Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 79: Hầu tắm dã tuyền




Mà sườn tây Hương Sơn, không biết bao lâu sau, sưới một bụi cỏ, một bóng người giật giật, Tây Lương Mạt gian nan mở mắt.
Nàng hơi cố gắng đứng lên lại lập tức cảm thấy choáng váng, hoàn toàn không khống chế được ngã về mặt đất, chỉ cảm thấy tất cả máu đang dồn lên não.
Tây Lương Mạt luôn nghĩ rằng nổ đom đóm mắt là người ta khoa trương lên thôi, không ngờ bản thân thật sự nếm thử.
Không biết có chấn động não hoặc gãy xương không…
Nàng nằm trên cỏ một thời gian, sờ tứ chi một lượt, tuy toàn thân đau đớn, cũng có không ít vết thương nhưng đều là trầy da, ít nhất không cảm thấy đau đớn quá mức bình thường.
Cảm thấy mạch không đập như sấm nữa nàng mới chậm rãi ngồi dậy, thuận tiện quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Trăng sáng chiếu đồi thông, suối trong chảy trên đá.
Thu Sơn quả thật là chốn mỹ cảnh, giữa mùa đông giá lạnh, vì có suối nước nóng dày đặc xung quanh nên cây cỏ vẫn tươi tốt hơn bình thường, cách đó không xa có một dòng suối lóng lánh chảy xuôi, tiếng nước róc rách.
Nhìn địa thế của sườn dốc, ước chừng nơi này là mặt sau của Khê Cốc, suối nước từ đỉnh núi chảy xuống rồi chia làm hai đường chảy về chân núi.
Ánh mắt Tây Lương Mạt dừng lại tại một bụi cây thấp.
Xem ra sau khi bị tên ngu ngốc hung hãn kia kéo xuống, nàng quay cuồng lăn xuống, cuối cùng hôn mê trong lúc đang lăn, đụng tới mấy bụi cây này mới dừng lại.
Hiện tại nhìn lên sườn dốc đầy cây cỏ đã hoàn toàn không nhìn thấy từ đường Thu Sơn đâu, đủ để thấy bọn họ lăn một khoảng rất xa, lăn xuống như vậy mà nàng không có bất kỳ vết thương quá nghiêm trọng nào đã là một kỳ tích.
Tây Lương Mạt cau mày, chậm rãi chống thân thể đang hô hào đau đớn đi về phía dòng suối cách đó không xa, ngồi xuống bên suối vốc nước rửa mặt.
Nước suối lạnh lẽo khiến nàng rùng mình một cái, thần trí tỉnh táo hơn nhiều trong nháy mắt, hơn nữa nước suối tuy cực lạnh nhưng rất ngọt. Nàng ngậm hai ngụm, chậm rãi nuốt xuống, tập trung tinh thần nghĩ xem nên ra ngoài thế nào thì nghe tiếng sột soạt rất nhỏ cách đó không xa.
Tóc gáy Tây Lương Mạt thoáng chốc dựng đứng, toàn thân cứng đờ, cảnh giác quan sát xung quanh. Thời đại này ngoại trừ thành trấn nhiều người ở, còn lại là núi xuyên sông nước, là lãnh địa của dã thú, sài lang hổ báo không gì không có, lẽ nào mùi máu tươi trên người nàng dẫn đám động vật sống về đêm như sói hay báo gì đấy tới?
Tay nàng chầm chậm sờ lên chân mình, nơi đó còn hai thanh đoản kiếm nhặt được trên người đám giáo đồ Thiên Lý Giáo.
Tiếng sột soạt ngày càng lớn, nương theo đó còn có tiếng rên rỉ: “Ưm…”
Là con người?
Chẳng lẽ là thên ngu đần hung hãn lúc trước?
Thần kinh căng thẳng của Tây Lương Mạt dần trầm tĩnh lại, mang theo kiếm chậm rãi đi về hướng phát ra tiếng động, quả nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn đang nằm úp sấp trong một lùm cây.
Thì ra thứ ngu xuẩn này quả thật rơi xuống đây!
Tây Lương Mạt nhận thấy đối phương không còn năng lực uy hiếp mình mới thu kiếm, không chút do dự cho đối phương mấy đá tàn bạo, tức giận nói: “Ai bảo ngươi kéo bản cô nương đi tìm chết, không nhìn xem bản thân là ai, giờ được lắm, tự cút xuống địa ngục đi, đi chết đi! Đi chết đi!”
Thằng nhãi này vô duyên vô cớ chém giết nàng, không cho nàng cơ hội nói thì thôi, còn muốn nàng cùng chết?
Hắn ngã không chết, để xem nàng có đá chết hắn không!
Tây Lương Mạt đá đến khi lại bắt đầu cảm thấy choáng váng mới thoáng dừng hành vi ngược đãi đối phương.
Thở hồng hộc một lúc lâu, nàng từ trên cao khinh bỉ nhìn xuống đối phương đã không thể phát ra nổi một tiếng rên, xì lạnh một tiếng: “Ở đây làm mồi cho sói đi!”
Sau đó, nàng định vứt lại đối phương, dọc theo bờ suối hướng về hạ lưu, lại bỗng nghĩ ra, nếu trên người đối phương có gì đáng giá, dược phẩm hoặc vũ khí gì đấy, nói không chừng sẽ có ích.
Vì vậy một cô nàng vô lương tâm nào đó quay đầu lại, đi kéo người trong bụi cây, mặc kệ tùy tiện di chuyển có khiến thương thế của đối phương càng nghiêm trọng hay không. Trong mắt Tây Lương Mạt, kẻ ngu xuẩn như vậy tốt nhất nên sớm chết sớm siêu sinh.
Nhưng khi nàng dùng hết sức bú sữa lật người đối phương lại, gương mặt lạnh lùng tuấn tú trắng bệch không còn chút máu dưới ánh trăng lại khiến Tây Lương Mạt hoảng hồn.
Thái… Thái Tử?!
Tên ngu ngốc túm mình xuống sườn núi thì ra là Thái Tử Tư Thừa Kiền?
Bảo bối trong lòng Hoàng Hậu nương nương, người thừa kế kim tôn ngọc quý của Thiên Triều, sao lại tùy tiện tiến vào Thu Sơn, dùng bản thân xâm nhập chốn nguy hiểm này tiêu diệt Thiên Lý Giáo?
Tây Lương Mạt nhăn mày, vị Thái Tử gia này có phần quá lỗ mãng, khinh suất rồi!
Tây Lương Mạt vươn tay thăm dò hơi thở của Tư Thừa Kiền, tuy mỏng manh nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở của đối phương, nàng lại kiểm tra tứ chi của hắn, chân trái hình như gãy xương, hơn nữa vai hắn bị thương nghiêm trọng nhất, Tây Lương Mạt áng chừng nếu không cứu chữa ngay không lâu nữa sẽ phải cử hành quốc tang.
Thế nhưng đồng thời Tây Lương Mạt phải đối mặt với một lựa chọn khác.
Có nên cứu vị Thái Tử gia này không?
Nếu cứu đối phương có lẽ sẽ thêm một lợi thế, toàn bộ hoàng gia sẽ nợ nàng một lần!
