Hoán Thê

Chương 42: Xứng hay không xứng?




Phương Tường bị một nam nhân khác buông lời chê cười, khinh thường làm sao có thể chịu nhục nhã? Hơn nữa còn trước mặt Tiêu Ngọc mà mắng hắn, khác nào làm hình ảnh hắn trong mắt nàng càng thêm xấu xa? Phương Tường vẫn giữ tay Tiêu Ngọc không buông, ánh mắt oán giận nhìn về phía nam nhân vừa đi đến kia, châm chọc hỏi.
"Hình như vị công tử đây hơi quá phận rồi thì phải. Đây là việc riêng của chúng tôi, không liên quan đến huynh."
Tiêu Ngọc xoay đầu nhìn, là Hướng Viễn. Hướng Viễn một thân gấm ngọc oai phong tiến đến, ánh mắt dán chặt vào cánh tay nàng bị tên Phương Tường kia bắt lấy, sau đó hắn đi đến cạnh nàng, không chỉ thay nàng đối đáp tên nam nhân kia mà còn kéo lấy Tiểu Thuỵ giữ chặt bên người, sự ấm áp muốn bảo vệ hai mẹ con nàng làm Tiêu Ngọc không khỏi động tâm.
"Bổn công tử là phu quân tương lai của Tiêu tiểu thư, bây giờ nhìn thấy nam nhân khác động chạm vào nữ nhân của mình sao không thể lên tiếng? Buông tay."
Hướng Viễn nhếch môi, ánh mắt khinh thường cùng lạnh lùng hướng về Phương Tường, thấy hắn còn không biết điều buông tay, Hướng Viễn giơ tay lên bóp chặt lấy cổ tay Phương Tường, sức lực ngày càng lớn, Phương Tường từ xưa đến giờ chỉ có đọc sách rồi học việc kinh doanh gì đó, thân thể trước giờ chưa từng luyện võ cho nên đâu chịu nổi lực đạo này, dù cho bản thân tự nhủ vì thể diện của mình mà cố gắng chống cự nhưng hoàn toàn là vô ích, cuối cùng trước sự uy hiếp mạnh mẽ của Hướng Viễn đành hổ thẹn buông tay, cổ tay hắn đỏ bầm một mảng lớn, đau nhức đến độ muốn đứt lìa khỏi cánh tay cũng đủ biết nam nhân kia sức lực thế nào rồi.
Tiêu Ngọc nghe thấy lời này của Hướng Viễn, tâm tình chấn động, trái tim đập nhanh hơn nữa quay đầu mở to mắt nhìn nam nhân bên cạnh, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc nhưng xen lẫn lại có chút ích vui mừng, ngại ngùng đan xen. Hướng Viễn trước giờ thấy Tiêu Ngọc hiếm khi đổi sắc, nay lại thấy nàng phản ứng như vậy trong lòng không khỏi vui mừng, đưa tay nắm lấy tay nàng, siết chặt, vừa như khẳng định chủ quyền vừa như cố tình để Phương Tường nhìn thấy, minh chứng cho lời nói kia là sự thật.
"Tiêu Ngọc, hắn ta nói bậy có phải không? Rõ ràng là Tiểu Thuỵ còn không thừa nhận."
Phương Tường như không tin vào mắt mình, Hướng Viễn nắm tay Tiêu Ngọc, còn nàng thì không phản kháng, lại có vẻ e dè ngượng ngùng của một nữ nhân, thật là không giống nàng một chút nào cả. Chợt nhớ đến lời Tiểu Thuỵ nói khi nãy, bé con cũng không biết chuyện mình sắp có một kế phụ thì làm sao lời nói của hắn có thể tin được cơ chứ?
"Tiểu Thuỵ, con thấy Hướng đại nhân ta thế nào?"
Như muốn minh chứng cho Phương Tường thấy, Hướng Viễn bế bổng Tiểu Thuỵ lên tay, ôm chặt lấy, còn yêu thương thấp giọng vừa cười vừa hỏi bé con. Nước đi này có chút mạo hiểm, nếu Tiểu Thuỵ nói không tương thích với hắn, xem chừng sẽ tạo ra cơ hội cho tên Phương Tường kia phản kích. Nhưng chính hắn cũng không ngờ, Tiểu Thuỵ lại hiểu chuyện vô cùng.
