Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 105:




Sáng hôm sau, Hương Đào mới phát hiện tiểu thư nhà mình biến mất, nàng ta vô cùng lo lắng mà chạy đi tìm Tiền ma ma.
Tiền ma ma ở trong phòng tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm được một chút tin tức được để lại trên bàn.
“Tiểu thư đã tới nhà Cao tiểu thư, đừng có hét um sùm lên như vậy.” Tiền ma ma nói.
Hương Đào thắc mắc nói: “Chỉ là…chỉ là tại sao ban đêm lại…”
Tiền ma ma liếc mắt nhìn nàng ta: “Mau chuẩn bị xiêm y cho tiểu thư, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Lúc này Hương Đào mới mơ mơ màng màng gật đầu.
Tiền ma ma xoay người lại, không nhịn được mà thở dài.
Có thể đi nơi nào được chứ?
Chắc chắn là tiến cung.
Tiểu thư đã tiến cung không ít lần, chỉ là hôm nay thân phận của người đã thay đổi, trong mắt tất cả mọi người chắc chắn sẽ không ngờ tới là do bệ hạ làm ra.
Tiền ma ma ngơ ngác nghĩ thầm, đây có tính là bệ hạ bắt cóc không?
Phía bên kia, Chung Niệm Nguyệt lười biếng chui ra khỏi chăn bông, duỗi eo rồi mới ngồi thẳng dậy.
Cung nhân nghe thấy tiếng động, vội vàng khom lưng cúi đầu nói: “Tiểu thư tỉnh rồi ạ?”
Nàng thực sự bị giật mình.
Sau đó nàng mới nhớ ra được mình đã ngủ ở đâu.
Nàng thực sự ngủ rất ngon.
Không chút cảnh giác mà ngủ tại đây, chỉ mơ hồ nhớ được trước khi ngủ, hình như nàng đã kêu Mạnh công công cầm kéo tới, trước ánh mắt hoảng sợ của Mạnh công công mà ‘xẹt xẹt’ hai tiếng, cắt đứt đai lưng của Tấn Sóc Đế.
Ánh mắt Mạnh công công nhìn nàng lúc đó, giống như đang nhìn một con mèo nhỏ yếu ớt, vung móng vuốt của nó ra, vô cùng kiêu căng ngạo mạn leo lên đầu người khác.
Trong ánh mắt đều là sự khiếp sợ.
Nhưng khi đó nàng cảm thấy vô cùng buồn ngủ, kéo đai lưng của Tấn Sóc Đế, khiến cho xiêm y của hắn bị rách thành mấy mảnh, sau đó lại chui vào chăn bông ngủ tiếp.
Chung Niệm Nguyệt: “…”
Nàng xoa nhẹ thái dương.
Có thể thấy được, làm người thì không nên làm quá nhiều việc bậy, nếu không lúc sau chỉ có thể chui đầu xuống đất.
“Tiểu thư muốn thức dậy chưa?” Cung nhân nhỏ giọng hỏi.
Chung Niệm Nguyệt gạt suy nghĩ sang một bên, một lần nữa nhìn xuống giường. Không sai, nơi nàng ngủ thực sự là long sàng.
Là nơi Tấn Sóc Đế ngủ hằng đêm.
Không phải ở thiên điện.
Vậy Tấn Sóc Đế ngủ ở đâu?
Chung Niệm Nguyệt được cung nhân đỡ đứng dậy, nàng lên tiếng hỏi: “Đêm qua bệ hạ ngủ ở đâu?”
Cung nhân nói: “Ở thiên điện, là nơi lúc trước tiểu thư ngủ qua.”
Trong lòng Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc.
Tấn Sóc Đế thực sự rất hào phóng.
Giường của hắn, đây không phải chỉ là nơi để ngủ, mà còn tượng trưng cho cả quyền lực. Cái giường đó, ngoài trừ hắn thì không có bất kỳ ai đủ tư cách được nằm. Cho dù là hoàng hậu, chứ đừng nói tới các cung phi.
