Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Ngày tiếp theo, Thích Cố tìm được vài bộ quần áo, đều là mấy món đồ hàng hiệu hắn mới mua cho Lâm Tuế Xuân nhưng cậu chưa từng động vào.
Thích Cố giúp cậu mặc quần áo, hôn lên má cậu, cười nói: “Đẹp trai thế này.”
Lâm Tuế Xuân không muốn để ý tới hắn, cơ thể cậu vẫn hơi khó chịu. Cậu gắng gượng hết tiết rồi tới WC vỗ nước lạnh lên mặt, giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Khi đang cúi đầu dùng khăn giấy thấm nước trên mặt, Lâm Tuế Xuân đột nhiên dừng động tác, liếc mắt sang bên cạnh. Cậu thấy một vết máu đỏ tươi cực kỳ chói mắt trên phần gạch gần đó.
Cậu quay sang nhìn.
Là một thiếu niên với gương mặt bị đánh đến mức sưng vù, hai hàm răng cắn chặt, mũi đang đổ máu, đồng phục trên người lôi thôi lếch thếch. Cảm nhận được ánh nhìn của Lâm Tuế Xuân, cậu ta nghiêng đầu sang hung tợn nói: “Mày nhìn cái gì? Chưa từng thấy máu mũi bao giờ à!”
Nói xong, thấy rõ mặt Lâm Tuế Xuân, khuôn mặt cậu ta thoáng hiện vẻ sửng sốt.
Cậu ta trốn tránh nhìn về hướng khác, cúi đầu nói nhỏ: “Anh Lâm, em xin lỗi.”
Từ ánh mắt đầu tiên, Lâm Tuế Xuân đã cảm thấy cậu ta khá quen, nhưng nhất thời không tìm ra người này trong kí ức của mình. Cậu thản nhiên “ừ” một tiếng, tiếp tục vặn vòi nước rửa tay.
Đàn em của Tề Sâm đều gọi cậu là anh Lâm.
Từ khi cậu thuận theo, Tề Sâm liền tìm vài huấn luyện cho cậu, tập này tập kia, học được vài chiêu sứt sẹo.
Khi đó cậu không rõ đầu đuôi ra sao, chỉ biết huấn luyện viên đã làm hết phận sự của mình, dạy cậu rất nhiều thứ. Bên cạnh đó còn có cả Tề Sâm đè cậu lên gương treo tường trong phòng tập, hung hăng làm tình.
Mấy tháng sau, Tề Sâm dẫn Lâm Tuế Xuân tới một căn phòng, bên trong có rất nhiều người đang cúi gằm mặt.
Tề Sâm ngồi trên ghế, nghịch bật lửa, ánh lửa lúc có lúc không hắt lên mặt hắn. Thấy Lâm Tuế Xuân đi vào, hắn cười nói: “Tuế Tuế đến đây.”
“Dù sao sau này Tuế Tuế cũng là người của tao, vậy nên bây giờ phải giải quyết dứt điểm chuyện trước kia.”
Lâm Tuế Xuân không hiểu lời hắn nói.
Tề Sâm cầm điếu thuốc, mở bật lửa, đầu điếu thuốc thắp lên một đốm sáng hồng. Hắn chầm chậm nói: “Nào, ở đây đều là những người trước kia từng bắt nạt cậu.”
“Cậu đánh trả đi.”
Hắn thong dong nói ra một câu, ngay lập tức, trong phòng trở nên náo loạn.
Lâm Tuế Xuân im lặng nhìn hắn, Tề Sâm lười biếng nói: “Ồn ào cái gì?”
Căn phòng lập tức lặng thinh.
Tề Sâm lại nhìn Lâm Tuế Xuân, nhướng mày: “Đánh đi, có tôi ở đây, tôi muốn xem kẻ nào không sợ chết dám phản kháng cậu.”
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng lành lạnh. Lâm Tuế Xuân đưa mắt nhìn một loạt những gương mặt quen thuộc, đây đều là đám bạo lực học đường cậu, là một đám rác rưởi trợ Trụ vi ngược. (*)
(*) Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược.
Lâm Tuế Xuân siết chặt nắm tay, hai mắt tối đen không rõ suy nghĩ. Cậu từ từ bước tới.
Đám người kia cố gắng giữ bình tĩnh, cầu xin cậu tha thứ, nói sau này mọi người đều là anh em tốt không tiếc mạng sống để giúp đỡ nhau. Lâm Tuế Xuân lạnh lùng kéo áo một người trong số đó, đấm thẳng một quyền làm cậu ta ngã thẳng xuống đất, trên mặt hiện rõ vết sưng đỏ.
Tiếng nước chảy rào rào, Lâm Tuế Xuân đóng vòi nước, vòng qua cậu ta đi về phía phòng học.
Chu Ngang bình tĩnh nhìn bóng lưng cậu, nửa ngày sau mới quay đầu, uể oải khom lưng, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, bắt đầu hứng nước rửa vết thương.
