Hoang Đường

Chương 47: Ngay cả thích em em cũng không cho




Đàm Dĩnh không thể nào tưởng tượng được, có thể làm cho Trình Quý Thanh dùng từ "Ác độc" như vậy để hình dung một người con gái, đến tột cùng cô ấy là loại người gì? Chung quy nhìn người không thể chỉ nhìn qua bề ngoài, mà nếu như nhìn từ bên ngoài, cô thật sự không thể nào đặt Bùi Dao đứng cùng hai chữ này
"Tính cách của cô ấy rất kì quái, gần như có thể dùng từ vặn vẹo để hình dung, từ nhỏ đã lấy việc đùa cợt người khác làm niềm vui." Trình Quý Thanh cau mày, nhắc tới đối phương vẫn là bộ dáng tránh như rắn rết, "Trong đó đặc biệt rất thích trêu đùa anh, có lẽ bởi vì anh không phải là người có mối quan hệ chân chính với Trình gia."
Trong phim ảnh cũng chỉ có một tình tiết như vậy, đứa nhỏ chỉ cùng tổ tiên, luôn sẽ có một người con gái mang địch ý khó hiểu ở bên, nhưng đó chỉ là do khi nhỏ quậy phá nên mới như vậy mà thôi? Đàm Dĩnh do dự một chút, nói: "Khi đó do cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, em nhìn bây giờ cô ấy đối với anh không có địch ý gì đâu."
Ngược lại... Thoạt nhìn giống như rất quan tâm?
Trình Quý Thanh nghe lời này, lập tức cười nhạt, "Em tại sao lại có thể có loại ảo giác này? Cô áy cho đến lúc học đại học cũng chẳng yên tĩnh lại. Mỗi lần anh giao lưu bạn gái sẽ bị cô ấy phá hỏng, cô ấy luôn lấy những lí do khiến các bạn gái bỏ anh đi."
Cái này Đàm Dĩnh cũng không còn gì để nói, nếu là như vậy, Bùi Dao quả thật có hơi quá phận. Cô nhịn không được nghi ngờ nói: "Vậy lúc anh và em ở Mĩ —— "
"Không rõ ràng lắm." Trình Quý Thanh lắc lắc đầu, "Lúc ấy cô ấy bỗng nhiên không có động tĩnh gì,chắc là do việc học bề bộn nhiều việc, hoặc là đã chơi chán trò xiếc này rồi."
Lời này nói ra còn đi kèm với cái nghiến răng, Đàm Dĩnh suy đoán, một người đàn ông như Trình Quý Thanh, mọi chuyện với anh đều trôi trảy, mà hình như Bùi Dao là điều duy nhất khiến cho ba mươi năm cuộc đời của anh trở nên không thoải mái? Dù e ngại mối quan hệ với vị anh kế kia, anh sao có thể nhẫn nại được cô gái này, chán ghét cô ấy rồi lại cố tình bất lực, khó trách nhắc tới cô ấy anh luôn chán ghét đến cực điểm
Cô khẽ giọng thở dài, "Anh yên tâm, em sẽ tận lực tránh cô ấy." Lúc trước không biết thì không nói, bây giờ mối quan hệ của Bùi Dao cùng Quý Thanh đã rõ ràng, nhất định cô sẽ phải cận thận gấp bội
Nhưng Trình Quý Thanh thoạt nhìn vẫn còn có chút không yên lòng, Đàm Dĩnh lại hỏi: "Có phải anh còn điều gì muốn nói với em nữa không?"
Nào ngờ Trình Quý Thanh thoạt nhìn càng thêm khó chịu hơn, ánh mắt đảo không chừng, nửa ngày vẫn không mở miệng.
Đàm Dĩnh nhìn anh như vậy, bỗng nhiên cũng hơi hiểu ra, "Chuyện quá khứ em không thèm để ý, anh và cô ấy thế nào, chung quy tất cả đã qua. Mà nếu cô ấy có nói cho em biết, em cũng sẽ không loạn tưởng đâu."
