Hoang Đường

Chương 20: Mọi sự do người




Lời nói Thẩm Bảo Ý còn chưa dứt, cánh cửa liền bị người nhẹ nhàng mở kêu lên, không đợi người bên trong lên tiếng trả lời, Thẩm Lương Thần đã nghiêng người tiến vào, không nhịn được nói: "Ăn cơm."
Anh xuất hiện lúc này, dường như liền chứng minh lời nói mơ hồ của Thẩm Bảo Ý là đúng, Đàm Dĩnh tinh tường nhìn thấy trong mắt chị ta một ý cười không tốt lành gì.
Thấy Đàm Dĩnh còn ngớ tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Thẩm Lương Thần càng hiện rõ, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, ngữ khí cũng không khách sáo, "Không nghe thấy lời anh nói?"
Tay Đàm Dĩnh xuôi ở bên người dùng sức cầm chặt tay, vừa lúc Thẩm Trạch Nghiệp từ phòng vệ sinh đi ra, thấy bộ dáng này của anh liền hung hăng trừng mắt, "Con đây là đang nói chuyện với ai đó!"
Mắt Thẩm Lương Thần nhìn hướng Thẩm Bảo Ý, cũng không trả lời, nhưng cũng không định rời đi trước
Thẩm Trạch Nghiệp không để ý tới anh, chỉ thân thiết đi qua kéo Đàm Dĩnh ra khỏi cửa, ngoài miệng còn an ủi: "Không cần để ý tên nhóc chết tiệt đó, bình thường nó quen ồn ào cùng chú rồi, nó nói được câu nào tốt đẹp còn khó hơn cả trời nửa đấy."
Thấy Đàm Dĩnh cúi đầu không lên tiếng như trước, Thẩm Trạch Nghiệp còn nói: "Yên tâm, cháu cứ ngồi bên cạnh chú, nó không dám hung hăng gì cháu đâu."
Nghe ông ôn hoà trấn an, Đàm Dĩnh cuối cùng bật cười, "Không có gì đâu, cháu mới không sợ anh ấy"
"Thật sự?" Thẩm Trạch Nghiệp cười to, "Chú quên mất, khi còn nhỏ toàn là nó bị trêu chọc không à mà..."
Hai người kia dần dần đi xa, Thẩm Lương Thần giờ mới nâng tay ngăn cản Thẩm Bảo Ý đang đi theo phía sau. Thẩm Bảo Ý nao nao, lại rất nhanh phục hồi lại, ôm cánh tay nhìn lại anh "Sao vậy?"
"Không có gì." Thẩm Lương Thần nhếch nhếch môi, "Chỉ là muốn nhắc nhở chị, đừng lãng phí thời gian với cô ấy, chị biết rõ chuyện năm đó, nhớ tới nó không có lợi gì cho chị đâu."
Thẩm Bảo Ý bộ dáng một chút cũng không thèm để ý, thoải mái mà dựa vào cánh cửa, "Chị mà không lo lắng, dù sao Trình gia đã nhận định chỉ mình chị là con dâu rồi."
"Thật không?" Thẩm Lương Thần cười lạnh nhìn chị ta một cái.
Thẩm Bảo Ý biểu hiện càng thêm bất an, cô liền ngồi dậy, gằn từng chữ nói: "Đừng nhìn Quý Thanh bây giờ hay đi theo nó rồi nói, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại bên cạnh chị.Chị ngược lạ là tương đối quan tâm em hơn, mỗi ngày nhìn bọn họ sớm chiều ở chung, em không ăn giấm chút nào sao?"
"Em điên rồi phải không?" Thẩm Lương Thần bình tĩnh phun ra một câu này, trong mắt không có chút nào gợn sóng.
Thẩm Bảo Ý bất động thanh sắc cười, cánh tay nhẹ nhàng khoát lên trên bả vai anh, "Em trai thân ái của chị, kỹ xảo biểu diễn của em còn chưa đủ tốt, em có quan tâm Đàm Dĩnh hay không, đáp án này chị đã biết ba năm trước."
