Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 118: Vô thương




Tư Lưu Phong vừa đi tới gần trướng bồng đã nghe thấy câu này.
Lập tức như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu hắn, hắn ngẩn ra đứng bất động. Tư Lưu Phong quả thật không ngờ Hoàng Đế lại trực tiếp đồng ý yêu cầu của Tây Lương Mạt, thậm chí ngay cả gọi hắn vào hỏi chuyện cũng không, chứ đừng nói bận tâm đến mặt mũi Đức Vương phủ và phủ Tĩnh Quốc Công!
Lúc này, trong trướng bồng, tiếng nói cảm kích của Tây Lương Mạt lại truyền ra: “Đa tạ bệ hạ thành toàn cho Mạt Nhi, Mạt Nhi vô cùng cảm kích.”
Hoàng Đế nhìn vẻ thở phào nhẹ nhõm trên mặt Tây Lương Mạt, trong lòng hắn cũng vui vẻ, cảm thấy càng giống như thành toàn cho tâm ý của hắn, nhân tiện nói: “Mạt nha đầu, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, gọi ngự y tới chẩn trị cho ngươi, lát nữa trẫm sẽ bảo Liên công công soạn thư hòa ly, quay về triều sẽ chiêu cáo thiên hạ.”
Tây Lương Mạt lần thứ hai khom mình tạ ơn, sau đó im lặng một lát lại nói: “Mạt Nhi muốn đi xem Hàm Ngọc, dù sao Hàm Ngọc vì cứu ta mới hương tiêu ngọc vẫn.”
Hoàng Đế vuốt chòm râu gật đầu, mặt lộ vẻ khen ngợi: “Mạt nha đầu cũng là người trọng tình trọng nghĩa, không uổng công Hàm Ngọc nha đầu liều mạng cứu ngươi, ngươi đi tiễn nàng một đoạn đường đi.”
Tây Lương Mạt đang định bái tạ rời đi thì Hoàng Đế bỗng nói: “Chờ một chút.”
Sau đó hắn nhìn về phía Liên công công nói: “Ngươi cùng Trinh Mẫn Quận Chúa đi tiễn Hàm Ngọc Quận Chúa đoạn đường, nói là ý chỉ của trẫm. Hàm Ngọc Quận Chúa trung thục nhu huệ, quên mình vì người, là điển phạm của nữ tử trong thiên hạ, đặc biệt sắc phong làm Trung Thục Công Chúa, sau khi hồi kinh dùng lễ chế công chúa hạ táng, hưởng thái miếu cung phụng.”
Liên công công tức khắc chắp tay đáp lời, Tây Lương Mạt ngược lại không ngờ Tuyên Văn Đế lại bằng lòng ban thưởng lễ tang trọng thể cho Tư Hàm Ngọc. Tuy nói người chết như đèn tắt, vinh hoa phú quý đều là công dã tràng, thế nhưng đối với Đức Vương phi mà nói coi như cũng là một loại bồi thường.
Tây Lương Mạt lần nữa bái tạ Hoàng Đế, Tuyên Văn Đế vốn muốn tiến lên nâng nàng dậy, thế nhưng Tây Lương Mạt kiên quyết quỳ xuống, chỉ nói: “Bệ hạ, thần nữ thay Hàm Ngọc tạ ơn ân điển của bệ hạ, nhất định phải bái.”
Tuyên Văn Đế nghe vậy không ngăn cản nữa, tùy nàng làm xong đại lễ, sau đó cùng Liên công công rời đi.
Tuyên Văn Đế nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt không khỏi mỉm cười, lẩm bẩm như tự nói với mình: “Nha đầu kia nhìn như dịu dàng uyển chuyển, tính tính lại quật cường như mẫu thân nàng.”
Không biết từ khi nào, một bóng người màu tím chậm rì rì đi ra khỏi bình phong sau trướng bồng, Bách Lý Thanh đặt một chồng tấu chương đã xử lý xong lên bàn, lười biếng cười: “Đúng vậy, Trinh Mẫn Quận Chúa quả là quật cường đến thú vị.”
Dám không hỏi ý hắn đã tự quyết định hòa ly, lá gan của tiểu hồ ly càng lúc càng lớn.
Có điều, không thể phủ nhận là hắn cảm thấy đây coi như một tin tức không tệ.
“Bệ hạ, ngài không lo lắng Trinh Mẫn Quận Chúa rời khỏi Đức Vương phủ rồi sau này phải làm thế nào sao, miệng người đáng sợ…” Bách Lý Thanh chậm rãi thuận miệng nói.
Gương mặt coi như tuấn tú của Tuyên Văn Đế trong nháy mắt hiện lên vẻ tàn khóc, cười lạnh một tiếng: “Kẻ nào dám ở sau lưng bàn luận về Trinh Mẫn, trẫm sẽ khiến chúng cả đời nói không ra lời, về phần chỗ dựa tương lai của Trinh Mẫn…”
Hắn hơi dừng, đáy mắt đầy kiêu ngạo: “Thiên hạ này có thể xứng đôi với Trinh Mẫn có mấy người, chỉ cần Trinh Mẫn mở miệng coi trọng ai, trẫm tự nhiên sẽ đảm bảo nàng cả đời bình an hỉ nhạc.”
Bách Lý Thanh mắt lạnh nhìn Tuyên Văn Đế, trong lòng thầm trào phúng – đảm bảo Trinh Mẫn bình an hỉ nhạc?
Nhìn có vẻ cũng giống từ phụ đấy, không biết mấy năm trước tiểu hồ ly bị hành hạ vị bệ hạ này đang ở đâu? Huống hồ, còn tự cho là đúng cho rằng tiểu hồ ly chính là con gái của mình và Lam Đại phu nhân lưu lạc ở ngài, sơ suất quá rồi.