Miệng vết thương bị rửa tới mức tái nhợt, mãi đến khi có người xuất hiện, ác ý đạp một phát thật mạnh lên đầu gối làm cậu ta kêu đau thành tiếng, lúc này Chu Ngang mới lấy lại tinh thần, khom vai. Người kia hung dữ lên tiếng: “Con mẹ nó, mày đần ra làm gì thế! Lại muốn bị đánh à?”
Cách kỳ nghỉ tháng hai ngày, đám học sinh trong lớp bắt đầu xôn xao rục rịch.
Kỳ nghỉ tới đồng nghĩa với việc sẽ có một buổi tiệc vào ngày 4 tháng 5, nói chung rất đáng để mong chờ.
Tan học, Lâm Tuế Xuân vẫn đi ăn cùng Giang Ý, buổi chiều cậu tới thư viện đọc sách. Giang Ý vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa, hướng dẫn cậu làm bài như thường lệ.
Lâm Tuế Xuân không hề dè dặt trước mặt Giang Ý, hỏi toàn những câu hỏi khó.
Một, hai tháng trước, cậu lén vào phòng học trộm đề toán, nhưng tính mấy lần vẫn không ra đáp án chính xác. Giang Ý lặng lẽ lại gần, chăm chú nhìn cậu đầy kinh ngạc.
Cậu vội vàng vò tờ giấy nháp lại, Giang Ý đè tay Lâm Tuế Xuân, nhíu mày: “Tuế Tuế, vì sao cậu phải làm thế?”
Lâm Tuế Xuân không lên tiếng.
Giang Ý nói nhỏ: “Là vì Tề Sâm sao? Tôi sẽ không nói cho cậu ta biết.”
Nói xong, hắn nở nụ cười: “Đây sẽ là bí mật của chúng ta nhé, được không? Cậu muốn tôi giảng cho cậu không?”
Lâm Tuế Xuân không rõ ký ức của mình có sai ở đâu không, cậu nhớ hình như Thích Cố đã mở cửa nói vài câu với Giang Ý.
Nhưng đến giờ Giang Ý vẫn không đề cập lấy nửa chữ, vẫn giữ dáng vẻ chăm sóc dịu dàng kia.
Giang Ý đối xử với cậu quá tốt mà lại chẳng yêu cầu được đáp trả.
Tốt đến mức cậu cảm thấy áy náy.
Rõ ràng cậu chẳng xứng đáng.
Buổi tối, Lâm Tuế Xuân ngồi luyện đề trong ký túc xá. Còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, cậu muốn tận dụng thời gian để cải thiện thành tích.
Sáng hôm sau, sau khi hoàn thành tiết học buổi chiều, Thích Cố dẫn cậu tới phòng vẽ tranh đã được sắp xếp lại lần nữa. Trên tường treo đủ loại tranh rực rỡ, thuốc màu giá vẽ được để gọn gàng ngăn nắp, trên bục cửa sổ tràn ngập ánh sáng có vài chậu cây xanh, cả căn phòng tràn ngập hơi thở nghệ thuật.
Thích Cố kể cho cậu nghe về những bức tranh hắn đã vẽ.
Giọng Thích Cố rất có sức hút, từng lời nói ra như rót mật vào tai, khiến người ta muốn nghe tiếp.
Cuối cùng, Thích Cố ôm Lâm Tuế Xuân đặt lên bàn, hôn rồi đi vào bên trong cậu.
Lần làm tình này rất dịu dàng, từng hành động đều khiến cả người Lâm Tuế Xuân run lên. Thích Cố dùng ngón tay rõ từng khớp khuếch trương lỗ nhỏ, làm tiền diễn mất một lúc, gậy th*t của hắn mới có thể đi vào hoàn toàn.
Rõ ràng đã làm tình suốt một, hai năm nay nhưng huyệt nhỏ của cậu vẫn chặt vẫn ướt như vậy.
Lần này, hắn chuyên chú tìm điểm mẫn cảm của Lâm Tuế Xuân, vừa hôn vừa chịch cậu đến thở gấp. Cả người bị khoái cảm bủa vây, Lâm Tuế Xuân khoác tay lên vai Thích Cố, mắt ửng đỏ.
Một người lạnh lùng thờ ơ như cậu lại trở nên mềm mại khi làm tình, cả người yếu ớt vô lực, chỉ biết dựa vào người khác, như vậy đủ khiến bất kỳ ai cũng phải trầm mê.
Thích Cố bắn hai lần trong người cậu, hắn ôm lấy Lâm Tuế Xuân đang run run, gậy th*t vẫn chôn sâu bên trong.
Lâm Tuế Xuân rũ mắt, thở dốc.
Thích Cố hôn lên khóe môi cậu, ánh mắt không giấu được tình cảm sâu đậm. Hắn đùa nghịch lọn tóc mỏng của người trước mặt, không kìm lòng được thì thầm: “Tuế Tuế, tôi yêu em.”
Động tác của Lâm Tuế Xuân dừng lại, cậu ngước mắt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có hai mắt ửng hồng.
Cậu nhăn mày, hỏi: “Cậu vừa nói gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Thích Cố cứng đờ, từ từ biến mất.