Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 3: Nổ động phòng




Tư Thừa Kiền làm sao ngờ tới đối phương thậm chí lười nghe hắn nói chuyện, trực tiếp ném hắn bay ra ngoài, sau đó cửa sổ “rầm” một tiếng khép lại.
Hắn chỉ cảm thấy một trận gió cực mạnh cuộn tới, sau đó thân thể không chịu khống chế nặng nề đập xuống đất, ruột gan đau nhói.
Vết thương cũ bị Bách Lý Thanh đả thương cộng với vết thương mới, Tư Thừa Kiền không nhịn được cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, trong miệng tanh ngọt, khóe môi chậm rãi rỉ máu.
Trước cửa tân phòng vốn không người lúc này đã xuất hiện hai gã nội thị mặc áo xanh lam, trên ngực thêu tiên hạc tẩu xà, bọn họ giống như không nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Tư Thừa Kiền, chỉ cười tủm tỉm nâng Tư Thừa Kiền dậy: “Thái Tử điện hạ sao lại ở trước tân phòng của Thiên Tuế gia thế này, chắc là đến nháo động phòng rồi, có điều hôm nay Thiên Tuế gia dặn dò, ai dám đến nháo động phòng đều đánh ra ngoài, ngài thương hại những người thân mình tàn phá chúng ta không dễ sống, trăm ngàn thứ lỗi.”
Hai gã nội thị nói chuyện thật sự khách khí, nhưng tay thì như kìm sắt túm lấy cánh tay Tư Thừa Kiền, không một chút thả lỏng, không phân trần đã nhanh chóng đưa Tư Thừa Kiền đi.
Bọn họ đều biết Tư Thừa Kiền này làm Thái Tử gia một cách rất ấm ức, nhìn thì vững như bàn thạch, thật ra chỉ là một con châu chấu trong tay Thiên Tuế gia, nếu không nghe lời, thật sự chọc giận Thiên Tuế gia thì ai làm Thái Tử còn phải để xem xét đã.
Cho nên đối với Tư Thừa Kiền đương nhiên không có kính ý thật sự.
Tư Thừa Kiền phẫn nộ cắn chặt khớp hàm, ánh mắt âm trầm nhìn cửa phòng đóng chặt.
Rồi sẽ có một ngày hắn trả lại tất cả những sỉ nhục mà người kia đem lại trong mấy năm qua!
Bất kể là đại quyền sinh sát vốn nên thuộc về hắn, hay nữ nhân vốn nên là của hắn, hắn đều sẽ cướp lại!
Bách Lý Thanh không còn thời gian để ý xem bên ngoài Thái Tử gia đang nghĩ gì, lúc này tức giận đi tới bên cạnh Tây Lương Mạt, túm nàng kéo về phía giường: “Tiểu hồ ly nhà ngươi đúng là hồ ly tinh chuyển thế, không thể yên tĩnh một chút sao, suốt ngày câu ba đáp bốn!”
Tây Lương Mạt giữ tay áo không cho hắn kéo mình, tức giận lầu bầu: “Gia, có hồ yêu ngàn năm là ngươi ở đây, ta không dám tự xưng mình là hồ ly tinh, câu ba đáp bốn thì sao, hậu viện nha ngươi còn một đám phu nhân, công tử kìa, ta còn chưa thông đồng hết lượt đâu!”
Bách Lý Thanh trực tiếp dùng cánh tay ôm ngang lấy Tây Lương Mát, nhíu mày cười nhạo: “Thế nào? Nha đầu ghen tị?”
Tây Lương Mạt đỏ mặt, hừ lạnh: “Ai ghen tị, ta nào dám.”
Bách Lý Thanh cố định tiểu hồ ly không ngừng giãy dụa trong lòng lên giường, cắn vành tai nhỏ của nàng cười: “Gia có phải lần đầu tiên chơi nữ nhân hay không, nha đầu ngươi không rõ ràng hơn ta à.”
Hơi thở mềm mại phun lên lỗ tai nàng, trên tai có cảm giác ướt ướt của đầu lưỡi, hơi nhói đau, cơn đau đó hóa thành một cảm giác tê dại kỳ dị tràn từ tai xuống sống lưng.
Tây Lương Mạt cứng đờ, cắn môi, vươn tay muốn đẩy mặt hắn, lung tung nói: “Ai biết, ta không biết!”
Bàn tay mềm của nàng bị Bách Lý Thanh bắt lấy, giam giữ trên đỉnh đầu nàng, hắn khom người mút đôi môi nàng: “Không biết? Lát nữa vi phu sẽ làm cho ngươi biết.”
Hắn cực thích đôi môi nàng, mềm mại nở nang, không giống miệng nhỏ lưu hành đương thời, hôn lên cảm giác vô cùng tốt, giống như trái cây mọng nhiều nước.
“Ưm…”
Tiếng thở dốc rất nhỏ như tiếng mưa nhỏ xuống mặt nước, nhộn nhạo tan thành những gợn sóng.
Nụ hôn của hắn một đường lan xuống cần cổ mảnh mai trắng nõn của nàng, không nhịn được ghi lại những ấn ký thuộc về mình trên đó, ngón tay dài tinh tế cũng xoa nắn vòng eo mềm dẻo của nàng.
Ánh mắt Tây Lương Mạt dần dần mê mang, bàn tay nắm chặt lấy màn giường diễm lệ, cảm thấy môi và tay hắn đang đốt lên những đốm lửa vừa quen thuộc vừa xa lạ trên người mình.
Bách Lý Thanh nhìn tiểu hồ ly dưới thân đã bị kích thích đến mơ mơ màng màng, quần áo nửa mở, váy cũng bị vén cao đến thắt lưng, phong cảnh dưới váy hiện hết ra, dáng vẻ mặc như không mặc này có vẻ cực kỳ hút hồn, hắn cười khẽ một tiếng mới lưu luyến đứng dậy chuẩn bị cởi quần áo.
