Hoang Đường

Chương 32: Tai nạn




Mặt trời vừa mới ló ra khỏi chân trời, xe của Thẩm Lương Thần đã chạy đến Thủy Thành. Anh không đến nhà của Diệp Tử mà trực tiếp về Nam Sơn, Ba mẹ Đàm Dĩnh an táng ở nơi đó, hôm trước Dương Hằng đã điều tra được hôm qua cô đã đến đây vào đúng lúc này, suy nghĩ một chút, nhất định hôm nay cô sẽ tới đây
Quả thực là ôm cây đợi thỏ, nhưng anh căn bản không kiên nhẫn ngồi trong xe, trực tiếp đến trước mộ phàn. Nhưng mà vừa mới bước đến vài bước, trái tim liền mạnh mẽ chùn xuống.
Ảnh trên mộ phần đã được lau chà cẩn thận, không còn một chút bụi bẩn nào, còn được đặt một bó hoa mới mua, đúng là đã có người vừa mới tới rồi rời đi. Anh rũ mắt đứng tại chỗ, nhìn bó hoa là biết ngay người đó là Đàm Dĩnh, chỉ có cô mới hiểu rõ sở thích của ba Đàm mẹ Đàm, hoa nhất định phải là hoa bách hợp, rượu cho ba cũng phải là rượu Trúc Diệp Thanh...
Thẩm Lương Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, giờ này ánh nắng xuyên qua những tầng mây chậm rãi bao phủ mặt đất, tia nắng ban mai chiếu xuống, ánh vàng hoàng kinh lan ra khắp nơi
Nhưng tim anh lại càng ngày càng lạnh, giống như rơi vào hầm băng
Cô vì trốn anh, suốt đêm đến để thắp nhang cho ba mẹ, vì trốn anh, cô thế mà đi đến bước này? Người nhát gan sợ tối như vậy, thế mà chọn giờ đó để đến Nam Sơn.Vừa nghĩ vừa đứng lên, anh so với những con quỷ ma cô hay sợ còn kinh khiếp hơn hay sao
Biết được chuyện này giống như con mũi khoan hung hăng khoan vào đầu anh, vừa đau vừa sợ, đánh bay lí trí của anh. Tiếp theo phải làm như thế nào? Đi đâu tìm cô?Lúc nào cũng bình tĩnh, tư duy nhanh nhẹn như anh, bỗng nhiên không biết phải làm gì
Anh chậm rãi ngồi xuống, tựa hồ như vậy mới có thể xoa dịu cơn đau trong lòng, ánh mắt sâu thẫm lướt qua bia mộ hai người, bộ dáng ba Đàm mẹ Đàm vẫn y như trong trí nhớ của anh. Nhưng bây giờ... Rốt cuộc vẫn không thể trở về như trước được nữa
Không biết ngồi bao lâu, xung quanh tĩnh mịch không có tí âm thanh nào, nhưng  sự tịch mịch này so với việc mất đi cô còn dễ chịu hơn nhiều, cho đến khi Dương Hằng gọi điện thoại, anh giống như từ trong mộng tỉnh lại, nhanh chóng nghe máy
Bên kia chần chờ nói: "Tìm được khách sạn bọn họ ở tối qua."
"Bọn họ?" huyệt thái dương của Thẩm Lương Thần lại bắt đầu thình thịch kinh hoàng, khóe môi bắt đầu mím chặt, "Trình Quý Thanh?"
Dương Hằng cẩn thận trả lời, "Đúng vậy, buổi sáng sớm đã trả phòng, do trợ lí của anh ta giúp đặt phòng, nên phải mất một thời gian tôi mới có thể tìm được."
Thẩm Lương Thần tất nhiên không truy cứu anh ta, hoàn toàn chẳng để tâm đến chuyện này, ntay nắm thành quyền chậm rãi mở miệng, "Phòng... Là chung một phòng?"
