Biết rõ khi nói như vậy chỉ làm nhau khó xử, nhưng Đàm Dĩnh vẫn phải nói. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của anh, mong nhìn thấy được sự tức giận của anh hay cảm xúc gì đó
Hoàn toàn không có
Bất kể cô nói gì, Thẩm Lương Thần vẫn im lặng, không có phản ứng gì cả
Từng giây từng phút trôi qua, tâm tư cô từ từ dịu lại. Cuối cùng vẫn là anh lên tiếng đánh vỡ sự trầm lặng, bằng một giọng nói vô cùng ôn nhu:"Em nổi nóng cái gì đấy, hử?"
Anh vừa nói, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má cô, coi cô như một đứa trẻ, lại phảng phất như đang trêu đùa một bé thú cưng
Đàm Dĩnh trong lòng thực không thoải mái, có thể là khi chiều hình bóng kia ở siêu thị làm cô bất an chăng, tóm lại là cô bây giờ không muốn nói chuyện.Một bàn tay cô đánh nhẹ anh, quay người muốn đi thì bị anh chặn lại
"Cô nàng khó ưa" anh nói nhẹ bên tai cô, hơi thở nồng đậm dục vọng
Đàm Dĩnh rụt người lại, hung hăng trừng mắt với anh "Buông tay"
"Được" Miệng thì đáp lời, tay anh buông lỏng, nhưng đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ khác
Anh kỹ xảo quá tốt, mặc dù Đàm Dĩnh cật lực chống cự nhưng rất nhanh bị anh áp đảo, bị đặt lên bồn tắm. Cô giận dỗi hung hăng cắn mạnh lên bả vai của anh, kết quả làm thú tính của anh bộc phát. Trước đây cô luôn tránh những tư thế để anh không thấy vết sẹo trên người, nhưng lần này không xong rồi, anh mỗi lần "làm" đều rất mạnh mẽ kịch liệt
Lúc kết thúc, Đàm Dĩnh mệt chịu không nổi, đâu còn sức để đôi co với anh? Nằm trên giường mơ màng ngủ, người nọ thì như có như không nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo của cô:"Lần trước em bảo muốn đi làm ở Vi Toa?"
Đàm Dĩnh mở mắt ra, khó tin nhìn anh:"Em có thể đi chứ?"
"Được" Thẩm Lương Thần cười, nhéo nhéo vành tai cô "Nhưng phải đáp ứng anh một điều kiện"
"Một trăm điều cũng đáp ứng!"Đàm Dĩnh nháy mắt trở nên cao hứng
Thẩm Lương Thần nghiêm túc, từng câu từng chữ nói rõ ràng:"Đi làm thì được, mà không thể đi công tác, đặc biệt là đi công tác ở thành phố khác"
Biết là anh lo lắng cho cô, Đàm Dĩnh nháy mắt mặt tối sầm, nhưng vẫn đáp ứng anh. Tốt nghiệp cũng hơn nửa năm rồi, cô vẫn chưa đi làm, sắp mốc meo đến nơi rồi
Thấy cô trở nên cao hứng, Thẩm Lương Thần ôm cô vào trong ngực, nhắm mắt rồi khẽ lẩm bẩm:"Tìm chút việc để làm, cho em khỏi miên man suy nghĩ"
Miên man suy nghĩ....Là nói chuyện "Kết hôn" sao? Đàm Dĩnh nhắm mắt lại, nhịn không được cười khổ, nguyên nhân là thế, vì để để cho cô khỏi suy tâm vọng tưởng, anh thật là suy nghĩ cho cô đến khổ rồi
.........Edited by Khuynh Lâu..............Hôm sau cô đến Vi Toa đăng kí, Thẩm Lương Thần chờ ở dưới lầu rất sớm, cuối cùng vẫn chưa thấy Đàm Dĩnh xuống, rõ ràng cô đã rời giường hai giờ trước. Anh nhắm mắt nhìn đồng hồ, hơi hơi nhíu mày, nói với quản gia Tuệ tỷ:"Chú lên xem cô ấy xem"
"Là..." Tuệ Tỷ kinh ngạc nhìn thân ảnh đang xuống lầu "Tiểu thư đây ạ"
Thẩm Lương Thần cũng ngẩng đầu nhìn, Đàm Dĩnh mặc trang phục công sở, tóc cột cao, khuôn mặt trắng nõn thuần khiết nổi bật bởi một vài món trang sức trang nhã, so với sinh viên thì quả thật khác xa so với nàng. Người kiệm lời như Thẩm tiên sinh đây phải cám thán:"Không tệ"
