Hoán Thê

Chương 33: Nguyệt sự




Dạo gần đây chính là như thế, Ninh Tĩnh cùng Tiêu Chấn chưa nói được vài câu nghiêm chỉnh thì hắn đã lập tức đè nàng xuống giường, đắc ý nằm lên trên, sau đó là cuồng dã chiếm lấy. Bây giờ cũng thế, hắn mới vừa làm cho Ninh Tĩnh cảm kích được một chút việc hắn ra tay thay nàng trút giận, còn giúp nàng loại bỏ Tiểu Ly lúc nào cũng theo sát theo dõi, tâm tình dao động mới nâng lên đã bị hắn làm cho dập tắt rồi. Mạnh mẽ áp chế Ninh Tĩnh nằm trên giường, Tiêu Chấn tràn đầy ý cười nhìn nữ nhân dưới thân, hôm nay nàng mặc một bộ xiêm y màu xanh ngọc bích, đầu cài trâm ngọc, gương mặt thanh thuần được trang điểm nhẹ nhàng, lại thêm đôi mắt long lanh chớp chớp trong suốt nhìn chằm chằm hắn, Tiêu Chấn di động yết hầu, mấy ngày nay hắn ngày nào cũng muốn nàng, dù làm bao nhiêu cũng không đủ, hắn không biết là do bản thân nhu cầu quá lớn hay chính là do nàng quá quyến rũ, mà hắn thì không thể khống chế bản thân không được tâm tư dao động trước nàng. Mặc kệ là gì cũng được, hắn phải thu thập nàng trước đã. Cúi đầu phủ lên đôi môi thơm ngát của Ninh Tĩnh, ban đầu là dịu dàng nhấm nháp rồi dần dần chuyển sang mạnh mẽ chiếm đoạt, Ninh Tĩnh hôm nay chủ động hơn mọi lần, nhìn thấy Tiêu Chấn cuồng nhiệt như vậy không khỏi vui vẻ, đắc ý trong lòng, nàng đã có cách trêu đùa hắn một chút rồi, để xem Tiêu Chấn hắn có còn dám lộng hành, lúc nào cũng muốn rút hết sức lực nàng hay không? Nghĩ nghĩ, Ninh Tĩnh ngọt ngào đáp lại hành động của hắn, đôi môi hé mở chủ động nghênh đón chiếc lưỡi của hắn, hai tay nàng giơ lên ôm lấy cổ hắn siết chặt, thân người mềm mại vì nụ hôn ấy mà có phản ứng, khẽ ưỡn cong lên, nhẹ nhàng ma sát với thân thể hắn.
Tiêu Chấn trong cơn mê loạn đâu còn lý trí để nhận thấy hôm nay Ninh Tĩnh khác lạ chỗ nào đâu, chỉ cảm thấy tâm tình sung sướng không yên, nàng cuồng nhiệt như vậy, chủ động như vậy càng thôi thúc, cổ vũ hắn tấn công, hảo hảo yêu thương nàng. Tiêu Chấn nhếch môi, lưu luyến rời khỏi đôi môi mềm mại của nàng, hắn dời gương mặt anh tuấn xuống, dán chặt lên chiếc cổ thon mịn màng của nàng, như cũ tạo một ấn ký đỏ hồng ở đấy, thích thú chiêm ngưỡng những thứ trên người nàng lần lượt đều thuộc về riêng hắn. Ngay lúc Tiêu Chấn đưa tay đặt lên nơi đẫy đà của nàng, định trêu ghẹo một chút lại không ngờ bản thân chưa kịp ra tay, nữ nhân dưới thân còn bạo gan hơn cả, đánh đòn phủ đầu với hắn trước rồi.
Ninh Tĩnh đưa bàn tay nhỏ mảnh khảnh của mình lặng lẽ di chuyển đến nơi hạ thân của Tiêu Chấn, tuy đã cùng hắn trải qua vài lần thân mật nhưng vẫn là chưa quen lắm, nhưng vì kế hoạch đã định sẵn trong lòng, vì thế càng thêm dũng khí tìm đến, nhanh chóng bắt lấy, còn giở trò khiêu khích vuốt ve nơi đó làm Tiêu Chấn rùng mình, cả thân người bỗng chốc cứng đờ, hoả dục từ tận sâu nơi đáy lòng vì hành động này của nàng mà bùng cháy dữ dội, như muốn thiêu đốt cả người hắn.
"Hừm."
