Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 96: Dụ sắc




Khi Tây Lương Tĩnh vào phòng thì thấy Tây Lương Mạt lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, bên ngoài tuyết chầm chậm rơi, có tia sáng trong trẻo nhưng lạnh giá chiếu vào gương mặt xinh đẹp như lan của nàng, mang đến một cảm giác mê muội khác thường.
Thấy hắn đến, Tây Lương Mạt nhìn về phía hắn thản nhiên nói: “Hôm nay tâm trạng của Thế Tử gia tốt thế cơ à, đến thăm muội muội sao?”
Tây Lương Tĩnh không nói gì, đi thẳng tới trước mặt nàng, im lặng ngồi xuống nhìn nàng: “Thì sao? Dù sao ta cũng là ca ca của ngươi, nghe nói ngươi không khỏe, bị cảm lạnh, không thể tới thăm ngươi sao?”
Ngữ điệu của hắn dịu dàng hiếm có, Tây Lương Mạt cảm thấy kỳ quái nhưng không phản ứng nhiều, dù sao hiện nay tuy không còn nhiều qua lại với phủ Tĩnh Quốc Công nhưng chưa tới lúc trở mặt, nàng chỉ khẽ gật đầu: “Vậy làm phiền ca ca quan tâm tới muội muội, hôm nay đúng là muội muội cảm thấy không khỏe, nếu ngươi đã tới rồi thì uống chén trà đi.”
Nói xong, nàng sai Bạch Trân dâng loại trà tốt nhất lên trước mặt Tây Lương Tĩnh.
Tây Lương Tĩnh cầm lên uống một ngụm, bỗng nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Nghe nói ngươi biết nấu trà đậu Miêu Cương?”
Tây Lương Mạt không ngạc nhiên vì hắn biết, chuyện nàng pha trà cho người bên cạnh uống cũng chẳng phải bí mật gì, nàng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Có thể pha cho vi huynh một chén được không?” Hắn nhìn về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt thâm sâu.
Tây Lương Mạt cúi đầu uống một ngụm trà linh chi của mình, mỉm cười nói: “Hôm khác đi, hôm nay muội muội có chút khó chịu.”
Nàng không pha trà cho người không phải người một nhà.
Tây Lương Tĩnh nhìn về phía nàng, bỗng cười nhạt một tiếng: “Ngươi chỉ pha trà cho tên hoạn quan Cửu Thiên Tuế phải không?”
Vừa rồi hắn khách khí ôn hòa đến mức khiến Tây Lương Mạt cảm thấy kinh ngạc, nay hắn trở lại thái độ bình thường nàng lại cảm thấy quen thuộc hơn, nàng chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu ca ca muốn nói tới chuyện này thì muội muội xin khuyên một câu, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
A Cửu nhà nàng không phải loại người rộng lượng vị tha, ngược lại là một tên bụng dạ hẹp hòi tiêu chuẩn, nàng không cho rằng hắn sẽ thích Tây Lương Tĩnh khinh bỉ và mắng chửi hắn trên địa bàn của mình.
Đáy mắt Tây Lương Tĩnh có vẻ giận dữ thoáng qua, đang định nói gì nữa nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, im lặng rất lâu.
Tây Lương Mạt không để ý tới hắn, ung dung uống trà, nhóm nha hoàn bên cạnh cũng đã quen với thái độ không quá tốt đẹp của vị Thế Tử gia này với Quận Chúa nhà mình, đương nhiên cũng mặc kệ hắn, chỉ chờ lát nữa hết giờ nội thân thăm hỏi rồi bảo hắn cút là được.
Im lặng một lát, Tây Lương Tĩnh lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên nói: “Phụ thân chuẩn bị cho ta một cuộc hôn nhân.”
Tây Lương Mạt ngẩn ra rồi mỉm cười: “Vậy sao? Chúc mừng, không biết tiểu thư nhà nào mà may mắn như vậy.”
Tây Lương Tĩnh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng nói: “Ta không muốn thành thân.”
Tây Lương Mạt có chút khó hiểu, ngươi không muốn lấy vợ thì liên quan gì đến ta?
