này, nếu không phải bộ dáng này, thì Vân gia gia sẽ không tin rằng, ông ấy đã chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc nàng đã làm cho ông ấy đạt thành tâm nguyện.” Dung Cảnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt hiểu ý của Dung Cảnh, lão già họm hẹm kia đã nghĩ nàng và Dung Cảnh thành dạng gì từ lâu rồi, hôm nay thành như vậy, chắc chắn ông ấy vui mừng đến điên rồi, nàng mất tự nhiên, lầm bầm, “Lão già họm hẹm này, già mà không kính.”
Dung Cảnh cười khẽ, ôn nhu nói: “Xuống xe thôi!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, vươn tay, vén màn xe lên.
Màn xe vừa được vén lên, mới thấy, trước cửa lớn của Vân Vương phủ đã đứng đông nghịt người. Vân lão Vương gia đứng đầu, Ngọc Thanh Tinh đứng bên cạnh Vân lão Vương gia đỡ ông ấy, Nam Lăng Duệ đứng bên người Ngọc Thanh Tinh, Vân Ly và Thất công chúa đứng bên phải Vân lão Vương gia, phía sau là các phòng các viện bang chi và nha hoàn, hạ nhân của Vân Vương phủ, có khoảng hơn mấy trăm người.
Vân Thiển Nguyệt sợ hết hồn, lập tức hỏi Vân lão Vương gia, “Lão già họm hẹm, trận thế lớn như vậy, đang làm gì thế?”
Vân lão Vương gia trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, “Hừ” một tiếng, rồi nói với con bé: “Xú nha đầu, trưởng thành cũng không lễ phép, không có quy củ, ngay cả gia gia cũng không gọi.”
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, sửa cách xưng hô lại, giọng nói nhão nhoẹt: “Gia gia, lão nhân gia ngài bày trận thế lớn như vậy để làm gì thế? Nghênh đón Tân hoàng? Hay nghênh đón cháu về phủ?”
Vân lão Vương gia không chịu được giọng nói nhão nhoẹt này của Vân Thiển Nguyệt, chán ghét mà lui về sau một bước, mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, nói chuyện cũng không xuôi tai một chút nào, Tân hoàng là một đứa bé mới sinh, còn không xứng để lão đầu tử ông đi ra ngoài nghênh đón, mà cháu lại càng nên đi càng xa càng tốt, ông đi ra ngoài gặp cháu rể mới sắp nạp hỷ hạ sính cưới con gái Vân Vương phủ ta làm vợ.”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, “Người ta còn chưa nạp hỷ, cháu rể mới này của ông cũng gọi sớm quá đi?”
“Sớm gì? Là ai không phải người ta không lấy chồng, còn vào ở trong phòng người ta, hôm nay còn đi theo người ta về để nạp hỷ hạ sính, cô nương đã lớn như vậy rồi, còn không biết xấu hổ, không biết thẹn thùng, vẫn ngồi trong xe mà nói, cũng không đỏ mặt được nửa điểm.” Vân lão Vương gia mắng.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, khi tới, nàng cũng đỏ mặt, nhưng đáng tiếc, bị trận thế lớn như vậy của ông ấy, thoáng cái, đã bị hù dọa biến mất luôn, bây giờ lại bị ông ấy nói thẳng ra ngay trước mặt, nàng có chỗ nào mà còn mặt mũi gì nữa? Ngượng ngùng cũng biến mất, không còn ngượng ngùng nữa, thì còn đỏ mặt cái gì? Liền dứt khoát không thèm ngượng ngùng nữa, nói một cách ảo não: “Cháu không biết ngượng đó, thì sao? Ông mà nói một câu nữa, có tin hay không, hiện tại cháu liền quay về hiếu kính Dung gia gia, sau này có chắt trai cũng chỉ cho một mình ông ấy xem, không cho ông xem?”
Vân lão Vương gia bị đâm trúng chân đau, liền giận dữ, “Xú nha đầu, đừng quên ai mới là gia gia của cháu, đừng quên cháu là con gái của Vân Vương phủ, còn chưa lập gia đình, mà khuỷu tay đã rẽ ra ngoài trước rồi.”
Vân Thiển Nguyệt dùng lỗ mũi “Hừ” một tiếng, “Làm con gái Vân Vương phủ mười mấy năm, cháu thấy đã làm đủ từ lâu rồi!”
Vân lão Vương gia tức đến nỗi râu cũng dựng ngược lên, cầm lấy quải trượng, muốn chào hỏi lên người Vân Thiển Nguyệt, “Xú nha đầu này.”
