Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 63: Cuộc chiến giữa đàn ông




“Ngươi muốn bắt nàng làm gì?” Nét mặt Tư Lưu Phong cứng đờ, lạnh lùng nhìn người bịt mặt.
Người bịt mặt kia nheo mắt lại nói: “Không làm gì cả, chỉ là vị Quận Chúa này không thể coi là người tốt, thủ đoạn ác độc, hơn nữa nếu không phải nàng ta dùng kế thì đại quân Tây Địch chúng ta đã tràn lên phía bắc, làm sao đến nay còn bị ngăn cản trên hành trình, tính ra nàng ta là kẻ đã đắc tội Tây Địch chúng ta.”
Tư Lưu Phong liếc hắn, ánh mắt khó hiểu: “Ngươi muốn trừng trị nàng hay muốn lấy mạng nàng?”
Người bịt mắt cúi đầu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Chuyện này liên quan gì đến ngươi, tiểu Vương gia, hay là ngươi còn muốn gương vỡ lại lành với vị Quận Chúa kia? Lúc trước nàng đã bỏ rơi ngươi không chút do dự, không phải sao?”
Lời châm chọc không chút che giấu làm cho ánh mắt Tư Lưu Phong nảy lên lửa giận nhục nhã, nắm tay trong tay áo siết chặt, mu bàn tay nổi rõ gân xanh: “Đặc sứ đại nhân, tốt nhất ngài nên có một chút tôn trọng, dù sao ngài đang đứng trên thổ địa Thiên Triều, lúc trước bản vương ra tay với Trinh Mẫn cũng chứng minh bản vương không chấp nhận được người khác vũ nhục bản vương!”
Lời này không hề che giấu ý uy hiếp của hắn.
Người bịt mặt kia bật cười một tiếng, nhìn Tư Lưu Phong nói: “Cần gì thẹn quá hóa giận, tiểu Vương gia, tại hạ chỉ hy vọng ngài có thể tỉnh táo chút thôi. Tuy ngài từng ra tay với Trinh Mẫn Quận Chúa nhưng dù sao vẫn hạ thủ lưu tình đúng không, có câu đại trượng phu lo gì không lấy được nương tử, trên đời này không ít mỹ nhân tốt hơn Trinh Mẫn Quận Chúa, trong hoàng thất Tây Địch chúng ta xưa nay có tiếng nhiều mỹ nhân, ngươi nhìn vị kia xem, phải coi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nếu hắn không phải hoạn quan, nếu vẻ đẹp đó thuộc về một nữ tử, có nam tử nào không động lòng, không muốn chiếm làm của riêng?”
Tư Lưu Phong cắn răng, cười khẩy một tiếng, nói một cách ý tứ: “Loại mỹ nhân rắn rết đó chỉ sợ liếc mắt nhìn một cái cũng giảm thọ, bản vương không chịu nổi diễm phúc như thế.”
Người bịt mặt kia nhìn Tư Lưu Phong, đôi mắt tăm tối, không kích thích hắn nữa, dù sao y chỉ muốn đảm bảo sau khi bắt được Tây Lương Mạt Tư Lưu Phong sẽ không hạ thủ lưu tình.
Hắn dịu giọng, nhân tiện đổi đề tài: “Đúng rồi, tiểu Vương gia, chuyện lúc trước chúng ta sắp xếp có lẽ cũng đến lúc ra tay, nay tuy việc sắp thành nhưng ngài không thấy sớm nên sắp xếp chuyện này sao, dù sao người kia vẫn còn hữu dụng.”
Tư Lưu Phong nhìn y, im lặng một lát rồi thản nhiên nói: “Chuyện đó bản vương sẽ sắp xếp, lát nữa ta sẽ bảo Phong đường chủ đi cùng ngài một chuyến.”
Người bịt mặt kia thấy hắn không muốn nói thêm về chuyện này nữa, trong lòng thầm mắng một tiếng kẻ sa cơ thất thế, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: “Nếu tiểu Vương gia đã tự tin như thế thì hẳn đã an bài tốt mọi chuyện, tại hạ chờ ngài là được.”
“Ừ, sắc trời không còn sớm, mời tiên sinh về trước đi, dù sao hiện giờ người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ nhúng tay khắp nơi, khi còn chưa xác định tên hoạn quan kia đã chết, chính ngài phải cẩn thận một chút.” Tư Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Thấy đối phương đã hạ lệnh đuổi khách không chút khách khí, trong mắt người bịt mặt hiện lên một tia bực bội, nhưng vẫn đứng dậy mỉm cười nói: “Được, tại hạ cáo từ!”
Dứt lời, y phẩy tay áo bỏ đi.
Tư Lưu Phong chờ người kia ra ngoài, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, vung tay thật mạnh hất đồ sứ thanh hoa ở bên cạnh xuống đất.
“Choang!”
Tiếng đồ sữ vỡ nát khiến tiểu đạo sĩ tiến vào hầu hạ hoảng sợ.
“Tiểu Vương gia… ngài bớt giận!”
Tư Lưu Phong hạ tầm mắt, trong mắt chỉ có lạnh giá như băng: “Một tên cẩu tặc Thái Di cũng dám kiêu ngạo làm càn trên Thiên Triều ta!”
Tiểu đạo sĩ kia cúi đầu nhặt mảnh sứ lên, nhẹ giọng trấn an: “Tiểu Vương gia đừng cáu giận, chờ ngài đăng cơ, chăm lo việc nước, nhất định có thể đuổi bọn chúng khỏi biên giới Thiên Triều ta, thuần phục bốn phía!”
Tư Lưu Phong nghe vậy nhìn thoáng qua tiểu đạo sĩ môi hồng răng trắng, ánh mắt phức tạp: “Thật không?”
Không biết vì sao, hắn cảm thấy cảm giác bất an trong lòng ngày một rõ ràng.
Tiểu đạo sĩ đó cười cười: “Thật ạ.”
Tư Lưu Phong nhìn tiểu đạo sĩ, không biết suy nghĩ cái gì, chìm vào im lặng.
