Kiếp trước đã chứng minh, bất luận là Hoàng trưởng tử hay là Nhị hoàng tử, cũng đều không phải là đối thủ của Tứ hoàng tử âm trầm nội liễm, trong nhiều nhi tử của Gia Hòa đế như vậy, chỉ có Tiêu Thiểu Giác thiếu chút nữa có thể đẩy ngã khống chế của Tứ hoàng tử, có thể thấy được hắn có năng lực không tầm thường. Huống hồ sau lưng của hắn còn Trinh Phi, còn có Định Quốc công phủ. Thêm chi kiếp trước nàng tiếp xúc với Tiêu Thiểu Giác nhiều hơn, cảm thấy nhân phẩm của hắn còn có thể tin được.
Huống chi đời này Tiêu Thiểu Giác đối với nàng chăm sóc đủ điều, nàng sao lại không cảm giác được?
Nàng đắn đo suy nghĩ chuyện này cảm thấy chỉ có hợp tác với hắn mới có nắm chắc nhất, lúc này mới cố ý tiết lộ chuyện này cho Tiêu Thiểu Giác.
“Được rồi.” Lục Thanh Lam giống như cam chịu, buông đầu xuống giống như một con gà trống đá thua, “Dưới đất của Bành Nam trang là mỏ vàng, chẳng qua tất cả khế đất của Bành Nam trang đều ở trong tay của ta.” Nàng nhướng mày, ý kia là ngươi có thể làm gì chứ, chẳng lẽ còn muốn giết người cướp tiền hay sao?
Trong lòng Tiêu Thiểu Giác hưng phấn dị thường, chỉ cảm thấy lần này mình tới coi như là tới đúng rồi. Đầu óc của hắn xoay chuyển thật nhanh, rất nhanh liền sửa sang hiểu rõ mọi việc. Nụ cười trên mặt của hắn càng thâm thúy: “Dựa theo luật Đại Tề, tất cả tài nguyên khoáng sản dưới đất đều thuộc về triều đình, không có triều đình cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tự mình khai thác. Cho dù ngươi lấy được khế đất của Bành Nam trang, mỏ vàng này cũng vẫn thuộc về triều đình. Không có nửa phần quan hệ đến ngươi!”
Lục Thanh Lam xùy một tiếng, “Lời này cũng chỉ để lừa gạt lão bách tính, chuyện nhóm Tổng đốc Tuần phủ tỉnh ngoài trộm khai thác tài nguyên khoáng sản cũng không không phải là việc một việc hai, triều đình cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở mà thôi.”
Tiêu Thiểu Giác cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi mà có giải thích khôn khéo như hồ ly vậy, thật sự không phải tùy tiện là có thể lừa gạt đâu, cười nói: “Quả thực là như thế, nhưng bọn họ có thể ở làm chuyện gạt triều đình như vậy, là bởi vì bọn hắn có đầy đủ thế lực, ở trên địa bàn của bọn họ bọn họ có thể một tay che trời, giống như vua một cõi, ta xin hỏi ngươi, một cô nương gia nho nhỏ như ngươi, ngươi có loại năng lực làm được thần không biết quỷ chẳng hay như vậy sao? Nếu bị người khác phát hiện, có người tới cướp đoạt mỏ vàng của ngươi ngươi sẽ làm như thế nào? Triều đình phái binh tới thu hồi mỏ vàng của ngươi thì sao? Đừng để đến lúc chưa kiếm được tiền ngược lại rước lấy một thân tanh tưởi.”
Thấy Lục Thanh Lam không nói tiếp, hắn lại tiếp tục nói: “Loại này giống như ích lợi rất lớn, cũng đủ ép buộc người khác bí quá hoá liều rồi. Ngươi đại khái còn không biết đi, Tứ hoàng huynh ta đã biết chuyện mỏ vàng rồi, hắn người này vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, đến lúc đó ngươi chẳng những không giữ được mỏ vàng của ngươi, rất có khả năng còn có thể cho thêm một cái mạng nhỏ.”
Lục Thanh Lam giống như hiện tại mới nghĩ tới những chuyện này, vội la lên: “Vậy làm thế nào mới được?” Bộ dạng rất sợ hãi Tứ hoàng tử.
