Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 9: Đấu lục tướng




Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ. Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố Thước kiều quy lộ!*
*Trích “Thước Kiều Tiên” – Tần Quán, chi tiết, dịch nghĩa: Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau, hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời. Tình mềm như nước, hẹn đẹp như mơ, không nỡ nhìn lối về cầu Ô Thước.
Ánh trăng lặn về tây, sao trời không còn sáng, chân trời hiện lên những vệt màu xanh lam mờ mờ, trong Minh Nguyệt đình của Trường Môn cung, một bóng người thon dài bỗng chậm rãi ngồi dậy, tiện tay lấy quần áo khoác lên, hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ trung niên không biết thật sự đang ngủ hay không dám mở mắt ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Hắn cúi đầu, khẽ nói bên tai Lục Hoàng Hậu: “Nương nương, ta không phải Tiểu Phương Tử gì đó, ngài nhớ cho kỹ, ta tên Phương Quan, ta vốn chỉ đi qua Trường Môn cung của ngài, không ngờ gặp được người định mệnh của đời này, Phương Quan biết bản thân nghèo hèn, không nên thèm muốn phượng hoàng trên trời, ai ngờ tình khó kiềm nén, nếu nương nương muốn giết ta thì cứ việc phái người đến ra tay.”
Dứt lời, hắn cười khẽ đặt một nụ hôn lên bên tai bà, sau đó đứng dậy thản nhiên đi về phía đường nhỏ dẫn tới Trường Bình cung.
Một lát sau, người phụ nữ vốn ngủ say mới hơi động đậy, Lục Hoàng Hậu chậm rãi ngồi dậy, kim phượng bào trượt khỏi đầu vai lộ ra bả vai tuyết trắng, gió đêm mùa hè lành lạnh thổi qua như thấm vào làn da.
Lục Hoàng Hậu cúi đầu nhìn theo bản năng, chạm tới những điểm hồng hồng trên vai hai má liền đỏ ửng, sau đó nhìn về phía bóng người vừa biến mất sau lùm cây, đáy mắt thoáng qua sát ý nồng đậm, nhưng bà vừa mới cử động, trong mũi trong môi còn tràn đầy hơi thở của nam tử trẻ tuổi, bà không nhịn được run rẩy.
Lục Hoàng Hậu gần như có thể gọi là ngẩn ngơ nhìn một vệt trăng mờ nhạt phía chân trời, sau đó vùi sâu vào lòng bàn tay mình, một giọt nước mắt chậm rãi chảy qua kẽ ngón tay bà.
Chỉ có bà mới biết, chỉ có trời đất mới biết, bà đã không còn là nữ tử trinh tiết nữa, nhưng mà…
Nhưng mà vì sao trong lòng bà, ngoại trừ đau và hận, còn tràn đầy mê mang?
Phương Quan…
Tiếng khóc nức nở chậm rãi bay xa.
Nam tử tuấn mỹ cao gầy biến mất sau lùm cây nhìn người phụ nữ thương tâm khóc trên đài cao, khóe môi lại nhếch lên nụ cười khinh miệt và lạnh lẽo.
“Phương gia, ngài bắt được người vào tay rồi à?” Một nam tử cũng mặc trang phục thái giám trung đẳng, ánh sáng sao trời mờ mịt chiếu xuống những cái bóng trên mặt hắn làm cho người ta không nhìn rõ dung mạo hắn.
Phương Quan khẽ cười giễu cợt, tiện tay vặt một cái lá cho vào miệng cắn: “Một nữ tử lớn tuổi xấu xí, đánh mắt niềm vui của nam nhân mà thôi, cho dù địa vị cao thượng thì lòng cũng đầy thê lương, nếu lúc này có người đến an ui, ngoài miệng thì có thể giả bộ trinh tiết, chứ làm gì có chuyện không muốn được an ủi thể xác và tinh thần cô đơn.”
“Phương gia quả là cao thủ bụi hoa, có điều vị Hoàng Hậu nương nương này không biết có nói cho Lục Tướng gia hay không, vị Lục Tướng gia kia không dễ đối phố đâu…” Tên thái giám kia có chút do dự.
Lục Thừa Tướng khôn khéo có khả năng là chuyện mà ai cũng biết, nếu Lục Tướng gia biết chuyện lần này, chỉ sợ Phương Quan có toàn mạng không cũng chưa chắc được.
