Hoàng Cung Giả Đương Sự

Chương 14: Thời kỳ trưởng thành




Editor: Vân Nghiên
“Thanh thủy xuất phù dung!” ( Nước trong xuất hiện hoa phù dung-Lý Bạch)
“Dục trì xuất lõa nữ” (Nơi bể tắm có nữ nhân lõa thể)
“……….. Cùng tắc độc thiện kỳ thân” (Cùng đường thì nên lo lấy thân mình-Mạnh Tử)
“Phú tắc thê thiếp thành đàn” (Giàu thì có nhiều thê thiếp)
“Bồ…. Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi” (Rượu ngon trong chén dạ quang)
“Kim ngân tài bảo nhất đại đôi” (Vàng bạc tài bảo một đống lớn)
“Ngô, ngô, ngô…….. Sinh dã hữu nhai” (Sự sống là hữu hạn)
“Nhĩ tử dã vô biên” (Ông có chết cũng chẳng ai cấm)
Câu thơ đối đến chỗ này, sắc mặt lão nho được Hàn Lâm Viện điều đến dạy các hoàng tử công chúa đã xanh mét, ông vừa buồn vừa hận vừa khổ vừa oán nhìn chằm chằm vị thiếu niên từ ngày đầu tiên chuyển tới đã cùng ông đối nghịch, chỉ cảm thấy bản thân đã tức giận tới mức không thể tức giận hơn được nữa.
Trái ngược với vẻ mặt của lão nho, Lật Xuyên quận vương A Kiêu lại càng thêm đắc ý dào dạt, mặt đầy xuân sắc thật cân xứng với một thân áo quần màu hồng nhạt, đó chắc chắn sẽ là một tiểu cô nương đến tuổi dậy thì —— nếu như hắn không mở miệng làm bại lộ thanh âm đang trong thời kỳ biến dạng dần thành vịt đực của mình. A Kiêu thấy đã đùa đủ rồi, chỉnh đốn mặt mũi, chuẩn bị an ủi lão tiên sinh một chút, tỏ vẻ bản thân cũng không phải kẻ không học vấn không nghề nghiệp.
“Ha ha, vừa rồi là tiểu vương đắc tội, chỉ là nói đùa thôi, tiên sinh đừng tức giận. Lần này tiênsinh ra đề lại đi, tiểu vương nhất định sẽ đáp nghiêm chỉnh!”
Lão nho bán tín bán nghi nhìn thiếu niên, aizz……… Thôi kệ nó! Nói một câu “Anh hùng mộ niên” (Anh hùng tuổi già?) giống như cảm khái tình cảnh bản thân.
Lão tiên sinh lúc trước tức giận nên nói năng có chút không rõ ràng, hiện giờ nửa nói nửa thán niệm ra câu này, A Kiêu nếu không chú ý nghe kỹ thì căn bản sẽ nghe không rõ.
Ờm?………. Anh hùng mộ tiền (Anh hùng trước mộ?)? Sao hắn không rõ trên thơ cổ có một câu như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là lão tiên sinh chuẩn bị riêng để làm khó hắn? A Kiêu cũng không chịu yếu thế, đầu óc vừa chuyển liền đối lại một câu theo như hắn thấy là hợp với tình hình và đúng với đề bài
“Diêm la điện thượng” (Về chầu diêm vương)
Lão nho liền hít một hơi khí lạnh, đây là lần đầu tiên ông đối với một đệ tử tuyên bố thái độ “Không phải nó chết thì chính là ta mất mạng!”
Nghe nói giảng đường từ trước đến nay các đệ tử hoàng thất đều đọc sách với thái độ rất nghiêm túc, thật không hiểu tại sao bỗng lại xuất hiện một thành viên không chịu giáo hóa thế này? Chuyện này phải nói trở lại hoàn cảnh của nửa tháng trước.