"Hướng đại nhân rất tốt, con rất thích Hướng đại nhân, mẫu thân cũng thích người, phải không mẫu thân?", Tiểu Thuỵ nhìn Hướng Viễn và Tiêu Ngọc nắm tay, đầu óc non nớt của bé con nghĩ mẫu thân không phản kháng thì xem như là vừa lòng rồi. Còn Tiểu Thuỵ sao? Lần trước đến phủ Hướng Viễn giúp Tiểu Thuỵ trèo cây lấy trái cầu kia xuống, đối với một đứa bé, như vậy cũng đủ tạo một ấn tượng tốt với bé con rồi.
Tiêu Ngọc không đáp lời, nhưng mà nét mặt của nàng đã thay câu trả lời rồi.
"Kế phụ không bằng phụ thân ruột thịt, Tiêu Ngọc, nàng hãy nghĩ cho kĩ.", ý tứ của Phương Tường còn không rõ ràng sao, ý của hắn dù cho Hướng Viễn có tốt thế nào cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì với Tiểu Thuỵ, làm sao có thể tốt với con của riêng của thê tử mình? Còn nữa, Phương Tường hắn thấy Tiêu Ngọc lần này thật sự cứng rắn, không dễ dỗ dành như lúc trước đành viện cớ vào Tiểu Thuỵ, Tiêu Ngọc yêu thương nhi tử nhất, nhất định sẽ để tâm đến Tiểu Thuỵ mà suy xét lại vấn đề mà hắn đề nghị.
"Hắn ta lên gì?", Hướng Viễn nghiêng đầu hỏi Tiêu Ngọc một việc tưởng chừng như chẳng hề liên quan gì đến vấn đề mà bọn họ đang nhắc đến.
"Phương Tường.", nàng đáp.
"Phương công tử nói câu đó rất hay, kế phụ sao bằng phụ thân ruột thịt. Có điều, bao năm qua ngươi có từng thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của một người phụ thân? Nếu không phải bản thân xảy ra chuyện thì liệu ngươi còn nhớ đã vứt bỏ mẹ con nàng ấy thế nào? Một nam nhân có tính cách xấu xa, phản bội, tham phú phụ bần như ngươi làm sao có tư cách để làm phụ thân của Tiểu Thuỵ. Thay vì ở đây giằng co, day dưa không dứt, chi bằng ngươi biết chuyện một chút tránh xa mẹ con nàng ra, ít ra trong suy nghĩ của Tiểu Thuỵ sẽ còn có chút kí ức tốt về ngươi. Nhưng ngươi cứ cố chấp đeo bám, nếu sau này Tiểu Thuỵ biết được việc ngươi đã làm, nhi tử ngươi sẽ nghĩ thế nào về ngươi? Liệu Tiểu Thuỵ có tha thứ cho ngươi hay là giống nàng ôm nỗi oán hận đến cuối đời? Làm thế nào cho tốt, cho ổn thoả, Phương công tử, ngươi nên cân nhắc cho kĩ."
Hướng Viễn lạnh lùng ngoại lệ dùng nhiều lời để đối đáp với Phương Tường. Được, nếu hắn cố chấp không buông, Hướng Viễn sẽ dùng gậy ông đập lưng ông. Dám lấy Tiểu Thuỵ ra để làm Tiêu Ngọc bận lòng thì hắn cũng có thể. Một nam nhân dù xấu xa thế nào vẫn yêu thương nhi tử, muốn trong lòng nhi tử luôn nghĩ mình là tốt đẹp nhất, trượng nghĩa nhất. Nhưng nếu một ngày Tiểu Thuỵ biết được phụ thân mình đã chối bỏ mình và mẫu thân thế nào, bé con sẽ nghĩ gì? Lựa chọn nào tốt cho tất cả mọi người, có lẽ đều trông chờ vào sự quyết định của Phương Tường hắn.