Hắn cười yêu dị: “Nắng chiều đã tắt, sắc trời đã tối, hôm nay là đêm động phòng danh chính ngôn thuận của chúng ta, không phải ban ngày tuyên dâm.”
Trong phòng xuân tình dào dạt.
Ngoài phòng đã có tia sáng lạnh yếu ớt, trăng non mới mọc như một chiếc lưỡi liềm sắc bén treo trên bầu trời, tản ra thứ ánh sáng như băng, chiếu lên cung điện trải lụa hồng, nhân gian náo nhiệt.
Người người mặt mang nụ cười, trên tay cầm chén rượu, cụng chén đổi cốc, dù sao vị chủ tử thành thân hôm nay là Cửu Thiên Tuế quyền khuynh hướng dã, nương nương tân gả thế lực cũng rất lớn, theo lý mà nói tiệc tân hôn lớn thế này nhìn có vẻ cũng rất hợp lý, nhưng mọi người đều biết loại hôn sự này thật ra là không hợp lý nhất.
Nhóm quý phu nhân đều thầm dạy dỗ chúng nữ nhi kiêu ngạo của mình – nhìn đi, nữ tử hòa ly với phu gia, co dù thân phận cao như Trinh Mẫn Quận Chúa thì kết cục vẫn không tốt, thành Vương Phi của hoạn quan, đời này chẳng có gì trông cậy.
Cửu Thiên Tuế chưa rơi đài thì là cơ khổ cả đời, Cửu Thiên Tuế rơi đài thì chính thê như nàng cũng chẳng có kết cục gì tốt.
Tóm lại một câu là – thật đáng thương!
Nhưng lời thế này chỉ có thể nói thầm, trên mặt mỗi người vẫn đỏ hồng có vẻ cực kỳ hâm mộ.
Ngay cả đám xưởng vệ Tư Lễ Giám, Cẩm Y Vệ xưa nay mặt lạnh như băng cũng nhu hòa hiếm có, tay cầm chén rượu, trên gương mặt hơi say thật sự có một nét cười.
Chủ tử nhà mình đại hỷ, đương nhiên không thể thiếu ban thưởng, mà vị tân phu nhân kia nhóm sát thần Mị Bộ đều biết.
Đối với bọn họ mà nói, mặc kệ Bách Lý Thanh có phải hoạn quan hay không, hắn là một sự tồn tại không thể chạm vào, cho nên tự nhiên không cảm thấy Tây Lương Mạt đáng thương, chỉ thấy tiểu thư xứng với gia thật ra còn kém một chút.
Đây gọi là của nhà nào nhà đấy quý, chủ tử nhà mình luôn là tốt nhất!
Đương nhiên, mọi người yên lặng chờ Cửu Thiên Tuế đi ra, nhưng không ai dám hỏi vì sao vào động phòng rồi là không thấy bóng dáng Thiên Tuế gia nữa.
Hay là… Chẳng lẽ… Thái giám cũng có mùa xuân?
Tóm lại là một đám người vô cùng náo nhiệt, tình hình cực kỳ sôi nổi.
Nhưng ánh trăng lạnh như băng cũng chiếu ra những bóng người ẩn núp trên nóc nhà, trong bụi hoa, và trường đao lạnh lẽo trong tay bọn họ.
Cùng với bóng người thon dài mặc y phục dạ hành bó sát lẳng lặng đứng trên Cảnh Ninh Cung cách Ngọc Tốc Điện không xa, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng về cửa cổ tân phòng đang tỏa ra ánh sáng đỏ cam ở Ngọc Tốc Điện.
Hắn che mặt, đôi mắt sáng như sao trên trời mang theo hơi lạnh, giống như ngay sau đó sẽ hóa thành trăm ngàn mũi nhọn xuyên bục chiếc cửa sổ kia, biến người ở trong thành cái sàng!
Một gã áo đen cầm đao khác bỗng phi thân lên nóc Cảnh Ninh Cung, chạy tới bên cạnh người kia, cung kính quỳ một gối, ôm quyền nói: “Chủ công, tất cả đã chuẩn bị xong, phần lớn xưởng vệ của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đều tham gia hỷ yến, trong rượu đã bỏ mê hương tán, đại phu bình thường không thể kiểm tra thực hư, thuốc đó cũng chỉ làm rượu càng thơm, làm cho người ta càng dễ say.”
Hắn gật đầu, lạnh lùng nói, “Hôm nay gian tặc Bách Lý Thanh thành hôn, còn đón dâu trong hoàng cung đại nội, người của Cẩm Y Vệ, Tư Lễ Giám sơ sảy phòng bị,thậm chí cả Bách Lý Thanh cũng đắc ý vênh váo, chính là thời cơ hành động tốt nhất của chúng ta, nếu hôm nay có thể trừ bỏ loạn thần tặc tử này coi như làm một chuyện tốt cho dân chúng Thiên Triều.”
Gã áo đen kia nghe chủ tử mình nói vậy lập tưc quỳ xuống ôm quyền nói: “Loạn thần tặc tử, người người tru sát!”
Hắn ngẩng đầu nhìn trăng lưỡi liềm lạnh giá trên bầu trời, sau đó lạnh lùng thốt ra: “Lát nữa khi Tư Lễ Giám châm pháo hoa, chờ pháo hoa phóng lên chính là lúc dược hiệu phát tác, khi tiệc rượu đang vui vẻ, lấy pháo hoa làm tín hiệu tru sát thủ lĩnh hoạn quan!”
