Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 122:




Sau khi Tấn Sóc Đế nghe thấy Chung Niệm Nguyệt nói như vậy, hắn mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Hắn không nói với nàng ‘Không được nói bậy’.
Mà chậm rãi phụ họa theo: “Niệm Niệm nói rất có lý.”
Thái Hậu không tin nổi mà nhìn chằm chằm hắn.
Trong xương cốt Tấn Sóc Đế là một người bạc tình, ly kinh phản đạo nhưng xưa nay lại giả vờ rất giỏi, cho nên các quan thần từ trên xuống dưới đều nói hắn là minh quân hiếm có.
Hôm nay sao lại phụ họa theo lời nói không có quy củ như vậy sao?
Làm sao mà Thái Hậu biết được, Tướng công tử chính là ‘nạn nhân’ đầu tiên của hai người này.
“Bệ hạ thật sự điên rồi…” Thái Hậu nghẹn ngào nói: “Vì nàng giết con, bệ hạ có biết lịch sử sẽ viết về ngươi như thế nào không?”
“Viết thế nào? Viết trẫm phế Thái Tử chính là vì hắn đại nghịch bất đạo, phạm thượng làm loạn, thông đồng với địch, hơn nữa còn nhờ Thái Hậu bày mưu tính kế sao?” Tấn Sóc Đế nhàn nhạt hỏi lại.
Thái Hậu nghẹn họng, không nói được lời nào.
Trước khi đến, bà ta đã biết nếu Tấn Sóc Đế làm như vậy thì đương nhiên hắn đã nghĩ sẵn đường lui cho bản thân, sẽ không để cho người khác phản bác được lời nào.
Nhưng bà ta vẫn muốn thử một lần…
Sau khi thử xong lại càng cảm thấy tức giận cùng với không cam lòng.
Thái Hậu được cung nhân đỡ lấy, bà ta run rẩy đứng dậy nói: “Ta đã già rồi, bệ hạ tự giải quyết cho tốt…”
Bà ta không dám nhắc tới chuyện lúc nãy nữa.
Chung Niệm Nguyệt vô cùng khâm phục về độ mặt dày của bà ta, lúc này nhìn thấy không thể làm gì được bọn họ nên không còn náo loạn muốn sống muốn chết nữa.
Nhìn thấy Thái Hậu xoay người chậm rãi đi ra ngoài, Chung Niệm Nguyệt ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn ngiêng người ôm chặt eo Tấn Sóc Đế.
Nàng không biết phải nói gì.
Đó chính là mẫu thân ruột thịt của Tấn Sóc Đế.
Suy nghĩ một lúc, cũng chỉ có thể vùi đầu vào lòng ngực rắn chắc của hắn.
Đợi một lát sau, Mạnh công công vào cửa bẩm báo: “Bệ hạ, Đại học sĩ của Trung Cực Điện đang chờ lệnh…”
Tấn Sóc Đế đáp lời, không di chuyển bước chân ngay lập tức mà nâng cằm Chung Niệm Nguyệt lên: “Niệm Niệm, đúng là đáng tiếc.”
Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn: “Đáng tiếc gì?”
Tấn Sóc Đế: “Đáng tiếc, không được cùng Niệm Niệm thân mật thêm một lần nữa.”
Chung Niệm Nguyệt:?
Người này không bình thường chút nào!
Dường như ngài rất mong đợi Thái Hậu sẽ chết đột ngột tại chỗ vậy.
Tấn Sóc Đế chỉnh lại tóc cho nàng, sau đó gọi cung nhân vào hầu hạ cho Chung Niệm Nguyệt, lúc sau hắn mới nói: “Nhưng ta sẽ ghi nhớ lời Niệm Niệm nói.”
Dứt lời, mới mang theo Mạnh công công rời đi.
Chung Niệm Nguyệt hơi do dự muốn nói.
Cũng không cần nhớ kỹ lắm đâu…
Chung Niệm Nguyệt dùng bữa trong cung, sau đó cung nhân và cấm vệ bồi nàng về Chung phủ.
Khi Chung Niệm Nguyệt đi tới Lâm Bình, Tấn Sóc Đế đã sai người truyền tin cho Chung phủ. Cho nên sau khi nghe tin đồn Thái Tử tạo phản, Chung đại nhân và Vạn thị vô cùng sợ hãi.
Hôm nay nhìn thấy nữ nhi bình an trở về, bọn họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chung đại nhân không nhịn được thở dài một tiếng: “Cần gì phải đi đến bước này chứ?”
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy có chút tò mò.
Trong nguyên tác, sau khi nam nữ chính yêu nhau thì cốt truyện đã kết thúc. Vậy ngoại truyện thì sao? Thái Tử và Tô Khuynh Nga đã trải qua những gì?
Thái Tử có tạo phản không?
Nếu suy nghĩ thật cẩn thận thì đây chính là con đường đã được định sẵn.
Bởi vì Tấn Sóc Đế còn đang tuổi tráng niên, Thái Tử lại tài giỏi, hắn sẽ không dễ dàng ủy quyền lại cho Thái Tử.
Mà nam chính trong nguyên tác, với vòng hào quang chói lóa, đương nhiên cũng sẽ có kiêu ngạo và dã tâm của hắn.
