Tế yêu ma.
Tất cả trở lại yên bình.
Trong bóng tối sâu thẳm, yêu ma ồn ào, cuồng vọng lại ngủ yên.
Phong ấn nó…
Chỉ có thể là bạn đời của nó, cũng là tế phẩm ngọt ngào nhất của nó.
…
Tây Lương Mạt ngất đi khiến mọi người đều giật mình, Mị Tinh dù sao cũng
thiếu một tay, chỉ có Bạch Trân và Bạch Nhụy vội vàng tới đỡ, sau đó
Bạch Nhụy hung hăng trừng mắt với Mị Thất còn đang ngẩn ra: “To con,
ngươi không mau tới đây, muốn chết à!”
Từ lúc chủ tử vào phòng đến lúc Huyết bà bà và mọi người chạy tới ít nhất
phải gần một canh giờ, không ai biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, việc cấp bách là mau mau tìm một chỗ để chủ tử nằm xuống chẩn trị,
tên khốn khiếp này vừa rồi ngăn cản bọn họ thì nhanh lắm, giờ lại đần ra đấy!
Mị Thất sửng sốt rồi vội vàng tiến lên, định ôm Tây Lương Mạt lên thì có
một người nhanh hơn, một bóng người màu xanh nhạt cuốn tới như một cơn
gió, ôm ngang Tây Lương Mạt đã ngất đi lên, xoay người sải bước đi về
phía Tốc Ngọc Cung.
Mọi người sửng sốt, Bạch Trân có chút bất an nói: “Vân Sinh thiếu gia…”
Thế nhưng bọn họ không kịp nghĩ nhiều, lập tức đi theo.
Ngược lại lão Y Chính nhìn về phía bọn họ rời đi, vuốt chòm râu bạc lắc đầu,
nói như có điều suy nghĩ: “Ừm, xem ra tiểu tử thối Thanh Nhi này phải
cẩn thận rồi đây.”
“Lão già thối, còn không mau vào đưa Thanh Nhi ra, lát nữa cháu trai bảo bối của ta có chuyện gì lão nương sẽ nhổ hết chòm râu của lão.” Huyết bà bà đứng bên ngoài phòng dưởi hung hăng giậm chân với lão Y Chính.
Lão Y Chính hừ lạnh một tiếng: “Đều tại bà và Lão Ma Vật gây chuyện, còn trách ta!”
Tuy hùng hùng hổ hổ như thế nhưng bước chân lão rất nhanh bước vào phòng sưởi, không ngừng lại chút nào.
Mị Nhất và Mị Nhị đều bị thương, Liên công công tự mình vào cõng Bách Lý
Thanh ra, vội vàng chuẩn bị đi về phía Tốc Ngọc Điện, trước khi đi còn
trừng Tiểu Thắng Tử đang định đi theo một cái: “Đừng có vướng chân, nên
làm gì thì làm đi!”
Tiểu Thắng Tử sửng sốt, rồi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hắn gây náo động lớn
như vậy, hiện nay hai chủ tử đều ngã, còn chưa biết sẽ có chuyện gì,
chẳng may để những kẻ sinh sự biết tin tức này chỉ e sẽ xảy ra chuyện.
Nhất là trong khi tiền Thái Tử còn đang trốn ở ngoài.
Hắn lập tức gật đầu, Liên công công nhìn hắn, tức giận lắc đầu: “Đúng là trên mép không lông, làm việc lông bông.”
Rồi hắn cõng Bách Lý Thanh cùng một đám người vội vội vàng vàng chạy về phía Tốc Ngọc Điện.
Tiểu Thắng Tử lo lắng không thôi, đứng tại chỗ nhìn Liên công công cõng Bách Lý Thanh đi rồi mới hít sâu một hơi, sau đó, hắn bỗng nhiên quay sang
nhìn người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ ở xung quanh.
Dù sao Tiểu Thắng Tử cũng là cận thị nhất đẳng bên cạnh Bách Lý Thanh, tuy thường ngày trước mặt các chủ tử dáng vẻ có phần buồn cười, nhưng hắn
vẫn là Đại thái giám quản sự nhất đẳng, đồng thời là Phó Tư Sát của Tư
Lễ Giám, dưới một người trên vạn người, coi như thuộc hạ quản sự cực kỳ
có năng lực của Bách Lý Thanh.
Đôi mắt lạnh lẽo âm hàn liếc qua khiến trong lòng mọi người bốc hơi lạnh, lẳng lặng đứng đó chờ sai bảo.
Giọng nói sắc nhọn âm trầm của Tiểu Thắng Tử chậm rãi vang lên: “Hôm nay
trong cung có thích khách, một số người của Tư Lễ Giám bất hạnh hy sinh
vì nhiệm vụ, dặn dò xuống, hậu táng những đồng liêu hy sinh vì nhiệm vụ, ban thưởng nghìn lượng bạc. Chúng ta đều biết, làm việc dưới tay Thiên
Tuế gia, Thiên Tuế gia chưa bao giờ bạc đãi chúng ta, nhưng nếu như…”
Trong ánh mắt giá lạnh của hắn hiện lên một tia tàn khốc, giọng nói càng thêm chói tai: “Nếu như chúng ta phát hiện có kẻ không biết ngậm miệng, đầu
óc ngu muội, truyền bá luyên thuyên sau lưng thì đừng trách ta rút đầu
lưỡi hắn!”
Dứt lời, hắn hừ lạnh một tiếng, một chưởng vỗ vào con sư tử đá bên cạnh, con sư tử đá lập tức vỡ thành hai nửa.
Mọi người đồng loạt cung kính chắp tay, trong không trung đầy tiếng giáp trụ ma sát: “Vâng!”
— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia hắc hóa, yêu cầu các ngươi bày đồ cúng —
Hai vị chủ tử không thể nằm chung một chỗ, Tây Lương Mạt được Chu Vân Sinh
đưa đến tẩm điện, Bách Lý Thanh thì được đưa đến một gian nội điện khác.
Chu Vân Sinh cẩn thận từng li từng tí đặt Tây Lương Mạt lên giường rồi lập
tức vươn tay bắt mạch nàng, cảm thấy mạch của nàng có chút hỗn loạn,
hình như có phần suy kiệt khí lực, âm hư hỏa vượng, hơn nữa nội tức
không đều, trong đan điền có dòng khí hỗn loạn, khí huyết không đủ, có
vẻ bị thương, thế nhưng không tính là nặng.
Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt rơi vào làn da trắng mịn,
đó là vì vừa rồi khi hắn buông Tây Lương Mạt xuống áo choáng rộng trên
người nàng xô lệch, lộ ra cái chân trắng như tuyết.
Chu Vân Sinh ban đầu đỏ mặt, thầm niệm một câu phi lễ chớ nhìn, vội vàng quay mặt đi.
Nhưng một giây sau, hắn đột nhiên quay sang, vươn tay xốc vạt áo choàng của nàng lên.
Trên đôi chân trắng như tuyết kia là đầy những vết xanh tím, nhìn kỹ mới
thấy đều là bị tay nam nhân siết thành, mắt cá chân mảnh khảnh còn có
vết như bị trói, thắt ra vết bầm.
Bởi vì sau khi dùng quỷ phù dung huyết, da thịt trên người Tây Lương Mạt
mềm mịn trơn nhẵn như da trẻ em, trắng nõn như lột, không thấy một lỗ
chân lông nào. Cho nên vết bầm như vậy ở trên người nàng nhìn càng có vẻ đáng sợ.
Chu Vân Sinh không nhịn được siết chặt nắm tay, trên trán nổi gân xanh, hắn nhẫn nại, vô thức muốn kéo cao áo choàng của nàng để xem những chỗ khác thế nào.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay mềm bỗng vươn tới đè tay hắn lại, trên gương
mặt luôn tròn trịa đáng yêu của Bạch Trân lúc này đầy vẻ nghiêm túc:
“Vân Sinh thiếu gia, ngài nên đi ra thôi, nơi này có chúng ta là đủ
rồi.”
Vừa rồi Chu Vân Sinh ôm lấy Tây Lương Mạt chạy rất nhanh, vận khinh công
đưa Tây Lương Mạt về Tốc Ngọc Điện, cho nên mấy nha hoàn bọn họ chậm vài bước mới tới.
Chu Vân Sinh dường như đột nhiên bừng tỉnh nhận ra hành động của mình không thỏa đáng, hắn gật đầu, đè nén tâm tình của mình, nhẹ giọng nói: “Được, ta đi ra trước, lát nữa mời lão Y Chính tới xem cho tiểu tiểu thư…”
Hắn thoáng dừng rồi lại nói: “Ta sẽ bảo Rose tới đây một chuyến.”
Bạch Trân và Bạch Nhụy đều không phản đối, dù sao lúc này đang có hai bệnh nhân.
Chu Vân Sinh vội vã rời đi.
Bạch Trân và Bạch Nhụy nhìn nhau một cái rồi thở ra một hơi, hai người phát
hiện tay mình hơi run run, hai tỳ nữ đang định sai người múc nước thì Hà ma ma dẫn tiểu thái giám khiêng nước nóng đến.
Hà ma ma vỗ Bạch Trân và Bạch Nhụy, giọng nói lẳng lặng như nước: “Để ta
đi, các ngươi ở bên chuẩn bị khăn mặt và dược là được rồi, chỉ sợ trên
người tiểu thư có chút ngoại thương.”
Hai tỳ nữ nhìn nhau rồi gật đầu lui sang một bên, lo lắng nhìn Hà ma ma.
Hà ma ma ngồi xuống, cẩn thận xốc vạt áo của Tây Lương Mạt lên, dần dần để lộ ra thân thể của nàng.
Khi ba người nhìn rõ tình trạng trên người nàng đều không nhịn được hít sâu một hơi.
Ngoại trừ trên đùi Tây Lương Mạt bị bóp ra dấu tay, eo và trước ngực đầy
những vết siết xanh tím, dấu răng, dấu hôn, trên đùi tuyết trắng rất
nhiều dịch trắng đã khô cạn, giữa hai chân lại càng hỗn loạn.
Cùng với sắc mặt tái nhợt nhắm chặt mắt của nàng, nhìn nàng giống như một đóa hoa thoi thóp bị mưa rền gió dữ chà đạp.
Bạch Nhụy tức giận đến phát run, nước mắt như hạt châu lăn xuống, nghiến
răng nghiến lợi nói: “Gia… Gia hơi quá đáng rồi đấy. Thường ngày tỏ vẻ
ngay cả một móng tay của Đại tiểu thư cũng không nỡ chạm, hôm nay chà
đạp tiểu thư nhà ta thì lại ra hết sức!”
Bạch Trân cũng đỏ mắt, tuy không nhanh mồm nhanh miệng bằng Bạch Nhụy nhưng cũng không ngừng rơi nước mắt.
Hà ma ma mấp máy môi muốn nói gì, cuối cùng không nói, chỉ thở dài một
hơi: “Thôi, hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, đi lấy nước nóng tới đây.”
Bạch Trân lập tức bưng nước nóng tới, trong nước nóng pha thuốc tan vết bầm, mùi thuốc đông y bốc lên theo hơi nóng.
