Cửa khoang thuyền vừa mở ra một làn gió biển lạnh lẽo lập tức ùa vào, nàng nheo mắt lại, cảm nhận gió mát ập đến mang theo hơi thở ẩm ướt của biển.
Gió lùa vào khoang thuyền thoáng chốc thổi tan hơi thở hoan ái ái muội.
Cũng khiến Tây Lương Mạt lấy lại bình tĩnh sau cảm giác tứ chi hoảng hốt, dư âm của cuộc triền miên nhiệt liệt.
Nàng nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa lạnh nhạt, ngày hôm nay mới chỉ là khởi đầu thôi.
Khi Tây Lương Mạt mở mắt ra lần nữa đã hoàn toàn trở về dáng dấp thường ngày, nàng nhìn quanh, phát hiện hai gã thủ vệ đeo mặt nạ vốn trông giữ bên ngoài đã không thấy đâu, điều này đồng nghĩa là chủ nhân của hai gã thủ vệ đeo mặt nạ, người đàn ông ngủ cùng nàng một đêm có lẽ đang có chuyện quan trọng khác cần làm.
Mà lúc này, xung quanh khoang thuyền chỉ có một đám thành viên có vẻ không phải thành viên trung tâm của tổ chức hải tặc này đang đi tới đi lui, vừa làm việc vừa liếc nàng bằng ánh mắt quỷ dị – dù sao bây giờ nàng còn đang mặc nam trang, mà từ phản ứng của đám hải tặc có thể thấy vị Hải Quỷ Vương này rất ít sủng hạnh người khác, hoặc nên nói là – rất ít sủng hạnh nam nhân.
Ừm, có lẽ nàng nên cảm thấy vui vẻ vì điều đó chăng?
Tây Lương Mạt cười cười tự giễu.
Có điều hiện nay nếu chính chủ không có ở đây, gian phòng của hắn hoàn toàn thuộc về nàng, vậy thì hiện giờ điều nàng nên làm không phải đứng đây hối hận, mà nên… lung tung tìm đầu mối mới đúng!
Tây Lương Mạt nhướng mày, thản nhiên xoay người về phòng dưới ánh mắt của đám hải tặc cao to, không chút khách khí sập cửa lại, bắt đầu… lung tung đồ đạc!
Hơn nửa canh giờ sau, Tây Lương Mạt nhìn bốn phía không khỏi buồn bực, đầu mối có giá trị trong phòng này quá ít, gần như không có gì!
Ngoại trừ một ít đồ trang trí, và một số bản vẽ nàng xem không hiểu, nhưng theo nàng đánh giá thì chỉ là bản đồ vị trí của một số hải đảo, thế nên nàng không để trong lòng, thỉnh thoảng tìm được ít sách thì hầu hết có liên quan đến hàng hải.
Tây Lương Mạt vừa tìm vừa âm thầm thở dài, nhìn có vẻ làm hải tặc cũng là một công việc cần có kỹ năng.
Lục lọi một lúc lâu không có kết quả gì, Tây Lương Mạt ngồi xuống định nghỉ một lát, lại cảm thấy có lẽ mình bị cuộc chơi mãnh liệt đêm qua làm cho mụ mị đầu óc rồi, nếu có thứ gì quan trọng làm sao có thể để ở nơi dễ thấy được.
Nàng lập tức nằm sấp xuống, dựa theo phương pháp học được từ quỷ quân, sờ từng chỗ gập ghềnh của sàn nhà và vách tường, thỉnh thoảng lại gõ nhẹ vài cái.
Sờ soạng một lúc lâu, quả nhiên lần này không khiến nàng thất vọng, nàng rất nhanh tìm được một chỗ trơn nhẵn khác thường ở nơi mặt đất nối tiếp với bờ tường bên dưới tấm da bạch hổ, nếu không thường xuyên di chuyển và sờ vào những nơi này thì không thể trơn nhẵn khác thường đến thế.
Hơn nữa tiếng gõ hơi vang chứng tỏ phía dưới nhất định là rỗng.
Tây Lương Mạt đang suy nghĩ phải mở ra thế nào thì một làn gió lạnh từ phía sau luồn tới.