~~~~~
Lúc A Kiêu đang trong trang phục nữ nhi được lão tiên sinh an bài ngồi cùng chỗ với các công chúa, một câu “Lão đại nhân người ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được, còn dám dạy người khác lời thánh nhân nói sao?” bất ngờ tung ra của thiếu niên liền khiến hắn cùng lão nho rơi vào cục diện đối đầu.
Về vấn đề Lật Xuyên quận vương thích mặc trang phục khác người sao lại có thể nửa chừng được chuyển vào lớp của lão tiên sinh làm đệ tử?
Chuyện này lại phải tiếp tục quay lại một tháng trước.
Một đạo sớ tấu “Nay Lật Xuyên vương tuổi còn trẻ đã hết sức lông bông, không tuân theo pháp luật, không tôn trọng luân thường đạo đức, vô duyên cớ dùng trọng hình với dân chúng, cứ tiếp tục như thế thì đúng là tai họa của tôn thất……..” của Ngự Sử giám sát địa phương, khiến cho hoàng đế không thể không lo lắng, lệnh cho cháu lập tức quay về kinh để giáo dục lại, ai biết đây mới là tai họa chân chính xảy đến…..
Lật Xuyên vương A Kiêu, năm nay tuổi tròn mười bốn. Từ năm hắn tám tuổi đã kế thừa tước vị của phụ thân đã mất, sáu năm sau đó đều trưởng thành trong môi trường rất tự tại, ai ngờ gần đây số tấu trương liên quan đến hắn trên ngự án của hoàng đế bỗng dưng nhiều thêm, nói trình độ vô lương ngày càng tăng cấp, cho tới khi nháo loạn đến án kiện hình sự cho người vây đánh dân chúng thì hoàng đế không thể nào một mắt nhắm một mắt mở cho qua được nữa, lúc này mới vội lôi hắn về kinh, xem xem cháu rốt cuộc đã đến cái mức nào rồi.
“Ai bảo hắn trước mặt mọi người cười nhạo cháu nửa nam nửa nữ, cháu thích mặc cái gì là việc của cháu chứ, hắn quản làm cái gì? Loại người vô giáo dục này đánh là đáng lắm!!”
Hành vi của cháu rõ ràng đã vượt qua phạm trù tự vệ do bị phỉ báng rồi, nhưng điều khiến hoàng đế bực mình chính là A Kiêu hắn còn dám mặc bộ trang phục con gái kia về kinh diện thánh, đã thế còn mang trâm cài ngọc bội đầy đủ khiến hoàng đế lúc vừa nhìn còn giật mình tự hỏi lẽ nào đại ca có con gái riêng.
“Chuyện đánh người này tạm thời không nói, nhưng……… ngươi sao lại có thể ăn mặc thế này tới gặp trẫm? Còn ra thể thống gì nữa!”
Đối mặt với cơn giận của hoàng đế, A Kiêu không hề cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn thấy rất vinh dự. Hắn đem áo ngoài, áo trong, thắt lưng, ngọc bội, tất cả đều nhìn ngắm một lượt, vẫn không thấy có chỗ nào là không đúng với thể chế cả.
“Chẳng qua là đổi thành nữ trang thôi mà, những gì hợp lễ thì cháu đều có, những gì không hợp lễ cháu cũng không mang, chẳng nhẽ những chỗ không nhắc tới cũng không cho cháu tự do sáng tạo một chút sao?”
Người xưa có nói “Vô ý, vô tất, vô cố”(*) —— cháu mình cuối cùng ngay cả lời hiền triết cũng
đã lôi ra, hoàng đế hắn còn có thể nói cái gì được nữa? Huống chi trong lễ điển cũng chẳng có giấy tờ nào quy định rõ là A Kiêu không thể mặc nữ trang, hoàng đế cũng đành mặc kệ cho A Kiêu làm một thằng con trai thích ra vẻ một cô gái xinh đẹp rực rỡ.