Tiêu Thiểu Giác hồ nghi nhìn nàng một cái, nghĩ thầm tiểu nha đầu nhà ngươi sao vậy, ta cũng là hoàng tử sao ngươi không sợ ta chút nào?
Hắn áp chế sự không vui trong lòng, nói: “Những chuyện này cũng không phải là không có cách giải quyết. Chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác với ta, tất cả chuyện khai thác bán ra ngươi không cần phải để ý đến, chỉ cầ ngồi một chỗ nhận tiền, ta đương nhiên có cách làm cho Tứ hoàng huynh biết khó mà lui, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để ngươi thiệt thòi.”
Lục Thanh Lam nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Vậy được rồi, ta đang lo không biết nên bắt đầu làm chuyện này như thế nào, vậy tất cả chuyện khai thác mỏ vàng liền giao cho ngươi.”
Tiêu Thiểu Giác không ngờ nàng đồng ý thống khoái như vậy, hồ nghi nói: “Ngươi không cần thương lượng cùng người lớn trong nhà một chút sao?”
Lục Thanh Lam nói: “Chuyện này chỉ có một mình ta biết, còn thương lượng cái gì?”
Toàn thân Tiêu Thiểu Giác chấn động: “Ngươi nói thật ư?” Không ngờ chuyện lớn như vậy lại chỉ do một tiểu cô nương mười hai tuổi như nàng một tay xử lý.
Lục Thanh Lam nói: “Ta lừa ngươi làm gì!”
Tiêu Thiểu Giác vẫn còn hơi không tin, chẳng qua mặc kệ tin hay không, mỏ vàng này hắn vô luận như thế nào cũng phải kiếm một chén canh. Hai người thương lượng chi tiết một chút, liền nói đến vấn đề trọng yếu, đó chính là vấn đề chia chiến lợi phẩm như thế nào.
Tiêu Thiểu Giác cũng biết được ý nghĩa của mỏ vàng, nói: “Mỏ cái này là ngươi phát hiện, ta liền chịu chút thiệt thòi, chúng ta phân chia năm năm, thế nào?” Vàng là tiền tệ mạnh, có thể lưu thông không trở ngại tại Đại Tề, Đại Chu, Đại Lương, Tiêu Thiểu Giác vừa mở miệng liền chiếm đi năm phần, kỳ thật trong lòng cũng cảm thấy hơi đuối lý. Nhưng hiện tại hắn rất cần tiền, cho nên đê tiện một chút cũng không ngại.
Lục Thanh Lam lắc đầu nói: “Năm năm không được, chúng ta chia ba bảy.”
Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác trầm xuống: “Ngươi bảy ta ba ư? Ngươi không cảm thấy ngươi quá mức công phu sư tử ngoạm sao?”
“Ai nói ta bảy ngươi ba? Là ta ba ngươi bảy!”
À? Tiêu Thiểu Giác sửng sốt, không thể tin nhìn nàng, không ngờ có người sẽ đẩy vàng ra bên ngoài.
Lục Thanh Lam cũng hiểu được mỏ vàng này dồi dào bao nhiêu, cho dù ba phần, cũng là con số rất lớn, đủ để nàng trở thành tiểu phú bà giàu có nhất kinh sư rồi.
“Chẳng qua có một điều kiện kèm theo!” Lục Thanh Lam nói.
“Điều kiện gì ngươi nói đi.” Tiêu Thiểu Giác liền biết không có chuyện tốt dễ dàng như vậy.
Lục Thanh Lam nói: “Tương lai nếu Trường Hưng Hầu phủ hoặc là phụ huynh của ta gặp nạn, xin ngươi đem hết toàn lực trợ giúp Hầu phủ vượt qua cửa ải khó khăn, chỉ một yêu cầu cứ như vậy.”
Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút, cảm thấy tiểu cô nương này coi như không tệ với thân nhân của nàng. Không do dự liền đáp ứng: “Ta đồng ý với ngươi.”
Lục Thanh Lam lại nói: “Nói miệng không bằng chứng, viết giấy làm bằng chứng, chúng ta hôm nay lập chứng từ.”
Tiêu Thiểu Giác gật đầu, lời ít mà ý nhiều nói: “Cũng được.”