Hừ —!
Bách Lý Thanh khinh khỉnh trong lòng nhưng cũng lười nói, chỉ bỏ tấu chương xuống rồi lười biếng nói: “Nếu bệ hạ đã nghĩ cả rồi thì không có gì cần quan tâm, vi thần đã xem xong tấu chương buổi trưa, đi ngủ một lát.”
“Ái khanh vất vả, ngày xuân mệt mỏi, ái khanh cứ đi nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện trẫm sẽ bảo Tiểu Liên Tử ngăn lại giúp ngươi.” Tuyên Văn Đế lập tức quan tâm nói.
“Vâng.” Bách Lý Thanh gật đầu, đang định quay về trướng bồng của mình ngủ một giấc, tích trữ sức lực để buổi tối bắt tiểu hồ ly của mình tới chơi.
Thuận tiện hỏi nàng dự định sau này.
Tuyên Văn Đế lại ngập ngừng mở miệng: “Ái khanh, có chuyện này…”
Bách Lý Thanh quay mặt, nhìn thoáng qua dáng vẻ ấp úng của Hoàng Đế liền mất kiên nhẫn nhướng mày: “Bệ hạ còn chuyện gì?”
Lúc này Tuyên Văn Đế mới nói: “Chuyện kia… Trần Chiêu Nghi hôm trước đã nói xin lỗi với trẫm, nói nàng vô ý mạo phạm ái khanh, không biết ái khanh có thể khoan thứ cho nàng hay không.”
Trần Chiêu Nghi vốn là một cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, gần đây rất được Hoàng Đế yêu chiều, trước đó vài ngày từng ở sau lưng nói huyên thuyên, nói Bách Lý Thanh là hoạn quan yêu nghiệt hại nước hại dân, đáng chết, nếu không sẽ khiến nước không giống nước.
Bách Lý Thanh nhướng mày, cười như có như không nói: “Nếu bệ hạ không muốn nghiêm phạt Chiêu Nghi nương nương thì hẳn bệ hạ cũng đồng ý với lời nói của Chiêu Nghi nương nương, vi thần đương nhiên không dám truy cứu cái gì. Nếu đã vậy, yêu nghiệt hại nước hại dân như vi thần chỉ đành cầu xin đi, vừa vặn gần đây vi thần sức khỏe không tốt, tuổi tác đã cao, cần cáo lão hồi hương…”
Tuyên Văn Đế hết hồn, lập tức la lên với Bách Lý Thanh: “Ái khanh cớ gì nói vậy, trẫm chưa từng tán thành lời nói của Trần Chiêu Nghi, chớ nhắc đến chuyện cáo lão hồi hương. Nếu ngươi đi, chưa nói đến những tục sự triều chính khiến trẫm không thể an tâm tu luyện, chỉ nói đến đạo sĩ đi Bồng Lai Tiên Sơn tìm phương thuốc và dược vật trường sinh đều do một tay người chủ trì, nếu ái khanh cáo lão hồi hương trẫm phải làm thế nào bây giờ? Trẫm nhất định sẽ nghiêm phạt Trần Chiêu Nghi, cảnh cáo người hậu cung an phận thủ thường!”
Bách Lý Thanh “ừm” một tiếng, thản nhiên nói: “Không biết bệ hạ dự định khiển trách kẻ thị phi miệng lưỡi nhiều lời, an ủi lòng thần thế nào?”
Tuyên Văn Đế cẩn thận hỏi: “Ái khanh có ý kiến gì không?”
Bách Lý Thanh suy tư chốc lát rồi thuận miệng nói: “Nếu Trần Chiêu Nghi là ái thiếp của bệ hạ thì thần nào dám quá mức làm khó Chiêu Nghi nương nương, nếu Trần Chiêu Nghi không phân biệt được thị phi, miệng lưỡi sinh sự, mời bệ hạ xóa cái miệng lưỡi của nàng là được.”
Tuyên Văn Đế nghe vậy có chút do dự, Trần Chiêu Nghi cũng chỉ có cái miệng kia cười rộ lên đặc biệt đẹp, nở nang mềm mại, căng mọng như trái cây, thơm ngào ngạt, thường ngày ở trên người nàng hắn cũng hứng thú nhất với đôi môi đỏ mọng này, nếu không còn…
Nhưng hắn nhìn thoáng qua một tia mất kiên nhẫn trên mặt Bách Lý Thanh, lập tức nói: “Được, tất cả theo lời ái khanh, trẫm lập tức truyền chỉ!”
Bách Lý Thanh chậm rãi phất ống tay áo: “Vậy vi thần tạ ơn bệ hạ thay vi thần chính danh.”
Trước khi đi, hắn hài hước cười nói: “Trần Chiêu Nghi đúng là có miệng mà như không, tuy có vài phần tương tự Lam Linh phu nhân nhưng Lam Linh phu nhân trước nay chưa bao giờ nói luyên thuyên sau lưng người khác, đúng là vẽ hổ không thành lại thành chó, không biết kẻ nào có lá gan bảo nàng ta học theo Lam Linh phu nhân, vô duyên vô cớ vũ nhục Lam Linh phu nhân.”
Dứt lời, hắn liền thấy trong mắt Tuyên Văn Đế có nét hoài nghi, suy nghĩ sâu xa, sau đó dần trở nên bạo ngược.
Bách Lý Thanh cười khẽ, xoay người ra khỏi trướng bồng, cẩm bào hoa mỹ hứng ánh sáng phủ trên mặt đất tạo thành những hoa văn kỳ lạ.