(*)Trong “Tử tuyệt tứ” của Khổng Tử: Vô ý, vô tất, vô cố, vô ngã. Nghĩa là không đặt ý riêng vào việc sắp thực hiện, không quyết định quá chắc chắn, không câu nệ cố chấp, không ích kỷ chỉ biết đến bản thân.
“Ngu muội không thể đả thông, gỗ mục không thể khắc, làm xằng làm bậy, con sâu làm rầu nồi canh, không thể giáo dục……. Hoàn toàn không cứu chữa nổi!!!!”
Hoàng đế bực tức đem toàn bộ lời hay ý đẹp học sĩ Hàn Lâm Viện trút giận vào mình toàn bộ xả hết lên đầu của A Kiêu.
Mà A Kiêu lúc này có vô lý cũng tự nghĩ mình có lý, huống chi hắn không nghe lọt tai mấy lời phê bình ấy, hắn cảm thấy bản thân hết sức là oan uổng, cũng chẳng có chút nhẫn nại nào mà nghe hoàng đế thuyết giáo, lập tức ném cho hoàng đế cái nhìn xem thường rồi phất tay áo bỏ đi.
“Tên tiểu tử này nó nghĩ trẫm không dám giết nó à??!!!!!”
Hoàng đế tức giận đập bàn ầm ầm, đáng tiếc là vị chất tử A Kiêu kia đã đi xa quá không nghe thấy nữa, hoàng đế chỉ đành phải đập cho hoàng hậu nghe thôi.
“Hoàng Thượng………”
Hoàng hậu là người có rất ít ngôn từ nàng không biết diễn đạt, vậy mà lúc này cũng không biết nói gì cho phải. Sau khi Lật Xuyên quận vương tiến cung thì nàng là người phụ trách cuộc sống thường ngày của hắn, nhưng chính hoàng hậu cũng chưatừng nuôi đứa nhỏ nào quá mười tuổi, tất nhiên cũng đành bó tay với tính tình quỷ thần đều không ưa của A Kiêu. Càng nuông chiều thì hắn lại càng không khách khí, càng bảo hắn đi hướng đông thì hắn lại càng đi về hướng tây, càng tức giận vì hắn thì hắn lại càng vui vẻ, càng vui vẻ vì hắn thì hắn lại càng bực bội…….. Đây chẳng phải là sống không thoát khỏi việc “bị coi thường” sao?
Nghĩ bản thân một đứa con cũng đã khiến mình lo lắng không ngừng rồi, bây giờ lại lòi ra một đứa suốt ngày chỉ biết gây chuyện, hoàng hậu cảm thấy đầu mình giờ đã đau đến choáng váng.
Thật ra Lật Xuyên quận vương này cũng chỉ có tính cách thích đối nghịch với tất cả mọi người thôi, cũng không tính là một vấn đề quá nghiêm trọng, nôm na mà nói chính là “Không nghe lời”, cụ thể hơn thì là “chứng bắt buộc trong suy nghĩ”, đều thuộc một trong những vấn đề cân bằng tâm lý vào thời kỳ trưởng thành.
Đáng tiếc vào thời đại ấy vẫn chưa có nhân sĩ xuyên không nào xuyên qua để truyền thụ kiến thức tâm sinh lý tuổi dậy thì, vì thế tất cả mọi người đều đem tính cách thiếu niên hơn mười tuổi này quy kết thành quái dị, mà A Kiêu cũng tận lực vì hành động hận đời của mình mà rùm beng quảng cáo.
~~~~~~~~~
“Aaaaa~~~ Tam Biến Trại Ngọc của ta……….!!!! Kim Quế Phiêu Hương của ta!!! Yên Nhung Tử của ta!!! Triệu Phấn của ta!! Dạ Quang Bạch của ta!!! Aaa~~~ Ô Kim Diệu Huy của ta a~~~~!!!”