Căn phòng này của Lục Thanh Lam là sáo phòng*, bên trong là một gian thư phòng nho nhỏ, bên trong có giấy và bút mực, Lục Thanh Lam liền dẫn Tiêu Thiểu Giác vào thư phòng, tìm giấy bút ra viết ra giấy ước định của hai người.
(*) 套房 [sáo phòng] một căn phòng đáp ứng nhiều nhu cầu sinh hoạt trong cùng một phòng. Các sáo phòng mang lại sự tiện lợi và riêng tư lớn hơn cho các thành viên gia đình khi sử dụng, cải thiện sự thoải mái chung của gia đình. Thường có phòng ngủ cũng như phòng tắm, tủ quần áo không cửa ngăn hoặc phòng đọc sách.
Tiêu Thiểu Giác thấy chữ Tiểu Khải của nàng viết phiêu dật tiêu sái cực kỳ đẹp mắt, không khỏi ngẩn người. Trêu chọc nói: “Không ngờ ngươi lại viết được một khoản chữ tốt.” Đã sớm nghe nói tiểu cô nương này không học vấn không nghề nghiệp, không ngờ chẳng những đánh cờ tốt, ngay cả thư pháp cũng giỏi như vậy.
Cái bao cỏ này, rõ ràng chính là tài nữ!
Hai người ký tên của mình lên giấy.
Lục Thanh Lam lại viết một chứng từ giống như đúc, ký chữ rồi giao cho Tiêu Thiểu Giác.
Đợi hết thảy hết thảy đều kết thúc, Lục Thanh Lam vẫn có chút không yên lòng, lại nói: “Kính xin Cửu điện hạ lấy danh nghĩa sinh mẫu của ngài lập lời thề, vĩnh viễn sẽ không phản bội minh ước giữa hai chúng ta.”
Lục Thanh Lam biết hắn tôn kính sinh mẫu của mình nhất, để hắn dùng danh nghĩa của sinh mẫu lập lời thề mới có thể ước thúc hắn.
Thần tình trên mặt Tiêu Thiểu Giác lạnh lẽo, hai đầu lông mày xinh đẹp hiện đầy sương lạnh. Hừ một tiếng: “Ngươi cũng thật nhiều chuyện!”
Lục Thanh Lam cũng không chịu nhường bước nói: “Cửu điện hạ quyền cao chức trọng, đại lợi trước mặt, nếu đổi ý thì làm sao bây giờ? Nếu giết ta diệt khẩu thì sao? Ngươi mạnh ta yếu, ta chẳng qua chỉ cầu an lòng mà thôi.”
Tiêu Thiểu Giác lại hừ một tiếng, quả thật lấy danh nghĩa của sinh mẫu lập lời thề độc.
Lục Thanh Lam lần này hết sức tự giác đi tìm hộp chứa khế đất, kín đáo đưa cho Tiêu Thiểu Giác, nói: “Ngươi cầm đi đi, sau này cái gì ta cũng mặc kệ, chỉ để ý ở nhà đếm tiền thôi.”
Bộ dạng lại hết sức nhẹ nhõm.
Tiêu Thiểu Giác kiểm tra mấy phần khế đất thấy không có vấn đề gì, lúc này mới hài lòng để hộp sang một bên.
Lục Thanh Lam liền chắp tay nói: “Thời điểm không còn sớm, thần nữ cung tiễn Cửu điện hạ hồi cung.”
Bày ra tư thái tiễn khách, cô nam quả nữ, nàng đã mười hai tuổi, cũng không muốn ở chung cùng hắn quá lâu, vạn nhất bị biết được thì phiền toái.
Mặt Tiêu Thiểu Giác liền biến sắc, nhìn nàng nói: “Ngươi chán ghét ta như vậy, hận không thể lập tức đuổi ta đi ư?”
Nói thật Lục Thanh Lam cũng không có hảo cảm gì đối với đa phần người của Tiêu gia. Tiêu Thiểu Huyền thì không cần phải nói, Tiêu Thiểu Giác cũng là người âm tình bất định, ở cùng hắn làm cho người ta thấy mệt mỏi hoảng sợ. Chẳng qua trong lòng nàng là nghĩ như vậy, nhưng không thể nói thế. “Điện hạ nhân trung long phượng, tướng mạo xuất chúng, nữ tử nào không muốn đến gần người. Chẳng qua nam nữ hữu biệt, miệng đời ồn ào, ta thân là nữ tử không thể không tuân thủ lễ số quy củ.”
