Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, hắn ở Thiển Nguyệt các với nàng, nàng có thể nói không sao?
Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, thì liền nhíu mày nhìn nàng, đôi mắt phượng tinh xảo tỏa ra ánh sáng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ánh mắt thì cũng biết là không thể, cho nên liền bất đắc dĩ gật đầu, cảnh cáo: “Hôm nay ở trên địa bàn của ta, chàng phải nghe lời ta, ngoan ngoãn một chút.”
Dung Cảnh thông minh gật đầu, “Chắc chắn sẽ ngoan ngoãn.”
Cho nên, Vân Thiển Nguyệt không dây dưa với hắn vấn đề ở đâu nữa, liền nói đơn giản lại chuyện nàng gặp Dung Phong trên đường về Vân Vương phủ, và gặp được Lãnh Thiệu Trác và Thương Đình ở trà lâu.
Dung Cảnh nghe xong, thì thần sắc vẫn lười biếng, nói một cách thờ ơ, không quan tâm: “Hiếu Thân Vương phủ trung với Dạ thị đã trăm năm, năm xưa, chuyện của thuỷ tổ của Dạ thị và Hoàng hậu Trinh Tịnh, lão ta ra sức lớn nhất. Hiếu Thân Vương phủ chỉ có mỗi con đường này để đi. Còn Lãnh Thiệu Trác…… Chỉ là biến số mà thôi, có thể biến đổi, cũng có thể không thay đổi.”
Vân Thiển Nguyệt yên lặng trầm tư, không nói lời nào.
“Nếu hắn ta là biến số, vậy có lẽ cái biến số này sẽ chỉ xuất hiện trên người nàng. Còn nếu hắn ta không phải là biến số, thì như vậy chỉ có thể là Hiếu Thân Vương thứ hai.” Dung Cảnh nói một cách thản nhiên: “Mặc kệ là loại nào, thì Lãnh Thiệu Trác cũng không có năng lực lật tay xoay càn khôn. Cho nên, nàng không cần sầu lo, hắn ta nên như thế nào, thì chính là như thế đó.”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, khẽ thở dài, “Ta chỉ nhớ tới một hồi tình nghĩa sau khi hắn ta cải tà quy chính mà thôi. Cảm thấy có thể cứu được một người.”
Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, rồi cười nói: “Nàng có tâm tư này, thì cứ giữ lại cứu ta là đủ rồi. Người khác còn không cần nàng phụ trách phần tâm tư này.”
Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái, hơi buồn cười, người này, luôn cắt bỏ hoa đào khắp mọi nơi.
“Về phần Thương Đình, theo tin tức nhận được thì đám lão già của Thương gia và Lam gia đang cố ý kết thân, từ nhỏ, hai người họ cũng xem như là thanh mai trúc mã, nếu không có Tiểu Duệ ca ca đâm một cây trúc ở giữa, thì có lẽ trước tiên, Lam Y sẽ đẩy lui hôn sự với Phong Tẫn, rồi liền thân mật với Thương Đình, nhưng sau này lại xảy ra một ít chuyện, nên chuyện này mới kéo dài đến giờ.” Dung Cảnh nói, “Cho nên, Thương Đình không có tâm tư khác với nàng, nàng đừng tự cho mình rất tốt.” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, nàng tự cho rằng mình rất tốt sao?
“Tâm tư của nàng cứ an an ổn ổn đặt ở chỗ của ta chờ đám cưới là được rồi, những người và chuyện không liên quan này cũng không cần nàng phải vất vả.” Dung Cảnh xoa xoa đầu Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu dỗ: “Ngoan.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đánh Dung Cảnh một quyền, cáu giận: “Chàng xem ta là con nít mà dỗ sao?”
Dung Cảnh cười khẽ, “Ta lại hận không thể tranh thủ mang một đứa bé đến để trói nàng lại.”
Vân Thiển Nguyệt không để ý đến hắn nữa, đứng lên đi đến tủ treo quần áo, mở tủ treo quần áo, lấy một cái hộp gấm ra, rồi ném cho Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhận lấy hộp gấm, nhướng mày, cười hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Cái gì đây?”
“Tự mở ra xem thì chẳng phải sẽ biết sao?” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn hơi mất tự nhiên.
Ánh mắt Dung Cảnh ôn nhu nhìn nàng một cái, rồi từ từ mở hộp gấm ra, bên trong là một bộ hoa phục bằng gấm màu đỏ thẫm được đặt ngay ngắn. Hắn lấy quần áo ra khỏi hộp, là một bộ trường bào của nam tử bằng gấm màu đỏ tươi, mở ra, cả phòng dường như cũng sáng hơn mấy phần. Hắn lật nhẹ nhàng xem một lần, rồi ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhẹ giọng hỏi, “Làm hồi nào vậy?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, “Chàng đoán xem?”
