Hoán Thê

Chương 46: Nàng thích cái nào?




Ninh Tĩnh bị Tiêu Chấn kéo về tư phòng, vừa vào đến nơi hắn lệnh cho tất cả nha hoàn ra ngoài, đóng cửa lại sau đó nhanh chân tiến đến ôm chầm lấy Ninh Tĩnh vào lòng. Sự việc vừa rồi vẫn còn doạ hắn một phen đây, cũng may Ninh Tĩnh nàng thông minh, lại có phúc mới có thể vượt qua, bằng không với những gì bọn họ thấy, kèm theo đó là mấy lời đả kích, cố ý ghép tội của Bạch Chi thì không chừng bây giờ nàng đã bị mẫu thân đem ra xử phạt mất rồi.
"Sao thế?", Ninh Tĩnh bị Tiêu Chấn ôm chặt lấy, gương mặt nàng chôn sâu trong lồng ngực hắn, lúc cất giọng thì giọng nói cũng ồ ồ trầm hẳn.
"Sợ mất nàng."
Tiêu Chấn đột nhiên lại nói lời nàng, lời vừa dứt gương mặt hắn cúi xuống, chôn vào hõm vai nàng, tham lam hít lấy mùi thơm nhẹ nhàng toát ra từ người nàng, cuối cùng hắn áp xuống nơi đấy một nụ hôn nóng bỏng, làm cả hắn cùng Ninh Tĩnh đều một phen rùng mình. Chỉ một nụ hôn, hạ thân nơi Tiêu Chấn đã ngóc đầu thức dậy, vì hai người đang kề sát với nhau, nơi đó của hắn căng lên, chọc chọc vào bụng nàng. Còn Ninh Tĩnh thì trong lòng như bị hắn nhen nhóm lên một đốm lửa nhỏ, cả người mềm mại hẳn đi, cảm giác khao khát được hắn yêu thương ngày càng nhiều hơn.
"Chàng không giận thiếp vì đã vạch trần biểu muội của chàng sao?", Ninh Tĩnh choàng tay qua eo Tiêu Chấn siết lấy, dụi dụi mặt vào người hắn, khẽ giọng hỏi. Nàng biết Tiêu Chấn rất yêu thương mọi người trong gia đình, huống chi là một Bạch Chi từ nhỏ đã lớn lên cùng hắn, hắn nương tay với nàng ta, niệm tình với nàng ta cũng là vì lý do này. Hôm nay Ninh Tĩnh một mặt công khai hết tội lỗi Bạch Chi, còn làm cho nàng xấu hổ cùng nhục nhã như thế, liệu Tiêu Chấn có nghĩ nàng không tốt hay không?
"Sẽ không, ta đã nghĩ nhiều cách để vạch rõ giới hạn với muội ấy nhưng vẫn chưa kịp thực hiện, hôm nay chính nàng đã giúp ta rồi. Cảm ơn còn nói không hết, nói chi là giận nàng."
Tiêu Chấn buông Ninh Tĩnh ra, ánh mắt ôn nhu thâm tình dán chặt lên gương mặt trắng nõn kiều diễm của Ninh Tĩnh, hắn đưa ngón tay lên khẽ niết nhẹ trên cánh môi màng, sau cùng là cúi đầu đặt lên trán nàng một nụ hôn dịu dàng. Sự việc hôm nay Bạch Chi cố tình vu oan cho Ninh Tĩnh, hắn nhìn ra, chỉ là không ngờ thê tử của hắn cũng biết tương kế tựu kế, làm biểu muội hắn bị gậy ông đập lưng ông, rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn không hỏi nàng, cũng không để tâm đến, Ninh Tĩnh của hắn thông minh như thế làm vậy chỉ để bảo vệ mình, hắn tuyệt nhiên sẽ không nghĩ nàng mưu kế đa đoan, mà vì chính dáng vẻ này của nàng mới làm hắn càng thêm yêu nàng, không biết làm sao để ngăn được thứ tình cảm ngày càng lớn lên trong lòng hắn. Ninh Tĩnh nàng đúng là một nữ nhân đặc biệt, có được nàng rồi, bất kể có nữ nhân khác đều sẽ không lọt vào được mắt hắn.
"Chấn.", Ninh Tĩnh cười ngọt ngào, đưa hai tay lên áp vào mặt hắn, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại bị nụ hôn của Tiêu Chấn ngăn lại.
"Tĩnh nhi..."
Tiêu Chấn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Ninh Tĩnh, ban đầu là nhẹ nhàng nhấm nháp, sau đó dần trở nên mãnh liệt độc chiếm, một tay hắn vòng qua ôm lấy eo nàng, tay còn lại giữ chặt cái gáy nhỏ xinh, đầu lưỡi ấm nóng tiến công muốn tách hàm răng trắng đều của nàng ra, Ninh Tĩnh bị Tiêu Chấn hôn đến mê muội, đầu óc mơ hồ lại thêm thiếu dưỡng khí, thế là định hé miệng tìm chút ít không khí, không ngờ Tiêu Chấn lại nhân cơ hội này tiến sâu vào trong, càn quét khoang miệng Ninh Tĩnh, tham lam hút lấy tư vị ngọt ngào bên trong của nàng, như là thưởng thức một món mỹ vị, thoả mãn và hài lòng vô cùng.