"Nguyên lai chị hiểu rõ em như vậy? So với em thì tự em có thể lí giải chính em được rồi." Thẩm Lương Thần châm chọc nhìn chị một cái, chán ghét tránh sự đụng chạm của chị ta
Thẩm Bảo Ý cũng không ngại, chỉ lầm lũi tiếp tục nói: "Có đôi khi ngẫm lại em cũng rất đáng thương. Cảm tình của em với nó, em không lừa được chính em, càng không lừa được toàn thế giới, lại cố tình lừa nó. Cũng không biết đây có nên tính là báo ứng hay không?"
Rốt cuộc khi nghe được một câu cuối cùng thì biểu tình Thẩm Lương Thần hơi gợn sóng, anh hung hăng nhìn Thẩm Bảo Ý, lại cười càng thêm thâm trầm, "Báo ứng? Em trước nay không tin hai chữ này, em chỉ biết, mọi – sự – do – người."
Anh quay người rời đi, sắc mặt Thẩm Bảo Ý cũng nháy mắt trở nên âm u, cô đứng tại chỗ hồi lâu mới cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, rất nhanh sau đó liền lộ ra ý tứ hàm xúc không rõ cười nói, "Mọi sự do người, đích thật là như vậy, chúng ta nên mỏi mắt chờ xem sự việc nào"
.........edited by Khuynh Lâu...........
Bữa cơm sau đó nhạt như nước ốc, vài lần Đàm Dĩnh không nghe rõ Thẩm Trạch Nghiệp nói gì, đáp phi sở vấn, náo loạn làm mọi người đều chê cười. Phó Tuệ như thường sẽ mở miệng giảng hoà, luôn luôn tạo nên không khí thoải mái "Đàm Dĩnh vẫn còn dễ thương như hồi nhỏ, cô nhớ rõ trước đây cháu rất hài hước, cô nhớ ông bà Đàm mỗi lần nhắc đến cháu đều cười haha."
Đã lâu rồi, bỗng nhiên nhắc tới ba mẹ đã qua đời, sắc mặt Đàm Dĩnh cũng khó coi. Mà Phó Tuệ giống như là không thấy được bộ dáng này của cô, lại tiếp tục giận giữ nói, "Thật tiếc, người tốt như vậy."
Thẩm Trạch Nghiệp ho một tiếng, hiển nhiên là muốn nói sang chuyện khác, nào biết ông còn chưa kịp tiếp lời, Phó Tuệ còn nói: "Vừa nói tới, Đàm Dĩnh hiện tại 22 tuổi rồi?"
"23." Đàm Dĩnh trả lời.
Phó Tuệ cười gật đầu, "Cháu vẫn còn độc thần, cô với lão Thẩm cũng không yên lòng, nếu không cô giới thiệu cho cháu vài đối tượng nhé?"
Đây là ngày lễ tết không nên nói chuyện trước đây, Phó Tuệ vẫn không biết chuyện mấy bữa nay của Đàm Dĩnh vầ Thẩm Lương Thần, quan hệ của cô cùng Thẩm Lương Thần chung quy rất vi diệu, cho nên bà rất ít quản việc tư Thẩm Lương Thần
Trừ Phó Tuệ thì một bàn đều trở nên xấu hổ, Đàm Dĩnh tính toán cự tuyệt, nào biết Thẩm Trạch Nghiệp biết rõ nội tình cũng bỗng nhiên hùa theo gom góp náo nhiệt đến, "Được được, cháu thích ngoại hình gì, nói cho chú Thẩm, chú nhìn người chuẩn lắm nha."
Thẩm Lương Thần nghe lời này bỗng nhiên lạnh lùng cười, ngước mắt nhìn ông, "Ba?"
Sắc mặt Thẩm Trạch Nghiệp nháy mắt trở nên trướng hồng, đương nhiên hiểu được con trai đang mượn chuyện châm chọc mình, lập tức nghiêm mặt nói: "Có đúng hay không không nói, ít nhất ba sẽ cho Tiểu Nam một chỗ dựa, một người biết nóng biết lạnh biết quan tâm chăm sóc."
