Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt nhảy xuống Hàn trì vạn năm ở Vân Sơn hai tháng im hơi lặng tiếng, Thượng Quan Minh Nguyệt nhảy xuống Hàn trì vạn năm một tháng cũng không có động tĩnh. Thần sử trong Ty Thần điện ở Vân Sơn tắt thở, ba vị trưởng lão chưởng Hình đường bị ám vệ Vân Ẩn ngăn cản không thể xuống Hàn trì tìm kiếm kết quả, cũng không thăm dò được chút hơi thở nào ở dưới Hàn trì, ba vị trưởng lão lo lắng đến nỗi tóc bạc hết mấy phần.
Dù có mệnh lệnh của Thượng Quan Minh Nguyệt thì người trong các cung điện ở Vân Sơn cũng không thể đợi nữa, cùng chạy tới bên ngoài Hàn trì vạn năm chờ đợi.
Tất cả mọi người đang chờ đợi một kết quả.
Dần dần, mây đen trên đỉnh núi càng ngày càng dày, Vân Sơn càng ngày càng lạnh, tất cả mọi người đều cảm thấy như kiếp nạn lâm đầu.
Những người sinh sống ở đây như họ chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó Vân Sơn sẽ bị diệt, bị tiêu vong.
Chớp mắt lại qua nửa tháng.
Có vài người không chịu nổi giá lạnh, đã bắt đầu vận dụng Linh lực chống đỡ.
Lại nửa tháng sau, bầu trời của Vân Sơn bỗng nhiên bị đám mây màu đen bao phủ, không có ban ngày, trước mắt một mảnh tối om.
Tựa như dưới đáy Tử Thần, Địa Ngục tầng thứ mười tám, động đen không đáy, muốn nuốt hết Vân Sơn.
Biến hóa như thế, ám vệ Vân Ẩn luôn trấn định từ trước tới giờ cũng bị kinh hãi.
Tam trưởng lão chưởng Hình đường đã nhẫn đến cực hạn, Đại trưởng lão nóng nảy, lúc này rút kiếm ra, đặt lên cổ mình, nói với thủ lĩnh ám vệ Vân Ẩn: “Thần nữ đã đi xuống ba tháng, Thiếu chủ cũng đi xuống hai tháng, nếu không cho ta xuống, ta liền cầm kiếm tự vẫn.”
“Chúng ta cũng cầm kiếm tự vẫn!” Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão cũng lập tức rút bảo kiếm ra đặt lên cổ.
“Còn có chúng ta!” Người trong các cung điện của Vân Sơn cũng đồng thời rút kiếm ra, đặt lên cổ mình.
Thủ lĩnh ám vệ Vân Ẩn nhìn Tam đường trưởng lão và mọi người, lông mày nhăn lại, do dự nói: “Nhưng Thiếu chủ đã hạ lệnh……”
“Hiện tại đã là lúc nào? Bầu trời của Vân Sơn thay đổi, nếu chúng ta đợi thêm nữa, e rằng Vân Sơn này liền vong, không có Vân Sơn, tất cả đều kết thúc! Lúc này còn có thể cố kỵ mệnh lệnh của Thiếu chủ sao? Lỡ như Thần nữ và Thiếu chủ ở dưới đã xảy ra chuyện thì sao?” Đại trưởng lão tức giận nói.
Nhị trưởng lão vội nói: “Còn lỡ như gì? Hiện tại sợ là Thiếu chủ và Thần nữ đã xảy ra chuyện rồi. Nếu không tại sao Vân Sơn lại lâm vào bóng tối, chỉ sợ là đảo mắt sẽ tiêu vong.”
“Đúng vậy! Thiếu chủ ra lệnh cho chúng ta chờ hai tháng, cũng đã đến lúc rồi. Chờ thêm nữa, sợ rằng chờ tới chính là Vân Sơn suy vong. Tất cả chúng ta đều không có đường sống.” Tam trưởng lão cũng vội nói.
Thủ lĩnh ám vệ Vân Ẩn nhìn Hàn trì vạn năm, trước kia là một mảnh sương trắng, hôm nay Vân Sơn đã chẳng phân biệt được ban ngày đêm tối, tất cả đều là một mảnh tối như mực, làn sương trắng này cũng thành màu đen. Thần thái hắn có chút dao động.