“Hừ.” Phương Quan khinh miệt cười khẩy môt tiếng, trong đôi mắt hẹp dài tinh xảo là một khoảng lạnh như băng: “Chưa có nữ tử nào thoát được khỏi tay gia đây, một bà già cô đơn như Hoàng Hậu, nếu trước kia cẩn thủ lễ giáo cung quy, không dám vượt qua một bước thì thôi, nay đã nếm trải lạc thú làm gì có chuyện bỏ được ta, hơn nữa, trên tay gia còn không ít chiêu bài, người của Lục gia muốn đụng ta còn chưa nhất định có thể đụng được đâu.”
“Vâng, nhưng thưa gia, nơi này dù sao không phải địa bàn của chúng ta, ngài làm việc phải cẩn thận chút, miễn cho người trong nước chúng ta lo lắng!” Thái giám đó cung kính chắp tay đáp.
“Được rồi, ngươi về trước đi.” Phương Quan thản nhiên phất tay nói.
Thái giám đó đáp lời rời đi, nhưng vừa đi được hai bước đã bị Phương Quan gọi lại.
“Đợi chút!”
Thái giám đó quay đầu, cung kính hỏi: “Gia, ngài còn chuyện gì không?”
Phương Quan đột nhiên hỏi: “Bảo ngươi thám thính chuyện Cửu Thiên Tuế và Trinh Mẫn Quận Chúa thế nào rồi, đừng dùng chuyện mọi người đều biết để lừa dối gia, ta thấy vị Trinh Mẫn Quận Chúa kia không giống người chịu ngoan ngoãn để bị ép gả cho một thái giám đâu.”
Hắn cũng không thám thính được gì từ chỗ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, không thể không nói Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa quả là người hoàng gia, nhìn có vẻ ngay thẳng bá đạo, trong lòng lại luôn đề phòng người cần đề phòng.
Thái giám đó do dự một lát mới đáp: “Phương gia, mặc dù nô tài ở trong cung được coi như một thái giám nội thị, Liên Đại tổng quản cũng có chút coi trọng nô tài, nhưng ở trong Tư Lễ Giám chưa thật sự có thể vào mắt Cửu Thiên Tuế, người bên cạnh Cửu Thiên Tuế đều trải qua huấn luyện và thử thách rất khó khăn, không dễ dàng làm việc bên cạnh hắn, cho nên không biết nhiều về chuyện của Trinh Mẫn Quận Chúa, chỉ biết Thiên Tuế gia rất sủng ái vị Vương Phi mới cưới này, Vương Phi thì luôn lạnh lùng với hắn.”
“À, vậy sao? Xem ra cuối cùng vị Cửu Thiên Tuế này cũng xuất hiện nhược điểm rồi.” Phương Quan nghe vậy ngả ngớn nhếch môi, ánh sáng trong mắt lóe lên.
Thái giám kia ngược lại không đồng ý lời nói của Phương Quan, hắn nói: “Gia, nô tài thấy chưa chắc, tuy Cửu Thiên Tuế sủng ái vị Vương Phi kia, không còn tới chỗ phu nhân, công tử ở hậu viện nhưng lại không đuổi bọn họ đi. Nam nhân ấy mà, luôn thích những thứ mới mẻ, không được mấy ngày cảm giác mới mẻ qua đi thì chỉ còn là tình cảm bình thường thôi, huống hồ, những người thân thể không được đầy đủ như chúng ta, phương diện đó luôn… luôn có chút cổ quái.”
Thái giám dừng một chút: “Nếu Vương Phi lại… lên mặt Quận Chúa, bằng kinh nghiệm ở phủ Thiên Tuế của nô tài, chỉ sợ không có chỗ nào tốt, địa vị không lâu dài cũng là bình thường.”
Phương Quan nghe xong không hiểu sao lại cảm thấy sự việc không đơn giản như thế, hắn im lặng một lát, hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia lạnh: “Ngươi tìm vài người của chúng ta giám sát vị Quận Chúa kia.”
Thái giám đó thấy Phương Quan như vậy không nhịn được bỗng nói: “Phương gia, nô tài cả gan nói một câu, ngài và Cửu Thiên Tuế có vài phần tương tự, nói không chừng bề ngoài của ngài sau này có thể còn có tác dụng.”
Nhất là đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng của Phương gia, tuy không thể so với cảm giác tối tăm âm trầm như có thể hút linh hồn người khác, làm cho người ta không dám nhìn thẳng như của Cửu Thiên Tuế, nhưng thật sự có phần tương tự.
Phương Quan nghe vậy nhíu mày hừ lạnh: “Trong lòng gia đều biết, ngươi trở về đi, đừng để người ta hoài nghi.”
Thái giám đó vội vàng hành lễ xoay người rời đi.