Nhưng nhỡ may vị Thái Tử gia này truy cứu việc nàng đẩy hắn xuống vách núi, nói không chừng khéo quá hóa vụng, nếu thằng nhãi này nhất quyết muốn trị nàng tội mưu nghịch thì thật sự không hay.
Để đảm bảo an toàn, cũng không thể khiến những người khác cứu sống hắn, có nên đã làm thì làm đến cùng, khiến hắn chết kiểu “ngã xuống dốc đập đầu vào đá vỡ đầu” hay không?
Dù sao vị Thái Tử gia lỗ mãng này từng không phân tốt xấu muốn mạng của nàng, nàng cũng không tính là có lỗi với hắn!
Tây Lương Mạt vuốt cằm, suy nghĩ một lúc lâu, nguy hiểm nheo mắt lại.
Không biết nghĩ tới cái gì, Tây Lương Mạt do dự chốc lát cuối cùng nói thầm: “Quên đi, giữ lại ngươi nói không chừng ngày nào đó đại yêu nghiệt Bách Lý Thanh rớt đài, ta còn phải chuẩn bị đường lùi, miễn cho bị tên kia liên lụy.”
Thời thế hiện hay không ai đáng tin, còn cần giữ cho mình vài quân bài chưa lật.
Mạo hiểm thì mạo hiểm một lần đi, trước giờ phú quý đều phải cầu được trong nguy hiểm!
Tây Lương Mạt suy nghĩ một chút rồi dùng sức kéo Tư Thừa Kiền ra khỏi bụi cây, nghỉ tạm một lát mới bước tới kiểm tra vết thương cho hắn, xác định vết thương nghiêm trọng nhất là cái chân gãy và lỗ thủng trên vai.
Nàng nhìn chỗ suối chảy, may mà cách nơi này chỉ khoảng mười bước chân.
Tây Lương Mạt vung tay xé áo choàng của Tư Thừa Kiền xuống, dùng kiếm của mình cắt thành những mảnh vải dài, sau đó đi tới bên suối cẩn thật giặt sạch, vắt khô rồi quay lại, vươn tay vào trong lòng hắn bới móc, quả nhiên lấy ra vài bình dược, chính là thứ lúc đó ni cô già đưa cho hắn, phát hiện giáo đồ Thiên Lý Giáo đánh tới, không ở lại trong miếu được nữa hắn mới nhét hết vào lòng rồi bỏ chạy.
Lúc này, Tây Lương Mạt cầm dược vui ra mặt, mở từng chai ra xem. Khi theo học nghiên cứu chế tạo phấn thơm với Liễu ma ma, bởi vì cần biết hoa cỏ nào có độc, cái nào có lợi cho cơ thể nên thuận tiện cũng nghiên cứu chút thảo dược, y lý, mấy ngày nay nàng lại tập trung nghiên cứu độc dược, y và độc cùng một gốc.
Vì vậy, Tây Lương Mạt rất nhanh đã đoán ra những thứ này là kim sang dược, tuy không phải thuốc gì đặc biết tốt nhưng có còn hơn không.
Tây Lương Mạt cởi y phục của hắn ra, dùng vải ướt lau sạch vết bẩn và vết máu trên vai Tư Thừa Kiền, rắc một ít hầu hết các loại thuốc lên vai hắn, khiến vết thương không còn chảy máu nữa, cuối cùng dùng vải bó cẩn thận, coi như xử lý xong một vết thương.
Tiếp đó, nàng nhặt ít cành cây cố định vết thương trên chân trái cho hắn, tránh cho đầu xương gãy chọc vào cơ thể cùng mạch máu.
Xử lý xong, Tây Lương Mạt lười biếng ngồi xuống bên cạnh Tư Thừa Kiền: “Được rồi, Thái Tử gia, ta chỉ có thể làm như vậy là hết sức, nếu chính ngươi không cố gắng, có gì không hay xảy ra thì không được trách ta.”
Tây Lương Mạt mệt đổ mồ hôi, ngồi xuống một lúc liền ngủ gà ngủ gật.
Nhưng gió lạnh thổi qua khiến nàng tỉnh táo một chút, nhìn sắc mặt Tư Thừa Kiền tái mét như người chết, nàng thở dài một hơi, đứng dậy đi nhặt củi.
Dù sao đêm lạnh mùa đông, nếu mặc kệ hắn nằm như thế phỏng chừng chỉ một canh giờ sẽ bị gió lạnh thổi thành cương thi, may mà nàng có mang theo đá đánh lửa định dùng để đốt từ đường.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tư Thừa Kiền chỉ cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, có người không ngừng đá hắn, đánh hắn, đau đến mức tứ chi như không còn là của mình.
Trong lúc mơ hồ hắn như trở về năm mười tuổi, hắn cùng phụ hoàng tới khu vực săn bắn hoàng gia, lại bỗng gặp Hoàng Hà vỡ đê, rất nhiều nạn dân không còn nhà cửa kích động ùa về khi vực săn bắn hoàng gia.
Lúc đó, Ngự Lâm Quân không chống đỡ được, mọi người bị tách ra, chỉ có người kia kéo hắn một đường chạy trốn, nhếch nhác vô cùng. Trong khoảng thời gian lưu lạc bên ngoài, bọn họ chịu rất nhiều khổ sở, ăn xin dọc đường, vì không hiểu thế sự cùng sự kiêu ngạo hoàng tộc nên thậm chí còn bị đám ăn xin cười nhạo, đuổi đánh.
“Ngươi là Thái Tử? Lão tử còn là Ngọc Hoàng Đại Đế đây!”
“Đánh chết thằng nhãi ngu ngốc dám cướp địa bàn đi!”
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau, rất đau… Hơn nữa cổ họng khô khan dị thường, cơn khát cực độ khiến hắn mơ hồ, mở mắt ra cũng chỉ cảm nhận được một thân ảnh mang theo hương thơm thoang thoảng ngồi bên cạnh mình, bên kia là đám lửa bập bùng tỏa ra hơi ấm trong đêm lạnh, hắn mấp máy môi: “Nước…”
Hắn thậm chí không biết mình thực sự đang nói chuyện hay nằm mơ, sau đó lại hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Tây Lương Mạt đang thoải mái sưởi ấm, nàng thật sự vất vả mới tìm được nơi tránh gió gần dòng suối, còn cực kỳ bí mật, miễn cho bị giáo đồ Thiên Lý Giáo phát hiện, lại kéo Tư Thừa Kiền đến đây, hao hết toàn bộ sức lực của nàng. Châm lửa xong tạm thời cũng không lo bị dã thú tập kích nữa.
Vì vậy, nàng thả lòng toàn thân, đang suy nghĩ nên mang theo một bệnh nhân ra ngoài thế nào thì bỗng nghe thấy giọng nói của tên mà nàng cho rằng đã hoàn toàn hôn mê.
Nàng giật mình, còn tưởng đối phương tỉnh, nhìn qua mới phát hiện thì ra là nói mớ. Tây Lương Mạt tuy rất không muốn động đậy nhưng nhìn trạng thái Tư Thừa Kiền, cuối cùng vẫn đi lấy vài miếng lá cây lớn trong rừng tới dòng suối lấy nước về.