“Thanh Phong, cho chúng ta xuống đi!” Lúc này Lam Linh và Tử Kỳ đi tới, cùng nói với thủ lĩnh ám vệ Vân Ẩn.
“Các ngươi?” Thanh Phong nhìn hai người.
Tam đường trưởng lão cũng nhìn hai người.
“Đúng, chúng ta là tùy thị của Thiếu chủ, mặc dù Linh lực không bằng một hai phần của Thiếu chủ, nhưng mấy năm nay cũng chăm chỉ tu luyện. Chúng ta đi xuống tìm kiếm tin tức.” Lam Linh nói.
“Lỡ như các ngươi cũng không lên thì sao?” Tam đường trưởng lão nói.
“Hai canh giờ sau, lỡ như chúng ta cũng không lên, xin Tam trưởng lão dẫn người rời khỏi Vân Sơn.” Lúc này Tử Kỳ nói.
“Đúng vậy! Hai canh giờ sau mà chúng ta không lên, xin Tam đường trưởng lão dẫn mọi người ở Vân Sơn rời khỏi Vân Sơn. Hôm nay Vân Sơn phát sinh đại biến như vậy, nhất định là Thiếu chủ và Thần nữ ở dưới hồ gặp đại nạn, bởi vì Vân Sơn có thể tồn tại hậu thế ngàn vạn năm nay không tách rời khỏi Linh lực thừa kế của Thiếu chủ và Thần nữ, Linh lực của Thiếu chủ và Thần nữ càng lớn, Vân Sơn càng mạnh, núi càng thanh, nước hồ càng trong. Hôm nay tình huống như vậy, nô tỳ không dám nói chắc chắn Thiếu chủ và Thần nữ đã xảy ra nguy nan, nhưng nhất định cũng không lạc quan. Sợ rằng có dấu hiệu Linh thuật khô kiệt.” Lam Linh nói.
“Điều này cũng chính là nguyên nhân chúng ta không thể đợi thêm nữa, ngàn vạn năm, Vân Sơn chưa từng như thế. Sợ rằng……” Gương mặt già nua của Đại trưởng lão bị nhiễm bi thống, khoát tay một cái nói: “Ba chúng ta đi xuống, nếu sau hai canh giờ chúng ta không lên, các ngươi liền mang người rời khỏi Vân Sơn.”
“Không, mặc dù không giữ được Vân Sơn, nhưng chỉ cần giữ được người của Vân Sơn, thì tương lai liền có cơ hội bảo tồn mạch đập của Vân Sơn. Chúng nô tỳ là tùy thị của Thiếu chủ, chỉ phụng dưỡng một mình Thiếu chủ, Thiếu chủ không có ở đây, chúng ta không quan trọng gì, nhưng Tam trưởng lão đức cao vọng trọng, Thiếu chủ không có ở đây, Thần sử tắt thở, ba ngài chính là người chống đỡ cho mọi người ở Vân Sơn. Ba ngài không thể xuống. Chúng ta xuống thích hợp nhất.” Lam Linh lắc đầu.
Đại trưởng lão trầm mặc một lát, cảm thấy có lý, nhìn qua Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão. Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão cùng gật đầu. Lam Linh và Tử Kỳ là tùy thị của Thiếu chủ đã được Tộc chủ chọn trúng từ nhỏ, hai người tất nhiên là người xuất sắc nhất trong thế hệ mới thừa tập Linh lực ở Vân Sơn, hai người đi xuống thăm dò tin tức, quả thật thỏa đáng. Ba người cùng nhìn thủ lĩnh ám vệ Vân Ẩn – Thanh Phong.
“Được! Hai ngươi đi xuống đi!” Thanh Phong nhường đường, không ngăn cản hai người nữa.
Lam Linh và Tử Kỳ nhìn nhau, đồng thời hít sâu nhảy xuống Hàn trì vạn năm.