Mà hôm nay lại để cho một mình nàng ngủ.
Còn hắn thì lại đi sang thiên điện.
Dường như lục cung này chỉ có mỗi một mình nàng làm chủ, ngay cả hoàng đế cũng là do nàng làm chủ.
Chung Niệm Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, trong lòng đều là bong bóng màu hồng bay xung quanh.
Tấn Sóc Đế luôn sắp xếp mọi chuyện vô cùng tốt.
Vốn dĩ nàng nghĩ bản thân và Tấn Sóc Đế đã rất gần gũi rồi.
Nhưng hiện tại, lại cảm thấy Tấn Sóc Đế càng ngày càng tốt hơn.
Nhớ tới mọi việc mà hắn làm, nàng cảm thấy trong miệng đều là sự ngọt ngào.
Vị ngọt này, là một hương vị khác hoàn toàn với lúc trước.
Trong thế giới của nàng, cha mẹ, người thân, bạn bè và bạn học, tất cả đều đối xử với nàng vô cùng tốt.
Bởi vì đã từng được cảm nhận những tình cảm đó, nên nàng mới có thể phân biệt được ai là thật lòng ai là giả tạo.
Tấn Sóc Đế là thật lòng.
Là một tình cảm bao dung chân thành hiếm có trong thế giới này.
Khi Chung Niệm Nguyệt xuất thần thì Mạnh công công đã bước vào.
Ông kể lại hết mọi chuyện ngày hôm qua cho Chung Niệm Nguyệt, xấu hổ nói: “Lão nô làm việc không tốt…”.
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Không phải là ta có ý ép các nàng rời đi. Chỉ là ta nghĩ, ta chọn hay không chọn là một chuyện. Nhưng người khác có cho ta con đường để chọn hay không là một chuyện khác. Đó là lý do tại sao, ta muốn hỏi mong muốn của các nàng trước. Sau đó, đi cũng được, không đi cũng được, thích ta cũng được, ghét ta cũng được, chỉ là đây chính là con đường mà các nàng đã chọn, nên ai cũng sẽ không được quyền hối hận.”
Mạnh công công giật mình.
Thì ra tiểu thư nghĩ như vậy sao?
Ông còn nghĩ nếu việc này không làm xong, lỡ tiểu thư đổi ý không muốn gả cho bệ hạ nữa thì sao?
Cũng không phải là do Mạnh công công nghĩ quá nhiều, mà trong lòng ông, trên đời này không có việc gì mà Chung Niệm Nguyệt không dám làm.
“Người mà ta muốn ràng buộc chính là bệ hạ. Chẳng qua, nếu ta ràng buộc hắn thì cũng sẽ ảnh hưởng tới các nàng. Nên lúc này mới thông báo trước một tiếng, để xem các nàng có nguyện ý lựa chọn con đường khác hay không thôi.”
Chung Niệm Nguyệt dứt lời, cũng không nhắc tới việc này nữa, chỉ nói: “Mau mang đồ ăn sáng lên đi.”
Mạnh công công đáp lời, vội vàng phân phó cung nhân.
Nếu có thể thay đổi cốt truyện, Chung Niệm Nguyệt chưa từng nghĩ tới việc nàng sẽ tiến cung.
Thái Tử có động tâm có tình cảm với nàng thì sao chứ, nàng cũng không thể tránh khỏi việc các phi tần khác sẽ có mặt trong hậu cung này.
Điều thực sự khiến cho nàng thoải mái, chính là Tấn Sóc Đế không cần sống lâu.
Chưa nói tới việc Tấn Sóc Đế muốn nàng đọc sách luận, mang theo nàng đi Thanh Châu…Trong lòng Chung Niệm Nguyệt có một suy nghĩ, Tấn Sóc Đế làm nhiều việc như vậy chính là vì muốn chuẩn bị một con đường cho nàng trong tương lai.