"Chấn...ưm..."
Ninh Tĩnh áp sát người vào Tiêu Chấn, bàn tay từ trên mặt hắn lẳng lặng di chuyển xuống vòng qua ôm lấy cổ hắn, sít sao quấn chặt, thân người bình thường đã mềm mại uyển chuyển, nay dưới kích thích bởi nụ hôn cuồng nhiệt của Tiêu Chấn càng trở nên mềm nhũn, bất chấp tựa vào người hắn, ỷ lại vô cùng. Cho đến khi phần da bụng nàng cảm nhận được một sức nóng rực từ hạ thân của Tiêu Chấn, chút lý trí còn sót lại như làm Ninh Tĩnh bừng tỉnh, nàng mở mắt ra, đưa tay vỗ vỗ mấy cái lên lưng Tiêu Chấn, khó khăn thoát khỏi day dưa môi lưỡi kia, kiều mị lên tiếng.
"Chấn, còn chưa đến buổi tối đâu, còn nữa, tiệc rượu sinh thần của chàng còn chưa bắt đầu."
Nếu bây giờ hai người quấn quýt, chỉ sợ sẽ lỡ mất thời gian, còn nữa, một khi Tiêu Chấn muốn nàng sẽ rất lâu, sau đó nàng càng thấm mệt, nếu bộ dạng kì lạ ra ngoài tiếp khách không chừng sẽ rất khó coi, nghĩ thế nàng bèn nén lại sự khiêu khích trong lòng, nhẹ nhàng khuyên nhủ hắn.
"Được, vậy theo ý nàng."
Tiêu Chấn lại mổ thêm một cái vào cái môi yêu kiều của Ninh Tĩnh, tiếc nuối đáp lời. Hắn muốn nàng ngay bây giờ cơ, nhưng mà lời Ninh Tĩnh không sai, đợi đến tối sẽ không có ai dám làm phiền hai người họ, hắn muốn nàng bao lâu thì bấy lâu, nghĩ đến đây nỗi bí bách trong lòng dần tiêu tan, bỗng chốc hoá thành mong chờ.
"A, phải rồi."
Ninh Tĩnh chợt nhớ đến điều gì đó, nàng nâng tà váy đi đến cái rương to trong phòng, mở ra, bàn tay bắt đầu tìm kiếm bên trong. Tiêu Chấn thấy thế cũng đi theo vào, đứng sát bên nàng nhìn cái dáng vẻ gấp gáp lục lọi kia, không khỏi buồn cười, nhìn nàng như một chú chuột nhắt đang đào hố cho mình vậy.
"Nàng tìm gì vậy?", hắn hỏi.
"Quà cho chàng. Ta sợ chàng phát hiện, lúc đem về đây liền giấu đi."
Sáng nay Ninh Tĩnh đã lệnh cho Minh Lan ở lại trong phủ dần dần chuyển đồ của nàng ở đông viện về đây, còn về áo choàng lông do chính tay nàng may thì phải cẩn thận cất giấu trong rương đồ, nếu không Tiêu Chấn vô tình nhìn thấy được sẽ không còn bất ngờ nữa. Ninh Tĩnh nhớ lại lời mình dặn, bắt đầu lục lọi tìm kiếm, nhưng nàng tìm đến tận gần đáy rương vẫn chưa thấy, trong lòng không khỏi mếu máo, Minh Lan thật nghe lời nha, giấu tận đâu không biết.
Đúng lúc Ninh Tĩnh vừa tìm thấy được áo choàng lông chồn kia, nàng vội cầm nó lên, đâu ngờ lại vô tình kéo theo một quyển sách làm nó rơi xuống sàn, kế bên chân của Tiêu Chấn. Quyển sách rớt xuống, trang sách vô tình lật ra, hình ảnh miêu tả chân thật lại sắc nét, vừa nhìn thôi cũng làm người ta thấy đỏ mặt không thôi. Ninh Tĩnh nghe tiếng đồ vật rớt vội nghiêng đầu nhìn sang liền thấy quyển bí kíp Tiêu lão phu nhân cho mình nằm ngổn ngang dưới đất. Phải rồi, nàng vì sợ Tiêu Chấn thấy sẽ xấu hổ nên giấu đến tận đáy rương, bây giờ rơi ra, nếu không nhặt kịp thì là nàng chết mất thôi.