Vậy ở cái thế giới song song đó, ai sẽ chiến thắng?
Nếu đã không nghĩ tới thì thôi, nhưng một khi đã nghĩ tới thì Chung Niệm Nguyệt cứ nhớ mãi không quên.
Vạn thị nhìn thấy nàng đang xuất thần, lo nàng bị hành động tạo phản dọa sợ nên vội vàng kêu nàng đi nghỉ ngơi.
Sau khi Thái Hậu trở về cung, thì Trưởng công chúa đã tiến cung gặp bà ta.
Trưởng công chúa thực sự rất sợ hãi, bà ta run rẩy nói: “Bên ngoài phủ của con có cấm vệ canh gác.”
Những âm thanh của binh khí va chạm với áo giáp, lạnh băng dừng ngay tai bà ta, thực sự khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Chúng ta…thất bại rồi sao? Có phải hắn sẽ dựa vào cơ hội này mà nhổ cỏ tận gốc không?” Trưởng công chúa càng nói càng cảm thấy hoảng sợ.
Thái Hậu rũ mắt: “Có lẽ là không.”
“Sao lại là ‘có lẽ’?”
“Hắn muốn dỗ dành tiểu cô nương của Chung gia, nói không chừng sẽ bắt ngươi đi dỗ nàng.”
Sắc mặt Trưởng công chúa thay đổi: “Chẳng lẽ hắn còn muốn con phải khép nép đi dỗ dành Chung Niệm Nguyệt sao?”
‘Còn không bằng để bà ta chết còn hơn’ bà ta muốn nói nhưng lại không nói ra nổi những lời này.
Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn Thái Hậu: “Thật sự không còn hy vọng khác sao?”
Thái Hậu lạnh nhạt nói: “Ta biết ngươi có ý gì. Chỉ là hôm nay hoàng đế và Chung thị nữ đã nói chuyện, cho dù là ta chết, hay ta và ngươi cùng chết thì cũng chẳng có ích lợi gì…”
Bà ta ôm ngực nói: “Hai người bọn họ đã âm thầm bái đường rồi, cho dù đại hôn có kéo dài một hai năm thì cũng chẳng ảnh hưởng gì…”
Mắt Trưởng công chúa tối sầm lại: “Vậy, vậy chẳng lẽ đời này cứ như vậy mà trôi qua sao?”
Còn chưa đợi Thái Hậu trả lời bà ta.
Cung nhân vội vàng chạy vào, trên đầu toàn là mồ hôi: “Nội các đã truyền thánh chỉ xuống…”
Trưởng công chúa kinh ngạc, trong lòng bà ta biết trong đó sẽ có cả phủ Trưởng công chúa, nên cũng không ở lại thêm phút giây nào nữa, vội vàng xoay người rời đi.
Khi bước tới thềm cửa, bà ta theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Vị mẫu phi từ xưa tới nay chưa từng lộ ra một chút yếu ớt nào, bây giờ lưng bà ta như muốn gục xuống. Vĩnh viễn gục xuống.
Trong lòng Trưởng công chúa cảm thấy sợ hãi, rơi hai giọt nước mắt.
Dường như trong lòng bọn họ đã hiểu ra được một chút gì đó…
Lúc đầu Tấn Sóc Đế để bọn họ sống.
Dường như chỉ muốn ở thiên hạ này, để lại một ít người thân cuối cùng.
Mà hiện tại Tấn Sóc Đế đã không cần người thân nữa rồi…
Trưởng công chúa quay về phủ.
Nhi tử và phò mã của bà ta đã bị bắt đi, bọn họ bị buộc tội là có thông đồng với loạn đảng, bằng chứng vô cùng rõ ràng.
Lúc này Trưởng công chúa mới thực sự sợ hãi.
Bà ta sợ bản thân chẳng còn giá trị gì để Chung Niệm Nguyệt sử dụng nữa.
Vào lúc này, cả thiên hạ đều biết Thái Tử bị phế đã tạo phản.
Cả triều đình đều kinh sợ.
Sao Thái Tử có thể làm vậy?
Sao Thái Tử dám làm vậy?
Có chuyện của Huệ phi và Vạn gia trước đó, nên cũng không khó để suy luận ra.
Sau khi định thần lại, bọn họ thực sự tức giận vì Huệ phi không biết dạy con, mà lại đẩy Thái Tử vào hố lửa. Cả nhà này đều giống như nhau, ai ai cũng là lòng tham không đáy!
Con giết cha chính là tội không thể tha thứ.
Càng không nói tới, hắn còn dám hành thích vua.
Cho nên trong thánh chỉ có nói, quan tài của Thái Tử sẽ không được đưa vào hoàng lăng, mọi người cũng không cảm thấy bệ hạ máu lạnh.
Nếu không răn đe thì những kẻ khác làm sao biết điều được.
Các đại thần làm sao dám không đồng ý được?
Sau khi Đại vương tử của Nam Giao Quốc nghe xong, hơi ngây người một lát, cuối cùng vẫn thở dài nói: “Hoàng đế của các ngươi đúng là tàn nhẫn, tàn nhẫn tới mức khiến cho người khác phải sợ hãi…”
Nhưng xung quanh đều yên lặng, không ai quan tâm đến hắn ta.