Quải trượng còn chưa rơi vào trên người Vân Thiển Nguyệt, thì đã bị Dung Cảnh vươn tay ra, nhẹ nhàng ngăn cản, mỉm cười nói với Vân lão Vương gia đang dựng râu trợn mắt: “Vân gia gia bớt giận, nàng ấy xấu hổ mà thôi, nếu ngài đánh nàng ấy nữa, nàng ấy quay về Vinh Vương phủ, cháu lấy thê vi cương (lấy vợ làm đầu), chắc chắn sẽ nghe theo nàng ấy, cứ như vậy, thì coi chừng, sau này, ngài thật sự sẽ không có chắt trai để xem.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, thì trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, vừa bực mình vừa buồn cười. Lấy thê vi cương sao?
Ngay lập tức, Vân lão Vương gia hết giận, rút quải trượng về, nhìn Vân Thiển Nguyệt chăm chú một cái, rồi “Hừ” một tiếng, nói: “Xấu hổ là được rồi! Xú nha đầu, còn không xuống xe? Chờ lão già khọm ông ôm cháu xuống sao?”
Lập tức Vân Thiển Nguyệt cười, “Bộ xương của ông còn có sức đánh cháu mà, sao lại không có chút sức lực nào để ôm cháu?”
Vân lão Vương gia “Hừ” một tiếng, quay đầu, nói với Ngọc Thanh Tinh: “Đây chính là con gái ngoan mà con sinh đó!”
“Công công (cha chồng) bớt giận, Nguyệt nhi không hiểu chuyện, hôm nay chúng ta gả con bé ra ngoài, sau khi gả ra ngoài thì liền do Tiểu Cảnh trông coi con bé. Đứa bé Tiểu Cảnh này cực tốt, sẽ có thể sửa lại tính tình của con bé từ từ.” Ngọc Thanh Tinh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, Dung Cảnh cực tốt sao? Cực đen mới đúng!
“Thanh di yên tâm, sau này cháu chắc chắn sẽ trông coi nàng ấy thật tốt.” Dung Cảnh cười một tiếng thật ôn nhuận.
Ngọc Thanh Tinh gật đầu, dịu dàng nói: “Xuống xe đi! Trong phủ đã chuẩn bị xong tất cả rồi, bà mối cũng đã có mặt. Hôm nay là ngày rất tốt để nạp hỷ hạ sính, thuận tiện, chúng ta cũng thương nghị chuyện đại hôn cho xong luôn.”
Đột nhiên, Vân Thiển Nguyệt nghe được ba chữ “chuyện đại hôn”, liền lập tức kinh ngạc, nhìn về phía Dung Cảnh, nhanh như vậy?
Dung Cảnh nhìn nàng đầy ôn nhu, rồi cười nói với nàng: “Càng nhanh càng tốt.”
Vân Thiển Nguyệt thử nghĩ thì thấy cũng đúng, càng nhanh càng tốt, cho nên không có ý kiến gì, cũng không nói lời nào.
Dung Cảnh chậm rãi xuống xe ngựa, rồi vươn tay ôm Vân Thiển Nguyệt xuống xe, đứng trước mặt Ngọc Thanh Tinh, mỉm cười thi lễ với Ngọc Thanh Tinh, rồi ấm giọng nói: “Thanh di nói rất đúng, hôm nay chính là ngày rất tốt, nên thương định hôn kỳ cho xong luôn.”
“Như vậy tốt nhất! Gả xú nha đầu này ra ngoài sớm một chút, lão đầu tử ông cũng đỡ bị con bé khiến cho tức giận đến chết.” Vân lão Vương gia cũng phụ họa, hiển nhiên rất hài lòng cái với sự sắp xếp này.
Vân Thiển Nguyệt cũng lười tức giận với lão đầu này nữa, nên không nói tiếp.
Nam Lăng Duệ đánh giá Vân Thiển Nguyệt từ trên xuống dưới một lượt, thấp giọng nói một cách sâu kín: “Muội muội của huynh như hoa, đáng tiếc, sau này lại sinh trưởng ở nhà người ta.”
Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đạp Nam Lăng Duệ một cước, thấp giọng nói với hắn: “Không muốn Lạc Dao của ca nở ở nhà người ta, thì đi Đông Hải tìm nàng ấy nhanh đi.”
Nhắc tới Lạc Dao dường như lại càng gợi lên ưu thương của Nam Lăng Duệ, hắn cũng không tránh, nên thật sự bị Vân Thiển Nguyệt đạp một cước, giọng nói đầy bất đắc dĩ: “Muội cho rằng đi tìm nàng ấy là chuyện dễ như vậy sao? Qua chuyện tối qua, sao mấy người Thiên Thánh kia có thể để huynh và nương trở về Đông Hải nhanh như vậy chứ?”
