Đêm lạnh như nước, gió thu xào xạc, Bạch Nhụy giơ đèn nhìn sắc trời bên ngoài một chút, xoay người quay vào phòng, nói với Tây Lương Mạt đang vùi trên giường nhắm mắt dưỡng thần luyện khí: “Đại tiểu thư, đã đến canh ba rồi, người xem có còn phải chờ nữa không?”
Tây Lương Mạt từ từ đưa hơi thở dẫn về đan điền, thở dài một cái, quả nhiên, không có đồ lão yêu ngàn năm Bách Lý Thanh kia kim châm độ huyệt trợ giúp, nội tức gia tăng kém hơn trước không chỉ một tầng.
Bạch ma ma mặc dù nội lực thâm hậu, nhưng cũng không biết kim châm độ huyệt.
“Không cần đợi nữa, xem ra có vài người còn chưa đủ thông minh.” Tây Lương Mạt ngáp một cái, xốc chăn nằm xuống đi nghỉ.
“Là bản thân Triệu phu nhân không thức thời, tiểu thư không cần phải hao tâm tốn sức vì bà ta nữa.” Bạch Nhụy tức giận nói.
Tây Lương Mạt cười khẽ: “Rồi bà ta sẽ hối hận.”
Một nữ nhân không nhìn cho rõ mình đang ở hang hùm ổ rắn, chỉ nghĩ dựa vào năng lực của bản thân là có thể bảo toàn được sự bình an của con gái?
Cho dù Tây Lương Mạt nàng không động thủ thì cũng tự khắc sẽ có bùa đòi mạng dính lên người.
Bạch Nhụy thổi đèn, trải chăn bên dưới giường ngủ cùng với Tây Lương Mạt.
…
Sáng sớm hôm sau, dùng bữa sáng xong, Tây Lương Mạt và đám Tây Lương Đan dưới sự dẫn dắt của Tĩnh Quốc công và Hàn thị đều đến từ biệt Dư lão thái quân và lão thái công, chuẩn bị quay về.
Trước khi ra khỏi cửa, Triệu thị mới chầm chậm mà đến, trên gương mặt bà ta mặc dù đã trát phấn thật dày nhưng vẫn nhìn ra được vẻ sưng đỏ, thần sắc tiều tụy.
Bà ta vừa nhìn thấy Tây Lương Mạt, ngập ngừng như có lời muốn nói, lại không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu nói: “Quận chúa thứ tội.”
“Thân thể của mợ khó chịu, đến chậm một chút cũng không có gì, Mạt nhi sao có thể trách mợ được chứ.” Tây Lương Mạt phảng phất như không biết bà ta đang nói gì, chỉ cười cười, xoay người bước vào kiệu.
Nhìn đoàn người của Tĩnh Quốc công đã đi xa, chồng của Triệu thị – Tây Lương Hòa hung tợn trợn mắt nhìn bà ta một cái, quát lên: “Sao nữa, còn chê mình chưa đủ mất mặt hay sao, cút vào!”
Dứt lời, mạnh mẽ kéo Triệu thị đi vào.
Ngược lại, Phượng Tỷ đứng trong gió, nhìn bóng dáng của cỗ kiệu đã đi xa, không hiểu sao trước mắt lại thoáng qua ánh mắt của Tây Lương Mạt khi nhìn Tây Lương Tổ gia ở Lưu Danh đường ngày hôm đó, cảm thấy toàn thân lạnh toát, bắt đầu suy ngẫm.
…
Khi quay về Tây Lương gia, Tây Lương Mạt xuống kiệu, bỗng quay người lại nhìn Hàn thị cũng đang bước xuống kiệu cười cười: “Mẫu thân.”
Hàn thị ngẩn ra, không ngờ nàng lại gọi mình, lập tức lông tơ trên người đều dựng thẳng, cảnh giác nhìn nàng: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Tây Lương Mạt bước từng bước một tới, bức bách Hàn thị phải không ngừng lùi lại phía sau, cho đến khi Tây Lương Mạt đỡ bà ta dịu dàng nói: “Mạt nhi chỉ lo mẫu thân thân thể yếu ớt, nhỡ đâu ngã xuống, vậy thì không tốt chút nào.”
Trước mặt mọi người, Hàn thị phải cố chịu đựng mới không đẩy Tây Lương Mạt ra, toàn thân cứng ngắc nhìn nàng chằm chằm lạnh lùng.