Một lát sau, bà vừa lau người cho Tây Lương Mạt xong thì nghe bên ngoài có
người gõ cửa, Bạch Trân lập tức đi tới nhìn ra ngoài, là lão Y Chính.
Bạch Trân vui vẻ, lại cảm thấy không thích hợp để lão Y Chính vào. Lúc này,
Hà ma ma đi tới, nhìn lão Y Chính, trên mặt bà có vẻ không vui: “Gia ra
tay quá ác độc.”
Không cần nhiều lời, đều là người từng trải, đương nhiên hiểu được.
Lão Y Chính đỏ mặt, hít một hơi, từ trong lòng lấy ra một cái hộp bạc tinh
xảo: “Lát nữa khi ngâm mình cho nha đầu thì bỏ cái này vào, lưu thông
máu tan máu tụ…”
Lời còn chưa dứt, Huyết bà bà bỗng chui ra, trên gương mặt nhiều nếp nhăn
như vỏ cây không nhìn ra nổi vui giận, cũng chỉ nhét một cái hộp đồng
vuông vắn điêu khắc rắn và bộ xương khô vào tay Hà ma ma, ồm ồm nói: “Cả cái này nữa, trong đó là thứ tốt nghìn năm khó gặp mà Quỷ Mỗ Tuyết Sơn
cho đấy, bỏ vào trong nước đi, nha đầu ngâm hai canh giờ đảm bảo nàng
khỏe lại rất nhanh thôi.”
Lão Y Chính thấy vậy nhất thời hoài nghi: “Đấy là cái gì?”
Trên làn da nhăn như da nhện của Huyết bà bà bày ra vẻ khinh thường: “Lão bà tử cho cái gì liên quan gì đến lão, dù sao cũng không kém thứ của lão.”
Lão Y Chính cau mũi: “Sao ta lại ngửi thấy mùi tanh thế, cái của ngươi là vật còn sống à?”
Huyết bà bà không để ý tới ông, chỉ dặn Hà ma ma: “Bảo nha đầu đừng sợ, cũng
đừng cảm thấy thứ lão bà tử sử dụng buồn nôn, người biết hàng đều biết
cái này tốt hơn thứ chỉ trị phần ngọn không trị phần gốc của lão già
kia!”
Lão Y Chính nổi giận: “Bà nói bậy…”
Hà ma ma nhìn hai cụ lại sắp cãi nhau, nhất thời đau đầu: “Hai vị, được
rồi, Quận Chúa tỉnh ta sẽ chuyển giao cho nàng, ta vào trước đây.”
Lúc này Bạch Trân và Bạch Nhụy đã đắp chăn cho Tây Lương Mạt, Huyết bà bà
lập tức chui vào phòng, đóng sập cửa lại, lầu bầu: “Lão già không được
vào phòng khuê nữ, để lão bà tử vào đi.”
Lão Y Chính suýt chút nữa bị cửa đập vào mũi, tức giận đỏ bừng mặt: “Cái
quái gì thế, lương y như từ mẫu, không phân biệt nam nữ!”
Thế nhưng ông không cố chấp muốn đi xem Tây Lương Mạt, dù sao chỗ Bách Lý Thanh cũng cần người chăm sóc.
Hà ma ma giao đồ cho Bạch Trân xong cũng đi ra theo lão Y Chính.
Hà ma ma gật đầu với lão Y Chính, rồi một trước một sau đi tới bên cửa sổ.
Hà ma ma im lặng một lát mới nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Ngài còn nhớ lần trước chuyện như vậy xảy ra là lúc nào không?”
Vẻ mặt lão Y Chính âm trầm như nước, ông vuốt râu trầm giọng nói: “Mười
bảy năm trước, Lạc Nhi bị Tuyên Văn Đế ban cho Thiên Khải Doanh của Cấm
Quân, sau khi bị khiêng về Lạc Nhi hôn mê bảy ngày, tỉnh lại không còn
nhận ra ai nữa.”
Ông vĩnh viễn nhớ ngày đó, đó cũng là ngày ông trở thành Y Chính của Thái Y Viện, thế nhưng bất kể là ông hay Huyết bà bà đều chỉ có thể bảo vệ bọn họ trong bóng tối, không cách nào trực tiếp đối kháng hoàng mệnh.
“Ngày đó cũng là ngày Thiên Tuế gia luyện xong ngự ma khải thi thuật mà Huyết bà ba cho gia, nô tỳ còn nhớ đêm đó đôi mắt gia đã biến thành như hôm
nay, Thiên Khải Doanh một đêm chó gà không tha, Thiên Tuế gia toàn thân
là máu trở về hôn mê bên cạnh Lạc thiếu gia, sau khi tỉnh lại Thiên Tuế
gia đi theo Cẩm Y Vệ tới bắt gia vào cung, rồi sau đó gia đã trở thành
giám sử nhị phẩm của Tư Lễ Giám, từng bước thăng chức, Lạc thiếu gia
cũng không còn bị tên cẩu Hoàng Đế đó triệu kiến nữa. Thế nhưng hắn
không nhận ra gia, gia cũng càng ngày càng âm u bất thường. Rồi gia gặp
Quận Chúa chưa đầy mười lăm tuổi, chúng ta cho rằng tất cả mưa gió đều
đã qua.” Hà ma ma nhẹ giọng nói.
Giọng nói bà cực mềm, giống như vượt qua khoảng thời gian đáng kể kia, có một số vết thương vĩnh viễn cũng không phai mờ theo thời gian. Mười bảy năm trời trôi qua như cát chảy, trong lúc đó, tất cả sóng to gió lớn, tất
cả ẩn tình nguyên do, tất cả khổ sở đau đớn đều như trôi nổi trong những lời nói này.