“Vâng, chúng giáo đồ Thiên Lý Giáo sống chết theo giáo hoàng đại nhân!” Gã áo đen cung kính xoay người, lĩnh mệnh mà đi.
Hắn lạnh lùng nhìn tân phòng Ngọc Tốc Điện, thấp giọng tự nói: “Bách Lý Thanh, đêm động phòng hoa chúc, ngày này sang năm cũng chính là ngày giỗ của ngươi, trận pháo hoa này coi như đại lễ bản tọa đưa ma cho ngươi!”
Còn nàng…
Tư Lưu Phong nheo mắt lại, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng tàn nhẫn, cô gái to gan dám vứt bỏ hắn mà đi, cô gái giẫm tôn nghiêm của hắn dưới chân, chỉ xứng làm công cụ ấm giường bị người người phỉ nhổ.
Đã không muốn làm chính thê của hắn, thì trở thành đồ chơi của hắn vậy, hoặc là – đi chết đi.
Cùng lúc đó, một cái bóng đỏ thẫm như máu bỗng xoẹt qua bầu trời đêm, ngay trên đỉnh đầu hắn, bay về phía Ngọc Tốc Điện.
Hắn như có chút cảm giác ngẩng đầu lên, lại không thấy gì hết.
Không biết đã có người… không, có con chim đi trước hắn thông báo có “khách quý” đến chơi.
“Ưm… A Cửu… Ngươi… phải đi ra ngoài đón khách.” Trên gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Tây Lương Mạt phủ một tầng xuân sắc, lại vẫn kéo tóc hắn không chịu bỏ cuộc, muốn bứt đại yêu nghiệt đang làm ác trên người mình lên.
Có điều tay chân nàng như nhũn ra, một chút sức lực cũng không còn, không biết đang kéo hắn hay đẩy hắn ra, ngược lại quấn hết tóc hắn vào ngón tay, hai mắt nàng đẫm lệ, trong mông lung nhìn lại thấy có hương vị như kết tóc đồng tâm.
Hắn vững như tường thép, chỉ cười khẽ hai tiếng, trấn an tiểu nha đầu trong lòng, dùng mặt cọ cọ mặt nàng, lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng mở chân ra: “Tiểu gian tế, cho ta đi vào một lát là được rồi, một lát thôi, dính chút mật rồi vi phu sẽ đi đón khách.”
“Ưm… Không…” Tây Lương Mạt muốn từ chối, cái miệng phấn hồng sưng đỏ lại bị đối phương ngậm lấy, không thể nói ra lời cự tuyệt.
“Tiểu gian tế, nghe lời, nếu không đừng trách bản tọa làm ngươi ngày mai không xuống giường được, sẽ càng mất mặt.” Bách Lý Thanh không quá kiên nhẫn, cúi đầu cắn một bên mềm mại căng tròn của nàng, hắn không có tâm tư đi đón khách cái gì, vừa rồi lại lấy được thứ tốt từ chỗ lão đầu, muốn thử lên người tiểu nương tử một lần, đang lúc trong lòng ngứa ngáy, thèm tận tình hưởng dụng mỹ vị dưới thân, cọ xát trên người nàng.
Nhưng tối nay lại là đêm động phòng hoa chúc, hiếm khi nào hắn muốn cho nàng một hồi hoan ái dịu dàng như làm quà, chứ không phải mưa rào gió quật, cho nên mới nhân nhượng nàng, nếu không hắn đã sớm cầm thương ra trận, quét ngang tám trăm dặm, làm cho nàng chỉ biết yêu kiều rơi lệ.
Tây Lương Mạt bị hắn hôn đến mức trong đầu rối như tơ vò, đánh mất bình tĩnh tỉnh táo ngày xưa, mơ mơ màng màng nỉ non: “Ngươi… Nói chuyện phải giữ lời đấy…”
“Đương nhiên, bản tọa nói chuyện không giữ lời bao giờ chưa?” Đáy mắt Bách Lý Thanh thoáng qua một tia tà quang, hắn chỉ nói không giữ lời trên giường thôi.
Tây Lương Mạt chậm rãi ngượng ngùng buông chân ra, lộ ra nhụy hoa đã sớm xuân ý giao hòa, tràn đầy xuân triều với hắn.
Tây Lương Mạt phát hiện ánh mắt chăm chú của hắn, xấu hổ cắn môi đẩy hắn: “Đừng nhìn nữa, ngươi… ngươi nhanh chút.”
Vừa mới dứt lời, gương mặt nàng càng đỏ.
“Đóa hoa rất đẹp.” Bách Lý Thanh cười khẽ hôn lên cánh môi nàng, đồng thời thả mãnh thú dưới thân mình ra thong thả xâm nhập cơ thể nàng.
Đúng là có thơ làm chứng:
Lưỡng thân hương hãn ám triêm nhu, trận trận xuân phong thấu ngọc hồ. Ám phương khu bách hưng nan cấm, động khẩu dương xuân thiển phục thâm.
Phấn hãn thân trung kiền hựu thấp, khứ hoàn chẩm thượng khởi do tác. Tình siêu sở vương triêu vân mộng, nhạc quá băng quỳnh hiểu lộ tung.
*Mấy câu này thuộc mười bài vịnh trích từ “Quốc sắc thiên hương”, một quyển tiểu thuyết cấm triều Minh, tác giả Ngô Kính Sở. Chả trách nó bị cấm =))))

Trong phòng xuân tình nhộn nhạo, ngưng tụ thành một mùi thơm diễm lệ, như từng giọt nước hội tụ thành sông, chậm rãi tuôn ra khắp phòng, một tia gió mát không quá hài hòa lặng yên từ góc màn thổi vào phòng.
Lúc đầu, người trong phòng đều không phát hiện, hoặc căn bản không muốn phát hiện.