Nhưng nàng vẫn nhàn nhạt nói: “Nếu Đại ca ca không hài lòng với cô gái đó thì có thể xin phụ thân tìm một cuộc hôn sự hài lòng hơn cũng được, thành thân là chuyện lớn nối dõi tông đường.”
Nói xong, nàng dửng dưng hạ tầm mắt, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của hắn, nàng không thích ai khác ngoại trừ Bách Lý Thanh dùng ánh mắt này nhìn nàng chằm chằm, cho dù hắn là ca ca có huyết thống với nàng.
“Đây là lời ngươi muốn nói à?” Tây Lương Tĩnh bỗng cảm thấy trái tim hơi lạnh, nhìn Tây Lương Mạt lẩm bẩm.
Tây Lương Mạt không nói gì, vẫn nửa nhắm mắt như trước.
Tây Lương Tĩnh than khẽ một tiếng, kiềm chế đau đớn khó hiểu trong lòng, đứng dậy nặng nề nói: “Nếu muội muội khỏe mạnh thì ta đi trước đây.”
Tây Lương Mạt gật đầu, sai tỳ nữ bên cạnh: “Tiễn Thế Tử gia xuất cung.”
Bạch Trân lập tức cười hì hì tiến lên mời Tây Lương Tĩnh đi, Tây Lương Tĩnh quay đầu nhìn Tây Lương Mạt một lần, trong mắt có rất nhiều tâm tình bị đè nén, có điều từ đầu tới cuối Tây Lương Mạt vẫn hạ tầm mắt.
Tây Lương Tĩnh cảm thấy trong lòng đau đớn tê dại hông thể nhịn nổi, giống như ngàn vạn con kiến đang cắn xé, hắn nhắm mắt lại, rời đi không chút do dự.
Nhìn Tây Lương Tĩnh đi khỏi, Bạch Nhụy hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Thế Tử gia này tới chỗ chúng ta nói toàn chuyện không đâu rồi bỏ đi, thế là thế nào vậy?”
Tây Lương Mạt ngồi yên lặng, chỉ nhàn nhạt nói: “Không biết.”
Có một số việc không biết tốt hơn là biết.
— Ông đây là đường ranh giới —
“Khụ khụ…”
Trong Hương Lan cung, thỉnh thoảng vang lên tiếng ho khan yếu ớt của nữ tử.
“Công Chúa điện hạ, ngươi không sao chứ?” Tiếng nam tử nhã nhặn mang theo lo lắng rõ ràng.
“Vâng, không sao… Khụ khụ… Đa tạ Ninh Vương điện hạ quan tâm.” Trinh Nguyên Công Chúa mặt mày tái nhợt uống một ngụm nước từ cái chén trong tay Ninh Vương, suy yếu tựa lên đệm mềm phía sau. Ngày ấy bị Bách Lý Thanh bóp cổ dìm xuống nước, nàng không chỉ bị thương cổ họng, còn bị gãy hai chiếc xương sườn khi bị kéo vào trong điện, tuy đã bôi loại thuốc bí truyền của Tây Địch nhưng thương thế không thể dễ dàng khỏi hẳn.
Nàng mang vẻ mặt ốm yếu làm bớt đi ba phần diễm lệ lại thêm vài phần mảnh mai, có một phong thái động lòng người khác lạ, khiến Ninh Vương mềm lòng, lại rót thêm một chén trà ấm cho nàng: “Cẩn thận một chút, đừng để bị nhiễm lạnh nữa, nữ nhi thân thể mảnh mai, nếu để lại bệnh tật gì là không tốt đâu.”
Trinh Nguyên lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú của Ninh Vương, trong lòng than thở, nếu là lúc khác nàng nhất định sẽ rung động vì vẻ dịu dàng của hắn, có điều sau khi nhìn thấy phong thái vừa đáng sợ vừa mê người như cây thuốc phiện của nam nhân kia, trong lòng nàng không cách nào có chỗ cho sự dịu dàng của Ninh Vương nữa.
Chỉ là, cuối cùng nàng sẽ phải gả cho Ninh Vương, nghĩ vậy, Trinh Nguyên khẽ thở dài một hơi, cổ họng ngứa ngứa lại không nhịn được ho khan.