Hôm nay mọi người đang ở trong Xích Phong cung thưởng mẫu đơn, lại nghe thấy Cung phi luôn miệng hô tên các giống mẫu đơn quý mà ngày thường nàng yêu như sinh mạng, vấn đề là lúc này chúng nó không còn được trồng trong đất như cũ nữa, mà đã trở thành vòng hoa đội đầu của ai đó. Mọi người nhìn theo bàn tay đang run rẩy của Cung phi, liền thấy A Kiêu một đầu đội đầy hoa Mẫu đơn đương kì khoe sắc đứng ở giữabụi hoa cười quái đản.
“Diệp tàng ngô tế phượng/Chi động kính trung loan” Khang phi vẫn rất hứng chí vịnh một câu thơ, Cung phi thậm chí còn không kịp lườm nàng ta một cái, đã điên cuồng đuổi theo A Kiêu.
“Hahaha, ai bảo nương nương nói con trai không được cài hoa!!”
A Kiêu một câu nói rõ luôn mục đích của hắn.
Hóa ra do hắn nhìn thấy hai nữ nhi của Cung phi mỗi đứa cài một đóa “Ngân Phấn Kim Lân” rất chi là xinh đẹp, thế nên cũng định thò tay chuẩn bị bẻ một cành, ai ngờ một câu “Con trai cài hoa với chả cỏ làm cái gì!” của Cung phi để ngăn chặn hành động của hắn lại khiến tật xấu thích “khiêu chiến thế tục” của A Kiêu lập tức tái phát.
Cung phi vốn không phải người ưa vận động, nhưng mà lần này chỉ sợ là đám mẫu đơn đã khiến nàng quá đau lòng, thế mà lại có thể bắt được A Kiêu đang nhảy lên nhảy xuống, đúng lúc nàng định giơ tay dạy dỗ kẻ cuồng phá hoa này thì thái hậu lại đột nhiên mở miệng nói.
“Ôi này này, Kiêu nhi cài hoa trông cũng rất đẹp đó, con cứ để cho nó cài đi, dù sao chỗ này cũng đầy hoa mà!”
Mọi người ở đây —— trong đó có A Kiêu đều kinh ngạc nhìn thái hậu, hiện nay người luôn giữ thái độ ủng hộ A Kiêu ở trong cung chắc là cũng chỉ có thái hậu.
“Không đúng sao, Khang phi, có câu thơ nào phù hợp với hoàn cảnh này không?”
Thái hậu nháy nháy mắt, ý nói nàng nhanh nhanh vịnh một câu thơ đi
“Bí xa nhuyễn dữ quý công chủ, Hương sam tế mã hào gia lang”
Thi nhân bình thường đều rất ghét bị ép buộc làm thơ theo cái kiểu không trâu bắt chó đi cày, thế nên Khang phi mặt mày khó coi đành xả bừa ra vài câu thơ cổ, chỉ coi như là gần sát với tình huống bây giờ thôi. Nhưng mà nói ai có gương mặt càng khó coi hơn nàng thì phải kể tới Lật Xuyên quận vương A Kiêu, hiện giờ gương mặt hắn trắng bệch, cảm giác như kiểu mình đang làm chuyện xấu lại vô tình cứu được người, khiến đối phương cảm động đến rớt cả nước mắt.
Mắt thấy A Kiêu hổn hà hổn hển chạy khỏi XíchPhong cung, hoàng hậu cảm thấy khó hiểu hỏi thái hậu
“Thái hậu, vừa nãy ý người là sao a?”
Thái hậu cười mãn nguyện, lộ ra vẻ tự tin lão luyện từng trải, đối với đám con dâu tần phi nói
“Các ngươi không phải không hiểu chứ, phần lớn đứa nhỏ tới độ tuổi của Kiêu nhi sẽ có một khoảng thời gian khác lạ như vậy, ngươi càng ép nó nó sẽ càng phản kháng lại, nhưng nếu ngươi không muốn cho nó làm gì, chỉ cần khen nó thì chắc chắn nó sẽ không chịu nổi.”