Chuyện nam nữ trưởng thành, cô sao mà không rõ cho được? Chính bản thân cô cũng không phải là tờ giấy trắng, đương nhiên sẽ không quá hà khắc với Trình Quý Thanh, chỉ cần về sau cả hai cùng chung thuỷ với nhau là được rồi
Nào ngờ Trình Quý Thanh quay đầu lại nhìn cô, lại nói: "Có phải từ trước đến giờ em không bao giờ ghen vì anh hay không?"
Đàm Dĩnh lập tức ngây ngẩn cả người, "Chúng ta không phải là đang nói chuyện hồi nhỏ của anh sao?" Nếu đã qua rồi, thì để ý làm gì?
Mà Trình Quý Thanh lại nói: "Cho dù chuyện của em và Thẩm Lương Thần đều đã qua rồi, anh vẫn ghen tị vì những năm hắn ta ở bên em"
Đàm Dĩnh mím môi không tiếp lời, trong lòng vẫn có chút không dễ chịu. Cô lần đầu tiên thấy Quý Thanh giận, không, cũng không thể xem như là đang giận, mà ánh mắt như vậy giống như là một thanh băng dao sắt bén, cào lên ngực cô làm cô hơi đau nhói.
Rất nhanh Trình Quý Thanh liền ý thức được mình đang thất thố, mỗi lần nhắc tới nữ nhân kia, anh đều không thể khống chế được, anh biết mình không nên giận chó đánh mèo với Đàm Dĩnh...
Anh có chút ấm ức rũ mắt xuống, ão não nói: "Xin lỗi, anh không nên nổi giận với em. Anh gần đây có chút, nói chung là bỗng nhiên cô ấy trở về, cho nên —— "
"Quý Thanh." Đàm Dĩnh đánh gãy lời lắp bắp của anh, suy nghĩ một hồi vẫn nói lời trong đáy lòng mình, "Chúng ta đều có thời gian yêu điên cuồng, bây giờ đã quyết định ở cùng một chỗ, là do cả hai đều cảm thấy đối phương thích hợp, thích hợp chung sống cùng nhau. Anh vẫn luôn biết bản thân mình muốn chung sống như thế nào, em cũng vậy, cho nên chúng ta phải cho nhau thời gian và sự tin tưởng, được không anh?"
Trình Quý Thanh nhìn cô hồi lâu, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười thảo mái, "Được."
Hai người lần đầu tiên không thoải mái, vậy mà đã dễ dàng liền hóa giải, bọn họ đều sống theo lí và tình, vì thế càng dễ dàng hoá giải mâu thuẫn hơn. Nhưng lúc đó bọn họ ai cũng không ý thức được, tình yêu vốn chính là không cần lí trí...
.........................windyhill2017.wordpress.com.................
Tiếp đó Quý Thanh đưa Đàm Dĩnh đến dưới lầu rồi rời đi. Đèn đuôi xe biến mất, Đàm Dĩnh mới quay người đi lên lầu, dưới chân cô đột nhiên có một hòn đá nhỏ lăn lại đây, một đường đụng vào đỉnh giày cô, vị trí bất thiên bất ỷ vô cùng vừa vặn.
( bất thiên bất ỷ:công bằng, vô tư; ở đây hình như có nghĩa là lăn tự do vậy mà dừng rất chính xác hay sao a)
Cô nghi ngờ quay lại nhìn, trước hàng cây xanh mướt là bóng dáng của Thẩm Lương Thần.
Một mảng xanh của lá cây ở đằng sau anh, hai tay anh đút vào túi áo măng tô, hình như là do thời tiết chuyển lạnh, màu da trông có hơi tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn mang ý bất cần đời như trước, từ từ bước ra đi về phía cô
"Xem ra tiến triển không tệ." anh nhìn về hướng Trình Quý Thanh đi mất mà nâng nâng cằm, đứng trước mặt Đàm Dĩnh
Đàm Dĩnh nghiêm túc nhìn anh, "Anh sao bỗng nhiên lại tới đây?"
"À, nghe lời em nói, trở về nhìn lão già kia thế nào."
Đàm Dĩnh ngoài ý muốn, lại thuận miệng nói tiếp: "chú Thẩm có khỏe không?"