Nàng phản ứng cực nhanh nằm sấp xuống, không quay đầu lại mà làm ra vẻ đang duỗi người.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Giọng nói âm u lạnh như biển vang lên từ phía cửa.
Tây Lương Mạt xoay người lại, nhìn bóng người cao gầy đứng cạnh cửa, lười biếng cười: “Chờ ngài chứ làm gì.”
“Chờ ta? Chờ ta làm gì?” Hải Quỷ Vương đeo mặt nạ đi đến, giọng nói lạnh như băng, hơi thở nguy hiểm tỏa ra trên người khiến người ta e ngại.
Bên cạnh là mấy tên hải tặc cao lớn, nhìn đã biết là có địa vị.
Đám hải tặc vừa nhìn thấy Tây Lương Mạt ánh mắt liền sáng rực lên, bọn họ chơi nữ nhân đã quen, làm sao có thể không nhận ra mỹ nhân nằm trên tấm da bạch hổ là một nữ tử eo thon chân dài?
Huống hồ tóc Tây Lương Mạt không buộc cao mà chỉ buộc hờ hững phía sau lưng, quần áo hơi mỏng bao quanh lồng ngực đẫy đà, mặt mày có chút lạnh lạnh.
Ánh mắt gần như tham lam làm cho không khí có thêm cảm giác dâm ô mà những nữ tử thường sợ hãi, thế nhưng hiển nhiên Tây Lương Mạt không ở trong phạm vi này, nàng chậm rãi ngồi dậy, nghiêm trang nói: “Chờ ngươi làm ta, đáp án này thế nào?”
Hải Quỷ Vương đang định ngồi xuống, Tây Lương Mạt vừa nói khiến hắn bỗng khựng lại, ngay cả đám hải tặc cao lớn cũng há hốc mồm, sau đó bỗng nhiên dùng ánh mắt quái dị nhìn Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ừm, xem ra Hải Quỷ Vương đại nhân không thích đáp án này lắm, yên tâm, ta cũng không phóng đãng đến mức như thế, đêm qua công lực của ngài không tệ, hôm nay ta đã rất thỏa mãn rồi.”
Sắc mặt Hải Quỷ Vương biến đổi khó lường: “…”
Đám hải tặc nhìn vương của mình bằng ánh mắt kính nể, đồng thời cũng kính nể nhìn mỹ nhân trước mặt.
Vì sao nữ nhân này có thể nghiêm trang thảo luận vấn đề đó?
Tây Lương Mạt nhìn ánh mắt cổ quái của bọn họ, tiếp tục ung dung bình thản nói: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi định làm gì người của chúng ta thôi.”
Hải Quỷ Vương lạnh nhạt nhìn nàng một lát rồi mới nói: “Mục đích các người tới Tây Địch không đơn thuần.”
Nhưng sau đó, hắn nghẹn lại không nói tiếp khi nhìn thấy vẻ mặt của Tây Lương Mạt – “Ừ, ừ, mục đích của chúng ta đương nhiên không đơn thuần, mau mau mau, mau hỏi chúng ta tới để làm gì đi”.
Tây Lương Mạt đợi một lúc lâu không thấy Hải Quỷ Vương hỏi mình, ra vẻ thất vọng nói:”Ai nha, sao ngài không hỏi tiếp, thật ra điều ta muốn nói là mục đích chúng ta tới đây thật sự không thuần khiết, chúng ta không tới để buôn bán, cũng không tới để trộm trân châu, ta dẫn người tới để bắt tiểu quan bỏ trốn.”
Đám hải tặc vô cùng kinh ngạc: “Tiểu quan bỏ trốn?”