Cho tới khi gió lạnh càng lúc càng lớn, Tây Lương mạt như có chút cảm giác hơi có chút cảm giác ngẩng đầu khỏi cánh tay mạnh mẽ của Bách Lý Thanh, mơ mơ màng màng mở mắt đã đối diện với một đôi mắt đen tròn trịa ai oán, đôi mắt đen kia đến từ một con vẹt ai oán đứng trên màn, giống như đang lên án Tây Lương Mạt vứt bỏ nó, chạy theo người khác.
Đương nhiên, bình thường nó tự xưng là chim trấm**, hậu duệ của phượng hoàng và diều hâu, chứ không phải vẹt.
**Chim trấm: loài chim có độc trong truyền thuyết, chỉ cần dùng lông của nó ngâm rượu, uống vào chết liền.
Tây Lương Mạt không quen ở thời điểm này còn có người hoặc thứ khác nhìn mình, chim chóc cũng không được.
Nàng vươn tay vỗ vai Bách Lý Thanh, đỏ mặt nói: “A Cửu, chim ở trong màn…”
Vừa nói nàng đã không nhịn được cắn môi, nàng không ngờ giọng nói của mình trong lúc làm tình lại ẩm ướt mềm mại như nước mùa xuân đến thế, ngay cả mình nghe còn phải đỏ mặt.
Cửu Thiên Tuế điện hạ đang ra sức hưởng thụ tiểu hồ ly nhà mình, đang lúc thích, cười tà: “Ta đương nhiên biết có chim trong màn, còn biết ở trong thân thể ngươi nữa kìa.”
Tây Lương Mạt không nhịn được xấu hổ toàn tập, tức giận tát ngang một cái: “Ta nói Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ở trên giường!”
Đại yêu nghiệt này trong đầu chỉ nghĩ loại chuyện này sao, nam nhân ở trên giường chỉ số thông minh đều bằng không!
Bách Lý Thanh không đề phòng một cái tát cả nàng mang theo chút nội lực, lập tức bị đẩy ra, chốn đào nguyên ẩm ướt bao lấy mình không còn, hắn nhất thời cáu lên, vừa quay mặt đã đối diện với cái mặt chim béo núc ních của Tiểu Bạch.
Thấy Tiểu Bạch đang ném qua một ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, ngu ngốc, thế mà cũng bị đẩy từ trên người giống cái xuống, quá vô dụng!
Sau đó, Tiểu Bạch trực tiếp nhảy lên vài cái, dừng ngay trên eo nhỏ tuyết trắng của Tây Lương Mạt, quay sang hất đầu với Bách Lý Thanh, tỏ vẻ gia hôm nay tâm trạng tốt, nể mặt nữ chủ tử thông báo với ngươi một tiếng, lát nữa có kẻ muốn tới giật tiền cướp sắc!
Bách Lý Thanh thèm vào để ý rốt cuộc Tiểu Bách muốn biểu đạt cái gì, hắn chỉ nhìn thấy một chuyện.
Một giống đực, không, một con đực, lại dám chạm vào eo nhỏ của tiểu nương tử nhà hắn, còn nhìn hết nương tử của hắn!
Thật sự không thể nhịn nổi nữa! “Thứ vô liêm sỉ nhà ngươi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi bỗng vung tay vồ về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nghiêng người đi, vỗ cánh bay lên, nguy hiểm thoát một kiếp.
Bách Lý Thanh một lần bắt không trúng, tức vung tay áo lên quét về phía nó, Tây Lương Mạt bị quấy nhiễu như vậy cũng tỉnh táo lại, mặt đỏ tai hồng nhìn thân thể mình, không ngờ lão yêu ngàn năm này ngay cả quần áo cũng chưa cởi đã…
Nàng vội vàng kéo quần áo lại nghiêm chỉnh.
Chờ Bách Lý Thanh cuối cùng cũng đuổi được Tiểu Bạch ra khỏi màn, quay đầu đã thấy tiểu nương tử nhà mình đứng dậy sửa sang quần áo, nhất thời càng giận, vươn tay bắt lấy bả vai nàng: “Nha đầu, ngươi đi đâu, còn chưa xong việc đâu!”
Tây Lương Mạt quay mặt lại, vừa xấu hổ vừa cáu trừng mắt với hắn: “Không phải ngươi nói một chút là được à, giờ đã… đã một chút rồi, ngươi mau ra đón khách đi!”
Tiểu Bạch ở bên giận dữ đập cánh, tên thái giám ngu ngốc nhà ngươi, ta có lòng tốt tới báo với ngươi có kẻ tới giật tiền cướp sắc, ngươi lại chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng chim tốt!
Đáng đời bị chủ nhân đá bay khỏi giường!
Bách Lý Thanh mặc kệ Tiểu Bạch, chỉ lộ ra nụ cười dụ dỗ, năm ngón tay vươn ra bắt lấy Tây Lương Mạt: “Nha đầu…”
Tây Lương Mạt không đề phòng, bị hắn bắt vừa vặn, nàng cũng nhanh nhẹn thấp người thoát khỏi móng vuốt của Bách Lý Thanh, chỉ để hắn bắt được vai áo.
Nhìn dung nhan diễm lệ sắp có phần dữ tợn của Bách Lý Thanh, Tây Lương Mạt biết hắn nhịn khổ sở, cắn môi đỏ mặt an ủi: “Ta chỉ nói chờ khách nhân đi hết rồi lại… lại viên phòng, ngươi nhịn chút đi.”
Dù sao nàng nhất định không muốn bị hắn bắt được nữa, dỗ hắn ra ngoài đón khách trước mới là đứng đắn, nghĩ cũng biết người bên ngoài đang bàn tán ầm ĩ rồi, dù sao da mặt nàng không dày bằng hắn, hơn nữa người này một khi đã ép buộc thì chưa được một canh giờ nhất quyết không xong việc.
