Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 30: Bẽ mặt (5)




Tiêu Thiểu Giác đứng lên, nói với Lục Thanh Lam: “Đi, chúng ta đi nhìn một cái! ” Nhất định muốn đích thân giám hình.
Đám người Lão Hầu gia đi theo ra ngoài.
Hai ma ma thi hình đứng ở đó. Một người cầm gậy gai đánh bàn tay của Lục Thanh Nhân, người kia ở đằng kia đếm.
Tiêu Thiểu Giác nhìn môt lát, hừ lạnh một tiếng. Ma ma thi hình đều là người của Mục Nguyên đường, đương nhiên biết Tứ cô nương là tâm can bảo bối Lão thái thái, cũng chỉ dám cầm nhẹ đấnh khẽ, đánh rất nhẹ nhàng, sợ khí lực quá lớn, làm đau Tứ cô nương trở về bị Lão thái thái trừng trị.
Khóe môi Tiêu Thiểu Giác hàm chứa một tia cười lạnh, cũng không vạch trần, đợi đánh xong mười lăm cái. Mặc dù nhóm ma ma cố ý, hạ thủ lưu tình, nhưng lòng bàn tay Lục Thanh Nhân vẫn sưng phù lên, nàng đâu từng phải chịu khổ như vậy, đau đến khóc lớn oa oa không ngừng.
Tiêu Thiểu Giác liếc mắt nhìn hai vị ma ma, nói: “Đánh xong rồi hả? ”
Nhóm ma ma có chút chột dạ, vẫn gật đầu. Tiêu Thiểu Giác cũng không giải thích, chỉ nói: “Đánh lại một lần nữa. ”
“Ôi chao!” Nhóm ma ma nhất thời bối rối, không biết phải làm sao nhìn về phía Lão thái thái. Hơi chút do dự, Vệ Bân đã bước nhanh đến phía trước, “Ba ba ~” cho hai ma ma một người một bạt tai, “Lời nói Cửu điện hạ mà các ngươi cũng dám làm trái, phản rồi phải không!”
Hai ma ma sợ hãi, thấy Lão thái thái bất đắc dĩ gật gật đầu, lúc này mới lại để Lục Thanh Nhân vươn tay ra, một năm một mười đánh tiếp, lần này hạ thủ cũng nặng hơn, không dám vì tình riêng mà làm trái.
Nhóm ma ma mỗi người một gậy đánh tiếp, lòng bàn tay của Lục Thanh Nhân đã xuất hiện máu. Cổ họng nàng cũng đã khóc khàn giọng rồi, cuối cùng dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Rốt cuộc là mẹ con liền tâm, Triệu thị thấy nữ nhi chịu khổ, cũng lệ như suối trào. Cũng chịu không nữa nổi rồi, trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Cửu điện hạ, xin ngài bớt giận, muốn đánh, liền đánh ta được rồi. Ta là mẹ ruột của nàng, không dạy bảo nàng, là trách nhiệm của ta. Ngài còn đánh như vậy, đôi tay này của Nhân nhi sẽ phải phế đi mất! ”
Cửu hoàng tử lạnh lùng nhìn Triệu thị quỳ trước mặt mình không chút động lòng.
Trong truyền thuyết vị Cửu hoàng tử này tâm ngoan thủ lạt, hôm nay gặp quả nhiên không tầm thường.
Lão thái gia cũng có chút không nén được tức giận, “Xin điện hạ khai ân, coi như nhìn mặt mũi của lão phu, tạm thời bỏ qua cho Nhân nhi đi. ” Tâm địa Kỷ thị rốt cuộc mềm nhuyễn, không muốn nhìn tiểu hài tử chịu khổ, cũng giúp đỡ Lục Thanh Nhân cầu tình.
Lúc này Tiêu Thiểu Giác mới mở miệng nói: “Ngừng!” Hắn nhìn thoáng qua Triệu thị đang quỳ trước mặt mình nước mắt giàn giụa nói: “Ngươi đã nguyện ý thay nàng chịu phạt, những gậy còn lại liền để ngươi chịu đi.”