Tam đường trưởng lão và tất cả mọi người ở Vân Sơn đều buông kiếm im lặng chờ đợi. Lúc này bọn họ đã không dám nghĩ đến kết quả xấu nhất, chỉ mong có thể làm cho bọn họ có niềm vui mừng ngoài ý muốn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Một lúc lâu sau, dưới Hàn trì vạn năm không có động tĩnh.
Hai canh giờ sau, dưới Hàn trì vạn năm vẫn không có động tĩnh.
Sắc mặt Tam đường trưởng thay đổi, sắc mặt ám vệ Vân Ẩn thay đổi, sắc mặt mọi người ở Vân Sơn cũng đều thay đổi. Dưới Hàn trì vạn năm chưa bao giờ xuất hiện tình huống người nhảy xuống không lên được như vậy. Không thể nói tất cả những người Vân Sơn có bản lĩnh nhảy xuống Hàn trì vạn năm mà đi lên, nhưng Lam Linh và Tử Kỳ tuyệt đối có bản lĩnh có thể đi lên, bởi vì từ nhỏ các nàng ấy đã được đặt trong Hàn trì vạn năm tu luyện.
Hôm nay hai người đều không lên, mà im hơi lặng tiếng, chút động tĩnh cũng không có, Hàn trì vạn năm trở thành động chết cắn nuốt sinh mạng, sao có thể không khiến cho họ kinh hãi?
Lần này, Thanh Phong đại biểu cho ám vệ Vân Ẩn mở miệng, “Tam trưởng lão, các ngài mau dẫn mọi người ở Vân Sơn ra ngoài rừng Hắc Phong đi!”
“Chúng ta không đi! Chúng ta muốn cùng chết cùng sống với Thiếu chủ, Thần nữ và Vân Sơn!” Hắn ta vừa dứt lời, liền vang lên một mảng lớn tiếng kiên quyết, đinh tai nhức óc dưới sương mù đen dày đặc.
Tam đường trưởng lão quay đầu lại nhìn mọi người ở Vân Sơn.
Từ hai nghìn năm trước, Vân Sơn có phân nhánh, con nối dòng trong chủng tộc khổng lồ liền suy giảm. Đến đời này, người còn sống ở Vân Sơn cũng chỉ có mấy ngàn. So với một Vân Sơn từng có khả năng sánh với một nước, từ lâu đã như một trời một vực. Nhưng có một ích lợi, chính là người Vân Sơn đoàn kết, trên dưới một lòng, chưa từng có ngoại lệ. Cho dù xuất hiện tình huống bực này, Vân Sơn có dấu hiệu suy vong, cũng không có một ai bước ra gây xích mích nội loạn.
“Đây là mệnh lệnh!” Giọng nói của Thanh Phong lạnh lùng, hạ lệnh: “Ta tạm thay Thiếu chủ ra lệnh, toàn bộ ám vệ Vân Ẩn ở lại, những người còn lại đều phải rời khỏi.” Dứt lời, hắn lấy ra một khối lệnh bài.
Mọi người ở Vân Sơn thấy lệnh bài, cùng quỳ xuống.
“Tam đường trưởng lão, các ngài dẫn người đi đi! Nếu Vân Sơn mất, ám vệ Vân Ẩn liền mất theo Thiếu chủ và Thần nữ, nếu may mắn Vân Sơn không mất, khởi tử hồi sinh, thì mọi người lại trở về.” Thanh Phong quay lưng lại, khoát khoát tay.
Tam đường trưởng lão nhìn nhau, trong sắc trời tối đen, nhưng sắc mặt họ lại rõ ràng trắng bệch.
Qua hồi lâu, Đại trưởng lão cắn răng một cái, lớn tiếng nói: “Tất cả đứng lên, đi theo ta!”
“Trưởng lão!” Người Vân Sơn cùng cầu xin.
“Ta lấy tinh hồn của lịch đại tổ tiên Vân Sơn ra lệnh cho các ngươi, đi theo ta! Trừ ám vệ Vân Ẩn ra, một người cũng không được phép ở lại.” Đại trưởng lão bỏ lại một câu, dẫn đầu rời khỏi Hàn trì vạn năm đã trông giữ suốt hai tháng.
Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão đuổi theo ông ấy.
