Cuối cùng Tấn Sóc Đế vẫn lấy phương thuốc của Chung Niệm Nguyệt đi.
Hắn nhàn nhạt nói: “Không nên tin phương thuốc này, cũng không được dùng loạn.”
Chung Niệm Nguyệt nói: “Vốn dĩ ta cũng không tính dùng.”
Tấn Sóc Đế: “Thật sao?”
Chung Niệm Nguyệt: “Thật mà thật mà.”
Tấn Sóc Đế không nhịn được bật cười, cảm thấy dáng vẻ hoảng loạn của Niệm Niệm đúng là vô cùng đáng yêu.
Hắn gật đầu: “Ừ.”
Chung Niệm Nguyệt cũng không còn cảm thấy xấu hổ như vừa nãy nữa.
Sau khi nàng rời khỏi cung Thái Hậu, Tấn Sóc Đế cũng không có ý định để nàng xuất cung ngay lập tức, mà mang theo nàng chậm rãi đi về phía trước.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”
Tấn Sóc Đế nói: “Cung Quan Thư”
Chung Niệm Nguyệt chưa từng nghe qua, cũng chưa từng tới đó bao giờ.
Rất nhanh ngự liễn đã tới ‘Cung Quan Thư’, nơi này chỉ có mỗi chủ điện chứ không có phó điện.
Cung điện nằm khuất bóng phía sau hàng cây khô héo.
Bề ngoài có chút cũ kỹ, giống như đã trải qua nhiều triều đại khác nhau.
Tấn Sóc Đế chỉ vào cây cột lớn mấy người ôm mới hết phía trước cửa điện, nói: “Lần đó nàng trốn ở đó, nhìn thấy trẫm rút kiếm liền bị dọa khóc.”
Chung Niệm Nguyệt nhìn về phía cây cột đó.
Nàng không có những ký ức này.
Nhưng nguyên chủ có.
Ánh mắt Chung Niệm Nguyệt lóe lên, không nhịn được quay đầu lại nhìn Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế là đang muốn thử nàng sao?
Thật ra hắn đã từng hoài nghi nàng không phải nguyên chủ rồi sao?
Chung Niệm Nguyệt nhìn chằm chằm Tấn Sóc Đế, nhỏ giọng nói: “Ta không khóc, cũng sẽ không bao giờ khóc.”
Ánh mắt Tấn Sóc Đế lộ ra vẻ hiểu rõ.
Hắn nói: “Trẫm biết.”
Hai người bình tĩnh nhìn nhau, cả hai đều hiểu rõ.
Tấn Sóc Đế nói: “Về thôi.”
Cung nhân đáp lời.
Ngay lập tức ngự liễn quay lại đường cũ.
Khi đi được một đoạn, Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Niệm Niệm lợi hại như vậy, đương nhiên cái gì cũng không sợ. Trẫm biết.”
Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng đáp lời: “Ừ.” Lúc nãy nàng có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh đã biến mất.
Tấn Sóc Đế có thể nhìn ra được nàng không phải là nguyên chủ, không phải vì dung mạo mà là Tấn Sóc Đế thực lòng thích bản thân nàng.
Chung Niệm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ thầm.
Hình như so với lúc nãy, nàng càng thích hắn hơn một chút rồi.
Cảm giác này khiến cho nàng cảm nhận được, nàng thực sự tồn tại ở thế giới này.
Mà không phải giống như trong truyện, bản thân đang đóng vai một nhân vật trong đó.
Nàng không có mất đi bản thân mình.
Tâm trạng Chung Niệm Nguyệt tốt hơn không ít.
Sau khi Tấn Sóc Đế tự mình đưa nàng tới cửa cung, lần đầu tiên Chung Niệm Nguyệt sinh ra cảm giác không muốn tách rời. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, nói: “Bệ hạ, ta đi đây.”
Nàng bước xuống ngự liễn, đi hai bước đã tới xe ngựa đang đợi sẵn.
Nếu có thể chọn một con đường để đi.
Nhất định nàng sẽ chọn, một con đường nhẹ nhàng vui vẻ nhất.
