Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 42: Nỗi sợ hãi của Lỗ Đức Quân




“A!” Tần Nhã Lệ kinh hãi hét lên.
“Thằng khốn nạn này, mau cút ra cho tôi!” Tần Nhã Khiết cũng kinh ngạc và hét lên, đồng thời cô đứng dậy và xô người đàn ông đầu đinh ra.
Bát!
Người đàn ông đầu đinh tát Tần Nhã Khiết một cái, khiến cô ngã xuống đất, từ khóe miệng cô có máu chảy ra.
“Cô còn có một phút để suy nghĩ, nếu như cô không nói thì bốn người anh em của tôi có thể không đợi được nữa đâu!” Lỗ Đức Quân nhìn Tần Nhã Khiết đang ở dưới đất.
“Lũ khốn nạn các người…” Nước mắt rơi đầy mặt Tần Nhã Khiết, cô khóc không thành tiếng.
Lúc này, cô đang đứng trước một sự lựa chọn khó khăn.
Nếu như cô nói ra thì thân phận của Lăng Túc Nhiên sẽ bị bại lộ.
Còn nếu như cô không nói thì cuộc đời của em gái mình sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
“Cô còn ba mươi giây!” Lỗ Đức Quân hút một hơi xì gà, sau đó nhẹ giọng nói.
“Các người nhất định sẽ gặp quả báo!” Tần Nhã Khiết mở miệng nói một cách khó khăn, cô vô cùng đau khổ.
“Nhìn bộ dạng này của cô là không định nói rồi đúng không?” Lỗ Đức Quân nhìn Tần Nhã Khiết rồi giơ tay lên: “Dẫn em gái cô ta sang phòng bên cạnh!”
“Được!” Người đàn ông đầu đinh cười một cách xấu xa, anh ta đưa tay về phía Tần Nhã Lệ và bắt cô ấy đi.
Ầm!
Lúc này, một tiếng động lớn phát ra, cửa phòng bị nổ tung giống như một tờ giấy dán vậy, mùn cưa bay tứ tung.
Sau đó, hai bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa, đây chính là hai người Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam.
“Lăng Túc Nhiên!”
“Anh rể!”
Hai chị em Tần Nhã Khiết la lên giống như gặp được ân nhân cứu mạng.
Hừm!
Sau khi nhìn thấy tình trạng của hai chị em, từ trong người Lăng Túc Nhiên bùng phát một luồng sát khí đáng sợ. Ngay cả Lục Tần Nam ở bên cạnh cũng không nhịn được mà thầm rùng mình một cái.
“Chết tiệt, cậu nhóc này, cậu là anh rể của người đẹp này sao? Cậu đến đây để tìm cái chết sao?” Người đàn ông đầu đinh nhìn vào hai người họ và quát to.
“Đưa Nhã Khiết và Nhã Lệ ra ngoài đi!” Lăng Túc Nhiên không để ý đến đối phương, anh nhìn sang Lục Tần Nam và nói rõ từng câu từng chữ.
“Ừm!” Lục Tần Nam biết rằng Lăng Túc Nhiên đã vô cùng tức giận, anh nhất định không muốn hai chị em họ nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo.
Sau khi nói xong, cậu ấy vững bước đến chỗ của hai chị em.
“Nhóc con, tôi thấy cậu thật sự chán sống rồi!” Người đàn ông đầu đinh tức giận và thét lên, sau đó anh ta cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn và lao tới.
Rắc rắc! Rắc rắc!
Vừa lao tới phía trước, còn chưa kịp phản ứng gì, anh ta đã bị Lăng Túc Nhiên nắm lấy cổ tay và dùng sức đập mạnh, âm thanh của xương gãy vang lên.
“A…” Người đàn ông đầu đinh ngồi xổm xuống và kêu lên.
“Hả?” Lỗ Đức Quân ở bên cạnh cau mày thật chặt.
Đương nhiên ông ta không ngờ rằng Lăng Túc Nhiên lại có khả năng như vậy, một khi đã ra tay thì sẽ hủy đi một cánh tay đắc lực của mình!
“Đi chết đi!” Ba người còn lại thét lên và giơ tay tấn công Lăng Túc Nhiên.
Ba người họ cũng nhìn thấy khả năng phi thường của Lăng Túc Nhiên, vì vậy khi ra tay họ đã dùng chiêu mạnh nhất của mình.
Vù! Vù! Vù!
Tuy nhiên, điều khiến họ kinh hãi là cả ba người còn chưa đụng vào quần áo của Lăng Túc Nhiên thì họ đã bay ra giống như bị một chiếc ô tô đâm trúng.
Rầm!
Cổ tay đang cầm điếu xì gà của Lỗ Đức Quân khẽ run lên, tro tàn rơi xuống, trong lòng ông ta cũng trầm xuống.
Ngay cả bốn tên thuộc hạ mạnh nhất của mình còn không thể tiếp nổi đối phương một chiêu, đây là khái niệm gì vậy?
Rốt cuộc ông ta đã trêu chọc đến ai vậy?
“Cô Tần, tôi đưa các cô về!” Thậm chí Lục Tần Nam còn không thèm nhìn đến Lỗ Đức Quân, cậu ấy cúi người và đỡ Tần Nhã Khiết đứng dậy.
“Lăng Túc Nhiên, anh… anh không đi sao?” Khi cả ba người đi đến bên cạnh Lăng Túc Nhiên, Tầm Nhã Khiết đã hỏi.
“Nhã Khiết, em và Lục Tần Nam trở về trước đi, anh sẽ quay về sau.” Lăng Túc Nhiên kiềm chế cơn tức giận của mình và trả lời cô.
