Hạ Xuyên chạy nhanh tới dìu Lão thái gia bước theo sau Hạ Trung, vừa đi ngang qua Hạ Tuyết liền lườm cô bằng ánh mắt chán ghét.
Chiêu Dương không hề tỏ ra sợ sệt trừng mắt nhìn thẳng vào Hạ Xuyên, đừng nghĩ Chiêu Dương ta dễ bị người khác bắt nạt.
Hạ Xuyên bị ánh nhìn sắc bén của Hạ Tuyết làm cho bối rối, từ lúc nào nhị tỷ lại mạnh mẽ như vậy.
Lúc trước nếu gặp phải trường hợp như vừa rồi, Hạ Tuyết chỉ biết im lặng không dám nói gì hơn, nhưng hôm nay Hạ Tuyết đã thay đổi dám mạnh dạn đối mặt với phụ thân.
Tuy trong lòng có nhiều thắc mắc, nhưng Hạ Xuyến vẫn quyết định tìm cơ hội cho Hạ Tuyết một bài học.
- Tiểu thư, Tiểu thư có sao không?
Sao hôm nay nô tỳ thấy Tiểu thư có gì đó khác thường.
Lạc Niệm quan tâm nhìn Chiêu Dương nói, từ trước tới giờ nhị Tiểu thư không hề quan tâm đến những người trong Hạ gia, cô chỉ sống trong thế giới của riêng mình, nhưng sao hôm nay lại quan tâm đến sự vinh nhục của Hạ gia.
- Lạc Niệm, ta đã suy nghĩ thông suốt, dù sao ta cũng là người của nhà họ Hạ làm việc gì cũng nên đặt Hạ gia trên hết.
Còn lâu, Hạ gia không liên quan gì đến cô, nhưng nếu muốn được đường đường chính chính ra vào Hạ gia, cô phải tỏ ra ngoan ngoãn mới lấy được sự tín nhiệm của Hạ Trung.
Lạc Niệm nhìn Hạ Tuyết bằng ánh mắt vui mừng, sau 18 năm cuối cùng nhị tiểu thư cũng đã nghĩ thông suốt, muốn được lão gia yêu thương và có địa vị ở Ha gia, Nhị tiểu thư phải tự mình tranh đấu.
Hai người chậm rãi bước theo sau mọi người, vừa đến cổng thành không bao lâu một đám thị vệ mở đường cho một cái kiệu sang trọng được điêu khắc hình con rồng vàng, nhìn vào thật uy nghiêm lộng lẫy.
Chiêu Dương đứng bên cạnh lão thái gia nhìn một màn trước mặt, một đám người cầm kiếm mở đường phía trước, một đám chặn lại người dân hai bên đường nhường cho chiếc kiệu vàng đi qua.
Cần phải khoa trương đến như vậy không?
Nhưng cũng đúng ở thời đại của cô, khi tổng thống ra ngoài cũng được nhiều vệ sĩ theo bên cạnh để bảo vệ, điều khác biệt là người ở đây dùng kiếm còn ở chỗ của cô thì dùng súng làm vũ khí.
Chiêu Dương chăm chú quan sát đám thị vệ, nhìn vào thần thái của người dẫn đầu, Chiêu Dương liền biết hắn không phải là một thị vệ bình thường.
- Tổ mẫu, người dẫn đầu là ai vậy?
Chiêu Dương tỏ ra ân cần nhì Lão thái gia hỏi, cô biết Lạc Niệm sẽ không biết hắn là ai.
- Tuyết Nhi người đó chính là Thái Vũ Lang thống tướng cũng là cháu ruột của Thái Kiều.
À....... Thì ra Thái Kiều hống hách như vậy là vị đằng sau bà ta có một gia tộc hùng mạnh làm hậu thuẫn, hèn gì Hạ Trung cũng phải kiêng nể bà ta đến tám chín phần.
Chiêu Dương nghe nội tổ mẫu nói vậy liền suy nghĩ ra quan hệ của họ, nhìn vào dáng vẻ phách lối của hắn ta cô biết chắc hắn chính là gian thần, giống như trong mấy bộ phim cổ trang cô từng xem qua, một người ỷ mình có tài không chịu an phận.
Kiệu vừa dừng lại, một tên thái giám cung kính bước tới vén bức màn trên kiệu sang một bên mời người ngồi trong kiệu ra ngoài.
Một người đàn ông độ chừng 32 tuổi với nét mặt kiêu căng trên người mặc Long bào màu vàng kim, cùng một người phụ nữ nhìn vào thật sang trọng, từ trên xuống dưới đeo tòan là ngọc quý bước xuống.
Chiêu Dương là một người với kiến thức rộng rãi, cô từng được tổ chức huấn luyện giám sát đồ cổ, nên chỉ cần nhìn một cái là cô biết ngay giá trị của nó.