Người Vân Sơn có thể không tôn kính thiên địa, nhưng phải tôn kính tổ tiên Vân tộc. Nghe được như vậy, đều cùng đứng lên, từng người bước trầm trọng rời khỏi theo Tam trưởng lão.
Không lâu sau, bên ngoài Hàn trì vạn năm chỉ còn lại Thanh Phong cùng các ám Vân Ẩn vệ.
Thanh Phong xoay người lại nói với ám vệ Vân Ẩn: “Ta đi xuống! Các ngươi……”
“Chúng ta tử thủ Vân Sơn!” Ám vệ Vân Ẩn cùng quỳ xuống, tiếng hô rõ ràng kiên nghị.
Thanh Phong không nói thêm lời nào, hít sâu nhảy xuống Hàn trì vạn năm. Hắn được chọn là người đứng đầu ám vệ Vân Ẩn, tất nhiên cũng rèn luyện từ trong Hàn trì ra. Chỉ là trừ Tộc chủ, Thiếu chủ, Thần nữ ra, thì những Ẩn vệ và tùy thị bên người như họ cùng với Tam trưởng lão chưởng Hình đường, Thần sử trong Ty Thần điện đều không có tư cách đi vào Băng cung phía dưới, tới gần hai pho tượng thần kia mà thôi. Cho tới bây giờ bọn họ đều tu luyện bên ngoài Hàn trì vạn năm.
Sau khi Thanh Phong nhảy xuống Hàn trì vạn năm cũng vẫn không lên.
Tam đường trưởng lão dẫn theo mọi người ở Vân Sơn ra khỏi bức tường xanh biếc, nhìn Vân Sơn vạn vật điêu linh, lã chã rơi lệ. Tất cả mọi người ở Vân Sơn vừa rời đi vừa thầm rơi lệ.
Ra khỏi Bích Hồ, ra khỏi rừng Hắc Phong, bầu trời bên ngoài Vân Sơn sáng rực rỡ.
Chính là buổi trưa, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, chiếu lên mặt, lên người mỗi người, nhưng không một ai có niềm vui sướng khi bước ra khỏi đêm tối nhìn thấy ánh mặt trời.
Tam đường trưởng lão cũng không đi nổi nữa, Đại trưởng lão xoay người lại nhìn con đường đi ra ngoài, trước mắt là rừng Hắc Phong, cái gì cũng không nhìn thấy. Ông nhắm mắt, khàn khàn nói: “Chúng ta cứ chờ ở đây đi! Vân Sơn tiêu vong hay bảo tồn, liền sem ý trời.”
Tất cả mọi người trầm mặc gật đầu.
Vân Sơn mây đen che phủ mặt trời, Thiên Thánh vẫn trong chiến hỏa khói lửa.
Cách lúc nhận được tin mà Thượng Quan Minh Nguyệt phái ám vệ Vân Ẩn truyền cho Dung Cảnh, đã qua hai tháng.
Hai tháng trước, binh lực của Tây Duyên quốc và Bắc Kỳ Quốc được chỉnh đốn, tấn công hai mươi vạn binh mã Nam Cương do Vân Mộ Hàn dẫn dắt ở núi Bát Hoang. Dạ Khinh Noãn dẫn dắt một vạn Hắc Y kỵ tham chiến.
Ngày đó, máu nhiễm Bát Hoang, nhưng không thể đánh tan quân Nam Cương của Vân Mộ Hàn.
Dạ Khinh Noãn vốn cho là binh lực hai nước cộng thêm một vạn Hắc Y kỵ của nàng ta là đã thắng chắc rồi, lại không ngờ tới Vân Mộ Hàn lấy ít địch nhiều vậy mà khiến cho họ không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Thậm chí trong đội ngũ của hắn ta còn cho một đội nhân mã dùng Trùng Chú thuật của Nam Cương. Nàng ta và Tây Duyên Nguyệt đều biết rõ Trùng Chú thuật của Nam Cương, cho nên tránh được, nhưng lại khổ cho đội ngũ của Bắc Kỳ.