Hải Quỷ Vương: “…”
Tây Lương Mạt gật đầu, dáng vẻ ngạo mạn, chậm rãi nói: “Bản phu nhân là phú hộ Thiên Triều, trước kia cha mẹ ta xuất thân giặc cỏ, cất giấu được không ít tài sản, sau khi rửa tay chậu vàng lại chỉ có một mình ta, vì vậy bèn kén người ở rể, ai ngờ tên quỷ đoản mệnh kia bề ngoài thì chim sa cá lặn thế nhưng không chịu nổi phú quý như vậy, chẳng bao lâu đã nghẻo, bản phu nhân trước nay là người trọng tình trọng nghĩa, nhớ tình bạn cũ, sinh con trai cho hắn xong bèn tìm một tiểu quan bề ngoài giống hắn về hầu hạ, cũng để con trai nhớ được lão cha đoản mệnh của mình mặt mũi thế nào, không ngờ tiểu quan kia lại dám ôm tiền tài mà bản phu nhân cho hắn để chạy trốn, bản phu nhân tốt xấu gì cũng là gia chủ nhà giàu một phương, còn từng theo cha đao kiếm liếm máu, sao có thể chịu nổi nỗi nhục này, cho nên mới dẫn người tới đây bắt bớ.”
Đám hải tặc nghe mà vạn phần kinh ngạc nhìn nữ tử “truyền kỳ” trước mặt, không ngờ con dê béo mà bọn họ tùy tiện bắt được lại có câu chuyện thế này.
Có điều nghe nữ tử nói vậy, cộng thêm tác phong “phóng khoáng” thì câu chuyện hẳn là có vài phần chân thực.
Đám hải tặc kính nể nhất kẻ mạnh, tuy coi nữ nhân như vật sở hữu nhưng trong hải tặc Tây Địch cũng có không ít nữ tử bừa bãi, cho nên không có gì là lạ, ai có bản lĩnh kẻ đó ngồi trên đỉnh núi, đó là quy củ của đạo tặc.
Vì vậy đám hải tặc sinh ra vài phần kính nể với Tây Lương Mạt, đều tò mỏ hỏi: “Không biết phu nhân phát hiện tên tiểu quan bỏ trốn kia đang ở đâu?”
Tây Lương Mạt ngồi khoanh chân cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên đã phát hiện ra, hắn trốn ở một trong những đảo Tây Địch này, bất kể hắn trốn ở đâu, bản phu nhân chỉ tôn thờ một câu.”
“Câu gì?” Đám hải tặc đồng thanh hỏi.
Tây Lương Mạt giơ một ngón tay, tàn bạo nói: “Nợ lão nương thì phải trả, nuốt cái gì của lão nương phải nôn ra, chờ lão nương bắt được hắn, nhất định khiến hoa cúc của hắn nở hoa, chết đi sống lại!”
Đám hải tặc khựng lại rồi đồng loạt cười to: “Ha ha ha… sảng khoái, sảng khoái…. Phu nhân nói phải, quả nhiên là một người sảng khoái!”
Tây Lương Mạt cười cười, không chút khiêm tốn nói: “Các vị hảo hán quá khen, nếu chư vị hảo hán có thể giúp ta bắt được tên tiểu quan kia, bản phu nhân nhất định sẽ tạ ơn bằng ngàn lượng vàng.”
Đạo tặc tham tiền, ngàn lượng vàng là số lượng mà bọn họ phải đánh cướp vài chiếc thương thuyền mới có được, hôm nay nghe nói vậy người người sáng mắt: “A, phu nhân nói thật chứ?”
Tây Lương Mạt gật đầu: “Đương nhiên là thật!”
Đám đạo tặc nhất thời nhiệt huyết sôi trào, đều nói: “Tốt, vậy mời phu nhân vẽ bức họa của người này, nếu hắn thật sự chạy trốn tới hải đảo của chúng ta, lẩn giữa các huynh đệ hải tặc, chúng ta nhất định có thể giúp ngươi tìm ra hắn!”
Tây Lương Mạt hơi kỳ quái nói: “Thế nhưng chưa nói đến ở đây quá nhiều hải đảo, phe phái hải tặc cũng nhiều, chư vị làm thế nào nhất định tìm ra được?”
