Ban đêm, Chúc Vân Cảnh mặc nguyên trang phục nằm trên giường chớp mắt nghỉ ngơi, Hạ Hoài Linh không ở đây, thành ra hắn cũng không dám ngủ thiếp đi.
Gian ngoài lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng cửa phòng đóng mở vô cùng nhỏ, kế đó là một trận bước chân khe khẽ đi tới. Chúc Vân Cảnh đang đưa lừng về phía bên ngoài, nghe được chuỗi âm thanh kia, liền lặng lẽ nắm chặt dao găm giấu ở trong chăn.
Thân thể người kia còn mang chút lạnh lẽo bao phủ tới, ngay lúc Chúc Vân Cảnh đang định ra tay, thì thanh âm Hạ Hoài Linh chợt vang lên bên tai hắn: “Là ta, Tước nhi.”
Chúc Vân Cảnh thở phào nhẹ nhõm, rồi xoay người lại. Hạ Hoài Linh nắm lấy tay đối phương khẽ thấp giọng nhắc nhở hắn: “Mau chóng thu dọn, chúng ta đi bây giờ.”
Hôm nay khi trời vừa mới sáng Hạ Hoài Linh đã lục tục đi ra ngoài, hiện tại qua giờ tý* đối phương mới trở về, thành ra Chúc Vân Cảnh vẫn chưa kịp hỏi hắn rốt cuộc đã làm cái gì. Chúc Vân Cảnh nghe vậy cũng ngồi dậy, Hạ Hoài Linh phủ thêm một áo khoác chắn gió cho đói phương xong, liền nắm tay hắn nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
— chín tới mười một giờ sáng.
Bên ngoài Hạ Hoài Linh đã sắp xếp xong xuôi từ lâu, hiện tại đang có một gia đinh đang lái xe ngựa đứng ở cửa bên vương phủ chờ bọn hắn.
Lúc này cửa thành chưa mở, cho nên sau khi xe ngựa chạy khỏi vương thành liền dừng ở một ngôi nhà nhỏ khá tầm thường trong một con hẻm ở phía tây cửa thành. Hạ Hoài Linh nhỏ giọng nói với Chúc Vân Cảnh: “Cửa thành giờ dần canh năm sẽ mở, bây giờ chúng ta tạm thời chờ ở đây.”
Tòa nhà này là do lúc sáng Hạ Hoài Linh gọi gia đình đi thuê cho bọn họ có chỗ đặt chân tạm. Hai người gia đình khác cũng ở nơi này đợi sẵn từ trước, người còn lại thì tranh thủ khi cửa thành còn mở rời đi trước, sau đó sẽ chờ ở ngoài thành tiếp ứng bọn họ.
Sau khi vào cửa, bọn họ vẫn mặc nguyên trang phục nằm trên giường nghỉ ngơi, Chúc Vân Cảnh ngửi được trên người Hạ Hoài Linh dường như có thoang thoảng mùi máu tanh bèn cau mày thắc mắc: “Người vào vương cung người Di giết người hay sao?”
Hạ Hoài Linh hững hờ nói, “Giết hãn vương của bọn họ.”
Chúc Vân Cảnh hết sức kinh ngạc: “Ngươi đang ở trong vương cung mà lại dám đi giết hãn vương của bọn họ? Thế sao ngươi trốn ra được?”
“Cũng do may mắn thôi.” Hạ Hoài Linh bắt đầu kề cho Chúc Vân Cảnh nghe, chuyện là hôm nay trong vương cung tổ chức một buổi tiệc rượu, vốn Hạ Hoài Linh ban đầu chỉ định tìm cơ hội lén lút đi vào tẩm cung hãn vương ăn trộm mấy tấm thư hàm bí mật qua lại giữa gã cùng mấy người phiên ban mà thôi, nào có ngờ đâu cái tên hãn vương uống đến say bí tỉ kia lại đột nhiên trở về, sau đó hắn núp trong bóng tối nhìn hết một hồi đông cung sống giữa gã cùng người thê thiếp, đến khi bản thân bị phát hiện, liền dứt khoát xuống tay giết chết.
“Này cũng may là khi hãn vương đang giao hoan tận tình tửu sắc không cho phép bất cứ ai đi vào, cho nên ta mới có thể ra tay, Nếu như trước khi trời sáng mà vẫn chưa có ai phát hiện ra chuyện gã chết trong đông cung, thì chúng ta có thể thuận lợi ra khỏi thành.”
Chúc Vân Cảnh nói: “Nếu người nắm giữ triều đình là Nhị vương gia, vậy thì người giết hãn vương cũng coi như vô ích, trái lại còn khiến cho tên kia còn dễ dàng leo lên vị trí Hãn vị sớm nữa.”