Hắn ta còn đang bị nghi ngờ thông đồng với Thái Tử dụ dỗ hắn soán ngôi.
Thêm một ngày trôi qua.
Thánh chỉ của Đại Tấn ‘bay’ thẳng tới Nam Giao Quốc, Đại vương tử nhúng tay vào việc của Đại Tấn, bất kính với chính quốc, bất kính với bệ hạ, lòng muông dạ thú, bởi vì hắn ta có suy nghĩ xấu xa nên trực tiếp bắt giam hắn ta lại.
Một thời gian dài trong tương lai, Đại vương tử sẽ trải qua những ngày tháng bị giam cầm trong ngục.
Cuối cùng cũng đã trần ai lạc định.
“Cũng không biết Cao Thục Nhi sẽ có kết cục gì?”
“Không phải lúc đầu nàng ta rất kiêu căng ngạo mạn sao? Thật sự cho là ôm đùi của Chung Niệm Nguyệt, được gả cho Thái Tử là trở thành phượng hoàng à.”
“Ai biết được…” Nói tới đây, những kẻ đang nghị luận liền nuốt lời lại vào trong.
Ai biết được Chung Niệm Nguyệt có cố ý tính kế nàng ta không chứ.
Cao gia cũng nghĩ giống như vậy.
“Hiện tại Thái Tử bị phế cũng đã chết, cho dù nàng ta không vào ngục giam thì cũng trở thành một phiền toái lớn. Còn không bằng tự vẫn đi theo Thái Tử, ít nhất thanh danh của Cao gia cũng sẽ cứu vớt lại được một chút…”
Vốn dĩ Cao Thục Nhi đang vô cùng hoảng sợ trở lại Cao gia, bước chân nàng ta dừng lại ngoài cửa, sau khi thấy những lời này nàng ta bình tĩnh hơn không ít.
Nhà hoàn hồi môn đứng bên cạnh nàng ta lo lắng nói: “Tiểu thư, chúng ta không đi vào sao?”
Cao Thục Nhi lắc đầu, xoay người rời đi.
Khi bên trong nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lúc nhìn ra thì đã không còn thấy bóng người nào nữa.
Cao đại học sĩ vẫn không quan tâm tới.
Từ xưa tới nay bọn họ đều lấy lợi ích của gia tộc là thứ quan trọng nhất, có nhà ai mà không giống vậy chứ? Bọn họ cố gắng nuôi dạy Cao Thục Nhi tới tận bây giờ, thì nàng ta cũng nên suy nghĩ vì gia tộc một chút mới phải…
Nha hoàn đuổi theo Cao Thục Nhi, hoảng sợ nói: “Chúng ta cứ như vậy chờ chết sao?”
Cao Thục Nhi cắn môi nói: “Ai muốn chết chứ? Ta sẽ đi quỳ cầu xin Chung Niệm Nguyệt cho ta làm chó của nàng, ta sẽ không chết để cho bọn họ xem!”
Khi nàng ta còn nhỏ, nàng ta biết quyền lực chính là thứ tốt nhất.
Mà hiện tại nàng ta vẫn cảm thấy như vậy
Không thể trông cậy được người nhà.
Cũng không thể trông cậy vào nam nhân.
Còn không bằng đi dựa dẫm vào Chung Niệm Nguyệt còn hơn.
Cao Thục Nhi im lặng rời đi, có không ít người nhìn thấy nàng ta đi về phía Chung phủ, không nhịn được mà cười nhạo nàng ta.
“Nàng ta còn dám đi gặp Chung Niệm Nguyệt sao?”
“Lá gan đúng là rất lớn.”
“Nói là ngu thì đúng hơn…”
Sau khi Cao Thục Nhi rời khỏi Chung phủ thì bọn họ nhìn thấy xe ngựa của Chung gia chạy tới hoàng cung.
Không ai cho rằng Chung Niệm Nguyệt đi gặp bệ hạ, là để nói thay cho Cao Thục Nhi.
Thứ nhất, chính là không đáng giá. Thứ hai, đây là việc có liên quan đến loạn đảng thì làm gì tới lượt Chung Niệm Nguyệt khoa tay múa chân chứ?
Chung Niệm Nguyệt có hơi nhớ Tấn Sóc Đế.
Nàng vẫn đang băn khoăn không biết nguyên tác sẽ phát triển như thế nào.
Khi vào điện.
Chung Niệm Nguyệt lười biếng dựa vào người Tấn Sóc Đế, kể chuyện về Cao Thục Nhi cho hắn nghe.
Tấn Sóc Đế: “…”
Tấn Sóc Đế hơi mỉa mai nói: “Nàng ta còn muốn làm chó cho nàng?” Nếu nhìn kỹ một chút, sẽ nhìn thấy được trong mắt hắn có một chút ghen tị.
Hắn nắm bàn tay của nàng, xoa nhẹ, nói: “Lúc trước thì có kẻ muốn làm nhi tử của Niệm Niệm, bây giờ thì lại có người chạy tới đòi làm chó.”
Chung Niệm Nguyệt ngồi thẳng lưng: “Sao bệ hạ biết…” Tướng công tử đã nói những lời này?