Một gã hải tặc cao lớn râu đỏ xồm xoàm, đầu bóng lưỡng cười ha hả, nhìn về phía Hải Quỷ Vương luôn ngồi phía trên không nói gì, vừa đắc ý vừa tự kiêu nói: “Hừ, phu nhân không biết đấy thôi, thứ gọi là Hải Quỷ chính là đạo, Hải Quỷ Vương chính là đạo của hải tặc, là vua của hải tặc, vương của chúng ta đã thống nhất các đảo từ lâu rồi, đám ngu xuẩn đó chỉ là một đám thua cuộc, ngoan ngoãn nghe lời từ lâu, chỉ cần vương nói một câu, có bức họa của ngài, chỗ nào mà không tìm được người!”
Tây Lương Mạt nghe vậy trong lòng thầm giật mình, không ngờ đám hải tặc này đã kết thành đồng minh rồi sao!
Sau đó nàng nhìn về phía Hải Quỷ Vương, thấy Hải Quỷ Vương kia luôn lạnh lùng dùng ánh mắt âm u nhìn nàng, nhưng không nói gì, chỉ dùng tư thế nhã nhặn uống rượu trên tay.
“Vương, ngài xem, nếu chúng ta giúp vị phu nhân này tìm được tên tiểu quan kia sẽ có ngàn lượng vàng, việc này thoải mái hơn cướp thuyền nhiều!” Gã hải tặc râu đỏ hưng phấn nhìn về phía Hải Quỷ Vương, lớn tiếng nói.
Hải Qủy Vương lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta, sau đó ánh mắt hướng về phía Tây Lương Mạt, chậm rãi nói: “Thật không, nhưng bản vương cảm thấy có một biện pháp nhanh hơn tốt hơn để có được ngàn lượng vàng này, hoặc phải nói là có được càng nhiều hơn.”
“Sao?” Đám hải tặc vừa hưng phấn vừa tò mò.
Tây Lương Mạt cảm nhận được ánh mắt của Hải Quỷ Vương chỉ thấy trên người lạnh toát, có một dự cảm không được tốt lắm.
Hải Quỷ Vương nhìn Tây Lương Mạt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: “Nếu bản vương giữ vị phu nhân này lại đây, bắt nàng truyền tin về nhà, sai người hầu nhà nàng cầm số tiền lớn tới chuộc người không phải nhanh hơn sao, hoặc là bản vương trực tiếp giữ vị phu nhân này làm của riêng, nàng là người của bản vương, tất cả của nàng cũng là của bản vương, không phải sao?”
Đám hải tặc xung quanh nghe vậy nhất thời bừng tỉnh, đều hưng phấn nói: “Quả nhiên là diệu kế, đại vương anh minh.”
Rồi quay đầu dùng ánh mắt quái dị không có ý tốt nhìn Tây Lương Mạt.
“Nếu phu nhân theo vương của chúng ta nói không cừng sẽ chẳng cần tên tiểu quan kia nữa đâu.”
“Đúng vậy, không phải phu nhân cũng cảm thấy đêm qua vương khiến ngài rất sảng khoái đấy sao.”
“Ha ha, đúng thế, đúng thế…”
Tây Lương Mạt thầm bực trong lòng, thế cục tốt đẹp bỗng chốc bị phá, nàng đột nhiên có ý tưởng mới, cười cười nói: “Đây cũng coi như một biện pháp tốt, có điều…”
Hải Quỷ Vương liếc nhìn mỹ nhân bên dưới, đáy mắt có vẻ hoài nghi, nàng lại có chiêu trò gì mới!
Tây Lương Mạt chậm rãi vỗ vạt áo, rồi lại vuốt tóc mai, nở nụ cười quyến rũ nói: “Ừm, ta cảm thấy trình độ giường chiếu của Hải Quỷ Vương tuy rằng tốt, nhưng ta nghĩ các vị ở đây hôm nay chắc cũng không kém đâu.”
Từ năm bị người nào đó dùng những từ ngữ vô liêm sỉ không gới hạn dạy dỗ, đối với việc này Tây Lương Mạt có thể nói ra mà mặt không biến sắc, tim không đập nhanh.
Loại ngôn ngữ ám chỉ và tư thế mập mờ này vừa xuất hiện, bầu không khí lập tức đổi mùi vị.
Đám hải tặc xung quanh nhìn nhau, tuy không lập tức vồ tới hô to “ông đây trên giường là đệ nhất”, nhưng vẻ mặt bọn họ đã đầy mờ ám và rục rịch.