Chẳng sợ tương lai sẽ xảy ra biến cố gì, nàng cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi vì quyết định của mình. Nhất định phải chọn những điều mà bản thân yêu thích!
—
Chung Niệm Nguyệt về Chung phủ không được bao lâu, Thái Hậu đã phái người đưa vài rương lễ vật tới.
Một cảnh này, đều bị những người khắp nơi âm thầm đánh giá.
“Vậy mà thật sự là Chung Niệm Nguyệt…”
“Trong sử sách cũng từng có hoàng hậu trẻ tuổi như vậy, nhưng nhìn thử xem các nàng đều có kết cục như thế nào? Có mấy ai thực sự nắm giữ được quyền lực? Được hậu cung tin phục?” Cao đại học sĩ nói chuyện với thê tử.
Hiện tại Cao đại học sĩ không được Thái Tử yêu thích, cũng không được Tam hoàng tử coi trọng, thật sự là nghẹn tới phát điên, nên đành phải cáo bệnh nghỉ ngơi một tháng.
Ông ta nghe nói trên triều có tranh chấp về vị trí hoàng hậu, không nhịn được mà bóp cổ tay, chỉ hận bản thân không ở đó, nếu không cho dù chết ông ta cũng sẽ không đồng ý!
Ai biết được thê tử ông ta lại ngẩn người, nói: “Cũng chưa chắc.”
“Phu nhân có ý gì?” Cao đại học sĩ bất mãn nói.
Cao phu nhân nói: “Khi nàng ở bên ngoài có tính tình kỳ lạ như vậy, ai cũng phải tránh né nàng, lại phải nghe nàng ra lệnh. Tương lai nếu làm hoàng hậu, thì cứ bày ra phong thái như vậy thì không phải là được rồi sao?”
Cao đại học sĩ nghẹn lời, chỉ nói một câu: “Cách nhìn của nữ nhân!”
Sau đó lại lắc đầu, giống như bà ta không biết nói lý, chỉ có thể đứng dậy rời đi.
Cao Thục Nhi âm thầm nhìn theo, không hề chen vào một câu.
Lúc nào cũng nói nàng ta không đủ thông minh.
Nhưng hiện tại nàng ta cảm thấy phụ thân không thông minh bằng nàng ta đó…
Sao lại gọi là cách nhìn của nữ nhân chứ?
Cao phu nhân thở dài.
Nghĩ thầm, cũng không tới lượt bọn họ lo lắng Chung Niệm Nguyệt có đảm đương được vị trí hoàng hậu hay không, còn không bằng lo cho bản thân trước còn hơn, tương lai không biết hoàng hậu nương nương có xử lý bọn họ không.
Bà ta ngẩng đầu lên, vẫy tay gọi Cao Thục Nhi đi vào.
“Mẫu thân nghe nói mấy ngày qua, quan hệ của con và Chung tiểu thư đã hòa hảo rồi, là thật hay giả?”
Cao Thục Nhi khẩn trương siết chặt khăn tay.
Nàng ta cũng không biết Chung Niệm Nguyệt thực sự có bản lĩnh như vậy, vậy mà thực sự được làm hoàng hậu…
Cao Thục Nhi há miệng nói: “Con…con cũng không biết nữa.”
Ban đầu nàng ta cảm thấy Chung Niệm Nguyệt là một người lòng dạ hẹp hòi, thường xuyên mang thù người khác, lại thích dùng thủ đoạn đê tiện, chèn ép người khác,…
Nhưng thật sự lại không phải như vậy, Chung Niệm Nguyệt không thích chính là không thích, thích chính là thích, chưa bao giờ che dấu suy nghĩ của mình, nàng…
Cao Thục Nhi vẫn đang suy nghĩ thì bị cắt ngang.
Cao đại học sĩ còn chưa đi được xa thì đột nhiên quay đầu lại nói: “Tại sao lại không biết nhìn về phía trước? Tuổi đã không còn nhỏ, cũng nên đính ước từ lâu rồi. Không cần phải chờ Thái Tử nữa, lão tử đã bị đưa tới chỗ Tam hoàng tử, thất bại mấy năm qua thì làm gì tới lượt ngươi? Nếu ngươi còn chậm chạp không chịu đính ước thì Lam Nhi sao có thể đính ước được? Nói không chừng bên ngoài sẽ nói, nữ nhi của Cao gia có bệnh, không chịu gả cũng không thể gả!”