Ninh Vương ngửi mùi vị trong không khí, giờ mới phát hiện mùi lửa than trong cung này hơi nồng, không khỏi nhăn mày nhìn về phía Tế Hương, bực bội hỏi: “Than lửa thế này rất ngạt thở, sao không dùng than bạc? Công chúa vốn đã rơi xuống nước bị thương cổ họng, các ngươi còn không cẩn thận để ý hơn?”
Trinh Nguyên nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tế Hương, Tế Hương lập tức hiểu ý, có chút tức giận bất bình nói: “Không biết vì sao mấy ngày nay trời đông giá rét, nô tỳ đã tới phủ Nội Tạo để lấy than bạc, thế nhưng người của phủ Nội Tạo nói năm nay than bạc có hạn, nên ngoại trừ đưa tới chỗ Cửu Thiên Tuế và bệ hạ thì phần lớn được đưa tới chỗ Thiên Tuế Vương Phi, có người nói Thiên Tuế Vương Phi cực kỳ sợ lạnh nên lượng dùng rất lớn, nhóm nữ quan bên cạnh Thiên Tuế Vương Phi còn đặc biệt dặn dò không được tùy tiện đưa than bạc cho người khác, phải qua sự phân phối của bọn họ.”
Lời này rõ ràng đang chỉ trích Tây Lương Mạt khắt khe với Trinh Nguyên Công Chúa.
Ninh Vương hơi nhăn mày: “Thế nhưng bản vương thấy chỗ Thái Bình cô cô và vài vị Thái Phi đều có than bạc.”
Tế Hương sửng sốt, không ngờ Ninh Vương là người hiểu lễ chí hiếu, vì vậy thường xuyên tới thăm những Thái Phi tính tình an phận nên không bị đưa đi xuất gia.
Nàng ta không khỏi ngẩn ra, thấy Ninh Vương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình mới có vẻ quyết định thật nhanh, oán giận nói: “Vậy nô tỳ cũng không hiểu có chuyện gì, có lẽ nô tài của phủ Nội Tạo thấy công chúa chúng ta là người dị quốc sắp gả tới nên mới nói là Thiên Tuế Vương Phi cần để không cho chúng ta.”
Trinh Nguyên hợp thời ho khẽ một tiếng, mềm mại nói: “Vương gia không cần để trong lòng, chỉ tại đám nô tài đang nói luyên thuyên mà thôi, Trinh Nguyên cũng không mảnh mai như thế.”
Ninh Vương im lặng một lát rồi ôn hòa cười với nàng: “Trinh Nguyên đừng lo lắng, mấy năm nay quốc khố thiếu hụt nên phủ Nội Tạo thiếu thốn cũng là bình thường, lát nữa ta sai hạ nhân đưa mấy sọt than bạc tới, sau này than trong cung của ngươi cứ lấy từ phân lệ của ta là được.”
Trinh Nguyên Công Chúa nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, nhẹ nhàng cười: “Vậy tạ ơn Vương gia.”
Chờ Ninh Vương đi rồi một bóng người cao lớn mang mặt nạ mới mở một cánh cửa trên tường đi ra, nhìn nàng mỉa mai nói: “Không ngờ mỹ sắc của Trinh Nguyên Công Chúa đệ nhất mỹ nhân Tây Địch chúng ta cũng có lúc mất hiệu lực, Ninh Vương dường như càng bảo vệ vị Thiên Tuế Vương Phi không xinh đẹp bằng ngươi hơn nhỉ.”
Trinh Nguyên Công Chúa lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Ngươi cho rằng tất cả nam nhân đều không có đầu óc à?”
Nàng đương nhiên nghe ra Ninh Vương không tin Tây Lương Mạt sẽ khắt khe nàng, tuy vừa rồi lời nói có vẻ bảo vệ nhưng trong ngoài đều nghe ra hắn tin tưởng Tây Lương Mạt hơn.
Loại tin tưởng này vô cùng kỳ quái, không biết bắt nguồn từ đâu, không biết kết quả ra sao, nàng thầm nghiên cứu rất lâu cũng không tìm được lý do.
