Ninh Tĩnh cùng Mẫn Mẫn chầm chậm tiến đến mái đình nhỏ trên đồi, phía xa trong đình đã thấp thoáng bóng dáng một nam nhân cao lớn, tuấn tú. Nam nhân đó nghe thấy tiếng bước chân Ninh Tĩnh đạp lên vài chiếc lá khô rồi đặt chân lên bật thềm, nam nhân ấy xoay lưng lại, mỉm cười nhẹ nhìn nàng.
Ninh Tĩnh để Mẫn Mẫn đứng ngoài mái đình chờ đợi, còn bản thân thì cùng nam nhân kia ở riêng bên trong, trò chuyện vài lời, thỉnh thoảng không biết nam nhân kia nói điều gì, Ninh Tĩnh lại hé môi cười, còn ngượng ngùng đưa tay che miệng, đuôi lông mày nhếch lên cũng nang theo ý cười nồng đậm. Còn nam nhân kia đối với Ninh Tĩnh một lòng chân thành bày tỏ lòng mình, tuy đáy mắt có chút buồn bã nhưng sau khi được Ninh Tĩnh an ủi, động viên thì sắc mặt trông khá hơn rất nhiều, sau đó lại chuyển đề tài sang chuyện khác, Ninh Tĩnh cũng chăm chú lắng nghe không bỏ sót lời nào.
Mẫn Mẫn đứng ngoài đình trông chừng, ánh mắt cơ hồ đảo liên tục xung quanh, sau đó ý cười nhẹ trên mặt hiện lên, nàng cúi đầu đưa tay lên chắn trước miệng, cổ họng khó chịu ho lớn một tiếng.
Từ phía xa xa ngọn đồi có nhóm người đi đến, dẫn đầu là một người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi, tuy đã có dấu hiệu của tuổi già nhưng sắc mặt lại vui vẻ, thường xuyên mỉm cười cũng làm cho gương mặt bị thời gian tàn phá kia cũng trở nên tươi trẻ chút ít. Hai bên một trái một phải của bà được hai nữ nhân trẻ tuổi độ xuân xanh dìu dắt, một người xiêm y màu vàng nhạt, tà váy được cắt xẻ thành nhiều lớp, kết hợp cùng bước đi lả lướt nhẹ nhàng lại thêm đôi lúc có vài cơn gió nhẹ thổi qua làm tà váy bay bổng, càng nhìn càng thêm xinh đẹp, kiều diễm, thanh khiết như tiên nữ. Người còn lại thì vận xiêm y màu xanh dương nhạt, trên thân váy điểm xuyến vài chú bướm bằng chỉ bạc lấp lánh, thắt lưng đeo một miếng ngọc bội tinh xảo trong suốt ôm trọn lấy chiếc eo nhỏ mảnh khảnh, dù đã qua một lần sinh nở nhưng trông nàng vẫn như tiểu cô nương ngày nào, bộ dáng mềm mại, dáng đi uyển chuyển đúng mực, gương mặt tuy xinh đẹp nhưng lại thiếu phần khí sắc, vui vẻ của một cô nương, nếu nàng cười lên, xem chừng sẽ có một phen lay động lòng người.
Theo sau ba người nữ nhân là một nam nhân cao lớn, vận gấm y màu vàng đồng khí phách, cùng với gương mặt anh tuấn nghiêm nghị, bộ dáng của nam nhân này thật khiến bao nhiêu thiếu nữ say mê, nguyện lòng dâng hiến trái tim. Bốn người họ cùng với thêm hai nha hoàn hai gia đinh theo hầu phía sau, từng bước chầm chậm tiến về mái đình bên này. Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, nếu không chú ý cũng chẳng ai để tâm đến mái đình kia có một nam một nữ đang cùng nhau ở một chỗ. Tuy nhiên, trong số họ lại có người ánh mắt tinh tường hơn cả, vốn dĩ đã thấy từ lâu nhưng vẫn đợi đoàn người đến gần, ở khoảng cách này có thể thấy rõ ràng hơn, cuối cùng mới ngây ngô lên tiếng, ngón trỏ thon dài mảnh khảnh chỉ về hướng mái đình, cao giọng cất lời.
"A, chúng ta không cần cho người gọi biểu tẩu nữa. Hình như tẩu ấy đang ở mái đình kia rồi thì phải."
