"Không có gì!" Lăng Túc Nhiên mỉm cười lắc đầu nói: "Đột nhiên nghĩ tới, cho nên muốn hỏi em một chút."
Trong lúc nói chuyện, anh cầm lấy ngọc bội trong tay Tần Nhã Khiết nhìn kỹ, nhưng vẫn không phát hiện có chỗ nào đặc biệt.
"Chồng, khối ngọc bội này có ý nghĩa đặc biệt với anh à?" Tần Nhã Khiết cười cười nói: "Bây giờ em trả nó lại cho chủ cũ, tự anh cất kỹ, đừng làm mất nha."
Cô là một người phụ nữ thông minh, sẽ không thật sự tin Lăng Túc Nhiên đột nhiên nhớ tới chuyện này đâu!
Từ trong ánh mắt Lăng Túc Nhiên cô có thể thấy một… Khẽ thở dài, nhớ tới cảnh tượng xảy ra vào năm năm trước, Lăng Túc Nhiên rơi vào hôn mê còn không quên nắm chặt khối ngọc bội trong tay, giống như rất sợ mất đi.
Vốn hai ngày trước cô đã có ý định trả ngọc bội lại cho Lăng Túc Nhiên, nhưng do quá bận rộn nên mới tạm thời quên mất việc này.
"Cảm ơn vợ!" Lăng Túc Nhiên cười cười: "Đúng thật là nó có chút ý nghĩa đặc biệt đối với anh, để sau này anh sẽ kể cho em nghe được không?"
Ban đầu anh không định để Tần Nhã Khiết trả khối ngọc bội lại.
Nhưng mà, sau khi chuyện sáng ngày hôm nay xảy ra, hắn biết rõ nếu để khối ngọc bội này bên người Tần Nhã Khiết rất có khả năng sẽ mang lại rắc rối lớn cho cô, vẫn nên lấy nó lại là tốt nhất.
"Ừ!" Tần Nhã Khiết chui vào trong lòng Lăng Túc Nhiên, chạm nhẹ lên trán anh.
Cô biết trên người Lăng Túc Nhiên còn có rất nhiều bí mật, nhưng cô sẽ không giống những người phụ nữ khác quấn quít bắt anh nói cho bằng được.
Cô tin tưởng hiện tại Lăng Túc Nhiên không nói, là do tạm thời có nỗi khổ tâm làm anh bất đắc dĩ không thể nói ra. Chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ tự động nói cho cô biết.
...
Sáng ngày hôm sau, Lăng Túc Nhiên, Tần Nhã Khiết cùng với Nhụy Lam về nhà sau một chuyến đi chơi ở bên ngoài.
"Bố, chú Lục đang ngủ ở bên kia!" Lúc gần đến sân của biệt thự, Nhụy Lam giơ tay chỉ vào Lục Tần Nam đang ngồi xếp bằng trong một đình nghỉ mát cách đó không xa.
"Nhụy Lam, chú Lục là đang luyện công, không phải lén ngủ." Tần Nhã Khiết cười đáp lại.
"Nhã Khiết, em mang Nhụy Lam về nhà trước đi." Lăng Túc Nhiên cảm nhận được khí tức quanh thân Lục Tần Nam có sự thay đổi, ánh mắt thoáng chấn động.
"Được!" Tần Nhã Khiết gật đầu mang Nhụy Lâm tiến vào trong sân.
Sau đó Lăng Túc Nhiên đi tới đình nghỉ mát.
Hô! Hô! Hô!
Đi đến chỗ cách đình nghỉ mát còn khoảng hai ba mươi mét, không khí xung quanh Lục Tần Nam lưu động càng lúc càng nhanh, vang lên một đợt tiếng gió gào thét chói tai. Vút! Vút! Vút!
Chỉ trong chốc lát, hơn mười trận gió sắc bén như lưỡi đao từ bốn phía mạnh mẽ đâm tới, cây cột ở bốn phía đình nghỉ mát lập tức hiện ra vết rách.
Cùng lúc đó, khí thế trên người Lục Tần Nam liên tục tăng lên, một áp lực vô cùng lớn xuất hiện khắp nơi trong đình.