Hạ Hoài Linh cười nói: “Vậy cũng không hẵn, tuy hãn vương nhìn qua đần độn ngu si không màng triều chính, thế nhưng uy tín từ khi còn trẻ vẫn còn, đại thần ủng hộ gã không hề ít. Cái người nhị vương gia kia thì lại hành động hung ác, tuy có dũng nhưng không có mưu, kỳ thực có rất nhiều người không vừa mắt hắn, e là sau này nước ngọc Chân khó mà thái bình.”
Nói tóm lại, chỉ cần có thể gây thêm phiền phức cho bọn người Di này cũng coi như thành công tốt đẹp rồi. Chúc Vân Cảnh lúc này gật gật đầu, rồi không hỏi thêm gì nữa. Hạ Hoài Linh liếc mắt nhìn bóng đêm đen kịt ở bên ngoại, bèn vỗ nhẹ eo đối phương lên tiếng: “Còn sớm, ngươi ngủ thêm một lát đi, khi nào tới lúc đi ta gọi ngươi.”
Chúc Vân Cảnh hiện tại cũng không buồn ngủ, bèn thuận miệng nhắc tới những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian qua cho đối phương nghe. Buổi tối hôm qua hắn được đưa vào vương phủ, đến sáng thì Hạ Hoài Linh đi xử lý chút chuyện, mãi tận khi trời chập tối mới trở về, thành ra bọn họ vẫn chưa có cơ hội ngồi xuống trò chuyện tới những vấn đề này. Kỳ thực mấy chuyện đánh trận không có gì quá đáng nói, cũng từng nói qua hết ở trong thư, đúng là Chúc Vân Cảnh sợ hắn phân tâm, cho nên vẫn chưa nói mấy tin tức kia cho hắn nghe.
“Ngươi biết.. chuyện Hạ gia chưa?”
Hạ Hoài Linh khẽ than thở: “Ta có biết chuyện bọn họ tạo phản bị xử tội chém đầu cả nhà, tiểu đệ đã sớm viết thư kể rõ ngọn ngành đầu đuôi báo cho ta rồi.”
Chúc Vân Cảnh nhất thời không biết nên nói mới tốt, mặc dù mối quan hệ giữa Hạ Hoài Linh và nhị thúc và tổ phụ của hắn không mấy hòa thuận, thế nhưng bọn họ vẫn là người thân của hắn, hiện tại bọn họ cùng Chúc Vân Tuần vì mưu phản mà bị xử tử toàn gia, người tố giác còn là đệ đệ, e là có là ai cũng khó mà thờ ơ không đau lòng.
Hạ Hoài Linh nói: “Tiểu đệ làm vậy cũng không hề sai gì, vừa vì trung thành cũng là vì bảo vệ an toàn cho người nhà, nếu không có hắn, thì ta chỉ e là phủ Định Viễn hầu cũng khó thoát một kiếp.”
Trong mắt Chúc vân Cảnh chợt hiện ra một ý muốn nói lại thôi: “.. Ngươi có thể nghĩ thông suốt như vậy là được rồi.”
Hạ Hoài Linh nắm cằm của hắn: “Tước nhi, có phải ngươi còn chuyện gì chưa nói phải không?”
Chúc Vân Cảnh nhìn Hạ Hoài Linh, trong đôi mắt giờ đây lờ mờ không rõ cay đắng nói: “Dù A Tuyên trong thư không nói rõ, thế nhưng nhìn ý tứ từng dòng chữ của hắn thì suy ra được chuyện bệ hạ dường như đã biết chuyện ta còn sống sót.”
Hạ Hoài Linh lập tức cảm thấy kinh ngạc: “Sao hắn lại biết được chuyện này?”
“Trong binh lính ở Quỳnh Quan có hơn ba mươi người đến từ kinh thành, có lẽ một trong bọn họ phát hiện ra ta, hoặc cũng có lẽ người đã phát hiện ra từ sớm cũng nên…” Chúc Vân Cảnh chợt lắc đầu, lúc trước hắn chọn dùng cái tên Tạ Tịch Tước này cũng đủ thấy mình cực kỳ gan to, tuy hắn gạt được người khác, nhưng lại lừa chính mình, trong lòng hắn vốn dĩ ngày từ đầu vẫn còn ấp ủ chút tâm tư chờ mong hoàng đế biết được chuyện mình còn sống.
Chắc do có lẽ từ sâu tận trong đáy lòng của Chúc Vân Cảnh, vẫn không hề tin phụ hoàng sẽ tuyệt tình với mình đến mức như vậy. Kết quả đúng như những gì Chúc Vân Cảnh nghĩ, Chiêu Dương đế sau khi biết được ít ra cũng không đuổi tận giết tuyệt hắn, nhưng đối phương có vẻ như vẫn khó mà tiếp thu được chân tướng này.
