Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 15: Khu nhà nhà họ Lôi




Nhà họ Lôi tại Tiêu Châu.
Tọa lạc dưới chân một ngọn núi hùng vĩ ở phía đông thành phố, chiếm diện tích đất rộng, nằm bện cạnh bờ sông, nhìn qua đã biết là phong thuỷ bảo địa.
Nhà họ Lôi có niềm kiêu hãnh của chính bọn họ.
Trong thành phố này, ngay cả đám người trên cao kia thấy người nhà họ Lôi cũng phải nhiệt tình chào hỏi một tiếng.
Nhà họ Lôi ở Tiêu Châu, cho dù chưa thể nói đến việc một tay che trời nhưng cũng chắc khác nó là bao. Việc bọn họ đã muốn làm thì hầu như đều phải làm được.
Thế nhưng, khu nhà của nhà họ Lôi hiện giờ đã không còn cảnh tượng khách khứa tới lui nườm nượp như trước kia, toàn bộ khu nhà bị bao trùm bởi bầu không khí nặng nề, trầm trọng.
Tại quảng trường cách trang viên không xa có hơn một nghìn người đứng dày đặc.
Trong số đó, gần 500 người mặc đồng phục của “võ quán Lôi Chấn”, tay cầm vũ khí lạnh, nét mặt căng thẳng, nghiêm nghị.
Ngoài ra còn có gần một trăm người mặc vest cùng màu, đeo kính râm, thần sắc lạnh lùng, túi bên hông căng phồng lên, hiển nhiên là có mang theo súng.
300 người còn lại thì lại có đủ loại sắc thái khác nhau, trông rất cà lơ phất phơ, hầu hết đều có hình xăm trên người, trên tay cầm mã tấu.
Ngoại trừ đám người này thì còn có 2 đội khác với khoảng 200 người, đều có vóc người cường tráng, vạm vỡ.
Hai đội này chính là người của hai gia tộc khác ở Tiêu Châu, nhà họ Chu và nhà họ Hoàng.
Ở phía trước đội ngũ có hai ông cụ ngồi ngay ngắn, bọn họ chính là hai anh em Lôi Kim Minh.
Sắc mặt hai người lúc này đều u ám, toàn thân tràn đầy sát ý, trong con ngươi thâm thúy lóe lên một tí sáng lạnh.
“Ông Lôi, rốt cuộc là người nào dám đến nhà họ Lôi gây chuyện?”
Lúc này, gia chủ nhà họ Chu mới nhìn Lôi Kim Minh nói, gia chủ nhà họ Hoàng ngồi bên cạnh cũng không nhịn được nhìn về phía này.
“Loại chuyện vặt vãnh này ông cứ nói cho tôi biết một tiếng, tôi thay ông giải quyết là được, hà cớ gì lại phải tự mình động thủ chứ!”
“Gia chủ Chu có tâm, tôi đây xin được cảm ơn trước.” Đôi mắt Lôi Kim Minh lại.
“Thật không dám giấu giếm gì, tôi cũng không biết đối phương là người phương nào cả!”
“Cũng chính vì vậy, tôi lo lắng sẽ xảy ra sự cố nên mới mời hai ông đến đây để viện trợ, phòng ngừa vạn nhất!”
“Ông Lôi nói đùa, trong cái Tiêu Châu này, người có thể khiến ông lo lắng chỉ sợ vẫn chòn chưa ra đời đấy!” Gia chủ nhà họ Chu cười đáp. “Ông Lôi, ông không mời gia chủ nhà họ Tôn sao?” Gia chủ nhà họ Hoàng nhìn lướt qua quảng trường rồi mở miệng hỏi.
“Tất nhiên là tôi có mời, hẳn là vẫn còn đang trên đường.” Lôi Kim Minh trầm giọng đáp lại.
“Ông chủ!” Đúng lúc này, quản gia xuất hiện, nhanh chân bước đến cạnh Lôi Kim Minh bên cạnh.
“Gia chủ Tôn vừa mới gọi điện cho tôi, bảo rằng ông ấy đang bị ốm, e rằng hôm nay không đến đây được, mong ông có thể bỏ qua!”
“Hả?” Một tia tàn nhẫn lóe lên dưới đáy mắt của Lôi Kim Minh.
Sau khi điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, trên mặt ông ta nở một nụ cười nhẹ.
“Nếu gia chủ Tôn không khoẻ thì cũng đừng nên quấy rầy ông ấy, hôm nào đến thăm nhà thay tôi hỏi thăm một tiếng!”
“Vâng!” Quản gia trả lời rồi lui sang một bên.
Gia chủ hai nhà Chu – Hoàng nhìn nhau, thấy được sự kinh ngạc trong đôi mắt của đối phương.
Nhà họ Tôn đây là trắng trợn không cho nhà họ Lôi gia mặt mũi!
To gan làm ra chuyện này, bọn họ không muốn tiếp tục ngốc ở Tiêu Châu sao?
Bùm!
Đúng lúc này, hai cánh cửa gỗ dày, nặng của nhà họ Lôi vỡ nát ra như đậu phụ, vụn gỗ bay đầy trời.
Ngay sau đó, hai bóng người cao ráo xuất hiện trong tầm mắt mỗi người ở nhà họ Lôi.
Mặc dù hơi thở của cả hai người không chút dao động nhưng hầu hết mỗi người có mặt ở đây đều mơ hồ cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.
Dường như thứ đang đến gần bọn họ không phải hai người phàm mà là 2 con rồng thần, động một chút là có thể hủy diệt đất trời
“Nhụy Lam đâu?” Lăng Túc Nhiên vừa bước từng bước đến, vừa hỏi.
