Chiêu Dương nhìn đoá hoa Bồ Công Anh trong tay, quả thật rất đẹp.
Người ta thường nói càng đẹp thì càng độc, câu nói đó thật chính sát.
Với người biết dùng hoa Bồ Công Anh thì nó là một vị thuốc quý hiếm, còn với những kẻ không biết thì nó là một đóa hoa kịch độc.
Chiêu Dương cầm hoa Bồ Công Anh
đưa cho Mạc Thành.
- Ngươi hãy cất hoa Bồ Công Anh cẩn thận.
Nhậm Thái Tuấn nghe vậy liền nhìn Mạc Thành.
- Mạc Thành, khanh mau dùng hoa Bồ Công Anh giải độc cho Chiêu Dương.
Mạc Thành không hề do dự liền bước tới, vươn tay bắt mạch cho Chiêu Dương.
Bàn tay còn đang ở trên không trung đột nhiên bị Chiêu Dương dùng tay ngăn lại.
- Ta không sao, ta vốn không trúng độc nên không cần dùng đến hoa Bồ Công Anh.
Nhậm Thái Tuấn khó hiểu nhìn Chiêu Dương, rồi nhìn sang lão bà kì lạ.
Chiêu Dương lo lắng nhìn lão bà, ánh mắt cầu khẩn của nàng khiến lão bà kinh ngạc.
Bà không ngờ tình cảm của hai người lại sâu đậm đến như vậy, hắn vì nàng mà không quan tâm đến phụ mẫu, nàng vì hắn mà không quan tâm đến tính mạng của nàng.
Cảm nhận được tấm lòng của Chiêu Dương lão bà cười tươi.
"Ha...ha....ha..."
- Vị cô nương này vốn không trúng độc, ta chỉ muốn thử lòng của ngươi.
Chỉ có kẻ chung tình mới xứng đáng nhận lấy hoa Bồ Công Anh.
Nhậm Thái Tuấn nghe Lão bà nói trong lòng vui mừng, đôi môi bạc mỏng chợt nhếch lên một chút.
Nàng không sao.....nàng không sao!
Đột nhiên sự hân hoan trên gương mặt hắn, chợt thay thế bởi nộ khí.
Hắn nhíu mày nhìn nàng.
- Sao vừa rồi nàng lại gật đầu, khi bà ta nói nàng trúng kịch độc.
Chiêu Dương bất ngờ với câu hỏi của hắn, nàng nhanh trí nở một nụ cười hạnh phúc đáp.
- Thiếp cũng muốn thử lòng chàng.
Nói xong nàng lao vào lòng hắn, nghĩ đến việc hắn vì nàng mà không quan tâm đến an nguy của Thái Hậu, lòng nàng vui chưa từng có.
Sau khi có được hoa Bồ Công Anh, họ lập tức quay về hoàng cung.
Trước khi đi, Chiêu Dương nhìn lão bà thật lòng nói.
- Đa tạ người.
Nói xong Chiêu Dương cùng Nhậm Thái Tuấn và thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi Đa Tình Cốc.
Chiêu Dương thật không ngờ chuyến đi tìm hoa Bồ Công Anh lần này, lại thuận lợi hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Thế nhưng nàng nào biết, trong lúc này nhất cử nhất động của bọn họ đã bị Chu Tín cho người giám sát.
Tại An Lạc Cung, Nhậm Thái Tuấn và Chiêu Dương đứng bên cạnh giường bệnh của thái hậu.
Trong lòng nôn nóng nhìn Mạc Thành bón thuốc cho thái hậu.
Sau khi Mạc Thành cho Thái Hậu uống xong thuốc, hắn đưa chén thuốc trống cho nô tỳ bên cạnh.
Mạc Thành đứng lên hành lễ với Hoàng thượng.
- Bẩm Hoàng thượng, chất độc trong người Thái Hậu đã được giải trừ.
Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khôi phục lại như xưa.
Nhậm Thái Tuấn nghe Mạc Thành nói trong lòng vui mừng, hắn gật đầu.
- Khanh làm tốt lắm.
Mạc Thành còn bận chuyện nên lui trước, nhìn thấy Mạc Thành rời đi Chiêu Dương không nói gì chỉ đứng yên bên cạnh hắn nhìn Thái Hậu, lúc này Thái Hậu còn đang ngủ say vì bị ảnh hưởng bởi tác dụng của hoa Bồ Công Anh.
Nàng không ngờ một Thái Hậu thường ngày oai nghiêm, vậy này bây giờ lại nằm bất lực như thế này.
Thật may Thái Hậu đã không sao.
Nhậm Thái Tuấn nhìn thấy Chiêu Dương buông xuống gánh nặng trong lòng, lòng hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hắn vươn tay nắm lấy tay nàng.
- Đi, chúng ta trở về Ngự Long Viên.
Nhậm Thái Tuấn nói xong dắc tay nàng rời khỏi An Lạc Cung, Quý công công, Tiểu Thái giám và một đám Thị vệ vội vàng bước theo sau hai người.
Quý công công là một người thấu tình đạt lý, nên biết rõ lúc nào phải cho chủ nhân có sự riêng tư.
Quý công công, tiểu thái giám và thị vệ giữ một khoảng cách cố định với Hoàng thượng, nhưng cũng đủ gần để bảo vệ cho người.