Chúng phi bị thái hậu nói đến sửng sốt, tất nhiên cũng không ai quá tin tưởng, thái hậu cũng nhận thấy nét nghi hoặc trong lòng các nàng, rất là bất mãn nói
“Các ngươi đừng nghĩ ai gia nói vớ vẩn! Ai gia tuy không có con trai nhưng đã dạy dỗ không ít hoàng tử đấy!”
Có thể thấy được “Lý luận thông qua thực tiễn” là một điều không bao giờ thay đổi. Thái hậu tuy không biết cái gọi là “Tâm lý đối nghịch tuổi dậy thì” nhưng bà vẫn có thể lờ mờ bốc ra được ít thuốc để chữa nó cơ mà………
Quả nhiên, phương pháp dục ức tiên dương (Kiềm chế và khen ngợi) này của thái hậu lần nào hoàng hậu áp dụng cũng thấy đúng cả. Thấy A Kiêu mặc nữ trang nàng liền gật đầu khen ngợi liên tục, lại còn chủ động muốn may cho hắn mấy bộ; Thấy mấy trò đùa dai của hắn nàng liên tiếp khen hắn rất có sáng tạo, còn cổ vũ hắn gây ra mấy trò ác hơn nữa……… Dưới sự đả kích như viên đạn bọc đường của mọi người, những ngày tháng vui vẻ của A Kiêu đã chấm dứt, hắn chỉ cảm thấy rằng đột nhiên mọi người lại xoay 180° đổi tính hết cả, bắt đầu tán dương hắn hòa ái với hắn khoan dung với hắn, khiến hắn không chỉ cảm thấy mơ hồ không hiểu, mà còn da gà da vịt thi nhau nổi hết cả lên.
Nhưng lúc mọi người đangvui mừng vì Lật Xuyên quận vương lột xác cũng là lúc họ đều quên một nguyên tắc trọng yếu trong phương pháp giáo dục “Người người khác biệt”—— đó là phân tích cụ thể từng vấn đề cụ thể.
Phương pháp đường vòng của thái hậu tuy rằng dùng được, nhưng không phải là thuốc trị bách bệnh.
~~~~~~~~~
“Thật sao? Cháu cảm thấy tiểu thư Hà gia không tệ sao?”
Hoàng hậu mỉm cười nhìn vị thiếu niên có chút không tự nhiên trước mắt, làm người giám hộ của hắn, vậy mà lại có thể thấy hắn ngượng ngùng xin mình cố vấn một ít vấn đề riêng tư, điều này khiến hoàng hậu không thể không thừa nhận thái hậu đôi khi vẫn là một người rất hiểu biết.
Vốn là sau khi thái hậu bà thấy tôn tử (cháu trai) bắt đầu khôi phục lại thái độ bình thường thì lập tức nổi lên hứng thú làm bà mối
“Con cháu thế gia giàu có lụa là, có ai là không trở nên nghiêm túc chín chắn sau khi kết hôn chứ, cần phải chăm chỉ, có đứa nhỏ nữa thì…….”
Thái hậu nghĩ nghĩ một chút, lại thấy vui vẻ đến cười toe toét, còn Hoàng hậu thì lại thấy cháu mình vừa có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp thôi, lại dùng hôn nhân để kiềm hãm nó, lo lắng không biết có hay không vật tất cực phản(*)?
(*)một sự việc phát triển đến quá mức thì sẽ chuyển hướng phát triển ngược lại với mục đích ban đầu.
Ai ngờ tình thế lại phát triển tốt vượt quá cả sự mong đợi của mọi người, A Kiêu liếc mắt một cái liền nhìn trúng một vị thiên kim tiểu thư, điều này khiến cho thái hậu mấy ngày nay đều chìm trong vui sướng cùng “Lý luận vô hạn định khả năng của hôn nhân” của bà.