Phương Tường thấy Hướng Viễn nói không sai, hắn đã làm điều xấu xa không thể quay đầu, nếu Tiểu Thuỵ biết được sẽ căm giận hắn thế nào, hắn không biết, nhưng chắc chắn nhi tử hắn sẽ không tha thứ cho hắn. Nhìn Tiểu Thuỵ hoàn toàn tin tưởng, ỷ lại nép vào lòng Hướng Viễn, Phương Tường hắn đau lòng vô cùng. Đáng lẽ người được ôm nhi tử vào lòng, người nên che chở cho Tiểu Thuỵ là hắn chứ không phải là một nam nhân khác. Dẫn đến cớ sự ngày hôm nay đều do một tay hắn gây nên, hắn có tư cách để oán trách? Tất nhiên là không, chỉ có thể chấp nhận.
"Được, theo ý của ngươi đi.", Phương Tường khó khăn đưa ra quyết định.
Hướng Viễn thở phào một tiếng, cuối cùng mới an lòng nắm tay Tiêu Ngọc cùng Tiểu Thuỵ rời đi, kể từ đây về sau, xem như phụ thân Tiểu Thuỵ đã không còn, trong trí nhớ của bé con chỉ là một nam nhân tốt bụng nhưng lại mơ hồ, đó cũng là một đãi ngộ tốt nhất mà Tiêu Ngọc dành cho tên nam nhân xấu xa Phương Tường kia.
Tiêu Ngọc để Tiểu Thuỵ trở về xe ngựa trước, còn mình thì tiến đến bãi đất trống phía xa kia trò chuyện cùng Hướng Viễn.
"Đa tạ Hướng công tử ra tay giúp đỡ.", Tiêu Ngọc nhún người tạ lễ, hôm nay nếu không có Hướng Viễn xem ra nàng rất khó khăn mới cắt đứt được đoạn quan hệ này với Phương Tường.
"Không cần khách sáo như vậy, là ta thật sự muốn làm như thế."
Hướng Viễn vội đỡ Tiêu Ngọc đứng dậy, hắn còn không nói cho nàng biết là khi hắn nhìn thấy Phương Tường nắm lấy tay Tiêu Ngọc nàng, hắn đã khó chịu và không vui chút nào, như là đang ăn phải giấm chua vậy. So với Phương Tường kia, Hướng Viễn hắn tuy không đê tiện, xấu xa nhưng lại thua kém bởi hai chữ "quá khứ". Tiêu Ngọc cùng Phương Tường có quá khứ tốt đẹp trước khi xảy ra chuyện, giữa hai người họ còn sợi dây liên kết là Tiểu Thuỵ, hắn lo nàng sẽ vì Tiểu Thuỵ mà tha thứ, quay trở về với tên nam nhân xấu xa kia.
"Có điều, người muốn giúp Tiêu Ngọc cũng không nên nói lời kia. Nếu tin đồn lan truyền ra sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hướng công tử.", Tiêu Ngọc là đang muốn nhắc đến lời Hướng Viễn nói hắn là phu quân tương lai của nàng. Dù biết Hướng Viễn chỉ là nói ra để giúp đỡ nàng nhưng mà trong lòng Tiêu Ngọc không khỏi dao động, lại có chút vui sướng, nàng cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa, chẳng lẽ nàng thật sự động tâm với Hướng Viễn hay sao?
"Nàng biết rõ, lời đó của ta là sự thật, là lời thật tâm từ đáy lòng của ta.", Hướng Viễn chân thành nói. Tâm tình của hắn đã rõ như thế, một nữ nhân thông minh lại tinh tế như Tiêu Ngọc sao không thể nhận ra, chỉ là nàng cố tình làm ngơ như không biết tình hắn mà thôi.
"Hướng công tử, trước đó Tiêu Ngọc không phải đã nói rõ với người rồi sao?"
"Ta hiểu, ta cũng biết nỗi lo lắng của nàng. Có phải trước ta cũng có vài nam nhân muốn tiến đến với nàng, nhưng từ khi biết nàng có Tiểu Thuỵ họ lại rút lui?"