“Tuân thủ lễ số quy củ?” Tiêu Thiểu Giác nhớ tới sở tác sở vi của tiểu nữ hài này, tất cả đều thông qua tuyến báo của bí doanh rơi vào trong tay hắn, hắn đối với nàng có thể nói quá quen thuộc. Cõi đời này có lẽ thật sự có người tuân thủ nghiêm ngặt lễ số quy củ, nhưng tuyệt đối không phải là Lục Thanh Lam.
“Nếu ta không muốn tuân thủ lễ số quy củ thì sao?”
Lục Thanh Lam đang định nói, đột nhiên không hề báo trước hai chân rời khỏi mặt đất, không nhịn được thấp giọng hô một tiếng. “Ngươi làm gì vậy?”
Tiêu Thiểu Giác đưa nàng đi về phía giường.
Tiêu Thiểu Giác cũng không trả lời. Giơ tay lên ném nàng tới trên giường, Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy cái mông đau nhói, còn chưa kịp tức giận, hắn đã bò lên giường.
Lục Thanh Lam đột nhiên chấn động, nghĩ thầm không phải là hắn muốn làm chuyện cầm thú kia với mình chứ, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi muốn làm gì, ca ca ta ở ngay đằng trước, nếu ngươi không tôn trọng ta một chút, ta sẽ gọi người.”
Hắn vươn ra một ngón tay dài trắng nõn, điểm ở trên trán Lục Thanh Lam: “Ta chẳng qua chỉ là muốn ngủ ngon giấc thôi.”
Lục Thanh Lam còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một trận buồn ngủ ập tới, cuối cùng cứ như vậy mà lâm vào giấc ngủ nặng nề. Tiêu Thiểu Giác thân là người Hạ tộc, mặc dù không phải là tế sư, nhưng biết chút bí thuật của Hạ tộc, làm cho một nữ hài lâm vào giấc ngủ say là chuyện quá đơn giản.
Tiêu Thiểu Giác mượn ánh trăng nhìn kỹ nàng. Sau khi nữ hài tử ngủ thiếp đi, thu liễm tất cả sự sắc sảo, càng lộ ra vẻ môi hồng răng trắng, da trắng giống như trong suốt, dịu dàng xinh đẹp như vậy.
Tiêu Thiểu Giác lẩm bẩm nói: “Bộ dáng ngươi bây giờ, tốt vừa rồi nhiều.” Hắn có thể là chưa từng đến khoảng cách gần để có thể nghiêm túc nghe được hô hấp của một nữ hài tử như vậy, hắn nhất thời không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ trơn mềm của nàng, làn da của nàng bóng loáng nhẵn nhụi nõn nà, sờ lên quả thực là một loại hưởng thụ cực kỳ.
Trong lòng Tiêu Thiểu Giác nhịn không được dâng lên một cỗ rung động, lại thấy cánh môi nàng kiều diễm ướt át như đóa hoa tươi, vô thanh vô tức lại tản ra dụ hoặc cực hạn, Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy đầu óc ông một tiếng, liền muốn để sát đến mút vào thưởng thức một phen, xem có ngọt ngào ngon miệng giống như vậy hay không.
Mắt thấy bốn cánh môi sắp dán lại với nhau, chợt nghe được tiếng Lục Thanh Lam rầm rì trở mình, Tiêu Thiểu Giác như trộm giật mình thanh tỉnh lại. Tiêu Thiểu Giác thầm hô một tiếng tà môn, hắn luôn luôn cảm thấy việc hôn môi giữa nam nữ là một chuyện vô cùng bẩn, chưa từng nghĩ tới có một ngày cũng sẽ động tâm tư không đứng đắn như vậy. Hắn cảm thấy mình không những không có bất kỳ bài xích gì, ngược lại tâm trí thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Đêm trừ tịch cũng thế, lần này cũng thế, hắn mới ý thức được dường như tham muốn giữ lấy đối với tiểu cô nương giống một loại tình cảm tựa hồ càng ngày càng mãnh liệt.
Thật lâu mới rốt cục chỉnh đốn được tâm tình, nằm xuống bên cạnh nàng.