“Nhưng mà…” Khi nhìn khuôn mặt u ám của Lỗ Đức Quân đang cách đó không xa thì cả người của Tần Nhã Khiết run rẩy.
“Không sao cả, anh bảo đảm sẽ không có chuyện gì, mọi người đi trước đi, anh sẽ về ngay.” Lăng Túc Nhiên ngắt lời cô.
“Vậy… vậy anh chú ý an toàn nhé…” Tần Nhã Khiết hít một hơi thật sâu.
“Anh rể, anh cẩn thận một chút…” Tần Nhã Lệ cũng nói.
“Ừm!” Lăng Túc Nhiên gật đầu trả lời.
Khi ba người họ rời đi, Lăng Túc Nhiên nhấc chân bước đến sô pha, cả người anh tràn ngập sát khí.
Mỗi một bước chân của anh đều khiến gạch sứ dưới chân anh nứt ra như mạng nhện vậy, nhìn thấy mà giật mình.
Tách!
Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy ra trên trán Lỗ Đức Quân, toàn thân ông ta khẽ run lên, trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh hãi vô tận.
“Cậu… rốt cuộc cậu là ai?” Sau khi chật vật nuốt nước bọt, Lỗ Đức Quân liền mở miệng hỏi.
“Hai người vào đi!” Lăng Túc Nhiên cũng không thèm nhìn ông ta, sau khi anh ngồi xuống ghế sô pha thì lấy điện thoại ra và bấm số của Thẩm Quang Khải.
Vài phút trước, khi anh và Lục Tần Nam đến cổng của câu lạc bộ thì Thẩm Quang Khải và Viên Bội Thẩm đã đợi sẵn.
Sở dĩ anh không để hai người họ đi theo cùng, đương nhiên vì anh không muốn để hai chị em Tần Nhã Khiết biết quá nhiều chuyện.
“Được!” Từ trong loa, giọng nói của Thẩm Quang Khải truyền đến.
Chưa đầy hai phút, hai người Thẩm Quang Khải và Viên Bội Thẩm đã xuất hiện ở cửa.
“Viên Bội Thẩm? Thẩm Quang Khải?”
Sau khi nhìn thấy hai người họ, sắc mặt của Lỗ Đức Quân càng thêm sợ hãi.
Tại sao hai người lại đến đây!
Một người là đàn anh trong giới kinh doanh Đông Khởi, một người là vua của thế giới ngầm Đông Khởi.
Hai nhân vật này chỉ cần dậm chân một cái thì có thể khiến cả Đông Khởi run rẩy, tại sao họ có thể cùng nhau đến địa bàn của mình!
Nghĩ đến cảnh Lăng Túc Nhiên vừa gọi điện thoại và nói với giọng điệu ra lệnh, đột nhiên trong lòng ông ta co rút lại, mồ hôi trên trán càng dày đặc hơn.
“Ông thật sự không biết viết chữ chết như thế nào sao!”
Thẩm Quang Khải nhìn Lỗ Đức Quân một cách lạnh lùng, sau đó anh ta dẫn Viên Bội Thẩm đến trước mặt Lăng Túc Nhiên, ông ta khom người hành lễ: “Cậu chủ Lăng!”
Bịch!
Lỗ Đức Quân không chịu đựng nổi nữa và ngã bệt xuống đất, trong lòng ông ta dâng lên một trận sóng gió kinh hoàng!
Bốn người đàn ông từ dưới đất bò dậy, từng người đều run rẩy, sắc mặt đầy hoảng sợ.
“Ừm!” Hai người Lăng Túc Nhiên và Thẩm Quang Khải khẽ gật đầu, sau đó họ nhìn về phía bốn người đàn ông: “Vừa rồi ai là người ra tay đánh Tần Nhã Khiết và Nhã Lệ?”
Người đàn ông đầu đinh bắt đầu run sợ.
“Không muốn nói đúng không? Vậy thì các người đều có phần!” Lăng Túc Nhiên nhẹ nhàng nói.
Ngay sau đó, anh thản nhiên vung tay lên, một trận cuồng phong tàn phá xuất hiện.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Thân thể của bốn người nổ tung giống như quả dưa hấu chín, sau khi bốn người phun máu ra, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, giống như bốn người chưa từng xuất hiện.
Viên Bội Thẩm đang đứng sau lưng Lăng Túc Nhiên không thể kiềm chế nổi mà cả người run lên, trên mặt ông ta lộ ra vẻ kinh hãi.
Mặc dù tối hôm qua ông ta đã nhìn thấy khả năng của Lăng Túc Nhiên, nhưng ông ta không ngờ rằng nó lại mạnh đến mức hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết về võ học của ông ta.
“Vị… vị đại nhân này, tôi xin… tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, làm ơn… làm ơn tha mạng cho tôi…”
Nhìn thấy cảnh này, Lỗ Đức Quân đã không còn khí phách gì nữa rồi, ông ta bò đến trước mặt Lăng Túc Nhiên và dập đầu thật mạnh, từng tế bào trong cơ thể đều tràn ngập sự sợ hãi.
Sống mấy chục năm rồi, đừng nói đến việc nhìn thấy cường giả có cấp bậc như Lăng Túc Nhiên, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua!
Bản thân thật sự đã gặp xui xẻo chỉ vì bắt hai người phụ nữ đó sao?
Tại sao lại trêu chọc một tên cường giả mạnh như vậy!
“Chuyện hôm nay là ai đã yêu cầu ông làm?” Lăng Túc Nhiên nhẹ giọng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.