Một câu nói của Bạch Chi liền thu hút những đôi mắt của mấy người còn lại, họ đồng loạt xoay đầu nhìn thẳng về phía mái đình kia. Phía trước họ, trong mái đình có một đôi nam nữ đang trò chuyện thân mật, còn nha hoàn của nữ nhân kia có vẻ như phục mệnh đứng ngoài trông giữ. Nữ nhân e lệ xinh đẹp, vẻ mặt thoáng chút mỉm cười thoáng chút ngại ngùng, thật câu dẫn lòng người. Còn nam nhân kia xem chừng cử chỉ ôn nhu, tuy là một mực giữ khoảng cách với nữ nhân nhưng vẫn là không thể ngăn cản nổi tâm tình của hắn, trông họ như đôi bích nhân vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
"Bên cạnh biểu tẩu, không phải là Hướng công tử ngày đó đã đến Tiêu phủ một lần rồi hay sao?", Bạch Chi lại vô tình phát hiện ra người nam nhân đứng cạnh Ninh Tĩnh, giọng điệu ngỡ ngàng cùng bất ngờ, còn cố ý nhấn mạnh ba chữ "Hướng công tử" kia nữa.
Hôm nay là sinh thần của Tiêu Chấn, cả Tiêu phủ đều háo hức vui mừng, từ sớm đã chuẩn bị bàn tiệc rượu nho nhỏ để gia đình sum vầy chúc mừng. Sáng nay Bạch Chi đặc biệt đến Tiêu phủ trước nhất, nói là muốn cho Tiêu Chấn một bất ngờ, xem như là quà sinh thần của hắn năm nay. Vì tính chất đặc biệt của nó cho nên không thể đợi đến tối, cho nên Bạch Chi một tay lôi kéo Tiêu Chấn một bên nũng nịu năn nỉ Tiêu lão phu nhân đi cùng, dù Tiêu Ngọc không thích náo nhiệt nhưng mọi người đã đi hết, nàng lại không thể ở lại một mình tại phủ được. Đáng lẽ bọn họ còn gọi thêm Ninh Tĩnh, có điều nha hoàn nói nàng đã xuất phủ, đợi một lúc không thấy nàng trở về, Tiêu Chấn bèn dặn nha hoàn trông cửa, nếu phu nhân về lập tức đưa nàng đến chỗ của bọn họ. Nhưng chưa cần nha hoàn chỉ đường, xem chừng Ninh Tĩnh đã có mặt sớm còn hơn cả bọn họ rồi, còn ở cùng một nam nhân khác như vậy, thêm cả mấy lời nhấn nhá vừa rồi của Bạch Chi, dù cho mấy người họ không muốn nghĩ ngợi nhưng đều phải nảy lên suy nghĩ không hay về nàng.
Tiêu lão phu nhân không vội sang mái đình ngay, cố tình đứng ở phía xa một chút theo dõi thêm, Tiêu Ngọc hướng mắt về phía Hướng Viễn đang đứng đối lưng về phía nàng, hắn sao lại ở đây, hơn nữa còn ở cùng biểu tẩu của nàng, xem sắc mặt hắn kìa, trông có vẻ rất hoà hợp với Ninh Tĩnh, tay Tiêu Ngọc vô thức siết chặt một chút, đáy mắt khẽ dấy lên nỗi buồn cùng ưu tư. Còn Tiêu Chấn? Sau lần tranh cãi kia hắn từ sớm đã không còn nghi ngờ gì Ninh Tĩnh nữa, có điều nhìn thấy nàng cùng Hướng Viễn, lòng hắn tất nhiên không thể thoải mái, trong lòng chỉ thầm nhắc nhở bản thân không được nóng vội, nếu không sẽ việc cũ tái diễn.
"A di, người nhìn xem, không đơn giản là trò chuyện nha, Hướng công tử còn đưa vật gì đó cho biểu tẩu, còn nắm tay nàng nữa!"
Bạch Chi như sợ mọi người không nhìn thấy cảnh tượng Hướng Viễn cố tình đặt vật gì đó vào trong tay của Ninh Tĩnh, dù không có nắm tay nhưng đứng ở góc độ của bọn họ, hành động này càng trở nên hiểu lầm, khó mà cho người ta nghĩ được là trong sáng minh bạch. Còn nữa nha, Ninh Tĩnh cũng không từ chối, ngập ngừng nhận lấy rồi cất kĩ vào trong, nhìn kĩ đi nhìn kĩ đi, từ hẹn hò lén lút ở tận nơi xa như vậy, còn có mấy biểu cảm e thẹn đầy tình ý kia, bây giờ còn trao nhau tín vật định tình gì ấy, tất cả những hành động của họ đã khẳng định một điều, Ninh Tĩnh và Hướng Viễn kia có gian tình, là đôi gian phu dâm phụ trong truyền thuyết.
Tiêu lão phu nhân làm sao không thấy, bà vốn dĩ không muốn bứt dây động rừng vì sợ có hiểu lầm gì đó, nhưng bây giờ thì không còn nghĩ ngợi gì nữa, nhi tức mà bà trước giờ hài lòng như vậy lại là một dâm phụ, dám lén phén với nam nhân khác, còn định để nhi tử bà đội nón xanh? Không, bà không thể giả mù giả không biết gì được nữa, tuy thân thể có chút tiều tuỵ yếu kém nhưng đối với lửa giận trong lòng, bà nhanh chân mạnh mẽ tiến đến, càng không cần Bạch Chi và Tiêu Ngọc dìu mình, thẳng đến bên trong mái đình, chưa đợi Mẫn Mẫn thông báo, mà đã lập tức cất giọng chất vấn.