Bắc Thanh Diệp lần đầu tiên xuất sư, Bắc Kỳ vẫn ở phía bắc Bắc Cương, cho tới bây giờ chưa từng đối kháng với Nam Cương, cho nên, không thể đề phòng Trùng Chú thuật, đội ngũ Nam Cương bị giáp công tổn thất thảm trọng, Bắc Kỳ cũng không tốt hơn Nam Cương chỗ nào, là một phương bị thương nặng nhất trong ba phương, hắn ta cũng trúng Chú độc.
Bắc Kỳ đến đây tương trợ, mặc dù Bắc Thanh Diệp không có khả năng lớn, nhưng đến cùng thì Bắc Kỳ quốc là trợ lực lớn của Thiên Thánh, trừ Tây Duyên ra, nên tất nhiên không thể để Bắc Thanh Diệp gặp chuyện không may, nếu hắn ta gặp chuyện không may, lòng quân Bắc Kỳ tán loạn, như vậy Bắc Kỳ liền không trông cậy vào được nữa. Cho nên, Dạ Khinh Noãn không thể tiếp tục truy kích tấn công Vân Mộ Hàn, mà vội đình chiến, giải Chú độc cho Bắc Thanh Diệp.
Dạ Khinh Noãn có sư phụ là Đế sư Dạ thị, là Ám Phượng Dạ thị được bồi dưỡng từ nhỏ, Đế sư Dạ thị cũng nghiên cứu Trùng Chú thuật, cho nên, tất nhiên nàng ta cũng có học sơ qua, mặc dù không tinh thông bằng chân truyền như vương thất Nam Cương, nhưng cũng được bảy tám phần. Dù sao trăm năm trước tổ tiên Dạ thị thu phục nhất mạch của Dạ Tiêu, cũng nắm Chú thuật Nam Cương vào trong tay, truyền cho Ám Sử của Dạ thị, tăng thêm một lá bài tẩy cho Dạ hoàng thất.
Chiến hỏa bùng nổ suốt một ngày, núi Bát Hoang rốt cuộc yên tĩnh lại.
Hai phe binh mã quét dọn chiến trường, thu nhặt thương binh tàn binh. Trong quân doanh đại phu loay hoay chân không chạm đất.
Trong doanh trướng của đại quân Nam Cương, Vân Mộ Hàn mệt mỏi ngồi trong trướng, ngồi đối diện hắn là quốc cữu Nam Cương.
Trận đánh này, hiển nhiên khiến Vân Mộ Hàn tiêu hao không ít tinh thần, nói chuyện cũng không còn khí lực gì, “May mà trước đó Cảnh thế tử có bố trí, lệnh cho cậu chờ ở đây giúp con, nếu không trận chiến này sợ rằng dữ nhiều lành ít.”
Quốc cữu Nam Cương cũng hơi mệt, “Cảnh thế tử đã đoán trước Bắc Kỳ sẽ xuất binh, Bắc Thanh Diệp hữu dũng vô mưu, mấy năm qua một lòng muốn mở rộng Bắc Kỳ, cũng là tự cao tự đại, chỉ nhìn mình, không nhìn người khác. Cho nên, đối phó Bắc Thanh Diệp, có cậu và Chú thuật Nam Cương là đủ rồi.”
Vân Mộ Hàn thở dài, “Nhưng kế tiếp con cũng không chắc. Dù sao binh lực quá chênh lệch.”
“Con yên tâm, Cảnh thế tử nhất định sẽ phái người đến giúp con.” Quốc cữu Nam Cương nói.
Vân Mộ Hàn gật đầu, hỏi: “Muội muội đi Đông Hải lâu như vậy, có tin tức gì không?”
Sắc mặt quốc cữu Nam Cương tối xuống, “Nghe nói ở Đông Hải không giải được loại độc đó, được Thượng Quan Tiểu Vương gia dẫn lên Vân Sơn, đám người Ngọc thái tử không đi theo, hôm nay còn không có tin tức.”
“Không có tin tức, có lẽ mới là tin tức tốt nhất.” Vân Mộ Hàn nói.
Quốc cữu Nam Cương gật đầu.