Hạ Hoài Linh nói: “Bệ hạ biết ngươi bị người khác vu oan cũng như chuyện người còn sống, vậy.. Vậy người có phản ứng gì?”
Chúc Vân Cảnh nở nụ cười tự giễu: “Còn có thể làm sao được cơ chứ? Ta đã là một người chết, chẳng lẽ lại có thể khởi tử hoàn sinh trở lại tiếp tục làm hoàng thái tử hay sao?”
Chuyện không thể trở lại chốn kinh thành kia, vốn cũng không làm hắn tiếc nuối mấy, chỉ là hắn không thể ngờ tới, nguyên nhân khiến hắn không thể trở về, chỉ vì để dọn đường cho người kia.
Mấy tin tức đồn thổi về mối quan hệ giữa hoàng đế và thế tử An Nhạc hầu vốn đã xuất hiện từ trước, mà Chúc Vân Cảnh khi đó còn tưởng rằng cho dù những lời kia là sự thật, thì một đứa con riêng sẽ không thể nào đủ độ uy hiếp với Chúc Vân Tuyên, hiện tại mới chợt hiểu rõ, đừng nói là Chúc Vân Tuyên, mà ngay cả địa vị của hắn trong lòng hoàng đế cũng không tài nào so được với người kia.
Những chuyện này cũng không khó đoán mấy, tuy rằng Chúc Vân Tuyên chỉ viết đôi ba dòng, không nói kỹ càng trong thư, thế nhưng hắn biết rõ Chúc Vân Cảnh có thể đoán ra được suy nghĩ của mình.
So với chuyện hoàng đế định tội hắn làm phản ban chết cho hắn, thì chân tướng này càng đả kích trí mạng Chúc Vân Cảnh hơn, thế nhưng cũng may là bên cạnh hắn giờ đây còn có Hạ Hoài Linh cùng Nguyên Bảo.
Hạ Hoài Linh cũng không nghĩ hề nghĩ đến chân tướng lại đi đến bước này, nhất thời thổn thức không thôi, đồng thời càng đau lòng cho Chúc Vân Cảnh. Lúc trước, ai mà không biết hoàng đế cưng chiều dung túng hết mực với thái tử, thành ra mới khiến thái tử trở thành con người kiêu ngạo đanh đá như thế kia. Thế nhưng cũng chẳng có có thể ngờ được, rằng hoàng đế lại vì một người nhi tử khác, nói chính xác hơn là một đứa con riêng, mà tự tay ban chết Chúc Vân Cảnh.
Dù cho Chúc Vân Cảnh có muôn vàn sai, hay là người ta có thể không rõ ràng tình cảm mà hắn dành cho hoàng đế, thế nhưng Hạ Hoài Linh vẫn có thể nhìn ra.
Chúc Vân Cảnh nhắm mắt lại, sau một hồi yên tĩnh, lại thoáng bật ra một tiếng cười nhạo:”Người phí hết bao nhiêu tâm tư cũng vì đứa con riêng này, đầu tiên là phế đi vị trí thái tử của ta, sau đó nhổ bỏ hết những đối thủ khác, hiện tại còn đặc biệt chuẩn bị một con rối diễn màn kịch che chở cho hắn nữa. Một khi đã chu đáo tận tâm tới mức như thế, thì chỉ có thể là do đứa con riêng này do người tự mình sinh ra mà thôi.”
Không trách Chúc Vân Cảnh sao lại nghĩ như vậy, nếu đổi lại là hắn, thì hắn cũng muốn đem những thứ tốt nhất cho Nguyên Bảo. Nếu đã nói thế thì chẳng lẽ mười mấy năm qua đều là Chiêu Dương đế tự tay nuôi lớn hắn sao?
Hạ Hoài Linh khàn giọng ho một tiếng: “Người như bệ hạ.. chắc sẽ không đâu.”
Hoàng đế tâm tư thâm trầm, hỉ nộ vô thường, tự mình sinh con? Sao có thể được chứ…
Chúc Vân Cảnh liếc mắt liếc nhìn về phía đối phương: “Lỡ như có nỗi khổ tâm gì đó trong lòng không thể nói thì sao? Bộ ngươi cho rằng lúc trước ta là sẵn lòng chịu sinh Nguyên Bảo ra?”
Hạ Hoài Linh cũng không muốn cùng hắn tranh luận chuyện này, bèn nắm chặt tay trấn an ai kia: “Tước nhi, chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, không cần bận tâm quá mức vậy, hà tất chi phải nhớ làm bản thân mình không thoải mái đúng không?”
Chúc Vân Cảnh không còn tâm trạng đâu vui cười nói tiếp, vẻ mặt lúc này cũng chợt trầm xuống: “Quên đi, ngươi nói đúng, bận tâm quá cũng chỉ chuốc lấy buồn phiền cho mình.”