Sắc mặt Cao phu nhân thay đổi, một lúc sau mới khó khăn lên tiếng: “Tóm lại…tóm lại phải cẩn thận lựa chọn một chút, đâu phải muốn có là có chứ?”
Cao đại học sĩ không thích bị thê nữ phản bác.
Ngay lập tức sắc mặt trầm xuống.
Bất giác Cao Thục Nhi nhớ lại.
Lam Nhi trong miệng phụ thân chính là do thiếp thất sinh.
Nàng ta lại không nhịn được mà hâm mộ Chung Niệm Nguyệt. Phụ thân của nàng một người thiếp cũng không có, đương nhiên cũng không có thứ tử hay thứ nữ.
Cao đại học sĩ vẫn còn đang tính nói gì đó.
Thì đột nhiên, hạ nhân vội vàng chạy tới, thậm chí trên đường còn bị ngã một cái. Hạ nhân hô đau một tiếng, cũng không rảnh rỗi mà nhìn vết thương, hắn ta cố gắng đứng dậy, sau khi bước vào cửa liền đi tới trước mắt Cao đại học sĩ quỳ xuống.
Nhìn thấy như vậy, người Cao gia không nhịn được mà suy nghĩ.
Cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra…
“Lão…lão gia…bên ngoài…bên ngoài có người tới…”
“Ngươi nói có một câu cũng không xong!”
“Người của phủ Thái Tử, phủ Thái Tử!”
“Là muốn mời ta quay lại, làm lão sư cho Thái Tử sao?” Trên mặt Cao đại học sĩ hiện lên vẻ vui mừng.
Hạ nhân lắc đầu, thở hổn hển, ánh mắt dừng lại trên người Cao Thục Nhi.
Hắn ta nói: “Thái Tử muốn, muốn cầu hôn tiểu thư. Là Tam tiểu thư của chúng ta.”
Lần này.
Trên dưới Cao gia đều ngây người.
Phía bên này, Chung Niệm Nguyệt ở trong phủ ngủ một giấc dài, thì có nha hoàn tới báo, nói là Cao tiểu thư muốn tới cửa bái phỏng.
Chung Niệm Nguyệt lười biếng ngáp một cái.
“Nàng ta tới làm gì?”
Hương Đào lắc đầu: “Không biết ạ? Hình như còn mang theo lễ vật tới.”
“Vậy kêu nàng ta vào đi.” Chung Niệm Nguyệt nói.
Người có thể không gặp.
Nhưng lễ vật thì chắc chắn sẽ lấy.
Không lâu sau, Cao Thục Nhi đã tới cửa.
So với lúc trước thì có thể nói vẻ mặt hôm nay của Cao Thục Nhi tỏa sáng hơn không ít. Nàng ta đi tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt, đầu tiên khen một câu qua loa: “Hôm nay tóc của Chung tiểu thư đúng là rất đẹp mắt.”
Chung Niệm Nguyệt nói: “Mới vừa ngủ dậy chưa kịp chải tóc.”
Nàng trực tiếp hỏi: “Ta với Cao tiểu thư cũng không quen biết gì nhiều, có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
“Lúc đầu…lúc đầu không phải nói là muốn làm bằng hữu sao?” Cao Thục Nhi ngượng ngùng nói.
Nàng ta vội vàng kêu nha hoàn cầm lễ vật đưa tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt, tươi cười nói: “Lúc đầu là do ta vụng về. Hiện tại mới nhìn thấy rõ, tiểu thư không hề dung chi tục phấn…”
“Nói trọng điểm.” Chung Niệm Nguyệt ngắt lời nàng ta.
Cao Thục Nhi liền nói: “Có phải là Chung tiểu thư sẽ cho ta một vài lời khuyên đúng không? Nếu không hôm nay ta sẽ gặp được điều gì?”