"Vẫn như cũ." biểu tình của Thẩm Lương Thần có chút trầm trọng, bỗng nhiên lại nói với cô, "Không muốn mời anh lên ngồi một chút?"
Bây giờ tuy rằng không muộn lắm, mà Đàm Dĩnh cảm thấy rất bất tiện, cứ như vậy chần chờ mãi, Thẩm Lương Thần đã biết trong lòng cô suy nghĩ rồi, có chút bi thương thở dài, "Thôi, đã sớm biết là tới đây gặp em, anh cũng đã tự mình hiểu được sẽ thế nào rồi"
Đàm Dĩnh nhìn anh, lại không nói lời nào, một chút an ủi anh cũng chẳng có.
Thẩm Lương Thần càng buồn bực, hơi hơi giơ đôi mày rậm, "Thật sự không cho anh lên sao?"
Đàm Dĩnh bật cười nói: "Nhà em đâu phải là anh chưa vào bao giờ?"
"Lần trước chỉ đứng ở cửa thôi, em còn không cho anh bước vào nửa bước!" Thẩm Lương Thần giống như có chút uỷ khuất, lại nói đến vấn đề cũ
Đàm Dĩnh thật bị bộ dáng ngây thơ này của anh làm cho dở khóc dở cười, "Được rồi, lần sau đi. Anh còn có chuyện gì không?"
Mắt thấy cô hạ lệnh đuổi khách, Thẩm Lương Thần liền cái khó ló cái khôn nói: "Anh còn chưa ăn cơm, không cho anh theo lên, thì hãy đi ăn gì với anh đi? Ở quanh đây anh không quen lắm."
Nói cứ giống như là anh không phải lớn lên ở Thanh Châu vậy, lí do như vậy thật không đáng tin, mà là do anh bịa ra. Đàm Dĩnh trực tiếp chỉ đường anh, "Đến trước cổng quẹo trái, đi thẳng một hồi sẽ có nhà hàng, thẳng nữa sẽ có nhà hàng Tây, hoặc là..."
"Đàm Dĩnh!" Thẩm Lương Thần nộ lên, tức giận trừng mắt đặc biệt dọa người.
Nháy mắt biểu cảm Đàm Dĩnh liền sụp đổ, ha ha cười lên, "Được rồi, tôi dẫn anh đi."
Thẩm Lương Thần bây giờ mới cao hứng đứng lên, anh bấy giờ kì thực cũng không còn ôm chờ mong gì, còn nghĩ rằng Đàm Dĩnh sẽ xấu hổ tiếp tục bài xích mình. Mà nhìn bộ dáng của cô giống như chẳng thèm để ý, hoàn toàn xem anh như là bạn bè bình thường, trong lòng anh lại chẳng còn chút cao hứng nào
Mà anh – mẹ nó thật phiền lòng mà!
Kết quả càng thêm phiền lòng. Chỗ kia cách khá xa, Đàm Dĩnh vẫn là bảo anh lái xe đến đó, "Bây giờ anh trực tiếp đi là tốt rồi, bằng không còn phải quay trở lại lấy xe, phiền phức lắm"
Thẩm Lương Thần trừng mắt liếc nhìn cô, túm cánh tay cô liền bước nhanh ra ngoài, "Anh mỗi ngày ngồi ở văn phòng, muốn đi cũng không được đi sao?!" Nha đầu chết tiệt này, rốt cuộc là ghét bỏ bao nhiêu, nhiều đến mức không muốn đi cùng anh một lần?
Thẩm Lương Thần cảm thấy, nếu như cô nói một câu nữa, anh thật sự nghẹn đến mức nội thương. May mắn thay dọc đường đi Đàm Dĩnh không nói câu gì chết người nữa, chỉ là hỏi anh một vấn đề không liên quan, "Dương Hằng đâu? Tại sao mấy hôm nay không gặp anh ấy?"
"Anh ta bận chuyện." Thẩm Lương Thần nói xong lại cảm thấy không đúng, "Sao em lại quan tâm anh ta như vậy?"
Đàm Dĩnh có chút nghẹn lời, đương nhiên là bởi vì sợ anh nói đến đề tài làm cả hai xấu hổ, nhưng cô hiển nhiên sẽ không để cho Thẩm Lương Thần có cơ hội đó, vì thế nói quanh co: "À, đột nhiên nhớ ra, thuận miệng hỏi một chút."