“Thiên Tuế gia, có cần…” Giọng nói của Mị Nhất đột nhiên vang lên bên cạnh hắn, ngữ khí bình thản lại tràn ngập nguy hiểm.
Bách Lý Thanh lạnh nhạt nói: “Tạm thời không cần, một ả nhờ cái mặt đẹp mà sống, không còn miệng lưỡi hẳn sẽ sống những ngày vô cùng vui vẻ.”
Mị Nhất nhẹ giọng nói: “Nghe Ảnh Bộ nói gần đây Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử gia có chút động tĩnh, có người nói qua lại với nhóm võ quan do Tĩnh Quốc Công dẫn đầu hơi thường xuyên, xem ra sẽ có chút động tác.”
“Hừ!” Bách Lý Thanh nguy hiểm nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Gần đây lão già Tĩnh Quốc Công quả là có chút nóng ruột, sợ là vì chuyện hắn mưu đồ suốt ba năm thất bại trong gang tấc nên đang bực bội đây, ai biết lão cẩu hắn chó cùng rứt giậu sẽ làm ra chuyện gì!”
“Thiên Tuế gia, chúng ta có cần…”
Mị Nhất đang định nói gì thì Bách Lý Thanh không để tâm ngắt lời hắn: “Được rồi, chỗ lão già Tây Lương bản tọa sẽ để Tây Lương Mạt đối phó hắn, các ngươi chỉ việc nhìn chằm chằm mấy nữ nhân trong cung là được, nơi nhiều nữ nhân chính là nơi nhiều thị phi.”
Mị Nhất lập tức đáp lời.
Hai tiểu thái giám vén mành của trướng bồng hoa mỹ để Bách Lý Thanh đi vào, hai cung nữ xinh đẹp lập tức tiến lên cởi áo khoác cho hắn, rồi phủ thêm một chiếc áo ngoài bằng gấm mềm mại màu tím, hầu hạ Bách Lý Thanh ngồi xuống, một người ngoan ngoãn tứ chi chạm đất, lấy lưng làm ghế đẩu để Bách Lý Thanh gác chân, một người khác quỳ xuống để cái khay nhỏ bằng bạc trên đỉnh đầu, rồi cầm cái chày nhỏ giúp hắn đấm chân.
Bách Lý Thanh từ từ nhắm hai mắt, không nói gì, Mị Nhất lẳng lặng đứng trong bóng tối bên cạnh chờ.
Qua thời gian một chén trà, hắn mới từ từ mở mắt, lười biếng hừ khẽ, vừa bốc hạt dưa trên cái khay bạc trên đầu cung nữ xinh đẹp, vừa duỗi chân: “Đúng là mệt chết bản tọa, cảnh xuân đẹp thế này còn phải giúp bệ hạ duyệt tấu chương, ngay cả chuyện náo nhiệt hôm nay cũng không được xem, ngược lại còn phải phân thần xử lý mấy chuyện không đâu của đám nữ nhân hậu cung.”
Mị Nhất mặt không đổi sắc, nói thầm trong lòng, ngài đây đang oán không được vừa cắn hạt dưa vừa thưởng thức màn phu thê quyết liệt đặc sắc của Quận Chúa và tiểu Vương gia mới đúng.
“Trần Chiêu Nghi sau này không còn miệng lưỡi chính là một phế nhân, kẻ đối nghịch với Thiên Tuế gia không có kết cục tốt, cũng giống Thục Phi nương nương khi đó vậy!” Tiểu Thắng Tử bưng trà nóng tới, vừa châm trà vừa đắc ý nói.
Dám coi thường hoạn quan bọn họ, không coi bọn họ là người, hừ, nhìn có vẻ là chủ tử, chờ khi ngươi không được sủng cũng chẳng khác gì vũng bùn, còn không mặc đám hoạn quan này dẫm lên?
Năm đó Thục Phi được sủng ái mà cũng bị Thiên Tuế gia lúc được sủng ái nhất ép bệ hạ phải ném ả cho rắn ăn.
Một Chiêu Nghi nho nhỏ mà cũng dám dõng dạc!
Bách Lý Thanh không mở mắt, chỉ lười biếng nói: “Trần Chiêu Nghi vẫn là Trần Chiêu Nghi, vị phần sẽ không thay đổi, nếu ả là người của Hoàng Hậu nương nương, bản tọa sẽ khiến Trần Chiêu Nghi chịu hình xong tới trước mặt Hoàng Hậu nương nương thỉnh an, để bọn họ trò chuyện tình cảm chủ tớ, Hoàng Hậu nương nương nhất định sẽ rất vui mừng!”
Hoàng Hậu nương nương, gần đây ước chừng là rảnh rỗi sinh nông nổi, thích làm chút chuyện đâm đầu vào lửa, lần này coi như cảnh cáo, nếu có lần tiếp theo…
Bách Lý Thanh xì một tiếng, hắn tuy lười động Tư Thừa Kiền nhưng không có nghĩa hắn để mặc bọn họ làm bậy.
— Ông đây là đường ranh giới bình luận béo tốt —
Khi Tây Lương Mạt ra khỏi trướng bồng của Hoàng Đế, Tư Lưu Phong đã không còn ở ngoài cửa, nàng đương nhiên không biết hắn từng tới, trực tiếp cùng Liên công công tới trướng bồng của Đức Vương phủ.
Tới cách trướng bồng không xa đã thấy không ít người nằm rạp bên ngoài lều của Đức Vương phi, tiếng kêu khóc vang trời.
Trên trướng bồng đã treo hoa giấy trắng.
Liên công công thấy vậy hơi nhíu mày: “Chưa được bệ hạ cho phép, gần chỗ ở của bệ hạ không được phép treo hoa giấy, sẽ xúc phạm bệ hạ!”