Tình cảm sâu đậm như vậy, ngay cả cha mẹ ruột cũng hiếm khi nhận được.
Đời người rất ngắn ngủi, không hề dài.
Nàng vốn chỉ là một người ngoài cuộc.
Thì tại sao lại không đi cùng Tấn Sóc Đế đoạn chứ…
Đoạn đối thoại này, không lâu sau đã được Mạnh công công truyền tới tai Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế nói: “Trẫm biết ý nàng.”
Nếu Niệm Niệm muốn ràng buộc tim hắn, thì đây chính là một việc tốt. Có thể thấy được, trong lòng Niệm Niệm có hắn, mà không phải là mơ mơ hồ hồ bị hắn dẫn dắt tới bước đi này.
Niệm Niệm vô cùng tỉnh táo mà rơi vào lưới của hắn.
Đột nhiên Tấn Sóc Đế quay đầu lại hỏi: “Lễ Bộ đã chuẩn bị tới đâu rồi?”
Mạnh công công ngẩng người nói: “Chỉ…chỉ mới bắt đầu.”
Tấn Sóc Đế hơi cau mày: “Nên làm nhanh một chút.”
Hiếm khi ở trước mặt Tấn Sóc Đế mà Mạnh công công lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.
Sao bệ hạ lại nóng vội như vậy?
Dù có vội vàng hay không.
Thì đại điển cũng đang được chuẩn bị, chuẩn bị luôn cho cả Thái Tử. Chẳng qua là ngày thành thân của Thái Tử sớm hơn một chút.
Trên đường, Cẩm Sơn Hầu mời Chung Niệm Nguyệt tới Quốc Tử Giám xem một chút.
Theo quy định, sau khi nữ tử làm lễ cập kê thì không được đi học nữa, chỉ có thể gả chồng.
Chỉ là khi xe ngựa của Chung Niệm Nguyệt dừng ở trước cửa lớn Quốc Tử Giám, vừa mới vén màn che ra, thì người từ bên trong đã chạy ra mời nàng vào.
Cẩm Sơn Hầu không nhịn được nghĩ thầm: “Niệm Niệm, hôm nay bọn họ bị gì vậy. Ngày xưa những người này chưa từng cho ta sắc mặt tốt đâu, hôm nay ai ai cũng nhìn ta mỉm cười.”
Cao Trường Nhạc trừng mắt nói: “Đó là nhìn Niệm Niệm cười.”
Cẩm Sơn Hầu liền hiểu rõ.
Sau khi nhìn lướt qua một vòng ở Quốc Tử Giám.
Cẩm Sơn Hầu lắc đầu nói: “Không có gì cả, không thú vị…” Hôm nay từ trên xuống dưới, ai cũng rất ngoan ngoãn khi nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt. Ngay cả Tế Tửu của Quốc Tử Giám, cũng phải cung kính gọi một tiếng “Chung tiểu thư”.
Ai mà từng nghĩ tới? Tiểu tổ tông này nhảy một bước, đã nhảy thẳng lên trời.
Chung Niệm Nguyệt cũng cảm thấy không thú vị.
Cũng không có gì khác, chỉ là đám người Tần Tụng cũng không còn tới đây nữa, bọn hắn đều ở nhà chuẩn bị cho kỳ thi hội. Tam hoàng tử thì giống như thay đổi tính tình, cũng không gây sự với mọi người nữa.
Chung Niệm Nguyệt thở dài một tiếng: “Đi thôi.”
Có người nói thầm: “Chung tiểu thư đi tới Quốc Tử Giám, hết đánh hoàng tử thì lại đi bắt côn trùng, nhưng chưa từng nghiêm túc đọc hết một quyển sách. Ta chỉ sợ, nàng không thể nhận biết được tất cả các chữ, sau này sao có thể làm được quốc mẫu?”