Thẩm Lương Thần không nói cái gì nữa, chỉ trầm mặc đi về phía trước, hai người sóng vai mà đi, cánh tay nhiều lúc vô tình chạm vào nhau. Đàm Dĩnh lặng lẽ đem tay bỏ vào trong túi áo măng tô, lặng yên không một tiếng nào mà đi.
Động tác nhỏ này đương nhiên không qua mắt được Thẩm Lương Thần, nhưng khoé mắt anh chỉ híp híp một cái, tiếp tục làm bộ như không biết gì
.......................edited by Khuynh Lâu...........................
Hai người lại đi thêm một đoạn đường nữa, Thẩm Lương Thần vừa định nói chuyện, Đàm Dĩnh lập tức ho nhẹ một tiếng nói: "Chuyện kia, chú Thẩm vẫn còn ở trại an dưỡng sao?" |
"Ừ" Thẩm Lương Thần nhíu nhíu mi, nhìn cảnh thành phố phía trước, nói xong lại không tự chủ nhếch nhếch môi, "Bởi vì người đàn bà kia, ông ta đến bây giờ vẫn không chịu tha thứ cho anh. Anh không biết mình đã sai chỗ nào."
Đàm Dĩnh cũng không biết chuyện này nên giải thích như thế nào, cúi đầu mắt nhìn bóng hai người kéo dài trên đất, hí hư nói: "Có lẽ là ông ấy cũng không dám đối mặt với kết quả này, dù sao đối với ông ấy mà nói, cả hai đều là người nhà."
Thẩm Lương Thần tràn ra một tiếng cười nhạt, "Anh trước giờ không cảm thấy ông ta xem anh là con, em cho rằng những năm kia, hành vi của hai mẹ con nọ, ông ta thật sự một chút cũng không biết?"
Đúng a, mỗi ngày sống chung dưới một mái nhà, Thẩm Trạch Nghiệp sao mà nhìn không ra cho được? Đàm Dĩnh nhớ rõ khi còn nhỏ, lúc ấy Thẩm Lương Thần còn ngây thơ đem chuyện bị hai mẹ con Phó Tuệ làm uỷ khuất nó cho ba. Mà Thẩm Trạch Nghiệp chỉ biết nói cho anh biết, là anh suy nghĩ nhiều thôi, là anh hiểu lầm, bác gái và chị kì thật rất đau buồn cho anh... Mà sau này Thẩm Lương Thần cái gì cũng không nói, cả quảng đời thanh xuân ấy, tính cách của anh càng trở nên tăm tối khó có thể ở chung được nữa, hai cha con thường xuyên không thể nói đến hai câu liền muốn cãi nhau
Nghĩ tới những thứ này, Đàm Dĩnh nhịn không được nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, quả nhiên trên mặt Thẩm Lương Thần cất giấu vài phần cô đơn khó phát hiện, kỳ thật sâu trong nội tâm của anh luôn khát vọng tình phụ tử. Cô nhịn không được khẽ giọng nói: "Tôi nghĩ chú Thẩm bây giờ cũng rất hối hận rồi, ông ấy nhất định không ngờ được chuyện sẽ thành ra đến mức này. Cho nên không muốn ở chung với anh, cũng không hoàn toàn là không có tha thứ cho anh, chung quy người mà ông không thể tha thứ, kỳ thật là chính bản thân ông ấy."
Thẩm Lương Thần nhìn cô, có chút hoài nghi, "... Lão già đó sẽ nghĩ như vậy sao? Em không phải đang cố an ủi anh sao?"
Đàm Dĩnh chớp chớp mắt, "Đích thật là tôi đang an ủi anh a."
"Em thật đúng là..." Khoé miệng Thẩm Lương Thần co quắp, bắt đầu hoài nghi cô bé kia chắc đang cố ý đây mà
"Đúng, chị Bảo Ý đâu, cô ấy bây giờ còn cô đơn lẻ bóng sao?"
Thẩm Lương Thần không vui "Ách" một tiếng, "Sao em lại nhiều chuyện như vậy, anh cũng thế sao em không hỏi?"