“Năng lực của nương còn không thể mang huynh đi sao?” Vân Thiển Nguyệt liếc huynh ấy.
“Có biết tại sao tối qua, Dạ Khinh Nhiễm đi ra ngoài không? Không phải săn thú, mà dẫn Hắc Y Kỵ chưa lộ diện từ trước đến nay của hắn ta đi ra ngoài, để tra tìm cọc ngầm và con đường bí mật. Cọc ngầm mà nương bố trí trong mấy năm nay đều bị hắn ta nhổ hết mấy cái.” Nam Lăng Duệ nói hơi tức giận: “Không nhìn ra Dạ Khinh Nhiễm tên này còn có bản lãnh đến như vậy.”
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút, “Thì ra hắn ta đi thăm dò cọc ngầm ư? Cọc ngầm mà nương bố trí mấy năm nay đã bị hắn ta nhổ hết mấy cái rồi sao?”
“Chứ còn gì nữa, chẳng lẽ muội không tin sao? Không tin, thì muội hỏi nương đi.” Ngay lập tức, Nam Lăng Duệ đáp lại.
Vân Thiển Nguyệt mím môi, không phải nàng không tin, lấy năng lực và thông minh của hắn ta, ngay khi biết được nương của nàng xuất hiện một cách đột nhiên mà lại còn dưới tình huống bão tuyết phong sơn và sự khống chế của ẩn vệ hoàng thất, Thiên Long, Ám Phượng, thì hắn ta không thể nào không tra xét và kiểm soát nghiêm mật những nơi yếu kém và sơ hở. Tìm được những chỗ này, là có thể tìm được cọc ngầm và con đường bí mật mà nương của nàng đã bố trí. Năm năm trước, hắn ta lấy lực lượng một người đi Nam Cương, dưới sự trông chừng nghiêm ngặt của Nam Cương Vương và Diệp Thiến, mà còn chiếm được Vạn chú Vương của Nam Cương trong bụng Yên Chi Xích Luyện Xà, thì nàng cũng đã biết không thể coi thường hắn ta. Nên chuyện như vậy cũng không ngoài ý muốn, chỉ có điều nàng không nghĩ tới mà thôi.
“Nhiễm Tiểu Vương gia thật thông minh, cọc ngầm ra vào Thiên Thánh được bố trí ba mươi năm cũng bị hắn ta nhổ hết mấy chỗ, hơn nữa, lại chính là những chỗ quan trọng nhất. Chúng ta không thể đi sớm được.” Ngọc Thanh Tinh nghe thấy hai huynh muội đang thấp thầm thì với nhau, thì xen vào, “Nhưng mà, ngày vui của con và Tiểu Cảnh thật cũng sắp tới, chúng ta ở lại thêm mấy ngày này cũng không sao. Lạc Dao thích Duệ Nhi, trong mắt sẽ không nhìn thấy người khác, không chạy mất được. Chỉ có điều, phải chờ thêm mấy ngày thôi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Nam Lăng Duệ không nói thêm gì nữa, lúc này, Vân Ly cười mở miệng, “Chúc mừng muội muội! Rốt cuộc đã đạt được ý nguyện.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Vân Ly, thấy huynh ấy thật sự vui mừng cho nàng, trong mắt cũng là ý cười, khóe miệng của nàng kéo ra, tặng cho huynh ấy một nụ cười thật tươi, “Cám ơn ca ca!”
“Thấy muội muội vui vẻ, cũng không uổng công Cảnh Thế tử đã cực khổ ủ ấp một gốc hoa đào.” Thất công chúa cười nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Thất công chúa, thấy bụng của nàng khẽ nhô lên, tháng vẫn còn ít, nên còn không rõ ràng, nhưng đã hơi đẫy đà, hơn nữa, lại càng thêm thùy mị, nàng cười nói: “Dung Cảnh ở Tử Trúc Viện ủ ấp một gốc hoa đào, mà ca ca thì đã khắc gốc hoa đào kia vào trong lòng của chị dâu, hôm nay đang nảy mầm đấy.”
Ngay lập tức, khuôn mặt của Thất công chúa đỏ lên, mắc cỡ, giận liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, “Quả nhiên đúng như gia gia nói, là một xú nha đầu. Lời như vậy mà cũng có thể nói ra không biết ngượng.”