Dù sao mọi chuyện cũng không thể trở về nữa, cha con hai ngươi sợ là kiếp này cũng không còn duyên gặp lại. Tình cảm cha con đã tận, hà cớ gì phải hoài niệm mãi không quên.
Nói chuyện một hồi, về sau cả hai ai nấy cũng mơ mơ màng màng chợp mắt ngủ thiếp đi, khi qua đến giờ dần, gia đinh liền tới gõ cửa nhắc nhở bọn họ, đồng thời còn bẩm báo lại trên đường ở bên ngoài kia đột nhiên xuất hiện rất nhiều quan binh, hiện tại đang lục soát từng nhà, thành ra cửa thành dường như tạm thời sẽ không mở.
Chắc hẳn là bởi vì bên vương cung kia đã phát hiện chuyện hãn vương bị giết rồi, mà tam vương gia do Hạ Hoài Linh giả trang lại biến mất vào lúc này, cho nên đối tượng đang bị truy tìm không ai khác ngoài hắn.
Chúc Vân Cảnh nói: “Sớm biết như vậy thì chi bằng cứ tạm thời ở lại vương phủ này cho rồi.”
Hạ Hoài Linh lắc đầu: “Ta là người cuối cùng rời khỏi vương cung, cho nên căn bản đã là kẻ bị tình nghi nhiều nhất, hiện tại cho dù chúng ta không đi, thì bọn họ cũng sẽ nghi ngờ ta, đến lúc đó càng khó mà thoát thân được.”
“Hiện tại phải làm sao?”
“Không cần hoảng hốt.”
Đám quan binh đi đến phá cửa xông vào tòa nhà này là vào lúc trời vừa rạng sáng. Lúc bấy giờ, mấy người gia đinh bày trò giả vờ ngăn cản bọn họ vài lần, sau cùng mới để cho người vào. Khi cánh cửa gian phòng chính bị một cú đạp đá văng, thì hai người đang quấn quýt với nhau sau tấm màn kia cũng đột nhiên dừng động tác. Tên thủ lĩnh lúc này đi tới dùng thanh kiếm khều tấm màn ra, bên phía Hạ Hoài Linh đồng thời phản ứng nhanh nhạy kéo chăn khoác lên đôi vai trần của Chúc Vân Cảnh, rồi để cho Chúc Vân Cảnh nằm úp mặt vào trong lòng ngực hắn ra vẻ ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, sau đó tiếp tục ngồi ở chỗ cũ mà thở hổn hển.
Tên thủ lĩnh nhìn thấy cảnh tượng đốt mắt, chợt ngây người ra một lúc, kế đó mới lớn tiếng hỏi: “Nơi này chỉ có hai người các ngươi thôi sao? Các ngươi đang làm gì? Có nhìn thấy kẻ khả nghi nào đi vào đây không?”
Hạ Hoài Linh cau mày nói: “Trong phòng này chỉ có ta cùng phu nhân, các ngươi xông vào như vậy, sau này ta và phu nhân sao dám gặp mặt ai đây?”
Gia đinh theo tới cũng tỏ vẻ sốt ruột hỏi: “Quan gia, rốt cuộc các vị muốn tìm ai? Chúng ta là kinh thương mới tới nơi này, hiện tại chỉ thuê tạm gian nhà này để ở một thời gian mà thôi, thật sự không thấy có kẻ khả nghi nào, mấy vị hùng hổ xông vào như vậy thật sự là…”
Người kia bỗng chốc liếc mắt nhìn vị tiểu nương tử đang nằm trong lòng Hạ Hoài Linh run rẩy không ngừng kia, sau đó quan sát nhìn kỹ Hạ Hoài Linh thêm mấy lần. Ban nãy Hạ Hoài Linh đã được gia đinh dịch dung lại, cái gương mặt mới này hoàn toàn không có chút nào giống với tên Trần Bác giả.
Những tên quân binh khác cũng lật tung những gian phòng còn lại trong nhà, quả thực không hề phát hiện điểm nào khả nghi. Tên thủ lĩnh kia thấy vậy chỉ đành bĩu môi, rồi dẫn binh lính sang căn nhà tiếp theo lục soát.
Sau khi đợi những tiếng bước chân kia dần dần đi xa xong, Chúc Vân Cảnh mới ngồi dậy từ trong lòng Hạ Hoài Linh, ra vẻ tức giận đẩy hắn một hồi: “Như vậy có thể lừa được sao?”
Hạ Hoài Linh cười cợt: “Chúng ta trốn đông nấp tây, ai sẽ nhớ kỹ mấy chuyện này, yên tâm, bọn họ sẽ không trở lại đâu.”