Tây Lương Mạt đứng cách đó không xa, khẽ thở dài: “Quên đi, cứ để vậy đi, hẳn bệ hạ sẽ không để ý.”
Liên công công thấy Tây Lương Mạt nói vậy cũng đồng ý, không nhắc lại nữa.
Tây Lương Mạt đi về phía lều bạt, những hạ nhân đang khóc thấy nàng bỗng lộ ra biểu cảm kinh ngạc quái dị.
Tây Lương Mạt nhìn trong mắt mà không nói gì, chỉ cùng Liên công công xốc mành đi vào.
Vừa vào trong trướng bồng nàng đã nghe tiếng khóc đứt ruột đứt gan, Đức Vương phi được hai ma ma già đỡ, nằm úp bên cáng cứu thương khóc không kiềm chế được.
Tư Lưu Phong ở bên an ủi, vì vậy Tây Lương Mạt không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ thấy hắn đau xót nói: “Mẫu phi, Hàm Ngọc muội muội đã đi rồi, muội ấy sẽ không muốn thấy ngài vì khổ sở mà thương thân, hơn nữa Vũ nhi tuy không còn hài tử nhưng nàng vẫn giữ được tính mạng, nếu ngài cũng ngã xuống Vũ nhi thấy cũng đau lòng.”
Đức Vương phi ôm mặt, nước mắt rơi như mưa, bà chỉ cảm thấy ruột gan mình đã đứt từng khúc, chỉ nửa ngày ngắn ngủi, con gái lớn và con gái nhỏ đã một người không còn, một người trọng thương.
Đặc biệt là con gái lớn, là niệm tưởng duy nhất lão Đức Vương gia để lại cho nàng, vì vậy từ nhỏ ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã, đứa bé nuông chiều lớn lên vậy mà lại quá thành thật, đi chống đỡ mãnh thú cho kẻ khác, chết thảm như vậy!
Vừa nghĩ đến đó, Đức Vương phi đau lòng đến không kiềm chế nổi, hai mắt bà đẫm lệ run rẩy nói: “Vì sao? Vì sao không phải tiện nhân Tây Lương Mạt kia chết? Vì sao người chết lại là nữ nhi của ta, nữ nhi của ta à, con bé ngốc nghếch đi làm bia đỡ thay tiện nhân kia!”
Nói đoạn, tiếng bà bỗng dừng lại, Đức Vương phi ôm lấy Tư Lưu Phong, hai mắt trợn trừng đầy tia máu, lạnh giá nói: “Hàm Ngọc không phải tự nguyện đúng không? Là ả tiện nhân đê tiện Tây Lương Mạt đẩy Hàm Ngọc ra chắn, bản Vương phi… bản Vương phi muốn đi gặp bệ hạ, phải lấy lại công bằng cho Hàm Ngọc của ta, muốn dùng mạng của tiện nhân Tây Lương Mạt đền mạng cho nữ nhi và tôn tử của ta!”
Tư Lưu Phong ngẩn ra, trầm tư chốc lát rồi định nói gì: “Mẫu phi…”
Thì bỗng bị giọng ho khan sắc nhọn cắt đứt: “Khụ khụ, Đức Vương phi, tiểu Vương gia, bệ hạ sai chúng ta cùng Trĩnh Mẫn Quận Chúa tới xem Trung Thục Công Chúa, tiễn Trung Thục Công Chúa một đoạn đường.”
Giọng nói của Liên công công lập tức khiến Đức Vương phi hồi phục tinh thần, bà không khỏi sửng sốt: “Trung Thục Công Chúa?”
Liên công công gật đầu, vẻ mặt trầm tĩnh nói: “Đúng vậy, bệ hạ có khẩu dụ, chính nữ Tư Hàm Ngọc Quận Chúa của Đức Vương phủ trung hiếu trinh thục, liều mình cứu người, là tấm gương cho nữ tử khắp thiên hạ, đặc biệt phong làm Trung Thục Công Chúa, sau khi hồi kinh dùng lễ nghi công chúa để hạ táng, hưởng thái miếu đèn nhang cung phụng!”
Đức Vương phi vừa thương xót vừa vui mừng, bi thương vì nữ nhi đã chết rồi, dù truy phong cũng không sống lại được; vui mừng vì tự hào thay nữ nhi, được một lễ tang trọng thể đến cực điểm, không chỉ coi như một phần lễ vật cuối cùng cho nữ nhi, cũng là một việc rất có lợi với Đức Vương phủ.
“Người của Đức Vương phủ, còn không tạ ơn!” Liên công công cao giọng nói.
“Tạ long ân của bệ hạ!” Đức Vương phi được hai ma ma già đỡ, cùng Tư Lưu Phong quỳ xuống tạ ơn.
Sau khi tạ ơn, bà bỗng nhìn thấy phía sau Liên công công là một bóng người mảnh mai quen thuộc, lại nghĩ tới lời Liên công công vừa nói, bà trợn trừng mắt.
Đúng rồi, vừa rồi Liên công công nói cùng Tây Lương Mạt đến đây!
Đức Vương phi vừa thấy Tây Lương Mạt hai mắt liền đỏ lên, gào thét như thần kinh: “Tây Lương Mạt, đồ sao chổi nhà ngươi, vì sao còn dám tới đây, ngươi hại chết Hàm Ngọc, hại Vũ nhi sảy thai, nay nằm kia sống chết không rõ, có phải ngươi còn ngại chưa đủ hay không!”