"Cám ơn anh" Tâm tình cô rất tốt, ngồi xuống cười với anh
Thẩm Lương Thần suy tư, gấp tờ báo trong tay lại, nói:"Anh hơi hối hận"
"Á?" Đàm Dĩnh vội vàng quay đầu nhìn cô, sợ anh đổi ý, người này đã làm cô thất nghiệp nửa năm rồi
Thẩm Lương Thần đưa tay nhéo nhéo cằm cô, đáy mắt chợt loé lên tia bỡn cợt, như cười như không:"Anh thấy giấu em ở nhà vẫn tốt hơn"
"Cút đi"
Biết anh trêu đùa mình, Đàm Dĩnh thổi một hơi vào mặt anh, nhưng vẫn rất cao hứng cuối đầu ăn điểm tâm.Cô ăn liền hai miếng bánh mì nướng, khẩu vị đặc biệt tốt. Tuệ Tỷ rót sữa cho cô, cười hiếp mắt:"Tiểu thư gầy quá, con gái nên béo một tí mới tốt"
Đàm Dĩnh bĩu môi, trừng mắt to với Tuệ Tỷ:"Vậy sao? Cháu cảm thấy vậy rất xấu, chú biết không nữ nhân viên trong Vi Toa rất gầy, rất đẹp"
Tuệ Tỷ bị bộ dáng cô làm cho tức cười, liên tục gật đầu:"Biết rồi, những người kia chú xem trên tạp chí nhiều rồi, vẫn là thấy tiểu thư xinh nhất"
"Tuệ Tỷ, chú không thành thật nha, với vừa rồi còn bảo cháu gầy quá khó coi"
"A, là ta già nên hồ đồ" Tuệ Tỷ làm Thẩm gia lâu nhất, ông vuốt gáy"Chú nhớ rõ, năm đó cháu mới tới mới bé xíu, thực giống búp bê. Thời gian qua thật nhanh, nếu ba mẹ cháu còn...."
"Đi thôi"Trong lúc hai người trò chuyện, Thẩm Lương Thần đã uống xong tách cà phê của mình, anh nhổm dậy cuối xuống nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng
Anh quả thật không có thời gian để chờ, không chờ cô ăn xong liền đứng dậy rời đi, Đàm Dĩnh sửng sốt,nhanh chóng cầm áo khoát chạy theo. Anh chân dài, nhanh chóng bỏ nàng lại phía sau. Nàng nhìn bóng hắn rời đi, bỗng nhiên cảm thấy bất lực
Anh cứ khó hiểu như vậy sao? Rõ ràng một khắc trước còn đang cùng cô trò chuyện
Trời quang mây tạnh, bóng lưng anh rất nhanh lẫn trong ánh nắng, Đàm Dĩnh nhìn một chút, nháy mắt sinh ra ảo giác, giống như chính mình với anh hai người cách nhau ngàn vạn mét. Giữa bọn họ, là cả một dải ngân hà
....................Edited by Khuynh Lâu............
Vì có mối quan hệ của Thẩm Lương Thần, Đàm Dĩnh thuận lợi công tác tại Vi Toa.Vi Toa nổi tiếng với những tờ tạp chí thời thượng, cô học nhiếp ảnh, mới vừa vào làm đã có thể ở một công ti lớn như vậy thật sự là may mắn. Hơn nữa cộng sự ở đây rất tốt, đi làm tới ngày thứ ba, mọi người muốn tổ chức một buổi tiệc hoan nghênh người mới cho cô
Đàm Dĩnh dù ở mặt xã giao không tốt lắm,vì lễ phép nên cô đồng ý đáp ứng
Quan hệ của cô với Thẩm Lương Thần gần đây hoà hoãn không ít, trước đó cô lo được lo mất.Nhưng mấy ngày trôi qua, không có chuyện gì xảy ra, khiến cô hơi nghi ngờ
Gọi một cuộc điện thoại, Đàm Dĩnh kỳ thật không ôm nhiều hy vọng. Thẩm Lương Thần rất ít khi đồng ý ăn cơm ở ngoài. Điện thoại vang lên rất lâu mới có tiếng nhấc máy, ngạc nhiên hơn là anh đã đồng ý
"Quan hệ với đồng nghiệp rất quan trọng, lúc xong tiệc thì gọi cho tài xế"
"Dạ" Đàm Dĩnh mơ hồ nghe được tiếng nhạc qua điện thoại, tò mò hỏi:"Anh còn xã giao à?"