“Sắp tiến cung nhưng vẫn còn ở chung một chỗ với đám Cẩm Sơn Hầu, đúng là không ra hệ thống gì. Đã cập kê mà lại giống như một tiểu hài tử…”
“Suỵt, không muốn sống nữa?”
Lúc này có người chen vào nói: “Nói bậy cái gì đấy? Tai nghe thấy nhưng chưa chắc là sự thật. Chúng ta vẫn nên chờ xem…”
“Xem cái gì?”
“Lão sư dạy nàng cũng không phải là một bao cỏ.”
Người khác cười: “À, sao ngươi biết được?”
“Nếu thật là như vậy, thì đã có người truyền tin ra từ sớm.”
Bọn họ nhìn vị lão sư trẻ tuổi của Quốc Tử Giám, không nhịn được lắc đầu, cũng không tán thành lời hắn nói.
Lúc này xe ngựa của Chung Niệm Nguyệt đang chạy trên phố.
Chưa đi được xa, thì nhìn thấy có một đám người đang nghị luận, còn có cả tiếng kinh hô.
Cẩm Sơn Hầu vội vàng đi xem náo nhiệt: “Có chuyện gì đấy?”
Người khác nhìn thấy hắn mặc cẩm hoa y phục, không dám không trả lời, nói: “Có người từ biên quan xa xôi ngàn dặm chạy tới, muốn cáo trạng. Ở trước phủ quan, dập đầu cáo trạng.”
“Cáo trạng gì?” Cẩm Sơn Hầu hỏi.
Nhưng người đó lại im lặng.
Cẩm Sơn Hầu cảm thấy thắc mắc, quay đầu lại nói: “Các ngươi đợi ta, ta đi hỏi thử.”
Dứt lời, hắn cố gắng đi tới phía trước.
Khó khăn lắm mới có thể đi tới được phía trước. Trùng hợp lúc này hắn nhìn thấy một người khiên đòn gánh bán bánh nướng, Cẩm Sơn Hầu vừa nhìn thấy vội vàng đứng lại mua hai cái bánh.
Người khác nhìn thấy hành động này của hắn, không khỏi trợn mắt.
Trước tình cảnh đau khổ thảm thiết như vậy.
Mà hắn vẫn còn tâm trạng đi mua bánh nướng?
Cẩm Sơn Hầu sợ bánh nướng bị nguội, hắn vừa cầm lấy liền nhét vào trong ngực.
Sau đó hắn mới mơ hồ nghe thấy người đang quỳ ở phía trước, vừa dập đầu vừa than khóc…
Không lâu sau, có người tới đuổi các bá tánh đi, cũng cho người nọ vào trong.
Cẩm Sơn Hầu đứng ở đó một lát, nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất, lúc này mới xoay người lại trở về.
Sau khi tới bên cạnh xe ngựa, hắn đưa tay lên gõ cửa: “Niệm Niệm, Niệm Niệm, Niệm Niệm.”
Chung Niệm Nguyệt nhanh tay vén màn ra, sợ sẽ bị hắn gọi tới thủng màng nhĩ.
“Niệm Niệm, bánh nướng.” Cẩm Sơn Hầu móc từ trong ngực ra đưa cho nàng.
Chung Niệm Nguyệt cười, không chút khách khí cầm lấy.
Bẻ một miếng rồi chia cho những người khác, ăn một miếng nhỏ cùng với mọi người, vẫn vui hơn là một mình ăn hai cái.
“Có chuyện gì vậy?” Cao Trường Nhạc hỏi.
“Là cáo trạng, cáo trạng đoạt công.”
“Ai lại dám làm việc như vậy? Có biết là cáo trạng ai không?”
“Họ Vạn.” Cẩm Sơn Hầu chép chép miệng nói.
Nhất thời.
Tất cả mọi người đều ngừng lại.
Lúc này Cẩm Sơn Hầu mới chậm chạp nhớ lại, hắn ngơ ngác nhìn Chung Niệm Nguyệt nói: “Niệm Niệm, nương của ngươi họ Vạn phải không?”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.