Tấn Sóc Đế nói: “Nàng đã quên lúc đó ta đã bắt được hai người Mai Nương sao? Bọn họ đã khai tất cả.”
Mai Nương và Võ ca là hai thuộc hạ Tướng công tử.
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới Tấn Sóc Đế đã biết việc này từ sớm…
Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt nói: “Nếu hắn ta nhận ta là nương, vậy chẳng phải hắn ta cũng là nhi tử của bệ hạ sao?”
Tấn Sóc Đế bật cười nói: “Thôi, vẫn để cho nàng thì hơn.”
Chung Niệm Nguyệt nắm tay áo hắn: “Ngay cả chim ta cũng nuôi không được…còn phải nhờ bệ hạ nuôi không phải sao?”
Tấn Sóc Đế: “…Ừ.”
Chung Niệm Nguyệt: “Cho nên vẫn nên tìm một cách nào đó có thể cho Cao Thục Nhi tự nuôi sống bản thân thôi.”
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Ta nhớ ngày xưa nàng ta vô lễ với nàng. Gả cho Thái Tử cũng là ước muốn của nàng ta, là con đường mà nàng ta đã chọn…”
“Cũng không nên nói như vậy, không phải ai cũng giống như ta, cũng được bệ hạ cưng chiều, có thể làm những gì mình thích…”
Tấn Sóc Đế hơi cong môi, nói: “Vậy để nàng ta làm tùy tùng cho Niệm Niệm là được.”
Chung Niệm Nguyệt gật đầu.
Nghe những lời này, nàng biết trong lòng Tấn Sóc Đế đã có tính toán khác, không cần nàng phải suy nghĩ nữa.
Hừm, làm một tiểu vô dụng thật là vui vẻ mà.
Chung Niệm Nguyệt ngang ngược nằm trên ghế của Tấn Sóc Đế, lười biếng nói: “Bệ hạ đối xử với ta thật tốt, bằng hữu của ta cũng là bệ hạ tìm, lão sư là bệ hạ mời cho ta, ngay cả tùy tùng thanh thế lừng lẫy như vậy, cũng là bệ hạ quyết định cho ta…”
Nàng nói: “Không có gì để báo đáp, chỉ có…”
“Chỉ có gì?” Tấn Sóc Đế rũ mắt nhìn nàng.
“Lấy thân báo đáp…” Chung Niệm Nguyệt chép miệng, ngoắc ngón tay với hắn: “Bệ hạ, đưa lỗ tai lại đây.”
Tấn Sóc Đế cúi đầu xuống ngay lập tức nghe nàng nói chuyện.
Chung Niệm Nguyệt dựa vào gần tai hắn, nói: “Ngày hôm đó ở Lâm Bình, khi ta ngâm mình ở suối nước nóng, không nhịn được mà nghĩ, nếu ở trong núi rừng cùng phu quân hoan hảo thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?”
Cổ họng Tấn Sóc Đế nghẹn lại, nắm chặt eo nàng, trầm giọng nói: “Niệm Niệm.”
Không biết là vì hai chữ ‘phu quân’ hay là vì Chung Niệm Nguyệt nói những câu ph0ng đãng đó mà xúc động như vậy.
Chung Niệm Nguyệt duỗi chân ra: “Tiếc là hôm đó bệ hạ đi không thèm quay lại, làm ta còn phải chạy đi tìm bệ hạ.”
Nàng thoải mái đẩy tay hắn ra, đứng dậy nhấc váy chạy đi: “Thôi vậy, ta phải về đây. Đã sắp tới đại hôn rồi, ta cũng không nên gặp mặt bệ hạ.”
Tấn Sóc Đế: “…”
Hắn đã bốc lửa lên nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Chung Niệm Nguyệt chạy đi.
Hắn xoa nhẹ thái dương.
…Sớm muộn gì cũng dạy dỗ được thôi.
Ngày hôm sau, có thánh chỉ truyền xuống, khẳng định phẩm hạnh của Cao Thục Nhi hiền lương thục đức, khi làm phu nhân cử chỉ nhã nhặn, không tìm được lỗi sai nào.
Tuy Thái Tử đã bị phế.
Nhưng nàng ta vẫn được làm ‘Trường Sơn phu nhân’, ‘Trường Sơn’ chính là phong hào của nàng ta.
Đây chính là thể hiện lòng nhân từ của hoàng thất.
Khi tin này được truyền ra, cũng khiến cho tất cả mọi người hiểu rõ, bệ hạ cũng sẽ không truy cứu những người khác, cuối cùng bọn họ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Từ xưa tới nay chỉ cần có những việc liên quan đến loạn đảng thì chỉ sợ máu đã chảy thành sông.
Bệ hạ thật sự rất nhân từ!
Các quý nữ trong kinh thành sau khi biết tin này, liền sửng sốt một lúc.
Lần này các nàng thực sự không dám nghị luận nữa, mà chỉ để im trong lòng…hành động này của bệ hạ chính là có thể thấy được, những người được lọt vào mắt xanh của tân hậu, cho dù có rơi vào hoàn cảnh khốn khổ nào đi chăng nữa thì vẫn có thể thoát thân sao?
Nói tóm lại chính là…
Chỉ cần ngươi thông minh một chút, thì phải biết tìm cách lấy lòng tân hậu.