Không biết nguyên do, nàng rất khó ra tay phá hoại loại tin tưởng này, nếu dùng lực quá mạnh ngược lại dễ khiến Ninh Vương hoài nghi, cũng giống như hôm nay, nàng thấy không ổn lập tức tạm dừng hành động bôi đen Tây Lương Mạt, dù sao Ninh Vương cũng là hoàng tử trưởng thành duy nhất còn sống sót trong cuộc tranh đấu kịch liệt của hoàng tộc Thiên Triều, hắn tuyệt đối không phải đồ ngốc.
Ví dụ như đối với nàng, Ninh Vương không tỏ vẻ hắn là một người hoa mắt ù tai, chỉ cần nàng nói hắn sẽ tin.
“Ngươi không cảm thấy ngươi nên đổi đối tượng khác mà ra tay à? Dựa vào mỹ mạo của ngươi, lãng phí trên một nam nhân là rất đáng tiếc.” Nam nhân đeo mặt nạ cười khẩy một tiếng.
“Không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào.” Trinh Nguyên lạnh lùng nhìn hắn: “Những gì ta nên làm tự khắc sẽ làm.”
Ngữ khí không chút khách khí của nàng khiến nam nhân kia nghẹn lời, hắn cứng lại một lát rồi cười lạnh: “Ngươi tưởng ta muốn nói nhiều với ngươi à? Chỉ vì Nhị hoàng tử có tin truyền tới, tốt nhất ngươi nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hắn giao cho ngươi, nếu không cuộc sống của mẫu thân của ngươi sẽ không dễ chịu đâu.”
Nói rồi tiện tay vứt một phong thư cho nàng.
Đáy mắt Trinh Nguyên Công Chúa hiện lên một tia hận thù, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, vươn tay nhận lấy lá thư, lạnh nhạt nói với nam nhân đeo mặt nạ: “Ngươi có thể đi rồi.”
Nam nhân kia cười một tiếng khinh miệt, xoay người về phía trong tường, cửa ngầm đóng lại không một tiếng động, hoàn toàn không nhận ra dấu vết.
Trinh Nguyên Công Chúa mở phong thư ra đọc một lượt rồi lạnh nhạt nói với Tế Nguyệt: “Buổi tối ta muốn ra ngoài, ngươi chuẩn bị dịch dung thành ta nằm trên giường, không gặp ai, nếu có người tới ngươi chỉ cần không nói câu nào là dược.”
Tuy đây không phải lần đầu tiên Tế Nguyệt sắm vai Trinh Nguyên Công Chúa nhưng lần này Trinh Nguyên Công Chúa kinh động Cửu Thiên Tuế đáng sợ kia và Tư Lễ Giám, điều này khiến nàng ta thấp thỏm bất an, lại không dám cãi lệnh, chỉ cắn môi đáp lời.
Năm nay mưa tuyết đặc biệt lớn, sau khi vào đêm, cả vườn ngự uyển chìm trong im lặng, chỉ có vài cung nhân nhất định phải ra ngoài làm việc mới đi lại, bóng người xa xăm.
Mà từ khi Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bị cấm túc ở cung Hoa Trân thì người càng thưa thớt.
Tối nay, cung Hoa Trân vẫn yên lặng, tắt đèn sớm như mọi ngày.
“Tâm tư của Thái Hậu nương nương quả là khéo léo.” Tiếng cười như có như không của Trinh Nguyên Công Chúa vang lên trong tẩm điện, ánh mắt nàng hướng về phía chăn bông dày trên cửa sổ.
Mỗi một cánh cửa sổ đều được treo chăn bông như thế, khiến cho người giám thị cung Hoa Trân đều cho rằng chủ tớ trong cung đã đi ngủ.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngồi trên ghế dài, vươn tay ưu nhã hơ trên bếp lửa, giọng nói lành lạnh nói: “Đêm đông giá rét, nếu ngươi tới chỉ để nói những lời vô ích này thì ngươi có thể đi rồi.”