Chỉ là, một thời niên thiếu phong hoa, có người thúc ngựa phi nhanh, khoái ý tình thù, có người lại co vào một góc, tham sống sợ chết, xu nịnh khắp
nơi, cuối cùng vẫn không đổi được một đêm bình an.
“Ngự ma khải thi thuật này là đệ nhất tà thuật Miêu Cương, cần vận dụng tinh hồn huyết phách của chính mình và vu cổ hàng đầu mới luyện thành. Khi
đó lão yêu bà thấy Thanh Nhi chịu được cơn đau vạn cổ cắn xé, lại trời
sinh tính tình im ắng, xương cốt căn bản lại cực tốt, không để ý ta dốc
sức khuyên can, vào hùa với lão Ma Vật dạy toàn những thứ tà vọng thâm
độc cho Thanh Nhi, làm cho tính tình hắn càng trở nên âm u tàn bạo. Ngự
ma khải thi thuật kia không thường xuyên dùng đến, nhưng người tu tập
rất dễ nhập ma, không nhận lục thân, vì đã hơn mười năm hắn chưa từng
nhập ma nên chúng ta gần như đã quên mất chuyện này.” Lão Y Chính thì
thào tự nói.
Thuật quỷ dị kia Thanh Nhi vốn định dùng khi một mất một còn với Tuyên Văn
Đế, nhưng Tuyên Văn Đế từ lâu đã không phải đối thủ của hắn, còn chết
trong tay hắn, hôm nay sao đột nhiên lại phát tác?
Hà ma ma trầm ngâm nói: “Hôm nay gia nổi giận có lẽ liên quan đến Phương
Quan và chuyện Tư Thừa Kiền chạy trốn vài ngày trước, nhưng nô tỳ cảm
thấy không chỉ đơn giản như vậy mà có ẩn tình khác. Có điều gia hiện nay không giống với mười bảy năm trước, rốt cuộc không trắng trợn tàn sát
nữa.”
Lão Y Chính hít sâu một hơi: “Chuyện đó có lẽ vì có Mạt nha đầu, Mạt nha
đầu là nút thắt trong lòng hắn, thậm chí còn khiến hắn không biết phải
làm thế nào hơn cả Lạc Nhi, hôm nay nàng chịu khổ rồi.”
Hà ma ma nhẹ giọng nói: “Chỉ mong đây là lần cuối cùng.”
Lão Y Chính cười khổ: “Đúng thế, chỉ mong vậy.”
…
Khi Tây Lương Mạt tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ ba, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy trước mắt mọi vật rất mơ hồ, nàng ngơ ngác nhìn
trần nhà màu xanh một lát, bỗng nhớ ra cái gì, ngồi bật dậy.
“A Cửu!”
Bạch Trân nằm úp ngủ gật bên cạnh cũng nhảy dựng lên, ngái ngủ nói: “Hả, cái gì, cái gì?”
Tây Lương Mạt túm lấy Bạch Trân, nhìn nàng chằm chằm: “Gia đâu? Gia thế nào rồi?”
Lúc này Bạch Trân mới phản ứng lại, túm ngược lại Tây Lương Mạt, vui mừng
quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt: “Chủ tử, người tỉnh rồi.”
Sau đó nàng mím môi: “Gia ra tay tàn nhẫn như vậy, người còn lo cho gia làm gì.”
Bạch Trân tức giận xoay người đi lấy ấm trà tới, đưa cho Tây Lương Mạt.
Lúc này Tây Lương Mạt mới phát hiện toàn thân mình bủn rủn vô lực, giữa hai chân còn đau đớn, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, dựa lưng vào gối Bạch Trân vừa đệm lên cho nàng, uống chút trà thông cổ họng rồi mới than khẽ một
tiếng: “Khi đó ta chọn ở bên hắn đã biết hắn khác với người bình thường, dù sao không thể chỉ biết hưởng thụ chuyên tình mật ý, vinh hoa phú
quý, mà không chịu gánh chịu những điều âm u trong tính cách hắn, trên
đời làm gì có chuyện đơn giản như thế.”
Được rồi, có vẻ vị nàng chọn thật sự khác thường quá mức, nếu theo tính tình theo lợi tránh hại ngày xưa của nàng, nhất định phải tìm cách thoát
thân mới được.
Thế nhưng giờ đã để hắn bước vào trái tim mình, vào trong mắt mình, làm sao nỡ để hắn lại một mình trong thế gian trống trải vắng lặng này.
Bạch Trân nhìn Tây Lương Mạt một cái, hít một hơi: “Gia tỉnh lại câu đầu
tiên cũng giống ngài như đúc, có điều ngài gọi gia, gia gọi ngài mà
thôi.”
“Hắn khá hơn chút nào chưa, lão Y Chính và Huyết bà bà nói thế nào?” Tây Lương Mạt nhìn Bạch Trân hỏi.
Bạch Trân gật đầu: “Gia không có gì đáng ngại, nói là tẩu hỏa nhập ma, hôm nay đã khôi phục bình thường, vào triều rồi.”
Tẩu hỏa nhập ma?
Tây Lương Mạt suy nghĩ một hồi, trong lòng nghĩ e rằng không chỉ đơn giản như vậy, nhất định phải hỏi hai cụ một chút mới được.
Quyết định chủ ý xong, nàng bỗng nhớ tới cái gì: “Sắp đến giờ gia hạ triều rồi, đi bảo phòng bếp chuẩn bị mấy món ăn gia thích.”
Bạch Trân u buồn một lúc, đang định nói gì thì bị một giọng nói tức giận
ngắt lời: “Đại tiểu thư, chúng ta không cần lo chuyện đó, từ lúc ngài
ngất đi đến giờ gia còn chưa tới thăm ngài đâu.”