Việc làm ăn của Thẩm gia rất quy mô, anh mặc dù là con thứ, nhưng địa vị ở nhà rất đặc biệt, có khi phải xã giao đến khuya. Thẩm Lương Thần dường như đang bận, sau vài giây mới trả lời cô, hỏi một đằng trả lời một nẻo:"Nhớ đừng uống rượu"
Vừa cúp điện thoại, Đàm Dĩnh liền bị đồng nghiệp lôi đi. Hẹn nhau rồi ăn món Nhật, một đám người nam nữ chen nhau trong ghế lô, rất náo nhiệt. Chuyện này đối với người ít xã giao như Đàm Dĩnh thật sự rất lạ, cô tò mò quan sát mỗi người, cảm thấy thú vị vô cùng
"Cậu tốt nghiệp ở đại học N?"
Đồng nghiệp nam tới gần cô, cô không quen ở gần người khác phái như vậy, rụt đầu một cái mới gật đầu "Đúng vậy"
"Thật trùng hợp, cô cũng vậy, em phải kêu anh một tiếng sư huynh đấy" Đồng nghiệp nam không nhận thấy sự khác thường của nàng, càng nhích lại gần
Đàm Dĩnh hơi nhíu mày, không bằng lòng kêu "Sư huynh" hơi nghiêng nghiêng tránh hắn
"Sau này có chuyện gì cứ tìm anh, anh đã ở công ty lâu rồi" Cánh tay người kia chạy vào lưng nàng. Đàm Dĩnh bưng li trà lên uống một ngụm, sắc mặt chìm xuống
May mắn thay có một người đồng sự hô to"Ai, Lâm Đông ngươi làm gì đấy! Đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người ta, cẩn thận bạn trai người ta ấy"
"Đàm Dĩnh có bạn trai chưa?"Một cô gái trẻ tuổi nhân cơ hội hỏi, Đàm Dĩnh liếc mắt nhìn đối phương. Cô thật giống Hách Giai, cứ ngồi cười tủm tỉm lộ ra hai cái lúm đồng tiền
Hách Giai thấy cô im lặng ngồi đó liền lúng túng hoà giải:"Thật không it nam nhân hỏi chuyện này nha, giúp cho bọn họ khỏi đi đường vòng"
Ánh mắt mọi người đều đặt trên người Đàm Dĩnh, cô không thích cảm giác này, cả vấn đề này nữa, chính cô cũng không có đáp án. Trầm mặt hồi lâu, cô gật đầu, mặc kệ mối quan hệ của mình với Lương Thần là gì, trong lòng cô, Lương Thần là người đặc biệt nhất
"Ôi" nhất thời mọi người vang lên một tiếng to, Đàm Dĩnh không thích loại đùa bỡn này, hơn nữa ngực Lâm Đông đã nửa dán trên vai cô, làm cho cô không thoải mái, không được tự nhiên, thậm chí cô còn muốn bỏ về
Cô vuốt ve di động, nghiêng người nhắn tin cho Thẩm Lương Thần: anh tới đón em được không?
Tin nhắn đã gửi đi lâu rồi, có lẽ anh đang bận, không thể đọc được. Đàm Dĩnh thất thần, bả vai bị người kia nhẹ nhàng nắm. Cô nhiêng đầu nhìn hắn, Lâm Đông cũng đang nhìn cô:"À, em thật sự có bạn trai rồi à? Lúc tan việc anh chưa từng thấy ai tới đón em cả"
Đấy là do Đàm Dĩnh yêu cầu như vậy, cô biết chắc rằng nếu Thẩm Lương Thần dừng xe trước cổng công ty, ngày hôm sau tin đồn sẽ lan truyền ngay. Nhưng chuyện này không cần thiết giải thích với Lâm Đông, chỉ là nhìn cánh tay anh ta:"Anh đang chạm vào em"
"À, ngại quá, người đông quá" Lâm Đông cười, vẫn không nhúc nhích, tiếp tục ở sát cạnh cô
Hai hầng lông mày Đàm Dĩnh nhíu càng sâu, tròng mắt đen gắt gao nhìn đối phương. Lâm Đông cũng hơi nghiêng thân mình đối diện cô, nhíu nhíu lông mày
Vừa ngay lúc phục vụ mang đồ ăn lên, đem cửa ghế lô kéo ra, Đàm Dĩnh trong lúc đối diện với ánh mắt đen tối của Lâm Đông, thoáng nhìn ra bên ngoài. Lúc đó ở đối diện khách cũng vừa lúc đi ra, cánh cửa kéo mở ra, Đàm Dĩnh liếc mắt thấy Thẩm Lương Thần, còn theo sau anh...là Lê An Ni