Tiêu Chấn thầm than nhẹ một tiếng, bộ dạng hắn rõ ràng là sảng khoái, sung sướng khi được Ninh Tĩnh nâng niu, vuốt ve "tiểu huynh đệ". Ninh Tĩnh nhìn Tiêu Chấn đê mê như vậy, tâm tình nảy lên ý định xấu, đã chơi thì phải chơi đến cùng phải không, nghĩ vậy, nàng di chuyển tay lên phía trên một chút, dùng đầu ngón tay cố tình ấn ấn vài cái, "tiểu huynh đệ" của Tiêu Chấn liền có phản ứng, co giật vài cái như là vô cùng hài lòng trước sự chăm sóc này của Ninh Tĩnh vậy.
"Tĩnh nhi."
Tiêu Chấn giọng khàn khàn thô đặc gọi Ninh Tĩnh, nhãn dục rực cháy ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp kiều diễm dưới thân, biểu hiện hôm nay của nàng làm hắn vui lòng vô cùng, nếu sau này mỗi lần hắn đến nàng cũng như vậy, có phải chuyện the phòng của hai người sẽ còn vui vẻ, mặn nồng hơn hay sao? Hạ thân bị Ninh Tĩnh trêu chọc, nằng nặc muốn được giải phóng hành động, Tiêu Chấn không muốn nhịn nữa, hắn dời tay đến trước ngực nàng, dáng vẻ có chút khẩn trương muốn tháo cúc áo trên người nàng càng nhanh càng tốt. Nhưng chỉ vừa mới tháo được một chiếc, bàn tay nóng hổi của hắn liền bị tay nàng bắt lại, Ninh Tĩnh yêu kiều mỉm cười, khẽ nâng tay hắn đặt lên môi mình hôn nhẹ một cái, Tiêu Chấn nghĩ Ninh Tĩnh đang quyến rũ hắn, muốn hắn yêu chiều nàng, gấp đến độ muốn một bước xé toang y phục rắc rối này của nàng, đầu óc mê muội đầy dục niệm đang đến cao trào, đột nhiên bên tai lại vang đến giọng điệu của Ninh Tĩnh, lời nàng vừa phát ra như một gáo nước lạnh hất thẳng vào người hắn, khiến hắn tê liệt, hành động bỗng chốc dừng lại, thân thể cứng đờ đè lên người nàng cũng trở nên nặng nề hơn cả.
"Phu quân, hôm nay không được, nguyệt sự của thiếp đến rồi."
Ninh Tĩnh nhìn thấy Tiêu Chấn như thế dù trong lòng đắc ý vô cùng nhưng không dám cười ra mặt, chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối, buồn bã xoa xoa bàn tay của hắn, khe khẽ thông báo.
Tiêu Chấn dời mắt đối diện với gương mặt nàng, cuối cùng trước dáng vẻ này của Ninh Tĩnh, hắn không khỏi nhếch môi cười đắng, nàng chính là cố tình trêu chọc hắn? Tiêu Chấn vốn thắc mắc sao hôm nay Ninh Tĩnh lại chủ động như thế, cuồng nhiệt đối đãi như thế, thì ra là muốn khơi dậy ham muốn trong hắn, đến khi hắn chịu sắp không nổi nữa thì báo tin nguyệt sự làm hắn tuyệt vọng, một phát đạp hắn rơi xuống vực. Tuy vẻ mặt nàng như thế nhưng Tiêu Chấn nhìn ra được, đáy mắt nàng chính là đang đắc ý, đang thoả mãn khi đã chọc ghẹo được hắn. Nhưng mà, Tiêu Chấn hắn là ai? Sao có thể để cho Ninh Tĩnh muốn trêu đùa là trêu đùa sao?
"Bao lâu thì nguyệt sự sẽ hết?", Tiêu Chấn đưa tay vén vén mái tóc Ninh Tĩnh, tuy lửa dục bị nàng làm cho vụt tắt nhưng đâu đó vẫn còn tàn dư, giọng hắn vẫn còn trầm khàn đôi chút hỏi nàng.
"Khoảng bảy đến chín ngày gì đó.", Ninh Tĩnh thật thà đáp, hơn một tuần, Tiêu Chấn, thiếp muốn nhìn thấy chàng khổ cực cố nhịn ra sao. Haha, trong lòng Ninh Tĩnh cười lớn, để xem sau này chàng còn dám khi dễ, trêu đùa thiếp nữa hay không?
"Vậy trong thời gian này, nơi kia của nàng không được vậy thì dùng nó đi."
