Hoàn Mỹ Trọng Sinh

Chương 12:




Lần thi tháng thứ hai, tôi đã thành công giành lại ngôi vị quán quân.
Tôi thản nhiên liếc nhìn Tống Thừa Dữ, cậu ta không dám hó hé gì, chỉ cười khẩy một tiếng, cúi đầu xem bài đọc môn Ngữ văn.
Kỳ thi học sinh giỏi Vật lý nhanh chóng đến, tôi đã vượt qua vòng thi viết, bước vào vòng thi thực hành.
Kết quả, tôi đã xuất sắc đạt giải Nhất Quốc gia, được vào đội tuyển quốc gia, giành được suất tuyển thẳng vào đại học.
Thành công copy paste.
Niềm vui copy paste.
Hiệu trưởng rất nể mặt, đã thông báo cho toàn trường biết tin này.
Cuộc sống trôi qua thật yên bình cho đến kỳ nghỉ đông.
Ngày tết, trời đổ tuyết.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng cả nhà quây quần gói bánh chưng ngày xưa.
Thế là tôi theo bản năng đi từ căn nhà thuê đến khu chung cư mà tôi từng sống ở kiếp trước.
Nhà tôi tối om.
Tôi ngồi dưới lầu nhìn lên.
Cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.
Từ khi trọng sinh vào thân xác Thẩm Thanh Di, tôi chưa từng dám liên lạc với bất kỳ ai quen biết trước kia.
Tôi sợ phải đối diện với sự thật là mình đã chết, bố mẹ cũng không còn nữa.
Như vậy tôi có thể tự lừa dối bản thân rằng họ vẫn còn sống.
Nhưng mà ngày tết đến, mọi nhà đoàn tụ, tôi dường như không thể nào tự lừa dối bản thân được nữa.
Tôi đến bốt điện thoại công cộng gọi điện thoại cho cậu, giả vờ là bạn học của bản thân, hỏi thăm về phần mộ của tôi.
Cậu lại nói với tôi rằng, tôi vẫn còn sống, chỉ là bị rơi vào trạng thái thực vật, đang nằm viện.
Tôi đến bệnh viện, nhìn bản thân gầy yếu qua khung cửa sổ, rồi mua một bó hoa đến nghĩa trang thăm bố mẹ.
Kỳ nghỉ đông nhanh chóng kết thúc, học kỳ 2 năm lớp 12 trôi qua như thoi đưa, nhanh chóng đến kỳ thi đại học.
Các bạn học đều ít nhiều có chút căng thẳng.
Dưới bầu không khí như vậy, cho dù là lần thứ hai, tôi cũng có chút hồi hộp.
Nhưng mà, khi cầm trên tay đề thi, tâm trạng tôi lại bình tĩnh trở lại.
Chăm chú làm từng câu hỏi, đặt dấu chấm hết cho những nỗ lực của bản thân trong thời gian qua.
Haizz, nhưng mà dù sao tôi cũng đã được tuyển thẳng rồi, không cần cố gắng cũng được. Nhưng mà thủ khoa đại học có thể được phỏng vấn, không cố gắng không được, tôi còn rất nhiều điều muốn nói.
Tống Thừa Dữ thi cùng phòng thi với tôi, khi kết thúc bài thi cuối cùng, tôi đứng ở cửa chờ cậu ta, nhìn cậu ta chậm rãi đi ra, tôi nghiêm túc nhờ vả: "Giúp tôi một việc."
"Cậu nói đi." Tống Thừa Dữ hiếm khi nghiêm túc nhìn tôi, không còn vẻ ngông cuồng thường ngày.
Tôi cảm thấy mình làm bài khá tốt, cơ bản là chắc chắn được thủ khoa.
Mẹ tôi mà thấy tin tức, chắc chắn sẽ bám lấy tôi.
Không thể để bà ta quấy rầy cuộc sống của tôi được. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
2. Từng Bước Trộm Tâm
3. Hồng Bài Thái Giám
4. Sao Hôm Nam Tây Tạng
=====================================
Bây giờ tôi đã trưởng thành, có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của người phụ nữ đó.
Chỉ cần trước khi có kết quả, tôi về nhà nói với bà ta là tôi thi trượt, bà ta nhất định sẽ ép tôi làm loại chuyện đó để kiếm tiền. Chuyện Tống Thừa Dữ có thể đánh người, tôi đã nghe người ta kể từ hồi lớp 12, tôi hy vọng cậu ta có thể ở bên ngoài chờ tôi, giúp đỡ tôi.
Báo cảnh sát, nhân chứng vật chứng đều có đủ, bà ta nhất định sẽ phải ngồi tù.
Nhưng trùng hợp hơn là, cậu của Tống Thừa Dữ là cảnh sát.
Cho nên, ngày tôi về nhà, Tống Thừa Dữ đã dẫn theo cậu của mình đến canh chừng ở ngoài cửa.
Lúc tôi bước vào nhà, quả nhiên vẫn giống hệt như lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
"Mẹ, con thi trượt rồi."
Bà ta vừa thở hổn hển vừa chửi rủa: "Nuôi mày có ích gì chứ, học hành có ích gì chứ? Thi trượt rồi thì về đây thay tao kiếm tiền."
Người đàn ông kia cũng cười dâm đảng nhìn tôi.
Lần này, tôi giả vờ sợ hãi, ngã khuỵu xuống đất.
Hai người bọn họ lập tức lao đến tóm lấy tôi.
Tôi điên cuồng vùng vẫy, còn bị tát hai cái thật mạnh, đầu óc choáng váng, mắt tối sầm lại, mùi tanh ngọt xộc lên mũi.
Đúng lúc này, Tống Thừa Dữ và cậu của cậu ta dễ dàng đẩy cửa xông vào.
Khống chế hai người kia.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Bắt quả tang tại trận.
Trong phòng còn có tiền của khách.
Tôi theo cảnh sát lên xe đến đồn để lấy lời khai, giám định thương tích.
Lúc bước ra, tôi thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cậu."
"Ừm." Tống Thừa Dữ đá đá hòn đá dưới đất, "Không có gì, ai gặp chuyện này cũng sẽ giúp thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.