Tây Lương Mạt nâng đầu Tư Thừa Kiền dậy, dùng lá cây đút vài ngụm nước cho hắn, nhưng đôi môi mỏng kiên nghị của gã đàn ông đang sinh bệnh lại mím chặt, như xác trai, nước từ lá cây chảy xuống cổ, không vào miệng được mấy ngụm. Tây Lương Mạt nhíu mày, không chút khách khí tặng Thái Tử gia cao quý mấy cái bạt tai bôm bốp: “Tên khốn này, không phải muốn uống nước sao, còn phát điên cái gì!”
Dứt lời, nàng dự định dùng thủ pháp bóp cằm Bách Lý Thanh khi đó mở cằm Tư Thừa Kiền ra.
“Khực” một tiếng, cái cằm cao quý của Thái Tử gia bị nàng không chút khách khí bóp ra, nhưng vấn đề lại tới nữa, nước rót thì rót vào nhưng đối phương hoàn toàn không nuốt, nước theo cằm chảy xuống người Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt càng tức, lại giơ tay tàn nhẫn tát hắn vài cái nữa mới hết giận.
Thằng nhãi này có bệnh sao?!
Cố tình Tư Thừa Kiền như bị nàng đánh phiền, trong lúc hôn mê còn nhíu mày quay mặt đi.
Tây Lương Mạt hoàn toàn không còn chỗ nào để nói, chỉ có thể giúp hắn khép khớp cằm lại, sau đó chống má bắt đầu phiền não. Vừa rồi còn định hòa ít kim sang dược vào nước cho hắn uống, vậy mà thằng nhãi này làm thế, ngay cả nước cũng không uống thì uống thuốc làm sao?
Tây Lương Mạt không biết là, Tư Thừa Kiền thân là Thái Tử, trải qua quá nhiều ám sát, phản ứng thần kinh trải qua huấn luyện nhiều năm khiến hắn dù hôn mê cũng không chịu tùy tiện dùng bất cứ thứ gì.
Tây Lương Mạt cảm thấy bản thân dùng nhiều sức lực như vậy mới cứu được người này, tình hình của vị Thái Tử gia kim tôn ngọc quý ngày càng không ổn, nếu nàng không nghĩ biện pháp để hắn uống thuốc, cố gắng của nàng chẳng phải đều thành vô ích sao!
Ánh mắt Tây Lương mạt vô ý lướt qua đôi môi khô đến nứt da của Tư Thừa Kiền, trong đầu nàng bỗng lướt qua cảnh tượng trước kia thường thấy trong sách, không khỏi da đầu tê tê, lập tức phủ định.
Quên đi, mặc hắn chết cho xong, nàng không thèm hy sinh kỳ quái vậy đâu!
Thế như giây tiếp theo, khi nhìn thấy một khối ngọc tượng trưng cho hoàng quyền đeo trên thắt lưng Tư Thừa Kiền, nàng lại do dự. Hơn nữa trước khi rơi xuống, trong lúc hoảng sợ, nàng cuốn chặt lấy cơ thể đối phương, cố gắng cuộn trọn mình trong lòng hắn, hết sức bảo vệ thân thể mình, vì vậy phần lớn thương thế đều ở trên người Tư Thừa Kiền, chính nàng không bị thương nghiêm trọng.
Vì vậy, chung quy nàng hít sâu một hơi, thì thào tự nói: “Quên đi, là số cả rồi, chỉ mong vụ buôn bán này có giá trị mới được, nếu còn không được thì tại vận mệnh của ngươi đã vậy rồi.”
Sau đó, nàng lấy kim sang dược nhai trong miệng vài cái, lại cầm lá cây uống mấy ngụm nước suối, sau đó lấy tinh thần đỡ đầu hắn lên, hướng về phía miệng của Tư Thừa Kiền.
Trong lúc hôn mê, Tư Thừa Kiền cảm thấy như đang bị vây trong lửa địa ngục tối tăm, bỗng có một đôi tay mềm nại thơm ngát kéo hắn lại, chậm rãi kéo hắn khỏi lửa địa ngục, môi cũng đụng phải thứ gì đó mềm mại, tỏa hương ngào ngạt.
Có thứ gì đó mát mẻ, hơi đắng chảy vào môi hắn, loại cảm giác này trùng lặp với ký ức xa xôi, hắn vô thức mở miệng nghênh đón dòng nước mát thơm lành kia, thậm chí còn chủ động đi tìm thứ mềm mại đó.
Củi lửa nóng cháy tiếp tục thiêu đốt, bắn lên mấy tàn lửa trong không khí.
Không biết qua bao lâu, Tây Lương Mạt mới đứng dậy khỏi người Tư Thừa Kiền, mặt đỏ tía tai lau miệng, liên tục “phi, phi, phi” vài miếng, lại súc miệng bằng mấy ngụm nước mới dừng.
Không biết thằng nhãi này bị làm sao, lúc đầu còn cắn chặt răng chống cự, sau đó lại tự nhiên để nàng đút thuốc vào, hơn nữa có vẻ còn rất chủ động, khiến nàng có chút khó xử.
“Ninh Tâm… Ninh Tâm… Cô cô…” Gã đàn ông vẫn hôn mê mơ mơ màng màng lẩm bẩm vài tiếng khiến Tây Lương Mạt sửng sốt, đây là…
Lập tức, ánh mắt nàng lóe lên vẻ suy tính sâu xa.
Nếu nàng nhớ không nhầm, trên đời này người khiến Thái Tử gia gọi cô cô chỉ có một, hơn nữa khuê danh của người kia đúng là Ninh Tâm.
Tư Ninh Tâm – Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa!
Dám coi nàng thành Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa…
Tây Lương Mạt nhìn Tư Thừa Kiền có chút nghiền ngẫm, ngón tay nâng cằm hắn tinh tế quan sát: “Xem ra ngươi cũng không chán ghét cô cô Công Chúa của ngươi như bề ngoài nha!”
Vị Thái Tử gia này bề ngoài tuy không mị sắc khuynh thành, khí thế bức người như Bách Lý Thanh, cũng không áo trắng bay bay, nhã nhặn phiêu dật như Tư Lưu Phong, nhưng lại có một gương mặt nghiêm nghị, anh tuấn, khuôn mặt như đao khắc thành, đường nét rõ ràng, toàn thân tỏa ra hơi thở uy nghiêm lạnh lùng, quả thật có thể thỏa mãn tất cả huyễn tưởng của cô gái xuất thân đứng đầu như Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.
Quá khứ của Thái Tử gia này cùng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có một bí mật không muốn người ta biết, cho nên mới khiến hắn vừa yêu vừa hận Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa như vậy.
Đối với nàng mà nói, đây quả là một phát hiện mới, đôi khi sẽ có giá trị lợi dụng.
Tây Lương Mạt lại bắt đầu tính toán.
Thời gian trôi qua từng giây, gió mát vi vu, trăng ngả về tây, ánh sao xa xa.