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn nàng ta.
Là lời thật lòng.
So với Chu Ấu Di, nàng chưa từng để tâm tới Cao Thục Nhi.
Nhưng Cao Thục Nhi giống như rất chắc chắn.
Cuối cùng nàng ta cũng đã nói vào trọng điểm: “Hôm nay Thái Tử điện hạ, tới cửa Cao gia. Hắn…cầu hôn…cầu hôn ta!”
Chung Niệm Nguyệt ngẩng người.
Nhưng cũng không gì quá ngạc nhiên.
Trong truyện, Cao đại học sĩ vẫn là lão sư cho Thái Tử, đương nhiên Cao Thục Nhi cũng sẽ là trắc phi cho hắn, về sau còn cùng Tô Khuynh Nga tranh đấu.
Cao Thục Nhi vui mừng nói: “Sau này, ta sẽ là Thái Tử Phi.”
Là chính phi, không phải trắc phi.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, cốt truyện hoàn toàn rối loạn rồi.
Hay thật.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy một người như Thái Tử thì không cần phải dây dưa với hắn.
Chỉ là giao thiển ngôn thâm mà thôi.
Lúc này Cao gia còn đang vô cùng vui mừng, nếu nàng dội cho bọn họ một gáo nước lạnh, thì có khi bọn họ còn tưởng rằng nàng đang ngăn cản vinh hoa phú quý của bọn họ.
Chung Niệm Nguyệt chỉ nói một câu: “Ngươi hiểu Thái Tử được bao nhiêu?”
Cao Thục Nhi ngạc nhiên.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Ngươi trở về cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi hẵng quyết định gả hay không. Cho dù đối phương là Thái Tử, địa vị quyền thế cao hơn ngươi nhưng quyền lựa chọn là nằm trong tay ngươi. Ngươi mới là người có quyền quyết định.”
Cao Thục Nhi đứng dậy, hốt hoảng mà đi ra ngoài.
Sau khi nàng ta nghe Chung Niệm Nguyệt nói xong, thật ra nàng ta không cảm thấy tức giận mà chỉ cảm thấy kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy hơi sốc.
Thái Tử cầu hôn, sao nàng ta có sự lựa chọn được chứ?
Sợ là chỉ có một mình Chung Niệm Nguyệt được cưng chiều, mới có thể nói ra những lời như vậy.
Vị trí hoàng hậu vừa rơi xuống đầu Chung gia.
Thì ngay lập tức Thái Tử muốn kết thân với Cao gia, nhất thời trong kinh thành càng thêm náo nhiệt.
Trên dưới Cao gia đều vô cùng vui mừng.
Huệ phi lại tức giận muốn chết ngất tại chỗ.
Nàng ta đè ngực, lạnh lùng nhìn Thái Tử: “Rốt cuộc con có chủ ý gì? Con vì sao lại như vậy? Cao đại học sĩ đã không được phụ hoàng con coi trọng, ngược lại con muốn cưới nữ nhi ông ta làm chính phi! Con điên rồi sao?”
Vẻ mặt Thái Tử vô cùng bình tĩnh: “Mẫu phi đúng là có chút ngu xuẩn.”
Sắc mặt Huệ phi thay đổi ngay lập tức: “Con…”
Thái Tử ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt lạnh băng: “Phụ hoàng muốn lập biểu muội thành hoàng hậu, nếu ta không thành thân thì sao hắn có thể dung túng ta?”
Huệ phi không trả lời.
“Nếu trách thì chỉ có thể trách lúc trước tại sao mẫu phi lại thờ ơ lạnh nhạt, nhìn biểu muội càng ngày càng thân mật với hắn? Khi đó mẫu phi tính toán gì? Muốn mượn hào quang của cháu gái sao?”
Đương nhiên Huệ phi sẽ không ngồi yên để hắn chỉ trách mình, vội vàng nói: “Con quá xem trọng bổn cung rồi! Bệ hạ muốn thì sao bổn cung có thể ngăn lại? Đương nhiên chỉ có thể dung túng cho biểu muội con đi tới trước mặt bệ hạ!”