Lời này vừa nghe đã biết là nói cho Thẩm Lương Thần nghe, ngụ ý chính là nói ông Thẩm không quen nhìn anh từ trước tới nay đối đãi như vậy với Đàm Dĩnh, mà Thẩm Lương Thần bộ dạng nghe không hiểu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Phó Tuệ tiếp tục nói với Đàm Dĩnh: "Ba mẹ cháu không ở đây, chúng ta cũng là nhìn cháu trưởng thành, nếu thấy cháu có được một bến đỗ tốt, chúng ta cũng bớt bận tâm"
Cả bàn ai cũng ôm tâm tư, Thẩm Lương Thần dường như không có hứng xem kịch vui, Thẩm Bảo Ý vẫn hàm súc không rõ đánh giá anh, giống như tùy thời chờ mong anh lật bàn mà đi.
Đàm Dĩnh tóm lại vẫn là nữ hài tử, da mặt mỏng, rất nhanh sẽ không chịu nỗi, đỏ bừng hai má trả lời: "Chú Thẩm, cô Thẩm, cám ơn ý tốt của mọi người, nhưng là bây giờ cháu vẫn không muốn những thứ này."
"Vẫn là nói, em đã có người em thích?" Thẩm Bảo Ý liếc mắt nhìn em trai đối diện, chống cằm hỏi Đàm Dĩnh, "Đồng nghiệp?"
Đàm Dĩnh không biết dụng ý chị ta, lập tức lắc đầu.
Phó Tuệ lại hỏi: "Đó là ai, nói đi để cô với chú Thẩm thay cháu quan sát tên đó"
Mặt Đàm Dĩnh càng ngày càng đỏ hồng lợi hại, "Thật sự không có mà, cháu bây giờ chỉ muốn làm việc thật tốt."
"Có sự nghiệp đương nhiên là tốt, nhưng cũng không thể chậm trễ chuyện nhân sinh đại sự. chú biết cháu ngại, cứ quyết định như vậy, chú thay cháu an bài."
Phó Tuệ đập bàn định ra, lần này xem ra ánh mắt Thẩm Bảo Ý cùng Thẩm Trạch Nghiệp đều đồng loạt nhìn mặt Thẩm Lương Thần
Thẩm Lương Thần cũng vừa cơm xong một cách ngon lành, hợp thời buông bát đũa, không biết là phát ra từ tấm lòng hay không mà còn là giả ý nói câu, "Bác gái nói rất đúng, em cũng không còn nhỏ, nên suy xét về vấn đề này."
Anh nói xong liền ra khỏi phòng ăn trước, hai tay bỏ vào túi bộ dáng tiêu sái bất kham, Đàm Dĩnh mắt nhìn bóng lưng anh, nhịn không được nhíu nhíu mày, cảm giác hơi khó chịu. Anh quả nhiên như lời anh nói, chỉ là không thích cô và anh rễ tương lai ở cùng một chỗ, không phải là Trình Quý Thanh, ai anh đều không quan tâm
..................
Buổi tối Đàm Dĩnh rốt cuộc cũng trở về phòng trọ nhỏ của Diệp tử
Mới hai ngày không trở về, cô có cảm giác như đã trải qua mấy đời, trong bồn tắm tắm nước nóng, thoải thoải mái mái nằm trên giường chuẩn bị ngủ, đã mệt mỏi hai ngày, nằm xuống một cái thì không ngủ được
Trong đầu luôn hiện lên lời nói bị cắt đứt của Thẩm Bảo Ý, còn có Thẩm Lương Thần...
Cô cưỡng ép chính mình ngưng suy nghĩ, lật người, nhưng vẫn là khống chế không được suy nghĩ lung tung, rốt cuộc là cái gì? Thẩm Bảo Ý nói Thẩm Lương Thần lừa cô rất lâu, liệu có chuyện gì để anh lừa cô lâu như vậy?