Khi chấm sáng nhỏ cuối cùng dần dần biết mất trên bầu trời trắng nhạt, bận rộn chăm sóc Tư Thừa Kiền một đêm, Tây Lương Mạt thật sự buồn ngủ không chịu nổi nữa, tiến lên sờ trán Tư Thừa Kiền, cảm thấy không nóng phỏng tay như trước, nàng định đút thuốc cho hắn một lần nữa rồi ngủ, đủ tinh thần rồi tính tiếp.
Tây Lương Mạt ngậm thuốc dán lên môi Tư Thừa Kiền, vươn đầu lưỡi cố gắng mở khớp hàm đối phương, đút nước thuốc vào. Ai nhờ lần này rất dễ dàng, đối phương rất ngoan ngoãn há miệng, để nàng đút nước thuốc vào miệng hắn, cũng thuận lợi nuốt xuống, sau đó nàng lại nhân cơ hội đút cho hắn mấy ngụm nước mới định lùi lại.
Mà cùng lúc đó, đối phương thậm chí còn luyến tiếc vươn đầu lưỡi, không chút khách khí quét qua khoang miệng non mềm của nàng một lần, phát hiện dường như không còn gì để mút nữa hắn liền trực tiếp mút đầu lưỡi mềm mại của Tây Lương Mạt, thô bạo lại bá đạo hút mật ngọt trong miệng nàng.
Khi Tây Lương Mạt phát hiện có gì không thích hợp thì đã muộn, Tư Thừa Kiền dùng cánh tay không bị thương mạnh mẽ ấn đầu nàng, khiến cho nàng không thể không thừa nhận sự cướp đoạt của hắn.
Tây Lương Mạt tránh né hồi lâu, Tư Thừa Kiền mút đến dường như không còn gì để uống nữa bỗng buông tay, lại thì thầm một câu: “Nước…”
“Muốn chết sao!” Tây Lương Mạt tức giận đến giơ tay muốn tát lên mặt hắn, Tư Thừa Kiền vốn nhắm mắt đúng lúc này bỗng mở mắt, nhìn thẳng vào Tây Lương Mạt.
Tay của Tây Lương Mạt cứng lại giữa không trung, không phản ứng lại được, chỉ cùng đối phương mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng cũng chỉ được ba giây, ánh mắt Tư Thừa Kiền lại mờ mịt, sau đó chậm rãi nhắm lại, thì thào nói: “Nước… Nước…”
Nước cái con mẹ nhà ngươi!
Nếu không phải ngươi còn có tác dụng, ai thèm quan tâm ngươi sống hay chết! Thật sự quá vô liêm sỉ!
Tây Lương Mạt thấy chỉ là phản ứng tự nhiên trong lúc hôn mê của đối phương, dù sao bị ấm đầu cũng không phải giả. Đối với một người không có ý thức, nàng nhất thời nổi giận, mắng một tiếng rồi cũng chỉ biết phiền muộn xoay người quấn chặt áo choàng, nằm xuống ngủ.
Một tên bị lăn xuống sườn núi, bị nàng kéo làm đệm lưng, lại bị nàng quyền đấm cước đá, mặc kệ thương thế kéo đi, sống dở chết dở không thể tỉnh táo nhanh như vậy mới đúng.
Nhưng vì sao luôn cảm giác mình bị sàm sỡ nhỉ?
Nếu sau này không lấy lại được lợi tức lớn hơn sẽ thật sự thiệt lớn!
Tây Lương Mạt cho rằng bản thân khó chịu sẽ làm nàng hết buồn ngủ, ai ngờ vừa nằm xuống liền không khống chế được bị Chu Công gọi về.
Mệt mỏi đến cực điểm rồi rơi vào mộng đẹp.
Mà ngay một giây sau khi nàng ngủ say, cái tên bị lăn xuống sườn núi, bị Tây Lương Mạt kéo làm đệm lưng, lại bị nàng quyền đấm cước đá, mặc kệ thương thế kéo đi, sống dở chết dở bỗng nhiên mở mắt lần nữa.
Đôi mắt kia tràn đầy tơ máu, còn có một tia sương mù, thế nhưng tuyệt đối không thể nói là ý thức không rõ. Tư Thừa Kiền yên lặng nhìn bầu trời dần dần ngả màu xanh một hồi, để khí huyết bốc lên chậm rãi lắng xuống mới cố gắng ngồi dậy.
Tư Thừa Kiền nhìn hoàn cảnh xung quanh lại nhìn chỗ bị thương của mình, trên cơ bản đã được xử lý. Sau khi xác định mức độ nghiêm trọng cùng tình hình trị liệu của vết thương, ánh mắt hắn rơi vào người Tây Lương Mạt. Thấy nàng mặc trang phục Thiên Lý Giáo, đôi mày kiếm của hắn hơi nhíu lại.
Nếu hắn nhớ không lầm, nữ tử này là con gái Tĩnh Quốc công, Trinh Mẫn Quận chúa Tây Lương Mạt.
Nhưng vì sao nàng lại mặc y phục Thiên Lý Giáo? Vì sao lại ở đây?
Tư Thừa Kiền mơ hồ nhớ dường như bị một tiểu đầu mục của Thiên Lý Giáo đẩy xuống, sau đó không biết gì nữa…
Hắn cố gắng đứng dậy, trên đầu liền ung ung đau đớn, giống như tất cả máu đều bốc lên, hắn lập tức ngã ngồi xuống ôm đầu mình, cắn răng chờ cảm giác mê muội cùng đau đớn này qua đi, Tư Thừa Kiền lần thứ hai miễn cưỡng mở mắt, nhìn Tây Lương Mạt ngủ say bên cạnh có chút không rõ.
Vừa rồi nữ tử này dùng miệng đút thuốc cho hắn sao?
Bởi vì không trúng tuyển trong danh sách của mẫu hậu nên chọn cách khác để tiếp cận hắn, để trở thành Thái Tử Lương Đệ sao?
Mặc dù hành vi tự tiến cử này có chút trơ trẽn nhưng nể mặt nữ tử này đã cứu hắn, hắn tiếp nhận nàng là được.
Ít nhất ở trong triều Trinh Mẫn Quận chúa có hiền danh, hơn nữa dung mạo cũng không xấu.
Tư Thừa Kiền trực tiếp bỏ qua vừa rồi trong nháy mắt tỉnh lại đối phương đang vẻ mặt hung ác vung tay lên với mình, dáng vẻ rõ ràng muốn đánh mình.
Chỉ coi như mình hoa mắt nhìn lầm, dù sao một thiếu nữ “tự tiến cử”, lại một lòng muốn trở thành Thái Tử Lương Đệ, lấy lòng hắn còn không kịp, sao có thể làm ra loại hành vi, lộ ra biểu cảm như thế với hắn?
Nếu đã quyết định thu thiếu nữ “một lòng say mê” mình vào Đông Cung, Tư Thừa Kiền lại chậm rãi nằm xuống, tiện thể kéo Tây Lương Mạt lại ôm vào lòng mình.
Dù sao sớm muộn gì nàng cũng cùng chăn cùng gối với hắn, hôm nay ôm nàng để hắn thoải mái một chút cũng không có vấn đề gì.
Hắn nhớ khi hôn mê, toàn thân nóng cháy, dường như có bàn tay mềm mại, mát lạnh, thơm mát nâng mặt hắn, không biết trên người nàng có thanh mát thế không?