Khuôn mặt của Vân Ly cũng đỏ lên, thở dài, nói: “Quả nhiên như mẫu phi nói, chỉ có Cảnh Thế tử mới có thể quản được muội.”
Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhíu mày.
Dung Cảnh xoa xoa đầu Vân Thiển Nguyệt, buồn cười nói: “Sao nàng lại không nhận ra rằng, thật ra, gốc hoa đào kia của ta đã được chuyển từ trong viện vào trong lòng của nàng rồi?”
Ngay lập tức, khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, nghĩ tới, không chừng trong bụng cũng đã có một mầm con rồi, nên cũng không phản bác.
Vân lão Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt ăn phải cát liền cười phá lên.
Trong khoảng khắc, tất cả mọi người ở cửa lớn Vân Vương phủ đều nở nụ cười.
Trong không khí vui mừng, mọi người trong Vân Vương phủ cùng vây quanh Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, nghênh đón vào Vân Vương phủ. Mạnh thúc chỉ huy người hầu dỡ sính lễ xuống từ trên hai mươi chiếc xe ngựa.
Từ trên xuống dưới Vân Vương phủ đều được bao phủ trong không khí ồn ào, náo nhiệt, vui mừng.
Đoàn người đi vào đại sảnh, sau khi ngồi xuống, Dung Cảnh lấy một cuốn sổ màu đỏ ra đưa cho Vân lão Vương gia, Vân lão Vương gia nhận lấy, nhìn thoáng qua, rồi đưa cho Ngọc Thanh Tinh, Ngọc Thanh Tinh xem, rồi đưa cho Vân Ly, Vân Ly xem, gật đầu, rồi cũng đưa một cuốn sổ màu đỏ cho Dung Cảnh, sau khi Dung Cảnh nhìn thoáng qua, thì liền cười gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua cuốn sổ màu đỏ, nguyên lai là danh sách sính lễ của Vinh Vương phủ và đồ cưới của Vân Vương phủ chuẩn bị cho nàng.
Sau khi hai bên xem xong, cũng không dị nghị gì, thì bà mối tiến lên, trao đổi ngày tháng năm sinh của hai người.
Vân Thiển Nguyệt kề sát vào Dung Cảnh nhìn thoáng qua, thấy trên đó đều viết đầy những ý may mắn vui mừng như: cát tường, như ý, thiên trường địa cửu, trăm năm hảo hợp, ông trời tác hợp, v..vv…, gần như nói nàng và Dung Cảnh thành chỉ có trên trời mà không có trên trần gian, nếu cọc nhân duyên này mà không thành, thì chắc sẽ nhân thần cộng phẫn. Nàng buồn cười nhìn đi nhìn lại hỷ chiết, rồi ngẩng đầu lên, thấy Dung Cảnh đang đọc hỷ chiết rất nghiêm túc và chăm chú, khóe miệng khẽ nhếch lên, một đôi mắt đều mang theo ý cười nồng đậm, nàng buồn cười nhìn hắn, người này……
Sau khi đã trao đổi ngày tháng năm sinh, hai bên rất vui mừng, nên bắt đầu thương nghị hôn kỳ.
Dựa theo ý kiến của Vân lão Vương gia thì ngày mai liền gả.
Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn Vân lão Vương gia, có thể thấy được gia gia muốn đá nàng ra khỏi cửa lớn Vân Vương phủ nhanh đến cỡ nào. Lập gia đình có chuyện hôm nay nạp hỷ hạ sính, ngày mai liền gả sao? Hình như thời đại này không có.
Vân lão Vương gia vừa dứt lời, thì Nam Lăng Duệ phản đối đầu tiên, “Không được, quá gấp! Không thể gả đi vội vã như vậy.”
Ngọc Thanh Tinh cũng cảm thấy không ổn, “Công công, đây không phải chuyện đùa, gấp quá rồi.”
Vân Ly cũng nói, “Gia gia, mặc dù hai phủ chúng ta đã chuẩn bị từ lâu, mọi thứ trong hôn lễ cũng chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn còn một vài chuyện nhỏ chưa quyết định, vội vàng như vậy thì sẽ không thể chu đáo được.”
Thất công chúa cũng có cùng ý kiến: “Đúng vậy, gia gia, Cảnh Thế tử yêu quý và trân trọng muội muội, nên tất nhiên, sẽ muốn cho muội ấy một hôn lễ hoàn mỹ, mặc dù chúng ta muốn nhanh, để tránh cho đêm dài lắm mộng, nhưng gấp quá, thì cũng không được, cũng sẽ không hoàn mỹ.”
Mấy người đều nhất trí, cùng cảm thấy không thể vội vã như vậy.