Đàm Dĩnh há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Lương Thần liền nói: "Người qua đường Giáp Ất Bính Đinh em đều đã hỏi! Vậy mà sao không hỏi một chút về —— "
"Anh muốn ăn cái gì?" Đàm Dĩnh lập tức mở miệng hỏi anh
Thẩm Lương Thần một hơi nhịn trở về, nhìn cô chớp chớp mắt, nghiến răng, "Tùy, đi."
"Vậy thì quán này đi, hương vị thanh đạm, thích hợp với anh."
Đàm Dĩnh đi đầu bước vào nhà hàng, Thẩm Lương Thần đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, anh thực đang cảm thấy tự nhiên anh lại đến đây cho cô kích thích, mà chẳng sợ như vậy, vì sao anh vẫn cảm thấy thực... Vui vẻ? Chẳng lẽ bị cô ngược ngược hồi thì thích luôn?
................................windyhill2017.wordpress.com............................
Một bữa cơm rất đơn giản, bởi vì chỉ có mình Thẩm Lương Thần, cho nên chọn hai món canh. Đàm Dĩnh ngồi ở đó bấm điện thoại, Thẩm Lương Thần có chút mất hứng, "Em làm gì vậy?"
Chẳng lẽ chào tạm biệt Trình Quý Thanh, liền lại như keo như sơn tiếp tục nhắn tin? Trong lòng anh có chút ê ẩm, lúc nhìn cô hận không thể lấy lửa giận trong mắt đốt điện thoại của cô thành tro
"A, đang nói chuyện về Trình gia, anh kệ tôi đi." Đàm Dĩnh khoát tay, nói xong liền cúi đầu, hoàn toàn coi anh là không khí
Thẩm Lương Thần nhíu mày nhìn cô, cuối cùng nhìn một hồi cô cũng chẳng thèm để ý, anh chỉ có thể buồn bực cuối đầu ăn.
Chờ anh ăn cơm xong, Đàm Dĩnh rốt cuộc cũng xong, cất di động cười híp mắt nói: "Có thể đi chưa?"
Thật đúng là đối đãi anh như bạn bè bình thường a, phổ thông đều không thể tái phổ thông. Thẩm Lương Thần nắn mi tâm, từ đáy lòng thở dài, "Đi thôi."
Đến dưới lầu nhà Đàm Dĩnh, Thẩm Lương Thần cũng không lấy cớ quấn cô, đứng trước hành lang nghĩ nghĩ, nói: "Em đồng ý đi với anh, kỳ thật chỉ muốn chứng minh cho anh thấy, em thật sự xem anh như bạn bè thôi? Tiểu Nam, anh có đôi khi thật chán ghét vì em trở nên thông minh như vậy."
Đàm Dĩnh cắn môi một cái, lại nhìn anh, khẽ cười, "Em trước giờ không ngốc, chỉ là trước đây, không muốn tính kế với anh mà thôi. Đi đường cẩn thận."
Cô quay người muốn đi, anh bỗng nhiên bước nhanh đuổi theo, từ phía sau ôm cô thật mạnh, lực đạo kia giống như là muốn đem cô hoà vào cơ thể mình
Đột nhiên bị một lực mạnh làm cho thân hình thon gầy của Đàm Dĩnh suýt nữa ngã xấp xuống, may mắn thay anh đã ôm trụ cơ thể cô chặt chẽ, nhưng làm như vậy thì hai cơ thể dán sát vào nhau, thật chặt. Đàm Dĩnh trừng to mắt, cảm thấy hơi thở của anh phà vào trong tai, ngứa, run run, còn có chút cảm giác đau đớn.
Giọng anh trầm thấp ở bên tai xa xăm vang lên, "Kỳ thật anh không muốn làm gì cả, anh chỉ nhớ em, đặc biệt rất muốn tới gặp em. Chỉ là như vậy mà thôi..."