Cảm giác thiếu nữ trong lòng nỉ non chống cự một tiếng rồi lại nặng nề ngủ, Tư Thừa Kiền cũng thoải mái nói khẽ một tiếng, thân thể này quả nhiên mềm mại, ôm thích như hắn nghĩ, hơn nữa so với nhiệt độ cơ thể hắn, thân thể nàng thật sự rất mát mẻ, vô cùng tốt để giảm bớt nhiệt độ vì sốt cao trên người hắn.
Nếu hắn không nhận thánh nhân dạy bảo, ước chừng đã không nhịn được lột quần áo nàng, tiến thêm một bước hưởng thụ da thịt mát lạnh của đối phương, nhưng cuối cùng Tư Thừa Kiền vẫn nhịn xuống, chỉ ôm Tây Lương Mạt vào mộng đẹp lần nữa,
Cũng chỉ có Tư Thừa Kiền mới có tu dưỡng tốt vậy, nếu là Bách Lý Thanh đã lột sạch Tây Lương Mạt từ lâu, chính mình hưởng thụ đã rồi nói sau.
Tây Lương Mạt quá mức mệt mỏi, ngủ say như chết, nào biết tâm tư cùng động tác của Tư Thừa Kiền, nếu không đã sớm phun máu, sau đó nhảy dựng lên chém hắn một kiếm, giải quyết hắn nhanh gọn.
Mỗi người một tâm tư, hoặc nói đều mang ý xấu, một ngày trước còn hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết, giờ phút này ôm nhau nặng nề ngủ.
Gió lạnh rền vang, sương khói thoang thoảng, trong rừng cây yên ắng chỉ thỉnh thoảng có nai con hoặc thỏ con thấy hai người ôm nhau ngủ, hiếu kỳ nhìn từ xa xa.
***
Tỉnh lại trước cuối cùng vẫn là Tây Lương Mạt sức khỏe tốt hơn, nàng bị tiếng chim giương cánh làm cho giật mình tỉnh giấc.
Vừa tỉnh lại, nàng còn có chút mơ màng, cho đến khi thấy bầu trời đã biến thành màu đỏ thẫm mới ngạc nhiên phát hiện mình đã ngủ gần như cả ngày.
Thì ra…
Hoàn toàn không tỉnh lại, quả nhiên vì quá mệt mỏi và bị thương!
Nàng dụi mắt, hít sâu một hơi, mặt trời chiều cũng biểu lộ một việc – vẫn không có người cứu viện tìm được bọn họ!
Nàng bỗng như nhớ tới cái gì, lập tức quay đầu nhìn Tư Thừa Kiền.
Vừa quay mặt liền đối diện thẳng với một gương mặt tuấn tú cương nghị phóng đại, gần đến mức cái mũi thẳng như chỉnh sửa của đối phương chạm ngay mặt nàng. Tây Lương Mạt càng hoảng sợ, lập tức ngồi dậy, cau mày nhìn quanh có chút nghi hoặc.
Tư thế ngủ của nàng tệ vậy sao, còn dựa vào lòng Thái Tử gia?
Tây Lương Mạt nhìn Tư Thừa Kiền vẫn không nhúc nhích, cuối cùng dứt bỏ nghi hoặc của mình trước, vươn tay đặt dưới mũi người nào đó xem hắn đã chết chưa.
Vậy mà tay vừa chạm tới dưới mũi đối phương, Tây Lương Mạt liền đối diện với một đôi mắt sắc bén mang theo tơ máu như mắt chim ưng.
— Ông đây là đường ranh giới chim béo Tiểu Bạch gian xảo. Các ngươi có quên Tiểu Bạch ta không? Quên thì cống hiến bộ ngực ra đây! —
Ngay khi Tây Lương Mạt cùng Tư Thừa Kiền còn đang đấu với trời, đấu với đất, vui vẻ vô cùng.
Một phía khác của Thu Sơn đã là một mảnh thần hồn nát thần tính, giáo mác san sát.
Phạm vi Thu Sơn không chỉ một ngọn núi này mà là một dãy núi gồm khoảng mười ngọn núi, chỉ là từ đường Thu Sơn của Tây Lương thế gia là nơi tập trung nhiều suối nước nóng nhất nên mọi người thường gọi vùng này là Thu Sơn.
Phía Nam của từ đường Thu Sơn có địa thế bằng phẳng nhất, phía sau đều là núi non hiểm trở kéo dài không dứt, người không quen đường rất khó vượt qua.
Vì vậy ngoại trừ gần như hai phần ba số người của Tư Lễ Giám cùng Cẩm Y Vệ trong kinh thành dẫn người của Binh Mã Tư ngũ thành vào núi lục soát, Bắc đại doanh kinh kỳ được điều lại đây trên cơ bản chỉ vây được cửa vào.
Bách Lý Thanh hạ tử lệnh, những nơi không có lính bảo an chứng tỏ cư dân bản địa không phải người của Tây Lương thế gia, giết bất luận tội.
Quá nửa giáo đồ Thiên Lý Giáo đã bị người của Tư Lễ Giám gặp một người giết một người, trong rừng thường xuyên vọng ra tiếng hô giết của giáo đồ Thiên Lý Giáo phản công cùng cố gắng lao ra khỏi vòng vây.
Thế nhưng bọn họ chỉ là một đám ô hợp, hơn nữa mấy đầu lĩnh có chút bản lĩnh hơn phân nửa đã bị giết, hoặc bị bắt, không bao lâu mùi máu trong rừng đã dần nồng lên.
Vậy mà những loài dã thú ngày thường thích nhất mùi máu tươi lại không dám thò đầu ra dưới màn sát khí nặng nề này, tất cả loài thú, từ thỏ con đến mãnh hổ đều trốn mất dạng.
Trên xe ngựa gỗ đàn hương trạm long trổ phượng, Bách Lý Thanh ưu nhã ngồi, đang xem bản đồ địa hình Thu Sơn, vừa nghe Tiểu Thắng Tử thấp giọng báo cáo vừa chấp bút son đánh dấu từng vết đỏ trên những vị trí đã tra xét.
Mà mỗi một vệt đỏ đại biểu nơi đó nhất định không còn người tồn tại, máu tanh trải đầy đất.
Lúc này, một đại thái giám mặc áo đỏ dẫn theo trường đao nhuốm máu hùng hổ dẫn hơn mười Cẩm Y Vệ tới trước xe đàn hương, quỳ một gối xuống, vẻ mặt có chút vui mừng nói: “Bẩm báo Đốc Công, Tiểu Liên Tử đã dẫn người tìm được Mị Lục, Mị Thất, cùng hai thị nữ và một ma ma bên cạnh Quận chúa…”
Bách Lý Thanh không ngẩng đầu, chờ Tiểu Liên Tử báo cáo tình hình xong mới lãnh đạm nói: “Nói cách khác, đến giờ kết luận của các ngươi vẫn là chưa tìm được?”
Giọng nói cực kỳ êm tai lại mang theo vẻ kỳ quái khiến Liên công công cùng đám Cẩm Y Vệ đều đổ mồ hôi như mưa trong nháy mắt.