Người bịt mặt ra khỏi miếu, chưa đi xa đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng đồ sứ vỡ, hắn thoáng dừng chân, sau đó đi về phía con ngựa buộc dưới tàng cây không xa, có người hầu đứng bên cạnh con ngựa lập tức đi tới cung kính nói với hắn: “Đặc sứ đại nhân, vừa rồi Lôi đường chủ hỏi ngài bữa tối có thích dùng chút thịt nướng không?”
Người bịt mặt kia cười lạnh chỉ con ngựa buộc dưới tàng cây: “Dùng bữa tối cái gì, Giáo Hoàng đại nhân không thích nhìn thấy chúng ta, vừa rồi đã hạ lệnh đuổi khách.”
Người hầu kia không khỏi sửng sốt, dường như cực kỳ kinh ngạc: “Chuyện này… sao có thể, có câu cúi đầu cầu người, nay không phải là lúc bọn họ cầu xin chúng ta trợ giúp sao, làm sao dám lên mặt với đặc sứ đại nhân?”
Người bịt mặt kia khinh miệt cười khẩy: “Một vương công đệ tử lụi bại bán đứng quốc gia, vào rừng làm cướp, phượng hoàng không bằng gà còn bày đặt làm giá, nếu không thấy hắn còn một chút tác dụng… Hừ!”
Người hầu kia do dự một lát, bỗng nhẹ giọng nói: “Chủ tử, ngài đừng so đo với hắn, dù sao chỉ là một con rối thôi, nhưng có một chuyện khác, thuộc hạ vừa mới nhận được tin từ trong nước, hy vọng ngài có thể nhanh chóng chấm dứt chuyện ở đây, chiến sự tiền tuyến cần tiến triển thuận lợi, đừng để người trong nước không nhìn thấy một chút tiến triển nào.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của người bịt mặt kia lập tức hiện lên một tia âm độc lạnh như băng, y cười lạnh: “Cái gì gọi là tiến triển thuận lợi? Làm như bản đặc sứ ở trong cung đình tha hương dị quốc ngồi mát ăn bát vàng vậy, Nhị hoàng tử đúng là càng ngày càng không có đầu óc.”
Người hầu kia không dám lên tiếng nữa, dù sao lúc bệ hạ bệnh nặng, Nhị hoàng tử có mang danh giết huynh đệ thì bọn họ cũng đắc tội không nổi, được làm vua thua làm giặc, có lẽ rất nhanh thôi Nhị hoàng tử sẽ đứng đầu Tây Địch.
Y thoáng dừng, bỗng nhớ tới cái gì, nhìn mặt trời chiều sắp hạ xuống, ánh nắng chiều đỏ như lửa, giống như thiêu đốt tất cả, trong trời đất chỉ còn một màu đỏ tươi.
Y hơi nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười kỳ lạ: “Nếu bọn họ hy vọng sớm chấm dứt tất cả, muốn xem đến hành động, thì bản đặc sứ tấm gương của sự trung thành này đương nhiên phải thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.”
Tên người hầu kia nhìn dáng vẻ y, trong lòng không khỏi lạnh toát, cúi đầu có chút sợ hãi.
Nhưng lúc này, một cái bóng trắng toát bỗng bay vút đến, người bịt mặt nheo mắt lại, duỗi tay ra nhắm ngay vào cái bóng trắng, nhấn cái vòng bạc trên cổ tay, vòng tay nhoáng lên tia sáng bạc, bóng trắng kia kêu lên một tiếng rồi rơi xuống, dừng ngay trước mặt hắn.
Người hầu kia sửng sốt, kinh ngạc nhìn con chim bồ câu, rồi lại nhìn chủ tử nhà mình: “Chủ tử, đây là bồ câu đưa tin của Thiên Lý Giáo thì phải, ngài định…”
Chủ tử nhà hắn dù tùy tiện làm bậy một chút nhưng sao có thể bắn chết bồ câu đưa tin trên địa bàn của người ta, ngang nhiên xem bí mật của người ta?
Người bịt mặt liếc hắn: “Đi nhặt lên, lúc này bồ câu bay từ phía kinh thành đến, ngươi cho rằng là tình báo bình thường à?”
Người hầu đó không dám nói nhiều, lập tức nhặt con chim bồ câu đen đủi kia lên, lấy bức thư trên chân nó giao cho người bịt mặt.
Người bịt mặt không chút khách khí mở ra xem, chữ phía trên viết rất ngoáy, hơn nữa dường như còn có vết máu nhỏ phun bên trên, có thể thấy đối phương thả bồ câu trong tình huống vô cùng khẩn cấp.
Mà trên tờ giấy chỉ có hai chữ – “Chưa chết”!
Người bịt mặt lập tức nheo mắt lại, liếc nhìn tờ giấy trên tay, lâm vào trầm tư.
Phía sau, cánh cửa kẹt một tiếng mở ra, có giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau: “Không mời tự lấy, coi như kẻ trộm, bản vương không biết tiên sinh có sở thích nhìn trộm bí mật của người khác từ khi nào!”
Đặc sứ kia lấy lại tinh thần, xoay người không thèm nhìn đám giáo đồ Thiên Lý Giáo tay cầm đao kiếm sát khí đằng đằng vây quanh mình, chỉ nhìn Tư Lưu Phong, cười không xấu hổ chút nào: “Bản đặc sứ không biết là bồ câu đưa tin của ngài, chỉ bỗng cảm thấy đói bụng nên tiện tay bắn con chim nướng ăn thôi.”
Lời nói vô sỉ này làm cho Tư Lưu Phong bốc lên sát khí cuồn cuộn, nhưng nhìn bộ dạng cười cợt của đối phương, hắn không thể không kiềm chế, chỉ lạnh lùng nói: “Mời ngài vật quy nguyên chủ!”
Người bịt mặt kia hoàn toàn không do dự đưa thứ trên tay cho hắn, dù sao y đã đọc nội dung.