Thánh chỉ này được đọc ở Cao gia, bởi vì hiện tại phủ Thái Tử vẫn bị phong tỏa.
Cao Thục Nhi vênh váo đi về nhà mẹ đẻ, quỳ xuống dập đầu lạy ta, khi nhận được thánh chỉ, nàng ta vui tới mức suýt ch4y nước mắt.
Người Cao gia đứng dậy, ngơ ngác nhìn nhau.
Đây là kết quả mà bọn họ chưa từng nghĩ tới.
Còn không đợi người Cao gia lên tiếng hỏi nàng ta, thì Cao Thục Nhi lại tiếp tục vênh váo mang theo nha hoàn rời đi.
Nàng ta cảm thấy mình không cần nói gì nữa.
Những quy củ trước kia mà nàng ta đã học, hiện tại đã bị Chung Niệm Nguyệt lây nhiễm, một chút cũng không còn sót lại, vô cùng đắc ý không hề biết từ tốn là gì.
Như vậy thì có gì không tốt chứ?
Nếu có thể.
Thì ai cũng muốn trở thành Chung Niệm Nguyệt.
“Thục Nhi!”
“Mau, mau giữ tiểu thư lại, chúng ta còn có chuyện muốn nói…”
Cao Thục Nhi bỏ lại những âm thanh ồn ào ở phía sau lưng.
Lúc này nhà mẹ của Thái Hậu, La gia vẫn bình yên như cũ.
Chỉ là hơn một tháng sau.
Những thiếu niên, nữ của La gia, hôm thì đi tửu lầu uống rượu chết một người, hôm thì bởi vì cướp đoạt nữ nhân với người khác mà té xuống sông chết đuối một người, hôm thì lên núi bái Phật bị ngã chết một người,…
Đến khi tới ngày đại hôn.
Lúc này mọi người mới phát hiện, những thiếu niên, nữ của La gia chỉ còn sót lại mỗi một mình La tiểu thư.
Nếu nói là bệ hạ ra tay thì cũng không phải.
Bệ hạ thậm chí đã tha mạng cho Cao Thục Nhi rồi mà.
Mọi người lắc đầu, không nghĩ tới những việc này nữa.
Chỉ có La gia sau khi tổ chức tang lễ mấy lần liên tiếp vừa cảm thấy không cam lòng vừa cảm thấy sợ hãi. Đến tận ngày hôm nay, ngay cả cửa lớn cũng không dám bước ra.
Hành động này giống như tát mấy bạt tai vào mặt Thái Hậu.
Lúc này Thái Hậu thực sự muốn chết, nhưng lại không dám chết, chỉ sợ nếu bà ta chết thì Chung tiểu thư sẽ ở trước linh đường của bà ta làm chuyện xằng bậy…
Một lần nữa Thái Hậu lại nôn ra máu.
Ngày mười hai tháng hai năm sau.
Chính là ngày Lễ Bộ đã lựa chọn thật cẩn thận.
Đại hôn của đế hậu.
Tới nửa đêm, người trong cung đã lần lượt kéo tới.
Lúc này Chung phủ đã thắp đèn sáng trưng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Chung Niệm Nguyệt ăn bánh trôi nước xong, nàng lười biếng dựa vào bàn, đợi cung nhân chải tóc cho mình.
Vạn thị cũng đã thức dậy từ sớm, chào hỏi các ma ma: “Theo quy củ trong cung, không phải là nên phái các ma ma tới dạy quy củ từ sớm sao? Sao hôm nay…”
Các ma ma cười nói: “Tiểu thư cần gì phải dạy quy củ chứ?”
Các bà còn nói thầm trong lòng.
Không phải bản thân nàng chính là quy củ rồi sao?
“Vậy các ma ma…”
“Chúng ta tới đây hầu hạ tiểu thư chải tóc.”
“Thay xiêm y.”
“Rửa mặt.”
Vạn thị nghe xong liền sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó đã thở phào nhẹ nhõm. Bà có gì mà phải lo lắng chứ?
Người giống như Tấn Sóc Đế, nhất định là chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cho Chung Niệm Nguyệt từ sớm rồi.
Mất hơn hai canh giờ để thay xiêm y và trang điểm.
Hôm nay Chung Niệm Nguyệt đã ăn thêm hai miếng điểm tâm, còn ăn thêm một chút trái cây, khi ngồi chờ cảm thấy quá nhàm chán, nàng thuận tiện ngồi đó cắn hạt dưa.
Vạn thị dở khóc dở cười, nhưng không nỡ trách mắng nàng.
Cũng may là các ma ma trong cung xem như không thấy, nên cũng không nói gì.
Vạn thị cũng yên tâm hơn một chút.
Tương lai chắc chắn Niệm Niệm sẽ không phải chịu khổ gì cả.
Chung Niệm Nguyệt không biết Vạn thị đang nghĩ gì, nàng vẫn còn đang cảm thấy choáng váng, lười biếng dựa vào bàn nghĩ thầm, cũng may là đã thành thân trước rồi.
Nếu hôm nay cũng lăn lộn giống ngày hôm đó, thì đúng là không cảm nhận được chút niềm vui nào rồi.