Dương Hằng sửng sốt một chút, cảm thấy có chút xấu hổ, "Khụ, đúng vậy."
Trong điện thoại nháy mắt chỉ lại tiếng gió, Dương Hằng yên lặng không nói gì, chẳng lẽ bây giờ chuyện quan trọng nhất là xem thử tiếp theo nên làm gì sao?
Bên đầu dây Thẩm Lương Thần truyền đến một thanh âm nặng nề ầm ĩ, hình như anh hung hăng đạp cái gì đó một cước, Dương Hằng đoán là một cái cây nào đó. Rất nhanh lại truyền đến thanh âm lạnh lẽo lộ ra hàn ý của ông chủ, "Tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, lập tức điều tra lộ trình của bọn họ."
Dương Hằng rất nhanh liền làm theo, nhưng tiến độ điều tra thực không lạc quan, không phải ở Thanh Châu, quan hệ của anh ta rất có hạn
.................edited by Khuynh Lâu...............
Mà lúc này Thẩm Lương Thần vẫn đi gặp Diệp Tử, anh không tin Diệp Tử cái gì cũng không biết, Đàm Dĩnh là bạn thân của cô ta mà. Anh bức bách chính mình sẽ không bị ảnh hưởng bởi ba chữ "Trình Quý Thanh", nhưng vẫn không chịu được mà suy đoán lung tung
Dương Hằng điều tra ra, chỉ có mình Đàm Dĩnh thôi, như vậy bọn họ có phải đã gặp nhau ở Thủy Thành rồi? Bọn họ có phải đã hẹn nhau xong xuôi rồi? Đàm Dĩnh có phải đã nhớ lại chuyện gì rồi?
Những nghi vấn này như ma chú, làm anh ngày càng liên tưởng xấu xa, anh thậm chí còn liên tưởng rằng bọn họ đã đến bước kia! Ở cùng một phòng, cùng một giường... Nghĩ tiếp anh đã giận không thể chịu được, hung hăng nện một cái trên tay lái.
Anh thề, nếu như Trình Quý Thanh dám đụng một đầu ngón tay của  Tiểu Nam, anh nhất định phế tay anh ta!
Coi như hữu kinh vô hiểm đến nhà bác của Đàm Dĩnh, là Diệp Tử tự mình mở cửa. Sau chuyện của Lê An Ni, Diệp Tử liền không nhìn anh với vẻ mặt thiện cảm nữa, chắn ở cửa không muốn cho anh vào, "Anh đến đây làm gì?"
(hữu kinh vô hiểm:  bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm)
"Đàm Dĩnh đâu?" Thẩm Lương Thần thẳng thắn, không muốn cùng cô ấy lãng phí một phút giây nào
Diệp Tử nhìn bộ mặt bức bối của anh thì đoán được vài phần, ôm cánh tay cười rộ lên, "Anh hỏi tôi, tôi làm sao biết được? Cô ấy chẳng lẽ không ở Thanh Châu sao?"
Thẩm Lương Thần đen mặt, tâm tình Diệp Tử  trở nên tốt hơn, "Ngược lại thật kì lạ, tôi vừa nghe nói Thẩm đại thiếu mới đính hôn, bây giờ không ở nhà với vị hôn thê, ở đây tìm bạn gái cũ có việc gì?"
Thẩm Lương Thần trầm giọng nói: "Chuyện này không cần cô quan tâm, cô ấy hôm qua tới tìm cô?"
"Tôi dựa vào cái gì nói cho anh biết?"
Thẩm Lương Thần cũng biết cô ấy không việc gì phải khai thật với anh, vì thế nhếch nhếch môi cười, "Tôi biết cô  đang cạnh tranh với Jenny khốc liệt để được thăng chức, nếu như cô đem câu chuyện ngày hôm qua cô ấy tới tìm cô nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô hạ gục cô ta."
