Phượng Thất Vân hình như đang cố tình tránh né Phượng Thất Tầm, khi nàng đuổi theo, hắn đã sắp đi đến cuối hành lang gấp khúc. Không biết sao, nàng cảm giác có một chút mất mát cùng thê lương ở phía sau bóng dáng nam tử, mặc áo choàng vải xanh xám và cầm chiếc ô lụa màu xanh đen.
Quả nhiên hắn vẫn chú ý...... Nàng không nói cho hắn, một mình đi đến mỹ nhân trủng bất chấp nguy hiểm.
"Đại ca ——" nàng góp đủ sức lực hô to một tiếng.
Thân thể Phượng Thất Vân, chậm rãi xoay người lại. Khi nhìn thấy Phượng Thất Tầm đang đặt mình trong mưa Phượng Thất Tầm, liền bước nhanh trở về đến trước mặt nàng, đem toàn bộ ô che trên đỉnh đầu nàng, thậm chí không nhận ra phía sau lưng chính mình bị ướt.
Nhìn bộ dáng Phượng Thất Vân muốn trách cứ nhưng lại không đành lòng, Phượng Thất Tầm đột nhiên rất muốn cười, là cái loại thoải mái cười to, mà nàng cũng làm như vậy.
"Ha... Ha ha ha...... Ha ha ha ha"
"Chính mình bị ướt rồi mà vẫn còn cười, ngươi có bị ngốc không?"
Phượng Thất Tầm ngừng cười, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nam tử thanh tuấn, bỗng dưng rủ xuống khóe miệng "Thực xin lỗi...... Ta biết đại ca ngươi tức giận, giận ta không tin ngươi, giận ta không có nói cho ngươi liền một mình đi mỹ nhân trủng, chỉ là ta không có thói quen dựa vào bất luận kẻ nào, dù ngươi là đại ca của ta —— cũng như vậy!"
Phượng Thất Vân nhẹ nhàng thở dài một tiếng, từ trong tay áo móc ra khăn tay chà lau nước mưa trên người Phượng Thất Tầm "Nếu nói ta thật sự tức giận, như vậy ta nhất định giận ngươi dễ dàng lấy thân mạo hiểm, giận ngươi không biết làm thế nào để bảo vệ chính mình. Cái loại địa phương mỹ nhân trủng này có rất nhiều *sài lang hổ báo, không cẩn thận một cái sẽ là *vạn kiếp bất phục!"
*sài lang hổ báo: dùng để chỉ những kẻ bất nhân, kẻ độc ác ; còn chưa hết thói dã man
*vạn kiếp bất phục: Đây là một câu thành ngữ có xuất xứ từ trung quốc mang ý nghĩa nếu đánh mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá thì sẽ không bao giờ lấy lại được, thông thường được sử dụng để nói đến những thứ trân quý chỉ có duy nhất, chỉ có thể sở hữu 1 lần trong đời ví như tính mạng con người, nếu mất đi một cách vô lý, phí phạm chẳng hạn như tự sát, tự tử.. thì ngàn kiếp cũng không thể khôi phục lại, không có được cơ hội lần thứ 2.
"Lần sau sẽ không." Phượng Thất Tầm giơ ba ngón tay lên bảo đảm.
"Đi vào đi......"
Phượng Thất Vân một tay đem ô che nhét vào trong tay Phượng Thất Tầm, xoay người bước nhanh đi vào hành lang gấp khúc, sau đó quay đầu lại, hướng về phía Phượng Thất Tầm còn ngốc đứng ở trong mưa phất phất tay, "Thời tiết lạnh lẽo, ngươi nhanh đi vào trong đi."
Phượng Thất Tầm gật đầu thật mạnh một cái, sau khi nhìn Phượng Thất Vân rời đi, mới xoay người đi trở về Lăng Tương Tiểu trúc.
Vừa rồi hình như nàng cảm thấy trong ánh mắt Phượng Thất Vân, bắt được thứ tình cảm khác thường không thuộc về trưởng huynh......
Khi Phượng Thất Tầm đi vào phòng, Thận Nhi đang cầm một chén trà nóng ngồi ở ghế trên. Nhìn thấy Phượng Thất Tầm đi vào, nàng vội vàng đem chén trà trong tay đặt trên bàn, "Tiểu thư, nô tỳ không trộm đồ vật......"
Phượng Thất Tầm bước về phía trước ba bước, ấn bả vai Thận Nhi, làm nàng lại ngồi xuống ghế. Nàng ôn tồn nói:
"Ta biết ngươi là bị oan uổng, bằng không cũng sẽ không đem ngươi tìm về."
Nàng giọng điệu kiên quyết, làm Thận Nhi đột nhiên đỏ hốc mắt "Tiểu thư......
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi xưa nay thành thật, là ai hãm hại ngươi?"
" Từ ma ma bên người phu nhân một mực chắc chắn, nói là nô tỳ trộm trâm ngọc tử phu nhân, nhưng trâm ngọc tử kia rõ ràng là tam tiểu thư thưởng cho nô tỳ. Nô tỳ vẫn luôn giải thích, nhưng không ai tin tưởng. Các nàng nói tuy rằng tam tiểu thư khoan dung hạ nhân, nhưng sẽ không tùy ý ban thưởng, còn nói nhất định là ta trộm trâm ngọc tử......"
Nhắc tới ngày đó chính mình chịu ủy khuất, Thận Nhi cảm thấy buồn khổ ở lồng ngực phảng phất lại trỗi dậy.Nàng nỗ lực hít sâu không cho nước mắt rơi xuống, nhưng mà càng nhẫn nại, càng cảm thấy khó chịu.
Phượng Thất Tầm trong lòng thầm than một tiếng, duỗi tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực chính mình, nhẹ giọng nói: "Nếu cảm thấy ủy khuất, liền khóc ra đi, không cần nghẹn ở trong lòng, bị thương tâm lại bị thương thân."
Sau khi nàng vừa nói như vậy, Thận Nhi quả nhiên chôn đầu, khóc lên.
Một bên khóc còn một bên nói: "Nô tỳ chính là không cam lòng, các nàng thậm chí không có đi tìm tam tiểu thư dò hỏi, liền trực tiếp oan uổng nô tỳ trộm đồ, còn đem nô tỳ đuổi ra vương phủ......"
Nếu như đi tìm Cửu Dạ giằng co, kết quả chỉ biết càng tàn nhẫn hơn, hơn nữa đường sống đều không có.
Lời này, Phượng Thất Tầm tự nhiên sẽ không nói với Thận Nhi. Nàng chỉ là ở trong lòng âm thầm ghi nhớ, Phượng Cửu Dạ lại thiếu nàng một khoản nợ khác.
#YY
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️