*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiền Song ngồi xuống chủ vị, nói một câu: “Ta tới muộn.” Ánh mắt dạo qua trên người nhóm nữ hài một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Lục Thanh Nhàn, nói: “Ngươi cũng tới rồi sao?”
Những lời này hỏi cực kỳ không khách khí, dùng một loại ngữ khí trên cao nhìn xuống, mỗi người ở đây cơ hồ đều cảm nhận được địch ý của nàng đối với Lục Thanh Nhàn. Lục Thanh Lam để ý tới nàng ta có dùng chữ “cũng”.
Lục Thanh Nhàn sửng sốt, lúc trước nàng và Tiền Song từng gặp qua, đều nhận biết lẫn nhau. Nàng ta cũng là một trong hai mươi đồng nữ Trinh phi nương nương lựa chọn. Nàng ta là thân chất nữ của Hoàng hậu, có Hoàng hậu nói đỡ, nàng ta đương nhiên vượt quan trảm tướng, nhưng Trương Thiên Sư không để ý đến phía sau nàng có bao nhiêu cường ngạnh, thời điểm hai mươi chọn mười, Trương Thiên Sư không chút khách khí loại nàng ta.
Tiền Song luôn tự cho mình là rất cao, xem chuyện này là chuyện vô cùng nhục nhã, hận hết toàn bộ mười người được chọn kia, cho nên đối với Lục Thanh Nhàn vừa ra khỏi miệng đã đầy mùi thuốc súng.
Hàm dưỡng của Lục Thanh Nhàn vô cùng tốt, cũng không để ý ngữ khí của nàng ta, nàng chỉ cười ôn hoà nói: “Tiền cô nương.”
Cấp bậc lễ nghĩa của nàng chu đáo, nhưng Tiền Song cũng không cảm kích, hừ một tiếng: “Lục cô nương là người Trương Thiên Sư nhìn trúng, ta nào dám nhận lễ của ngươi?” Ngữ khí chua loét.
Lục Thanh Lam có chút kỳ lạ, trên bàn tiệc này, lọt vào pháp nhãn của Trương Thiên Sư cũng không chỉ có mình Lục Thanh Nhàn, Tiền Song vì sao chỉ đơn giản nhắm vào Lục Thanh Nhàn mà thôi?
Không khí nhất thời có chút xấu hổ, Lục Thanh Lam muốn nói thay tỷ tỷ, Lục Thanh Nhàn lại đè tay nàng lại. Đúng lúc này, xa xa truyền đến thanh âm thông báo: “Tam công chúa đến!”
Tiền Song tới trễ, có người lại tới trễ hơn cả nàng ta. Chỉ thấy một nữ hài mặc tiểu áo thạch lựu đỏ thêu hoa thạch lựu, váy trắng ngà voi bạch mãn thêu hồ điệp kim tuyến hai màu đỡ tay cung nữ đi đến. Nữ hài kia trên đầu vấn đọa mã kế* tinh xảo, ở giữa gắn trâm cài trân châu vàng ròng, đi đường trâm cài chạm nhẹ vào trán nàng, dung mạo không thể coi là khuynh quốc khuynh thành, lại có cảm giác ung dung hoa quý trang trọng khác.
(*) 堕马髻 [đọa mã kế] kiểu dáng búi tóc của phụ nữ cổ đại. Bởi vì đem búi tóc đặt lệch xuống sang một bên, hình dạng như rớt xuống như không. Là kiểu tóc của phụ nữ thời Ngụy Tấn. Đọa mã kế được tương truyền là phát minh của thê tử Tôn Thọ của Lương Ký quyền thần thời Đông Hán.
堕马髻 [đọa mã kế]
Đúng là Tam công chúa.
Mọi người đều đứng dậy hành lễ với Tam công chúa. Tam công chúa thấy Lục Thanh Lam vui vẻ mặt mày cong cong, cũng không để ý đến mọi người, chỉ chạy đến trước mặt Lục Thanh Lam, cầm lấy tay nàng, hô to: “Bảo nhi ngươi tới rồi, làm bản cung nhớ chết mất.”
Sắc mặt Tiền Song xanh mét, Tam công chúa căn bản không để ý tới chủ nhân là nàng, lại nhiệt tình với nữ nhi của một quan thất phẩm như vậy, khiến nàng không thể nào xuống đài được. Nhưng cho dù nàng kiêu ngạo đi nữa, người ta cũng là công chúa, trước mặt công chúng nàng cũng không thể làm gì được công chúa.