Diệp Tử khinh bỉ nhìn anh, "Ngại quá, tôi cũng định từ chức."
Thẩm Lương Thần sửng sốt.
Mặt Diệp Tử giãn ra nói: "Tên quản lí chỉ biết nhìn đùi và ngực đàn bà, năm trước tôi đã sa thải anh ta rồi, anh bớt lo chuyện bao đồng đi, chiêu này đối với tôi cũng vô dụng."
Sắc mặt Thẩm Lương Thần lạnh đi, Diệp Tử một chút cũng không sợ anh, dừng một chút lại nói: "Không phải có vài đồng tiền dơ bẩn thì có thể mua được tất cả, không phải ai cũng hám lợi như anh. Chỉ cần Đàm Dĩnh sống tốt, tôi làm nghề gì cũng chẳng quan trọng."
"Thật không?" Thẩm Lương Thần cười lạnh, "Không biết ba mẹ cô có phải cũng nghĩ như vậy hay không"
Diệp tử nghẹn một chút, rất nhanh khôi phục như thường, "Vậy anh thử xem, xem thử có thể hỏi bọn họ cái gì, anh cũng biết, quan hệ của ba mẹ tôi và Đàm Dĩnh không tốt lắm."
Chuyện ấy Thẩm Lương Thần đương nhiên biết, cho nên mới không trực tiếp hỏi chuyện đôi vợ chồng kia, bọn họ thật sự dễ nói chuyện hơn so với Diệp Tử nhiều
.................................
Hai người giằng co ở cửa, anh vẫn còn muốn nói nữa, điện thoại di động lại kêu lên. Lại là Dương Hằng gọi đến, hình như đã có tin tức? Thẩm Lương Thần vội vàng nhấc máy, Dương Hằng quả nhiên mở miệng nói: "Có tiến triển rồi, Đàm tiểu thư đi đến bến xe, mà Trình Quý Thanh lại trở về Thanh Châu không đi cùng cô ấy."
Chuyện này đối với Thẩm Lương Thần mà nói là một tin tức cực kì tốt, bởi vì Đàm Dĩnh không mang chứng minh thư cùng với hộ chiếu, cho nên không thể dùng nhiều loại phương tiện giao thông, anh căn bản không nghĩ nhiều, chỉ phân phó Dương Hằng, "Tôi giờ sẽ qua đó, có tin tức mới thì phải ngay cho tôi."
Diệp Tử đứng bên cạnh cũng nghe được tất cả, không khỏi lau mồ hôi trong lòng bàn tay. Cô khẩn trương nhìn Thẩm Lương Thần, trong lòng mắng thầm nha đầu Đàm Dĩnh sao lại bất cẩn như vậy, so với trí thông minh của cô ấy không thể nào lộ ra sơ hở mới đúng!
Thẩm Lương Thần cũng không nghĩ nhiều, cúp điện thoại, thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta, đáy mắt đầy ý cười đắc chí, "Xem ra tôi vẫn có duyên với cô ấy, không dễ dàng cắt đứt như vậy."
Diệp Tử siết chặc nắm tay, "Thẩm Lương Thần, anh lại ép cô ấy như vậy, sẽ chỉ làm cô ấy hận anh hơn!"
Lời này anh đã nghe được nhiều rồi, nay nghe được đã không còn tức giận nữa, đây là sự thực không cần bàn cãi, anh hiểu rõ hơn so với ai hết. Thẩm Lương Thần quay người muốn đi, cô ấy bước trước một bước cản anh
Cô tất yếu muốn cho Đàm Dĩnh tranh thủ nhiều thời gian, vì thế chỉ có thể kiên trì kêu, "Anh đến cùng muốn sai tới khi nào mới bằng lòng quay đầu lại, anh cùng vị hôn thê của anh sống qua ngày cho tốt, cho cô ấy tự do không được sao? Có phải anh muốn cô ấy chết mới bằng lòng bỏ qua không."