"Thế này là sao đây? Ban ngày ban mặt hai ngươi làm trò xấu xa gì vậy hả?"
Ninh Tĩnh cùng Hướng Viễn kinh hoảng, vội vàng xoay người lại nhìn, trước mắt họ bây giờ là cả một Tiêu gia đồng loạt di bước đến tận đây. Bạch Chi nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Ninh Tĩnh, trong lòng không khỏi cười thầm, có lẽ không cần nàng ta ra tay, chỉ với biểu cảm lo sợ khi bị bắt tại trận lúc làm chuyện xấu này của Ninh Tĩnh cũng đủ làm nàng ta hiểu được, mối quan hệ giữa Ninh Tĩnh và Hướng Viễn không đơn giản như nàng ta nghĩ.
"Mẫu thân, phu quân, Ngọc muội cùng biểu muội, sao mọi người lại ở đây?", Ninh Tĩnh bộ dạng run rẩy nhìn khắp mái đình bỗng dưng chật chội đầy người này, khó khăn cất tiếng.
Tiêu Ngọc bên cạnh Tiêu lão phu nhân, thấy bà thở phập phồng lên xuống, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm Ninh Tĩnh thì biết bà đang tức giận vô cùng. Khẽ liếc mắt nhìn qua Hướng Viễn, lại đúng lúc ánh mắt hắn cũng nhìn về phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời có chút ngưng đọng. Nhưng mà, so với dáng vẻ cả kinh của biểu tẩu nàng, ánh mắt cùng bộ dáng của Hướng Viễn thập phần thản nhiên, sống lưng đứng thẳng, không hề lo lắng hay sợ sệt vì bản thân làm chuyện xấu, hơn nữa, hắn nhìn nàng, vẫn là ánh mắt chăm chú ôn nhu, lại mang theo một sự ngay thẳng như khẳng định chắc chắn hắn hoàn toàn không có ý tứ không đứng đắn gì với Ninh Tĩnh, nhất thời làm Tiêu Ngọc có chút khó hiểu, lòng dạ rối bời, hình như trong chuyện này có gì đó không đúng thì phải.
"Bạch Chi muốn tạo bất ngờ cho Chấn nhi trong ngày sinh thần, nhưng ta không ngờ là, Bạch Chi chưa cần động tay thì Thanh Nguyệt ngươi hình như thập phần nhanh hơn, chủ động tạo bất ngờ trước cho hắn rồi. Mà không chỉ mỗi hắn, còn có bà bà này nữa!"
Tiêu lão phu nhân sắc bén nhìn đôi nam nữ đứng trong đình, càng nhìn càng bùng lửa giận, khẽ đánh mắt nhìn xuống nơi thắt lưng của nhi tức bà, bà chợt nhận ra nơi đó không phải đang cất giấu vật mà nhi tức mà vừa nhận lấy từ tên nam nhân kia sao? Nhưng mà nhìn đi thì cũng phải nhìn lại, dáng vẻ bây giờ của Ninh Tĩnh cùng Hướng Viễn khác hắn so với việc lúc bà bất ngờ xuất hiện ở đây, khi nãy là cả kinh, là bộ dạng run sợ khi bị bắt ngay tại trận, nhưng bây giờ lại điềm tĩnh thản nhiên như chưa có việc gì xảy ra, cũng làm bà một phen bị xoay như chong chóng.
Ninh Tĩnh nghe xong, ánh mắt vô tình lướt qua Bạch Chi đang đứng bên cạnh Tiêu lão phu nhân, đối mặt với nàng ta, Ninh Tĩnh khẽ nhếch môi một cái, thật nhạt khó mà ai phát hiện được, duy chỉ Bạch Chi bị Ninh Tĩnh nhìn đến rối loạn trong lòng, lại thêm điệu cười khiêu khích lại có phần suy tính kia nữa, nàng ta càng thêm lo lắng, có cảm giác như cuộc đi săn mồi lần này, tình thế mơ hồ thay đổi, không phải là nàng ta, mà là Ninh Tĩnh, Ninh Tĩnh mới là thợ săn thật sự.
"Mẫu thân, có lẽ người có hiểu lầm với nhi tức. Dù sao ở đây cũng là bên ngoài, nói chuyện thì không hay lắm. Chi bằng chúng ta về phủ có được hay không?", sau một phen đối mắt với Bạch Chi, cuối cùng Ninh Tĩnh mới xoay người cúi đầu với Tiêu lão phu nhân, vẫn là giọng điệu lễ phép kính cẩn khó mà bắt lỗi.
"Được, lập tức hồi phủ!", bà cũng muốn nghe xem nhi tức này sẽ giải thích như thế nào về việc sai quấy ngày hôm nay...