“Khá can đảm đấy!” Lôi Kim Minh hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Dám thương tổn con gái của tôi như vậy còn dám đến nhà họ Lôi để đòi người, thật đủ uy phong!”
Vừa nói, ánh mắt ông ta nhìn Lăng Túc Nhiên tựa hai lưỡi dao sắc bén, sát ý trên người ngày càng nồng đậm hơn.
“Tôi hỏi lại một lần, Nhụy Lam ở đâu?” Giọng nói của Lăng Túc Nhiên lạnh thấu xương.
“Cậu nhóc, hai cậu mẹ nó là ai vậy hả? Dám đến nơi này làm càn, các cậu không biết nơi này là nơi nào sao?”
Gia chủ nhà họ Hoàng nóng lòng muốn biểu hiện trước mặt Lôi Kim Minh, ông ta nhìn về phía hai anh, trầm giọng nói.
“Ông là ai?” Lăng Túc Nhiên quét mắt qua nhìn đối phương.
“Tôi là gia chủ nhà họ Hoàng ở Tiêu Châu, tôi khuyên hai cậu một câu, nếu không muốn chết thì lập tức quỳ gối dập đầu với ông Lôi để nhận sai, may ra còn có thể…”
“Ông chỉ có một phút để suy nghĩ!” Lăng Túc Nhiên cắt ngang lời ông ta: “Nếu ông không dẫn người của ông rời khỏi thì bắt đầu từ ngày mai, Tiêu Châu sẽ không còn tồn tại nhà họ Hoàng!”
“Hả?” Gia chủ nhà họ Hoàng sửng sốt, sau đó ông ta cất tiếng cười to: “Đây là chuyện cười vui nhất tôi từng nghe qua trong đời, cậu thật hài hước!”
“Còn 30 giây nữa!”
“Nhóc con, cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?”
“Đáng tiếc, ông lựa chọn sai rồi!” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ những điều tôi vừa nói rồi hãy phát ngôn!”
“Nhóc con, hai cậu là đến kể chuyện cười à?” Lúc này, gia chủ nhà họ Chu cũng mở miệng nói chuyện.
“Ông là ai?”.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
“Gia chủ nhà họ Chu ở Tiêu Châu!” Gia chủ nhà họ Chu cười lạnh.
“Cậu có phải lại muốn cho tôi thời gian một phút để suy xét, khiến tôi dẫn người rời đi, nếu không, từ ngày mai Tiêu Châu sẽ không có nhà họ Chu?”
“Ngại quá, ông chỉ có 30 giây thôi!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng đáp lại.
“Ha ha ha…” Gia chủ nhà họ Chu bật cười.
“Đã hết thời gian!” Lăng Túc Nhiên nói.
“Nhóc con, các cậu đến đây để làm mấy trò này sao? Tôi thấy cậu là đang muốn tìm đường chết!”
Đám người vạm vỡ đứng phía sau gia chủ nhà họ Chu, rống lên với Lăng Túc Nhiên, cầm mã tấu xông thẳng đến.
Tám chín người đằng dau anh ta cũng cầm mã tấu xông lên, dữ tợn, hung thần ác sát.
Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Mới đi được nửa đường thì đống mã tấu của mười tên kia lại phát ra một tiếng giòn tang.
Ngay sau đó, thân đao bị đứt gãy, một nửa trực tiếp cắm trên sàn nhà trước mặt bọn họ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cơ thể mười người như bị ma pháp cố định tại chỗ, mặt đầy kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra.
Bọn họ chưa nhìn thấy đối phương ra tay gì mà mã tấu của họ đã bị cắt ra thành hai khúc!
Đây là khái niệm gì chứ?
“Hả?” Mí mắt gia chủ nhà họ Chu nhảy lên mãnh liệt.
Ông ta mơ hồ cảm giác được bản thân mới nãy có thể đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời!
Trên mặt gia chủ nhà họ Hoàng cũng xuất hiện biểu tình khiếp sợ.
Ông ta tự hỏi thân thủ của bản thân đặt ở Tiêu Châu cũng tính là nằm ở vị thứ cao, thế nhưng ông ta lại không nhìn ra rõ đối phương đã ra tay khi nào!
Thật không thể tưởng tượng nổi!
“Khó trách dám đến nhà họ Lôi, thì ra thật sự có chút bản lĩnh, vậy hãy đến tôi đến tiếp cậu!” Lúc này, ông hai nhà họ Lôi, Lôi Kim Toàn mở miệng nói chuyện.
Đồng thời, ông ta nhận đao Quan Công từ tay người đàn ông bên cạnh, vững càng bước đến chỗ Lăng Túc Nhiên.
“Kẻ hèn Lôi Kim Toàn, ông hai của nhà họ Lôi, xin được chỉ giáo!”
Hô!
Dứt lời, khí thế quanh người ông ta tăng lên nhanh chóng.
Ngay sau đó, cổ tay ông ta cử động liên tục, phá gió xông đến.
Đao Quan Công vẽ ra vài đường sáng lạnh trên không trung, thật nhanh chém xuống Lăng Túc Nhiên, thế như chẻ tre.
Thấy một màn này, mọi người của nhà họ Lôi đều nhìn chằm chằm vào Lăng Túc Nhiên bằng ánh mắt đang người chết.
Ai cũng biết, ông hai là đệ nhất cao thủ võ lâm ở Tiêu Châu, đao cầm trong tay, chưa từng gặp được đối thủ!
Thế nhưng, ngay sau đó, cả đám người như bị hóa đá, vẻ mặt tựa như gặp phải ma quỷ, nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.