Sau khi giải thích cho Tiêu lão phu nhân một hồi, Ninh Tĩnh cùng Mẫn Mẫn trở lại tư phòng nghỉ ngơi. Ngồi trên nhuyễn tháp, Ninh Tĩnh được Minh Lan xoa bóp bả vai cùng chân, còn Mẫn Mẫn thì lui xuống chuẩn bị trà an thần cho nàng như mọi lần. Nhớ lại khi nãy ở chùa, Ninh Tĩnh cùng Mẫn Mẫn dường như hết cách, chỉ còn có thể vào xin trụ trì tá túc đỡ một đêm, không ngờ lúc ấy Hướng Viễn lại vô tình xuất hiện ra tay cứu giúp. Hướng Viễn vừa từ trấn bên cạnh trở về, đi qua đoạn đường này nên gặp phải Ninh Tĩnh, biết nàng đang gặp khó khăn, không nghĩ ngợi cho nàng nương nhờ xe ngựa của hắn để về Tiêu phủ. Để tránh ai đó nhìn thấy lại dị nghị, Hướng Viễn nhường lại xe cho nàng và Mẫn Mẫn ngồi vào trong, bản thân thì ra phía trước ngồi cùng xa phu, sau đó về đến gần Tiêu phủ thì hắn dừng xe, cho nàng tự đi bộ trở về, khi nãy kể chuyện cho Tiêu lão phu nhân, nàng cũng không nhắc đến Hướng Viễn là người giúp đỡ, chỉ nói gặp được quý nhân, thấy nàng khó khăn thì ra tay cứu giúp, chỉ vậy thôi.
"Tiểu thư, người uống trà đi, cả ngày hôm nay mệt nỏi cùng phiền muộn rồi.", Mẫn Mẫn tiến đến dâng trà cho Ninh Tĩnh, nhìn vẻ mặt uể oải của tiểu thư, có lẽ hôm nay nàng đã chịu khổ không ít. Cùng với trà an thần này, lát nữa nhắc nhở tiểu thư đi ngủ sớm, như vậy mới không tổn hại sức khoẻ.
Như chợt nhớ đến điều gì đó, Ninh Tĩnh ngồi thẳng dậy, nhận thấy hình như có điều gì đó không đúng lắm, lại không thể nhận ra ngay là gì. Chỉ từ lúc Mẫn Mẫn tiến lên dâng trà, nàng mới thật sự nhận ra điều mình đang vướng mắc là gì. Đúng rồi, khi nãy Ninh Tĩnh trở về, trong sảnh chính chỉ có mỗi Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Ngọc, vậy thì Tiêu Chấn đâu? Hắn vẫn chưa hồi phủ sao? Không đúng, hắn dù tham việc đến mức nào cũng phải biết canh chỉnh giờ giấc hợp lý để trở về., dạo này ở cửa hiệu cũng không có vấn đề gì khiến hắn phải bận rộn nán lại qua đêm, hơn nữa nếu hắn không hồi phủ cũng sẽ có Minh Lan bẩm báo với nàng, vậy chỉ có thể là hắn đã trở về rồi, vậy thì khi nãy hắn ở đâu? Hắn có biết nàng hôm nay gặp chuyện hay không? Nếu biết, hắn có quan tâm, lo lắng cho nàng hay không? Tâm tình Ninh Tĩnh chợt kích động, nàng xoay đầu hướng mắt nhìn Minh Lan phía sau, hôm nay nha hoàn này ở phủ cả ngày, chắc chắn phải biết chút ít tin tức.
"Minh Lan, thiếu gia đâu?", nàng hỏi thẳng.
Minh Lan ấp úng không biết trả lời thế nào khi nghe tiểu thư hỏi về thiếu gia. Khi nãy trước khi Tiêu Chấn lên ngựa đi tìm Ninh Tĩnh đã dặn dò nếu trong lúc hắn rời đi nàng có trở về thì tuyệt đối không được cho nàng biết hắn đi tìm nàng, sợ nàng càng thêm lo lắng không yên, phải để nàng nghỉ ngơi chu đáo. Ngay cả Tiêu lão phu nhân cũng không có ý kiến gì, nha hoàn bọn họ chỉ có thể nhất mực tuân theo, bây giờ tiểu thư hỏi, nàng trả lời không được mà không trả lời cũng không xong.