Có khi còn chưa kịp tiến cung thì đã mệt muốn ngất xỉu.
Chung Niệm Nguyệt lười biếng ngáp thêm một cái nữa.
Lúc này có một ma ma khác bưng thức ăn vào phòng.
Vạn thị thực sự không biết nên nói gì nữa.
Nghĩ thầm, đây là cách mà bệ hạ đã dỗ dành Niệm Niệm sao? Sợ Niệm Niệm không chịu nổi từ bỏ giữa chừng à?
Buổi trưa.
Tấn Sóc Đế đi tới tông miếu đọc thông cáo cho trời đất, hàng trăm đại thần đang quỳ bái lạy bên ngoài điện.
Sau khi nghi lễ chính thức bắt đầu, bọn họ đi tới cửa lớn, chậm rãi đi về phía Chung phủ.
Chung Tùy An vội vàng quay về.
Trên người mặc xiêm y màu xanh lam, thân hình đĩnh bạt khom lưng trước mặt Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt choàng tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng nói: “Muội đi đây.”
Chung Tùy An thấp giọng đáp lời: “Ừ.”
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt cảm thấy mu bàn tay có chút lạnh.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, thì phát hiện Chung Tùy An lại lặng lẽ rơi nước mắt.
Sao lại khóc rồi?
Chung Niệm Nguyệt vội vàng nói: “Muội sẽ còn trở về mà!”
Giọng nói Chung Tùy An có chút khàn: “Nói nhảm cái gì vậy?”
Bên tai bọn họ đều là lời chúc mừng.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Hồi môn đó. Chẳng lẽ muội không được hồi môn sao?”
Chung Tùy An tức giận tới mức bật cười: “Vậy cũng không được. Muội cho rằng muội gả vào nhà bình thường sao?”
Chung Niệm Nguyệt: “Muội mặc kệ.”
Chung Tùy An cõng nàng bước qua thềm cửa.
Chung Niệm Nguyệt nắm lấy lỗ tai hắn: “Thật ra mẫu thân cũng rất thương ca ca, chỉ là mẫu thân lúc nào cũng thích bộ dáng làm nũng mà thôi. Nếu ca ca học muội, thì sau này sẽ càng gần gũi với mẫu thân hơn…”
Trái tim Chung Tùy An mềm nhũn, xấu hổ cúi đầu, nói: “Ừ.”
Hắn vậy mà phải để cho muội muội chỉ dạy nữa.
Ở trước mặt rất nhiều người, Chung Tùy An đặt Chung Niệm Nguyệt vào cổ kiệu đang chờ ở cửa lớn.
Tiền riêng của Chung đại nhân và của hồi môn của Vạn thị, cùng với mấy rương của các cữu cữu Vạn gia, còn có Tấn Sóc Đế cho thêm, thì tổng cộng được 188 rương, tất cả đều được hạ nhân nâng lên đi theo sau cỗ kiệu.
188 chính là con số mà Chung Niệm Nguyệt yêu cầu.
Nàng cảm thấy nghe rất thuận tai.
Vừa nghe là đã thấy phát tài.
Gia đình bình thường thì cũng đã được 64 rương của hồi môn, nếu là nữ nhi nhà quyền quý nói không chừng sẽ là thập lý hồng trang.
188 cái cũng đủ khiến cho người khác sợ hãi rồi, chỉ là khi đọc con số này lên lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Các bá tánh còn nói: “Chẳng lẽ tân hậu cũng có suy nghĩ muốn phát tài giống như chúng ta sao?”
“Ai biết được chứ?”
Nhất thời mọi người cũng cảm thấy gần gũi hơn với tân hậu này hơn.
Thanh danh ăn chơi trác táng, kiêu căng ngạo mạn trên người Chung Niệm Nguyệt, đã dần biến mất không còn chút dấu vết nào.
Cổ kiệu Chung Niệm Nguyệt đang ngồi, có khắc họa tiết điểu trùng cá văn, long phượng tẩu thú.
Bốn góc còn gắng thêm cả chuỗi hạt đông châu lớn.
Nàng ngồi bên trong cỗ kiệu, đi một vòng trong kinh thành là để thông báo với các bá tánh, hôm nay là ngày lập tân hậu.
Đây chính là khung cảnh mà bất kỳ nữ tử nào đều muốn có được.
Sau khi cỗ kiệu đi vào hoàng thành, một đường đi thẳng tới cửa Phụng Thiên.
Ngay lập tức có cung nhân đi tới đỡ Chung Niệm Nguyệt qua cỗ kiệu khác.
Các nữ quan đội mũ phượng, mặc thị phục lên cho nàng.
Hay thật.
Nặng hơn rồi.
Có khi nàng nặng thêm 30 kí rồi phải không?
Chung Niệm Nguyệt hoa mắt nghĩ thầm.
Sau đó có bốn ma ma đi tới đỡ lấy Chung Niệm Nguyệt hành lễ, chỉ là nàng không cần phải quỳ. Cho dù có quỳ thì chủ hôn cũng không dám nhận lấy.
Quy củ này làm cho có là được!
Sau khi hành lễ xong.
Chân tay Chung Niệm Nguyệt đã ấm áp hơn không ít.