Phương Quan dùng ngón tay vuốt ve gương mặt mình, trong mắt thoáng qua một tia cười, đúng vậy, nói không chừng sau này gương mặt này sẽ có rất nhiều tác dụng, không nói đâu xa, chỉ cần đối mặt với vị tân Vương Phi của Cửu Thiên Tuế kia, không biết khi vị tiểu Quận Chúa có đôi mắt lạnh như băng, như chứa dao găm kia thần trí mơ hồ, thì có phân biệt được sự khác nhau giữa hắn và vị biểu huynh của hắn hay không?
Không biết vì sao, trực giác trời sinh nói cho hắn, quan hệ giữa vị tiểu Quận Chúa và vị biểu huynh quyền khuynh triều đình, người người sợ hãi không lạnh nhạt như biểu hiện bên ngoài, cũng không giống giữa đồ chơi và chủ nhân, tuy hai người nhìn có vẻ rất lãnh đạm, nhưng cử chỉ với nhau không hiểu sao mơ hồ có thứ gọi là tình ý.
Phương Quan ngẩng đầu nhìn mặt trời đã dần dâng lên phía chân trời, sau đó xoay người đi tới tẩm cung của Hàn Quý Phi.
Đã bắt được Hoàng Hậu nương nương rụt rè, thì nên đi trấn an vị Quý Phi nương nương đẫy đà diễm lệ kia nữa.
Sau đó…
Nghe nói hôm nay vị tiểu Quận Chúa kia sẽ tiến cung thỉnh an Hoàng Đế bệ hạ.
Khóe môi hắn hiện lên một độ cong lạnh quỷ dị.
— Ông đây là đường ranh giới mông béo của Tiểu Bạch —
“Cạc cạc… két két…” Tiểu Bạch tức giận hét chói tai trong lồng, biểu đạt tâm trạng bất mãn và đau thương cực độ của nó.
Tây Lương Mạt vừa đi vừa tức giận vỗ lồng sắt một cái: “Đừng gào nữa, chủ tử ta đây sẽ không thả ngươi ra đâu!”
“Kẹc kẹc!” Tiểu Bạch liều mạng giơ bộ vó lên.
Bạch Trân liếc nhìn Tây Lương Mạt một cái, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, hay là thả Tiểu Bạch ra đi, thời gian qua vết thương của nó cũng khỏi rồi, luôn nhốt nó như thế nó sẽ bí bách chết mất, hơn nữa không phải Tiểu Bạch có thể khống chế vạn loài chim sao?”
Tây Lương Mạt cười lạnh: “Bí bách chết mất? Mấy ngày trước Bạch Ngọc vụng trộm thả thằng nhãi này ra, nó tức khắc đi trêu chọc mấy con chim ưng mái quý trong vườn, kết quả bị chim trống phát hiện, đuổi theo cắn mông, em cảm thấy bằng tính tình lẳng lơ của nó, lại đang mùa hè lắm chim chóc nhất, nó có thể nhịn được không động dục, phát tình à? Bằng cái bộ dạng nó bây giờ, đừng nói là khống chế vạn loài chim, không bị con chim khác vồ chết đã là may rồi!”
Bạch Trân nhìn cái lông trụi lủi buồn cười của Tiểu Bạch không nói gì nữa, từ ngày ấy trong đám cháy, nó không cẩn thận bị lửa đốt đuôi, bỏng mông, Quận Chúa sai người cạo hết lông nửa người dưới của nó, nay lông còn chưa mọc hết, nhìn có vẻ vừa quái dị vừa tức cười, ngay cả bay cũng không xong, đập cánh hai cái đã rơi xuống đất, cố tình Tiểu Bạch còn không chịu cô đơn đi trêu chọc con chim mái khác.
Điều quái dị là, không biết trên người Tiểu Bạch có cái gì, làm cho đám chim mái không chê hình thù quái dị của nó chút nào, nó kêu hai tiếng lập tức nhào vào nó.
Chim mái không chê nhưng không có con chim trống nào lại tặng phối ngẫu của mình cho một con vẹt cởi truồng.
Hôm nay nếu Tây Lương Mạt không nhớ tới chỗ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có một loại thuốc thần kỳ dành cho thú vật thì cũng không mang theo Tiểu Bạch vào cung.
Tiểu Bạch thấy vô vọng rời khỏi lồng đành buồn bực cúi đầu kêu to hai tiếng, ngoan ngoãn ở trong lồng.
Trong lúc nói chuyện, Tây Lương Mạt và Bạch Trân đã tới bên ngoài Tu Hành Điện.