Lục Thanh Lam rất biết hưởng thụ, cho dù là gian phòng của thôn trang cũng bố trí hết sức xa hoa thoải mái. Cũng tỷ như cái giường này hết sức rộng rãi, lúc nàng ngủ có thể tùy tiện lăn lộn tùy ý. Nói tóm lại, hai người ngủ vậy là đủ rồi.
Tiêu Thiểu Giác liền cởi giầy, hai người đều tự chiếm cứ một bên của giường lớn.
Hắn không nói sai, bắt đầu từ mấy năm trước Lục Thanh Lam trọng sinh, hắn vẫn luôn có cái quái mộng kia, trong mộng có đại hỏa hừng hực, còn có một đôi mắt của nữ nhân. Giấc mộng này giày vò hắn qua nhiều năm như vậy chưa từng ngủ ngon, vừa rồi trốn lên trên giường của Lục Thanh Lam, hắn thậm chí có một loại an bình thả lỏng chưa từng có, điều này làm cho hắn sinh ra ý nghĩ có thể ở trên cái giường này ngủ ngon giấc như vậy đi.
Vì vậy mới có một màn vừa rồi.
Tiêu Thiểu Giác không nghĩ quá nhiều, nghe hương thơm nhàn nhạt chỉ thiếu nữ đối diện kia mới có, rất nhanh liền lâm vào giấc mộng ngọt ngào.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tiêu Thiểu Giác tỉnh lại, xuyên qua khe hở của bức màn, chân trời đã lộ ra màu trắng.
Phỏng đoán của hắn không sai.
Đã bao nhiêu năm không có cảm giác ngủ ngon như vậy rồi, không có ngọn lửa, không có ánh mắt nữ nhân, thậm chí không có bất kỳ một giấc mộng nào, cứ như vậy ngủ thẳng đến trời sáng. Hắn cảm thấy mình cảm động sắp khóc rồi.
Duy nhất để cho hắn cảm thấy khó chịu chính là, một cái bắp đùi của người khác đang đặt trên người của hắn, làm cho hắn hô hấp hơi không thoải mái.
Tiêu Thiểu Giác xoay người sang, ánh mắt như muốn giết người. Cửu điện hạ cũng là thiên kiều vạn sủng lớn lên, chưa từng chịu ủy khuất như thế.
Hắn xoay người sang, đập vào mắt chính là vẻ mặt điềm tĩnh an tường của nữ hài. Lông mi thật dài bao trùm lấy ánh mắt, nhẹ nhàng rung động, giống như là một con hồ điệp vỗ cánh muốn bay.
Tức giận của hắn thoáng cái liền biến mất không thấy tăm hơi.
Tiêu Thiểu Giác cẩn thận mở chân của nàng ra, nhảy xuống giường. Duỗi cái lưng mệt mỏi, đã lâu không có cảm giác ngủ thư thái như vậy rồi, chỉ cảm thấy tinh lực dồi dào, long tinh hổ mãnh có thể đánh chết một con cọp.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua nữ hài còn đang ngủ say chỏng vó ở trên giường, nghĩ thầm một nữ hài xinh đẹp như vậy, ai có thể nghĩ đến tư thế ngủ của nàng còn “Hào phóng” như vậy!
Ngược lại nghĩ đến mới vừa rồi mình nhiều lần mềm lòng đối với nàng, hắn cảm thấy thẹn với hành động dễ dàng mềm lòng của mình như vậy, sau khi kiểm điểm một lần, quyết định làm chút gì đó.
Tiêu Thiểu Giác liền đi vào bên trong tiểu thư phòng lấy bút mực tới, đề bút chấm mực. Nhìn nàng ngủ ngọt ngào như thế, rất giống một con heo con, Tiêu Thiểu Giác vẽ ở trên trán của nàng một con heo con nằm ngáy o o.
Cửu điện hạ thân là hoàng tộc Hạ tộc, kỳ tài ngút trời, kỹ thuật vẽ cao vô cùng, heo con kia được hắn vẽ rất sống động, sắc sảo, mấu chốt nhất chính là có chút chi tiết lại vẫn có thể nhìn ra mấy phần bóng dáng của Lục Thanh Lam.
Tiêu Thiểu Giác nhìn hồi lâu, càng xem càng là hài lòng.