Thẩm Lương Thần hơi giật mình, sắc mặt trắng bệch khó nhận ra
"Anh muốn như thế nào, muốn cô ấy cả đời không thể thấy được ánh sáng tình yêu sao? Cô ấy quật cường như vậy, đây không phải là bức tử cô ấy ngay trên đường sao?" Diệp tử khí thế bức người tiếp tục rống.
Thẩm Lương Thần nghe lời này thì trầm mặc, ánh mắt trở nên khác lạ. Anh nhìn Diệp Tử hồi lâu, dường như nghiêm túc tự hỏi vấn đề đó của cô ấy, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Không lâu đâu, cô ấy không cần phải đợi lâu nữa —— "
"Có ý gì?" Diệp Tử có chút không rõ ý tứ trong lời nói của anh.
Thẩm Lương Thần cũng không giải thích nhiều, ánh mắt kiên định nói: "Cô ấy sẽ không ngu xuẩn như vậy, cô ấy có rất nhiều thứ không thể bỏ được." Không có sự cho phép của anh, cô sẽ không tìm chết, trong tay anh có nhiều thứ quan trọng với cô, hiểu rõ con người Đàm Dĩnh, quan tâm thứ gì đó rồi sẽ liều mạng bảo vệ
Đáy mặt anh âm trầm, nói xong câu này thì chuẩn bị đi ngang qua Diệp Tử.
Lúc này ở hành lang cực kì im lặng, hai người ai cũng không mở miệng, qua khe cửa còn vọng ra tiếng TV, âm thanh rõ ràng truyền tới: "Thông báo khẩn cấp, con đường Nam Hải xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, một chiếc xe bus biển số Lăng E433 lao khỏi rào chắn. Tình huống ở hiện trường vô cùng nghiêm trọng, cảnh sát vẫn đang điều tra làm rõ, khi đi trên tuyến đường này phải đảm bảo an toàn tuyệt đối...."
Thẩm Lương Thần bỗng dưng xoay người lại, chân định bước ra cũng cứng đơ tại chỗ, ngay cả chính anh cũng không biết vì sao mình lại để ý tin tức này
Diệp Tử hiển nhiên cũng bị dọa sợ, liền lao vào trong nhà đến trước TV để nhìn xem. "Đó chính là chiếc xe mang biển số mà Đàm Dĩnh lên mà, sao có thể thế được"
Mỗi ngày đều có vô số các tai nạn giao thông và sự cố, không thể nào trùng hợp như vậy. Ở trong lòng Thẩm Lương Thần một lần lại một lần tự nhủ, định lập tức rời đi, nhưng thân thể vẫn đứng im tại chỗ, hai tai ong ong, quanh quẩn tiếng đọc biển số chiếc xe bus kia
Thời gian, địa điểm, các thứ đều trùng hợp, trùng hợp đến mức đáng sợ. Anh lần đầu tiên có cảm giác tứ chi như nhũn ra, trong đầu trống rỗng, cảm giác sợ hãi cùng cực, sợ hãi đến mức ngón tay phát run
Anh cúi đầu nhìn ngón tay mình, di động cầm trong lòng bàn tay vẫn đang rung, anh chết lặng nhìn, chậm nửa nhịp mới nhấc máy.
Bên kia truyền đến tham âm hưng phấn của Dương Hằng, "Tra được rồi, có người thấy một người rất giống Đàm tiểu thư lên chiếc xe bus đi Nam Hải, biển số xe... Đúng, biển số xe là Lăng E433!"
Ngón tay Thẩm Lương Thần trong khoảnh khắc trở nên lạnh lẽo, tứ chi giống như bị rút hết toàn bộ khí lực, kính trên cửa thang máy đối diện phản chiếu gương mặt một người đàn ông, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nháy mắt trở nên đỏ ngầu
"Thẩm tổng?" Dương Hằng không thấy anh đáp lại, vẫn tiếp tục nói chuyện, "Tôi bây giờ đang đi trên đường, xe mới vừa xuất phát, nhưng có thể bắt kịp."