Hai người đi chậm rãi ngang qua vườn Ngự Long, phong cảnh thao nhã thoát tục khiến những sống gió trong lòng hai người lắng dịu hơn nhiều.
Vừa đi Nhậm Thái Tuấn vừa cúi nhẹ đầu nhìn nàng, hắn không hiểu vì sao chỉ cần được nắm tay nàng, đi trên con đường an bình như thế này, cũng đủ làm cho hắn hạnh phúc.
Môi hắn không tự chủ nhếch lên, ánh mắt tỏa ra tia sáng nhìn thật đẹp, càng tô điểm cho phong cảnh của nơi này.
Hắn vui vẻ nhìn về phía trước, Chiêu Dương cũng giống như hắn, ở trên đời này chỉ cần có hắn là đủ.
Trong lúc hai người tay trong tay bước đi trên con đường mộng mơ, đột nhiên trái tim Chiêu Dương cảm giác nhói đau.
Bàn tay trắng nõn đang đặt bên hông, bất giác cuộn tròn lại, nén xuống nỗi đau xé ruột xé gan đang từ trái tim lan tỏa toàn thân nàng.
Nhậm Thái Tuấn cảm nhận được tay nàng toát mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu nhìn nàng.
- Nàng có sao không?
Chiêu Dương bình ổn lại sắc mặt đau đớn của mình, nàng mở to mắt nhìn hắn nở một nụ cười rạng rỡ.
- Thiếp không sao, chỉ hơi mệt một chút.
Nhậm Thái Tuấn gật đầu an tâm, hắn khom người bế Chiêu Dương lên sải bước về phía trước.
Hành động bất ngờ của hắn khiến Chiêu Dương hốt hỏang, theo phản ứng tự nhiên nàng choàng tay qua cổ hắn.
Hắn mỉm cười, tuy không nhìn nàng nhưng lòng hắn rất vui.
Chiêu Dương cảm thấy mệt mỏi, nàng tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Khi nàng ở trong lòng hắn nàng suy nghĩ rất nhiều, nàng ngước mặt nhìn hắn.
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn, cái cằm kiêu ngạo đôi môi hấp dẫn, Chiêu Dương mỉm cười.
Trong lúc Nhậm Thái Tuấn đang bước đi thong dong, đột nhiên giọng nói của Chiêu Dương vang lên.
- Hoàng thượng, nếu thiếp thật sự trúng kịch độc cần phải dùng đến hoa Bồ Công Anh, vậy còn Thái Hậu sẽ ra sao?
Cả đoạn đường từ Đa Tình Cốc trở về hoàng cung, trong lòng Chiêu Dương cứ suy nghĩ đến chuyện này.
Tuy nàng không quan tâm đến việc chính hay tà, thế nhưng Nhậm Thái Tuấn có thể bất trung bất nghĩa với tất cả người trong thiên hạ, chỉ không thể bất hiếu với Thái Hậu.
Nhậm Thái Tuấn nghe nàng hỏi hắn cúi đầu nhìn sâu vào mắt nàng, bước chân vẫn thong thả bước về phía trước.
- Chỉ cần tìm ra kẻ hạ độc, thì ất sẽ tìm ra cách giải độc.
Một câu nói ngắn gọn nhưng đã nói lên tâm tư thâm sâu của hắn.
Lúc này Chiêu Dương mới hiểu, hắn không phải không quan tâm đến Thái Hậu.
Hắn quá ngông cuồng, dám chắc rằng mình sẽ tìm ra kẻ hạ độc.
Sau khi giải tỏa được gút thắt trong lòng, Chiêu Dương mới an tâm.
Nàng rất mệt, trong người lúc này không chỉ có thai nhi còn bị chất độc dày vò.
Ở trong lòng hắn nàng rất an tâm, vì nàng biết hắn sẽ bảo vệ nàng và cả con.
Không biết từ lúc nào nàng đã thiếp đi trong lòng hắn.
Nhậm Thái Tuấn bế Chiêu Dương về đến Ngự Long Viên, Lạc Niệm và Xuân Thu nhìn thấy Hoàng thượng liền hành lễ.
Còn chưa kịp lên tiếng đã bị Nhậm Thái Tuấn ngăn lại.
Hắn không muốn Chiêu Dương bị họ làm tĩnh giấc.
Nhậm Thái Tuấn đi thẳng vào trong phòng, vừa đi hắn vừa ra hiệu cho Lạc Niệm thổi tắt bớt đèn trong phòng tránh khiến Chiêu Dương chói mắt.
Đi đến giường hắn cẩn thận đặt nàng xuống, kéo tấm chăn bông lên đấp cho nàng.
Chiêu Dương vừa chạm xuống cái giường mềm mại liền chỉnh lại tư thế ngủ của mình, cho thoải mái.
Nhìn thấy bộ dạng lúc này của nàng y như một con thỏ nhỏ, Nhậm Thái Tuấn nhếch môi cười ngọt ngào, hắn thản nhiên ngồi xuống mép giường.
Đột nhiên Chiêu Dương xoay lại vô thức ôm chặt hắn, cô cọ cọ gương mặt xinh đẹp của mình vào đùi hắn.
Nhậm Thái Tuấn cười tươi vì hành động trẻ con của nàng, nhìn thấy Chiêu Dương nằm với tư thế không được thoải mái hắn nhích vào trong một chút, để đầu nàng dựa vào lồng ngực hắn mà ngủ.