Tiêu Chấn nói rồi ngồi dậy, kéo cả Ninh Tĩnh cùng dậy theo, thân mật đặt nàng ngồi lên đùi mình, bàn tay ấm áp kia nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của nàng đưa đến áp lên nơi hạ thân của hắn, xấu xa ghé sát tai Ninh Tĩnh thấp giọng nói.
Ninh Tĩnh nghe xong lời này cả người khẽ run lên, có phải nàng tính sai rồi hay không? Nàng không những không trả đũa được hắn ngược lại còn làm khó chính mình, muốn nàng dùng tay đáp ứng hắn? Nàng chưa từng làm bao giờ, lại thấy kì cục vô cùng, sao có thể đây? Nghĩ đến đây, cả gương mặt Ninh Tĩnh đỏ ửng lên, xấu hổ cúi đầu, nhưng lúc nàng cúi đầu lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng tay nàng và tay hắn cùng áp lên nơi hạ thân nóng rực kia, hắn ôn nhu chỉ dạy nàng di chuyển tay thế nào để giúp hắn giải toả sự đau khổ này, thật làm ngượng chết nàng rồi.
"Sắp đến sinh thần của ta, nàng đã chuẩn bị quà gì rồi?", Tiêu Chấn nhìn thấy Ninh Tĩnh quẫn bách, khóc không ra nước mắt, trong lòng liền xót xa, thôi, đùa nàng như vậy đủ rồi, để lúc sau đùa tiếp cũng không sao. Buông tha bàn tay nhỏ của nàng, hắn lại tiến đến khoá chặt cái eo thon của nàng, ép nàng dựa sát vào ngực hắn, giọng điệu mong chờ hỏi nàng.
"Không phải quà nên bí mật để tạo ngạc nhiên hay sao? Nói trước đâu còn hay nữa.", Ninh Tĩnh đáp, nàng biết sắp tới sinh thần của hắn rồi, nhưng mà hắn cái gì cũng có, nàng nhất thời chưa nghĩ ra nên tặng hắn cái gì, đành lựa lời gì đó để nói cho qua chuyện.
"Không cần chuẩn bị gì, nàng đã có món quà cho ta rồi.", Tiêu Chấn thấp giọng cười, điệu bộ lại đầy ẩn ý, suy nghĩ đến điều gì đó nữa rồi.
"Là gì?", Ninh Tĩnh ngơ ngác hỏi, nàng còn chưa nghĩ ra nên tặng gì thì hắn đã nói nàng đã chuẩn bị rồi, là cái gì mới được cơ chứ?
"Nàng, ngày đó ngoan ngoãn một chút, chủ động một chút, cuồng nhiệt một chút, như hôm nay vậy, ta chỉ muốn món quà này thôi."
Tiêu Chấn cắn vành tai Ninh Tĩnh, hơi thở nóng rực thổi vào tai nàng làm nàng ngứa ngáy rụt vai, hắn nhìn thấy không khỏi hài lòng, lại nở nụ cười vui vẻ mổ lấy môn nàng một cái. Lời hắn nói, là nửa thật nửa giả đó, quả thật trong lòng hắn, món quà ý nghĩa và vô giá nhất chính là nàng, chỉ cần nàng mãi mãi ở cạnh hắn là hắn đã mãn nguyện rồi. Còn việc kia, nàng có cũng được không có cũng chẳng sao, chỉ cần hắn nhiệt tình là được rồi, không phải sao?
———
Tiêu Ngọc hôm nay xuất phủ, trước là đi mua vài thứ cho Tiểu Thuỵ, sau là muốn tìm mua vật gì đó hay ho, mới lạ để làm quà tặng sinh thần cho Tiêu Chấn. Từ nhỏ Tiêu Ngọc được Tiêu lão phu nhân nhận về nuôi, tuy không có huyết thống gì cả nhưng Tiêu Chấn rất yêu thương nàng, chăm sóc cùng bảo vệ nàng như một ca ca ruột thịt. Tiêu Ngọc còn nhớ năm ấy nàng ngốc nghếch bị tên nam nhân kia phản bội, không chồng mà có con, không chỉ nàng mà còn có cả Tiêu gia phải chịu nhục nhã, thế nhưng Tiêu Chấn một câu cũng không trách mắng nàng, ngược lại còn động viên, an ủi nàng rất nhiều, khi Tiểu Thuỵ ra đời, Tiêu Chấn lại yêu thương bé con vô cùng, còn nói sau này khi học chữ luyện viết, còn cưỡi ngựa bắn tên hắn đều sẽ đích thân chỉ dạy. Sinh thần mọi năm Tiêu Ngọc không biết hắn cần gì, chỉ dựa theo ý mình chọn vật phẩm, Tiêu Chấn trước giờ không câu nệ, hắn nhận được bất cứ quà gì từ nàng đều vui vẻ cả. Nhưng năm nay thì khác nha, Tiêu Chấn vừa mới thành thân, lại cách sinh thần không xa, quà tặng năm nay xem chừng khó chọn hơn những năm trước nhiều rồi.