Đúng rồi, sao bọn họ lại quên, Thiên Tuế gia chỉ hỏi kết quả, không hỏi quá trình!
Tiểu Thắng Tử cũng không dám thở mạnh một tiếng, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ lo lắng liếc nhìn chủ tử nhà mình rồi lại lo lắng liếc Liên công công một cái, trong lòng thở dài, Liên ca à, cả đêm nay Đốc Công không ngủ dưỡng nhan, chờ tới bây giờ, hiện giờ đang là lúc tâm hỏa bốc lên cao nhất, ngài còn lộ ra vẻ mặt vui mừng, thế chẳng phải tự tìm phiền phức sao?
Trên trán Liên công công thấm ra mồ hôi hột: “Thuộc hạ…”
Hắn đang định nói gì thì Bách Lý Thanh đã ngắt lời, thản nhiên vừa đánh một dấu đỏ nữa trên bản đồ vừa nói: “Mị Lục, Mị Thất, sau khi trở về tự tới Tư Hình Ngục lĩnh phạt, Tiểu Liên Tử, nếu trong ba canh giờ vẫn không tìm được người, ngươi đi cùng Mị Lục, Mị Thất đi.”
Sắc mặt Liên công công thoáng cái trắng bệch, hắn là công công đắc thế nhất bên cạnh Bách Lý Thanh, mọi người thấy hắn đều phải xưng một tiếng Liên Đại tổng quản, đủ loại quan lại cũng phải nể mặt hắn ba phần.
Nhưng chỉ chính hắn mới hiểu, tất cả của mình đều dựa vào Cửu Thiên Tuế, cũng chỉ có hắn mới hiểu, bước vào Tư Hình Ngục của Tư Lễ Giám nghĩa là thế nào.
Tư Hình Ngục là tư hình đường của Tư Lễ Giám cùng nội bộ Cẩm Y Vệ, bởi Bách Lý Thanh tuy giám sát thủ hạ cực kỳ nghiêm ngặt cũng là người cực kỳ bao che khuyết điểm, nhưng nếu một ngày phạm sai lầm, vì còn cần giữ người làm việc sẽ không tổn thương đến căn bản của thành viên Tư Lễ Giám cùng Cẩm Y Vệ phạm sai lầm, nhưng trình độ tàn nhẫn đáng sợ tuyệt đối khiến người ta sống không bằng chết.
Nay Quận chúa cùng Thái Tử gia đều không rõ tung tích, không rõ sống chết, Thiên Tuế gia giận dữ ở trong dự liệu của hắn, cho dù Thiên Tuế gia không trừng phạt, hắn cũng không còn mạng để đáp lời Bệ Hạ cùng Hoàng Hậu, càng có lỗi với công bồi dưỡng của Thiên Tuế gia!
Khi đó không phải hắn không biết Thu Sơn này có giáo đồ Thiên Lý Giáo thường lui tới, vốn nghĩ chỉ là một đám ô hợp không nên chuyện, không ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy.
Liên công công hít một hơi thật sâu, lập tức dập đầu:”Thiên Tuế gia, Tiểu Liên Tử biết sai, giờ lập tức dẫn người lục soát kỹ càng!”
Nay chỉ còn phía Bắc từ đường Thu Sơn chưa lục soát đến, mặt kia rất khó leo lên, nhưng hắn đã phái xuống không ít người, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức.
Chỉ mong trong ba canh giờ có thể có tin tức!
“Hừ!” Bách Lý Thanh không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái.
Ngay khi Liên công công định dẫn người đi, bỗng một tiểu thái giám nín thở vội vã báo lại: “Thiên Tuế gia, Tĩnh Quốc công muốn tới tạ ơn ngài tức thời giúp đỡ cứu viện Quận chúa.”
Bách Lý Thanh không kiên nhẫn vung tay lên: “Được rồi, lão già dối trá kia, không cần để ý tới hắn.”
Vừa dứt lời liền nghe tiếng chim vỗ cánh bay lượn trên không trung.
Một bóng đen lướt qua, sau đó một con chim toàn thân đỏ như máu đỗ xuống bàn của Bách Lý Thanh, túm lông chim mềm mại trắng như tuyết trên đầu nó như một chiếc quạt lông, phạch một tiếng xòe ra, cực kỳ xinh đẹp.
Nó kiêu ngạo vươn cái đầu, đôi mắt tròn đen láy lạnh lùng liếc Bách Lý Thanh một cái, như lơ đãng lướt qua một tia khinh bỉ.
“A, là con vẹt Thiên Tuế gia tặng cho Quận chúa!” Tiểu Thắng Tử kinh ngạc kêu lên.
Vẹt cái đầu ngươi!
Ông đây là thần điểu do phượng hoàng cùng diều hâu sinh ra!
Tiểu Bạch vỗ cánh, bực bội hét lên hai tiếng “cạc cạc”…
Lần này từ Tây Lương tổ gia tới từ đường, Bạch Ngọc thuyết phục Tây Lương Mạt mang cả Tiểu Bạch đi. Khi xảy ra chuyện, Tiểu Bạch ở trên xe ngựa, không biết ai đánh nghiêng lồng sắt của nó, nó liền bay ra.
Khi bay ra nó nhìn thấy Tĩnh Quốc công, đáng tiếc Tĩnh Quốc công đang vội nên không có thời gian lưu ý nó, nó lại ngửi được mùi của thái giám hồ ly nên mới tìm đến, quả nhiên thấy Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh nhìn nó từ trên cao xuống, ánh mắt âm u xẹt qua người khiến Tiểu Bạch rùng mình một cái, vội vàng lùi hai bước về phía cạnh bàn, vẫn kiêu căng ngẩng cái đầu chim của nó, vỗ cánh vài cái về phía Bắc.
Không hiểu vì sao Bách Lý Thanh bỗng nhướng mày, cười như có như không nói: “Tiểu Liên Tử, các ngươi đi theo con chim béo này đi, dường như nó cũng có chút thú vị.”
Tiểu Bạch vỗ cánh, giận dữ trừng mắt nhìn Bách Lý Thanh: thái giám chết bầm, ngươi mới là chim béo… Cả nhà ngươi là chim béo!
Bách Lý Thanh bỗng nguy hiểm nheo mắt lại, một cỗ tử khí lành lạnh chém qua đầu Tiểu Bạch trong nháy mắt, Tiểu Bạch lập tức rụt đầu lại, xoay người đập cánh bay về hướng Bắc.
Quên đi, nó là chim ngoan không thèm chấp loại thái giám không chim!
Đám Liên công công còn đang sững sờ liền nghe giọng nói âm trầm của Bách Lý Thanh vọng tới bên tai: “Còn không đi? Đợi mang da tới bồi tội với bản tọa sao?”
Liên công công cùng đám thị vệ liên can sợ đến mức rợn tóc gáy, lập tức quay người chạy theo cái mông của Tiểu Bạch như bị ma đuổi.
Theo đường bay của Tiểu Bạch, bọn họ rất nhanh trèo từ từ đường xuống bằng một sợi dây dài, hội hợp với thành viên của Cẩm Y Vệ đã xuống trước, người xuống trước không chỉ tìm được Mị Ngũ sau khi lăn xuống vô tình đụng đầu vào đá hôn mê, mà còn tìm được vị trí ban đầu Tây Lương Mạt cùng Tư Thừa Kiền ngã xuống.