Để bút xuống thấy thời điểm không còn sớm, lúc này mới xuyên cửa sổ mà ra.
Thị nữ thiếp thân Đại Vân vẫn luôn chờ ở bên ngoài, Tiêu Thiểu Giác đi suốt một đêm, lòng nàng như lửa đốt, lo lắng muốn chết, thấy chủ tử đi ra, vội vàng nghênh đón, ân cần hỏi han: “Chủ tử, ngươi thế nào?”
Tiêu Thiểu Giác hiếm khi hết sức ôn hoà nói một câu: “Ta không sao.” Lại phân phó nói: “Ngươi sai Vệ Bân truyền tin cho đại tế sư, bảo hắn tra một chút, người trong nhà có biết chuyện Lục cô nương mua Bành Nam trang hay không.”
“Vâng!” Đại Vân đáp ứng.
Bước chân Tiêu Thiểu Giác nhẹ nhàng, nhớ tới kiệt tác của chính mình ở trên đầu Lục Thanh Lam liền cảm thấy tâm tình khoan khoái, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, phác thảo một cái độ cong sung sướng.
Đại Vân âm thầm kinh ngạc, chủ tử từ trước đến giờ lạnh băng, đôi khi mấy tháng cũng không nhìn thấy hắn cười một lần. Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho tâm tình của chủ tử tốt như vậy.
Sau khi Tiêu Thiểu Giác đi không lâu, Lục Thanh Lam cũng tỉnh lại, nàng mê mẩn ngồi dậy khỏi giường, dụi dụi mắt, mới chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Vội vàng lấy tay che ngực, sau đó kinh hãi nhìn lại bốn phía, đợi phát hiện xiêm y của mình mặc trên người rất ổn, thân thể cũng cũng không khó chịu gì, mới thoáng yên lòng.
Nàng trăm mối không có cách giải, loại tình huống tối hôm qua, nàng rốt cuộc là tâm lớn bao nhiêu, vậy mà cũng ngủ được?
Xác nhận lại Tiêu Thiểu Giác đã đi rồi lần nữa, nàng mới yên tâm lớn mật gọi Mặc Cúc đi vào hầu hạ nàng rời giường rửa mặt.
Mặc Cúc lên tiếng đi vào, nhìn thấy bộ dạng lúc này của Lục Thanh Lam bụm miệng: “Cô nương, trán của người…”
Lục Thanh Lam cũng không có cảm giác gì trên trán, nghe thấy tiếng kinh hô của Mặc Cúc mới hậu tri hậu giác đưa tay sờ, vậy mà sờ ra một tay mực.
Lục Thanh Lam tức giận đến giơ chân, xuống khỏi giường, soi trong kính trang điểm làm bằng đồng, mới nhìn rõ kiệt tác Tiêu Thiểu Giác lưu lại trên trán của mình.
Nàng cũng không ngu ngốc, nhìn ra heo con kia có vài phần thần vận của hắn, không nhịn được chửi ầm lên: “Tiêu Thiểu Giác, ngươi khốn kiếp!”
Mặc Cúc chỉ ngây ngốc hỏi một câu: “Cô nương, đang yên lành sao người lại mắng Cửu hoàng tử?”
Lục Thanh Lam sắp bị tức chết, tức giận nói: “Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau múc nước tới giúp ta rửa thứ này đi.”
“Nô tỳ này đi múc nước.”
Mặc Cúc mới vừa định đi ra ngoài, Lục Thanh Lam lại kêu nàng trở lại.” Chuyện này ngươi nhất định phải giữ bí mật, ngàn vạn không được cho bất luận kẻ nào biết, hiểu chưa?”
Mặc Cúc gật đầu.
Mặc Cúc múc nước tới, hai chủ tớ rửa hồi lâu, trên trán vẫn còn có một chút rửa không sạch được.
Đợi đến lúc Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ tìm đến nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là nói dối là lúc viết chữ không cẩn thận để mực bắn lên mặt.
Tiêu Kỳ cười đến đau bụng.”Bảo Nhi ngươi cũng quá chăm chỉ rồi, sáng sớm đã bắt đầu luyện chữ rồi ư?”