Triệu thị thiên ân vạn tạ. Nhóm ma ma không dám chậm trễ, sợ vị chủ nhân hung tàn này không hài lòng lại gọi bọn nàng đánh lại nữa.
Tay Triệu thị còn đang đau, mấu chốt là chưa từng chịu qua khuất nhục bực này, chỉ hận không thể lập tức ngất đi mới tốt.
Tiêu Thiểu Giác thấy thi hình xong rồi, lúc này mới hài lòng. Quay đầu hướng Lục Kháng nói: “Mới vừa rồi ta nghe Bảo Nhi nói, trong phủ chúng ta muốn đem hai nha đầu của nàng tha ra đánh chết, Trường Hưng Hầu phủ thế gia trăm năm, sao lại khắc nghiệt hạ nhân như thế, chẳng lẽ là ta nghe lầm?”
Lục Kháng vội vàng theo lời của hắn nói: “Đều là hạ nhân hiểu lầm ý tứ bề trên, hồ ngôn loạn ngữ. Người ngoan độc như thế, quả quyết không phải là người Trường Hưng Hầu phủ ta! ”
Tiêu Thiểu Giác minh bạch cười một tiếng nói: “Ta đã nói rồi, Trường Hưng Hầu phủ trăm năm thế gia, khoan dung nhân đức, tuyệt đối sẽ không làm việc như thế.”
Bồ Đào và Thạch Lựu giờ phút này khoanh tay cung kính đứng ở một bên, vừa rồi Cửu hoàng tử đến đây, làm ầm ĩ một phen, không ai quản các nàng nữa, các nàng cũng không dám đi loạn.
Tiêu Thiểu Giác liền kêu hai người đi tới, hỏi tên hai người, nghe nói một người tên là “Thạch Lựu” một người tên là “Bồ Đào”, không nhịn được lại nhéo mông nhỏ của Lục Thanh Lam, trong lòng tự nhủ không hổ là cái tiểu cật hóa, tên của hai nha đầu này lấy thật sự là hay.
Tiêu Thiểu Giác nói thẳng: “Hai người các ngươi bảo hộ Bảo Nhi, là người có công.” Nói xong phân phó Vệ Bân: “Vệ Bân, ngươi thưởng hai người bọn họ một người một cái kim đậu.”
Thạch Lựu và Bồ Đào mừng rỡ, có ban thưởng của Cửu hoàng tử, về sau còn ai dám động vào các nàng? Hai người thiên ân vạn tạ thu nhận, Tiêu Thiểu Giác nói với Lục Kháng: “Hầu gia, Bổn cung xử trí như vậy, ngươi cảm thấy như thế nào?” Làm cũng đều làm rồi, còn quay lại hỏi ý kiến của hắn, Lục Kháng mặc dù trong lòng có bất mãn, còn có thể nói cái gì. Đương nhiên nói: “Điện hạ xử trí công bằng, lão thần bái phục.”
Tiêu Thiểu Giác cười ha ha: “Lão nhân gia ngài thật sự là khách khí, trong lòng ngài không mắng ta một câu ‘hung tàn bá đạo’, ta liền hài lòng thoả dạ rồi.”
Trong lòng Lục Kháng thầm run sợ, thật sự là hắn đánh giá Cửu hoàng tử như vậy, vội vàng tỏ thái độ nói: “Không dám không dám!”
Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Mặc kệ Hầu gia, hay là người nào cũng được, hôm nay ta sẽ nói thật cùng moi người, sự tình của Bảo Nhi muội muội, chính là chuyện chuyện của Tam muội muội ta, chính là khi dễ Tiêu Thiểu Giác ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ. Các vị có hiểu rõ không?”
Lại cúi đầu nói với Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi muội muội, sau này phàm là ở đâu bị ủy khuất, chỉ cần nói cho ca ca, ca ca nhất định xả giận cho ngươi!”