Liên công công từ xa trông thấy Tây Lương Mạt tới đây, vội vàng đón chào, thấp giọng nói: “Chúc phu nhân và Thiên Tuế gia trăm năm hảo hợp.”
Hắn và Hà ma ma là một trong số ít những người biết mọi chuyện giữa Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh, cho nên những lời này là chúc phúc thật lòng, không giống những thứ gọi là “chúc phúc” mà không hề có ý tốt nhận được dọc đường.
Tây Lương Mạt cũng đáp lại bằng một nụ cười và ánh mắt cảm ơn, sau đó mới nói: “Liên công công, bệ hạ có ở trong Tu Hành Điện không?”
Liên công công dùng dáng vẻ bình thường cười nói: “Mời Quận Chúa, bệ hạ chờ ngài đã lâu.”
Dứt lời, hắn dẫn Tây Lương Mạt vào nội điện.
Dọc đường có rất nhiều đạo sĩ ra vào tới chúc mừng Tây Lương Mạt, Liên công công dùng công phu truyền âm nhập bí nói với Tây Lương Mạt: “Mấy ngày nay tâm trạng của bệ hạ rất kém, hai ngày trước còn bị bệnh một trận, uống thuốc gì cũng vô dụng, phải dựa vào long hổ tĩnh dương đan của Chu chân nhân mới điều trị được, cho nên tinh thần rất kém, hơn nữa khi khóc khi cười. Lát nữa ngài đi vào cần nói chuyện gì thì mau chóng bẩm báo, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Tây Lương Mạt hiểu ý của Liên công công, khẽ gật đầu.
Tuy Tây Lương Mạt biết thân thể và tinh thần của Hoàng Đế không tốt, tin tức nàng nói cho hắn ngày ấy không khác gì một đả kích cực lớn, nhưng khi nàng nhìn thấy Hoàng Đế vẫn giật mình vì dáng vẻ già nua của hắn.
Hoàng Đế lúc trước ấn đường vốn đã xanh tím, sắc mặt ố vàng, nhưng nhìn qua có vẻ vẫn là một người đàn ông trung niên tuấn tú, so với người cha nhặt được kia của nàng thì không kém cạnh chút nào. Nhưng Hoàng Đế hiện nay ngồi trên long ỷ nhắm mắt dưỡng thần nhìn như lập tức từ trung niên đi tới tuổi già, tóc bạc bên mai trong mấy ngày ngắn ngủi đã tăng gấp đôi, bọng mắt cũng càng nổi lên, hai bên má lõm xuống, long bào uy nghiêm mặc trên người hắn nhìn có vẻ rộng thùng thình như mắc trên giá treo áo.
“Bệ hạ.” Tây Lương Mạt cung kính hành lễ với hắn, thuận tiện gọi hắn tỉnh lại.
Như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, Tuyên Văn Đế lập tức mở mắt ra, trong đôi mắt đục ngầu đầy tơ máu, hắn cúi đầu nhìn Tây Lương Mạt, nói theo bản năng: “Linh tỷ tỷ!”
Tây Lương Mạt lẳng lặng nói: “Bệ hạ, ta là Trinh Mẫn.”
Tuyên Văn Đế sửng sốt một lúc mới phục hồi tinh thần, nhìn Tây Lương Mạt một lúc lâu rồi nở nụ cười như khóc: “Là ngươi à, Mạt Nhi, lại đây, tới bên trẫm.”
Tây Lương Mạt nghe lời đi tới bên cạnh Tuyên Văn Đế, Tuyên Văn Đế nhìn gương mặt nàng một lúc, giống như thông qua nàng nhìn thấy thiếu nữ kiêu ngạo trong quá khứ rất lâu rồi kia, hắn không nhịn được vươn tay xoa mặt Tây Lương Mạt: “Linh tỷ tỷ…”
Tây Lương Mạt nhẫn nhịn sự đụng chạm của hắn, trong lòng bốc lên một cơn buồn nôn chán ghét, nhưng nghĩ tới chuyện tiếp theo nàng nhịn xuống, chỉ hơi lùi ra sau một bước, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân nói, ngài mới là phụ thân của ta, có thật không?”
Lời này vừa nói ra làm Tuyên Văn Đế giật mình tỉnh lại, hắn nhìn Tây Lương Mạt, vẻ mặt phức tạp, sau đó như nghĩ đến cái gì, bỗng kích động cầm lấy cổ tay Tây Lương Mạt: “Mẫu thân ngươi nói với ngươi như vậy à? Nàng còn nói gì nữa?”