Còn Tư Lưu Phong sau khi tiếp nhận, thấy hai chữ bên trong, vẻ mặt gần như lập tức sa sầm xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chưa chết? Ai chưa chết? Hử?”
Người bịt mặt kia cười cười: “Ngài nói xem, là ai chưa chết, còn ai có thể khiến thám tử trong cung của ngài liều chết đưa tin ra ngoài được nữa.”
“Bách-Lý-Thanh!” Tư Lưu Phong tức giận đến mức tay run lên, hắn bỗng quay đầu, đầy sát khí nhìn người bịt mặt chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ một: “Đặc sứ, ngài không thấy là nên giải thích cho ta sao, không phải ngài nói hắn đã nhiễm bệnh, phải chết không thể nghi ngờ sao?”
Người bịt mặt nhìn dáng vẻ sát khí trùng trùng của đối phương, lại ngả ngớn dùng tay áo che miệng cười: “Ha ha, chuyện này thật thú vị, ta đã hứa với Vương gia ngài cái gì sao? Hơn nữa bệnh dịch là chính ngài nghĩ biện pháp truyền vào cung, cũng làm hắn nhiễm bệnh như ngài mong muốn, nay vị Thiên Tuế gia đó mệnh lớn, ông trời cũng giúp hắn, ta cũng chẳng còn cách nào, ta chỉ đồng ý truyền tin cho ngài thôi, có điều hiện giờ tại hạ ở ngoài cung, làm sao biết được tin tức trực tiếp trong cung?”
“Ngươi…” Tư Lưu Phong á khẩu không nói thành lời, lửa giận trong lòng cũng không có chỗ phát ra, mà đối phương nói cũng không sai, người Tây Địch thật sự chưa từng hứa với hắn cái gì!
Hắn buông tầm mắt, không biết nghĩ cái gì, bỗng nhiên nói: “Nếu đã vậy, mời đặc sứ đại nhân lập tức chạy về cung, nếu người kia đã tỉnh lại, xem ra người của ta đã trúng độc thủ, hắn nhất định sẽ bày cạm bẫy, nói không chừng lúc này đang đuổi tới đây, nơi này đã không còn an toàn.”
Trước nay hắn chưa từng xem nhẹ đối thủ như Bách Lý Thanh, nếu nam nhân yêu dị kia không có bản lĩnh thật thì không thể nào ngồi ở vị trí đó đến tận bây giờ!
Tư Lưu Phong đẩy tiểu đạo sĩ bên cạnh ra, trầm giọng nói với y: “Hiện giờ ta giao đường chủ Phong đường cho ngươi, sau này đặc sứ có vấn đề gì cứ tìm hắn là được!”
Người bịt mặt đó nhìn tiểu đạo sĩ có chút e lệ bất an kia, nhướng mày nói với nô bộc phía sau: “Lát nữa ngươi dẫn đường chủ Phong đường đi cùng.”
Người bịt mặt kia lại nhếch môi nhìn Tư Lưu Phong: “Nơi này đã không còn an toàn, ngài tự giải quyết cho tốt!”
Sau đó y xoay người lên ngựa, nhìn về phía nô bộc còn đang sững sờ kia, lạnh nhạt nói: “Tên ngu xuẩn kia, còn ngẩn ra ở đấy làm gì, chờ bị Tư Lễ Giám bắn thành con nhím à!”
Dứt lời, hắn kéo cương ngựa phóng đi như bay, nô bộc vội vàng kéo ngựa chạy theo, tiểu đạo sĩ kia quỳ xuống dập đầu với Tư Lưu Phong rồi xoay người lên ngựa, cũng đuổi theo người bịt mặt.
Tư Lưu Phong nhìn bọn họ biến mất ở đường chân trời, lạnh lùng nói: “Lập tức thu dọn tất cả những thứ nhẹ nhàng có thể mang đi, nhưng thứ không thể mang đi chôn hết vào lòng đất!”
Một đám giáo đồ Thiên Lý Giáo dù ngu xuẩn cũng ngửi được mùi mưa gió sắp đến, lập tức nhanh chóng phân công dọn dẹp.
Tư Lưu Phong nhìn toàn bộ núi rừng và thôn xóm bị mặt trời nhuộm đỏ như máu, vẻ mặt nghiêm trọng quay người vào miếu.
Cẩm Vũ được thị nữ hầu hạ đứng ở cửa điện dưới lòng đất kiễng chân chờ Tư Lưu Phong trở về, nàng ta vừa thấy Tư Lưu Phong vào liền ưỡn bụng nghênh đón: “Vương gia.”
Tư Lưu Phong nhìn cái bụng hơi phồng lên của nàng ta, trong mắt có một tia dịu dàng hiếm có, hắn gật đầu nói: “Thế nào, hôm nay có đỡ hơn không, còn nôn nhiều không, nghe nói mấy tháng đầu mang thai nôn rất nhiều?”
Cẩm Vũ nghe vậy không khỏi sửng sốt, nhìn hắn, nước mắt bỗng lăn xuống, nàng ta nghẹn ngào lắc đầu.
Hắn nhìn gương mặt đầy nước mắt của nàng ta không khỏi phiền lòng. Vì sao nữ nhân luôn thích khóc như thế? Hay nên nói nữ nhân bên cạnh hắn đều thích khóc? Không thể học Mạt Nhi sao, cho dù lúc đó Hàm Ngọc chết, nàng mất khống chế cũng chỉ nghĩ hết biện pháp báo thù cho Hàm Ngọc, mà không vội vàng bi thương.
Ngay cả lúc này, khi Bách Lý Thanh nhiễm bệnh sắp chết, nàng cũng không bầu bạn bên cạnh Bách Lý Thanh mà nghĩ biện pháp đưa mẹ con Thuận Đế đến Thu Sơn. Nếu lúc trước hắn không hứa hẹn dùng Tư Hàm Hương làm lò luyện công, mà để Mạt Nhi giết ả, có lẽ địa vị của hắn ít nhất có thể ngang bằng tên hoạn quan Bách Lý Thanh đó!