Hiện tại nàng nhìn các ma ma xung quanh, nàng cảm thấy Tấn Sóc Đế phái các bà ấy tới chính là muốn phòng ngừa nàng vì cảm thấy nghi lễ quá phức tạp mà bỏ chạy…
Không lâu sau các cung nhân đỡ Chung Niệm Nguyệt bước lên phượng liễn, nghi thức đại hôn tiếp tục diễn ra, sau đó đoàn người bắt đầu đi vào cửa Đại Minh.
Có hàng trăm đại thần đang đứng ở phía trước.
Nhìn xung quanh, một hàng thì xanh lam, một hàng thì tím, một hàng thì xanh lục. Tất cả đều là xiêm y của quan phục.
Phượng liễn đi ngang qua trước mặt bọn họ.
Các đại thần bắt đầu hành lễ.
Trong đó có cả bóng lưng của Chung đại nhân.
Chung đại nhân là người luôn bình tĩnh, nhưng lúc này lại kích động tới mức không đứng thẳng lưng được.
Chung Niệm Nguyệt rũ mắt nhìn lướt qua bọn họ một lần, khi nàng di chuyển ảnh mắt sang hướng khác liền nhìn thấy thân ảnh của Tấn Sóc Đế.
Trên người hắn mặc hôn phục màu đỏ, có thêu hoa văn, nhật nguyệt tinh thần, núi và lửa, còn có cả kim long cố thủ.
Đầu đội mũ miện.
Vô cùng tuấn mỹ.
Chỉ có một thứ khác biệt duy nhất…chính là bên hông hắn đeo ngọc bội mà nàng đã đưa cho hắn.
Chung Niệm Nguyệt: “Khụ.”
Chung Niệm Nguyệt còn chưa lại gần thì Tấn Sóc Đế đã vươn tay về phía nàng.
Khiến cho tim Chung Niệm Nguyệt cũng ngo ngoe rục rịch theo, dường như hận không thể bay qua nắm lấy tay hắn vậy.
Cuối cùng cũng đã đi tới.
Còn chưa đợi nàng vươn tay ra nắm lấy tay hắn thì Tấn Sóc Đế đã đi tới trước, nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, cùng nhau bước lên bậc thang.
Dường như hắn muốn tự mình đưa nàng l3n đỉnh núi của quyền lực.
Với bao nhiêu con mắt dõi theo ở phía dưới, cuối cùng cả hai người cũng đã chính thức sóng vai đi bên nhau.
Cũng không biết đã đi tổng cộng bao nhiêu bước, cuối cùng cũng đã đi tới phía trên cao.
Lúc này tiếng nhạc chúc mừng đã dừng lại.
Tất cả các quan thần đều dập đầu thật sâu, hô to: “Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” “Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Tiếng hô rung động cả trời đất.
Chung Niệm Nguyệt nhìn xuống phía dưới, cuối cùng cũng cảm nhận được cái cảm giác thích thú khi cả thiên hạ đều nằm dưới chân mình.
Nàng kinh ngạc có chút mất tập trung, đột nhiên nghe thấy Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Nếu Niệm Niệm thiên tuế thì trẫm chỉ cần sống đến thiên tuế là được.”
Chung Niệm Nguyệt nghe xong cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hốc mắt lại hơi ửng đỏ.
Không ai có thể sống đến thiên tuế cả.
Nhưng nàng vẫn nhỏ giọng nói: “Bệ hạ lớn hơn ta một chút, nếu bệ hạ sống đến một vạn tuổi thì ta chỉ cần sống đến 9985 tuổi là được. Vậy chẳng phải sẽ vừa khéo chết cùng nhau sao?”
Các cung nhân đều đứng rất xa, nên không ai có thể nghe thấy hai người này đang nói gì.
Nếu để cho Mạnh công công nghe thấy, chỉ sợ ông buồn rầu nghĩ thầm, đang ngày đại hôn thì hai vị lại nói chuyện nhảm nhí gì vậy?
Tấn Sóc Đế lại rất thích lời nói này.
Với hắn mà nói, đây chính là lời thân mật độc đáo của Niệm Niệm.
Tấn Sóc Đế nắm chặt tay Chung Niệm Nguyệt.
“Ừ.”
Hắn hy vọng nàng sống thật lâu, nhưng lại sợ khi đó nàng không còn cảm thấy vui vẻ nữa.

Đại yến tiệc được tổ chức ở Phụng Thiên Điện.
Lúc trước, Chung Niệm Nguyệt lúc nào cũng phải trốn ở dưới bàn để cảm nhận chút niềm vui được đứng ở trên cao, hiện tại nàng có thể hiên ngang đứng sóng vai với Tấn Sóc Đế.
Sứ thần của các quốc gia quỳ xuống đất, lần lượt cung kính dâng lễ vật của mình lên.
Bọn họ cảm thấy thật may mắn vì không tặng lễ vật quan trọng cho Thái Hậu, mà để dành cho vị tân hậu trẻ tuổi này.
Hôm nay Thái Hậu cũng được nâng tới đây.
Chỉ là nhìn bà ta càng ngày càng già, dường như chỉ còn sót lại một hơi thở cuối cùng.
Thái Hậu nhìn lên phía trên cao.
Nhìn thấy đôi bích nhân sóng vai ngồi cạnh nhau.