Tây Lương Mạt nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Mẫu thân không nói gì nữa, bà nói, những gì nên nói đã nói hết với ngài, chỉ nói bà và ngài vô duyên, lỡ lầm bỏ qua nhau.”
Tuyên Văn Đế nghe vậy trên mặt hiện ra biểu cảm gần như kích động, càng bắt chặt lấy cổ tay Tây Lương Mạt, năm ngón tay khô gầy suýt nữa bấm vào cánh tay nàng: “Nàng thật sự nói vậy sao? Nàng hối hận rồi?”
Tây Lương Mạt nhịn cơn đau trên tay, ảm đạm gật đầu: “Mẫu thân chưa từng hối hận, chỉ nói, nếu thời gian quay trở lại, có lẽ mỗi người sẽ không có kết cục thế này.”
Yêu một người, không phải nên hy vọng nhìn thấy đối phương hạnh phúc sao?
Tuyên Văn Đế, Lam Linh phu nhân, Tĩnh Quốc công, bọn họ lưu lạc đến bước này đều vì sự tư lợi của bản thân mỗi người, cho nên không chịu nhượng bộ, không chịu chịu thua, khăng khăng bảo vệ tự tôn và kiêu ngạo nực cười, bởi chính mình không hạnh phúc nên không cho người khác hạnh phúc, cho dù liên lụy tới những người xung quanh.
Tuyên Văn Đế nhìn nàng một lát, bỗng buông tay ra, vỗ trán cười lạnh ra tiếng: “Đúng rồi, quả là lời mà mẫu thân ngươi sẽ nói, vĩnh viễn không chịu thua, vĩnh viễn không cúi đầu, vĩnh viễn không hối hận, có điều…”
Hắn thoáng ngừng, nói như tự nhủ: “Có được một câu này của nàng cũng không uổng công trẫm mất nhiều năm đến thế.”
Tây Lương Mạt nhìn Tuyên Văn Đế, đáy mắt hiện lên một tia sắc lạnh, Hoàng Đế bệ hạ dù sao cũng là Hoàng Đế bệ hạ, đến tận bây giờ cũng không hoàn toàn tin tưởng “nữ nhi” là nàng đây, vừa rồi nếu nàng nói Lam Linh phu nhân hối hận, với sự hiểu biết của Hoàng Đế với Lam Linh phu nhân, lời nói dối của nàng nhất định sẽ bị vạch trần, liếc mắt một cái sẽ nhìn ra ý đồ.
“Đúng rồi, rốt cuộc vì sao mẫu thân ngươi đột nhiên lại tự sát, nhiều năm rồi nàng đã sống qua…” Tuyên Văn Đế nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, đột nhiên nói, nhưng nói đến một nửa hắn lại dừng, bỗng nhớ ra lúc trước là hắn ép Lam Linh không thể không xuất gia, vứt bỏ nữ nhi và tất cả mọi người, nên hắn ngậm miệng.
Nhưng ánh mắt Tây Lương Mạt chỉ phủ lên một tầng ưu sầu và hoang mang: “Mạt Nhi không biết, chỉ biết sau ngày ấy Lục Tướng gia tới chỗ mẫu thân, không biết nói gì mà mẫu thân rơi lệ, Lục Tướng gia an ủi mẫu thân đến nửa đêm, rời đi không bao lâu, chân trước hắn vừa đi chân sau mẫu thân đã…”
Tây Lương Mạt nói xong còn nhỏ hai giọt nước mắt, hôm nay nàng mặc một bộ cung trang cực kỳ mộc mạc, trên đầu chỉ cắm một cây trâm trắng, cảng có vẻ mảnh mai và cơ khổ.
Tuyên Văn Đế vỗ tay nàng an ủi, đáy mắt hiện lên một tia thương tiếc, nhưng sau đó lại hoài nghi: “Lục Tướng gia và mẫu thân ngươi nói chuyện gì mà nói lâu như thế, làm sao ngươi biết những chuyện này?”
Tây Lương Mạt lau giọt lệ ở khóe mắt, dịu dàng nói: “Bên cạnh mẫu thân có người của phụ thân, khi người kia báo cáo với phụ thân ở bên ngoài, Mạt Nhi ở ngay trong phòng mẫu thân, có điều phụ thân không biết thôi, còn chuyện bọn họ nói gì Mạt Nhi cũng không biết, chỉ biết phụ thân nghe người kia báo cáo xong sắc mặt xanh mét, giống như…”
Nàng sợ hãi liếc nhìn Tuyên Văn Đế một cái.