Nhận thấy vẻ mặt khó nói này của Minh Lan, Ninh Tĩnh liền biết nàng ấy có điều giấu diếm nàng. Kéo tay Minh Lan đi về phía trước đối diện với mình, Ninh Tĩnh thấp giọng hỏi lại một lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc cùng khẩn trương vô cùng. Minh Lan là nha hoàn ở Tiêu phủ đã lâu, lại khéo léo hiểu chuyện, nếu đã khiến nàng ấp úng như thế, nhất định là có vấn đề gì đó rồi, mà hơn nữa còn là liên quan đến Tiêu Chấn.
"Minh Lan, thành thật nói cho ta biết, có chuyện gì?"
Minh Lan biết bản thân không thể giấu diếm được nữa, bèn quỳ gối xuống đất, thành thật bẩm báo về việc Tiêu Chấn lo lắng không yên khi thấy nàng trời đã tối vẫn chưa hồi phủ, bỏ qua lời khuyên nhủ của Tiêu lão phu nhân, nhất quyết cùng A Tài cưỡi ngựa đi tìm nàng trong đêm.
Ninh Tĩnh sững người, đoạn đường từ Tiêu phủ đến chùa khá xa, còn là gập ghềnh khó đi, hơn nữa ở Nam Cương không giống kinh thành, trời đất rộng lớn lại hoang cảnh nhiều, dù cho có là người quen thuộc địa hình nhưng trong đêm tối cưỡi ngựa như vậy cũng rất nguy hiểm. Lòng nàng lộp bộp vài tiếng, sắc mặt càng lúc càng tệ hơn, cuối cùng ra lệnh cho Mẫn Mẫn lập tức đi dò hỏi tin tức thế nào.
"Mẫn Mẫn, mau đi nghe ngóng xem thiếu gia đã hồi phủ hay chưa?"
Mẫn Mẫn nghe Minh Lan bẩm báo cũng cảm thấy việc này không ổn, nghe lệnh Ninh Tĩnh vội vàng chạy ra khỏi viện đi tìm hiểu. Mãi một lúc sau nàng mới trở về, nét mặt hoà hoãn hơn, lại có ý cười nhẹ, xem ra là đã nghe được tin tức tốt lành. Mẫn Mẫn nhún người hành lễ một cái, biết tiểu thư đang gấp gáp, thấp thỏm chờ đợi, không kéo dài nữa, vội vàng bẩm báo.
"Tiểu thư, thiếu gia một khắc trước đã trở về, hiện giờ đang ở thư phòng nghỉ ngơi."
Ninh Tĩnh nghe xong thầm thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đặt lên ngực vuốt ve vài cái, cũng may hắn đã trở về, nghe Minh Lan nói việc hắn đi tìm nàng khiến nàng lo lắng vô cùng. Mặc kệ bản thân mệt mỏi thế nào, trước đó có mâu thuẫn, lạnh nhạt với hắn ra sao, hiện tại bây giờ nàng chỉ muốn gặp hắn thôi. Ninh Tĩnh đứng thẳng người, chỉnh trang lại xiêm y của mình, cuối cùng bước chân nhanh lẹ rời khỏi tư phòng, Mẫn Mẫn thấy vậy cũng hối hả, vội chạy theo sau.
Dừng lại trước cửa thư phòng, Ninh Tĩnh thấy A Tài đang chờ hầu bên ngoài, gia đinh thân cận của Tiêu Chấn thấy nàng, nhanh chân chạy đến hành lễ.
"Thiếu gia ở trong thư phòng, ta vào gặp chàng một chút."
Nhưng Ninh Tĩnh chưa kịp cất bước đã bị A Tài thẳng thừng ngăn lại, vẻ mặt khó xử nhìn nhìn nàng, gượng cười lên tiếng.