Bước vào một cửa hiệu quen thuộc, ông chủ vừa nhìn thấy Tiêu Ngọc liền niềm nở tiếp đón, Tiêu tiểu thư hôm nay đích thân đến chọn đồ, chắc chắn là sẽ chọn mua thứ tốt, ngân lượng vào túi lão so với ngày thường buôn bán sẽ tăng gấp bội nha. Tiêu Ngọc nhìn quầy hàng bày ra trước mặt, nàng đảo mắt một vòng xem xét, cửa hiệu này buôn bán đồ cổ nổi tiếng ở Nam Cương, chắc chắn sẽ có nhiều đồ tốt cùng đặc biệt cho nàng thoải mái mà chọn. Ngọc bội, Tiêu Chấn đã có không ít. Tượng ngọc, ca ca của nàng lại không thích mấy đồ trưng bày trang trí này quá nhiều. Nhìn đi nhìn lại, Tiêu Ngọc thầm lắc đầu, không có gì vừa ý cả. Tiêu Ngọc đánh mắt nhìn qua chiếc tủ phía trong, chợt nàng nhìn thấy một thứ, xem chừng là hài lòng vô cùng, đôi môi nhỏ khẽ cong lên, đúng là thứ nàng muốn rồi.
"Ông chủ, bộ bút lông ấy bao nhiêu ngân lượng?", Tiêu Ngọc tiến đến, giơ ngón tay thon dài chỉ chỉ bộ bút lông nằm ngay ngắn trên khay kia hỏi.
"Thật tiếc quá, Tiêu tiểu thư thông cảm cho, bộ bút lông này đã có người đặt mua rồi.", ông chủ tiếc nuối đáp lời, nhưng xem ra tầm nhìn của Tiêu tiểu thư đây không tệ, lại tương thông với vị khách đặt mua nó, chỉ nhìn một cái liền ưng ý ngay.
"Họ trả bao nhiêu? Ta trả gấp đôi, thế nào?", Tiêu Ngọc quả thật nhìn trúng bộ bút lông này, nghĩ đến Tiêu Chấn hay luyện chữ thư pháp, trước giờ cũng chưa ai tặng hắn món quà này, nếu lần này mua được bộ bút lông tốt này, xem chừng Tiêu Chấn sẽ rất vui vẻ.
"Uy tín làm đầu, xin Tiêu tiểu thư thông cảm."
Ông chủ nhiều lần từ chối dù Tiêu Ngọc quyết tâm ra giá cao hơn để mua. Cuối cùng nàng thở dài rời khỏi cửa hiệu, lúc đi ngang qua cửa vô tình liếc mắt nhìn nam nhân không biết từ lúc nào đã đứng ở đấy một lúc lâu. Tiêu Ngọc trầm mặc bước đi trên phố, sắp đến ngày rồi mà nàng vẫn chưa tìm được món quà ưng ý, làm sao đây? Dù nàng rất ưng ý bộ bút lông kia nhưng dù sao ông chủ ấy cũng nói đúng, làm ăn uy tín phải đặt lên trên hết, hơn nữa nàng đến sau không thể tranh giành với vị khách kia. Tiêu Ngọc một mình dạo phố, vẻ mặt lãnh đạm lại đầy suy tư, không biết từ lúc nào đã có người lẳng lặng đi theo nàng. Đến một đoạn đường đông người qua lại, thêm vào đó từ xa có một chiếc xe ngựa với tốc độ nhanh chạy đến, ai nấy đều hoảng loạn tránh né, Tiêu Ngọc ở phía sau chưa kịp phản ứng đã bị người dân trước mặt đẩy mạnh một cái, chao đão ngã ra phía sau. Ngay lúc Tiêu Ngọc nghĩ bản thân sẽ ngã xuống đất thì đột nhiên có một cánh tay rắn chắc nhanh tay tiến đến, vòng qua ôm chặt lấy eo nàng, kéo nàng áp chặt vào lồng ngực hắn, mạnh mẽ vây chặt lấy nàng, bảo vệ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.