Tây Lương Mạt đỡ bà ta đi một đoạn được ngắn, diễn đủ một màn mẹ từ con hiếu trước mắt Tĩnh Quốc công rồi mới nói: “Mẫu thân, đừng căng thẳng như vậy, ta chỉ muốn đa tạ mẫu thân đã lo nghĩ cho, lại còn an bài một mối hôn sự Vương phi cho Mạt nhi.”
Bước chân Hàn thị khựng lại, mở to mắt nhìn nàng, rồi lại lập tức tỏ ra thờ ơ nói: “Mối hôn sự này không tốt hay sao, ngươi hao hết tâm tư để trèo lên vị tri Quận chúa, không phải là để một bước lên trời còn gig?”
Tây Lương Mạt dịu dàng cười một tiếng, bỗng đổi đề tài: “Ta nhớ ngày mai là đến lễ đính hôn của Đan tỷ nhi và Đức Tiểu Vương gia rồi nhỉ.”
“Ngươi định làm gì?” Hàn thị cả kinh, lạnh lẽo nhìn nàng, một tay bắt lấy cổ tay Tây Lương Mạt, móng tay sắc nhọn gần như muốn ghim vào trong cổ tay nàng.
Tây Lương Mạt ngạc nhiên nói: “Ta thì có thể làm gì?” Tay nhẹ nhàng xoay lại, một động tác vặn khớp xương nho nhỏ đã bẻ trật khớp bàn tay đang siết lấy cổ tay mình của Hàn thị.
Hàn thị lập tức đau đớn mức hô to một tiếng, đẩy Tây Lương Mạt ra: “Đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi!”
Tây Lương Mạt phảng phất như không đề phòng, vậy mà lại lập tức bị xô ngã xuống đất, có người đã nhanh chóng sải bước đến đỡ nàng dậy, mặt lạnh nhìn về phía Hàn thị: “Nàng làm gì vậy!”
Hàn thị nhìn Tĩnh Quốc công chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, nhất thời nước mắt tuôn như mưa: “Phu quân, chàng xem đứa con gái tốt của chàng kìa, nàng lại vì chuyện hòa thân Hách Hách mà oán hận thiếp thân, bẽ gãy cổ tay thiếp!”
Tĩnh Quốc công ngẩn ra, ngay sau đó liền tức giận: “Nàng đang nói gì vậy, một cô gái yếu đuối như Mạt nhi sao có thể bẻ một cái gãy cổ tay nàng được?!”
Tây Lương Mạt đứng dậy chợt bước tới nửa đỡ nửa kéo Hàn thị bước đến trước mặt Tĩnh Quốc công, nói khẽ: “Phụ thân cứ xem qua, nếu nữ nhi bất kính với mẫu thân thật, nữ nhi nguyện ý chịu phạt.”
Hàn thị lập tức giơ cổ tay lên cho Tĩnh Quốc công nhìn: “Phu quân, chàng xem!”
Tĩnh Quốc công nắm chặt lấy cổ tay bà ta, đáy mắt thoáng qua một tia giận dữ, lạnh lùng nói: “Phu nhân, nàng quá đáng quá rồi.”
Hàn thị đang định nói gì đó, khua tay, lại phát hiện ra cổ tay mình lại chẳng làm sao cả, chỉ có một vệt màu hồng nhàn nhạt, bà ta nhất thời ngẩn ra: “Thế này… thế này…”
Tây Lương Mạt từ lúc lôi lôi kéo kéo khi nãy đã bẻ lại phần cổ tay bị trật của bà ta.
“Nữ nhi biết mình không được mẫu thân ưa nhìn thấy, nếu mẫu thân muốn gả nữ nhi đến Hách Hách xa xôi, nữ nhi cũng không có nửa câu oán hận, chẳng qua là nữ nhi cũng không còn sống trong phủ đệ được bao lâu nữa, kính xin mẫu thân hãy… coi như nữ nhi không tồn tại đi.” Tây Lương Mạt thở dài thật sâu một tiếng, cũng không nói nhiều, quay người bỏ đi.
Tĩnh Quốc công không tự chủ được mà muốn gọi nàng lại, chỉ cảm thấy bóng lưng của thiếu nữ u buồn mà quật cường, không kìm được mà thấy được một bóng dáng khác vô cùng tương tự, cổ họng nghẹn lại nói: “Lam Linh…”
Trong lòng dâng lên một nỗi áy náy xa lạ.