Lục Thanh Lam không nghĩ tới hôm nay hắn lại cấp lực cho nàng như vậy, gật đầu lia lịa, giòn giã nói: “Cửu ca ca, ta nhớ kỹ rồi.”
Tất cả mọi người đều thầm nghĩ: có một vị như vậy cho Lục Thanh Lam chỗ dựa, ngày sau còn ai dám động một đầu ngón tay của nàng nữa.
Chuyện bên này xử lý xong rồi, Tiêu Thiểu Giác từ biệt Lục Kháng và Trương thị, ôm Lục Thanh Lam đi Thúy Phong uyển.
Lục Thanh Lam bị hắn ôm lâu như vậy, thật sự không được tự nhiên, đang trong ngực của hắn giãy dụa mấy cái. Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái có chút bất mãn, ngay cả hắn ghét nhất có tiếp xúc thân thể cùng người khác, cũng không làm sao, tiểu nữ oa ngược lại lại không muốn cho hắn ôm.
Nàng càng muốn xuống, Tiêu Thiểu Giác lại càng không cho nàng xuống, cánh tay ôm nàng ngược lại chặt thêm vài phần.
Kỷ thị thấy không khỏi có chút lo lắng, Cửu hoàng tử đối với Bảo Nhi quả thật rất tốt, nhưng thủ đoạn của hắn không khỏi quá hung ác, nàng có chút không muốn để cho nữ nhi và hắn tiếp xúc nhiều.
Đến Thúy Phong uyển, Tiêu Thiểu Giác để cho Vệ Bân cầm bình băng cơ hóa ứ cao ra, chuẩn bị tự mình bôi mặt  cho Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam có chút không muốn, thế nhưng Tiêu Thiểu Giác hết sức bá đạo, nàng căn bản không phản kháng được, Tiêu Thiểu Giác cầm một khối khăn lau mặt cho nàng, kết quả lau đến khi mặt tím xanh biến thành hồng hồng, mới biết được vết thương của nàng nghiêm trọng như thế thì ra đều là vẽ lên, không nhịn được mỉm cười.
Kỷ thị có chút xấu hổ, tự tay rửa đi hoá trang trên mặt của nữ nhi, Tiêu Thiểu Giác mới phát hiện vết thương trên mặt nàng không nghiêm trọng lắm, chỉ có cái trán có chút vết đỏ, vẫn bôi chút băng cơ hóa ứ cao cho nàng, lại đem băng cơ hóa ứ cao còn lại cho Kỷ thị.
Lục Thần bên này cũng nghe đến tin tức, vội vàng từ thư viện chạy trở về. Nghe Kỷ thị đơn giản nói qua một lần, Lục Thần lại càng hoảng sợ, làm sao cũng không nghĩ tới Tiêu Thiểu Giác đường đường là một hoàng tử, mà lại không để ý phép tắc không phân biệt trắng đen gì cả mà ủng hộ nữ nhi của hắn như vậy, vội vàng tiến lên nói cám tạ.
Tiêu Thiểu Giác đối với cha mẹ của Lục Thanh Lam vẫn là hết sức khách khí, nho nhã lễ độ, hiển thị rõ giáo dưỡng của con cháu hoàng gia. Khách sáo vài câu, Tiêu Thiểu Giác nói đến vấn đề chính: “Nghe Tam Hoàng muội ta nói, Bảo Nhi từ nhỏ chứng khí hư yếu, lúc trước thái y trong cung nghiên cứu ra một bộ thể thuật kiện thân ích khí, Tam muội muội lại kêu Bảo Nhi cũng đi theo học, Bảo Nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, kính xin hai vị đốc thúc nàng nhiều hơn, mỗi ngày luyện tập hai lần, đừng để gián đoạn.” Biểu hiện hết sức quan tâm.
Lục Thần cảm kích nói: “Đa tạ Cửu hoàng tử lo lắng, chuyện này liên quan đến thân thể khỏe mạnh của Bảo Nhi, chúng ta làm phụ mẫu tuyệt không dám khinh thường.”