Y như cá tính Thẩm Bảo Ý, việc kia nhất định đối với chị ta mà nói có thể là có lợi.
Đàm Dĩnh đang cân nhắc, di động đặt trên tủ đầu giường liền vang lên, là Diệp tử gọi. Từ lần trước cô ấy đi, hai người chỉ thỉnh thoảng blog cho nhau, bây giờ nghe được âm thanh của cô ấy, Đàm Dĩnh cảm thấy thân thiết lạ thường
"Cậu có nhớ tớ không?" Diệp tử liền mở miệng
Đàm Dĩnh không khỏi cười, "Ừ, nhớ cậu muốn chết."
"Đang tết phải kị lời nói nha, chết cái gì, điềm xấu."
Đàm Dĩnh nhìn mình trong gương lớn đối diện đang cười, gối cánh tay nói: "Sao đâu, ngủ không được a, vừa lúc cậu gọi icho tớ luôn."
Diệp Tử nói: "Không phải tớ sợ cậu cô đơn sao? Làm sao, tớ phá hư chuyện tốt của cậu?"
"Không có, tớ thì có chuyện gì tốt."
"Nói bậy, ta nhớ rõ lần trước đêm giao thừa muốn gọi chúc tết cậu, điện thoại cậu vẫn hiện đang bận, như thế nào cũng không gọi được, nói nhanh lên, cùng ai trò chuyện lâu như vậy?"
Khi Diệp Tử nói cái này, Đàm Dĩnh mới nhớ tới, "Là tổng biên tập của tụi tớ."
Diệp Tử bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, thanh âm đề cao vài độ, cực kỳ hưng phấn, "Có phải đại soái ca đưa cậu về hay không? Tớ đã nói anh ta có ý với cậu mà, nào có cấp trên nào đặc biệt đi chúc tết cấp dưới chứ."
Đàm Dĩnh cũng không phản bác, từ lúc có lần Trình Quý Thanh đưa cô về nhà bị Diệp Tử gặp được thì Diệp tử liền luôn nói với anh
Không phải đây sao, vừa nghe tên đối phương liền bắt đầu, "Tớ nói với cậu, tớ tìm bạn đi nghe ngóng, nguyên lai cha mẹ người tổng biên tập kia li dị, còn nhỏ liền theo ba đi Mĩ. Được, tớ còn phát hiện rất nhiều chuyện nha, anh ta học chung đại học với Thẩm Lương Thần, có phải trước đây cậu đã từng gặp anh ta hay không? Hoặc là anh ta còn đối với cậu nhất kiến chung tình?"
Đàm Dĩnh vốn định không nghe cô ấy bịa chuyện, bỗng nhiên phảng phất nghe trong điện thoại có câu gì đó gõ mạnh cô một cái, tim đập chợt nhanh, trong đầu có chút hoảng hốt gì đó bắt đầu loáng thoáng nhớ ra
Cô phút chốc liền ngồi dậy, khí tức không ổn hỏi: "Cậu vừa rồi, nói cái gì đó?"
"Nhất kiến chung tình?"
"Không phải, cả câu trước."
Diệp Tử thử dò xét nói: "Các cậu trước đây chưa gặp qua nhau? Tớ cũng là nói bừa thôi, chỉ là tớ xem tình báo thì thời gian rất vừa vặn, lúc đó cậu ở Mĩ, anh ta vừa vặn về trường diễn thuyết"
Lòng Đàm Dĩnh trong nháy mắt chấn động hạ, cô nhìn trân trân cái sàn, rất lâu mới thì thào nói nhỏ một câu, "Không, Diệp Tử, tớ giống như, giống như thật sự đã gặp Trình Quý Thanh..."
Hơn nữa cô bỗng nhiên phát hiện, thực kì quái, kí ức của cô về lần lạc đường kia ở Mĩ, dường như có đoạn trở nên cực kỳ mơ hồ, mơ hồ đến nỗi rất nhiều thứ cô căn bản nghĩ không ra! Vừa nhớ liền đau đầu cực kì, này thật là quá kỳ quái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.