Dung Cảnh cúi đầu, nhìn thật kỹ từng đường kim mũi chỉ tinh mịn trên gấm lụa đỏ, hình thêu tường vân bên ngoài đều là cách thêu hai mặt, hắn nhìn một lát, rồi thấp giọng nói: “Lúc nàng thêu uyên ương nghịch nước cho ta.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, đoán thật đúng.
“Thì ra khi đó nàng đã muốn gả cho ta rồi.” Dung Cảnh khẽ thở dài, “Sớm biết như thế, ta cũng không cần kéo dài như vậy.”
“Đi ra sau bình phong mặc vào thử xem, xem xem có vừa người không.” Vân Thiển Nguyệt thúc giục hắn.
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, đứng lên, đi vào sau bình phong.
Vân Thiển Nguyệt đứng trước cửa tủ, nhìn bóng dáng mông lung chiếu ra sau tấm bình phong, động tác của hắn rất chậm, rất chậm, một nút cài, hắn cũng mất một lúc lâu, nàng bỗng thấy rất cảm động. Người nam nhân Dung Cảnh này, hắn dùng mười năm mài một thanh kiếm, người khác nhìn qua sẽ cho rằng hắn trù tính khắp nơi, tay mắt thông thiên. Nhưng chỉ có nàng biết, cho tới bây giờ, hắn không dám cầu xin quá nhiều, nàng chính là sở cầu cực hạn của hắn. Bỗng nhiên, nàng rất muốn nhìn hắn mặc hỷ phục chú rể quan do chính tay nàng làm, cho nên liền bước đến sau bình phong. Bước chân của nàng rất nhanh, mấy bước thì đã đi tới sau tấm bình phong.
Cẩm y tuyết hoa mặc trên người hắn, như ngọc vô song. Gấm lụa đỏ khoác trên thân hắn, diễm tẫn thiên hạ. Hai màu sắc tuyệt nhất thế gian xuất hiện trên người của hắn, lại không hiện lên một chút đối lập nào.
Trong nháy mắt, Vân Thiển Nguyệt ngây dại.
Vốn Dung Cảnh đang cúi đầu cài nút, thấy Vân Thiển Nguyệt đột nhiên xông tới, hắn từ từ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của nàng, một ít tình cảm gì đó đang bắt đầu khởi động trong đôi mắt long lanh, mềm mại, triền miên, còn triền miên hơn ánh mắt ôn nhu mà hắn nhìn nàng trong ngày thường không chỉ gấp mấy lần.
Vân Thiển Nguyệt bị ánh mắt như vậy nhìn, thì hô hấp hơi ngừng lại, không bị khống chế mà đi tới trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi, “Vừa không?”
“Đương nhiên vừa.” Dung Cảnh vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt, tựa đầu lên vai nàng, giọng nói hơn khàn, “Trước kia, ta vẫn cho rằng, nàng đối xử với ta chưa bằng một phần mười ta đối xử với nàng. Hôm nay, cuối cùng, ta cũng đã hiểu nàng đối xử với ta cũng như ta đối xử với nàng vậy.”
Vân Thiển Nguyệt bị tâm tình của hắn lây nhiễm, bất mãn lầm bầm, “Chàng trách oan ta, ta luôn đối xử với chàng vô cùng tốt.”
“Ừ, nàng đối xử với ta vô cùng tốt. Trong thiên hạ này, trừ nàng ra, không còn ai thương ta như vậy nữa.” Giọng nói của Dung Cảnh cực nhỏ.
Vân Thiển Nguyệt không chịu nổi cái loại tình cảm vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc, lại mang theo chút tổn thương này của Dung Cảnh, loại tình cảm này, hắn truyền qua nàng, khiến cho tâm tình của nàng gần như bị sụp đổ, nàng vươn tay đánh hắn một cái, giận dữ: “Vốn đã có ta thương chàng, chàng còn muốn ai thương chàng? Chàng dám!”
Dung Cảnh cười khẽ, cảm xúc bị lây nhiễm cũng từ từ rút đi, lắc đầu nói: “Không dám, trừ một mình Vân Thiển Nguyệt ra, ai đến ta cũng không cần.”
Vân Thiển Nguyệt hài lòng nhướng mày, vươn tay đẩy hắn ra.
Dung Cảnh ôm nàng không buông, ôn nhu nói: “Ôm thêm một lát nữa.”
Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể mặc cho hắn ôm.
Một lát sau, Dung Cảnh buông nàng ra, mặc quần áo tiếp. Vân Thiển Nguyệt lấy tay của hắn ra, mặc giúp hắn. Không lâu sau đã ăn mặc gọn gàng, liền kéo hắn ra khỏi bình phong, đi tới trước gương, nam tử trong gương có dáng người cao lớn như ngọc, như một cây ngọc lan, trong tuấn tú lộ ra ung dung tao nhã, đôi mày như tranh như vẽ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn người trong gương, lại si mê đến ngây dại một lần nữa.