“Bạch Nhụy!” Bạch Trân sốt ruột kêu lên.
“Lẽ nào ta nói sai à? Gia thật sự rất quá đáng!” Bạch Nhụy căm giận bưng bồn nước nóng, dẫn mấy tiểu nha hoàn xách đồ ăn vào.
Tây Lương Mạt sửng sốt: “Chuyện đó…”
Đặt cháo ăn sáng xuống xong, Bạch Nhụy đuổi hết đém tiểu nha hoàn đi, lại
cắn môi nói: “Đại tiểu thư, nếu ngài không tin thì hỏi Bạch Trân thử
xem, mọi người đều tới thăm ngài, chỉ có gia là không có phản ứng gì,
đúng là làm người ta tức chết.”
Tây Lương Mạt im lặng một lát, ngược lại không nói gì thêm, chỉ nói: “Đỡ ta dậy, tắm rửa trước rồi dùng cơm đi.”
Bạch Nhụy nhìn dáng vẻ nàng, bỗng dưng có chút hối hận vì mình nhanh mồm
nhanh miệng, dưới ánh mắt Bạch Trân lập tức tiến lên đỡ Tây Lương Mạt đi tắm, sau đó giúp nàng chải một búi tóc đơn giản, rồi đỡ Tây Lương Mạt
còn có phần yếu đuối ngồi xuống dùng cơm.
Liên tục bốn ngày, Bách Lý Thanh không tới thăm Tây Lương Mạt, sau khi biết
Tây Lương Mạt đã tỉnh chỉ sai người đưa thuốc bổ tới như nước chảy, thế
nhưng vẫn không lộ diện.
Tây Lương Mạt nhìn mấy thứ kia, không có hứng thú, khoát tay để người ta đưa vào kho.
Đám Bạch Trân và Bạch Nhụy trong lòng tuy căm tức nhưng không có biện pháp
gì, tâm trạng của chủ tử bực bội cũng ảnh hưởng tới Bạch Nhụy, thường
xuyên trút giận vào Mị Thất, Mị Thất thường xuyên bị mắng đã đúc kết
được kinh nghiệm, mỗi khi thấy sắc mặt Bạch Nhụy khác thường là lại dịu
dàng vuốt ve an ủi, để nàng tùy ý đánh chửi, làm cho bà cô này nguôi
giận.
Tây Lương Mạt nhìn sắc trời lại sáng, tính ra đây đã là ngày thứ năm rồi,
hắn cả ngày ở trong phòng sưởi, nàng cũng không tới đó tìm hắn.
Thế nhưng có một số việc vẫn nên hiểu cho rõ ràng.
Vì thế sáng sớm ngày thứ năm, Tây Lương Mạt mặc áo choàng lông cáo, cầm lò sưởi tay cùng đám nha hoàn tới Thái Y Viện.
Lão Y Chính thấy nàng đương nhiên cười toét miệng, vội vàng gọi nàng tới,
pha một ấm trà, lai bắt mạch cho nàng một phen để mở phương thuốc.
Tây Lương Mạt chờ ông bận rộn xong bèn đi thẳng vào vấn đề, hỏi nguyên nhân vì sao ngày ấy Bách Lý Thanh phát bệnh, lão Y Chính do dự chốc lát rồi
kể hết chuyện năm đó ra.
Tây Lương Mạt nghe xong im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Ngài có biết năm
đó người Tây Địch cũng tham dự vào cái chết của mẫu thân A Cửu không?”
Lão Y Chính sửng sốt, ông từng nghe Bách Lý Thanh nhắc tới chuyện này, ông
nhìn về phía Tây Lương Mạt, hơi nhăn mày nói: “Ngươi đang hoài nghi
Thanh Nhi nghe chuyện Thái Binh Đại Trưởng Công Chúa mới khiến tâm ma
của hắn bộc phát à?”
Thế nhưng ông lại lắc đầu, có phần không đồng ý: “Nhưng chuyện này đã qua
rất lâu rồi, Thanh Nhi đã quyết định vì ngươi, vì Thiên Triều mà bỏ qua
việc này, kết minh nghị hòa với người Tây Địch, không còn truy cứu hung
thủ năm đó nữa, hắn không phải loại người nắm được mà không buông được.”
Tây Lương Mạt lại lắc đầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng nói: “Có lẽ ngài
không biết, đại phu Tây Dương có một lý luận, tất cả nguồn gốc tội lỗi
đều bắt nguồn từ cha mẹ, có nghĩa là nếu khi còn nhỏ đứa bé từng bị cha
mẹ tổn thương, hoặc từng nhìn thấy cha mẹ mình bị giết hại, loại bóng ma này sẽ ẩn núp trong đáy lòng đứa bé, ảnh hưởng đến hành vi về sau. A
Cửu khi còn nhỏ chẳng phải có một thời gian không để ý đến bất cứ ai,
chỉ chơi với Lạc Nhi, không nói một lời, không chơi với người khác, hai
ba năm sau mới khá hơn một chút sao?”
Nếu nàng đoán không sai, A Cửu khi còn nhỏ từng vì mẫu thân bị hại mà mắc
chứng tự kỷ, có điều bệnh trạng đã chậm rãi giảm bớt dưới dự quan tâm
của Bách Lý Lạc và sự che chở của Lam Đại nguyên soái, thế nhưng một
loạt tổn thương trong thời kỳ trưởng thành tuy khiến hắn thay đổi càng
ngày càng mạnh, cuối cùng đứng trên đỉnh cao của thế gian, nhưng loại
bóng ma này không biến mất.