Tuyên Văn Đế cười lạnh: “Giống như trẫm bây giờ?”
Tây Lương Mạt do dự lắc đầu.
Tuyên Văn Đế bỗng chống trán, mệt mỏi lắc đầu với nàng: “Được rồi, Mạt Nhi, ngươi đi xuống trước đi, sau này ở trước mặt ta đừng gọi nam nhân kia là phụ thân.”
Tuyên Văn Đế hơi dừng, bỗng ngẩng đầu nhìn Tây Lương Mạt, nói từng chữ một: “Mẫu thân ngươi nói đúng, trẫm mới là phụ thân của ngươi!”
Giống như đang thuyết phục Tây Lương Mạt, lại giống như đang thuyết phục chính mình.
Tây Lương Mạt có vẻ hoảng sợ, sau đó lập tức cúi đầu, ấp úng nói: “Chuyện này… Mạt Nhi, Mạt Nhi…”
Tuyên Văn Đế nói chắc như đinh đóng cột: “Không nhưng nhị gì cả, trẫm nói ngươi là nữ nhi của trẫm thì chính là nữ nhi của trẫm, có điều việc này không thể thông báo với bên ngoài, trẫm biết mấy năm nay Tĩnh Quốc Công bạc đãi ngươi, sau này trẫm sẽ bù lại cho ngươi!”
Tây Lương Mạt âm thầm châm biếm, bù lại?
Gả ta cho một “thái giám” chính là cái bù lại của ngươi?
Đẩy hết trách nhiệm lên đầu Tĩnh Quốc Công, chính là cái bù lại của ngươi?
Nhưng Tây Lương Mạt vẫn làm bộ cảm kích hoang mang, do dự nói: “Vậy… Vâng.”
Sau đó nàng nói với Tuyên Văn Đế: “Bệ hạ, Mạt Nhi muốn xin ngài một thứ, một thứ bên cạnh ngài.”
Tuyên Văn Đế sửng sốt: “Đó là…?”
Tây Lương Mạt cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Còn nửa tháng nữa sẽ là ngày giỗ đầu tháng của mẫu thân, Mạt Nhi hy vọng có một thứ gì đó cùng mang tới biên cương với một phần tro cốt của mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, lập gia đình trong lúc mẫu thân đại tang, đây là một việc nhỏ nhoi mà Mạt Nhi có thể làm cho mẫu thân. Mẫu thân nói, mặc kệ những gì đã qua, người chết mọi sự hết, có những thứ lúc sinh thời là dứt không xong, tránh không được.”
Dường như Tuyên Văn Đế đột nhiên nhớ tới chuyện Tây Lương Mạt nói muốn đưa mẫu thân đi biên cương, lại nghe lời Tây Lương Mạt nói, tâm thần chấn động, thoáng chốc như có đau đớn và ưu thương vô tận tràn lên. Hắn khoát tay, một thanh chủy thủ tinh xảo trượt ra khỏi ống tay áo long bào, cắt một lọn tóc trên vai mình, buộc gọn lại giao vào tay Tây Lương Mạt, đau thương nói: “Mang cái này đi đi, coi như một phần trên cơ thể trẫm, để trẫm cùng nàng xem hết phong nguyệt biên cương đi.”
“Bệ hạ?” Tây Lương Mạt sửng sốt nhìn thoáng qua lọn tóc trong tay Hoàng Đế bệ hạ, trong lòng nghĩ: thánh nhân có dạy, thân thể tóc da là cha mẹ ban tặng, không được dễ dàng tổn hại, xem ra Hoàng Đế bệ hạ đối với Lam Linh phu nhân thật sự có chân tình.
Có điều một chút chân tình ấy không thể so với ý định trả thù của hắn mà thôi.
Lam Linh có thể coi như bị hắn bức tử, bây giờ lại ra vẻ thâm tình, thật sự nực cười vô cùng!
Tây Lương Mạt lặng yên lấy một chiếc khăn ra, gói lọn tóc của hắn lại như cực kỳ cẩn thận.
“Có điều Mạt Nhi vừa mới kết hôn, hiện giờ đi biên quan, mà mẫu thân thì chưa phát tang, chỉ sợ lại dẫn tới điều tiếng.” Tây Lương Mạt nhẹ giọng nói.
Trong đầu Tuyên Văn Đế bây giờ tràn đầy “những lời Lam Linh từng nói”, chỉ thuận miệng cười lạnh: “Ai dám bàn tán về nữ nhi của trẫm, ngươi cứ việc đi, trẫm sẽ giúp ngươi chuẩn bị tất cả, chỉ nói ngươi đi Ngũ Đài Sơn cầu phúc cho trẫm, sau đó sắp xếp người để ngươi bình an tới biên quan, sẽ không làm cho kẻ khác biết hành tung của ngươi.”