Dung Cảnh ấm giọng nói: “Đáng tiếc không mang theo giá y của nàng ở Vinh Vương phủ tới. Nếu mang tới, thì hôm nay, chúng ta liền có thể bái đường luôn.”
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu cười nhìn hắn một cái, thúc giục: “Sắp làm mù mắt ta rồi, mau thay ra đi.”
Dung Cảnh nhìn chính mình trong gương như có điều suy nghĩ một lát, cũng không nói thêm gì nữa, mà thông minh cởi hỷ phục ra, tự tay gấp lại ngay ngắn, đặt vào hộp gấm. Sau đó, không đợi Vân Thiển Nguyệt cất đi, liền quay đầu ra ngoài kêu một tiếng, “Thanh Thường.”
“Thế tử!” Thanh Thường lên tiếng đi vào.
Dung Cảnh đưa hộp gấm cho nàng ấy, “Cất cái này thật kỹ.”
Thanh Thường nhìn thoáng qua hỷ phục trong tay, hé miệng cười một tiếng, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt tiểu thư, quả nhiên ngài làm hỷ phục cho Thế tử. Lúc đó, nô tỳ đã thắc mắc sao Thế tử chỉ làm mỗi giá y mà không làm hỷ phục, Thế tử đã nói, chắc chắn ngài sẽ làm. Ngài là thê tử của ngài ấy, nên đương nhiên, hỷ phục này phải do tự tay ngài làm.”
Vân Thiển Nguyệt cười liếc Dung Cảnh một cái, nghĩ, còn có cái gì mà hắn không đoán được? Người này……
Thanh Thường vui mừng ôm hỷ phục đi xuống.
Vân Thiển Nguyệt lười biếng leo lên giường êm làm ổ, vừa muốn nói gì, thì tiếng của Lăng Liên vang lên bên ngoài, “Tiểu thư, Dạ tiểu quận chúa tới, muốn gặp Nhị hoàng tử.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, Nam Lăng Duệ vừa mới đi, Dạ Khinh Noãn liền tới, nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh, “Ngọc Tử Tịch đâu? Đã đến chưa?”
“Lúc ta đến chỗ của nàng thì hắn ta còn chưa tới, còn bây giờ, nếu không đoán sai, thì bây giờ, chắc hắn ta đang ở trong phòng Vân gia gia.” Dung Cảnh nói.
“Đi, chúng ta đến phòng ông nội gặp hắn.” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, kéo Dung Cảnh, đi ra cửa phòng.
Dung Cảnh nhấc chân đuổi theo nàng.
Đi tới cửa, Vân Thiển Nguyệt dặn dò Lăng Liên, “Đi nói cho Dạ tiểu quận chúa, hôm qua, thân thể Nhị hoàng tử không khỏe, hôm nay đang nghỉ ngơi trong phủ, không tiếp khách.”
Lăng Liên đáp một tiếng, rồi đi liền.
Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh ra khỏi Thiển Nguyệt các, đi đến viện của Vân lão Vương gia.
Không lâu sau, đi vào viện của Vân lão Vương gia, Ngọc Trạc đang canh giữ ở cửa, thấy hai người đi tới, liền vội vàng cười tiến lên hành lễ, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vào trong viện, đi tới phòng của Vân lão Vương gia.
Trong phòng vang lên giọng nói và tiếng cười loáng thoáng.
Vân Thiển Nguyệt đẩy cửa phòng ra, thấy ngồi trong phòng có Vân lão Vương gia và Ngọc Thanh Tình, và còn có một người nữa, chính là Ngọc Tử Tịch. Bởi vì Ngọc Thanh Tình huyễn dung cho Nam Lăng Duệ mấy ngày nay, nên nàng đã không xa lạ gì với gương mặt Ngọc Tử Tịch này, cẩn thận đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới mấy lần, quả nhiên, bàn về phong lưu thì không thể phân cao thấp với Nam Lăng Duệ, có một loại người như vậy, tính tình của hắn chính là phong lưu từ nhỏ, một đôi mắt hoa đào, lúc cười và không cười với người đều treo theo nụ cười có ba phần câu tình, người như vậy là dễ dàng gây tai họa cho con gái xuân khuê nhất.
Nàng đánh giá Ngọc Tử Tịch, thì Ngọc Tử Thư cũng đang tò mò đánh giá nàng.
Vân Thiển Nguyệt đánh giá một phen xong, liền cười nói: “Đây chính là Nhị hoàng tử chân chính đi? Vượt hơn ngàm dặm để đến đây, cực khổ rồi.”
Lúc Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, thì Vân lão Vương gia liếc cháu gái một cái, nói, “Xú nha đầu, cuối cùng cũng nói câu ra hình ra dáng!”
Vân Thiển nguyệt lườm Vân lão Vương gia một cái.