Lục Văn Đình cũng hồ nghi nhìn muội muội, cô muội muội này lười biếng ghét học cỡ nào hắn rõ hơn bất luận kẻ nào, nói nàng sáng sớm dậy luyện chữ, đánh chết hắn cũng không tin.
Lục Thanh Lam cũng lười giải thích với bọn họ, tức giận nói với bọn họ: “Hôm nay bộ dáng này của ta cũng không thể đi ra ngoài cưỡi ngựa rồi, hai người các ngươi tự mình đi đi. Thật là thuận lợi cho hai người các ngươi rồi.”
Lục Văn Đìng nghe không hiểu, “Sao lại thuận lợi cho hai người chúng ta rồi?”
Mặt của Tiêu Kỳ lại thoáng cái đỏ lên.
Lại nói Tiêu Thiểu Giác trở lại Ngọc Minh điện, mỏ vàng mang tính trọng đại, liền phái người mời đại tế sư đến, hai người thương lượng. Mỏ vàng nhất định phải mở, nếu Tứ Hoàng tử biết chuyện này rồi, muốn dấu diếm hắn nhất định là không thể, muốn để hắn không mở miệng, biện pháp duy nhất chính là khiến hắn lầm tưởng người khai thác mỏ vàng là Gia Hòa đế.
Gia Hòa đế phải nói là cũng từng có tiền lệ, ở các nơi trên cả nước có không ít tài nguyên khoáng sán đều là Gia Hòa đế phái thái giám khai thác, cuối cùng tất nhiên toàn bộ đều rơi vào trong nội khố của hắn, thuộc về tiêu pha hằng ngày của chính hắn.
Làm thế nào để lừa gạt Tứ Hoàng tử một cách thiên y vô phùng, cái này phải xem bản lãnh của Tiêu Thiểu Giác.
Bởi vì Tứ Hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền sắp tới kỳ tuyển phi, hai người liền thương quyết định phải vận hành mỏ vàng trong vòng hai tháng.
Đại tế sư biết được không cần cắt bỏ Bí doanh, trong lòng cao hứng.
Hạ tộc nhân tài đông đúc, ở trong cung chẳng những có cơ sở ngầm đông đảo, mười hai giám bốn ty tám cục trong nội đình đều có nhân thủ, vừa vặn dễ dàng dùng, Tiêu Thiểu Giác an bài người xong xuôi.
Bận rộn cả ngày rất nhanh liền đến bữa tối. Vệ Bân cùng Đại Vân mang theo mấy tiểu thái giám đem đồ ăn Nhiễm Ninh làm lên, bày ở phòng kế xong, Vệ Bân tới mời Tiêu Thiểu Giác dùng bữa.
Tiêu Thiểu Giác nhìn một bàn thức ăn tinh xảo, nhớ tới bánh trôi gạo nếp ở sơn trang Dương Khê, không biết tại sao có chút giảm hứng thú, không muốn ăn gì.
Vệ Bân cùng Đại Vân liếc mắt nhìn nhau, cũng nhìn ra chủ tử hôm nay tâm tình không cao.
Đợi Tiêu Thiểu Giác ăn xong, Vệ Bân múc nước để cho hắn lau mặt, lại đem khăn đã giặt sạch sẽ nhiều lần cho hắn lau mặt. Tiêu Thiểu Giác mới nhớ tới khăn của Lục Thanh Lam còn không biết đâu rồi, liền lấy khăn từ trong tay áo ra, đối nói với Đại Vân: “Ngươi giặt sạch cái khăn này, rồi đưa cho ta!”
Đại Vân cùng Vệ Bân thấy Tiêu Thiểu Giác lại đặt một cái “khăn bẩn” ở tay áo suốt một ngày, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Hắn có bệnh sạch sẽ rất mạnh, làm sao chịu được?
Tiêu Thiểu Giác dùng bữa tối, ở thư phòng xem sách một lát, mới về tẩm phòng của mình nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường ngọc la hán mạ vàng, hắn cảm thấy cái giường này trống rỗng, trong lúc nhất thời không thể ngủ được.
Mất khoảng một canh giờ hắn mới thật không dễ dàng ngủ, ngủ thẳng đến nửa đêm lại bị cơn ác mộng kia thức tỉnh. Tiêu Thiểu Giác tung mình ngồi dậy, thật là tưởng niệm cái giường của tiểu cô nương kia a.