Tây Lương Mạt hơi nhíu mày, nàng hiểu tâm trạng đau đớn của Đức Vương phi lúc này nên nói: “Đức Vương phi, Hàm Ngọc không phải ta hại chết, là Tư Hàm Hương hại chết, nó đặt bẫy dụ Hàm Ngọc cùng chúng ta tới, thả gấu dữ ra, chuyện này do Thái Tử điện hạ tự mình kiểm chứng…”
“Mặc kệ ngươi nói sạo thế nào, tiện nhân vô sỉ ngươi, lẽ nào Hàm Ngọc không vì ngươi mà chết, Lưu Phong còn nói ngươi biết võ nghệ, một nữ tử yếu ớt nhỏ bé như Hàm Ngọc, ngươi sao có thể đẩy nàng ra ngăn ác thú!” Đức Vương phi sắc nhọn căm giận nói, tức đến run rẩy cả người.
Nếu không có hai ma ma dùng hết sức kéo Đức Vương phi, bà ta đã muốn nhào tới cào mặt Tây Lương Mạt.
Bà hung hăng nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt nói: “Ta chỉ hận khi đó mắt mù rước tiện tỳ tâm như rắn rết là ngươi vào Đức Vương phủ. Từ sau khi ngươi đến, Vương phủ chúng ta không một ngày suôn sẻ, ngươi không thể sinh con thì thôi, còn ý đồ hại chết Vũ nhi và cháu ta, ngay cả Hàm Ngọc tốt với ngươi như vậy cũng bị ngươi xuống tay. Ông trời thật sự không công bằng, ác phụ như ngươi sao còn chưa bị ác thú phanh thây!”
“Đủ rồi, Vương phi nương nương, cho dù ngài mất nữ nhi, mất tôn tử trong lòng đau đớn cũng không thể tùy tiện nói xấu Quận Chúa!” Liên công công bỗng lớn tiếng ngắt lời Đức Vương phi.
Vừa rồi hắn thông cảm Đức Vương phi mất ái nữ, cho nên không so đo bà ta nói lỡ lời, không ngờ Đức Vương phi này càng ngày càng hồ đồ, càng nói càng quá phận!
Lúc này Đức Vương phi mới không cam lòng ngậm miệng, chỉ nhìn chằm chăm Tây Lương Mạt như muốn nứt tròng mắt, giống như có thể nhào lên cắn xé Tây Lương Mạt mới cam lòng.
Tây Lương Mạt lại khoát tay ngăn cản Liên công công, thản nhiên nói: “Đức Vương phi vừa mất nữ nhi thương tâm, Liên công công nể mặt ta đừng tính toán.”
Người phụ nữ trước mặt đã không còn là Đức Vương phi dịu dàng trầm tĩnh, hiền thục khôn khéo, nay bà chỉ là một người phụ nữ phố phường, một người phụ nữ choáng váng đầu óc vì phẫn nộ và oán hận. Nàng cho rằng căn bản không cần tranh luận đúng sai, nàng tới chỉ vì chuyện nàng muốn làm, không phải tới cãi nhau.
Liên công công liếc nhìn Tư Hàm Ngọc nằm trên cáng cứu thương sạch sẽ cách đó không xa, hiểu rõ gật đầu, hắn đương nhiên biết đây là nỗi thương cảm của Tây Lương Mạt với Tư Hàm Ngọc.
“Tiện nhân, ngươi không cần giả mù sa mưa, ngươi hại chết Hàm Ngọc còn ở đây làm bộ làm tịch, ngươi sẽ gặp báo ứng!” Đức Vương phi phẫn nộ mắng to.
Tây Lương Mạt không nhìn bà ta mà nhìn về phía Tư Lưu Phong, lạnh lùng nói: “Tiểu Vương gia, nếu ngươi hy vọng chúng ta đều bình an vô sự thì tốt nhất không nên nói lung tung với mẫu thân của ngài, bằng không ta khó đảm bảo bà ta không đủ bình tĩnh sẽ khiến ta cũng không đủ bình tĩnh, nếu không cẩn thận nói ra điều gì không nên nói, vậy xin lỗi!”
Đáy mắt Tư Lưu Phong hiện lên một tia tức giận, nắm tay sau lưng siết chặt như muốn bóp nát ngọc bội trong tay mình.
Đức Vương phi nghe vậy, lời này như lửa cháy đổ thêm dầu, khiến bà ta càng tức giận, dùng sức giãy tay mình ra: “Tiện nhân ngươi, còn dám dõng dạc uy hiếp phu quân cùng mẹ chồng, tiện nhân ngươi bất hiếu, bất trung, bất thục, đáng bị loạn côn đánh chết, đáng bị dìm lồng heo…”
Bà ta quay đầu níu lấy cánh tay Tư Lưu Phong, một tay chỉ vào Tây Lương Mạt nói: “Phong nhi, đi, dạy cho nó một bài học, nó vẫn là người của ngươi, trượng phu giáo huấn thê tử là chuyện đương nhiên, đi đi!”
Liên công công nghe vậy nào còn nhịn được, đang định nói thì bị Tây Lương Mạt đè tay mới cứng nhắc ngậm miệng, chỉ lạnh lùng trừng Đức Vương phi gần như phát điên đến không còn là chính mình.
Tây Lương Mạt nhìn Đức Vương phi, lạnh nhạt nói: “Đức Vương phi, ngươi chỉ vì sớm đã hận ta nên mới mặc kệ sự thật thế nào cũng nhất định phải chỉ ta là hung thủ, vậy mới giải được mối hận trong lòng ngươi. Nếu đã vậy, ta cũng không giải thích gì nữa, cứ vậy đi, ngươi muốn giết hay muốn quát đều tùy ngươi, còn ngươi có bản lĩnh này hay không phải nhìn chính ngươi. Về phần thê tử, ta nghĩ tiểu Vương gia kịp nói với ngươi ta biết võ, cũng không hiểu vì sao còn chưa kịp nói với ngươi ta và hắn đã hòa ly, vì vậy hắn không có bất cứ quyền gì dùng danh nghĩa giáo huấn thê tử để dạy dỗ ta!”