Ninh Tĩnh gấp gáp khom người định nhặt quyển sách ấy lên, nhưng hành động của nàng lại không nhanh bằng Tiêu Chấn, từ lúc quyển sách rơi xuống, trang sách lật ra tiết lộ nội dung bên trong thì đã thu hút ánh mắt của hắn rồi. Cuối xuống nhặt lên, nhìn nội dung bên trong, Tiêu Chấn không khỏi lộ ra nụ cười trêu chọc, hắn nháy mắt nhìn Ninh Tĩnh đang chết lặng ở phía đối diện, mặt mày đỏ bừng, bộ dạng mếu máo xấu hổ trông đáng yêu vô cùng, càng làm cho hắn thêm hứng thú chọc nàng.
"Không ngờ Tĩnh nhi lại có sở thích này."
"Trả cho thiếp, là mẫu thân đưa cho đó.", Ninh Tĩnh đưa tay ra, dáng vẻ nhất quyết muốn lấy lại quyển sách bí kíp phòng the đó.
"A, vậy phải đa tạ mẫu thân nhiều rồi. Ta còn suy nghĩ xem tối nay ta và nàng nên làm ở tư thế nào, ai ngờ lại có quyển sách này soi đèn chỉ đường nha.", Tiêu Chấn thấy Ninh Tĩnh quẫn bách lại ngượng ngùng như thế, thật muốn kéo nàng vào lòng dày vò một trận, nhưng lý trí hắn lại nhắc nhở phải kiềm chế nha.
Ninh Tĩnh nhìn hình ảnh mà Tiêu Chấn vừa chỉ tay vào, nam nhân ngồi trên giường, nữ nhân liền ngồi trên đùi hắn, giang chân quấn chặt qua eo, hai người trần truồng ôm chặt lấy nhau, chỉ vừa nhìn đến nàng đã liên tưởng đến cảnh nồng nhiệt ấy ra sao, mặt mày đỏ bừng như bánh bao vừa hấp chín, thẹn quá hoá giận, nàng lớn giọng gọi tên hắn.
"Tiêu Chấn!"
"Hay nàng muốn tư thế này?", hắn lại chỉ tiếp vào hình ảnh người đàn ông nằm thư thả trên giường, nữ nhân cưỡi lên người hắn như cưỡi ngựa, thích thú trêu chọc nàng hơn nữa.
"Trả cho thiếp, trả đây."
Ninh Tĩnh khóc không ra tiếng, vốn dĩ Tiêu lão phu nhân tặng nàng để nàng học vài chiêu thức quyến rũ Tiêu Chấn. Nhưng nàng chưa kịp làm gì thì hắn đã lao đến rồi, cuồng nhiệt chiếm lấy, nào có cho nàng cơ hội phản kháng nào? Ninh Tĩnh nghĩ quyển sách này vốn không cần nữa, tốt nhất là đem giấu đi, tránh xa tầm tay Tiêu Chấn càng xa càng tốt, không ngờ hôm nay lại bị bại lộ. Thấy Tiêu Chấn nhất quyết không trả, còn cố tình giơ tay lên cao, Ninh Tĩnh vốn thua Tiêu Chấn hơn một cái đầu, dù giậm chân cố nhảy lên cũng không tới. Liều mạng, Ninh Tĩnh nhảy lên người hắn luôn, chân tay quấn lấy người hắn như đang trèo cây vậy, chật vật giành lấy. Ninh Tĩnh cố từ lần này đến lần khác đều không được, bèn nghĩ ra ý nghĩ xấu xa.
"Tĩnh nhi, mau nói cho vi phu biết, nàng muốn chúng ta tối nay ở tư thế nào, ta liền trả sách lại cho nàng.", nhìn Ninh Tĩnh bám lên người mình như dây leo, Tiêu Chấn không khỏi buồn cười, nhưng vài giây sau vì Ninh Tĩnh cứ nhúc nhích, cục cựa không yên, nơi đẫy đà kia không ngừng chà sát lồng ngực hắn làm hắn nổi lên phản ứng. Không đùa nữa không đùa nữa, nếu không người chịu thiệt là hắn, bèn cho Ninh Tĩnh cái thang để bước xuống, chỉ cần nàng chọn được tư thế mà nàng thích thôi.
"Vậy sao?"
Ninh Tĩnh mỉm cười ngọt ngào, biết Tiêu Chấn cả thân đang dần nóng lên, rõ ràng là đang bị nàng kích thích, nàng cố tình di chuyển người, cố tình áp sát bộ ngực đẫy đà vào ngực hắn hơn nữa, tà ác hỏi lại.
"Tĩnh nhi, không được trêu chọc ta.", còn không hậu quả thì nàng sẽ không chịu nổi đâu.
Ninh Tĩnh làm sao chịu thua, nàng nghiêng đầu cắn mạnh vào cổ Tiêu Chấn một cái, hắn đau liền hạ tay xuống, Ninh Tĩnh nhân lúc này giật lấy quyển sách cùng áo choàng lông kia bỏ chạy, để lại hắn một mình đau khổ ở đấy. Tiêu Chấn ngước mắt nhìn theo Ninh Tĩnh đáng yêu của hắn, bên môi không khỏi nhếch lên, dám trêu chọc hắn, còn dám cắn hắn, để xem tối nay hắn thu thập nàng thế nào???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.