"Phu nhân, thiếu gia hiện tại không muốn gặp ai, người nói người mệt mỏi vô cùng, muốn được nghỉ ngơi.", A Tài nhớ lại lời dặn trước khi vào phòng của Tiêu Chấn, bất cứ ai cũng không gặp, nếu có người tìm đến, tìm đại một lý do hợp lý rồi từ chối không gặp, vậy đó, hắn chỉ làm theo lệnh thôi, ngàn vạn lần phu nhân đừng trách mắng hắn nha!
Ninh Tĩnh thở dài, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía cửa thư phòng của Tiêu Chấn, lại thấy A Tài nơm nớp lo sợ từ chối nàng, nàng cũng đã hiểu tâm ý của Tiêu Chấn.
"Thiếu gia không bị thương chứ?", Ninh Tĩnh hỏi thêm.
"Bẩm phu nhân, thiếu gia chỉ vì cưỡi ngựa một lúc lâu nên có chút mệt mỏi thôi ạ."
"Vậy ngươi nhớ chăm sóc cho thiếu gia thật tốt, ta trở về trước, nếu chàng ấy có vấn đề gì, lập tức đến bẩm báo với ta."
Ninh Tĩnh dặn dò một phen rồi xoay người trở về phòng, trên đường đi nàng im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn bước chân lặng lẽ của mình, tâm trạng không vui, lại mang theo sự đau lòng khó diễn tả.
"Tiểu thư, thiếu gia giận người sao?", Mẫn Mẫn lắm lời hỏi một câu, tiểu thư gặp chuyện thiếu gia liền đi tìm, rõ ràng là quan tâm lo lắng cho tiểu thư, hơn nữa Tiêu Chấn chỉ mới hồi phủ, tiểu thư liền đến gặp thì từ chối ngay, lấy lý do mệt mỏi không muốn tiếp, cuối cùng là sao đây? Tiểu thư cùng thiếu gia, hai người như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.
"Có lẽ vậy, mà cũng không phải vậy...", Ninh Tĩnh đáp một câu khó hiểu, giọng điệu buồn bã, sắc mặt trầm tư, nàng cũng không biết cuối cùng giữa nàng và hắn là thế nào? Nếu trong lòng hắn có nàng, hắn lo cho nàng, hắn đi tìm nàng, không phải khi nàng đến thư phòng hẳn là nên cho nàng vào trong, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nàng một phen, xác nhận nàng an toàn không bị thương tổn đi? Còn nếu chỉ là vì nghĩa vụ và trách nhiệm của một phu quân, chỉ cần bề ngoài tỏ vẻ lo lắng một chút, ra lệnh sai gia đinh đi tìm nàng, chỉ cần ở phủ đợi tin thôi, nhưng đằng này hắn lại đích thân đi tìm, lại làm nàng khó mà hiểu được tâm tư của hắn thế nào.
"Tiểu thư, người đừng vội buồn lòng, ngày mai chúng ta lại đi tìm thiếu gia, mang cho ngài ấy chút điểm tâm, ở cửa hiệu dù sao thiếu gia cũng sẽ không thể làm người mất thể diện mà từ chối không gặp, lúc đó người nhân cơ hội hỏi han xem thế nào, vừa thể hiện sự quan tâm, cảm kích với thiếu gia vừa tìm hiểu tâm tư người, nhất cử lưỡng tiện.", Mẫn Mẫn suy nghĩ một chút, cuối cùng nghĩ ra chiêu này, nàng thấy rất ổn, không biết tiểu thư nhà nàng thì cảm thấy thế nào?
"Được, theo ý em, ngày mai em gọi ta dậy sớm một chút, ta muốn đích thân làm điểm tâm cho chàng.", Ninh Tĩnh gật đầu, thấy đề nghị này của Mẫn Mẫn không tồi, lập tức đồng ý ngay.
———
Sáng sớm hôm sau, Ninh Tĩnh quả thật dậy sớm hơn mọi ngày, còn không để tâm đến mấy lời khuyên nhủ của nha hoàn, tự tay vào bếp làm ít bánh hoa quế cho Tiêu Chấn. Sau khi chuẩn bị điểm tâm cùng tô trang điểm phấn, thay y phục xong xuôi, nàng cùng Mẫn Mẫn xuất phủ, cầm trên tay lồng thức ăn nhỏ bằng gỗ đựng dĩa bánh tâm huyết của nàng, Ninh Tĩnh được Mẫn Mẫn dìu tay, sải bước trên con phố chính trong thành.