Đức Vương phi sửng sốt, sắc mặt thoáng xanh thoáng đỏ.
Bà cắn răng, không thể tin nhìn về phía Tư Lưu Phong, bàn tay nắm Tư Lưu Phong gần như đâm móng vào tay hắn: “Vì sao? Vì sao ngươi không nói cho ta biết ngươi và tiện nhân này đã hòa ly? Ả nói có đúng không? Hòa ly? Sao ngươi có thể hòa ly? Cho dù ả không thể chết trong tay chúng ta cũng phải bị ngươi bỏ mới đúng! Ngươi cứ thế để tiện nhân này chạy khỏi tay ngươi, ngươi còn là nam nhân hay không!”
Đức Vương phi từng tiếng nhục mạ không khách khí khiến Tư Lưu Phong mặt đen như đáy nồi.
“Mẫu phi!” Hắn âm thần cắn răng, hơi dừng rồi bỗng cứng nhắc nói: “Mẫu phi, ngài tinh thần không tốt, bi thương quá độ, đã không biết mình đang nói gì. Người đâu, đưa Đức Vương phi tới trướng bồng của bản vương nghỉ ngơi!”
Dứt lời, hắn mắt lạnh liếc về phía ma ma và đám nha đầu đứng bên.
Đám ma ma và nha hoàn kia đã sớm bị lời nói của Đức Vương phi dọa chết khiếp, tiểu Vương phi này… Không… Trinh Mẫn Quận Chúa này gần đây được bệ hạ ưa thích, nhìn xem ngay cả Đại tổng quản bên cạnh bệ hạ cũng tới đây, có thể thấy bệ hạ thương Quận Chúa có bề ngoài giống tỷ tỷ mình đến thế nào, gần như yêu chiều nàng như công chúa.
Vương phi sao dám luôn miệng “tiện nhân”, nghĩ cách giết chết nàng?
Chắc bị cái chết của Quận Chúa và đứa bé trong bụng Vũ di nương chọc cho tức váng đầu rồi.
Nay ánh mắt Tư Lưu Phong bắn tới, bọn họ bất chấp tất cả, mạnh mẽ nửa kéo nửa ôm mang Đức Vương phi đã mất lý trí đi.
Ra khỏi lều bạt, thật xa còn nghe tiếng hét chói tai và tiếng mắng giận dữ của bà ta.
Tây Lương Mạt nhìn Tư Lưu phong một cái: “Tiểu Vương gia là người thông minh, luôn biết điều gì là tốt với mình nhất.”
Nói xong, nàng xoay người đi về phía Tư Hàm Ngọc, ngồi xổm xuống nhìn thiếu nữ nằm trên cáng cứu thương không một tiếng động. Chỉ một canh giờ trước, nàng còn là một thiếu nữ rực rỡ vui vẻ gọi mình “tẩu tẩu”, nay mới một canh giờ sau, nàng đã không còn cử động, không còn cười, không còn khóc, trên cổ có vết khâu nhìn càng giống một con búp bê vải bị xé nát.
Tây Lương Mạt nhẹ nhàng vuốt sợi tóc mềm mại của nàng, từ trong lòng lấy ra một cái khăn lụa diễm lệ nhẹ nhàng buộc lên cổ Tư Hàm Ngọc, kết thành một cái nơ bướm.
Khăn lụa làm sắc mặt Tư Hàm Ngọc hơi hồng hồng mỹ lệ, không còn tái nhợt thê lương như trước.
“Hàm Ngọc, muội là một cô nương tốt hiếm có, chỉ là tẩu tẩu không thể làm tẩu tẩu của muội được nữa. Đời người luôn thay đổi, nửa đời trước muội mỹ lệ sáng lạn như vậy, nửa đời sau ai biết có phải pháo hoa chóng tàn hay không. Cứ như vậy, không cần biết gì hết, chỉ cần nhớ kỹ ca ca vẫn là ca ca thương muội nhất, tẩu tẩu vẫn là tẩu tẩu muội thích nhất là tốt rồi.” Tây Lương Mạt khe khẽ dịu dàng nói, vén những sợi tóc của Tư Hàm ngọc ra sau tai.
Thanh xuân tươi đẹp nhất của thiếu nữ dừng tại thời khắc nàng rạng rỡ nhất, giống cánh bướm bị nhựa thông phủ đầy, là một vẻ đẹp đầy bi thương, nhưng có lẽ chưa hẳn là chuyện không tốt với nàng.
Đê tiện là giấy thông hành của kẻ đê tiện, cao thượng là văn bia của người cao thượng.
Bởi Tây Lương Mạt cũng không biết có một ngày mình sẽ rút đao hướng về Đức Vương phủ hay không, nếu có sẽ phải đối mặt với tấm lòng son của Tư Hàm Ngọc thế nào?
Trầm mặc chốc lát, phía sau Tây Lương Mạt vang lên giọng nói trầm thấp của Tư Lưu Phong như cực kỳ nhẫn nhịn: “Mạt Nhi, ngươi thật sự hận ta như thế, nhất định phải hòa ly sao?”
Liên công công nghe Tư Lưu Phong nói vậy liếc nhìn Tây Lương Mạt, sau đó hắn thông minh rời khỏi trướng bồng.