Còn nhìn thấy Tấn Sóc Đế nắm tay Chung Niệm Nguyệt về cung của bọn họ.
Đây chính là thứ mà bà ta tốn cả nửa đời người nhưng vẫn không chạm tới được…
Đại yến tiệc kết thúc.
Các cung nhân lặng lẽ nâng Thái Hậu quay về.
Lần này bà ta thực sự bệnh không dậy nổi nữa.
Phía bên Khôn Ninh Cung, nến hỉ được thắp sáng, cả căn phòng sáng rực lên. Bầu không khí ở đây hoàn toàn khác.
Chung Niệm Nguyệt nhanh tay tháo trâm cài, mũ phượng xuống, kêu Tấn Sóc Đế bế nàng vào trong.
Tuy là mệt nhưng sau khi làm nghi lễ xong, nàng vẫn còn cảm thấy vô cùng kích động.
Nàng vui vẻ ôm lấy eo Tấn Sóc Đế, hôn hai cái lên cằm hắn nhưng không nhịn được mà ngáp một cái.
“Buồn ngủ.”
Tán Sóc đế: “Ừ.”
Một tay hắn nâng eo Chung Niệm Nguyệt, một tay hắn tháo đai lưng của nàng ra, nói: “Niệm Niệm không cần động, để trẫm động là được.”
Chung Niệm Nguyệt:?
Cuối cùng cũng hiểu tại sao trước đây hắn dễ dàng đáp ứng yêu cầu của nàng rồi.
Vốn dĩ nàng cho rằng đầu nàng đã bị trang sức đè hỏng.
Ai biết được, từ trên xuống dưới đều bị đè hỏng chứ.
Nhưng Chung Niệm Nguyệt sẽ không bao giờ chịu thua!
Cho dù là eo đau chân mỏi, thì nàng vẫn mạnh miệng như cũ!
Chung Niệm Nguyệt nhéo vai của Tấn Sóc Đế, nói: “Bệ hạ còn nhớ rõ lúc trước đã từng dạy ta đọc Tám Gian không?”
Tấn Sóc Đế nắm eo nàng, đâm thật mạnh vào trong, không nghĩ tới lúc này nàng vẫn còn tâm trạng nói tới sách, hắn tức giận bật cười nói: “Ừ…khi đó ta vừa đọc được hai câu thì nàng đã ngủ rồi.”
Chung Niệm Nguyệt cắn lỗ tai hắn, nói: “Người phàm có tám thủ đoạn để đối phó với kẻ ngoại tình: Một là chung giường…”
“Cái gì mà chung giường? Rõ ràng ông ta nói: Phu nhân quyền quý, yêu hài tử, thiên tịch dâm ô, cũng sẽ có ngày bị người khác lừa gạt.”
Có đúng là đã đọc sách rồi không vậy?
Ánh mắt Tấn Sóc Đế tối sầm, ôm cả người nàng vào trong lòng.
Chung Niệm Nguyệt im lặng ngay lập tức, nhưng rất nhanh nàng lại nói tiếp.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, khó khăn nói: “Đó là một trong tám cái, chàng nhìn đi,…mọi người đều nói chàng đã bị ta làm cho mê muội…vậy mà vẫn không biết kiềm chế…”
Tấn Sóc Đế buồn cười hôn nàng hai cái: “Niệm Niệm có thể ở bên tai ta thổi gió nhiều một chút.”
Chung Niệm Nguyệt: “…Không thổi, không thổi, thổi không nổi.”
“Vậy sao được chứ? Có lẽ Niệm Niệm sẽ phải thổi cả đời.” Hắn nói: “Để trẫm dạy Niệm Niệm viết chữ được không?”
“?”
Tấn Sóc Đế cầm lấy tay nàng đặt lên ngực hắn, vẽ từng nét bút.
Chung Niệm Nguyệt giống như rơi vào trong sương mù, hai mắt mơ màng, nức nở tới mức không nói nên lời.
Hắn ung dung nói: “Niệm Niệm, tên húy của đế vương không được để cho người khác biết, để tránh cho bọn họ hạ cổ thuật. Nhưng hiện tại ta nói cho Niệm Niệm biết.”
“Tên của ta là Kỳ Hoàn.”
Hoàn – vương giả phong quyền nội huyện dã.
Tên của chàng là nói trước là chàng sẽ làm hoàng đế à.
“Niệm Niệm có biết viết không?”
“?”
“Nếu Niệm Niệm vẫn không nhớ, ta sẽ dạy thêm vài lần nữa.”
“???”
Chung Niệm Nguyệt cắn một cái lên bả vai hắn.
Đúng là phiền thật! Tên của bệ hạ sao lại nhiều nét bút như vậy! Không thể đổi cái tên nào dễ hơn sao?
Ánh nến dần dần trở nên mờ ảo.
Giọng nói bên trong phòng, bắt đầu chuyển từ bệ hạ sang phu quân, cuối cùng lại nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng gọi Kỳ Hoàn.
Hắn không sống đến vạn tuế.
Vậy nàng cũng không cần thiên tuế.
Bây giờ nàng và hắn nằm chung chăn.
Tương lai chắc chắn sẽ cùng nhau xuống mộ.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.