Nhịn cái gì?
Mấy thứ bên ngoài cũng đáng để Cửu Thiên Tuế hắn nhẫn nhịn với hầu hạ à?
Nhất là lúc này, hắn đang có hứng, phía dưới còn bốc cháy, bảo hắn nhịn cái gì!
Bách Lý Thanh cười khẩy một tiếng, hạ quyết tâm phải chộp bằng được tiểu hồ ly ngọt ngào nhà mình tới để dập lửa.
Tây Lương Mạt nhìn vẻ quỷ mị trên gương mặt tuấn tú của hắn, mị sắc trên đuôi lông mày và khóe mắt ngày một đậm, không nói gì mà chỉ nhìn mình chằm chằm, hơi thở tăm tối bức người dần dần lan tràn, liền biết mình chưa thuyết phục được yêu nghiệt này, chỉ sợ vẫn muốn…
Nàng lập tức đứng dậy chạy ra ngoài cửa, nhân tiện gọi người: “Bạch Ngọc, Bạch Nhụy…”
Đang nói đến một nửa, một bàn tay thon dài như ngọc, tái nhợt lạnh lẽo bỗng bịt kín, đồng thời bị kéo mạnh về sau, nhiệt độ cơ thể quen thuộc dán lên lưng nàng, gần như châm lên lưng nàng hơi đau.
“Nha đầu, vi phu vốn muốn dịu dàng một chút, ai ngờ lòng ta sáng như trăng, lại là ánh trăng chiếu mương máng, có điều thật ra thô bạo một chút ngươi cũng được điểm tình thú khác lạ.” Bách Lý Thanh cắn bả vai lộ ra của nàng, thấp giọng cười quyến rũ, nhân tiện muốn vén váy nàng lên.
Tiểu Bạch lại tức giận rồi, đập cánh muốn nhảy lên mổ đầu Bách Lý Thanh, nhưng chưa đợi nó hành động thì không trung đã vang lên tiếng động to như tiếng sấm.
“Ầm!”
Tiểu Bạch bị sốc một cái, nó đụng thẳng vào người Bách Lý Thanh, rồi rơi trên đất kêu ầm lên: “Cạc cạc… Két két!”
Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh đồng thời ngẩn ra, sau đó bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, thấy bên ngoài là một màu hoàng kim chói mắt, chiếu lên cửa sổ giấy những bóng màu lấm tấm.
“Là pháo hoa…” Tây Lương Mạt ngẩn ra, bỗng nhớ tới đêm giao thừa, nàng cùng hắn lẳng lặng nằm trong căn phòng nhỏ mờ tối trên thuyền, ngắm pháo hoa ngoài cửa sổ, chiếu sáng sự vắng lặng trong dòng nước tĩnh dưới ánh mắt trêu ngươi của hắn, chiếu sáng cảm xúc khác thường lần đầu tiên nảy sinh trong lòng nàng.
Đó là lần đầu tiên nàng nắm trong lòng một nam nhân nguy hiểm lại cảm thấy năm tháng yên bình như thế.
Nàng nhìn về phía hắn, thấy hắn đã lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt âm mị giống như bị ánh sáng pháo hoa phản chiếu thành tràn đầy màu sắc, mang theo sự dịu dàng thản nhiên.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng cảm thấy trái tim luôn nặng nề lạnh giá như chỗ không người biến thành một mặt phẳng tĩnh lặng, phản chiếu bóng hình hắn, khóe môi nàng không nhịn được hơi nhếch lên thành một độ cong cũng dịu dàng như thế.
Ngoài cửa sổ pháo hoa còn lan tỏa, độ cong khóe môi nàng như mang theo ma lực, làm cho Bách Lý Thanh chỉ muốn cúi đầu khe khẽ hôn lên, nhấm nháp nụ cười dịu dàng nhất của nàng.
Nhưng mà, tay hắn vừa mới vươn ra, theo một tiếng pháo hoa nổ mạnh, trên cửa sổ giấy phản chiếu một mảnh ánh sáng vàng.
Có điều ánh sáng này sáng đến khác thường.
Một giây đầu ngón tay Bách Lý Thanh chạm vào má Tây Lương Mạt, năm đầu ngón tay bỗng sáng lên, tụ khí thành hình, một tia khí xanh tím gần như dùng mắt thường có thể trông thấy được ngưng trên bàn tay hắn, hắn đột nhiên vung tay áo hất mạnh về phía ngoài cửa sổ.
Dòng khí kia phá tan cửa sổ, cửa sổ gỗ lim khắc chim khách đăng mai bị chấn kích thành một đống gỗ vụn bắn ra ngoài.
“Ầm!”
Dòng khí cực lớn nổ tung trong nháy mắt, đồng thời đánh vỡ cả ám khí đang phóng tới.
Tây Lương Mạt đột nhiên quay đầu, giờ mới phát hiện ánh sáng dị thường kia thì ra là một mũi tên dài mười thước đầu tẩm dầu hỏa!
Mà ba mũi tên dầu hỏa đầu tiên tuy bị đánh nát nhưng mảnh gỗ vụn tẩm dầu lại bắn tung tóe khắp nơi, làm cho tân phòng ngập trong lửa, tân phòng vốn trang trí bằng lụa đỏ, xa tanh tơ vàng, dụng cụ điêu khắc tinh xảo, tranh chữ danh gia, tất cả đều là đồ dễ cháy.
Ngọn lửa nhỏ bắn ra, lửa lập tức lan tràn.
Hơn nữa mũi tên tẩm dầu hỏa của đối phương còn không ngừng đánh úp lại, cũng không vì bị cản trở một lần mà gián đoạn, còn liên tục mang theo sát khí sắc bén bay vụt tới, song song còn có vô số mũi tên bình thường khác.