“Hai vị này chính là Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tỷ tỷ sao? Phong thái của hai người thật là trăm nghe không bằng gặp mặt.” Ngọc Tử Tịch đứng lên, nho nhã thi lễ với Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, Ngọc Tử Tịch và Ngọc Tử La có cùng một mẹ, Tử La thì vẫn còn nhỏ, mà Ngọc Tử Tịch này, mặc dù có dáng người cao lớn như ngọc, cũng cao hơn nàng rất nhiều, nhưng bàn về bối phận thì vẫn nên kêu một tiếng tỷ tỷ, hắn ta kêu Thiển Nguyệt tỷ tỷ, đương nhiên là đúng. Nàng cười gật đầu, “Ta có một đám anh trai, lại không có em trai, cuối cùng hôm nay đã có đủ rồi.”
Ngọc Tử Tịch cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, thần sắc phong lưu, lại kêu một tiếng, “Tỷ tỷ!”
Vân Thiển Nguyệt cười đáp một tiếng, nghiêng đầu nói với Dung Cảnh: “Sau này, chàng không được ăn hiếp ta, anh trai, em trai, chị gái, em gái, ta đều có đủ cả, chàng ăn hiếp ta, chắc chắn sẽ có người bênh vực ta.”
Dung Cảnh cười gật đầu, “Đổi lại để nàng ăn hiếp ta, nàng muốn ăn hiếp như thế nào, thì ta liền để nàng ăn hiếp như thế đó.”
Lời này liền mang theo ý tứ khác, mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, làm trò bày tỏ tình cảm trước mặt người khác, người này thật là không biết xấu hổ gì cả.
Ngọc Tử Tịch nhìn hai người, ánh mắt lóe lóe, hiện lên một nụ cười.
“Tịch nhi mới vừa đến, mẹ đang nói lại tình huống mấy ngày qua của Duệ nhi cho nó nghe. Các con xem xem còn có lời gì muốn dặn dò không.” Lúc này, Ngọc Thanh Tình cười mở miệng.
Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, liền cảm thấy, không chỉ Dạ Khinh Noãn, mà cũng cần thiết làm cho Ngọc Tử Tịch hiểu rõ một chút về đám người Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, Thương Đình, cho nên, nàng nói đơn giản với Ngọc Tử Tịch một chút.
Ngọc Tử Tịch im lặng nghe, đặc điểm của mỗi người đều trôi qua tai hắn một lần.
Một lát sau, bên ngoài liền vang lên tiếng của Ngọc Trạc, “Thiển Nguyệt tiểu thư, Dạ tiểu quận chúa nói, nàng ấy và Nhị hoàng tử cũng xem như quen biết, nếu thân thể Nhị hoàng tử không khỏe, thì nàng ấy cũng nên tới thăm hỏi. Bây giờ đang chờ ở cửa không chịu đi.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nhìn qua Dung Cảnh.
Dung Cảnh mỉm cười, “Nếu Dạ tiểu quận chúa đã muốn gặp Nhị hoàng tử như vậy, thì Nhị hoàng tử liền gặp nàng ta đi!” Dứt lời, hắn liền hỏi thăm Ngọc Thanh Tình, “Nhị hoàng tử đang ở đâu?”
“Mấy ngày nay đều ở tại Mai Viên.” Ngọc Thanh Tình nói.
“Bây giờ Nhị hoàng tử liền về Mai Viên đi!” Dung Cảnh dứt lời, liền nói với bên ngoài, “Mời Dạ tiểu quận chúa đến Mai Viên.”
“Dạ!” Ngọc Trạc đáp một tiếng.
Ngọc Tử Tịch đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng, liền có người dẫn hắn đi đến Mai Viên.
“Con thấy đệ ấy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã đáng tin cậy hơn tên ca ca kia của con.” Vân Thiển Nguyệt nhìn theo Ngọc Tử Tịch, nói.
Ngọc Thanh Tình cười nói: “Trong tương lai, Tử Thư kế vị, Tịch nhi sẽ là thần tử phụ chính. Nó được bồi dưỡng từ nhỏ, nên tất nhiên người bình thường không thể so sánh được.”
“Hóa ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nếu là thần tử phụ chính được bồi dưỡng từ nhỏ, thì nàng cũng không cần lo lắng những người bình thường ở Thiên Thánh có thể làm gì được đệ ấy.
“Bây giờ, người cũng đã thấy, nàng đã có thể yên tâm chưa? Mấy ngày nay, nàng không ngủ ngon, đi về nghỉ ngơi đi!” Dung Cảnh nói với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt còn chưa nói gì, thì Vân lão Vương gia liền nói: “Xú nha đầu, chỉ có chút tiền đồ, mới mấy ngày mà đã không chịu nổi. Ông đang chờ ôm chắt đó, nếu trong năm nay mà cháu không cho ông ôm, thì sau này cũng đừng về đây gặp ông nữa.”
Cái gì gọi là mới mấy ngày mà đã không chịu nổi? Ngay lập tức, Vân Thiển Nguyệt nổi giận, cả giận nói: “Ông cho là cháu thích tới gặp ông sao?” Dứt lời, nàng đi ra khỏi cửa phòng.