Lúc trước trong mười đồng nữ được Trương Thiên Sư chọn, đứng đầu chính là Tam công chúa, lúc luyện vũ ở Ngọc Minh cung, Lục Thanh Nhàn lập quan hệ tốt với nhóm quý nữ, Tam công chúa yêu ai yêu cả đường đi, cũng đối xử rất tốt với Lục Thanh Nhàn.
Tam công chúa cũng cười chào hỏi với Lục Thanh Nhàn, một khúc gián đoạn của nàng này, màn gây khó dễ vừa rồi của Tiền Song với Lục Thanh Nhàn cũng đương nhiên bị hóa giải.
Tiền Song cố nén tức giận mời Tam công chúa ngồi ghế trên, Tam công chúa cũng không chịu, chen đến giữa tỷ muội Lục Thanh Nhàn Lục Thanh Lam, cùng Lục Thanh Lam trò chuyện rất vui sướng.
Tiền Song cũng không kiên trì để cho Tam công chúa ngồi ở chủ vị.
Nhất thời khai tịch, Tiền Song thân là chủ nhân, cũng không chào hỏi khách khứa, có chút không hợp, trong bữa tiệc lại liên tiếp quay đầu lại, bộ dạng tựa hồ đang đợi người nào đó.
Qua đại khái một khắc đồng hồ, Lục Thanh Lam nhìn thấy ở cửa có bóng người chợt lóe lên, Tiền Song đứng dậy. Mọi người sửng sốt, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào trên người nàng.
Tiền Song lúc này mới giật mình, cười có chút xấu hổ: “Hôm nay thật là nóng, mới một lát như vậy đã ra một thân mồ hôi, ta trở về đổi lại xiêm y, mọi người chậm dùng.” Vừa nói xong liền đứng dậy rời khỏi bữa tiệc. Tam công chúa bĩu môi, thấp giọng nói: “Có phải nàng ta có tật xấu gì không.” Đến lúc nào rồi, đã sớm không thể mặc áo mùa hè, nàng còn ở chỗ này kêu nóng. Tam công chúa không thích Tiền Song, đương nhiên trong lời nói sẽ không khách khí với nàng ta.
Lục Thanh Lam như có điều suy nghĩ.
Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, thân ảnh ngoài cửa kia tựa hồ có chút quen mắt, người kia là ai đây? Nàng nghĩ một lát, một đạo ánh sáng nhanh chóng lướt qua trong đầu nàng: “Là nàng! Nhất định là nàng!”
Lục Thanh Lam có chút ngồi không yên, nàng đột nhiên nghĩ tới, thiếu nữ mặc bối tử màu vàng nghệ xuất hiện ở cửa vậy mà lại là thiếp thân nha đầu của Vũ Tiến bá thế tử Chu Hạo. Tiền Song vì sao lại thấy nha đầu của Chu Hạo liền đứng dậy đi ra, giữa bọn họ có bí mật gì chăng?
Lục Thanh Lam liền đứng lên, Lục Thanh Nhàn thấy liền hỏi một tiếng: “Ngươi muốn làm gì vậy?”
Lục Thanh Lam nói: “Vừa rồi uống nước nhiều quá, ta đi tịnh phòng một chuyến.”
Tam công chúa lập tức: “Có muốn ta đi cùng ngươi không?”
“Không cần không cần!” Lục Thanh Lam ấn bả vai của nàng đem nàng ấn trở lại trên ghế, “Ta đi một chút sẽ trở lại, ngươi giúp ta chiếu cố tỷ tỷ của ta.” Nói xong đóng giả mặt quỷ đứng dậy rời đi.
Lục Thanh Lam ra khỏi Phúc Thuận đường, Mặc Cúc lập tức đi theo. Lục Thanh Lam trực tiếp hỏi: “Ngươi có nhìn thấy Tiền Song đi đâu không?”
Mặc Cúc quả thật nhìn thấy, nói với Lục Thanh Lam: “Tiền cô nương đi theo một nha hoàn mặc bối tử màu vàng nghệ đi về phía hậu hoa viên bên kia.”
Tinh thần Lục Thanh Lam chấn động: “Ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta cùng tới xem một chút.”
Mặc Cúc do dự một chút, rốt cuộc không dám vi phạm mệnh lệnh của Lục Thanh Lam, mang theo Lục Thanh Lam đi về phía hậu hoa viên. Hai người tăng nhanh cước bộ, cơ hồ chạy chậm cả đoạn đường, đuổi theo một chút quả nhiên nhìn thấy Tiền Song cùng nha hoàn của Chu Hạo ở ở phía trước trên một cái đường nhỏ bộ dáng đi rất gấp gáp.