Tây Lương Mạt giờ mới gật đầu kính cẩn nói: “Vậy Mạt Nhi cáo lui, ngài nghỉ ngơi cho tốt.”
Tuyên Văn Đế gật đầu: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Nhìn bóng dáng Tây Lương Mạt rời đi, một lát sau sắc mặt Tuyên Văn Đế trầm xuống, đôi mắt đục ngầu bắn ra tia sáng lạnh sắc nhọn, cả giận nói với Liên công công từ bên ngoài đi vào hầu hạ: “Đi, tuyên Lục Tử Minh, bảo tên khốn kia lập tức lăn tới gặp trẫm!”
Liên công công sửng sốt rồi cung kính lui ra ngoài đi tuyên chỉ.
Trong lòng âm thầm bội phục, phu nhân quả là lợi hại, hai ba câu đã châm ngòi sự tín nhiệm từ trước tới nay của Hoàng Đế bệ hạ đối với Lục Tướng gia.
Không biết làm sao mà thế được.
Tây Lương Mạt đứng trong một góc khuất của Tu Hành Điện, nhìn Lục Tướng gia lững thững vào điện, khóe môi nàng cong lên một nụ cười nhạt.
Lục Tướng gia tố giác với Hoàng Đế là Lam Linh phu nhân cùng Tĩnh Quốc Công không giao ra lệnh bài thật, chỉ vì nàng đẩy Hoàng Hậu nương nương vào lãnh cung, chọc giận Lục Tướng gia, cho nên Lục Tướng gia ý đồ lấy chuyện này đến ép buộc nàng, chèn ép nàng và phủ Tĩnh Quốc Công, nếu có thể chọc giận Hoàng Đế trừ bỏ cả phủ Tĩnh Quốc Công là tốt nhất.
Có điều mọi người thật sự không ngờ tính cách của Lam Linh phu nhân ngang ngạnh như vậy, sẽ tự sát bỏ mình, đương nhiên trong đó không thể thiếu ngôn từ kích thích của vị phu quân bụng dạ đen tối của nàng.
Lam Linh phu nhân tự sát là vì hy vọng Hoàng Đế nể mặt bà ta đã chết, tha cho cả nhà Tĩnh Quốc Công, nhưng không ngờ Tĩnh Quốc Công lại sợ cái chết của bà ta ngược lại uy hiếp đến cả phủ.
Hai người này coi như vướng mắc nửa đời người, đều tự nhận là yêu đối phương sâu sắc, nhưng không hiểu đối phương, gần như đẩy đối phương vào đường chết, mỹ danh viết – giữa hai ta có quá nhiều hiểu lầm, đúng là nực cười vô cùng.
Còn Lục Tướng gia thì không ngờ Lam Linh phu nhân sẽ tự sát, sợ liên lụy tới mình, càng sâu hơn là liên lụy tới Thái Tử, cho nên hai người vốn là kẻ địch như Tĩnh Quốc Công và Lục Tướng gia hiếm khi nào được một lần hợp tác nhất trí, cùng nhau che giấu tin tức.
Hoàng Đế bệ hạ vốn lợi dụng Lục Thừa Tướng để chế hành Tĩnh Quốc Công và Cửu Thiên Tuế trên triều, không ngờ quân cờ trên tay mình lại “phản bội” mình!
Nếu nàng nói Lục Tướng gia và Lam Linh phu nhân khắc khẩu một phen xong Lam Linh phu nhân mới tự sát, thì Lục Tướng gia hoàn toàn sẽ không có chuyện gì, nhưng nàng nói cho Hoàng Đế bệ hạ tình huống ngược lại, Lục Tướng gia “an ủi” Lam Linh phu nhân cả nửa đêm.
Như vậy, hàm nghĩa trong đó thành thâm sâu, ít nhất đủ để Hoàng Đế bệ hạ đa nghi mẫn cảm nghi kỵ rất lâu.
Hoàng Đế vốn không tính bức tử Lam Linh phu nhân, cho nên dù biết Lam Linh phu nhân và Tĩnh Quốc Công tư tàng lệnh bài cũng chưa nổi giận, chỉ chưa nghĩ ra phải xử lý thế nào, hoặc đã nghĩ xong rồi nhưng chưa kịp làm, không ngờ tâm phúc của mình chẳng những đi trước một bước, còn ở trong phòng của nữ nhân mình yêu nửa đời đến nửa đêm, kết quả là nữ nhân này chết ngay sau khi hắn rời đi.