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm tới bụng nàng ta, nỗi căm tức và mất kiên nhẫn trong lòng hắn trầm tĩnh lại.
Hiếm khi nào Tư Lưu Phong kiên nhẫn nhìn nàng ta, khẽ thở dài: “Ngươi khóc cái gì, khóc nhiều không tốt cho đứa bé, cũng không tốt cho mắt của ngươi, bản vương còn chờ ngươi sinh con trai mập mạp cho bản vương nữa.”
Cẩm Vũ lập tức gật đầu thật mạnh, cố nở nụ cười: “Hôm nay đỡ hơn nhiều rồi, thiếp thân và đứa bé đều rất khỏe mạnh, thiếp thân chỉ quá cảm động thôi.”
Nàng mang thai rất không dễ dàng, đứa bé trong bụng làm người ta cực kỳ khổ sở, nhất là khi nàng đã sảy thai vài lần, lần này phải ngày ngày nằm trên giường mới giữ được, mà từ sau khi nàng mang thai, Tư Lưu Phong không còn nghỉ ở chỗ nàng nữa, luôn ngủ ở chỗ thị nữ khác, rất ít tỏ vẻ quan tâm nàng.
Bây giờ bảo sao Cẩm Vũ không cảm động.
“Được rồi, đi vào nghỉ ngơi đi.” Tư Lưu Phong mỉm cười nhìn nàng ta, tự mình đỡ nàng ta vào phòng, nhìn nàng ta nằm lên giường rồi mới nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, tối nay bản vương sai người đưa thuốc dưỡng thai đến cho ngươi.”
Cẩm Vũ ngọt ngào cười gật đầu, sau đó lại nghĩ tới cái gì, bỗng bất an hỏi: “Nhưng mà… vừa rồi thiếp thân nghe nói chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, nơi này đã bị người của Tư Lễ Giám phát hiện sao? Nhưng đứa bé trong bụng thiếp thân làm sao bây giờ?”
Đứa bé trong bụng nàng không thể chịu nổi xóc này.
Tư Lưu Phong cười trấn an nàng ta: “Yên tâm nghỉ ngơi, đây là con của bản vương, bản vương nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho ngươi.”
Cẩm Vũ nhìn hắn cười cảm kích, sau đó buông tay nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nhìn Cẩm Vũ nằm xuống Tư Lưu Phong mới đứng dậy rời khỏi phòng nàng ta, hắn đứng ngoài cửa ra hiệu bằng tay, mỹ tỳ đứng bên ngoài lập tức tiến lên, cung kính lại quyến rũ hành lễ: “Giáo Hoàng đại nhân, ngài gọi Lục Nhi có gì sai bảo?”
Tư Lưu Phong nhìn thoáng qua tỳ nữ tên Lục Nhi này, nhớ ra hình như khi Cẩm Vũ mang thai không thể thừa sủng, hắn từng sủng hạnh mỹ tỳ này vài lần, hắn lấy một gói nhỏ trên thắt lưng đưa cho nàng ta: “Lát nữa ngươi bỏ thuốc này vào trong thuốc dưỡng thai.”
Lục Nhi kia giật mình, nhìn về phia Tư Lưu Phong không dám tin: “Đây là…”
“Đây là thuốc để Cẩm Vũ phu nhân nghỉ ngơi yên giấc, lát nữa bản tọa sẽ sai người dẫn các ngươi cải trang thành nông phụ ở lại trong thôn.” Tư Lưu Phong thản nhiên nói.
Lục Nhi nhìn thuốc đó, hơi do dự: “Nhưng đại phu từng nói, thuốc an thần không tốt cho thai phụ và thai nhi, nói không chừng sẽ sinh ra đứa trẻ bị ngốc.”
Tư Lưu Phong mất kiên nhẫn liếc nàng ta một cái, lạnh như băng nói: “Bản tọa không thể dẫn nàng ta đang mang thai đi, nàng ta mang thai không thể xóc nảy, sẽ liên lụy tới bản tọa và mọi người!”
Lục Nhi bị sát khí trong mắt Tư Lưu Phong dọa sợ, lập tức nhận gói thuốc đó, cung kính gật đầu nói: “Vâng, Lục Nhi đi sắp xếp ngay.”
Nhìn Lục Nhi rời đi, Tư Lưu Phong bỗng lạnh lùng nói với giáo đồ Thiên Lý Giáo bên cạnh: “Lát nữa sai người đưa Cẩm Vũ phu nhân đi trước, nếu Cẩm Vũ phu nhân bị Tư Lễ Giám hoặc Cẩm Y Vệ phát hiện, trong lúc tất yếu phải tiễn phu nhân một đoạn đường, đừng để nàng ta rơi vào tay Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ, nữ nhân và con của bản tọa tuyệt đối không cho phép bị người ta lợi dụng và uy hiếp!”
Hai giáo đồ đó ngẩn người, sau đó trong lòng lạnh toát, chắp tay trầm giọng nói: “Vâng!”
Tư Lưu Phong quay đầu liếc nhìn cửa phòng Cẩm Vũ, trong mắt hiện lên một tia bực bội, rồi quay đầu bỏ đi.
Đến nửa đêm về sáng, giáo đồ Thiên Lý Giáo cơ bản đã che giấu xong mọi thứ.
Một đàn chủ đầu đầy mồ hôi chạy tới, quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói với Tư Lưu Phong: “Bẩm Giáo Hoàng đại nhân, hầu hết giáo chúng đã rời đi, chỉ chờ ngài.”
Tư Lưu Phong đã thay một bộ y phục dạ hành màu đen, nhìn thoáng qua ngôi miếu mình ở, sau đó lạnh giọng nói: “Lý đàn chủ, đốt nơi này đi, mọi người bọc khăn và rơm lên vó ngựa.”
Đàn chủ kia lập tức gật đầu, dẫn giáo chúng đi lấy dầu hỏa.
Tư Lưu Phong không đi ra ngoài theo hầu hết giáo chúng mà dẫn thân tín chạy theo một đường nhỏ vào trong núi.