"Không cần..." Thẩm Lương Thần lầm bầm nói ra, không biết rốt cuộc mình có nói ra câu đó hay không
Dương Hằng quả nhiên không nghe rõ, "Anh nói cái gì?"
Một tay Thẩm Lương Thần chống đỡ vách tường bên cạnh, mượn lực giúp mình đứng vững. Bộ ngực anh đau có chút thở không nổi, toàn bộ thân mình muốn khuỵu xuống, vẫn không thể thoát khỏi một trận co rút điên cuồng, sau một lúc lâu mới nói: "Không cần đuổi theo, chiếc xe kia, đã xảy ra chuyện rồi."
..............................
"Không thể nào là cô ấy được đúng không, trợ lí của anh cũng bảo là có người giống cô ấy, có thể có người giống Đàm Dĩnh thì sao." Diệp Tử nói trái lương tâm, nhưng tâm lý lại mơ hồ hiểu được, người như Dương Hằng, không có chứng cứ xác thực sẽ không nói lung tung
Thẩm Lương Thần không nói một lời vẫn lái xe, hận không thể đạp lún chân ga, cũng không ai phát hiện, ngón tay anh đang run run từng đợt
Anh thật sự sợ hãi, nếu như không có Đàm Dĩnh, anh không biết mình sẽ thế nào, anh từ chối không tiếp nhận sự thật này
Diệp tử nhìn phong cảnh vụt qua, nước mắt giấu trong hốc mắt, cô dùng sức lau nước mắt, căm giận bất bình nhìn người nam nhân bên cạnh, "Bây giờ anh thật cao hứng nhỉ? Bây giờ trong radio vẫn nói về tai nạn kia, chắc là nghiêm trọng lắm —— "
Cô nói một nửa thì không nói được nữa, nói năng lộn xộn bắt đầu chỉ trích Thẩm Lương Thần, "Anh là đồ khốn khiếp, xuống địa ngục một trăm lần cũng không đủ! Tốt nhất là phải sống một đời cô độc suốt quãng đời còn lại!"
Mặc kệ cô ấy nói những lời khó nghe, Thẩm Lương Thần giống như chẳng nghe thấy, hay lúc này có người mắng anh sẽ làm anh dễ chịu một chút
Trên đường Lê An Ni gọi cho anh vài cuộc điện thoại, Thẩm Lương Thần giống như không nghe thấy, Diệp Tử nhìn tên trên màn hình càng thêm châm chọc nhìn anh. Mà Thẩm Lương Thần giống như không có tri giác, hoàn toàn không hiểu bất kì thứ gì bên ngoài
Lúc xảy ra tai nạn giao thông thì tình hình giao thông rất nguy hiểm, nơi này là quốc lộ, lên dốc núi, cực kỳ nguy hiểm, nếu như đứng ở ven đường cúi đầu nhìn, phía dưới dốc núi toàn là đá nhọn. Thẩm Lương Thần ngay cả hô hấp cũng không thông, rốt cuộc chạy đến hiện trường thì bị cản lại
Hiện trường rất rộn người, khắp nơi đều là cảnh sát giao thông và bác sĩ, xe rơi ở giữa sườn núi, tình hình cứu viện rất không lạc quan. Mỗi khi có người bị thương được đưa lên, người ở chỗ này đều nín thở, tim Thẩm Lương Thần càng đập chậm dần
Mà trên người Đàm Dĩnh không có giấy tờ gì, điện thoại cũng không gọi được, chính Thẩm Lương Thần cũng không biết ai là cô. Bởi vì những người đó, mặt ai cũng đầm đìa máu, ngực cô có sẹo, nhưng anh không muốn đi lật áo người khác ra tìm cô, chỉ có thể dựa theo suy đoán tìm hình bóng của cô?