Không gian để phát huy trí tưởng tượng ở phương diện này rất lớn, huống hồ Hoàng Đế bệ hạ đã dùng quá nhiều đan dược, ý nghĩ không tỉnh táo là bao, còn táo bạo dễ giận.
Lục Thừa Tướng hôm nay tới kiến giá, không muốn bị phạt, không muốn liên lụy Thái Tử chỉ sợ không dễ đâu.
Lục Tướng gia, ngươi luôn tự nhận thông minh cơ trí, để bản Quận Chúa nhìn xem ngươi làm thế nào lấy được sự tín nhiệm của Hoàng Đế bệ hạ một lần nữa đi.
Làm gì có chuyện ngươi luôn tính kế người khác mà không bị tính kế.
Không có sự tín nhiệm của Hoàng Đế bệ hạ, bản Quận Chúa xem ngươi còn ở trong triều được đến bao giờ!
Tây Lương Mạt cười lạnh, sau đó cúi đầu nhìn một đoạn tóc hoa râm trong tay mình, nụ cười trên khóe môi càng sâu, hôm nay nàng thu hoặc không nhỏ, chẳng những tiến thêm một bước chiếm được sự tin tưởng của Hoàng Đế mà còn giải quyết đại sự xuất hành.
Có thánh chỉ của Hoàng Đế ở đây, người ngoài nghe nói nàng đi Ngũ Đài Sơn cầu phúc sẽ chỉ nghĩ Hoàng Đế thương hại nàng, để nàng ở Ngũ Đài Sơn trốn tránh lời đồn một thời gian, cũng trốn tránh vị phu quân thái giám như yêu ma Cửu Thiên Tuế kia.
Lam Linh phu nhân, Lam Linh phu nhân, mẫu thân của ta, quả nhiên ngài chết hữu dụng hơn còn sống nhiều.
Tây Lương Mạt cười khẽ, xoay người đi về phía Trường Bình Điện.
Hôm nay nàng mời Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tới đây, ngoại trừ muốn xin thuốc cho Tiểu Bạch còn coi như gặp mặt vị Công Chúa điện hạ kiêu ngạo này một lần.
Dù sao sau khi nàng “bị hoảng sợ”, ngoại trừ vô số quý nhân quan to muốn lấy lòng nịnh bợ đưa tới vô số dược liệu và lễ vật sang quý, vị Đại Trưởng Công Chúa điện hạ này cũng tặng nàng một phần lễ vật an ủi – anh đào.
Làm khó cho vị Đại Trưởng Công Chúa không coi ai ra gì này còn nhớ rõ sở thích của nàng, coi như có lòng.
Đang đi tới chỗ hẻo lánh, một Đại cung nữ mặc đồ màu hồng phấn vội vàng tới đây, cúi đầu trước mặt nàng, Tây Lương Mạt nhìn nàng ta hơi nhăn mày: “Sao lại tới đây, có người trông thấy ngươi không?”
Đại cung nữ kính cẩn nói: “Quận Chúa yên tâm, dọc đường nô tỳ không bị ai trông thấy, chỉ là có tin tức quan trọng muốn đích thân bẩm báo.”
Dứt lời, nàng ghé sát vào tai Tây Lương Mạt nói mấy câu.
Tây Lương Mạt nghe được không khỏi nhíu mày: “Là thật à?”
Đại cung nữ gật đầu: “Vâng!”
Khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên: “Rất tốt, ngươi tiếp tục ở lại chỗ bà dì Quý Phi của ta, nếu nàng ta đi gây chuyện với Hoàng Hậu thì lại tới nói với ta.”
Đại cung nữ nhẹ giọng nói: “Nay Quý Phi nương nương mới chỉ hoài nghi thôi, còn chưa có chứng cớ, nàng ta sẽ không lỗ mãng như thế.”
Dứt lời, nàng ta hành lễ rồi lại vội vàng rời đi.
Tây Lương Mạt nhìn về hướng đại cung nữ rời đi, bất giác trào phúng: “Phương Quan này quả nhiên có bản lĩnh, ta chỉ nói thế thôi, không ngờ hắn thật sự bắt được Hoàng Hậu.”
“Quận Chúa, ngài đang khen ta đấy à?” Giọng nói trêu chọc bỗng vang lên sau lưng Tây Lương Mạt, đồng thời một đôi tay ôm lấy cổ nàng từ phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.