Thái Tử: “Vậy sao?”
Hắn sửa lại tay áo, đứng dậy nói: “Tóm lại việc này đã định…”
“Nếu nàng ta không thể kham nổi vị trí Thái Tử Phi thì sao?”
“Không phải ban đầu người đã chuẩn bị tốt tấ cả cho biểu muội rồi sao?” Thái Tử lạnh lùng nói một câu.
Huệ phi kêu hắn phải nhẫn nhịn.
Trong một thời gian, hắn không còn suy nghĩ đó nữa.
Nếu không cũng sẽ không cảm thấy thẹn vì bị nhi tử của chính mình chỉ trích như vậy.
Thái Tử vừa rời đi.
Huệ phi đã bẻ gãy một móng tay của bản thân. Nhưng lại không dám đập đồ, chỉ sợ động tĩnh quá lớn sẽ truyền đến tai bệ hạ.
Một lúc sau, nàng ta cười lạnh nói: “Hiện tại vẫn chưa hạ chỉ, cho dù có hạ chỉ. Việc lập hậu quan trọng như vậy. Sau khi thánh chỉ ban xuống thì ít nhất cũng phải chuẩn bị mấy tháng…”
Vốn dĩ nàng ta muốn để mệnh bài trong tay tới thời điểm thích hợp…
Chỉ cần nhẫn nại chờ một chút…
Cho dù người không vui thì thánh chỉ vẫn được ban xuống.
Thánh chỉ được rất nhiều người đưa tới Chung phủ.
Có võ an vệ bảo vệ xung quanh nên không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Trong phủ. Chung đại nhân thở dài một tiếng, ra lệnh cho hạ nhân thắp một nén nhang. Vạn thị vội vàng đánh thức Chung Niệm Nguyệt đang ngủ mơ dậy, lại tự tay chải tóc, thay xiêm y cho nàng, sau đó mới chậm rãi đi tới đại sảnh.
Ngay lập tức trên dưới Chung phủ đều quỳ xuống đất.
Chung Niệm Nguyệt lười biếng ngáp một cái.
Ngày xưa Chung đại nhân nhìn thấy nàng như vậy thì sẽ thấp giọng nhắc nhở nàng, Niệm Niệm không nên lười biếng…nhưng hôm nay, Chung đại nhân chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nữ nhi của ông ngây thơ như vậy, sao có thể chịu đựng được lục cung đó chứ?
Chỉ có duy nhất đám hạ nhân cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Nghĩ thầm sao tiểu thư vẫn chưa quỳ xuống? Mà còn đứng ở đó ngáp nữa?
Lúc này Mạnh công công cầm thánh chỉ tới, cười nói: “Khi tới đây, bệ hạ có nói, mọi người có thể quỳ nhưng Chung tiểu thư không thể quỳ. Tương lai Chung tiểu thư sẽ là người sánh vai bên cạnh bệ hạ, trên đời này có ai có thể khiến cho tiểu thư quỳ được chứ?”
Đám hạ nhân ngơ ngác nghĩ thầm.
Hoàng hậu sẽ là người sánh vai bên cạnh bệ hạ sao?
Mạnh công công mở thánh chỉ ra.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết…”
Đột nhiên có một con chim hỉ thước bay qua mái hiên, rơi xuống bên trong hoa viên.
Còn chưa đợi Mạnh công công đọc xong thánh chỉ.
Chung Niệm Nguyệt lại ngồi xổm xuống, ôm con chim hỉ thước kia lên.
Dường như đã bị con chim lớn khác mổ lấy.
Hai bên cánh đều bị thương khác nhau, có chỗ bị thương vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn có chút máu chảy ra.
Sau khi Mạnh công công nói vài câu với người Chung gia, xoay người lại thì mới nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt đang làm gì.
Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu nói: “Đưa nó cho bệ hạ, kêu bệ hạ nuôi thay ta.”
Nàng nuôi chim không tốt.
Con chim anh vũ lúc trước mắng Thái Tử đã bị nàng nuôi tới mức rụng hết lông, cuối cùng vẫn phải tặng cho Cẩm Sơn Hầu. Dù sao Cẩm Sơn Hầu thích nhất là nuôi những con như vậy.