Tây Lương Mạt giật mình, có kẻ dám thừa dịp bọn họ đại hôn mà đánh lén!
Ngay lúc mọi người đều đã uống hơi say, ngửa đầu ngắm pháo hoa và xem diễn, không để tâm, căn bản sẽ không phát hiện Ngọc Tốc Điện phía sau bốc cháy và có thích khách, mới đầu chỉ tưởng là tiếng động từ pháo hoa.
Hơn nữa, Bách Lý Thanh ghét bỏ có người tới quấy rầy nên vừa rồi đã đuổi hết những người khác đi!
Nàng lập tức xoay người, thuận tay kéo một miếng vải đỏ quấn lấy thanh trường kiếm trừ tà trên tường giật tới, cầm trường kiếm trong tay, nàng lập tức khoát tay múa ra một màn ánh sáng bạc chói mắt, chém rơi tất cả mũi tên bay tới.
Bách Lý Thanh thậm chí còn không cần vũ khí, hắn chỉ ngưng khí ở tay rồi trực tiếp vung lên, toàn bộ mũi tên chung quanh còn chưa tới gần hắn đã bị đánh gãy thành mảnh nhỏ.
Dù sao tên cũng hữu hạn, thời gian của đối phương cũng vậy, nếu bọn chúng hoàn toàn không gây được tổn hại cho nàng và Bách Lý Thanh, không bao lâu nữa, người của Tư Lễ Giám nhất định sẽ phát hiện, trong đại nội hoàng cung, nhiều thích khách như vậy căn bản không trốn thoát được mấy người!
Nhưng đối phương dường như không nóng ruột vì công kích vô dụng của mình chút nào, vẫn không ngừng bắn tên.
Tây Lương Mạt rất nhanh đã phát hiện chỗ nào không thích hợp. Những mũi tên mà bọn họ đánh rơi, ngoại trừ tên to tẩm dầu, những mũi tên bình thường rơi đầy đất nhất định đã bị nhúng độc, mảnh tên nhỏ vừa rơi xuống gặp lửa liền bốc ra những làn khói trắng, tuy ban đầu nhìn có vẻ giống khói trắng bình thường khi gỗ cháy, nhưng khi những làn khói kia tụ lại thì có một mùi hương quỷ dị không giống mùi gỗ cháy chút nào, khiến người ta hít vào là toàn thân tê dại.
Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh đều am hiểu dược vật, hoặc nên nói là độc vật, bọn họ phát hiện điều này rất nhanh, mà lúc này, do tên lửa không ngừng bắn xuống nên tân phòng đã cháy lớn, bởi bên cạnh hai người có nhiều mảnh tên nhất nên lửa dần tụ về phía bọn họ.
Tất cả quần áo của Tây Lương Mạt đều đã được chính nàng cải tiến, bên trong áo có một cái túi ngầm, trong túi lúc nào cũng có một túi gấm để độc vật và thuốc giải độc, nàng thò tay vào áo lấy túi gấm ra, lưu loát đổ một loại dược vật trong đó lên một miếng vải đỏ, buộc vào nửa dưới của mặt, làm tương tự đưa một cái cho Bách Lý Thanh: “Bịt vào, loại dược này trong thời gian ngắn có tác dụng ngăn dược khí từ ngoài vào, chúng ta phải rời khỏi chỗ này.”
Bách Lý Thanh nhận lấy buộc lên mặt, nhưng chỉ vừa vẫy tay áo chém gãy tên, ánh mắt lại nhìn chăm chú về hướng mũi tên bay tới, không có động tác gì khác.
“Làm sao vậy?” Tây Lương Mạt nhìn hắn, có chút nóng ruột, ban đêm gió to, lửa mượn sức gió, nếu không đi chỉ sợ lát nữa dù chạy thoát cũng không tránh khỏi bị thương.
Bách Lý Thanh dừng ở một chỗ nóc nhà, lạnh lùng nói: “Nếu bây giờ chúng ta phi thân lên, chỉ sợ nghênh đón chúng ta sẽ là phi thiên lôi hỏa đạn!”
Phi thiên lôi hỏa đạn?
Tây Lương Mạt sửng sốt, một kiếm chém xuống mũi tên đang bay về phía ngực mình: “Nghe tên sao có vẻ giống đạn thuốc nổ thế?”
“Chính là đạn thuốc nổ, nổ mạnh đủ khiến người ta tan xương nát thịt, đến từ Tây Vực, giá rất đắt, không ngờ vì giết ta mà bọn chúng cũng chịu bỏ tiền đấy!” Bách Lý Thanh mỉa mai cười lạnh.
“Làm sao ngươi biết bọn chúng có thứ đó, hơn nữa thứ đó rơi xuống đất mới nổ, vừa rồi không phải cũng có thể nổ chết chúng ta hay sao?” Tây Lương Mạt nhìn ngọn lửa ngày một hung bạo, có chút sốt ruột.
Bách Lý Thanh thản nhiên nói: “Bởi vì ta ngửi thấy mùi đá tiêu đặc biệt của lôi hỏa đạn, dây dẫn của lôi hỏa đạn hạn chế, nếu quá dài đốt được một nửa sẽ bị gió thổi tắt, quá ngắn thì chưa tới nơi đã nổ, chung quanh Ngọc Tốc Cung tầm nhìn thoáng đãng, nơi bọn chúng có thể bắn tới chỉ có phía trên Cảnh Ninh Cung, từ khoảng cách kia mà bắn lôi hỏa đạn thì chưa tới nửa đường đã nổ.”