Đối với Bách Lý Lạc, phương pháp bảo vệ bản thân của hắn là tan vỡ tinh
thần, không đối mặt với hiện thực, quên hết tất cả đau khổ, thế nhưng
trong lúc điên cuồng vô thức sẽ phá hoại tất cả, đó là một loại phản ứng kích ứng.
Còn Bách Lý Thanh, hắn chọn cách dùng máu tươi bao trùm tất cả thương tổn.
Chỉ khi nào chạm vào mẫu thân, Lạc Nhi, và cả nàng, thì mới chạm vào ma quỷ ngủ say trong lòng hắn.
Những luận điểm này khiến lão Y Chính nghe mà sửng sốt, ông hoàn toàn không biết mấy thứ của người Tây Dương.
Thế nhưng nghe vậy có vẻ cũng có lý.
Tây Lương Mạt bất đắc dĩ cười cười: “Ngài không biết cũng không sao, ta biết những lý luận này nghe rất kỳ quái.”
Dù sao đó là lý luận tâm lý học của kiếp trước, nàng thậm chí không biết nên dùng luận cứ gì để chứng minh luận điểm của mình.
Lão Y Chính vuốt râu mép, cười cười: “Tây Dương này chính là Đại Tần à?
Không ngờ người Đại Tần lại có cách nghĩ này, có điều ngẫm lại dáng vẻ
của Thanh Nhi sau này quả thật cũng có đạo lý, chỉ là…”
Ông do dự một lát, nghiêm nghị nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Ngươi có sợ hắn không? Nếu Thanh Nhi cả đời sẽ thế này.”
Tây Lương Mạt lắc đầu không chút do dự, lại nói: “Thế nhưng ta hy vọng có
thể giải quyết vấn đề này, dù sao chúng ta không thể đảm bảo lần phát
tác tiếp theo hắn có làm bị thương nhiều người hơn không.”
Thật ra ở một trình độ nào đó, A Cửu áp lực bóng ma trong lòng mình trước
mặt nàng cũng chỉ là một loại biểu hiện giả dối mà thôi, có một số việc
nếu cứ như gai đâm trong lòng hắn thì có một ngày cái gai này sẽ làm mọi người bị thương.
“Nhưng hiện giờ khó khăn lắm mới ngừng chiến, không thể lại khai chiến với Tây Địch được. Nếu vậy Thanh Nhi cần gì đè nén bản thân lâu như thế.” Lão Y Chính không ngừng lắc đầu.
Lấy chiến ngừng chiến, lấy máu trả máu dù sao cũng không phải một biện pháp.
Tây Lương Mạt suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Vướng mắc trong lòng A Cửu ở chỗ chân tướng cái chết năm đó của mẫu thân hắn, ta sẽ phái người tra xét bên Tây Địch, đến lúc đó chúng ta còn phải nghĩ biện pháp giải
quyết dứt khoát.”
Lão Y Chính gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Được, nếu cần lão sẽ liên hệ với nhân mạch của Công Chúa điện hạ còn ở Tây Địch, giúp đỡ các ngươi.”
Tây Lương Mạt ngạc nhiên nhìn về phía lão Y Chính, thấy lão Y Chính cười
khổ: “Thật ra ta và Huyết bà bà đều là người Tây Địch, chỉ có Lão Ma Vật là người Thiên Triều, ta và Huyết bà bà là thế lực trong bóng tối mà
Chân Hưng Đại Đế tặng cho mẹ Thanh Nhi, Kim Ngọc Công Chúa, làm của hồi
môn, còn Lão Ma Vật thì là khách giang hồ từng nhận đại ân của công
chúa. Có điều năm đó công chúa được bệ hạ bảo vệ quá tốt, nào biết nhân
gian hiểm ác đáng sợ, chưa bao giờ chịu sử dụng chúng ta, chỉ nói lấy
chồng theo chồng, gả chó theo chó. Thậm chí còn âm thầm cắt đứt liên lạc với chúng ta, năm đó Hoàng Đế Thiên Triều quả thật rất yêu thương công
chúa, chúng ta cho rằng công chúa sẽ hạnh phúc cả đời nên chỉ du đãng
trong chốn giang hồ, sau này chúng ta nhận được tín hiệu cầu cứu của
công chúa thì đã quá muộn.”
Lão Y Chính dừng một chút, lại hít sâu một hơi: “Sau đó Chân Hưng Đại Đế
qua đời, chúng ta hoàn toàn bị cô lập ra khỏi Tây Địch, thậm chí bị truy sát, chúng ta người thì chết người thì tan đàn xẻ nghé, chỉ có thể ẩn
núp trong Thiên Triều tìm kiếm hai vị tiểu chủ tử, thế nhưng ở trong
Thiên Triều chúng ta không có bao nhiêu thế lực, cho nên đến khi các
tiểu chủ tử lang thang khắp chốn, nhận hết khổ sở, vào hoàng cung rồi
chúng ta mới tìm được tung tích của bọn họ…”
Ông không nói thêm nữa, vẻ mặt đầy đau khổ.
Tây Lương Mạt im lặng, xem ra nước ở Tây Địch cũng sâu vô cùng.
Nàng suy nghĩ rồi lại nói: “Nếu nói vậy thế lực của ngài và Huyết bà bà ở
Tây Địch cũng không có bao nhiêu, nếu dùng đến có thể rước lấy phiền
phức hay không?”
Lão Y Chính lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Dù sao lão cũng chỉ còn một nắm xương
này thôi, nhiều năm như vậy không có gì phải lo lắng, tiểu chủ tử cũng
đã trưởng thành rồi, đúng không?’
Tây Lương Mạt gật đầu: “Vâng, sau này ta sẽ bảo Tương Kiền liên lạc với ngài.”