Giang Niên theo sát bên cạnh Tư Lưu Phong, hắn do dự nhìn con đường thông tới ngoại giới, không nhịn được nói: “Giáo Hoàng đại nhân, giáo chúng không nhìn thấy ngài có khi nào hoảng loạn không, nếu ra ngoài bị người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ bắt thì sao, Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đều giết người không chớp mắt.”
Tư Lưu Phong lạnh nhạt liếc nhìn Giang Niên: “Nay bên ngoài đã bị phong tỏa, nếu theo phần lớn giáo chúng rời đi chỉ sợ vừa ra khỏi địa giới ngoại thành đã bị Cẩm Y Vệ tuần tra bên ngoài phát hiện, miễn bàn Tư Lễ Giám bày vô số tai mắt khắp nơi.”
Giang Niên có chút do dự, còn định nói gì: “Nhưng mà…”
Tư Lưu Phong lạnh giọng ngắt lời hắn: “Giang Niên, ngươi đi theo phụ vương đã lâu rồi, theo lý mà nói đã gặp sóng to gió lớn, năm đó phụ vương còn khen ngươi trí dũng song toàn, nay lại không hiểu cái gì là tráng sĩ chặt tay sao? Giáo chúng còn có thể kêu gọi nữa, nếu tất cả chúng ta tận diệt thì còn hy vọng gì?”
Giang Niên không lên tiếng nữa, chỉ có chút không đành lòng quay đầu nhìn con đường dẫn ra ngoài thôn, quay đầu tiếp tục yên lặng đi theo Tư Lưu Phong.
Khi đi tới giữa sườn núi, Tư Lưu Phong bỗng cảm thấy gió núi thổi tới mùi cháy khét, hắn quay đầu nhìn về phía dưới núi, vị trí này vừa khéo nhìn thấy ngọn lửa hừng hực bốc lên chỗ miếu thờ, hơn nữa còn có không ít bóng người đang hướng về phía đó, hắn lạnh lùng nhìn một lát mới nói: “Giang Niên, ngươi còn cảm thấy chúng ta nên đi theo đại đội nữa không?”
Giang Niên nhìn thoáng qua tình hình dưới núi, gật đầu có phần sợ hãi nói: “Chủ tử anh minh!”
Tư Lưu Phong không nhiều lời, trực tiếp dắt cương ngựa hạ lệnh: “Đi, vượt qua hai dãy núi nữa chính là chỗ cắm trại lâm thời của chúng ta, chúng ta không có đèn, tất cả mọi người bám sát một chút!”
Mọi người liền cùng nhau thúc ngựa đi về phía trước, không ai chú ý trong bóng tối có một cái bóng nhỏ gần như không nhìn thấy được lặng lẽ bay qua. Sau khi cái bóng đó bay qua, mấy giáo đồ đi cuối cùng bỗng trợn trừng mắt, vươn tay bóp chặt cổ mình, chỉ chốc lát sau bọn họ đã im hơi lặng tiếng bị treo lên, rồi biến mất trên cây.
Con ngựa vô chủ mờ mịt dừng bước.
Một luồng máu tanh lặng yên tràn ngập trong không khí, cái bóng màu xám đó lại tiếp tục đi theo, ánh trăng trắng bạc tỏa ra ánh sáng kỳ lạ trên không trung, soi ra những cái bóng quỷ lắc lư, âm trầm đáng sợ.
Cứ như vậy, những người sau cùng của đội ngũ thỉnh thoảng lại biến mất trên tàng cây tối như mực, còn nhóm giáo đồ Thiên Lý Giáo thì chỉ lo chạy, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không phát hiện trong đội ngũ hai trăm người đã biến mất mấy chục người.
Cho đến khi Giang Niên phụng mệnh Tư Lưu Phong mỗi nửa canh giờ điểm lại nhân số mới phát hiện có điều gì đó khác thường, đội ngũ uốn lượn như rắn của mình sao lại thiếu nhiều người thế này!
Giang Niên hoảng hốt, lập tức quay đầu lớn tiếng hỏi vài người ở sau cùng: “Người đâu? Đồng bọn của mình biến mất sao không báo một tiếng!”
Những người ở cuối cùng nhìn nhau, hoảng hốt nhìn nhau vài lần, sau đó một người ấp úng nói: “Mọi người biến mất, có lẽ… có lẽ là lạc đường, có cần chúng ta đi tìm thử không?”
Giang Niên nghe vậy căm tức liếc bọn họ: “Vô nghĩa, tối lửa tắt đèn thế này tìm làm sao!”
Nhưng nếu những người lạc phía sau chỉ là lạc đường, thậm chí mất mạng còn là tốt, nếu bị người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ tìm được, chỉ sợ sẽ tiết lộ hành tung của mọi người.
Hắn do dự một lát, cuối cùng cắn răng nói: “Chúng ta đi xem thử rốt cuộc là thế nào.”
Mặc kệ thế nào, nếu không tìm thử, lát nữa Giáo Hoàng đại nhân nhất định sẽ trách tội.
Giang Niên nghĩ nghĩ, lấy một cái hộp trong tay áo ra, phất phất vài cái trên quần áo của đám giáo chúng, sau đó buông ra, trong đó bay ra mấy con côn trùng như đom đóm, xoay xung quanh một lúc rồi bay ra ngoài.
Mấy tên giáo đồ không khỏi sững sờ, sùng bái nói: “Đây là mịch tung trùng của đường chủ đại nhân ạ?”
Giang Niên ho một tiếng, đắc ý nói: “Ừ, trên người của giáo chúng chúng ta đều có mùi nến, loại côn trùng này theo mùi nến có thể tìm được người, các ngươi lập tức đi tìm đi.”
Hắn hơi dừng, nghiêm túc nói: “Đừng đi quá xa, nếu phát hiện có gì khác thường lập tức báo tin!”
Mấy tên giáo đồ lập tức gật đầu: “Vâng!” Rồi quay ngược lại đi theo mấy con côn trùng.