Trinh Nguyên Công Chúa mặc một bộ trang phục cung nữ tầm thường hít vào một hơi, nói như có phần oán giận: “Thái Hậu nương nương, vì sao ngài luôn lạnh lùng đuổi người ta như thế, cho dù không có chuyện gì Trinh Nguyên không thể tới trò chuyện với Thái Hậu nương nương sao?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa trực tiếp nói: “Bản cung và ngươi không có chuyện gì để nói, vì vậy không thể.”
Nàng làm theo ý mình đã quen, nếu không thích một người thì dù người đó lấy lòng thế nào cũng vô dụng.
Trinh Nguyên Công Chúa sửng sốt, có chút xấu hổ nhưng lấy lại dáng vẻ bình thường rất nhanh, mỉm cười nói: “Thái Hậu nương nương, Nhị ca ca của ta hỏi đáp án của ngài, ngài suy nghĩ thế nào rồi, nếu ngài đã nghĩ xong thì có nên cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục không?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa dừng bàn tay đang sưởi ấm, im lặng giống như hoàn toàn không nghe thấy Trinh Nguyên Công Chúa đang nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm bếp sưởi tinh xảo kia như có thể tìm được cái gì trên đó.
Trinh Nguyên Công Chúa cực kỳ kiên nhẫn, cũng im lặng chờ một bên.
Không biết thời gian qua bao lâu, lâu đến mức cái bình điêu khắc vang lên ba tiếng, chứng tỏ đêm đã sâu, đã tới canh ba.
Trinh Nguyên mới phát hiện bọn họ đã ngồi ở đây đủ hai canh giờ, nàng ta hít một hơi, thầm xoa chân, ngay khi nàng ta cho rằng mình còn phải chờ đợi tiếp thì bỗng nghe Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa khàn khàn nói: “Minh Nguyệt, đi lấy cái hộp thứ hai bản cung đặt ở bảo các trong buồng sưởi tới.”
Minh Nguyệt vốn ngồi ngoài tẩm điện sắp ngủ gật, đột nhiên nghe tiếng gọi của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, lập tức đứng dậy lắc cái chân tê dại của mình, mơ màng đáp lại, tới buồng sưởi bên cạnh, chỉ chốc lát sau đã mang tới một cái hộp nhìn có vẻ rất bình thường.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhận lấy, lấy vết son phía trên ra, từ trong đó lấy ra một chiếc ngọc tỷ.
Trinh Nguyên ánh mắt sáng ngời tinh thần chấn động, lập tức lấy một quyển lụa màu vàng hoàng kim ra giao cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa do dự rất lâu mới cắn răng đè ngọc tỷ lên mảnh lụa, sau đó ném ngọc tỷ vào trong hộp như cực kỳ chán ghét, cứng rắn nói: “Được rồi, ngươi có thể cút, nhưng chuyện các ngươi hứa với bản cung nếu không làm được thì đừng trách bản cung trở mặt.”
Trong lòng Trinh Nguyên Công Chúa vui mừng, lập tức thu cuốn lụa vàng vào trong lòng mình, nói với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa: “Đương nhiên rồi, ngài cứ yên tâm, chúng ta sẽ hết sức che chở Thái Tử điện hạ.”
“Cút!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có vẻ cực kỳ không nhịn được, nổi giận quát, gương mặt luôn lạnh lùng kiêu ngạo dần hiện lên vẻ suy sụp và dữ tợn.
Trinh Nguyên Công Chúa không để ý mình bị quát, chỉ cung kính nói: “Vậy tạ ơn Thái Hậu nương nương.”
Sau đó nàng ta đi ra điện ngoài, trên một bức tường của điện ngoài mở ra một cánh cửa, nàng ta chui vào, cánh cửa lặng lẽ khép lại.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giống như bị hút hết sức lực toàn thân, không còn kiêu ngạo như trước, nằm thẳng trên ghế dài, nước mắt rơi như mưa, thì thào tự nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng huynh… Xin lỗi, không phải ta muốn phản bội quốc gia, chỉ là ta… không thể nào nhìn Thừa Kiền sống không bằng chết… Xin lỗi, xin lỗi!”
Tiếng nức nở văng vẳng trong cung điện rộng lớn, buồn bã và vắng lặng.