Dung Cảnh cười đi theo phía sau nàng.
Đi ra khỏi viện của Vân lão Vương gia thật xa, Vân Thiển Nguyệt vẫn còn hơi tức và không cam lòng, nên liền quay đầu trợn mắt trừng Dung Cảnh một cái.
Hai người về đến Thiển Nguyệt các, Vân Thiển Nguyệt vừa dính vào gối liền ngủ mất.
Dung Cảnh ngồi cạnh giường nghĩ, mấy ngày nay thật sự đã khiến nàng mệt muốn chết rồi, vẫn nên để nàng nghỉ ngơi thật tốt, tự kiểm điểm lại một lát, liền không quấy rầy nàng, mà xoay người ngồi vào bàn làm việc.
Ngày hôm đó, Dạ Khinh Noãn thăm Ngọc Tử Tịch, sau khi ra khỏi Vân Vương phủ, trong mắt nàng hiện lên thần sắc mê man, dường như có chuyện gì không nghĩ ra. Sau đó, nàng đến hoàng cung.
Ngày hôm đó, xét khẩn cầu của Hiếu Thân Vương là Lục công chúa ôn lương hiền thục, khéo léo khiêm tốn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, Hiếu Thân Vương rất thích, nguyện ý cưới làm con dâu. Nhiếp Chính Vương hỏi rõ tâm ý của Lục công chúa, Lục công chúa vừa xấu hổ lại mang thẹn thùng đồng ý hôn sự này. Cho nên, Nhiếp Chính Vương hạ chỉ tứ hôn, một tờ hôn thư định ra nhân duyên của Tiểu Vương gia Lãnh Thiệu Trác của Hiếu Thân Vương phủ và Lục công chúa.
Lúc Thánh chỉ hạ, Tiểu Vương gia của Hiếu Thân Vương phủ đang uống trà nghe hát ở trà lâu, nên Hiếu Thân Vương thay thế hắn ta tiếp chỉ, vui vui vẻ vẻ bắt đầu tìm mai mối, mời Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt giờ lành, thương nghị hôn sự.
Sự vui mừng khi Cảnh thế tử Vinh Vương phủ và Thiển Nguyệt tiểu thư dâng hỷ hạ sính còn chưa trôi qua, thì liền truyền ra tin vui của Tiểu Vương gia Hiếu Thân Vương phủ và Lục công chúa, hai chuyện vui lớn này hợp lại cùng nhau, nháy mắt, người kinh thành bị đè nén đã lâu liền sôi trào. Hai ngày sau, Thương gia và Lam gia trong Thập đại thế gia cùng truyền ra tin vui của Thiếu chủ Thương gia và Lam gia chủ. Bởi vì Thương Thiếu chủ nhậm chức ở kinh, nên ít ngày nữa, Lam gia chủ sẽ vào kinh, dâng hỷ và hôn kỳ đều cử hành ở kinh thành.
Tin vui này vừa truyền ra, kinh thành đã náo nhiệt lại càng trở nên náo nhiệt hơn.
Dưới tình huống Dung Cảnh không quấy rầy, Vân Thiển Nguyệt được nghỉ ngơi thật tốt ở Thiển Nguyệt các, hai ngày sau, liền nghe thấy Thương gia và Lam gia cùng truyền ra tin vui, nghĩ, nếu Thương Đình và Lam Y là thanh mai trúc mã, thì như vậy cũng là một cái mối nhân duyên tốt. Nữ nhân Lam Y kia, với nàng, mặc dù không thích, nhưng cũng không đến nỗi chán ghét.
Chớp mắt đã qua mấy ngày, ngày hôm đó là mười lăm tháng giêng.
Mười lăm tháng giêng là tết Nguyên Tiêu, còn được gọi là tiết Nguyên Tiêu, Nguyên Tiêu, hay tết Hoa Đăng. Là ngày lễ được lưu truyền qua ngàn vạn năm, còn náo nhiệt hơn đêm Trừ tịch cuối năm gấp mấy lần. Trong thiên hạ, đều xem đây là ngày lễ lớn nhất.
Dựa theo Cổ chế truyền thống, ngày hôm đó, vạn nhà đều chong đèn, khắp các nơi trong thiên hạ đều đốt đèn hoa đăng, ánh sáng đèn chiếu sáng vạn dặm, biểu thị chúc mừng.
Vào ban ngày, kinh thành Thiên Thánh đã được trang trí đủ loại hoa đăng. Sáng sớm, trên đường lớn, dòng người đã bắt đầu khởi động, xôn xao đợi chờ buổi tối đến.
Vân Vương phủ, sáng sớm đã nhộn nhịp, xôn xao, tất cả mọi người trong phủ đều đem lồng đèn nhiều màu tự chế treo đầy các góc trong viện.