“Vì vậy bọn chúng hiện giờ phải ép chúng ta phi thân lên, vừa vặn đụng tới lôi hỏa đạn còn chưa nổ?” Tây Lương Mạt nheo mắt lại cười nhạo: “Quả là tâm tư ngoan độc.”
Nếu bọn họ không dùng khinh công để nhảy lên thì tất sẽ táng thân trong biển lửa và khói độc, nếu bọn họ phi thân lên thì đụng thẳng vào màn lôi hỏa đạn dày đặc.
Khi lôi hỏa đạn nổ nhất định có uy lực cực lớn, người võ nghệ cao cường tới đâu cũng không thể không tổn thương gì.
Mà chỉ cần bọn họ bị thương, đối với đám thích khách kia chính là cơ hội ra tay tốt nhất.
Nàng đã có thể nghe thấy ở ngoài điện có người phát hiện chuyện xảy ra ở đây, vang lên tiếng huýt sáo sắc nhọn như ác quỷ của nhóm xưởng vệ Cảm Y Vệ và Tư Lễ Giám, đó là tiếng sáo khẩn cấp nhất bọn họ phát ra khi chủ tử gặp nạn.
Tư Lưu Phong đứng phía trên Cảnh Ninh Cung, thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám lửa hừng hực thiêu đốt, trong đôi mắt nhìn có vẻ luôn bình tĩnh chững chạc của hắn lúc này bị ánh lửa phản chiếu lên ánh sáng tàn khốc lạnh như băng, làm cho nhóm hộ vệ ở bên âm thầm kinh hãi.
“Giáo Hoàng đại nhân, người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám đã phát hiện, bọn chúng đang phát ra tiếng còi tập kết!” Gã áo đen cầm đao kia lại phi thân vọt lên.
Tư Lưu Phong nhìn nơi phát ra ánh lửa cười lạnh: “Hừ, đám chó săn hoạn cẩu kia động tác vậy mà nhanh, có điều thật đáng tiếc, nay bọn chúng có thể làm gì? Nước không dễ dập tắt dầu, càng dội nước càng nhanh thiêu cháy và độc chết bọn chúng, bản tọa muốn nhìn xem lần này gian tặc Bách Lý Thanh kia làm thế nào tránh thoát cuộc mai phục mà bản tọa tỉ mỉ thiết kế.”
Cẩn thận mưu hoa, dùng hết tất cả thám tử mai phục trong cung, thậm chí dùng cả nội gián khó khăn lắm mới trà trộn được vào Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ, chỉ vì hôm nay vây giết bọn chúng!
“Nhưng mà… Vương Phi cũng ở trong đó.” Gã áo đen kia không nhịn được nói.
Ánh mắt Tư Lưu Phong âm trầm nhìn thoáng qua người áo đen kia: “Giang Niên, ngươi nói ai ở trong đó?”
Giang Niên lập tức ngậm miệng, dừng một lát mới nói: “Là tiền Vương Phi cũng ở trong đó.”
Hắn nhớ giáo hoàng đại nhân từng có phần coi trọng vị Vương Phi này, thậm chí từng vì vị Vương Phi này mà coi như không biết sự ái mộ của tiểu thư.
Ngay cả Vũ phu nhân cũng không so được với vị trí của Vương Phi trong mắt giáo hoàng.
Chỉ không hiểu sao Vương gia và Vương Phi bỗng hòa ly, sau đó không bao lâu, Vương Phi khôi phục thân phận Quận Chúa đã bị ép gả cho Cửu Thiên Tuế.
Hắn từng hoài nghi Vương Phi có phải quân cờ mà giáo hoàng đại nhân đặt bên cạnh Cửu Thiên Tuế để phục vụ cho kế hoạch lớn hay không, nhưng hôm nay từ phản ứng của giáo hoàng đại nhân xem ra thì không phải như vậy.
Ánh mắt Tư Lưu Phong dừng trên bóng người màu đỏ yểu điệu kia một chút, đáy mắt thoáng qua một tia mềm mại và đau đớn, nhưng ngay sau đó hắn nói lạnh như băng: “Tất cả ở hôm nay đều do nàng gieo gió gặt bão, không thể trách người khác, thiên đường có lối nàng không đi, chẳng thể trách bản giáo hoàng tâm ngoan thủ lạt!”
Tư Lưu Phong nhìn người của Tư Lễ Giám và Câm Y Vệ trong thời gian rất ngắn đã phản ứng lại, tổ chức thành một đội thủy long rất lớn, huấn luyện nghiêm chỉnh cầm lấy vòi rồng và thùng nước nhằm về phía sau điện. Ngay cả những người trúng thuốc sau khi phát hiện có điều không đúng, vì tỉnh táo lại mà lập tức dùng dao găm đâm và cánh tay mình, dùng đau đớn để lấy lại tinh táo, đáy mắt hắn không khỏi hiện lên một tia ghen ghét.
Dựa vào cái gì, gã nam nhân như yêu ma kia căn bản không coi người khác là người, coi người ta làm ghế kê chân, làm ghế ngồi, thủ đoạn trừng phạt thuộc hạ tàn khốc, thế mà vẫn huấn luyện được cấp dưới nghiêm chỉnh như thế, còn trung thành với y như thế!
Đám tay sai này thật sự ngu không ai bằng!
Cũng giống như Tây Lương Mặt, hoàn toàn không biết tốt xấu!
“Sai người chuẩn bị thiên lôi đạn, rất nhanh thôi bọn chúng sẽ muốn vận công phi ra.” Tư Lưu Phong lạnh lùng nói.
Mặc kệ Bách Lý Thanh có phải đã xem thấu ý đồ của hắn hay không, chỉ cần còn là người sẽ không vì bất cứ nguyên nhân gì mà chịu chết cháy chôn sống, y nhất định sẽ không nhịn nổi cùng Tây Lương Mạt phi thân ra.