Tây Lương Mạt hạ tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Phàm là kết thành phu thê là đã kết duyên ba kiếp trước, kiếp này mới nên vợ nên chồng. Nếu kết duyên không hợp, nhìn nhau là oán hận, trông nhau là gượng ép, hai trái tim bất đồng khó về một ý, liên lụy người thân, chẳng bằng đường ai nấy bước. Nguyện phu thê sau khi chia cách, trọng sơ thiền tấn, mỹ phụ nga mi, khéo chọn hiền thê yểu điệu, tuyển lấy trượng phu quan cao. Giải oán cởi kết, chớ thêm thù hận. Từ biệt hai ngả, tự thấy vui mừng.”
Nàng hơi ngừng, đắp vải trắng lên cho Tư Hàm Ngọc: “Thiếp thân… đây là lần cuối cùng tự xưng thiếp thân, cảm thấy ý cảnh của thư hòa ly vô cùng tốt, nếu thiếp thân và tiểu Vương gia không phải người cùng đường, cần gì tiếp tục dây dưa để sinh oán hận, vì vậy thiếp thân chờ thư hòa ly này của tiểu Vương gia.”
Dứt lời, Tây Lương Mạt đứng dậy, đi về phía cửa lều bạt, vừa đến trước cửa nàng bỗng bổ sung một câu: “Nếu ta là tiểu Vương gia thì sẽ suy nghĩ cho kỹ, chuyện tiếp theo sẽ đáp lời bệ hạ thế nào. Dù sao có thể lén vận chuyển gấu lên Mân Sơn, đối với một nữ tử khuê phòng mà nói không phải chuyện đơn giản. Người biết sẽ nói Đức Vương phủ gia giáo không nghiêm, trông coi bất cẩn, cho nên mới ra chuyện thứ nữ mưu hại chính nữ, người không biết…”
Giọng nói của Tây Lương Mạt mang theo một tia trào phúng: “Người không biết, nói không chừng sẽ cho rằng ngài mưu nghịch đấy, hay ngài thật sự vì một Tư Hàm Hương mà khiến Đức Vương phủ bị bệ hạ hoài nghi?”
Dứt lời, nàng quay đầu, rời khỏi trướng bồng không hề nhìn lại.
Tư Lưu Phong nhìn bóng lưng nàng, sắc mặt âm trầm bóp nát ngọc bội long phượng trong tay, đó là sính lễ hắn cho Tây Lương Mạt khi đó.
Thì ra đến lúc này nàng cũng không bỏ cuộc muốn lấy mạng Hương Nhi sao?
Tây Lương Mạt, bản vương nên cho rằng ngươi quá cố chấp, hay quá hung ác đây?

Liên công công theo Tây Lương Mạt đi ra, bỗng thấp giọng nói với Tây Lương Mạt: “Thiên Tuế gia, có chút bực bội.”
Liên công công thình lình nói một câu khiến bước chân Tây Lương Mạt dừng lại, sau đó hơi mệt mỏi nói: “Được rồi, thay ta nói với sư phụ, hôm nay là ta không đúng, không nên sơ suất, không để Mị Thất và Mị Lục đi theo.”
Liên công công cũng có chút không tán thành: “Tiểu thư, không phải chúng ta lắm miệng, tính tình này của ngài nên sửa, Mị Lục cùng Mị Thất có nhiệm vụ bảo vệ an toàn của ngài, thế nhưng ngài không phải lần đầu tiên tìm các loại lý do đuổi bọn họ đi, cho dù ngài không thích Thiên Tuế gia sai người giám sát ngài nhưng cũng phải để ý đến tính mạng mình mới được.”
Đây cũng là lý do vì sao vừa rồi Thiên Tuế gia rõ ràng ở trong trướng bồng của bệ hạ mà không đi ra gặp Quận Chúa.
Tây Lương Mạt nay đang phiền lòng, nghe Liên công công nhắc tới càng thấy bực bội, giống như có một loại tâm trạng rất khó chịu đang va chạm trong lòng, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, Liên công công, cho dù ta chết Thiên Tuế gia cũng không cần phí tâm đi tìm đồ chơi thú vị mới, các ngươi chỉ cần dạy đồ chơi này biết cách ngỗ nghịch Thiên Tuế gia, đừng quá tự tìm đường chết là được.”
Liên công công nghe vậy hơi dừng: “Nếu ngài thật sự có chuyện gì, Thiên Tuế gia sẽ không thế nào, nhưng Mị Lục và Mị Thất sẽ không còn giá trị tồn tại, người và đồ vật không còn giá trị sẽ không xứng ở lại bên cạnh Thiên Tuế gia. Đương nhiên, thứ không còn giá trị có lẽ bao gồm cả ba nha đầu, hai ma ma bên cạnh ngài, thậm chí cả phụ Tĩnh Quốc Công, càng rộng hơn có lẽ là cả chúng ta.”
Tây Lương Mạt nghe vậy ngẩn ra, nàng có chút mất tự nhiên nói: “Công công, ngài đừng nói đùa, có thế nào cũng không liên lụy đến ngài được.”
Liên công công là người có khả năng nhất trong số thủ hạ của Cửu Thiên Tuế, ai không biết? Bách Lý Thanh cũng không phải loại người làm chuyện kích động, vì vậy cần gì nói nàng thành Đát Kỷ, Bao Tự khiến quân vương giận dữ, thây phơi nghìn dặm?
Vẻ mặt Liên công công nhìn không ra vui giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Tiểu thư, ngài nói không sai. Chỉ là, ngài nên biết Thiên Tuế gia coi sinh linh trong thiên hạ là đồ chơi trong tay, nếu Thiên Tuế gia thật sự không còn gì đáng nhớ, sinh linh trong thiên hạ này không thiếu được sẽ rơi vào rung chuyển loạn ly. Cho dù ngài không lo lắng cho sinh linh lê dân và đám nô tài không liên quan chúng ta, cũng nên hiểu tổ chim lật nào có trứng còn nguyên vẹn, nếu ngài không có bất cứ người hay vật gì nhung nhớ thì thôi, nếu có, phải làm sao để che chở bọn họ, không để họ đi vào vết xe đổ của Hàm Ngọc Quận Chúa hôm nay?”