Anh thà rằng không nhận ra, giờ này khắc này mới hiểu được tình cảm của mình, thà rằng cô cứ chạy mất đi, cũng không hi vọng cô ở trong này ——
Thẩm Lương Thần cứ như vậy phải chờ đợi, mỗi lần có người thương tích trầm trọng được đưa lên, bị bác sĩ tuyên bố tử vong tại chỗ, trái tim của anh đều mãnh liệt co quắp. Bỗng nhiên có bộ áo của cô gái kia đập vào mắt anh, bộ áo kia rất giống quần áo của Đàm Dĩnh mặc khi nhập viện, do lúc đó anh giúp cô mua, cho nên anh nhớ rất rõ
Một khắc kia trái tim Thẩm Lương Thần run rẩy, anh lẩm bẩm nói: "Người kia..."
Diệp Tử hai mắt đẫm lệ nhìn anh, tiện đà theo hướng ngón tay anh nhìn qua, cô hiển nhiên cũng cảm thấy thấy quen, nháy mắt nức nở lên tiếng.
Thẩm Lương Thần vĩnh viễn không quên được lúc anh tự mình xốc tấm vải trắng lên, Đàm Dĩnh ở cùng anh rất lâu, bộ dáng của nha đầu kia thế nào anh đều nhớ, ngay cả bộ dáng đỏ mặt khi làm chuyện xấu của cô anh cũng nhớ rất rõ
Nhưng Đàm Dĩnh như vậy...
Anh đứng kia nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy máu me, cái gì cũng không nhìn ra được, nhìn không ra, có phải là lầm người không? Nha đầu kia thích làm đẹp như vậy, làm sao có thể để mình biến thành như vậy
Thẩm Lương Thần cảm thấy yết hầu mình nghẹn lại, nửa ngày không nói được lời nào, có người ở bên cạnh hỏi anh có phải đây là người anh muốn tìm không, anh không trả lời được
Tiểu Nam của anh tại sao có thể như vậy được, máu nhiều như vậy, lúc ấy có phải đau lắm không?
"Đồng hồ của cô ấy, trang sức của cô ấy, anh xác nhận xem"
Có người nhắc nhở anh, Thẩm Lương Thần giờ mới nhấc mắt nhìn qua, hốc mắt anh bị đâm đau càng thêm lợi hại. Đồng hồ cũng giống, đồng hồ này là anh mua cho cô, nhưng có thể có người xài đồng hồ giống cô mà? Có thể người này, quần áo và đồng hồ cũng giống cô thì sao?
Anh không muốn tin, run tay lại cởi bỏ cúc áo sơ mi của cô, áo sơ mi cũng đã bị máu thấm ướt mềm nhũn, khi thấy rõ ngực, anh rốt cuộc cũng không thể khống chế tâm tình của mình được nữa, đáy mắt dần nóng lên
Căn bản không thể phân biệt được, đây không phải cô, dấu vết duy nhất đã bị xoá rồi, ngực cũng bị thương thảm máu me đầm đìa, nhìn thương thế kia làm cho lòng anh bị đảo loạn hoàn toàn
Vì sao lại như vậy, anh chỉ muốn cô ở bên anh, chẳng cần mang cô về, chẳng sợ cô thật sự có gì đó với Trình Quý Thanh, anh không bắt cô làm gì cả. Anh chỉ là nhớ cô muốn nhìn cô một cái thôi, cô vì sao muốn trốn tránh anh như vậy...
Thương nặng như vậy, nhiều máu như vậy.
Thẩm Lương Thần lui về phía sau vài bước, cả người đều cứng ngắc, không thể mở miệng nói chuyện, càng không thể động đậy. Bác sĩ cùng hộ sĩ cũng thấy quen tình cảnh này, nói câu "Xin nén bi thương" liền vội vàng nâng cáng đem đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.