Chung đại nhân kinh ngạc nói: “Niệm Niệm! Con đang nói gì vậy? Còn chưa thực hiện nghi lễ, sao có thể kêu Mạnh công công mang đồ vào cung cho bệ hạ chứ? Huống chi trong cung sẽ không nuôi chim như vậy…”
Mạnh công công vội vàng nhận lấy, dường như rất sợ Chung Niệm Nguyệt sẽ đổi ý.
“Có điều đại nhân không biết, cái gì cũng được chỉ cần tiểu thư đưa thì cái gì cũng tốt! Lão nô xin phép về cung trước!” Dứt lời, Mạnh công công đi như bay ra tới cửa.
Chung Niệm Nguyệt xoay người.
Vạn thị nhìn nàng, không nhịn được mà thở dài. Sao nữ nhi của bà lại giống như không hề có việc gì xảy ra vậy? Giống như thánh chỉ là không phải dành cho nàng.
Chung Niệm Nguyệt sững sờ đứng tại chỗ.
Lúc này nàng mới nhớ ra, lúc trước nàng nói với Tấn Sóc Đế là muốn thử qua một lần…Sao chớp mắt một cái thì tất cả đều đã định ra vậy?
Cái này có gọi là tính kế người khác không?
Thôi.
Tính kế thì tính kế đi.
Tuy là bệ hạ được như mong muốn.
Nhưng nàng phải nói cho hắn biết, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy!
Chung Niệm Nguyệt xoay người lại đuổi theo: “Công công, chờ ta nữa.”
Vạn thị ở phía sau dở khóc dở cười: “Niệm Niệm?”
Có ai lớn mật như vậy không?
Vừa mới nhận thánh chỉ thì đã vội vàng tiến cung.
Bên trong Cần Chính Điện.
Hiếm khi Tấn Sóc Đế lại như vậy, bình thường khi hắn đọc tấu chương đều nhanh như gió, nhưng bây giờ trong đầu lại không nghĩ tới tấu chương này.
Suy nghĩ hoàn toàn bay xa.
Đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Mạnh công công.
“Bệ hạ.” Mạnh công công vội vàng nói.
Tấn Sóc Đế vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy tiểu cô nương đi theo sau ông.
Tiểu cô nương ngẩng mặt lên nhìn hắn, vô cùng thoải mái nói: “Ta muốn đến, nên tới ngay lập tức.”
So với việc Mạnh công công quay về phục mệnh còn khiến hắn vui hơn nhiều.
“Niệm Niệm, lại đây.”
Chung Niệm Nguyệt từ ba bước cũng thành hai bước, rất nhanh đã đi tới trước mặt hắn.
Tấn Sóc Đế nhìn nàng, thấy trước ngực nàng căng phồng, mí mắt giật giật ngay lập tức, vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn cười.
“Niệm Niệm, nàng…”
Chung Niệm Nguyệt cắt ngang lời hắn: “Bệ hạ mau kêu cung nhân ra ngoài, ta có lời muốn nói với bệ hạ.”
Tấn Sóc Đế nghe lời làm theo.
Chung Niệm Nguyệt lại nói: “Võ an vệ cũng không được ở lại, nhất là những người ngồi xổm trên trần nhà đó.”
Mạnh công công vẫn cảm thấy hơi lo lắng, không nhịn được nói: “Bệ hạ…”
Tấn Sóc Đế nói: “Không sao, dù sao vẫn ở trong cung. Đều lui xuống hết đi, một người cũng không được ở lại.”
Mạnh công công đành gật đầu lui ra ngoài.
Sau khi tất cả lui ra ngoài, tiện tay khép cửa điện lại, che đi hết tất cả ánh nắng bên ngoài.
Lúc này Chung Niệm Nguyệt mới nhỏ giọng nói: “Ở chỗ chúng ta, trước khi thành thân, thì phải làm một cuộc kiểm tra trước hôn nhân.”
Tấn Sóc Đế cảm thấy có chút mới mẻ: “Cái gì gọi là kiểm tra trước hôn nhân?”