"Ừ…"
Mấy phút sau, Lục Tần Nam khẽ chau mày, khí tức quanh thân trở nên hơi hỗn loạn.
Chíu! Chíu! Chíu!
Cổ tay Lăng Túc Nhiên khẽ lật, ba cây kim châm vụt ra khỏi tay, chui thẳng vào trong cơ thể Lục Tần Nam.
Ngay sau đó, bước vài bước lớn đến sau lưng Lục Tần Nam, đặt tay lên đỉnh đầu cậu ấy, đồng thời lên tiếng nói.
"Dồn khí đan điền, cố thủ tinh nguyên, khóa kín các huyệt bách hội, quan nguyên, khí hải, dũng tuyền."
"Ừ!" Lông mày Lục Tần Nam khẽ nhíu, trầm giọng đáp lại.
Hít!
Một luồng chân khí chí cương chí dương từ trong bàn tay Lăng Túc Nhiên tràn vào cơ thể Lục Tần Nam, sau đó nó giống như quả bom nổ ra trong cơ thể cậu ấy, lập tức xông tới tất cả các bộ phận trong thân thể.
"Ừ…" Lông mày Lục Tần Nam nhíu lại lần nữa.
Cậu ấy cảm giác trong người có vô số luồng khí cao áp như sóng lớn không ngừng tán loạn, đánh thẳng vào kỳ kinh bát mạch của mình.
Không kịp nghĩ nhiều, cậu ấy vội tụ khí lại, tử thủ bốn huyệt chính là bách hội, quan nguyên, khí hải, dũng tuyền.
Hít!
Chân khí trong lòng bàn tay Lăng Túc Nhiên lại tăng thêm một bậc, giống như nước sông Hoàng Hà tràn vào lúc vỡ đê.
"Ừ!?"
Khoảng mười phút sau, Lục Tần Nam nhíu mày lại, trên mặt lộ ra sắc thái vui mừng.
Cậu ấy rõ ràng mà cảm nhận được sợi gông cùm xiềng xích kia đã có dấu hiệu buông lỏng, dĩ nhiên có thể sớm ngày nhìn thấy ánh rạng đông.
"Chuyên tâm tụ khí, cứ thế làm theo hướng dẫn, vận chuyển chu thiên, khí quan trăm huyệt." Giọng nói Lăng Túc Nhiên vang lên lần nữa.
"Ừ!" Lục Tần Nam gật đầu, thúc giục tâm pháp, vận chuyển chu thiên.
Chíu! Chíu! Chíu!
Chỉ trong chốc lát, lưỡi đao gió ở bốn phía xung quanh hai người càng hung hiểm thêm một bậc, ngoại trừ những vết đao nhìn thấy mà giật mình trên cây cột của đình nghỉ mát, bên ngoài mấy cây ngô đồng đứng cách đó vài mét cũng bộ dáng vết thương chồng chất.
"Phá!"
Lại trôi qua thêm khoảng mười phút, Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói một câu, đồng thời thu bàn tay về.
Đùng!
Một giây sau, một luồng khí thế dời núi lấp biển nổ tung ra từ trên người Lục Tần Nam, cả ngôi đình nghỉ mát như giấy mỏng ầm ầm sụp đổ.
Thảm cỏ bốn phía bị nhấc bay lên không trung, cây ngô đồng bị trực tiếp bẻ gãy, lá cây khô héo bay múa đầy trời.
Phù!
Sóng khí qua đi, Lục Tần Nam thở ra một ngụm khí bẩn chồng chất trong miệng, sau đó mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
"Xem nhiều lấy ít, góp ít thành nhiều, liên tục phá hai cấp, rất không tệ!" Lăng Túc Nhiên cười cười: "Chúc mừng tiến vào cảnh giới Chiến Tôn viên mãn!"
"Cám ơn đại ca!" Sau khi đứng dậy, Lục Tần Nam cúi chào Lăng Túc Nhiên một cái thật sâu, trên mặt đầy vẻ biết ơn.
Đúng như lời Lăng Túc Nhiên nói, cậu ấy không chỉ thành công đột phá, hơn nữa còn phá hai cấp liên tiếp, từ Chiến Tôn đại thành trực tiếp đột phá đến Chiến Tôn viên mãn!