Anh còn nói: "Anh sẽ không uy hiếp em nữa, cũng sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ bức bách em, nhưng em không thể bá đạo đến mức, ngay cả thích em em cũng không cho." |
Đôi tay rắc chác có lực, như là dây leo mọc chồi, gắt gao quấn lấy cô, mà những lời này giống như là lốc xoáy vô hình, đem lý trí của cô từng chút một đánh tan. Ánh mát Đàm Dĩnh trống rỗng nhìn về phía trước, yết hầu chẳng biết tại sao lại trở nên khô khốc, "Thẩm Lương Thần."
Câu như vậy sao có thể phát ra từ miệng anh, người đàn ông có tính tình bá đạo kia, lại nói lên một câu tràn đầy uỷ khuất như thế? Đàm Dĩnh thật sự có chút không quen với Thẩm Lương Thần trước mặt.
"Anh biết." Cằm của anh vùi trong hõm vai cô, lành lạnh làm cô rùng cả mình, anh thấp giọng nói, "Anh đều biết."
Anh cẩn thận ấn xuống sau tai cô một nụ hôn, rõ ràng như là dùng bàn ủi là từ từ làm cho toàn thân cô phát run, nhưng chỉ trông phút chốc, chờ đến khi cô phản ứng lại, anh đã quay người rời đi.
Màn đêm một lần nữa trở nên yên tĩnh, cô vẫn đứng yên ở vị trí mới đầu nhìn thấy anh, ngay cả hòn đá nhỏ kia mới vừa rồi còn ở bên chân, giống như anh chưa từng đến đây. Đàm Dĩnh ngẩng đầu nhìn màn trời xanh thẳm, đêm nay ít sao, bầu trời cũng âm trầm lạ hường, giống như là muốn mưa vậy
Quả nhiên cả một đêm ngoài cửa sổ là tiếng mưa nhỏ tí ta tí tách, không biết có phải là do hạt mưa vô cớ gõ vào kính hay không, Đàm Dĩnh đêm nay lại mất ngủ.
...................................edited by Khuynh Lâu.................................
Ngày hôm sau khi đến công ty làm vẫn là những vị đồng nghiệp mới đang chờ cô, Hứa Niệm và Đường Trọng Kiêu còn chưa về, một chút tin tức gì về họ cũng không có, chắc là ở bên kia chơi vui quá quên cả trời đất, mà công ty cũng không thèm quản. Đàm Dĩnh nhìn đống công việc chất cao như núi thì huyệt Thái Dương giật giật, đầu đau vô cùng, cô gọi điện thoại nội bộ nhờ trợ lí mang cà phê vào, không lâu sau thì vì trợ lý đã mang lên, nhưng lại mang lên một phần ăn sáng đầy dinh dưỡng
Hồi trước Đàm Dĩnh còn gần như là quên khái niệm bữa sáng, nhưng từ lúc nào tự nhiên có người thường xuyên giao bữa sáng tới, luôn có người tới công ty đưa đồ cho cô, dần tạo thành cho cô một thói quen tốt. Cô luôn được Trình Quý Thanh chăm sóc, câu chuyện tối qua cũng dần quên luôn
Cô ở cái tuổi này, cần chính là một người đàn ông tỉ mỉ, người như Thẩm Lương Thần tóm lại là không thích hợp với cô. Nếu ngoan cố vẫn muốn ở cùng một chỗ, vẫn sẽ bị thương tích đầy mình như lần trước thôi, một lần nữa, cô không thể xác định được mình còn bao nhiêu sức nữa để chịu đựng. Tuy rằng Thẩm Lương Thần bây giờ đã thay đổi, nhưng tính tình con người, không phải có thể dễ dàng thay đổi như vậy
Đàm Dĩnh nghĩ rõ ràng chuyện này, liền chuyên tâm vùi đầu vào đống công việc, dần dần buổi sáng chói mắt đã qua đi. Vừa lúc đến trưa Trình Quý Thanh hẹn cô cùng đi ăn cơm
Vi Toa cách chỗ làm của cô hơi xa, Đàm Dĩnh lo anh chạy tới chạy lui sẽ mệt, mà Trình Quý Thanh không biết vì sao mà cực kì kiên trì, "Chúng ta hình như chưa có nghiêm túc hẹn hò lần nào, thừa dịp trước khi cưới, nên bù thêm một chút"
Anh có lòng như vậy, Đàm Dĩnh rất cảm động, "Được rồi, em sẽ ở căn tin lầu dưới của công ti chờ anh."