Giang Niên do dự một lát, bảo một giáo đồ hầu hạ đi thông báo Tư Lưu Phong đừng ngừng lại, tiếp tục đi về phía trước, hắn cũng âm thầm đi theo vài tên giáo đồ.
Mấy con côn trùng kia bay một đoạn, bỗng ngừng lại xoay quanh giữa không trung.
Vài giáo đồ quả nhiên nương ánh trăng mông lung nhìn thấy bảy tám người, mặc bộ trang phục dạ hành như bọn họ ngồi dưới tàng cây không biết đang làm gì.
Mấy giáo đồ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi giận: “Côn trùng của Giang đường chủ quả là hữu dụng, mấy tên ngu ngốc này ở đây làm gì không biết.”
Nói xong, bọn họ đồng thời đi tới, Giang Niên cũng đi theo, đứng lại cách đó không xa đánh giá những người ngồi dưới tàng cây, cảm thấy có chút kỳ quái, đám giáo đồ này nhìn thật sự kỳ quái, hắn luôn cảm thấy có gì khác thường lại không thể nói rõ vì sao.
Chỉ chốc lát sau đã có một giáo đồ vỗ vỗ lên vai người ngồi dưới đất, tức giận nói: “Trương lão tam, các ngươi ngồi xổm đại tiện đấy à, mọi người đi trước rồi, không sợ bị quỷ uổng mạng dưới tay ngươi bắt đi sao!”
Trương lão tam không đáp lời, mấy người ngồi dưới đất cũng không nói gì, giáo đồ này cực kỳ mất kiên nhẫn, kéo đầu vai Trương lão tam một cái định mở miệng mắng, lại nghe “bịch” một tiếng, Trương lão tam kia ngã xuống đất, cái đầu lăn ra rất xa, đang chết không nhắm mắt nhìn hắn.
Mấy người sợ toát mồ hôi lạnh, cùng lúc đó, mấy người ngồi dưới đất cùng dùng một tư thế quái dị quay đầu lại, cái đầu xoay tới một trăm tám mươi độ, sắc mặt trắng bệch, lưỡi thè dài ba thước nhìn mấy người bọn họ – đây rõ ràng không phải người nữa!
“A… có ma!” Mấy giáo đồ lập tức hoảng sợ hét lên, lùi lại vài bước, sợ tới mức ngã nhào xuống đất rồi lại ba chân bốn cẳng đứng lên, lại thấy những đồng bọn đã chết của mình gập tay gập chân bò về phía bọn họ, như một con nhện hình người.
Tình cảnh đáng sợ như vật đương trường làm mấy giáo đồ tè ra quần, nằm bệt dưới đất.
Giang Niên cũng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, tuy hắn hiểu chuyện này có chỗ kỳ quái nhưng lúc này trong đầu hắn hoàn toàn hỗn loạn, làm gì còn thời gian suy nghĩ, xoay người định chạy theo bản năng, lại đột nhiên trông thấy trước mặt mình lơ lửng treo ngược một gương mặt trắng bệch không có ngũ quan từ bao giờ, gương mặt chỉ cách mũi hắn khoảng cách một ngón tay, thứ duy nhất hắn có thể nhận ra là trên gương mặt đó có một cái miệng há rộng đến mang tai, đang ung dung nở nụ cười đáng sợ với hắn.
“A…!” Giang Niên dù bình tĩnh đến mức nào cũng không nhịn được trợn trừng mắt, hoảng sợ hét lên.
Gương mặt quỷ kia nhoáng lên một cái, kèm theo đó là mấy vệt sáng bạc, tiếng hét của Giang Niên im bặt, điều cuối cùng hắn trông thấy là thân thể mình đột nhiên ngã xuống đất, còn đầu của hắn thì bay lên thật cao, phun ra một cột máu tanh, sau đó gương mặt quỷ bay đi thật xa.
Giang Niên cũng không phải người duy nhất gặp phải chuyện này, giờ phút này, tiếng hét thảm đang không ngừng vang lên trong đội ngũ uốn lượn đi về phía trước của Thiên Lý Giáo.
“Có quỷ…!”
“Cứu mạng!”
“Chạy mau… chúng ta xông vào quỷ môn của Diêm Vương rồi!”
Tiếng khóc liên tiếp, tiếng kêu thảm không ngừng đan vào nhau, cắt qua khu rừng yên tĩnh.
Tư Lưu Phong gần như dẫn đầu đội ngũ lập tức cảnh giác, thuận tay rút kiếm, đề phòng nhìn bốn phía mới phát hiện đội ngũ của mình đã bị nhiều cái bóng xám âm u chia thành mấy đoạn, còn có không ít gương mặt với cái miệng máu trôi nổi trong không trung, chúng trôi qua nơi nào nơi đó sẽ vang lên tiếng kêu thảm và phun ra máu tươi nồng nặc, ma trơi màu xanh lục không biết từ đâu bay tới không ngừng chớp lên, làm cho đường núi nhìn có vẻ cực kỳ quái dị và đáng sợ.
Hắn kinh ngạc mở to mắt, nhìn cảnh tượng có thể gọi là không tưởng tượng nổi trước mặt, trước tiên hắn chỉ nghĩ tới có phải mình thật sự gặp ma hay không.
Nhất là khi một gương mặt quỷ đang lạnh như băng nhìn hắn, làm hắn nổi da gà.
Nhưng dù sao Tư Lưu Phong cũng không phải người bình thường, hắn cắn răng một cái, đột nhiên vung trường kiếm chém về phía cái mặt quỷ gần mình nhất: “Thứ gì chứ, không dám quang minh chính đại, chỉ biết giả thần giả quỷ à!”
Không phải hắn không tin quỷ thần, nhưng trong giờ phút này lại trùng hợp xuất hiện, hắn càng muốn chứng tỏ đây là cố tình.
Quả nhiên, dưới kiếm phong sắc bén của hắn, cái mặt quỷ bị cắt ra, để lộ một gương mặt tinh xảo làm người ta hít thở không thông, như một bông hoa yêu dị nhất trong bóng tối.