Đây là kết quả đạt được dưới sự hỗ trợ của Lăng Túc Nhiên, nếu không lần này cậu ấy có thành công đột phá đến Chiến Tôn đỉnh cao hay không còn không chắc!
Cảnh giới Chiến Tôn viên mãn!
Cách… Chiến Tông trong truyền thuyết chỉ vẻn vẹn một bước nhỏ!
Đây chính cảnh giới mà vô số cường giả trong võ đạo cả đời cũng không bước vào được!
Chỉ có phá kính nhập tông mới có khả năng chính thức mở ra cầu thang, bước lên con đường đi thông tới võ đạo đỉnh cao!
"Ha ha, tôi chỉ làm một chuyện phù hợp với thời thế mà thôi!" Lăng Túc Nhiên tiếp tục cười nói: "Thật ra với tích lũy này của cậu, tôi có thể giúp cậu trực tiếp phá kính nhập tông!"
"Nhưng mà đột phá quá nhanh chưa chắc đã là chuyện tốt, bây giờ cậu củng cố tu vi viên mãn trước, rồi qua một thời gian ngắn lại thử tiến vào cảnh giới Chiến Tông!"
"Ừ!" Vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt Lục Tần Nam, gật mạnh đầu.
Tất nhiên cậu ấy cũng biết chuyện này, vừa nãy trong lúc đột phá cậu ấy đã trộm thấy được ánh rạng đông của cảnh giới Chiến Tông!
Nhưng vào thời điểm bước một chân vào cửa, đại ca thu hồi công lực, nếu không sau đó rất có thể sẽ là một hồi phá kính.
"Áp chế lâu như vậy, sao bây giờ lại đột nhiên nhớ tới chuyện đột phá?" Lăng Túc Nhiên cười nói.
"Đã đến lúc!" Lục Tần Nam cười cười đáp lại.
"Tôi có một loại linh cảm người của Thế giới Ám Vực chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, kẻ tới lần sau chắc chắn sẽ càng mạnh hơn nữa."
"Mà vết thương của đại ca còn chưa khỏi hẳn, nếu như lần sau lại tới hai cường giả Chiến Tôn hậu kỳ, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động."
"Ha ha, cậu quá không có lòng tin vào tôi rồi đấy!" Lăng Túc Nhiên cười nói: "Đối thủ ở cảnh giới Chiến Tôn tôi còn chưa để vào mắt!"
"Đại ca, ý của anh là vết thương đang có có chuyển biến tốt?" Ánh mắt Lục Tần Nam chấn động.
"Ừ!" Lăng Túc Nhiên gật đầu cười: "Chưa đến một hai tháng nữa là có thể khỏi hẳn!"
"Thật tốt quá!" Vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt Lục Tần Nam.
"Cậu đột phá vào lúc này cũng tốt, không phải có vài người muốn nhìn thấy thực lực chân thật của chiến đội Huyết Ảnh sao, vậy để bọn họ nhìn cho thật kỹ!" Ánh mắt Lăng Túc Nhiên nhìn chăm chú phía trước, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Thoáng dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Cậu đi thông báo cho bốn người Thanh Long, bảo bọn họ đừng áp chế nữa, toàn lực đột phá!"
"Đã rõ!" Lục Tần Nam khẽ gật đầu.
"Được rồi, trước đừng trò chuyện, bây giờ cậu vẫn đang ở cảnh giới viên mãn giả dối, nắm chặt thời gian củng cố lại tu vi!" Lăng Túc Nhiên khoát tay áo cười.
Tất nhiên tâm trạng của anh rất tốt!
Một là cảm thấy vui mừng thay Lục Tần Nam, chỉ đột phá một lần đã đến cảnh giới Chiến Tôn viên mãn, hơn nữa rất nhanh là có thể phá kính nhập tông, tiền đồ vô hạn!
Hai là cảm thấy tự hào cho chiến đội Huyết Ảnh, từ đó chiến lực của quân đội Tây Lưu lại tăng lên vài cấp, nhìn khắp năm khu, ai dám đối đầu!?