Ngày hôm đó, buổi nói chuyện của hai người thổi quét máu tanh phiêu tán trong gió bên ngoài doanh trướng, bọn họ còn không biết thật ra Dung Cảnh đã nhận được tin tức Vân Thiển Nguyệt xuống Hàn trì một tháng còn chưa ra. Nếu biết, dù sao vẫn có ảnh hưởng.
Trùng Chú thuật của quốc cữu Nam Cương không dễ giải như vậy, Dạ Khinh Noãn mất tâm lực mười ngày mới vì giải trừ được Chú thuật cho Bắc Thanh Diệp.
Mười ngày sau, nàng ta không có ý định nghỉ ngơi, liền tìm Tây Duyên Nguyệt thương nghị, chuẩn bị khai chiến lần nữa, nhất định phải chôn Vân Mộ Hàn và tất cả binh mã mà hắn ta mang đến ở núi Bát Hoang.
Tây Duyên Nguyệt không có điều gì dị nghị, tất cả mặc cho Dạ Khinh Noãn làm chủ.
Dạ Khinh Noãn chế định ba bộ binh mưu công chiếm, kế trong kế, cục trong cục, trận trong trận. Sau khi chế định, đêm đó, liền dẫn binh tấn công Vân Mộ Hàn. Nàng ta tự nhận mưu kế, bố trí và mưu lược của nàng ta trong trận đại chiến này thiên y vô phùng, nhất định có thể đánh bại Vân Mộ Hàn, dù hắn ta có Chú thuật Nam Cương thì cũng khiến hắn ta bị vây trong Chú thuật.
Nề hà, cho tới bây giờ khi ngươi cho là một việc nhất định sẽ phát triển đúng như trong dự tính của ngươi, thì hết lần này tới lần khác nó lại cứ đi lệch quỹ đạo, đi ngược lại dự tính.
Câu này rất thích hợp với Dạ Khinh Noãn vào lúc này.
Dạ Khinh Noãn có nằm mơ cũng không ngờ tới, tất cả bố trí trong trận chiến này của nàng ta lại hoàn toàn không có đất dụng võ. Đối phương đột nhiên tăng thêm ngoại viện, hơn nữa cũng sử dụng kế trong kế, mưu trong mưu, trận trong trận, làm cho bố trí nguyên bản của nàng vốn là tiến công, ngược lại biến thành nửa công nửa thủ.
Trận chiến này, đánh ba ngày ba đêm, Dạ Khinh Noãn không có được nửa chỗ tốt, không chỉ như thế, còn tổn binh chiết tướng. Cuối cùng binh lính hai nước và Hắc Y kỵ mà nàng ta mang đến không còn lực chiến đấu nữa, mới bất đắc dĩ ôm hận vội vã lui binh ra hơn ba mươi dặm.
Cho đến khi lui lại hơn ba mươi dặm, nàng ta vẫn không biết người phương nào đã tới trong quân của Vân Mộ Hàn mà lợi hại như thế, vậy mà phá bố cục của nàng.
Nàng ta tức giận, sau khi về tới doanh trướng, lệnh cho binh lính dựng trại đóng quân, nàng ta liền lệnh cho Ẩn vệ tùy thân bên cạnh, “Ngươi đi thăm dò, nhất định phải tra được đối phương có ai tới tương trợ.”
Ẩn vệ tùy thân lập tức nhận lệnh, vừa muốn đi ra ngoài, đã bị thủ lĩnh Hắc Y kỵ cản lại, hắn ta đối với Dạ Khinh Noãn nói: “Công chúa bình tĩnh chớ nóng, đối phương lợi hại như thế, ngài phái Ẩn vệ đi tìm hiểu, sợ rằng cũng không thăm dò được gì, không cừng còn có thể hao tổn Ẩn vệ. Nếu đối phương đã tới, chiến dịch kế tiếp của chúng ta hắn ta tất nhiên sẽ lộ diện.”
Dạ Khinh Noãn nghe vậy lúc này trấn định lại, gật đầu, ngăn lại Ẩn vệ, “Ngươi nói rất đúng!”
Ẩn vệ lui xuống.