“Ngày mai gặp nàng con nên làm cái gì? Nương nương!”
Hoàng hậu cười vài tiếng, đang chuẩn bị bước đầu giới thiệu cho A Kiêu một chút trong tâm tư của con gái, đột nhiên lại nhớ tới phương pháp
“Kiềm chế và khen ngợi” của thái hậu. Thời gian này mọi người các nàng nói chuyện với A Kiêu gần như đã trở thành phản xạ có điều kiện, việc này………. Hoàng hậu nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là nên theo phương pháp của thái hậu thì hơn, có vẻ an toàn.
Vì thế theo như hoàng hậu nói, tiêu chuẩn chọn bạn đời hẳn là thân thiện, giàu có, lãng mạn, tinh thần tính cách đều đạt trình độ thượng thừa liền biến thành hình tượng thiếu niên dã man bá đạo ác mồm ác miệng.
Nhìn bóng dáng thanh lệ của A Kiêu dời đi sau khi học hỏi, trong lòng hoàng hậu thầm cầu nguyện, cầu trời tác thành cho mối nhân duyên này, nhân tiện đá thằng nhóc A Kiêu này ra khỏi cung tự thành lập phủ đệ thì càng tốt.
~~~~~~~~~
“Tên tiểu tử này sao như tro tàn vụt cháy lại thế? Lại còn cháy càng lúc càng to chứ!”
Hoàng đế phẫn nộ kể lể với hoàng hậu A Kiêu bố trí bẫy rập hại người qua đường Giáp Ất Bính Đinh nào đó trên đường quan viên thượng triều, mà hoàng hậu lại chỉ có thể ở bên cạnh nói đỡ cháu vài lời tốt đẹp, ai bảo nàng đuối lý làm chi??
Hoàng hậu lần này xem ra đúng là thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, nàng sao lại có thể quên rằng “Tình yêu sẽ khiến người ta mù quáng” cơ chứ? Ai biết A Kiêu lại đem lời “Chỉ bảo” lệch lạc của nàng thành khuôn vàng thước ngọc mà làm theo………..
Tình cảnh ngày xem mắt đó, toàn bộ quá trình hoàng hậu cũng đã được nghe từ miệng cung nhân, A Kiêu hắn hoàn toàn sắm vai một ác bá thiếu niên mà diễn, cả buổi đều chỉ toàn là lời công kích chanh chua của hắn.
“Cuối cùng…….. Quận vương….. Quận vương còn nói……”
“Nói cái gì?!”
Hoàng hậu thúc giục nội thị quay về hồi báo, muốn biết rốt cuộc A Kiêu đã đem nháo đến mức độ nào rồi.
“Nói Hà tiểu thư giống hệt như bọn thái giám trong cung……. Là…. Là….. cái gì cũng không có……”
Vẻ mặt của hoàng hậu, vẻ mặt của nội thị, bây giờ đều là một mảnh ảm đạm.
“Chẳng lẽ không có cách nào vãn hồi sao?”
Hoàng đế nghe xong tiền căn hậu quả do hoàng hậu kể ra, buồn rầu hỏi. Cháu hắn sợ đã không còn là tức giận nữa rồi, giờ nó còn dám giương oai đến chỗ triều đình, còn phương pháp kia của thái hậu tỉ lệ thành công trở lại e rằng cũng không lớn.
“Aizz…… Từ từ rồi tính, cứ để như thế đã. Vị Hà gia tiểu thư kia chắc cũng rất khó để gả ra ngoài, nô tì nhất định sẽ nghĩ biện pháp để đem ghép nàng với Kiêu nhi thành một đôi!”
Hoàng hậu dù sao cũng là hoàng hậu, nàng đương nhiên không thể vì tính sai một lần mà gục ngã, chỉ thấy nàng nhìn trời xanh mây trắng xa xa ngoài cửa sổ, chắc đã quy hoạch đến bước thứ N của “kế hoạch năm năm” rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.