Người trợ lý thấy khoé miệng của cô vẫn mỉm cười, tâm tình và bộ dáng rất tốt, cũng đánh bạo đùa với cô, "Chị Trâu, có phải chị đang yêu không?"
Đàm Dĩnh thản nhiên liếc nhìn cô ấy, giao văn kiện cầm trong tay cho cô ấy, đồng thời nói hai chữ, "Nhiều chuyện."
Trợ lý tặc tặc cười nói: "Có phải mỗi ngày đều mang bữa sáng tình nhân cho chị không a? Chăm sóc tốt quá nha, chị không đi làm thì cũng không đưa luôn, nhất định là biết rõ cả giờ giấc làm việc của chị a, quả thực quá soái." |
Đàm Dĩnh cười không trả lời, chỉ là trong lòng có chút kỳ quái, Trình Quý Thanh hình như cũng chẳng quen thuộc giờ giấc đi làm của cô lắm, cũng không hỏi cô điều gì, chẳng lẽ là lén hỏi Hứa Niệm? Cô quay người về văn phòng, vị trợ lý thế mà bà tám đuổi theo, ở cửa thò người ra nói: "Đúng rồi, vừa rồi Thẩm tổng của Thịnh Thế gọi điện tìm chị, nghe nói chị đang bận thì cúp máy, nhưng anh ta dặn chị bận xong thì gọi lại cho anh ta."
Đang chỉnh sửa trang phục bỗng nhiên cô khựng lại, Đàm Dĩnh rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình thường, "Chị biết rồi."
Người này còn học được cách tôn trọng công việc của cô à, biết bây giờ là giờ làm nên không quấy rầy cô? Đàm Dĩnh vô cùng kinh ngạc, cú điện thoại kia gọi lại hai ba lần cũng chưa bắt máy, vừa đang do dự, Trình Quý Thanh đã tới nơi
Xa xa thấy Trình Quý Thanh đang ngồi nghiêm chỉnh, nhưng cô đến gần anh cũng chẳng phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất mà thất thần. Cảm xúc gần đây của anh càng ngày càng quái, Đàm Dĩnh ngồi xuống, phất tay trước mặt anh, "Nghĩ gì thế?"
Trình Quý Thanh rất nhanh trở lại bình thường, "Không có gì đâu, em đến rồi à?"
"Tới rồi đi luôn chắc anh còn không biết." Đàm Dĩnh cũng chẳng cố chấp truy hỏi, cầm menu nhìn một cái, liền nói: "Vẫn như cũ?"
"Ừ" Ánh mắt Trình Quý Thanh chuyên chú nhìn cô, bộ dáng thập phần nghiêm túc
Đàm Dĩnh bị vẻ mặt nhiệt liệt của anh làm cho mắc cười, "Sao nhìn em dữ vậy, rất dọa người á"
"Cảm thấy hôm nay em thật đẹp."
"Yêu, câu trong tiểu thuyết à?",
Trình Quý Thanh lắc lắc đầu, "Đây là nói thật đó, tiểu thuyết trước giờ anh không đọc, không cần bắt chước trong đó"
Đàm Dĩnh cau cau mũi, vừa cười nói: "Em hơi ngại, ai, bộ dáng em bình thường là tốt rồi mà"
"Từ từ sẽ quen." Trình Quý Thanh đưa tay qua, nhẹ nhàng phũ lên bàn tay để trên bàn của cô, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, "Về sau em sẽ là vợ anh, ngại cái gì."
Vừa lúc người phục vụ mang đồ ăn tới, Đàm Dĩnh thuận thế đưa tay nhận, điện thoại của Trình Quý Thanh vừa lúc vang lên, anh nhìn thoáng qua, thần sắc khẽ biến, nhưng cũng chẳng định bắt máy. Mà tiếng chuông kia tắt vài giây lại tiếp tục vang lên, Đàm Dĩnh vô tình nhìn qua *, mà tuỳ thoáng nhìn lên màn hình, "Dao Dao."