Vân lão Vương gia thấy mọi người phản đối, thì cũng cảm thấy hơi gấp, cho nên, liền nhìn Dung Cảnh.
Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn Dung Cảnh, thấy hắn hơi cúi đầu, dường như đang suy nghĩ tính khả thi trong chuyện này. Nàng nghĩ, gia gia đã nói trúng tim của Dung Cảnh rồi, nếu gia gia nói hôm nay cưới, chắc hắn cũng sẽ suy xét.
Mấy người khác cũng không nói nữa, đều nhìn về Dung Cảnh.
Qua một lúc lâu, Dung Cảnh ngẩng đầu, nói với Vân lão Vương gia: “Mặc dù cháu cũng muốn ngày mai cưới nàng ấy về làm vợ, nhưng cả đời của chúng cháu chỉ đại hôn có một lần, nên cháu muốn phủ kín thiên hạ này bằng lụa đỏ để cưới nàng ấy làm vợ, bày tiệc rượu cho cả thiên hạ ba ngày, để cho cả thiên hạ đều chúc mừng đại hôn của chúng cháu. Ngày mai thì thật sự không kịp, hơi gấp.”
Lời của hắn vừa ra khỏi miệng, thì không chỉ Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc, mà toàn bộ mọi người đang ngồi đều kinh ngạc.
Phủ kín thiên hạ này bằng lụa đỏ, bày tiệc rượu cho cả thiên hạ ba ngày, đây là sự chuẩn bị và hôn lễ lớn đến mức nào, từ xưa tới nay, trong hàng nghìn Đế vương từ xưa đến nay, nghe nói người duy nhất làm được, chỉ có Thiếu chủ Vân tộc cưới công chúa Lam Tuyết làm vợ từ hai nghìn năm trước, phủ gấm hồng vạn dặm, bày tiệc rượu, từ cổ chí kim, cũng chỉ có một người như vậy.
Khắp nơi ăn mừng, tất nhiên cũng khiến trên thế gian phải sợ hãi.
Trong khoảnh khắc, mọi người trong đại sảnh đều không lên tiếng.
Ánh mắt Dung Cảnh lướt qua khuôn mặt của từng người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt, dịu dàng nói với nàng: “Mặc dù nàng không để ý những lễ nghi thế tục này, không muốn phô trương phức tạp đến mức này, nhưng ta lại muốn cho nàng một hôn lễ mà cả đời khó quên. Nữ nhân của Dung Cảnh ta tất nhiên phải có được tốt nhất.”
Câu nói cuối cùng, trong dịu dàng, lại có cuồng ngạo trầm tĩnh.
Mặc dù trong tim của Vân Thiển Nguyệt đã bị cảm động vô số lần, nhưng nàng phát hiện, càng ngày càng không đủ, cứ vào những lúc như vậy, trong đầu của nàng chỉ có một câu nói, nam nhân như Dung Cảnh, chính là đến để thiêu đốt nàng. Chỉ cần ở chung một chỗ với hắn, thì luôn luôn động tâm.
“Như vậy, đệ cần bao nhiêu ngày thì mới chuẩn bị xong?” Nam Lăng Duệ hỏi Dung Cảnh.
“Một tháng.” Dung Cảnh nói.
“Vậy chẳng phải huynh phải ở lại đây tới một tháng sao? Không được, quá lâu.” Ngay lập tức, Nam Lăng Duệ phản đối.
Ngọc Thanh Tinh đánh vào đầu Nam Lăng Duệ một cái, mắng: “Một tháng đã quá nhanh rồi. Cũng chỉ Tiểu Cảnh mới có thể làm được, nếu đổi thành con, chuyện như vậy con phải mất bao lâu, thì mới có thể làm được?”
Nam Lăng Duệ nhíu mày suy nghĩ một chút, hơi nhụt chí, “Nửa năm.”
“Vậy thì đúng rồi!” Ngọc Thanh Tinh trừng mắt liếc con mình một cái, rồi nhìn về phía Vân lão Vương gia, “Ngài thấy sao? Một tháng được không?”
Vân lão Vương gia nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, rồi gật đầu, “Ông không nghĩ tới Cảnh tiểu lại muốn cưới xú nha đầu bằng cách như vậy, đây là phúc khí của xú nha đầu. Một tháng thì một tháng.” Dứt lời, ông hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Xú nha đầu, cháu thấy sao?”
“Cháu không có ý kiến.” Vân Thiển Nguyệt tỏ thái độ.
Dung Cảnh khẽ mỉm cười, giải quyết dứt khoát, “Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Một tháng sau, đại hôn!”