Mà hắn không hỏi nàng, tại sao lại là ở chỗ chúng ta.
Nàng không biết, hai năm trước hắn đã nhận ra nàng căn bản không phải là Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Thứ nhất, gia tộc có bệnh tiền sử hay không? Bệnh truyền nhiễm, bệnh di truyền là quan trọng nhất.”
Tấn Sóc Đế gật đầu nói: “Người ở chỗ nàng rất thông minh. Việc này đúng là nên kiểm tra một chút.” Hắn trầm giọng nói: “Niệm Niệm, xưa nay trẫm vô cùng khỏe mạnh, tổ tiên cũng không có bệnh nặng. Tiên đế chết là vì ăn quá nhiều chu sa, chứ không phải vì bệnh mà chết. Niệm Niệm yên tâm chưa?”
Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu nói: “Còn có…”
“Thứ hai,…”
Lúc trước nàng cũng đã gần gũi với Tấn Sóc Đế rồi.
Nhưng dù sao vẫn còn cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân.
Chung Niệm Nguyệt hít sâu một hơi, tinh thần càng thêm hăng hái nói: “Bệ hạ mau cởi xiêm y ra cho ta xem thử, đẹp hay không đẹp?”
Chẳng hạn như là cơ bụng, cơ lưng, cơ bắp…
Nàng cũng không có ý gì khác.
Chỉ là chưa từng nhìn qua.
Nên nàng chỉ muốn nhìn thử một chút.
Nhìn một chút thôi.
Tấn Sóc Đế bình tĩnh ngồi ở đó, yên lặng nhìn nàng, trầm giọng nói: “Niệm Niệm.”
Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói: “Việc này rất là quan trọng đó…nếu không, sau khi thành thân ta cảm thấy hối hận thì sao?”
Dường như Tấn Sóc Đế bị nàng chọc tức giận mà bật cười.
Một tay hắn đặt ở đai lưng, trầm giọng chậm rãi nói: “Niệm Niệm, chưa từng có người nào dám kêu đế vương thoát y để thưởng thức…”
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thong thả ung dung mà cởi đai lưng, cởi áo ngoài màu đen ra.
Tiếp theo là áo trong.
Trung y.
Hắn thực sự rất tuấn mỹ.
Đẹp như tranh vẽ.
Sau khi cởi xiêm ý, nửa người trên vô cùng cường tráng.
Hắn nhìn Chung Niệm Nguyệt đang nhìn chằm chằm hắn, dường như là nhìn tới mức không hề chớp mắt một cái.
Tấn Sóc Đế không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng, ánh mắt có hơi u ám.
“Sao Niệm Niệm không lại gần nhìn một chút?” Tấn Sóc Đế chậm rãi nói.
Hắn không hề cảm thấy ngại ngùng hay khó chịu chút nào.
Vẫn như cũ mà nắm chặt nàng trong tay.
Chung Niệm Nguyệt hơi do dự mà di chuyển bước chân.
Thật ra nàng tò mò…
Chính là cái đó…
Suy nghĩ của Chung Niệm Nguyệt bị chặn lại.
Tấn Sóc Đế ôm lấy eo nàng, đặt nàng ngồi lên bàn.
Lần này, nàng đã cao hơn Tấn Sóc Đế một chút, có thể cúi đầu xuống nhìn vị đế vương này.
Nhưng Tấn Sóc Đế vẫn không quan tâm tới.
Ánh mắt của hắn vừa nóng vừa âm trầm, hỏi: “Niệm Niệm, rốt cuộc trong ngực nàng để thứ gì?”
Chung Niệm Nguyệt đưa tay lên, mở vạt áo ra.
Mí mắt Tấn Sóc Đế giật giật, hô hấp dừng lại.
Lại nhìn thấy sau khi áo ngoài được mở ra thì có một cái đầu nhỏ thò ra, yếu ớt kêu: “Chíp ~”
Tấn Sóc Đế: “…”
Chung Niệm Nguyệt: “Chim báo tin vui. Cho bệ hạ.”
Hừm, tức giận đi!
- -----oOo------