Từ chỗ lão Y Chính đi ra, Tây Lương Mạt vừa suy tính chuyện sau này vừa dẫn mấy nha hoàn trở về.
Vừa đi tới rừng mai trước cửa Tốc Ngọc Cung đã thấy một bóng người màu xanh đứng lẳng lặng ở đó, tóc vàng mắt xanh, bắt mắt dị thường.
“Vân Sinh?” Tây Lương Mạt ngẩn ra, tiến lên mỉm cười: “Sao vậy? Tới thăm ta
à? Vừa khéo, ta đang có việc muốn ngươi và Tương Kiền đi làm.”
Chu Vân Sinh thật sự định tới thăm Tây Lương Mạt, thấy nàng ra ngoài không
khỏi hơi nhăn mày, lo lắng nói: “Tiểu tiểu thư, sao ngài lại ra ngoài,
thân thể mới khỏe lại sao có thể không biết giữ gìn như thế.”
Tây Lương Mạt ôn hòa nói: “Yên tâm, ta khỏe hơn nhiều rồi, lát nữa ngươi
trở về gặp Tương Kiền bảo hắn tới đây một chút, ta cần hắn giúp điều tra chuyện hoàng thất Tây Địch mấy chục năm trước.”
Chu Vân Sinh sửng sốt, sau đó nhìn Tây Lương Mạt đột nhiên nói: “Tiểu tiểu thư, ngài làm thế vì chuyện Thiên Tuế gia à?”
Tây Lương Mạt ngạc nhiên, không ngờ Chu Vân Sinh nhạy cảm như thế, nàng gật đầu không phủ nhận: “Không sai.”
Chu Vân Sinh buông đôi mắt xanh lam như biển, bỗng nói: “Tiểu tiểu thư, ta
có một chuyện muốn nói với ngài, có thể nói riêng với ngài không?’
Tây Lương Mạt không suy nghĩ nhiều, gật đầu, đám Bạch Trân hiểu ý rời đi,
Tây Lương Mạt phất tấm áo choàng lông cáo ngồi xuống ghế, mỉm cười với
hắn: “Sao vậy? Có gì muốn nói?”
Chu Vâ Sinh im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói: “Vân Sinh cho rằng nếu có
thể nhìn người mình thích sống vui vẻ, trong lòng cũng sẽ vui mừng, chưa từng nghĩ tới chuyện nếu nàng bị người khác tổn thương, sống không hạnh phúc thì làm sao bây giờ. Nhưng năm ngày trước, khi Vân Sinh thấy người mình thích ngất đi trong lòng mình, bỗng nhiên hiểu ra phải làm thế
nào.”
Tây Lương Mạt không ngờ hắn sẽ nói như vậy, bỗng nhiên sửng sốt, sau đó
nàng thản nhiên nói: “Vậy sao? Vân Sinh cảm thấy nên làm thế nào?”
Chu Vân Sinh bỗng ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Tây Lương Mạt, đôi mắt như
biển xanh trong vắt có nắng rọi vào: “Vân Sinh cảm thấy nên dẫn nàng xa
chạy cao bay, để nàng sống những ngày vui sướng, không cần hãm sâu trong lục đục, không cần sát phạt vì ai, không cần lo lắng vì ai, thậm chí…”
Hắn thoáng dừng rồi nói tiếp: “Có lẽ ngay cả cơ hội làm mẫu thân cũng không có, nàng xứng đáng với những điều tốt hơn.”
Tây Lương Mạt im lặng rât lâu không nói gì.
Chu Vân Sinh tiến thêm một bước, ngồi trước mặt nàng, ấm giọng nói: “Tiểu
tiểu thư, ngươi có bằng lòng cho Vân Sinh cơ hội này không?”
Tây Lương Mạt nâng tầm mắt nhìn người đàn ông chân thành trước mặt mình, bề ngoài của hắn vô cùng tuấn tú, mang theo vẻ thâm thúy mê người của
phương Tây cũng có sự dịu dàng khiến tốn của phương Đông, tính cách lại
quân tử hiền hòa, lương thiện lại không mất phần nhanh nhẹn, sáng suốt.
“So với A Cửu, có lẽ Vân Sinh ngươi thật sự là nơi gửi gắm tốt.” Tây Lương Mạt nhìn hắn, nhẹ giọng nói.
Đôi mắt Chu Vân Sinh toát lên vẻ vui mừng, hắn có chút căng thẳng nói: “Vậy…”
Thì thấy Tây Lương Mạt cười một cách bất đắc dĩ: “Thế nhưng có lẽ ngươi đã
đánh giá ta quá cao, hoặc nên nói rằng ngươi chỉ nhìn thấy một mặt tốt
đẹp của ta, lại không biết đến một người khi đó đi tìm Thiên Tuế gia bán đứng chính mình đổi lấy vinh hoa phú quý, đổi lấy che chở. Ngươi cũng
chưa từng hỏi ta có thích sống những ngày thoải mái sung sướng hay
không, có lẽ ta lại thích những ngày lục đục sát phạt này thì sao?”
Chu Vân Sinh sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Tây Lương Mạt sẽ nói vậy, hắn
không nhịn được phải ngắt lời nàng: “Tiểu tiểu thư, nếu ngươi không
thích Vân Sinh, Vân Sinh nhất định sẽ không cưỡng ép, nhưng Vân Sinh xin ngươi đừng tự hạ thấp mình.”