“Choang!” Không biết tiếng của thứ gì rơi xuống đất khiến đám hải tặc đồng loạt hoảng sợ, sau đó nhìn về phía vương ngồi bên trên, thấy toàn thân hắn tỏa ra khí tức lạnh lẽo dị thường, giống như ma quỷ đang lẩn trốn dưới đáy biển sắp thoát ra bất cứ lúc nào, kéo tất cả những sinh vật còn sống xuống đáy biển.
Vì thế mọi người đồng loạt rùng mình một cái!
Bọn họ lại dám mơ tưởng nữ nhân mà vương từng dùng, vương của bọn họ rất ít động nữ sắc, tuy thỉnh thoảng cũng có người bị tuyên triệu vào hầu hạ nhưng không nhiều.
Vương của bọn họ là người soi mói, vậy mà đêm qua đã lâm hạnh phu nhân này, động tĩnh còn không nhỏ, hẳn là phải có chỗ hơn người.
Mà thủ đoạn của vương… đám hải tặc đồng loạt rùng mình lần thứ hai.
Bọn họ đã từng được chứng kiến!
Thấy đám hải tặc ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía mình nữa, Tây Lương Mạt không thật vọng, chỉ vẫn cười cợt nhìn về phía vương, khiêu khích nói: “Làm sao vậy, Hải Quỷ Vương, ngươi đang sợ thuộc hạ của ngươi giỏi hơn ngươi đấy à?”
Lời nói khiêu khích thốt lên lập tức khiến đám hải tặc đều thầm kêu không xong, nữ nhân này đúng là… không biết sống chết, nhưng ngàn lần đừng kéo theo bọn họ!
Hải Quỷ Vương không có vẻ tức giận, trên người vẫn là hơi thở lạnh lẽo như trước, chỉ lạnh nhạt khoát tay: “Các ngươi ra ngoài đi;”
Đám hải tặc vội vàng cúi đầu lùi ra ngoài.
Tuy bọn họ rất thèm muốn Tây Lương Mạt, hơn nữa có nhiều người cao to vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn hơn Hải Quỷ Vương rất nhiều, thế nhưng trước mặt Hải Quỷ Vương người nào người nấy giống như cháu nội, chỉ dám len lén liếc một cái rồi vội vàng đi ra.
“Chậc, vương, sao ngài lại đuổi bọn họ ra ngoài?” Tây Lương Mạt lười biếng một tay chống má, một tay đặt lên đầu gối, cười cười nhìn về phía Hải Quỷ Vương.
Hải Quỷ Vương buông tầm mắt, dùng nắm đấm nâng cằm nàng: “Nếu ta không để bọn họ đi, có lẽ chẳng bao lâu đám người này sẽ quỳ dưới gấu váy của ngươi, trở thành thần tử dưới váy ngươi, trở mặt đối phó bản vương, phải không?”
Tây Lương Mạt cười khẽ, một tay chậm rãi gãi lòng bàn tay hắn: “Ai nha, ngài nhạy cảm quá rồi đấy, có điều ngài muốn hỏi ta cái gì ta đều nói, không giấu diếm chút nào, nay đến lượt ta hỏi ngài một số việc, được không?”
Vẻ mặt nàng mang theo một sự quyến rũ kỳ lạ, khiến Hải Quỷ Vương không tự chủ được nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Tây Lương Mạt thản nhiên dịu dàng nói: “Ta muốn hỏi là ngài lên làm vương của hải tặc phải chăng vì bất đắc dĩ?”
“Ừ.” Hải Quỷ Vương lạnh nhạt đáp.
“Ta nghĩ nhất định ngài có một xuất thân rất cao quý, còn có đầy đủ tri thức hàng hải, nếu không làm sao có thể làm vương của hải tặc được.” Tây Lương Mạt tiếp tục nhẹ nhàng nói.
“Vì sao lại cho là vậy?” Hải Quỷ Vương lạnh nhạt nhìn nàng.
