Rốt cuộc chuyện Nhược Y Mai biến mất cũng truyền đến tai Lãnh Dương và Tô Tuyết Nhan. Bà ấy sau khi nghe tin thì tức giận đến ngất đi, lúc tỉnh lại thì một mực đòi gặp Lãnh Tư Khiêm.
Còn về phần của hắn, sau cả một tuần đến Thuỵ Sĩ thì vẫn chẳng tài nào tìm được Y Mai. Cô đánh lừa hắn, vì đã ngoan ngoãn bên hắn quá lâu nên Lãnh Tư Khiêm liền quên Nhược Y Mai vốn là một cô gái thông minh. Nếu đã quyết tâm trốn đi thì chính là biến mất không dấu vết.
Lãnh Tư Khiêm trong lòng vô cùng khó chịu, trong khoảng thời gian đó hắn hoàn toàn ăn không ngon ngủ không yên thoáng chốc nhìn lại như già đi mấy tuổi vậy.
Theo lời của Lãnh Dương, Lãnh Tư Khiêm lập tức đến nơi mà Tô Tuyết Nhan đang dưỡng bệnh. Vừa bước vào phòng, bà ấy liền để chân trần như vậy rời giường sau đó đến trước mặt hắn hung hăng tát một cái.
“Bốp!!” Âm thanh vang lên giòn tan, má trái của Lãnh Tư Khiêm đã in năm ngón tay đỏ chói, khoé miệng còn chảy máu vì bị rách. Như vậy đủ để thấy Tô Tuyết Nhan vừa rồi dùng lực mạnh thế nào.
Bà ấy mắng chửi hắn:
- Con dâu của ta đâu? Cháu nội của ta đâu a? Người vì sao lại ép chúng đến nỗi phải bỏ đi như vậy? Đồ con trai bất hiếu!!! *hu hu hu*
Lãnh Tư Khiêm không trả lời chỉ yên lặng để mẹ mình phát tiết. Bộ dáng cả ba người trong phòng bệnh lúc đó đều thương tâm đến cực hạn. Tô Tuyết Nhan lại đánh “bộp bộp” vào ngực hắn, khóc lớn:
- Tiểu Mai bị bệnh thì thế nào? Ngươi cũng thể bắt nó phá thai, làm như vậy tiểu Mai sẽ vô cùng đau khổ ngươi có biết không hả?? Nhà chúng ta có thể để nó vì sinh đứa nhỏ mà chết sao? Y học đã vô cùng…
Lãnh Tư Khiêm biết khi Nhược Y Mai rời đi đột ngột khi thân thể mang thai còn bị bệnh khiến ai trong lòng cũng vô cùng khó chịu, nhưng hắn nếu được lựa chọn lại thì sẽ vẫn làm theo cách cũ để cô bỏ đi đứa bé.
Tại sao ư? Lãnh Tư Khiêm từ từ nói ra, ngắt đi giọng của Tô Tuyết Nhan đang oán giận trách mắng hắn. Chất giọng chua xót, đau lòng đó không khỏi làm cho Lãnh Dương cùng Tô Tuyết Nhan xúc động, hắn nói:
- Y Mai mang thai, con rất vui sướng. Cao hứng đến nỗi cười ngốc cả một tuần làm mọi người trong và ngoài công ty đều biết cô ấy có đứa nhỏ của con. Nhưng đến lúc Y Mai nhập viện chỉ vì một vết cắt nhỏ mà phải truyền 200cc máu, trái tim cũng không được khoẻ. Tâm con như chết lặng.
Lãnh Tư Khiêm đột nhiên dừng lại một chút sau đó lại nói tiếp. Có lẽ vì đau khổ mà giọng trở nên khản đặc lại run run, y hệt đang đè nén nước mắt không rơi xuống.
- Lúc nhận được giấy báo xét nghiệm của Y Mai, cầm nó trong tay con rất lâu đứng đơ người tại chỗ, mắt không ngừng nhìn, miệng chẳng ngừng đọc lại cầu mong rằng đó là một sai sót. Nhưng đó hoàn toàn là sự thật, Y Mai nếu sinh đứa bé, thật sự cô ấy có thể sẽ chết!
Hắn nói lớn đến muốn hét lên. Làm thế nào Tư Khiêm chịu nỗi sự đau đớn giày xéo tâm can này, hắn bị bức tới sắp điên luôn rồi. Đứa nhỏ có thể không có nhưng nếu Y Mai biến mất vĩnh viễn, Lãnh Tư Khiêm sẽ sống không bằng chết.
Tô Tuyết Nhan nghe xong thực chấn động, bà ngập ngừng nói với Lãnh Tư Khiêm:
- Chẳng phải là “có thể” thôi sao. Chúng ta sẽ ra sức bảo vệ tiểu Mai và đứa bé. Dù là 1% cũng phải cố gắng không đúng sao?
- Con chính là không muốn đem mạng sống của cô ấy ra đánh cược. Con sợ hãi sẽ mất đi cô ấy. Mẹ dưỡng bệnh cho tốt, chuyện này đừng can thiệp nữa.
Lãnh Tư Khiêm xoay người rời đi. Hắn hiện tại sẽ quay trở về Tử Đằng Viên, tạm thời lấy một vài văn kiện quan trọng của mấy dự án sắp tới đem đi. Trong một quãng thời gian nữa, hắn sẽ không về đây bởi vì có lẽ chỉ có như vật nỗi nhớ Y Mai mới giảm xuống.
———————
Nhiếp Tần San biết Nhược Y Mai bỏ đi thì liền chạy đến chỗ Lãnh Tư Khiêm để nói chuyện rõ ràng với hắn nhưng theo lời quản gia tên này đã không về đây một thời gian rồi.
Tốt, tốt lắm! Anh không ở Tử Đằng Viên tôi sẽ đến Lãnh Thị để tìm.
Lãnh Thị rất rộng, Tần San tưởng rằng khi cô tới đây sẽ bị chặn lại hay gì đó nhưng không. Khi cô nói muốn tìm Lãnh Tư Khiêm nói chuyện thì liền có người dẫn cô đến tận phòng làm việc của hắn. Xem ra đã lường trước rồi.
Cửa mở ra, Tần San thấy trong đó chẳng phải chỉ có một mình Lãnh Tư Khiêm mà còn có cả Cố Nhiên cùng một người đàn ông và một người phụ nữ trông rất trẻ tuổi.
Nhiếp Tần San giây phút này đã không còn rảnh rỗi để quan tâm những chuyện này nữa rồi, cô đến trước mặt hắn, giọng lạnh lùng pha giận dữ nói:
- Anh tại sao lại ép tiểu Mai đến nỗi phải bỏ đi? Cô ấy có thai, một mình ở nơi xa lạ sẽ rất nguy hiểm.
- Tôi biết vì vậy đang dốc sức tìm cô ấy trở về.
- Mau nói bệnh trạng của tiểu Mai cho tôi nghe.
Lãnh Tư Khiêm im lặng một lúc rồi mới bắt đầu kể. Nhiếp Tần San nghe xong chân cũng đứng loạng choạng, may mà kịp lấy lại thăng bằng. Thật không ngờ tiểu Mai của cô lại khổ như vậy.