Tây Lương Mạt thản nhiên nhếch khóe môi: “Đó là vì Vân Sinh ngươi quá để
mắt đến ta, huống hồ, có lẽ cả đời ta cũng không thể cho ai một đứa trẻ, khi còn trẻ ta từng quỳ trong tuyết quá lâu, hàn khí nhập cung, ban đầu căn cơ bị tổn hại rất nặng, thậm chí y sĩ từng nói có lẽ ta không sống
quá hai mươi tuổi, nếu không có Thiên Tuế gia, người ngươi nhìn thấy hôm nay sẽ là một người hấp hối.”
Chu Vân Sinh cắn môi nói: “Cho dù Thiên Tuế gia có ân với ngươi, chúng ta
sẽ dùng phương pháp khác để hoàn trả, không nhất định phải đi theo bên
cạnh Thiên Tuế gia.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, lắc đầu, chậm rãi nói: “Vân Sinh, ngươi vẫn không
hiểu, đi theo bên cạnh Thiên Tuế gia là ta tự nguyện, bởi vì…”
Nàng dừng một lát, ung dung nói: “Người trong lòng ta là hắn, vì thế vui
mừng âu sầu của ta đều vì hắn; người trong lòng ta là hắn, vì thế những
ngày tháng dù thoải mái thế nào cũng không phải điều ta mong muốn, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Chu Vân Sinh kinh ngạc nhìn Tây Lương Mạt, trong đôi mắt xanh lam tràn đầy
phức tạp, dường như có một vài bông tuyết nhỏ vụn bị nghiền nát, một lúc lâu sau, hắn buông tầm mắt nhẹ giọng nói: “Là Vân Sinh đường đột.”
Tây Lương Mạt lắc đầu: “Không có gì. Đúng rồi, lát nữa trở về nhớ gọi Tương Kiền tới.”
Chu Vân Sinh trở lại vẻ bình thường, gật đầu hiền hòa nói: “Vâng.”
Sau đó, Tây Lương Mạt cười cười, buộc gọn áo choàng lại, đứng dậy rời đi:
“Cảm ơn, đường tuyết trơn, cẩn thận chút, đừng để bị ngã.”
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Chu Vân Sinh nhắm mắt lại, thở ra một tiếng thật dài.
— Ông đây là đường ranh giới Vân Sinh mỹ nhân rất khổ sở —
Tây Lương Mạt trở lại Tốc Ngọc Cung, đuổi hai nha hoàn thiếp thân tới phòng bếp xem cơm và thuốc, nàng thì trở về phòng mình.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng không khỏi cười tự giễu, Tây Lương Mạt nàng
biến thành nữ chính trong truyện Quỳnh Dao từ bao giờ thế này, quên mất
nguyên tắc sợ chết, mà lại phấn đấu quên mình vì một người.
Đúng thật là, phong thủy luân chuyển không ngừng.
Tây Lương Mạt vừa mới vào tẩm điện, định mở cửa sổ thông khí, miễn cho đốt
than bí bách, dù sao than củ có tốt đến đâu cũng sẽ có khí thải.
Vừa mở được cửa sổ, quay người lại, nàng giật mình vì một bóng người tối tăm ưu nhã không biết ngồi trên giường từ lúc nào.
“A Cửu…”
Nàng bống nhiên nhớ tới đêm đó, cố gắng nhịn một bước muốn lùi theo bản
năng, ổn định nhịp tim, nhìn người ngồi bên giường: “Sao ngươi lại tới
đây?”
Đôi mắt âm mị của Bách Lý Thanh không nhìn ra sâu cạn, chỉ mỉa mai nhếch
môi: “Nếu ta không đến, có phải ngươi sẽ xa chạy cao bay với nam nhân
khác không.”
Tây Lương Mạt không ngờ, vừa rồi nhất định hắn đã ở trong rừng, có điều võ
nghệ quá cao nên bọn họ không phát hiện ra. Thế nhưng nàng càng không
ngờ là lần đầu tiên hắn đến đây không phải vì quan tâm mình, mà mở miệng là âm dương quái khí, vì thế nàng cười lạnh một tiếng: “Thì sao? Bên
cạnh Thiên Tuế gia không thiếu mỹ nhân, mỹ nhân trong thiên hạ ngươi
muốn kiểu nào có kiểu đó, thiếu một mình ta ngươi cũng không để ý, không phải sao?”
Dứt lời, nàng đứng dậy đi về phía ngoài điện, Bách Lý Thanh chưa từng nghĩ
tới nàng nói đi là đi, hắn đứng dậy vươn một tay bắt lấy Tây Lương Mạt
kéo mạnh lại, đặt nàng lên tường, vây nàng ở giữa chính mình và bức
tường, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt hung dữ nói: “Ngươi không được đi
đâu hết, ngươi không muốn nhìn thấy ta đến vậy sao!”
Tây Lương Mạt học hắn, mỉa mai nhếch môi: “Thiên Tuế gia không muốn nhìn
thấy ta mới đúng, năm ngày không lộ mặt lấy một lần, vừa xuất hiện đã
định dùng sức mạnh, tối đó nếm thử mùi nên nghiện rồi phải không?”
Cho dù biết ngày ấy hắn nhập ma, không thể khống chế chính mình, Tây Lương Mạt vẫn không nhịn được muốn hắn đau đớn.
Sắc mặt Bách Lý Thanh tái nhợt, hắn nhìn nàng, trong đôi mắt nặng nề bốc lên rất nhiều tâm tình, là hối hận, là đau xót, là…
Hắn nhắm mắt lại, cúi đầu nói: “Nha đầu, đừng như vậy.”
Giọng nói hắn không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, cũng không phải âm u, mà là… mệt mỏi và bất đắc dĩ.
Chỉ một câu này đủ khiến sự căm tức vì năm này lạnh nhạt của hắn trong lòng Tây Lương Mạt thoáng chốc băng tan tuyết lở, hóa thành một vũng nước.