“Nghe không hiểu à?” Tên đầu trọc lại nói.
"Ông chủ của chúng tôi đã nhìn trúng nhà của các người, mua nó với giá một tỷ rưỡi, hôm nay liền đem hoàn thành các thủ tục!"
“Xin lỗi, chúng tôi không có ý định bán căn hộ.” Tần Nhã Khiết lạnh lùng đáp.
“Ha ha, hôm nay chúng tôi tới đây không phải để thảo luận với cô, mà là chính thức thông báo cho các người.” Tên đầu trọc cười nói.
"Nếu hôm nay ngoan ngoãn hoàn tất thủ tục thì còn có thể nhận được năm trăm triệu, chứ để qua đêm nay, các người một đồng cũng không có!"
"Đúng rồi, cô vẫn chưa biết, khu chung cư này, chỉ còn mỗi mình nhà các người là chưa bán thôi!"
"Những nhà khác đều đã cầm lấy tiền, thêm nửa tháng nữa thì tất cả đều dọn đi!"
"Khu chung cư cũ này ngay lập tức sẽ bị phá bỏ, các người chắc là nhà phát triển đúng không?" Lăng Túc Nhiên nghĩ đến biểu hiện buồn bã của một số người già trong khu chung cư vừa rồi, trong lòng đã có suy đoán.
Rất rõ ràng, là nhà phát triển đang bày chuyện!
“Thằng nhóc, tránh sang một bên, đây không phải là chỗ để mày lên tiếng?” Tên đầu trọc liếc Lăng Túc Nhiên rồi trầm giọng nói.
“Muốn chết!” Ánh mắt của nam nhi mặc Cẩm Y trầm xuống, nhấc chân muốn về phía đối phương.
“Chờ đã!” Lăng Túc Nhiên ngăn anh ta lại, sau đó nhìn về phía Tần Nhã Khiết: “Nhã Khiết, giá thị trường của căn hộ trong khu chung cư này tầm khoảng bao nhiêu?”
"Tuy rằng ở đây không phải ở trung tâm thành phố, nhưng ở đây là khu gần trường học, cho dù giá nhà cũ ít nhất cũng phải 90 triệu một mét vuông!" Tần Nhã Khiết nói.
Cô đương nhiên hiểu ý đồ của đối phương, sau khi tạm dừng thì bổ sung thêm.
"Ngoài ra, các loại phòng trong khu khu chung cư này đều có diện tích hơn 80 mét vuông, tổng giá tối thiểu cũng lên tới hơn sáu tỷ!"
“Anh hiểu rồi!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu rồi nhìn tên đầu trọc: “Hơn 6 tỷ một căn hộ, các người trả 1 tỷ rưỡi liền mua được rồi?
“Thằng nhóc, mày nhiều lời quá, mày còn nhiều lời, có tin hay không từ nay về sau tao làm cho mày không nói được nữa?” tên đầu trọc tức giận mắng. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Tên công ty của các người là gì?” Lăng Túc Nhiên nhẹ giọng nói.
“Làm gì, là muốn gọi cảnh sát sao?” Vẻ mặt giễu cợt của tên đầu trọc: “Mày trực tiếp báo cảnh sát nói, cứ nói người của công ty bất động sản Tùng Quân đang làm việc ở đây, nghe xem cảnh sát nói gì!”
“Bất động sản Tùng Quân đúng không? Tôi nhớ rồi!” Lăng Túc Nhiên lại nói.
"Cho các người một cơ hội, hãy quay lại và nói với ông chủ của các người, trong vòng ngày mai, dựa theo giá thị trường đem phần giá chênh lệch đền bù lại cho tất cả các chủ sở hữu của khu chung cư"
"Nếu không, công ty của anh ta sẽ bị ngưng hoạt động!"
"Ha ha ha..." Tên đầu trọc và một nhóm đàn ông xăm trổ cười lớn, vài người trong số họ gần như cười ra nước mắt.
“Thằng nhóc, mày đến đây để làm trò hề sao?” Tên đầu trọc cuối cùng cũng dừng nụ cười: “Mày cho rằng công ty Tùng Quân của chúng tao là một công ty nhỏ sao?”
“Ông chủ của các người tên là Tào Tùng Quân đúng không?” Tần Nhã Khiết cau mày.
“Ồ, không sai, cô còn biết tên ông chủ của chúng tôi sao?” Tên đầu trọc hừ lạnh, “Vậy thì cô nên biết cái tên này ở Đông Khởi có nghĩa là gì chứ?”
“Nhã Khiết, em biết ông chủ của bọn họ sao?” Lăng Túc Nhiên nhìn Tần Nhã Khiết.
“Vâng!” Tần Nhã Khiết khẽ gật đầu, giọng điệu có chút nặng nề.
"Bất động sản Tùng Quân là công ty bất động sản lớn nhất thành phố Đông Khởi, ông chủ của họ có lai lịch rất cao, ở Đông Khởi là từ việc đen lẫn trắng mà ăn nên làm ra!"
“Thật sao?” Lăng Túc Nhiên cười nhạt, sau đó nhìn tên đầu trọc: “Anh nhớ những gì tôi vừa nói rồi chứ?”
“Thằng nhóc, tao thấy mày thiếu trải sự đời quá rồi đấy!” Tên đầu trọc kiên nhẫn ước chừng cạn kiệt, hắn vung tay lên vẫy vẫy: “Động thủ, cho bọn nó nếm trước mùi lợi hại!