Vân Thiển Nguyệt ở Thiển Nguyệt các lười biếng mấy ngày, mấy ngày nay, Dung Cảnh không quấy rầy nàng, làm cho tinh thần của nàng rất tốt, mặc dù không ra khỏi cửa phòng, nhưng nghe tiếng ồn ào nhộn nhịp bên ngoài, cũng bị lây nhiễm, liền nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh, “Tối nay, chúng ta đi ra ngoài ngắm trăng, xem hoa đăng, dạo phố đi!”
Dung Cảnh thấy nàng hào hứng vô cùng, thì liền cười gật đầu, “Được!”
Hai người đang thảo luận, thì Ngọc Tử Tịch đi vào Thiển Nguyệt các.
Mấy ngày nay, Ngọc Tử Tịch đã trở thành khách quen của Thiển Nguyệt các, từ hôm đuổi Dạ Khinh Noãn về dễ dàng, mỗi ngày, chắc chắn đệ ấy sẽ tới Thiển Nguyệt các la cà một vòng. Dung Cảnh làm việc, đệ ấy liền tán gẫu hoặc đánh cờ với Vân Thiển Nguyệt.
Đệ ấy nói chuyện không dung tục, trong phong lưu lại lộ ra hài hước, cũng không động một chút là chọc tức nàng như Nam Lăng Duệ, cho nên, Vân Thiển Nguyệt rất có hảo cảm, cũng rất thích đứa em trai tiện nghi này.
Mỗi khi Vân Thiển Nguyệt lên tiếng khen ngợi và thích thú, thì Dung Cảnh cũng sẽ nhìn Ngọc Tử Tịch nhiều thêm mấy lần, Ngọc Tử Tịch liền nháy nháy mắt với Dung Cảnh, rồi lại cứ tiếp tục kêu tỷ tỷ dài, tỷ tỷ ngắn không ngừng.
Tục ngữ nói, vật hiếm là quý, những lời này đặt ở trên người cũng có tác dụng như vậy. Người cũng lấy hiếm là quý. Vân Thiển Nguyệt có một đống lớn anh trai, nên đứa em trai này liền trở nên quý hiếm, hơn nữa còn là một đứa em trai có miệng ngọt, cho nên, mặc dù Ngọc Tử Tịch mới tới được mấy ngày, nhưng trình độ thân thiết của hắn và Vân Thiển Nguyệt, có thể nói là, tiến triển cực nhanh.
Hôm nay thấy Ngọc Tử Tịch tới, người còn chưa vào nhà, thì tiếng của Vân Thiển Nguyệt đã truyền ra ngoài, “Tử Tịch, đệ tới vừa đúng lúc, buổi tối chúng ta đi ra ngoài ngắm hoa đăng, xem xem lễ Hoa Đăng ở Thiên Thánh có gì khác với Đông Hải.”
Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, dùng giọng nói không cao không thấp, không nhẹ không nặng, nói: “Vân Thiển Nguyệt, mấy ngày nay, ta buông thả nàng quá nên nàng mới sống quá thoải mái đi!”
Khuôn mặt tươi cười của Vân Thiển Nguyệt cứng đờ, tín hiệu đầu tiên mà đại não vang lên là người này đang ghen. Ghen thì cũng không sao, quan trọng hơn chính là, lại liên quan đến vẫn đề nàng có mệt hay không, nàng vội chuyển thành sắc mặt nghiêm nghị, khuyên bảo hắn: “Chàng ăn giấm lung tung cái gì? Đệ ấy vẫn còn là trẻ con!”
“Trẻ con?” Dung Cảnh nhướng mày, nhìn Ngọc Tử Tịch đang tắm trong ánh mặt trời mà đến gần Thiển Nguyệt các, tư thái tuấn dật, bước đi phong lưu, đặt trong bể người hàng vạn hàng nghìn, đó cũng là một nhân vật có thể nhận ra, hắn nói từ từ: “Trẻ con có thể từng đạp lên nước làm một bài 《 Thải liên thi 》 giữa không trung vì một tiểu thư thế gia, khiến vị tiểu thư kia bỏ quên xuân khuê nguyện ý làm nô tỳ vào hầu hạ trong phủ Nhị hoàng tử? Trẻ con có thể chiếm được mỹ nhân về, đồng thời, bài thơ này của hắn ta còn được văn nhân, đại nho và học sinh thế gia của Đông Hải dùng để viết thành một câu chuyện hay? Trẻ con có thể từng ném mười vạn lượng hoàng kim trong một đêm vì một ca nữ trong thanh lâu, ca nữ kia vốn là một cô gái xấu xí, nhưng trong một đêm đã trở thành đóa hoa xinh đẹp nhất Đông Hải, nở rực rỡ trong khoảnh khắc? Trẻ con có thể coi trọng một vị thanh quan trong triều, mà đồng thời, vị thanh quan kia cũng bị Nhị hoàng tử phong lưu mị hoặc, nên không tiếc từ bỏ tiền đồ tốt đẹp của mình, cũng không quan tâm đến thân nam nhi, mà lại vì tình yêu, nên cam nguyện vào ở trong phủ Nhị hoàng tử?”