Thế nhưng vẫn không tìm được tung tích hai người, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Tiểu Bạch, bọn họ tìm được nơi đầu tiên Tây Lương Mạt cùng Tư Thừa Kiền nhóm lửa nghỉ lại.
“Liên tổng quản, xem ra Quận chúa cùng Thái Tử ở nơi này qua đêm, ở lại một thời gian rất dài, sau đó không biết đi đâu!” Một thống lĩnh Cẩm Y Vệ nhìn hiện trường rồi bẩm báo lại với Liên công công.
Liên công công trầm ngâm chốc lát, nếu còn có thể qua đêm lại đồng thời rời đi chứng tỏ hai người không có nguy hiểm về tính mạng.
Chỉ là trời sắp tối, thật sự không kéo dài được nữa!
Sau đó, hắn mong chờ nhìn về phia Tiểu Bạch đỗ trên cành cây, tán thưởng: “Quả nhiên là thần điểu hiếm có Nam Cương tiến cống, tiếp theo vẫn cần nhờ đến nó!”
Tiểu Bạch kiêu ngạo chải vuốt lông chim đỏ rực hoa mỹ trên người mình, vểnh đuổi lên, thả bom phân thần điểu, sau đó kêu “cạc cạc” đắc y bay lên.
Liên công công lập tức dẫn người đi theo, đồng thời phái người thông báo với Bách Lý Thanh đã tìm thấy tung tích của Tây Lương Mạt cùng Thái Tử.
Bên này mọi người tìm Tư Thừa Kiền cùng Tây Lương Mạt sứt đầu mẻ trán, bên kia hai người bọn họ đang thoải mái… tắm nước nóng.
Đương nhiên, là tách ra mà tắm.
Sau khi tỉnh lại, hai người đều lạnh mặt châm chọc nhau một hồi, cuôi cùng Tây Lương Mạt viện lý do nàng tới từ đường tổ gia tế tự, lại không ngờ gặp giáo đồ Thiên Lý Giáo làm loạn, nàng cùng đám nha đầu thay trang phục Thiên Lý Giáo để lẩn trốn, lại bị phát hiện, sau đó nàng bị một tên ác độc ngu như lợn ép rơi xuống vách núi, không ngờ không chết còn “gặp Thái Tử gia”.
Vì vậy nàng lấy đêm qua hiên ngang lẫm liệt châm lửa giữa bầy sói cứu Thái Tử gia làm lời kết, dùng vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, nhớ tới mà sợ để chặn họng Tư Thừa Kiền.
Tư Thừa Kiền cảm thấy chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng đêm qua hắn không nhìn thấy mặt mũi người đẩy mình xuống nên cũng không có căn cứ xác thực. Tuy hoài nghi đêm qua trong lúc nửa tỉnh nửa mê có cảm giác bị hành hung nhưng hiện nay cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ tin lời nàng.
Dù không tin lúc này hắn cũng không thể trị tội nàng, huống hồ trên cơ bản Tư Thừa Kiền đã nhận định Tây Lương Mạt sẽ trở thành người của mình nên cũng không suy nghĩ kỹ hơn.
Dù sao bị một cô gái hành hạ đến chết đi sống lại cũng không phải chuyện gì vinh dự.
Tây Lương Mạt vui vẻ thấy đôi phương tin lời nói dối trăm ngàn chỗ hở của mình, đương nhiên cũng không nghĩ đến vì sao một người vốn nghiêm túc kiềm chế như Tư Thừa Kiền bỗng dễ dàng để nàng tới gần như vậy.
Hai người đỡ nhau đi dọc bờ suối, đều đói móp meo bụng, cuối cùng Tư Thừa Kiền cố gắng dùng kiếm của Tây Lương Mạt cùng dây buộc tóc của mình làm một cái bẫy vụng về, bắt một con thỏ ngu ngốc hiếm thấy mới có thứ lấp đầy bụng.
Tư Thừa Kiền là Thái Tử gia kim tôn ngọc quý, đương nhiên không biết làm những việc nấu nướng này, vì vậy trách nhiệm liền đổ lên đầu Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt cũng không bất mãn, nửa tàn phế như Tư Thừa Kiền cũng không trông cậy gì được.
Kiếp trước nàng từng có cơ hội tham gia hoạt động săn bắn cao cấp, làm thịt một con thỏ dễ như trở bàn tay. Chỉ chốc lát sau nàng đã xuyên con thỏ gác trên lửa nướng.
Lại cầm đoản kiếm cắt đôi con thỏ, chia cho Tư Thừa Kiền một nửa.
Ngay từ đầu Tư Thừa Kiền đã nhìn chằm chằm vào động tác của Tây Lương Mạt, phát hiện nàng tuy bề ngoài cũng dịu dàng mềm mại như những tiểu thư khuê các khác nhưng động tác cực kỳ lưu loát, hơn nữa tay nghề tương đối tốt, có một loại cảm giác mâu thuẫn cùng không hòa hợp khiến ánh mắt hắn mang theo một chút tán thưởng.
Đương nhiên đây là dưới tình huống hắn không biết khi Tây Lương Mạt đánh hắn cũng vô cùng gọn gàng.
Ăn xong, bọn họ tiếp tục xuôi dòng suối đi xuống phía dưới, phát hiện một nhánh suối nước nóng.
Thu Sơn vốn nhiều suối nước nóng, địa hình phía Bắc vách núi dựng đứng, trên cơ bản không có người tới, vì vậy hai người vui mừng quá độ quyết định tắm suối nước nóng, ngoại trừ thư giãn, nước nóng Thu Sơn còn có lưu huỳnh rất có lợi cho một số vết thương nhỏ.
Hai người đi ngâm suối nước nóng, Tây Lương Mạt quyết định đã mất công thì mất công tới cùng, thẳng thắn hầu hạ Tư Thừa Kiền xuống nước trước, giúp hắn cởi áo tháo thắt lưng, chỉ để lại quần trong, đỡ hắn chậm rãi ngâm mình xuống nước, không để vết thương trên vai hắn chạm nước, cũng gác cái chân gãy của hắn lên ven hồ.
Thuận tiện thưởng thức vô số vết thâm tím bị nàng đá thành trên cơ thể khêu gợi của Thái Tử gia.
Rồi Tây Lương Mạt mới làm ra vẻ ngượng ngùng xoay người tới một mặt khác của suối nước nóng, cởi quần áo ngâm mình.
Giữa hai mặt của suối nước nóng có một tảng đá thò ra chặn giữa, không đứng lên sẽ không nhìn thấy đối phương.
Tây Lương Mạt không hề lo lắng một tên què có thể đứng lên mà không có sự giúp đỡ của nàng, vì vậy cực kỳ yên tâm cởi sạch, nằm trong suối nước nóng, mỗi một lỗ chân lông mệt mỏi rã rời đến đau đớn như nở ra trong nháy mắt, ngay cả ngón chân cũng cuộn tròn lên, nàng không nhịn được thoải mái phát ra một tiếng: “Sướng ~”
Lại không ngờ tiếng thiếu nữ gần như rên rỉ kia thoáng cái kích thích thần kinh người nào đó sát vách.