Rầm!
Một nhóm đàn ông xăm trổ giơ tay lao về phía Lăng Túc Nhiên.
“Thật không biết sống chết!” Nam nhi mặc Cẩm Y lách mình một cái tiến lên chào đón.
Bang! bang! bang!
Trong vòng chưa đầy một phút, tất cả bọn chúng, bao gồm cả tên đầu trọc, nằm trên mặt đất than khóc, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ sợ hãi.
Bọn họ ngay cả thân ảnh của nam nhi mặc Cẩm Y kia còn chưa nhìn rõ đã bị ngã lăn ào hết xuống, hiển nhiên đó tuyệt đối không phải là người họ có thể đối kháng được.
"Nhớ kỹ lời tôi nói, vào giờ này ngày mai, nếu công ty của các người còn chưa hành động, tôi sẽ trực tiếp tới công ty của các người một chuyến!"
Lăng Túc Nhiên nói xong, nhìn về phía Tần Nhã Khiết nói: "Vũ Hân, chúng tôi đi lên thôi!"
"Thằng... thằng nhóc, mày... mày chờ đấy, tao sẽ giết mày..." Sau khi tên đầu trọc khó khăn đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tất cả bọn chúng chặt đứt mỗi người một cánh tay rồi để bọn chúng cút đi!” Vừa bước đến lối vào của hành lang, Lăng Túc Nhiên giao phó nói.
“Đã rõ!” Lục Tần Nam gật đầu đáp ứng.
"A..." Ngay sau đó, phía sau Lăng Túc Nhiên truyền đến tiếng la hét thất thanh.
“Tào Tùng Quân rất có thế lực ở Đông Khởi, anh đối xử với người của ông ta như vậy, ông ta nhất định sẽ không chịu để yên đâu!” Tần Nhã Khiết vừa đi vừa nói với vẻ lo lắng.
“Nhã Khiết, đừng lo lắng, anh có quen biết mấy người bạn ở Đông Khởi, Tào Tùng Quân không dám làm loạn đâu.” Lăng Túc Nhiên an ủi.
"Nhưng mà..." Tần Nhã Khiết đương nhiên không yên lòng.
“Anh bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!” Lăng Túc Nhiên cười ngắt lời cô.
Khi cả hai vừa nói, đã đến trước cửa nhà.
“Bố!” vừa bước vào phòng, Thụy Thụy đã chạy tới.
“Nhụy Lam!” Lăng Túc Nhiên cười ôm lấy cô nhóc, sau đó cùng Tần Doanh Bác và Thẩm Kiều Tam chào hỏi.
“Bố, những người xấu đó đi rồi sao?” Nhụy Lam hỏi.
“Ừ!” Lăng Túc Nhiên cười gật đầu: “Đều đi rồi, đợi lát nữa bố đợi chú Lục Tần Nam mang đồ chơi lên cho con.”
“Thật tốt quá!” Nhụy Lam vui mừng hét lên.
“Người xấu nào?” Nghe xong lời của Nhụy Lam, Thẩm Kiều Tam nhíu mày hỏi Tần Nhã Khiết.
“Người của nhà phát triển!” Sau đó Tần Nhã Khiết đem sự việc mô tả ngắn gọn.
"Một tỷ rưỡi mà định mua nhà của chúng ta? Sao bọn chúng không đoạt lấy đi!" Thẩm Kiều Tam lập tức hét lên.
“Những nhà phát triển này đúng là ăn thịt người không nhả xương!” Tần Doanh Bác cũng nhíu mày: “Bảo sao mấy người hàng xóm vừa nhìn đã thấy mặt mày đăm chiêu ủ dột!
Nói xong, ông ấy nhìn Lăng Túc Nhiên với vẻ mặt lo lắng: "Con đánh người của Tào Tùng Quân, bọn chúng nhất định sẽ không chịu để yên."
“Không để yên thì còn có thể làm gì, tôi không tin bọn chúng có thể một tay che trời!” Thẩm Kiều Tam nói lớn trước khi Lăng Túc Nhiên đáp lại.
"Cùng lắm thì tôi cùng hàng xóm đi các phòng ban liên quan ngồi lì, tôi còn không tin là không có ai quan tâm chuyện này!"
“Bà đừng dại dột, Tào Tùng Quân ở Đông Khởi cả trắng lẫn đen đều ăn, đối phó với người bình thường như chúng ta đều có cách!” Tần Doanh Bác trầm giọng đáp.
"Cả trắng lẫn đen đều ănn thì sao? Ông ta còn có thể giết tất cả mọi người trong khu chung cư của chúng ta!" Thẩm Kiều Tam tức giận tiếp tục nói.
“Dì, chú, hai người đừng lo lắng, chuyện này con sẽ tìm bạn bè ra giải quyết.” Lăng Túc Nhiên cười nhạt.
"Con là một quân nhân có thể biết những bạn bè như thế nào? Thà hi vọng vào bản thân mình hơn là hi vọng vào con!" Thẩm Kiều Tam nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Thu Nam, bà đi đâu vậy?” Tần Doanh Bác hét lên.
“Đi tìm hàng xóm, buổi chiều đến ngồi ở cửa phòng ban liên quan!” Thẩm Kiều Tam lớn tiếng đáp lại.
“Bà quay lại đây, bà không cần mạng nữa rồi sao!” Tần Doanh Bác nhíu nhíu mày hét lên.