Vân Thiển Nguyệt ho một tiếng.
“Những thứ này đều không phải là chuyện mà trẻ con có thể làm ra.” Dung Cảnh nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.
Lúc này, Ngọc Tử Tịch đã đi vào, vốn hai người cũng nói chuyện mà không kiêng kỵ hắn, nên đương nhiên, hắn đã nghe được hết những lời mà hai người nói. Vén rèm lên, đôi mắt hoa đào của hắn nhướng cao, cười nói với Dung Cảnh: “Tỷ tỷ của đệ luôn một lòng với Cảnh thế tử không có hai ý, Cảnh thế tử lo lắng như thế, là vì sao đây?”
Dung Cảnh nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, nói một cách không để tâm: “Hoa đào nhà ta nở rất sum suê, không thể không cắt.”
Vân Thiển Nguyệt vừa tức giận vừa buồn cười trừng Dung Cảnh một cái.
Ngọc Tử Tịch cười một tiếng, “Chẳng trách Thái tử ca ca nói cho đệ biết, phải thân cận với Nguyệt tỷ tỷ thật nhiều, huynh ấy nói, một khi đệ thân cận với Nguyệt tỷ tỷ, thì có thể được nhìn thấy Cảnh thế tử biến đổi sắc mặt, mặt của Cảnh thế tử luôn ngàn năm không thay đổi, có muốn thay đổi cũng không dễ dàng, mà rất khó gặp, là một kỳ quan của Thiên Thánh, không xem sẽ rất đáng tiếc.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thì im lặng, đây là Tử Thư nói? Nàng nhìn qua Dung Cảnh, quả nhiên thấy mặt Dung Cảnh biến thành màu đen, nàng không thể không thừa nhận, Dung công tử biến sắc mặt, đúng là một kỳ quan hiếm có.
“Xem ra đệ ở Thiên Thánh rất thoải mái.” Dung Cảnh nói với Ngọc Tử Tịch một câu không mặn không nhạt.
Ngọc Tử Tịch nháy nháy mắt, nói thật sâu kín: “Đệ vì nhân duyên của tỷ phu và tỷ tỷ mà không ngại xa xôi ngàn dặm, bôn ba cực khổ để đến đây, tỷ phu phải cám ơn đệ mới đúng. Nếu không……” Hắn dừng một chút, kéo dài giọng nói: “Thái tử ca ca nói, đệ không thể đi một chuyến cực khổ không công được, bất cứ giá nào cũng phải đem một chút bạc từ Vinh Vương phủ về, khao huynh ấy vì đã ở cách xa ngàn dặm mà còn phải lo lắng cho đệ.”
Vân Thiển Nguyệt lại im lặng lần nữa, nghĩ, đây phải là một đôi huynh hữu đệ cung (anh em hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau) đến cỡ nào a! Tên Tử Thư này, ở cách xa ngàn dặm mà còn bày mưu đặt kế nữa. Cũng thật làm khổ hắn ta mà.
Dung Cảnh gật đầu, vô cùng chấp nhận, “Đương nhiên nên cám ơn.” Dứt lời, hắn lại bổ sung: “Có điều, quà cám ơn là do huynh quyết định.”
Ngay lập tức, Ngọc Tử Tịch liền cười đến phong lưu, nói: “Nếu tặng cho đệ hai mỹ nhân, thì đệ sẽ không ngại.”
Dung Cảnh đặt biệt phối hợp, “Đến lúc đó liền tặng cho đệ cả một xe mỹ nhân luôn.”
Ngọc Tử Tịch liền chắp tay cúi người hành lễ với Dung Cảnh, dùng giọng nói ngọt nhất, nói: “Cám ơn tỷ phu.”
Khóe môi Dung Cảnh cong lên, dường như hưởng thụ một tiếng “Tỷ phu” này vô cùng. Ghen tức lúc trước đã bay lên chín tầng mây từ lâu.
Vân Thiển Nguyệt ôm chăn nhìn đỉnh gường, im lặng nghĩ tết Nguyên Tiêu hôm nay có trò chơi gì mới hơn năm ngoái không. Bây giờ vẫn còn sớm, mà nàng cũng đã mong đợi.
Ăn trưa xong, Vân Vương phủ liền nhận được ba tấm thiệp mời đến cùng một lúc, thiệp mời cũng bay vào Thiển Nguyệt các như bông tuyết rơi.
Thiệp mời không phải của Dung Cảnh, cũng không phải của Vân Thiển Nguyệt, mà là của vị Nhị hoàng tử Đông Hải quốc này.
Nhị hoàng tử vẫn còn trẻ, mà phong tư đã độc đáo, dung nhan như ngọc có mấy phần giống với Ngọc thái tử, hơn nữa, đối xử với người khác vừa dịu dàng vừa xa cách, lại nhu tình và dễ gần gũi hơn Ngọc thái tử, hắn vừa đến, nhất là trên bữa tiệc đêm giao thừa hôm đó, trong chớp mắt, đã liền bắt được trái tim của các cô gái xuân khuê trong kinh.