Bàn tay Tây Lương Mạt lướt qua bàn tay của Hải Quỷ Vương trên cằm mình, chậm rãi vuốt về phía ống tay áo hắn như dụ dỗ, xoa nhẹ: “Gấm Mặc Vân trăm lượng vàng một thước, thêu hoa văn chìm, nhìn như tấm áo choàng đen bình thường thật ra là thứ bất phàm, nếu là người bình thường ai lại có tiền tài và thẩm mỹ như vậy?”
Hoa văn chìm là một loại hoa văn rất khó thêu, một tú nương với kỹ năng vô cùng tốt phải cần nửa tháng mới thêu xong một chiếc áo ngoài.
Bàn tay Hải Quỷ Vương khựng lại, sau đó lặng lẽ thu về, cúi đầu nhìn xuống nàng từ trên cao.
Tây Lương Mạt cười quyến rũ: “Ừm, cả bản đồ biển, sách hàng hải này nữa, tuy rằng ta đọc không hiểu nội dung nhưng cũng biết đó là bản đơn cực hiếm, trong đó có một quyển thiên hải kinh văn, có người nói là bản đơn trân quý mà A Nan đại sư để lại khi vượt biển Tây, ghi chép những dòng hai lưu, các loại gió trên hành trình tìm miền đất phía Tây, lại nghe nói Hải Minh Vương xuất quỷ nhập thần mà ngài đối đầu giỏi về hải chiến là nhờ công lao của bản kinh văn này, chỉ không biết vì sao hiện giờ quyển sách này lại ở chỗ ngài, đối với nghi vấn này ta chỉ có thể nghĩ đến một đáp án.”
Hải Quỷ Vương cúi đầu nhìn nàng, giọng nói lành lạnh: “À, nghĩ đến cái gì?”
Tây Lương Mạt lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Ta chỉ có thể nghĩ đến Minh chính là u minh, vua của u minh, mà Hải Quỷ Vương ngoại trừ là vương của hải tặc, vương của quỷ biển, cũng có cùng một ý nghĩa với vương của u minh, cho nên, Hải Minh Vương chính là Hải Quỷ Vương, không biết ta nói có đúng không?”
Tây Lương Mạt vừa dứt lời đã bị người ta nắm cằm một lần nữa, nâng mặt lên, gần như bị ép đứng dậy, đối diện với một gương mặt phóng đại đẹp đến yêu dị, khiến người ta hít thở không thông.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, gần như môi đối môi nói từng chữ: “Bản vương nói, nữ nhân quá thông minh thật sự khiến người ta chán ghét, chán ghét đến mức khiến người ta muốn làm cho nàng không nói được gì khác ngoại trừ rên rỉ, hoặc là…”
“Hoặc là cái gì?” Tây Lương Mạt yên lặng nhìn gương mặt nửa quen thuộc nửa xa lạ kia, hoàn toàn trùng hợp với gương mặt ở sâu trong ký ức, chỉ có một điều duy nhất không giống là trên trán hắn có một dấu vết dữ tợn, tuy hôm nay chỉ còn lại một vệt mờ nhỏ nhưng vẫn có thể biết được vết thương trước kia đáng sợ cỡ nào.
Hắn cúi đầu, gần như thô bạo hôn lên môi nàng, một tay thô lỗ xé quần nàng, sờ soạng giữa hai chân nàng một lúc, cảm thấy trên tay hơi ướt át hắn mới dừng lại, thô lỗ đụng bản thân mình vào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoặc là… chết, nha đầu phóng đãng nhà ngươi!”
Tây Lương Mạt cắn môi hắn, cười khẽ: “Rất nhiều năm trước có người cũng từng nói với ta như thế đấy.”
Nàng nhắm mắt lại, cười phóng đãng, cuốn chặt lấy vòng eo hắn.
Cười mà trong lòng hắn… run rẩy.
— Ông đây là đường ranh giới —
Trong bóng tối có tiếng ai nói nhỏ hòa lẫn với tiếng sóng biển.
“Gia, ngài xem chuyện này phải làm sao bây giờ, phu nhân tìm tới tận đây rồi.”
Giọng nói âm u lạnh lẽo của người trong bóng tối vang lên: “Vậy ngươi nói cho ta biết nên nói cái gì, nói thế nào?”