Tư Lưu Phong lại cảm thấy máu toàn thân mình đã đông lại trong giây lát đó, hắn gần như có một loại ảo giác cho rằng mình đã tự tay thả ra tên yêu ma cắn nuốt tất cả.
Bách Lý Thanh nhìn hắn, khóe môi tinh xảo nhếch lên, nở một nụ cười quỷ quyệt, giọng nói dễ nghe mà lạnh giá làm cho người ta cực kỳ không thoải mái vang lên: “Cháu ngoan, đã lâu không gặp, không ngờ không chỉ bề ngoài ngươi càng ngày càng xấu, hành động cũng càng ngày càng ngu xuẩn.”
Tư Lưu Phong nhìn kẻ thù không đội trời chung, có mối thù giết cha đoạt thê tử trước mặt, đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bách Lý Thanh, ngươi đúng là mệnh lớn, bệnh dịch này cũng không thể giết chết ngươi.”
Bách Lý Thanh nhếch khóe môi thành một độ cong quỷ dị lại kiêu ngạo: “Đều nhờ công của Mạt Nhi, đối với bất cứ một nam nhân nào nàng đều là một sự ngạc nhiên, đúng không?”
Tư Lưu Phong đau xót, rồi cười lạnh: “Ngươi cũng tính là nam nhân à, thế nào, Tây Lương Mạt đâu?”
Bách Lý Thanh lãnh đạm cười khẩy: “Đây là chuyện giữa ta và ngươi, nữ nhân của ta chỉ cần ngồi xem là được.”
“Được, vậy bản vương sẽ như ngươi mong muốn, để nữ nhân ngu xuẩn đó biết mình đã chọn sai người!” Tư Lưu Phong cắn răng cười lớn, ánh mắt lạnh giá như trời đông tháng hai, hắn giật áo choàng trên vai mình ra, rút kiếm trên thắt lưng giơ ngang trước mắt, miệng niệm từ, tạo một kiếm quyết, chỉ thấy kiếm trên tay phải hắn nháy mắt đã tỏa ra ánh sáng đỏ mờ nhạt, kiếm khí và ánh sáng này vờn quanh nhau, nhìn thôi đã cảm thấy cực kỳ yêu dị.
Bách Lý Thanh liếc nhìn tia đỏ sậm trên trán hắn, nhướng mày: “Toàn cơ ma công, không ngờ thứ lão cha già ngu xuẩn của ngươi đánh cắp năm đó lại rơi vào tay ngươi, toàn cơ ma công này chú ý âm dương điều hòa, thái dương bổ âm, lấy âm đ*o dương, trong thời gian ngắn có thể tu tập được công pháp rất nhanh, cũng tăng nhanh nội lực, có điều không biết nữ nhân ngu xuẩn nào đã làm lò luyện công cho ngươi, giúp ngươi tụ tập nội dương, chỉ sợ cứ thế một hai năm nàng ta sẽ tàn phế cả đời.”
Tư Lưu Phong không ngờ Bách Lý Thanh lại hiểu biết về bí pháp của mình đến thế, không khỏi cười lạnh: “Ngươi đã biết rõ như vậy thì hẳn cũng biết sự lợi hại của toàn cơ ma công!”
Dứt lời, Tư Lưu Phong bỗng chém trường kiếm trong tay ra mà không hề báo trước, kiếm khí màu đỏ đó cuốn về phía Bách Lý Thanh như sấm sét, nhánh cây bị chạm phải lập tức bốc cháy, hắn hoàn toàn không để ý tới những cấp dưới của mình đang đau khổ chiến đấu phía sau Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh nhướng mày, bỗng nhẹ nhàng nhảy lên, tư thế của hắn cực đẹp, hơn nữa không có bất cứ động tác chuẩn bị nào, chỉ nhảy lên, thân mình hắn nháy mắt đã bật lên ba trượng, vọt thẳng lên không trung, tránh được ma công đấu khí đánh úp lại từ thân kiếm của Tư Lưu Phong!
Mà khi cương khí cực lớn đó chém tới, đám quỷ vệ đang chiến với đám giáo đồ phía sau lưng Bách Lý Thanh phản ứng cực nhanh, hầu hết bọn họ là cao thủ nhất đẳng, cho nên mũi chân điểm một cái đã bật lên cao mấy trượng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tư Lưu Phong, giáo đồ Thiên Lý Giáo đánh với nhóm quỷ vệ không có thân thủ nhất đẳng, vừa vặn bị lửa mạnh từ cương khí chạm vào, toàn thân bọn họ bốc lửa một cách kỳ quái, tuy không phải lửa lớn nhưng cũng đủ để đốt bọn họ kêu cha gọi mẹ.
“Cứu mạng!”
“Gặp quỷ! Lại gặp quỷ!”
Tiếng hét chói tai liên tiếp nhất thời làm cho Tư Lưu Phong giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng mắt nhìn Bách Lý Thanh, trường kiếm xoay ngang lại đâm về phía Bách Lý Thanh, cương khí trên thân kiếm bắn ra bốn phía, chỉ cần bị cương khí của Tư Lưu Phong quét qua sẽ biến thành tro tàn.
Bách Lý Thanh không đánh trả, chỉ phiêu đãng theo hướng hắn tập kích như một phiến lá, làm cho cương khí của Tư Lưu Phong rất khó chạm vào hắn.
Hắn cười cười nhìn Tư Lưu Phong: “Làm sao thế cháu? Đây là năng lực của ngươi à, tiến bộ cũng nhanh đấy, trong vài năm ngắn ngủi đã luyện tới tầng thứ sáu, mà nữ nhân hiến dâng hết cho ngươi, thậm chí giao hoan với nam nhân khác chỉ để làm lò luyện khí cho ngươi không phải muội muội Tư Hàm Hương của ngươi sao? Ngươi cũng ra tay được cơ à? Hử?”