— Đường ranh giới —
Thời gian lưu chuyển, tuyết rơi một thời gian rất nhanh lại tới cuối năm, hiếm khi nào ông trời nể mặt cho một ngày nắng đẹp.
Khắp đất trời bị tuyết phủ trắng xóa, tuyết đọng đầy cây, nhìn như một vườn cây bằng ngọc, dưới ánh mặt trời hơi trắng có vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Thu Sơn có suối nước nóng, động vật đều thừa dịp thời tiết tốt tới bên bờ suối.
Một con hươu sao to lớn dẫn đàn của mình đang cúi đầu uống nước nóng, bỗng nó cảnh giác ngẩng đầu lên, giơ chân trước xoay người chạy trốn, thế nhưng đã muộn, một mũi tên mạ vàng điểm lông vũ đen phóng tới nhanh như chớp, bắn thủng đầu nó.
Lực mạnh đến mức thậm chí đóng nó trên cây, khiến đám hươu sao khác chạy trối chết, rừng cây vốn yên lặng bỗng chốc tuôn ra rất nhiều Cẩm Y Vệ mặc phi ngư phục, thúc ngựa đuổi theo đám hươu sao này.
“Mau mau, đừng để chúng chạy!”
“Bắt được Thiên Tuế có thưởng.”
“Ya!”
Tây Lương Mạt nhìn cảnh tượng vây săn náo nhiệt, cầm lò sưởi tay lười biếng nói: “Chậc, thì ra ngươi dẫn ta tới để săn thú à? Đám hươu này đáng yêu như vậy, các ngươi sao có thể xuống tay được?”
Bách Lý Thanh ngồi trên ghế thái sư tử đàn khắc hoa dưới tàng cây, liếc mắt nhìn Tây Lương Mạt nằm ườn trên ghế, không để ý tới những người xung quanh mà vươn tay ra ôm lấy nàng lên đùi mình, cười khẩy một tiếng: “Được rồi, nha đầu lười nhà ngươi muốn làm ổ trong phòng không ra ngoài chứ gì, trời lạnh thế này phải ra ngoài đi lại nhiều mới tốt, đừng có không biết cảm kích như thế, bản tọa còn không thèm dẫn người khác lên Thu Sơn đâu, ngươi ngày ngày ở trên giường ăn ngủ ngủ ăn, định nuôi thành heo đấy à?”
Tây Lương Mạt kiếp trước sinh ra ở miền nam, sợ nhất là lạnh, kiếp này tuy xuất thân ở kinh thành nhưng khi còn trẻ từng bị phạt quỳ giữa trời tuyết, tổn thương thân thể, vì vậy cũng sợ lạnh, chỉ cần một chút gió một chút tuyết là hận không thể nằm lì trên giường không đi đâu hết.
Đương nhiên, điều này cũng tiện cho lão yêu ngàn năm nào đó — muốn ngủ là ngủ.
Tây Lương Mạt suy tính mãi, nàng tình nguyện bị lão yêu ngàn năm làm chết trên giường cũng không muốn chết trong tuyết ở bên ngoài.
Chuyện này khiến đám Bạch Trân không biết nói sao, đương nhiên Cửu Thiên Tuế không có ý kiến gì hết. Thế nhưng khi Tây Lương Mạt nhất quyết làm ổ trên giường nửa tháng, cuối cùng Bách Lý Thanh không thể chịu nổi nữa, kéo nàng ra ngoài.
“Đừng nói điêu, không phải ngươi còn dẫn theo người khác kia à?” Tây Lương Mạt cười mỉa lời nói của Bách Lý Thanh, sau đó vươn tay chỉ một bóng người màu đỏ diễm lệ, và một bóng trắng luôn im lặng bất động.
Một người là Trinh Nguyên Công Chúa, một người là Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.
Trinh Nguyên Công Chúa thấy Bách Lý Thanh ôm Tây Lương Mạt lên đùi, hai người khe khẽ nói nhỏ, bầu không khí vô cùng thân thiết, trong lòng nàng ta đột nhiên thấy bực bội.
Sau đó, nàng ta đi tới, mỉm cười khiêu khích với Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia, nghe nói lực cánh tay của ngươi hơn người, không biết có dám đấu một trận với Trinh Nguyên không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.