Khi đến cửa hiệu, người làm bảo Tiêu Chấn đã ra ngoài bàn việc làm ăn rồi, tạm thời không có ở đây. Nhưng sau khi nàng nhờ người làm đi hỏi ý tứ của hắn thử thì hắn bảo nàng ra Phùng Khánh lâu uống trà ăn bánh đợi hắn một lúc, xong việc liền qua với nàng. Ninh Tinh gật đầu xem như đã nghe nhận lời nhắn, xoay người cùng Mẫn Mẫn đến Phùng Khánh Lâu chờ đợi.
Ninh Tĩnh là phu nhân của Tiêu Chấn, tiểu nhị nhận ra nàng, lại càng thức thời biết Tiêu Chấn là khách quen, lại ra tay hào phóng, đặc biệt tiếp đãi nàng, dẫn nàng lên lầu, sắp xếp một phòng riêng, tận tình chu đáo phục vụ nàng. Ninh Tĩnh ngồi xuống ghế, đặt lồng gỗ lên bàn, nhìn sơ qua thực đơn thì chọn tuỳ tiện vài món, nhưng hết hai món là món ăn yêu thích của Tiêu Chấn rồi, Mẫn Mẫn đứng sau lưng cười cười, phu nhân thật hiểu lòng thiếu gia nha.
Ngồi chưa nóng ghế được bao lâu, Ninh Tĩnh thì đang nhàn nhã thưởng trà, đột nhiên ở ngoài cửa phòng vang lên tiếng tranh cãi, một giọng là của tiểu nhị khách khí cùng nhún nhường giải thích, một giọng là của cô nương chua ngoa đanh đá không ngần lấn lối không chịu xuống nước thoả hiệp.
"Kỷ phu nhân, hay là tại hạ sắp xếp một phòng khác cho người?", người tiểu nhị kia lên tiếng, giọng điệu khép nép, quẫn bách, có vẻ như bị dáng vẻ chua ngoa của người kia trấn áp đến run người.
"Không, căn phòng đó vốn dĩ trước giờ luôn ưu tiên cho bổn phu nhân, hôm nay lại bắt ta phải sang phòng khác, có lý nào là vậy? Được, ta muốn xem xem, vị khách trong phòng đó là ai mà các ngươi lại hân hoan đón tiếp, không xem thể diện của Kỷ phu nhân ta ra gì này."
Nghe một lúc, Ninh Tĩnh cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, hình như đã từng tiếp xúc qua vậy, không lâu sau đó lại nghe tiếng bước chân dồn dập hướng về phía phòng của nàng, "rầm" một tiếng, cửa phòng bị lực đạo mạnh mẽ đẩy tung ra, đáng thương đập mạnh vào vách tường bên cạnh, "cót két" đến thảm hại.
Ninh Tĩnh giật cả mình, mới vừa đặt tách trà xuống hướng mắt nhìn thì không ngờ người vừa miệng lưỡi chua ngoa, âm lượng to lớn kia lại chính là người chủ nhân ngạo mạn, ra tay nặng nề với nha hoàn mà trước đó nàng đã từng gặp ở chùa, chính là chủ nhân của tiểu nha hoàn bị đạp cho ngã lăn xuống đất.
"A, thì ra là Tiêu phu nhân danh tiếng lẫy lừng trong những ngày vừa qua đây sao?"
Nhan Bách Hợp không mời mà vào, nhấc chân bước qua bệ cửa bước vào, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt khoái chí cùng nụ cười khinh bỉ nhìn Ninh Tĩnh, trong lời nói lại hàm chứa ý tứ mỉa mai, châm biếm, dường như cái "danh tiếng lẫy lừng" nàng ta vừa nhắc đến không phải là mĩ danh dùng để khen ngợi người khác, là châm chọc cùng bôi nhọ thì đúng hơn?