Chủ tớ hai người càng bước nhanh hơn, kết quả đuổi kịp đến đường nhỏ kia, hai người Tiền Song giống như là biến mất không thấy bóng dáng. Lục Thanh Lam không khỏi ngẩn ra, cảm thấy có chút khó tin. Đi qua đường nhỏ này, phía trước là một đường nhỏ trải đá cuội dọc bên hồ, con đường kia cũng khá dài, hai người không thể nào đi đến cuối đường rồi quẹo sang con đường khác được, mà ngoại trừ cái đó ra, còn có một con đường thông về hướng ngoại viện, ngoài cái này nữa là ngã ba rồi, Tiền Song các nàng đi đâu? Lục Thanh Lam và Mặc Cúc liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy trong chuyện này nhất định có bí mật hai người không biết.
Hai người đi dọc đường nhỏ trải đá cuội một đoạn, Mặc Cúc mắt tinh, bỗng nhiên chỉ vào một núi giả ý bảo Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam cẩn thận nhìn, chỉ thấy núi giả kia núi non trùng điệp, hết sức cao lớn, hơn nữa dây leo bò đầy, chỗ dây leo che lấp, thế nhưng lộ ra một góc quần áo màu vàng nghệ.
Lục Thanh Lam thất kinh, lập tức kịp phản ứng, trong lòng núi giả kia hẳn là khoảng trống, mà Tiền Song giờ phút này đang trong sơn động, nàng ta được nha hoàn của Chu Hạo dẫn tới, vậy Chu Hạo nhất định đã ở trong sơn động kia.
Không nghĩ tới Chu Hạo thế nhưng hẹn ước riêng tư với Tiền Song, ở dưới tình hình như thế hai người lại dám riêng tư gặp gỡ, lá gan thật là quá lớn rồi!
Lục Thanh Lam rốt cục hiểu được vì sao Tiền Song có địch ý lớn với tỷ tỷ như vậy rồi, trước đây tỷ tỷ và Chu Hạo nghị hôn, không phải là tình địch của nàng ta hay sao?
“Cô… Cô nương!” Mặc Cúc cũng không ngu, mặc dù không biết nam nhân ước hội với Tiền Song là người nào, nhưng nhiều ít cũng có thể nghĩ đến mấu chốt trong chuyện này, chuyện như vậy không phải là chuyện tốt gì, tốt nhất là rời đi càng xa càng tốt, nàng liền giảm thấp thanh âm khuyên nhủ: “Cô nương chúng ta nhanh đi thôi!”
Chu Hạo và Tiền Song, một kẻ ngụy quân tử, một kẻ chanh chua, ngược lại là một đôi trời đất tạo nên, vốn hai người ở chỗ này vụng trộm, Lục Thanh Lam cũng lười quản, chẳng qua nàng cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ lạ, Chu Hạo không phải là nam tử bình thường, hắn lòng dạ thâm sâu, muốn ước hội với Tiền Song, lúc nào không được, hết lần này tới lần khác lại muốn vào lúc này, vạn nhất để cho người khác phát hiện, thể diện của An Bình Hầu phủ và Vũ Tiến bá phủ sẽ mất hết.
Chuyện này không phù hợp với tính cách của Chu Hạo. Sẽ không phải là có âm mưu gì chứ? Lục Thanh Lam càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Kỷ thị vừa mới cự tuyệt hôn sự của Chu Hạo và Lục Thanh Nhàn, Chu Hạo sẽ không phải là muốn nhằm vào Lục Thanh Nhàn chứ?
Nghĩ tới đây, Lục Thanh Lam quyết định mạo hiểm đi vào nghe xem hai người đang nói cái gì. Liền nói với Mặc Cúc: “Ngươi nghe theo lời ta, đi dẫn nha hoàn canh chừng kia rời đi.” Lại nói ở bên tai Mặc Cúc mấy câu.
Mặc Cúc nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn liền xụ xuống, khuyên nhủ: “Cô nương, chuyện như vậy chúng ta vẫn là đừng nên xen vào.”
Lục Thanh Lam trầm mặt xuống nói: “Ngươi không nghe lời của ta phải không, nhanh đi đi!”
Mặc Cúc không dám trái lệnh, vội vàng đi. Lục Thanh Lam núp ở một chỗ lồi ra phía sau một tảng đá lớn, Mặc Cúc đi qua cửa động của núi giả kia bắt đầu cao tiếng hô: “Tiểu thư, tiểu thư! Tiểu thư ngươi ở đâu?”