Dạ Khinh Noãn nhìn Tây Duyên Nguyệt, thấy hắn ta mệt mỏi nhắm mắt nằm trên giường êm, từ sau khi hắn ta ra khỏi Tây Duyên, hội hợp với nàng tới nay, chưa từng thấy hắn ta mang vương miện, mặc long bào, mấy ngày qua hắn ta chỉ mặc cẩm bào bình thường, nếu không phải gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân không phân cao thấp này, thì gần như không có chút hành vi nào mà Tây Duyên Vương nên có, nàng nhìn hắn ta chằm chằm một lúc lâu, lạnh lùng mở miệng, “Tây Duyên Nguyệt, ngươi có biết đối phương là ai không?”
Tây Duyên Nguyệt nhắm mắt lại lắc đầu, “Không biết!”
“Ngươi không biết? Ngươi ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt lâu như vậy, được nàng ta coi trọng, một đường ủng hộ, đưa ngươi lên ngôi ở Tây Duyên, sau đó còn phù trợ ngươi đứng vững ở Tây Duyên. Ngươi phải biết rõ người bên cạnh nàng ta mới đúng.” Dạ Khinh Noãn nhìn chằm chằm hắn ta.
Tây Duyên Nguyệt bỗng nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn Dạ Khinh Noãn, “Dạ công chúa đang chất vấn lòng trung thành của ta với Hoàng thượng?”
Dạ Khinh Noãn nhìn hắn ta, “Bố cục mà ta bố trí, người biết chỉ có năm. Ngươi, ta, Bắc Thanh Diệp, Ẩn vệ bên người của ta và thủ lĩnh Hắc Y kỵ. Hôm nay bị đối phương phá giải toàn bộ, chẳng những không thắng, mà ngược lại còn hao binh tổn tướng, liền ngay cả đối phương là ai cũng không biết, ngươi cảm thấy chuyện này không đáng để ta hoài nghi?”
“Nói vậy Dạ công chúa đang hoài nghi ta để lộ tin tức cho Vân Mộ Hàn?” Tây Duyên Nguyệt nhướng mày nhìn nàng ta.
Dạ Khinh Noãn lạnh lùng nói: “Ngươi phải đưa ra bằng chứng để ngươi không bị hoài nghi.”
“Bằng chứng?” Tây Duyên Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Năm đó, ta bị Lãnh Thiệu Trác ngược đãi, suýt chết, chỉ còn kém một bước là bước vào Quỷ Môn quan, được ca ca ngươi cứu, nhặt mạng ta từ Quỷ Môn quan về. Bắt đầu từ ngày đó, ta chính là người của hắn ta. Ân sinh không bằng ân dưỡng, ân dưỡng không bằng ân cứu mạng. Sau đó ta vào Vọng Xuân lâu, thành công được Vân Thiển Nguyệt nâng đỡ, tất cả, đều là quân cờ mà ca ca ngươi âm thầm bố trí, có bước nào mà ta không đi theo con đường hắn ta chỉ thị? Dạ công chúa, ngươi chỉ ra, Tây Duyên Nguyệt ta có thể đi theo ngươi đến trước mặt Dạ Khinh Nhiễm tạ tội.”
Dạ Khinh Noãn nghe vậy sắc mặt liền hòa hoãn xuống, nói xin lỗi: “Ta không nên hoài nghi ngươi, nhưng rõ ràng có thể thắng, hôm nay cũng là cục diện như vậy, thật sự kỳ quái.”
“Có gì kỳ quái? Chẳng lẽ Cảnh thế tử thấy ngươi đánh bại Vân Mộ Hàn lại ngồi thờ ơ? Chê cười!” Tây Duyên Nguyệt ở trước mặt Dạ Khinh Noãn cũng không thua kém một bậc, cũng gọi thẳng tên họ Dạ Khinh Nhiễm, điểm này chắc là có liên quan đến chuyện đi theo bên người Vân Thiển Nguyệt lâu. Hắn trầm tĩnh nói: “Ngươi xác định ngươi bố trí thiên y vô phùng? Là kế tốt nhất, mưu tốt nhất, trận tốt nhất vào lúc này? Mưu kế tốt nhất thiên hạ chính là bày ở trước mặt ngươi, ngươi cũng không biết phá, cho dù trận pháp tốt nhất bày rõ ràng ở trước mắt ngươi, ngươi cũng không thể phá. Liền giống như Vân Thiển Nguyệt đùa giỡn tâm cơ, diễn trò với ngươi cùng với Tử trận mà nàng ấy bố trí vậy.”