Hướng Viễn nhớ đến lời nói hôm đó của Tiêu Ngọc khi tiễn hắn ra cửa Tiêu phủ, càng nhớ đến ánh mắt đau buồn cùng bi thương của nàng, tất cả đều lưu vào trong tâm trí hắn. Hắn thừa nhận hắn ngạc nhiên khi thấy nàng còn trẻ như vậy đã có Tiểu Thuỵ, lại càng tò mò quá khứ của nàng. Lúc đó hắn suy tư là vì nàng chứ không phải e dè về quá khứ của nàng, có lẽ hắn biểu hiện không rõ khiến Tiêu Ngọc hiểu lầm. Sau đó hắn đã nghĩ kĩ, hắn lưu tâm đến nàng, cũng không biết từ khi nào Tiêu Ngọc đã lẳng lặng tiến vào trái tim hắn và chế ngự ở đấy, có phải là từ lúc hắn vô tình gặp nàng ở cửa hiệu rồi hai người chọn chung một bộ bút lông hay không? Hắn không rõ, nhưng điều hắn rõ nhất là hắn thật tâm với nàng, càng không để tâm quá khứ của nàng, còn về Tiểu Thuỵ, bé con đáng yêu lại hiểu chuyện như thế, hắn sẽ hảo hảo yêu thương và dạy bảo Tiểu Thuỵ như nhi tử ruột thịt của mình. Liệu Tiêu Ngọc có hiểu cho tâm ý của hắn?
"Tiêu Ngọc là một nữ nhân lỡ làng, không còn là một cô nương thanh thuần như các cô nương khác, Hướng công tử khí phách oai dũng lại tốt bụng như vậy, Tiêu Ngọc hổ thẹn không xứng để sánh đôi cùng người.", Tiêu Ngọc chua xót cất lời, ánh mắt đầy ấp nỗi niềm cùng đau đớn chỉ có thể cố gắng che giấu đi, nàng thừa nhận nàng có tình cảm với Hướng Viễn, hắn ôn nhu với nàng, hắn lại thấu hiểu nàng như vậy, còn không ngại quá khứ của nàng. Nhưng mà, nàng lại thấy bản thân không xứng đáng với hắn, rồi Hướng Viễn sẽ gặp một cô nương khác phù hợp với hắn hơn, xứng đáng với hắn hơn nàng.
"Xứng hay không xứng chỉ ta mới biết. Tiêu Ngọc, ta thật tâm với nàng, càng thật tâm với Tiểu Thuỵ, chẳng lẽ sự chân thành này của ta vẫn không thể gạt đi những lo lắng trong nàng?", Hướng Viễn tiến đến nắm lấy tay Tiêu Ngọc, ôn nhu vuốt ve, hắn không để tâm đến người đời nói gì, hắn chỉ biết nàng đối với hắn quan trọng và ý nghĩa hơn nhiều. Nếu bỏ lỡ nàng rồi, liệu hắn có hối hận không? Câu trả lời chắc chắn là có, vì vậy, hắn nhất định phải giữ được nàng bên cạnh mình.
"Hướng công tử, duyên phận chúng ta có lẽ nên đến đây thôi, rồi người sẽ gặp được nữ nhân khác xứng đáng hơn với người..."
Tiêu Ngọc nghẹn ngào cất lời, nàng đưa tay tháo một chiếc nhẫn ngọc đã theo nàng bao nhiêu lâu nay, nàng trân quý vô cùng, sau cùng đem chiếc nhẫn đặt vào lòng bàn tay của Hướng Viễn, đau đớn nói tiếp.
"Đời này Tiêu Ngọc gặp được người chính là sự may mắn nhất của đời Tiêu Ngọc, ta chẳng có gì cả, chỉ có chiếc nhẫn này, Tiêu Ngọc ích kỉ một chút, mong người hãy giữ lấy và đừng quên đã từng có một Tiêu Ngọc xuất hiện trong cuộc đời của người."
Cuối cùng Tiêu Ngọc bỏ qua lễ nghĩa quy tắc của một nữ nhân, bỏ qua cả vỏ bọc mạnh mẽ thường ngày mà bản thân cố gắng duy trì, bây giờ nàng chỉ là một nữ nhân tầm thường, cũng biết hỉ nộ ái ố như bao người, Tiêu Ngọc giang tay ôm chầm lấy Hướng Viễn, một lần duy nhất cảm thụ sự ấm áp đến đau lòng này, vì có lẽ nàng sẽ không bao giờ có cơ hội để ôm hắn một lần nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.