Có thứ gọi là ăn no ấm cật dậm dật suốt ngày, tuy hiện giờ thân thể Thái Tử gia khó chịu không có nghĩa trong đầu hắn cũng khó chịu. Trước mắt bỗng hiện ra hình ảnh Tây Lương Mạt ở trong suối nước nóng, da thịt tuyết trắng, dáng người yểu điệu, một vẻ yêu kiều vô lực chờ hắn lâm hạnh.
Trên gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Tư Thừa Kiền hiện lên màu đỏ hồng đáng ngờ, sau đó hắn ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói với Tây Lương Mạt: “Trinh Mẫn… Ngươi yên tâm, tuy mẫu hậu không đồng ý nhưng bản cung… Bản cung sẽ vẫn chịu trách nhiệm với ngươi.”
Tây Lương Mạt từ từ nhắm hai mắt, đang ngâm đến nâng nâng, không biết đông tây nam bắc đâu bỗng mơ hồ nghe thấy một câu, nhất thời có chút mờ mịt: “Hả…?”
Thế nhưng bên kia không có hồi âm, Tây Lương Mạt chỉ coi như gió lớn nên nghe nhầm.
Tiếp tục híp mắt hưởng thụ dòng nước ấm.
Lại không biết rằng bên kia Tư Thừa Kiền không phải không muốn đáp lại, mà là vừa quay đầu liền thấy một cảnh xuân sắc vô biên.
Tảng đá kia tuy lồi ra ngăn tầm mắt từ trên nhìn xuống nhưng ở giữa lại có mấy cái lỗ thông không quá rõ, không chú ý sẽ không nhìn thấy.
Cố tình Tây Lương Mạt đi sang bên này liền nằm trong nước hưởng thụ, còn tâm trí đâu lo lắng xem tảng đá này có gì huyền diệu hay không.
Còn lần quay đầu này khiến Tư Thừa Kiền nhìn rõ ràng, trong hơi nước mịt mờ, thiếu nữ lẳng lặng nằm trong nước, da thịt nhẵn nhụi, mềm mại, bị hơi nước huân đến phấn hồng như đào mật, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Cần cổ tinh tế, bờ vai trắng nõn, cộng thêm những đường cong uốn lượn mê người, một giọt hơi nước ngưng kết trên cổ nàng sau đó chảy xuống nụ hoa non nớt kiều kiều kia, vòng eo mảnh khảnh, mái tóc đen nổi trong nước làm nền cho Tây Lương Mạt trở nên như hoa sen chớm nở.
Tư Thừa Kiền nhìn chằm chằm vài giọt nước kia, không nhịn được nuốt nước miếng, nơi nào đó không hề bị cơn đau trên cơ thể ảnh hưởng, trong nháy mắt bành trướng kêu gào.
Tây Lương Mạt còn hồn nhiên chưa phát hiện ra, chỉ lầm bẩm một đoạn nhạc, vung chân nghịch nước.
Quả nhiên, ăn no rồi tắm một cái mới là sướng chết người.
Mà lúc này, khi Tư Thừa Kiền thỏa lòng nhìn cảnh xuân sắc vô biên, có một ánh mắt âm trầm cũng đang dõi theo hắn.
“Đi, các ngươi từ bên kia đón Thái Tử gia ra, sau đó lập tức ném về kinh thành!”
“Vâng!”
Bách Lý Thanh híp mắt lại, vung áo bào lên, cương khí rất mạnh thoáng cái quét toàn bộ đám người Cẩm Y Vệ vùng Tư Lễ Giam đang định đi theo hắn lùi về sau hai bước.
Liên công công là người thức thời, vừa rồi Thiên Tuế gia bằng tốc độ nhanh nhất dùng khinh công đuổi tới, nay thấy quần áo vắt trên tảng đá trên sườn núi, bên kia là suối nước nóng không ngừng bốc hơi nước, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi Thiên Tuế gia nhìn thấy cái gì.
Hắn cũng không muốn mình và mọi người bị móc mắt, người của Tư Lễ Giám tuy là thái giám, nhưng Cẩm Y Vệ là nam nhi hàng thật giá thật.
Nếu nhìn thấy thứ không nên nhìn…
Bách Lý Thanh lại âm u nói: “Còn nữa, việc tìm kiếm cứu viện hôm nay nếu ai tiết lộ nửa câu, ảnh hưởng tới danh dự của Trinh Mẫn Quận chúa…”
Liên công công nghe vậy liền vội vàng gật đầu như băm tỏi, hắn lau mồ hôi rồi gọi những người khác đi từ phía bên kia mang Thái Tử gia đi.
Nếu đã dẫn đi đương nhiên sẽ không gây ra bất cứ tiếng động nào.
“Sao ngươi…?” Tư Thừa Kiền nói tới phân nửa rồi im bặt.
Bên kia vừa hành động, bên này Tây Lương Mạt lập tức phản ứng lại, nhanh chóng mở mắt ra, đồng thời tay định chụp lấy áo choàng bao quanh cơ thể mình.
Thế nhưng tay mò phải khoảng không.
Mà trên đầu nàng vang lê giọng nói dễ nghe như tiếng đàn lại dị thường âm u: “Trò ngoan, con đang tìm cái này à?”
Tây Lương Mạt ngẩng đầu, thình lình thấy Bách Lý Thanh mặc một bộ cẩm bào màu tím mềm mại, khoác áo choàng lông cáo màu đen sang quý khảm viền vàng, đang híp mắt nhìn từ trên cao xuống, nhìn toàn thân nàng không mảnh vải không bỏ xót thứ gì, trên tay hắn chính là áo choàng của nàng.
“Yêu nghiệt… Sư phụ, ngài đã tới!” Thân thể Tây Lương Mạt hơi lùi lại, tóc đen theo dòng nước thoáng chốc che giấu cơ thể tuyết trắng, nàng thuận thế lùi lại dựa vào tảng đá, lộ ra nụ cười như vui mừng với Bách Lý Thanh.
Đôi mắt như cắn xé lòng người của Bách Lý Thanh hiện lên một tia sáng yếu ớt như ma trơi, hắn lập tức cười khẽ: “Thế nào? Thấy vi sư liền trốn mà lại không ngại để nam nhân khác nhìn hết cơ thể ngươi sao?”
Đúng là một nha đầu dối trá!
“Hả?” Tây Lương Mạt hoàn toàn cảm nhận được ngữ khí như nhẹ nhàng thật ra rất nguy hiểm của hắn. Nhưng có chút không rõ, vì vậy nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Lẽ nào ngươi không phải nam nhân? Đúng rồi, ngươi không phải nam nhân.”
Đáy mắt Bách Lý Thanh xẹt qua một cơn tức giận, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn, hắn nhanh nhẹ cởi áo choàng, ném cho Tiểu Thắng Tử hầu hạ phía xa xa, lại vươn tay cởi cẩm bào của mình.
“Sư phụ… Ngài… Ngài muốn làm gì?” Tây Lương Mạt không tự chủ được trợn tròn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.