“Vâng!” Giang Niên ôm quyền trả lời, có điều nhìn Tư Lưu Phong siết chặt nắm tay đến mức ngón tay trắng bệch ở phía sau lưng, hắn không khỏi âm thầm thở dài, nhưng không nói gì nữa.
Giáo hoàng quả là đủ tâm ngoan thủ lạt, ngay cả nữ nhân mình từng để ý cũng không thèm quan tâm tạc thành máu thịt tứ tung.
Có điều nữ nhân mà thôi, nếu thành đại sự thì muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu!
Giang Niên âm thầm nghĩ.
Mà lúc này, hai người bị ngọn lửa hừng hực vây quanh đã dần dần gần như không còn nơi nào dung thân.
“Hoặc là đi ra ngoài bị nổ chết, hoặc chết ở chỗ này, dù sao chúng ta cũng phải chọn một!” Tây Lương Mạt lại vẫy kiếm chém một mũi tên lớn, trên mặt đã bị lửa hun đầy mồ hôi.
Tiểu Bạch đang lo lắng bay trên không trung, triệu hồi một đống chim chóc cổ quái, lại hoàn toàn không có cách nào với ngọn lửa mạnh, nó chỉ có thể “cạc cạc” thét chói tai.
Bách Lý Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Ninh Cung hừ lạnh một tiếng, vung tay áo dài lên ngăn Tây Lương Mạt sau người, hắn bỗng ngậm hai ngón tay trong miệng, phát ra một tiếng huýt gió cực kỳ sắc nhọn như tiếc quỷ khóc gào.
Mà nhóm xưởng vệ Tư Lễ Giám bị ngọn lửa mạnh ngăn ngoài điện không thể vào đồng thời ngẩng đầu, nghe tiếng huýt gió kia.
Tiểu Thắng Tử đang một tay giữ Bạch Ngọc, một tay giữ Bạch Nhụy, ngăn cản hai người không lao vào đám cháy, bỗng nghe tiếng huýt gió kia, ánh mắt sáng lên, không còn thời gian để ý Bạch Nhụy và Bạch Ngọc, trực tiếp lấy ra một cái còi bằng xương trắng, thổi hai tiếng dài hai tiếng ngắn.
Tất vả Cẩm Y Vệ và Tư Lễ giám đồng loạt bỏ xuống vòi rồng và thùng nước trong tay, không cứu hỏa nữa, hai người Bạch Nhụy và Bạch Ngọc nhìn mà trong lòng hoảng hốt: “Các ngươi làm gì vậy?”
Nhưng nhóm xưởng vệ không để ý đến các nàng, mà đồng loạt chạy tới vị trí cách đám cháy gần nhất, rút một mảnh giáp mềm màu bạc từ trong tay ra, sau đó đứng vây thành một vòng ngoài điện, đồng thời ném mảnh giáp vào không trung.
Nói đến cũng kỳ quái, mảnh giáp mềm kia bay lên lập tức biến thành một loại lưới lại không phải lưới, giống khiên lại không phải khiên, màu bạc, lóe ra ánh sáng lạnh như băng dày đặc dười ánh trăng.
Bạch Ngọc lại nhận ra thứ này, nhất thời biến sắc: “Huyết tích tử!”
Đây là một loại vũ khí ném kỳ dị tàn nhẫn, có thể lấy đầu kẻ địch cách một trăm mét mà người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám sử dụng, uy lực rất lớn.
Nhưng loại vũ khí này không hợp để sử dụng trong tác chiến quy mô lớn, nếu không dây rất dễ quấn vào nhau, còn nếu tác chiến nhỏ thì lực uy hiếp rất lớn, hiệu quả thật sự tốt, có điều thời điểm này lấy ra làm chi?
Tiểu Thắng Tử bỗng phi thân lên, mũi chân điểm một cái dừng trên một đại thụ ngoài sân, thổi thêm một tiếng còi.
Tất cả xưởng vệ của Câm Y Vệ và Tư Lễ Giám không biết giật cái dây nào trong tay mà huyết tích tử lập tức quay tròn bay lên phía trên đám cháy.
“Đó là cái gì?” Tư Lưu Phong nhìn một đám mây màu bạc kỳ lạ bay lên trên đám cháy, trong lòng sinh ra dự cảm không ổn.
Giang Niên cũng phát hiện, hắn hơi nhăn mày, có chút mỉa mai nói: “Đó là huyết tích tử. Thế nào? Phát hiện không cứu được chủ tử của mình nên quyết định dùng huyết tích tử tự mình lấy đầu chủ tử à?”
“Không, không đúng!” Tư Lưu Phong đột nhiên nheo mắt, lớn tiếng hạ lệnh: “Buông hết kiếm xuống, sau đó mọi người thay quần áo của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám!”
Mệnh lệnh vừa buông xuống đã trông thấy xa xa, mỗi một cái huyết tích tử phát ra tiếng “cạch cạch” quỷ dị, rồi nhanh chóng căng thành lưới lớn, không bao lâu đã che khuất tầm mắt hắn.
Tư Lưu Phong bỗng lại lớn tiếng nói: “Thiên lôi đạn chuẩn bị, phóng!”
“Nhưng mà…” Giang Niên sửng sốt, Cửu Thiên Tuế còn chưa ra, đã ném rồi?
Nhưng nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tư Lưu Phong, hắn lập tức hạ lệnh: “Ném, ném xuống hết!”
Sau khi thiên lôi đạn vội vã bị ném ra, nháy mắt đụng tới cái “lưới” mà huyết tích tử tạo thành, ầm ầm nổ mạnh.
Nhất thời phía trên Ngọc Tốc Điện đầy cát bay đá dội, mặt đất rung chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.