Tây Lương Mạt ngẩn người không nói gì, nàng đương nhiên biết tính tình cổ quái của Bách Lý Thanh, bạc tình lại tàn nhẫn, vui giận thất thường, ai biết ngày nào hắn cảm thấy không thú vị sẽ thật sự buông tay mặc kệ triều chính, khiến thiên hạ này đại loạn.
Mà chính nàng thật sự có thể làm được đến mức… mặc kệ tất cả, không để ý tất cả sao?
Nếu như vậy, ngày hôm nay nàng vốn đã không nên vì chuyện Hàm Ngọc mà hoàn toàn bại lộ chính mình, trở mặt với Đức Vương phủ.
Quả nhiên… vẫn quá xúc động rồi?
Tây Lương Mạt vỗ mặt, thở dài một tiếng.
Chờ Tây Lương Mạt trở lại trướng bồng của mình, không thiếu được lại bị Bạch Ngọc, Bạch Trân, Bạch Nhụy cùng ma ma ôm lấy vừa cười vừa khóc, tiện thể hung hăng quở trách một trận.
Tây Lương Mạt không còn cách nào, mặc họ bôi nước mắt nước mũi lên người mình một vòng mới bỏ qua. Hà ma ma đã sớm dặn dò hai tỳ nữ chuẩn bị nước tắm, tắm rửa một phen nàng mới cảm thấy mệt mỏi rã rời, nằm trong thùng tắm thấy toàn thân đau nhức không chịu nổi.
Vận dụng võ nghệ và nội lực với cường độ quá cao, với nàng mà nói đây là lần đầu, dồn hết tâm trí vào chuyện khác nên không cảm thấy, nay bình tĩnh lại mới thấy toàn thân khó chịu.
“Aizz… Ma ma, ngài dịu dàng chút được không, thô lỗ như vậy nào có hợp với hình tượng nữ quan nhị phẩm cao quý của ngài?” Tây Lương Mạt bị Hà ma ma bỗng nắm da thịt sau cổ mình nhịn không được hét ầm lên.
Hà ma ma lạnh lùng liếc nàng một cái: “Quận Chúa, tiểu thư khuê các nói năng phải thấp giọng, không được cao giọng lớn tiếng.”
Thế nhưng bàn tay bà không có một điểm dấu hiệu dịu dàng, niết cho đến khi Tây Lương Mạt ai ai kêu không ngừng, Tây Lương Mạt càng kêu to bà niết càng dùng sức. Sau khi phát hiện điểm này, Tây Lương Mạt đành phải đỏ viền mắt, mắt rưng rưng, đáng thương nhìn bà: “Ma ma à, ma ma, người ta biết sai rồi, không dám lỗ mãng thế nữa!”
Hà ma ma thấy nàng thật sự hối cải, biết sai mới thả sức, vừa chậm rãi xoa bóp thân thể đau nhức của nàng vừa nói: “Không phải nô tỳ nói ngài, hôm nay…”
Hà ma ma nói liên miên cằn nhằn hồi lâu, phát hiện Tây Lương Mạt không biết đã mệt mỏi ngủ trong thùng từ lúc nào, bà không khỏi hơi nhíu mày, thân cốt này làm sao được, mới lăn qua lộn lại một buổi sáng đã thành thế này.
Xương cốt Tây Lương Mạt nhìn có vẻ tốt hơn nhiều, thế nhưng những năm qua hao hụt quá mức, rốt cuộc không phải chốc lát là bồi bổ lại được, nếu quá mức hao tổn sợ rằng còn có tổn thương bên trong.
Bà đang định lay Tây Lương Mạt tỉnh lại, miễn cho nằm trong nước bị cảm lạnh, bỗng một bàn tay không một tiếng động đặt lên vai bà.
Hà ma ma giật mình nhìn lại, sau đó cung kính khom người lui ra ngoài, tiện thể dẫn đám hầu gái khác mang đi, gọi Bạch Trân, Bạch Nhụy tới trông chừng nhóm chủ tử.

Tây Lương Mạt không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy trong mơ như gặp được một con bướm đang nhanh nhẹn bay đi, Tư Hàm Ngọc cười đuổi theo, không biết phía trước là vách núi vạn trượng. Nàng hoảng hồn, đang muốn kéo Hàm Ngọc, lại bỗng cảm thấy một lưỡi móc từ đâu xuất hiện móc lấy da thịt nàng, đau đến mức nàng phải dừng chân, sau đó trơ mắt nhìn Tư Hàm Ngọc ngã xuống dưới.
Khi nàng mở choàng mắt thì phía trước chỉ có ánh nến yếu ớt, có con bướm thiêu thân nhào vào lửa giãy dụa thoát ra. Một hồi lâu sau, nàng mới phản ứng lại, thì ra cơn đau trên vai không phải ảo giác.
Mà là… có người đang xấu tính cắn nàng.
Nàng vô thức sờ trên người, quả nhiên, không một mảnh vải, đầy tay là da thịt trắng mềm.
“Thế nào? Cuối cùng cũng tỉnh?” Tiếng nam tử cười bay bổng bên tai nàng.
Ngay tức khắc, Tây Lương Mạt cảm thấy vành tai mình bị miệng lưỡi ẩm ướt cắn, mờ ám mút vào, trên người không biết vì đêm thu lạnh hay vì động tác của hắn mà nổi lên một lớp da gà…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.