Dạ Khinh Noãn liền mất tiếng.
“Mấy ngày qua Dạ công chúa quá mệt mỏi, hôm nay vẫn đừng tái chiến nữa, nghỉ ngơi đi! Ngươi không nghỉ ngơi, binh lính cũng không thể nghỉ ngơi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, suy sụp trước chính là binh lính hai nước. Họ không có nội lực tương hộ như công chúa, không chịu được tác chiến liên tục như thế.” Tây Duyên Nguyệt bỏ lại một câu, đứng lên, ra khỏi doanh trướng.
Dạ Khinh Noãn thấy hắn ta đi, cũng không nói gì nữa.
Bắc Thanh Diệp thấy Tây Duyên Nguyệt đi khỏi, nhíu mày, thấp giọng nói: “Điều này cũng không thể nói rõ hắn ta không để lộ tin tức ra ngoài.”
Dạ Khinh Noãn quay đầu lại nhìn Bắc Thanh Diệp, thản nhiên nói: “Không phải là hắn ta để lộ tin tức, hắn ta sẽ không làm chuyện này.”
“Công chúa cứ tin tưởng hắn ta như vậy?” Bắc Thanh Diệp nhìn Dạ Khinh Noãn, hắn ta được Dạ Khinh Noãn cứu về, liền nổi lên tâm tư với nàng ta.
“Ca ca tin tưởng hắn ta, ta liền tin tưởng hắn ta.” Dạ Khinh Noãn nói.
“Có lẽ Tân hoàng Thiên Thánh cũng có lúc nhìn lầm!” Bắc Thanh Diệp nói.
“Có lẽ ca ca đã nhìn lầm người, nhưng sẽ không dùng lầm người.” Dạ Khinh Noãn khẳng định: “Huống chi ta chỉ vì cái trước mắt, không thám thính tốt tình huống đối phương, liền mạo muội xuất binh, hôm nay bị ngăn trở. Hắn ta nói đúng, mưu kế và trận pháp của ta đúng là không phải thiên y vô phùng nhất thiên hạ. Bị người lợi hại của đối phương đoán được cũng có khả năng, ta không nên quá tự tin.”
Bắc Thanh Diệp nghe vậy cười, “Chiến tranh có thua có thắng, công chúa cũng đừng chấp nhất.” Nói rồi, hắn ta chuyển giọng, nhìn nàng ta nói: “Ta liền thích phần tự tin này của công chúa.”
Dạ Khinh Noãn nghe vậy sắc mặt lập tức rét lạnh xuống, nàng không phải thiếu nữ vô tri, tất nhiên hiểu những lời này có ý gì, lạnh lùng nhìn Bắc Thanh Diệp nói: “Bắc Thanh Diệp, đừng nghĩ những thứ không nên nghĩ! Nếu chúng ta thua ở núi Bát Hoang, thì cũng chỉ có thể thành quỷ thôi.” Dứt lời, nàng cũng đi ra khỏi trướng nghị sự.
Bắc Thanh Diệp thấy nàng ta đi, không có chút tức giận, ngược lại khóe miệng cong cong.
Trận chiến này, hai quân hòa. Chiến sự núi Bát Hoang cứ như vậy an tĩnh lại, giống như Mã Pha Lĩnh và Lan thành.
Dạ Khinh Nhiễm ở Lan thành, Dung Cảnh ở Mã Pha Lĩnh, đồng thời nhận được tin tức chiến sự ở núi Bát Hoang. Lúc này Dạ Khinh Nhiễm hại một đạo mật lệnh. Mật lệnh truyền ra khỏi Lan thành, trắc trở mấy lần, mới đến được tay người nhận. Dung Cảnh cũng hạ một đạo mật lệnh, mật lệnh cũng trắc trở mấy lần, mới đến tay người nhận.
Mười ngày sau, một tin tức, khiếp sợ thiên hạ.