Thanh âm lớn như vậy, tiểu nha hoàn canh gác bên trong làm sao không nghe được, vội vàng đi ra, nhìn thấy Mặc Cúc đang nhìn chung quanh đường nhỏ, tiểu nha hoàn vội vàng đuổi theo, hỏi: “Ngươi tìm ai?”
Mặc Cúc làm bộ sợ hết hồn: “Ngươi từ đâu đi ra vậy?”
Tiểu nha hoàn cũng trấn định: “Ta từ một con đường khác tới. Ngươi đang ở đây tìm người sao?”
Mặc Cúc nói: “Ta theo tiểu thư của chúng ta đi ra, vốn định đi ra ngoài hóng mát một chút, tiểu thư của chúng ta nhìn thấy một con hồ điệp hết sức mỹ lệ, đuổi theo tới đây muốn bắt hồ điệp, những chạy quá nhanh ta rốt cuộc mất dấu rồi. Nếu như bị phu nhân biết, ta nhất định sẽ bị phạt, tỷ tỷ ngươi có nhìn thấy tiểu thư nhà ta không?” Bộ dáng biểu hiện hết sức gấp gáp.
Con ngươi nha hoàn của Chu Hạo đảo một vòng, nói dối: “Ta mới vừa nhìn thấy một nữ tử quần áo hoa lệ đi qua, không phải là tiểu thư nhà các ngươi sao.”
Mặc Cúc nói: “Nhất định đúng nhất định đúng! Chỗ này không có người! Nàng chạy đi đâu rồi?”
“Nàng chạy dọc theo đường nhỏ lót đá cuội này đi về phía trước rồi, nhất định là quẹo qua chỗ rẽ đằng trước. Ngươi mau đi xem một chút đi.”
“Được được!” Mặc Cúc liên tục nói cám ơn: “Đa tạ tỷ tỷ!” Nói xong chạy nhanh như chớp.
Nha hoàn của Chu Hạo thấy Mặc Cúc chạy xa rồi, cười đắc ý, nghĩ thầm tiểu nha hoàn này tuổi quá nhỏ, cũng không hỏi xem tiểu thư nhà mình mặc xiêm y màu sắc gì, mình nói cái gì nàng liền tin cái đó.
Nhưng nàng ta không biết Lục Thanh Lam đã sớm thừa dịp trong khoảng thời gian Mặc Cúc hấp dẫn lực chú ý của nàng ta chạy vào trong thạch động. Trước lúc tiến vào sơn động, Lục Thanh Lam liền cẩn thận quan sát qua, cảm thấy không gian nơi đó tất nhiên rất lớn, hẳn là có đầy đủ không gian để cho mình ẩn giấu ở bên trong, nếu không nàng cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.
Đợi nàng vào sơn động phát hiện quả thật như thế. Cái sơn động này rất lớn, hơn nữa ánh sáng rất u ám, đúng lúc không biết ánh nắng từ chỗ nào chiếu vào, không đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón. Lục Thanh Lam thích ứng một chút, cẩn thận từng bước đi vào trong, nàng tận lực thả nhẹ cước bộ, sợ kinh động đến hai người đang hẹn ước bên trong, dần dần nghe thấy bên trong có tiếng nói, trong nội tâm nàng vui mừng, đang định tăng nhanh cước bộ, không biết từ nơi nào vươn ra một cánh tay, kéo nàng vào trong ngực của một người, ngay lập tức che lên miệng nàng.
Đầu óc Lục Thanh Lam ông một tiếng, cảm giác đầu tiên chính là: “Nguy rồi, bị người phát hiện rồi.”
Nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, tâm niệm thay đổi thật nhanh, nghĩ đối sách, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp, “Đừng nói chuyện, là ta.” Thanh âm của nam tử trầm thấp và tràn đầy từ tính, xung quanh tràn đầy mát lạnh còn có hơi thở của nam tử mang theo mùi trúc nhàn nhạt đánh úp lại, toàn thân Lục Thanh Lam không khỏi căng thẳng.
Thanh âm này quá quen thuộc, hẳn là Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác.
Lục Thanh Lam ngẩng đầu thấy quả nhiên là Tiêu Thiểu Giác, liền gật đầu. Vậy mà Tiêu Thiểu Giác mặc dù buông lỏng cánh tay che miệng nàng lại, vẫn không có nửa điểm ý tứ muốn buông nàng ra, trên thực tế không chỉ không buông ra, hai tay cũng nhốt lại nàng thật chặt.
Lục Thanh Lam đè nén cảm giác khác thường ở đáy lòng, cũng học Tiêu Thiểu Giác đem thanh âm tận lực đè thấp: “Ngươi buông ra đi, ta sẽ không kêu loạn.”