Mấy ngày nay, Tiểu quận chúa Đức Thân Vương phủ vẫn chạy tới Vân Vương phủ, các cô gái khác đều cảm thấy Dạ tiểu quận chúa biết rõ có cầu Nam Lương đế nữa thì cũng vô vọng, nên sợ là đã bị Nhị hoàng tử Đông Hải có tuổi xấp xỉ với nàng ấy mê hoặc, tâm hồn thiếu nữ động xuân; bàn về gia thế, bàn về dung mạo, bàn về tài năng, Dạ tiểu quận chúa đều đứng đầu, công chúa hoàng thất cũng không có ai có thể sánh bằng, nên các cô gái đều cảm thấy vô vọng, liền không ai dám tranh giành với Dạ tiểu quận chúa; nhưng qua mấy ngày lại phát hiện Dạ tiểu quận chúa không đến Vân Vương phủ tìm Nhị hoàng tử, cũng không nghe được tin tức giữa hai người nữa, sợ là không thành rồi. Ngày hôm nay lại là tết Nguyên Tiêu, các cô gái đợi một buổi sáng, Đức Thân Vương phủ cũng không truyền ra động tĩnh Dạ tiểu quận chúa đi đến Vân Vương phủ muốn mời Nhị hoàng tử, cho nên, các cô gái không còn ngồi yên được nữa, liền tranh nhau đưa thiệp mời, muốn mời Nhị hoàng tử cùng ngắm trăng xem đèn.
Mặc dù thanh danh phong lưu của Nhị hoàng tử Đông Hải lan xa, nhưng một nhân vật tuấn dật, thanh hoa như hắn ta, trong thiên hạ cũng không có mấy người, các cô gái khuê các trong kinh đều chính là tuổi đang nằm mộng xuân, trong kinh cũng không phải không có nhân vật xuất chúng, nhưng một ít nhân vật xuất chúng này, không phải là người trong lòng, tỷ như Dung Cảnh, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, thì cũng là không có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt, tỷ như Dung Phong, Trầm Chiêu,…vv…v…; cho nên, một con hắc mã (ý là một đối thủ có sức cạnh tranh cao) mới đến này liền được các cô gái trong kinh lén lấy làm chủ đề nói chuyện khi rảnh rỗi.
Nhị hoàng tử Đông Hải Ngọc Tử Tịch, ở trong giới phấn hồng của kinh thành, trong thời gian ngắn danh tiếng cao vô lượng.
So với Thái tử phong lưu của Nam Lương tới kinh, mị hoặc những cô gái kia, ban ngày xuân khuê, ban đêm hoa lâu, kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu (*). Trên phương diện phong lưu, thật sự khó phân thắng bại.
(*) Hai câu thơ trích trong “Bồ Tát Man” kỳ 4 – Vi Trang. Dịch: Cưỡi ngựa tựa bên thành cầu, áo đỏ vẫy khắp lầu cao.
Vân Thiển Nguyệt nhìn xấp thiệp mời trên bàn, như một ngọn núi nhỏ, nàng im lặng trong giây lát, rồi hỏi ý kiến Ngọc Tử Tịch, “Tử Tịch, đệ nhận lời mời của cô nương nhà nào?”
Ngọc Tử Tịch mang theo hứng thú xem hết những thiệp mời kia một lần, một xấp thiệp tỏa ra hương thơm, sau khi hắn xem xong từng tấm, liền để xuống, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tỷ tỷ, không phải đệ đã nhận lời mời của tỷ trước rồi sao?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
“Lúc đệ vừa mới tới Thiển Nguyệt các, tỷ mời đệ cùng ngắm trăng xem đèn, bây giờ liền quên? Không được nha.” Ngọc Tử Tịch ngăn chặn miệng của Vân Thiển Nguyệt lại, cũng thuận tiện ngăn chặn miệng của Dung Cảnh lại luôn, “Làm người phải giữ chữ tín, nói thì phải làm, đây là Thái tử ca ca đã dạy đệ, Thiển Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không được nuốt lời đó! Tỷ phu có trách nhiệm quản giáo tỷ, nên huynh sẽ không để tỷ ấy tùy tiện nuốt lời, làm người không giữ chữ tín như vậy, đúng không?”
Ngay lập tức, Vân Thiển Nguyệt liền tắt tiếng, nhìn qua Dung Cảnh. Nghĩ tới, quả nhiên không hổ là em trai do Tử Thư dạy dỗ từ nhỏ đến lớn.
Dung Cảnh cong môi cười một tiếng, “Đệ nói rất đúng, làm người phải giữ chữ tín. Huynh cũng đã hứa sẽ tặng cho đệ một xe mỹ nhân, nếu những tiểu thư này đã nhiệt tình như vậy, thì những thiệp mời này cũng đều nhận đi!”