Đột nhiên tắt cả mọi người đều quỳ xuống đồng thanh hô lên, Chiêu Dương nhìn thấy vậy cũng quỳ theo bọn họ.
- Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế.
Thì ra hắn ta chính là Hoàng đế Nhậm Thái Tôn, hèn gì lại có vẻ bề ngoài cao quý đến như vậy, nhưng thật đáng tiếc trên người hắn không hề tỏa ra khí thế mạnh mẽ oai hùng của một người đứng đầu thiên hạ nắm trong tay hàng vạn con dân.
Hoàng thượng nhếch môi cười đắc ý, trầm giọng lên tiếng.
- Trẫm miễn lễ, chúng khanh bình thân.
Giọng nói uy nghiêm của Hoàng thượng vang lên, khiến mọi người vui mừng đứng lên.
Chiêu Dương tuy không phải là người của thời đại này, nhưng tầm quan sát của một sát thủ vô cùng nhạy bén.
Không biết cũng không sao, điều quan trọng nhất chính là phải quan sát người xung quanh để học hỏi.
Hoàng thượng nói xong liền cùng người phụ nữ sang trọng bên cạnh bước tới hai cái ghế chạm hình con rồng vàng nhìn vào thật sống động, hai người ưu nhã ngồi xuống.
- Tổ Mẫu, người đó chính là Hoàng hậu có phải không?
Chiêu Dương xoay mặt nhìn tổ mẫu hỏi, tổ mẫu kinh ngạc nhìn Hạ Tuyết.
Từ lúc nào đứa cháu gái này của bà lại thông minh đến như vậy?
- Sao con biết?
Bà nhìn Hạ Tuyết hỏi, Chiêu Dương nhếch nhẹ môi cười như không cười.
- Theo con nghĩ chỉ có Hoàng hậu nương nương mới có tư cách sánh vai cùng với bệ hạ trong những trường hợp quan trọng này.
Nghe Chiêu Dương phân tích bà liền cười vui vẻ nắm lấy tay Hạ Tuyết, bàn tay già yếu vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
Chiêu Dương cảm thấy khó chịu tìm cách rút tay về, trước đây ngoài những người trong tổ chức ra cô không có người thân nào khác, người cô quan tâm nhất và kính trọng nhất cũng chỉ là thủ lĩnh, người đã cứu mạng cô và huấn luyện cô trở thành đệ nhất sát thủ của tổ chức Kim Long.
Tuy cô chưa từng nhìn thấy mặt thật của thủ lĩnh, nhưng giọng nói, ánh mắt cùng với hình xăm trên cánh tay của thủ lĩnh, dù chết Chiêu Dương cũng không thể nào quên được.
Trong lúc mọi người đều căng thẳng dõi mắt ra cổng thành chờ đợi đòan quân chiến thắng trở về, đột nhiên tiếng trống vang lên khiến tất cả mọi người đều mong đợi.
"Đoang.....Đoang.... Đoang....."
Từ ngoài cổng thành một tên lính ngồi trên lưng ngựa phóng thật nhanh vào, trên tay hắn một cầm lá cờ màu trắng sọc xanh, tượng trưng cho triều đại nhà Tống.
Tên lính vừa phóng ngựa thật nhanh vào, miệng không ngừng hét lên.
- Hoàng thượng vạn tuế, Hoàng thượng vạn tuế.....
Nhậm tướng quân đã thắng trận khải hoàn..........
Phía sau tên lính lúc này xuất hiện đoàn quân của Nhậm gia, người nào cũng là anh hùng ngồi trên lưng ngựa khí thế hào hùng từ từ tiến vào thành.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Nhưng đều làm Chiêu Dương sững sờ chính là vị tướng quân ngồi trên con bạch mã dẫn đầu.
Là hắn ta, là vị tướng quân được vẽ trên bức bình phong trong phòng của Hạ Tuyết.
Không lẽ Hạ Tuyết có tình cảm với vị tướng quân này.
Chiêu Dương tò mò quan sát vị tướng quân, hắn ta quả thật rất tuấn tú khí thế oai hùng nét mặt kiêu ngạo nhưng không phách lối như biểu ca kia.
Kỳ thật trong lòng Chiêu Dương cảm thấy khí thế cùng với thần thái của hắn ta, đã vượt trội hẳn vị Hoàng đế đương nhiêm.
Đột nhiên một làn gió chợt thổi mạnh ngang, làm chiếc khăn tay màu trắng của Chiêu Dương bay về phía trước.
- Tiểu thư, khăn tay của người.
Lạc Niệm nhìn thấy liền kêu lên, Chiêu Dương quên mất chiếc khăn đó thuộc về Hạ Tuyết, cô liền bước tới định chụp lấy cái khăn tay.
Trong lúc Chiêu Dương định phóng tới đột nhiên cô nhớ lại, hiện tại mình không phải là đệ nhất sát thủ Chiêu Dương mà chỉ là nhị Tiểu thư nhà họ Hạ chân yếu tay mềm.