Tiêu Thiểu Giác thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn giống như lúc trước, không ba thì năm ngày liền bị bệnh. Liếc mắt nhìn Lục Thanh Lam một cái, cảm thấy có chút phiền não. Hắn thân là truyền nhân Hạ tộc, có rất nhiều đại sự phải làm, không muốn vì một cái tiểu nữ oa không liên quan lãng phí quá nhiều thời gian.
Lại nói hai câu, Tiêu Thiểu Giác nói muốn cùng với Lục Thanh Lam đi xem con chim anh vũ kia, nhưng thật ra là muốn một mình cùng Lục Thanh Lam nói vài lời.
Lục Thần và Kỷ thị không dám phản đối, chỉ có thể mặc cho bọn họ đi.
Tiêu Thiểu Giác nắm tay Lục Thanh Lam đi đến một tiểu viện phía sau, Nguyễn An ngụ ở nơi đó. Không có người bên ngoài nhìn thấy, sắc mặt Tiêu Thiểu Giác cũng có chút âm trầm. Kỳ thật hoàn toàn có thể lý giải, vừa rồi hắn biểu hiện bộ dạng hết sức ưa thích tiểu nữ oa, là làm cho toàn bộ người của Trường Hưng Hầu phủ nhìn, dù sao khi dễ Lục Thanh Lam chẳng khác nào khi dễ Tiêu Thiểu Giác hắn, hầu như không có bất kỳ gì khác nhau.
Nhưng lấy chủ tâm mà nói, hắn cũng không thích có một người cùng hắn có liên hệ sâu như Lục Thanh Lam, thậm chí là trở thành một cái xương sườn mềm* cực lớn của hắn. Hắn giúp Lục Thanh Lam là vạn bất đắc dĩ, trên thực tế trong lòng hắn vẫn là rất căm giận Lục Thanh Lam.
* yếu điểm
Kiếp trước Lục Thanh Lam ở hậu cung lăn lộn mười mấy năm, bản lĩnh sát ngôn quan sắc* rất giỏi, thấy hắn trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, nhất thời cảm thấy hết sức khó chịu.
*  察言观色   sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời, nhìn mặt mà nói chuyện
Tiêu Thiểu Giác đã buông lỏng tay nàng ra, ngồi xổm người xuống nói với nàng: “Sau này ngươi có thể bớt gây chuyện cho ta hay không vậy?” Kỳ thật hắn thật không muốn chùi đít cho một tiểu cô nương vốn không quen biết.
Sắc mặt hắn nghiêm trọng, ngữ khí cứng nhắc, Lục Thanh Lam nếu thật sự đang là tiểu cô nương năm tuổi, phỏng chừng lúc này cũng có thể bị hắn dọa khóc. Hắn đối với nàng quanh co lúc lạnh lúc nóng, đã không phải là lần đầu tiên. Vừa rồi nàng đoán không ra hắn vì sao bỗng nhiên đối với nàng tốt như vậy, lại đoán không ra hắn vì sao vô duyên vô cớ lại bày sắc mặt cho nàng xem.
Dù sao người này cho nàng cảm giác chính là tinh thần phân liệt, bệnh xà tinh.
Phương pháp xử lý đối với loại người này chỉ có một — — lạnh nhạt. Lục Thanh Lam hất tay hắn ra, bước chân ngắn “bịch bịch bịch” chạy.
Này, tính tình tiểu nha đầu cũng không dễ chịu đâu.
Tiêu Thiểu Giác sờ sờ cái mũi, không còn cách nào khác rồi. Tiểu nha đầu này vừa đánh không được lại chửi không được, hắn còn có thể làm sao?
Lục Thanh Lam chạy môt lát, phát hiện bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, đối với nàng mà nói cùng thiếu niên thân cao chân dài, sải bước rộng, cho dù là nhàn nhã bước, cũng nhanh hơn nàng chạy toàn lực. Rất nhanh hắn lại đuổi kịp nàng.
Lục Thanh Lam rất nhụt chí, dứt khoát dừng lại không chạy nữa.
Đúng lúc này đã đến sân nhỏ nuôi Điểu Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.