Liên tiếp mấy chiêu không thể chạm tới vạt áo của Bách Lý Thanh, Tư Lưu Phong thật sự nổi giận và kinh hãi, nhưng hắn luôn cho rằng đó là vì Bách Lý Thanh không dám giao thủ trực tiếp với hắn mà thôi, thái độ như khiêu khích trẻ con của Bách Lý Thanh làm cho Tư Lưu Phong phẫn nộ.
Hắn bỗng rút trường kiêm của mình về, cuối cùng không nhịn nổi nữa, khinh miệt cười lạnh với Bách Lý Thanh: “Bách Lý Thanh, tên hoạn quan nhà ngươi chỉ biết giả thần giả quỷ, bởi biết toàn cơ đại pháp lợi hại nên không dám nghênh diện giao chiến đúng không? Hôm nay bản vương nhất định phải lấy đầu ngươi hiến tế phụ hoàng ta và trả mối thù nhiều năm ngươi vũ nhục ta!”
Bách Lý Thanh nghe vậy diều hâu xoay người một cái, tao nhã nhìn về phía Tư Lưu Phong, đôi mắt âm mị kia như một con yêu thú đang nhìn con mồi đã vờn đủ rồi, xem nên xuống tay giết con mồi của mình từ chỗ nào, làm cho Tư Lưu Phong lập tức cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng.
“Làm vãn bối thất vọng trước nay không phải tác phong của bản tọa, nếu cháu trai nhà ngươi đau khổ cầu xin, làm thúc thúc sao có thể không thỏa mãn nguyện vọng của ngươi được. Có điều bản tọa dù sao cũng lớn hơn ngươi một lứa, không tiện dùng võ công khác, miễn cho người ta nói bản tọa lớn bắt nạt nhỏ, ngươi dùng võ công gì bản tọa dùng theo là được.” Bách Lý Thanh cười cợt nói hết lời, bỗng hợp hai tay lại lấy ra một thanh kiếm từ trong tay áo, đồng thời tay trái niệm kiếm quyết để ngang thân kiếm, một luồng cương khí màu đỏ lập tức phát ra từ thanh kiếm, một vào một ra như có linh khí.
Tư Lưu Phong nhìn về phía Bách Lý Thanh một cách khó tin, trên cái trán trắng nõn của Bách Lý Thanh cũng xuất hiện một tia đỏ quỷ dị, Tư Lưu Phong thất thanh nói: “Toàn cơ ma công, sao ngươi cũng biết!”
Toàn cơ ma công này rõ ràng là thần công bí mật mà phụ thân để lại cho hắn, nghe nói ngày luyện thành là lúc ma công cái thế, trong võ lâm không có địch thủ, chính là ma công bất truyền của hải ngoại ma tiên đã huyết tẩy Trung Nguyên năm trăm năm trước.
Hơn nữa nhìn ánh lửa trong mắt Bách Lý Thanh đã là màu đỏ thẫm, tươi đẹp hơn màu đỏ của hắn gấp mấy lần, đó là minh chứng ma công đã luyện tới thượng đẳng tầng thứ chín!
Bách Lý Thanh nhìn Tư Lưu Phong, lại trêu tức nhếch khóe môi khinh miệt: “Cái này kỳ quái lắm à, thế gian này vốn không có ma công, thần công gì đó có thể độc bộ thiên hạ, huống hồ lão cha già ngu xuẩn của ngươi chết sớm, hẳn là chưa nói với ngươi, bản toàn cơ ma công này do lão tốn bao nhiêu mạng người mới trộm được từ chỗ của bản tọa.”
Trong lúc nói chuyện, trường kiếm trên tay hắn đã không chút khách khí vẫy thẳng về phía đầu Tư Lưu Phong.
Tư Lưu Phong giật mình, cuống quýt vận khí toàn cơ ma công nghênh đón, không ngờ trường kiếm còn chưa chạm vào kiếm của Bách Lý Thanh, một hơi thở cực mãnh liệt đã trùm xuống đầu hắn!
Mà tầng cương khí trên tay hắn gặp phải cương khí mãnh liệt tinh thuần của đối phương gần như liên tiếp bại lui, Tư Lưu Phong bị ép phải lùi về sau.
Hắn dùng hết sức bú sữa, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, hắn hiểu hơn ai hết, nếu mình không thể thoát thân kết cục nhất định là trọng thương, Tư Lưu Phong dường như ngửi được mùi tóc bị đốt cháy trên người mình, ngay cả góc áo mỏng cũng bị hơi thở nóng rực kia đốt ra một tia lửa.
Nhưng Bách Lý Thanh có vẻ không nhận ra sự chật vật của hắn, phong tỏa hết đường lui của hắn, mặt không chút thay đổi dùng trường kiếm và cương khí trên tay đè lên đầu hắn.
Mà ngay khi Tư Lưu Phong nghĩ đến mình không chống đỡ được nữa, hai tay nhũn ra, gần như tuyệt vọng, một bóng người bỗng nhào mạnh tới, không chút để ý cương khí giữa Bách Lý Thanh và Tư Lưu Phong, đột nhiên nhào vào người Tư Lưu Phong, cùng với đó là tiếng nữ tử kêu lên thảm thiết, Tư Lưu Phong cũng nhân cơ hội thoát khỏi phạm vi cương khí của Bách Lý Thanh, liên tục lùi mấy bước.
Hắn thở phì phỏ, nhăn mày nhìn về phía nữ tử thoáng chốc đã bị đốt rụi da thịt trên lưng, thất thanh gọi: “Cẩm Vũ!”
Bách Lý Thanh hơi nhướng mày, không vì có nữ tử chắn trước mặt mình mà nương tay, hơi đẩy kiếm khí trên tay, một luồng kiếm khí nóng rực trực tiếp xuyên ra bả vai Cẩm Vũ đâm thủng ngực phải của Tư Lưu Phong.
“Xoẹt” một tiếng, mùi máu tươi nồng nặc nháy mắt tràn ra, Tư Lưu Phong đau đớn kêu lên, đau như bị đốt bằng bàn ủi, mùi da thịt cháy khét nhất thời khiến hắn đẩy Cẩm Vũ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.