Lẽ ra Bùi Dao là em của anh, xưng hô thân mật cũng chẳng có gì lạ, nhưng vừa nhìn thấy như vậy, Đàm Dĩnh vẫn cảm thấy có chút kì quái
Vậy mà thái độ của anh đối với Bùi Dao lại mãnh liệt như vậy...
"Tự cô ấy để đó." Trình Quý Thanh nhìn thấy Đàm Dĩnh không được tự nhiên, mở miệng giải thích, chỉ là sắc mặt anh khó coi cực điểm, giống như là cực kì khó chịu
Đàm Dĩnh chưa từng thấy Trình Quý Thanh thất thố như vậy, trong ấn tượng của cô anh là người rất nhã nhặn thuỷ chung, nhưng từ sau lúc Bùi Dao xuất hiện, cô luôn cảm giác không lúc là là anh không mất kiểm soát. Ddúng, chính là mất kiểm soát, hoàn toàn không thể khống chế tâm tình của mình, như là hoàn toàn triệt để biến thành một con người khác. Hơn nữa anh nói, là Bùi Dao tự mình đặt, nếu là tự mình đặt, chắc là anh phải sớm không chịu đựng được đổi lại rồi, nhưng bây giờ tên vẫn chưa sữa, vậy nói rõ ra là... Chắc là vừa mới đặt thôi, nên anh không có thời gian đặt lại?
Như vậy, là tối qua? Hay là khi trước?
Đàm Dĩnh nhịn không được ngẩng đầu nhìn Trình Quý Thanh một chút, Trình Quý Thanh hình như cũng cảm thấy khó chịu, trực tiếp cúp điện thoại, rồi trực tiếp khoá máy
"Lỡ có chuyện gấp thì sao." Đàm Dĩnh không đồng ý với cách xử lí này của anh
Trình Quý Thanh chỉ cúi đầu ăn gì đó, không có tiếp lời, nhưng mi tâm của hắn thủy chung không giãn ra quá.
Ước chừng mười phút sau, điện thoại di động của Đàm Dĩnh kêu, hai người không hẹn mà cùng nhìn về chiếc điện thoại, là số lạ. Mà Trình Quý Thanh giống như là thấy quỷ, hàm răng cắn chặt, khớp xương trắng bệch nắm chặt dao nĩa. Lần này xem ra Đàm Dĩnh cũng hiểu được là ai gọi rồi, chỉ là không biết vì sao, trực giác của cô đoán là có chuyện quan trọng, cho nên chủ động nhận cuộc gọi
Quả nhiên trong điện thoại tiếng của Bùi Dao rất khẩn trương, không còn trầm ổn như đêm hôm đó, cô xúc động nói: "Xin lỗi Đàm tiểu thư, tôi vô tình quấy rầy cô rồi, nhưng tôi có chuyện quan trọng muốn tìm Quý Thanh, chuyện cực kì khẩn cấp."
Mắt Đàm Dĩnh nhìn người đàn ông đối diện, anh còn chẳng có khái niệm là sẽ đồng ý, vì thế đành phải nói với đối phương: "Nếu như gấp, tôi có thể giúp cô nói lại." |
Bùi Dao tĩnh tĩnh, tựa như đang hít một hơi thật sâu, giống như đang lấy dưỡng khí, "Xin cô cần phải nói cho anh ấy biết, bảo anh ấy lập tức đến bệnh viện mẹ và trẻ, khoa nhi, bằng không tôi cam đoan anh ấy sẽ hối hận một đời."
Bùi Dao nói xong liền cúp điện thoại, Đàm Dĩnh ngẩn người tại đó, tim đập thình thịch bắt đầu kinh hoàng.
Trình Quý Thanh thấy thần sắc của cô không đúng, lập tức nhíu mày nói: "Cô ta lại nói gì với em?"
Đàm Dĩnh nuốt nước miếng một cái, "Cô ấy, cô ấy nói bảo anh lập tức đến bệnh viện mẹ và trẻ, khoa nhi."
"Đồ điên." Trình Quý Thanh nói xong, cúi đầu xuống thì nháy mắt bỗng dưng ngẩng đầu lên, đồng tử kịch liệt co rúc, "...khoa nhi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.