“Phu quân, đã bao nhiêu năm rồi, chàng tội gì phải nhớ đến đồ tiện nhân hồng hạnh vượt tường kia, chàng nhớ ả, chắc gì ả đã nhớ chàng chứ!” Hàn thị bị một câu “Lam Linh” tràn ngập ẩn nhẫn của ông ta chọc vào, rốt cuộc không nhịn được nổi giận nói.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Câm miệng!” Tĩnh Quốc công giận dữ, vậy mà lại quăng một cái tát lên mặt Hàn thị, đánh cho bà ta ngã xuống đất, phẫn nộ nhìn Hàn thị đang ôm mặt đầy vẻ khó tin: “Ngươi tưởng chuyện tốt mà ngươi và đám người ở Tổ gia làm, ta hoàn toàn không biết hay sao, ngươi ngứa mắt Mạt nhi, đã nhiều lần chèn ép nó thì cho qua, ta cũng nghĩ ngươi là vợ của ta, quản giáo con gái cũng là bổn phận, vì sao phải năm lần bảy lượt đẩy nó cho đám đê tiện thấp hèn kia!”
Dứt lời, giận dữ phât tay áo bỏ đi, chỉ để lại Hàn thị thất hồn lạc phách nằm trên mặt đất, bà ta cắn răng, che mặt, cố gắng chống người đứng dậy, tránh khỏi ánh nhìn của đám hạ nhân, bước nhanh về phía Tuyên các của mình, vừa vào trong cửa đã nhốt những kẻ hầu hạ ở bên ngoài, nằm úp xuống bàn gào khóc.
Chỉ còn lại đám hạ nhân đứng ngoài cửa nhìn nhau, đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm qua lão giao không nể tình như vậy với Hàn Nhị phu nhân.
…
Đến giờ ngọ thiện, Bạch Ngọc, Bạch Nhụy vừa gắp thức ăn cho Tây Lương Mạt, vừa cười nói: “Nghe Lý Đại quản gia nói, tất cả các đồ sứ trong Tuyên các của Nhị phu nhân, ngay cả cái giá cổ cũng đều đổi lại một lượt, đồ vật bên trong toàn bộ đều vỡ nát hết, để coi bà ta còn dám tính toán Đại tiểu thư nữa không.”
Tây Lương Mạt ăn cháo gạo tẻ thản nhiên nói: “Đó chỉ là chút tiền lãi ta đòi lại của bà ta mà thôi, vài ngày nữa mới là lúc thu hồi tiền vốn, không phải bà ta vẫn coi trọng hai đứa con gái của mình nhất hay sao.”
Tây Lương Mạt dừng lại một chút, chậm rãi bổ sung: “Nhị phu nhân đang bức bối, bảo phòng bếp nấu chút nước gạo lứt cho bà ta hạ hỏa, nghe Tam thẩm thẩm nói mấy ngày nay chi tiêu trong phủ có chút vào không đủ ra, giờ lại đổi nhiều đồ sứ và đồ cổ thượng hạng như vậy, không bằng để Nhị phu nhân tự lấy từ phòng kho của mình ra là được, Nhị phu nhân đã từng quản lý gia vụ, nhất định sẽ biết việc này không dễ, hẳn là có thể rộng lượng được.”
Hàn thị nhất định sẽ tức chết, Bạch Nhụy cười hì hì vâng lệnh, sai Bạch Trân đi thông báo cho Đại quản gia và Lê thị.
Trên khoảng tối nơi mái nhà có một bóng đen không kìm được mà run lên, lặng lẽ thở dài, quả nhiên là ‘truyền nhân’ được Cửu Thiên Tuế đại nhân coi trọng, nói đến chuyện hại người, thậm chí lại có chung hiệu quả kì diệu đến khác thường — đều khiến người ta không rét mà run.
Đầu bên này, Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh đang cắn hạt dưa do Tây Vực mới tiến cống vào cung, bỗng hắt xì một cái, phun đầy nước miếng và hạt dưa lên mặt mỹ nhân nửa thân trần đang bưng hạt dưa trước mặt, hắn ưu nhã khịt mũi, than một tiếng: “Không biết mỹ nhân nhà ai lại đang tơ tưởng đến bổn tọa?”
Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không khỏi lại gãi cằm thở dài: “Aiz, lâu lắm rồi không đến gặp tiểu hồ ly của bổn tọa.”