Một phong thơ được đặt trước mặt Tướng công tử.
Một thiếu nữ ăn mặc như phụ nhân, đẩy cửa vội vàng bước vào.
“Người mà công tử phái đi đã truyền tin về rồi sao?” Nàng ta run giọng nói.
Tướng công tử thấp giọng đáp lời: “Ừ.”
Nàng ta bước nhanh tới trước bàn, theo bản băng vươn tay tới cầm lấy phong thơ kia.
Nàng ta kiêng kị Chung Niệm Nguyệt tới tận xương cốt, nhưng hiện tại Chung Niệm Nguyệt ra sao nàng ta vẫn chưa biết được.
Sau khi chắn độc cho Thái Tử, nàng một bước lên mây, trở thành người được Tấn Sóc Đế sủng ái nhất sao? Không, cũng chưa chắc, với tính cách lãnh khốc vô tình đó của Tấn Sóc Đế…
Suy nghĩ của nàng ta vừa mới hiện lên, thì ngay lập tức bị Tướng công từ nắm lấy cổ tay.
Tướng công tử cười nói: “Ngươi vội cái gì?”
Lúc này nàng ta mới ngừng lại, gượng cười nói: “Công tử phải tin ta, Chung tiểu thư này thực sự rất là xấu xa, ta kiêng kị nàng nên mới luống cuống tay chân.”
Tướng công tử chậm rãi mở phong thư ra.
Nàng ta vội vàng nhìn xuống.
Đập vào mắt nàng ta chính là…chữ này thật xấu.
Nàng ta nghe thấy Tướng công tử thản nhiên nói: “Thì ra Chung tiểu thư có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhìn giống như tiên nữ à.”
Thiếu nữ nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc, lúc này mới cố gắng đè lại thành kiến của mình, cẩn thận đọc nội dung của phong thơ kia. Vừa đọc xong, sắc mặt nàng ta càng lúc càng trở nên khó coi.
Bởi vì trong phong thơ đều là lời khen ngợi Chung Niệm Nguyệt.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ người công tử phái đi, đã bị nàng mê hoặc rồi sao?”
Tướng công tử buồn cười mà nhìn nàng ta: “Ngươi nghĩ người mà ta phái đi là ai? Là một nam tử trung niên sao? Sợ là còn chưa lại gần xe ngựa thì đã bị cấm vệ chém chết rồi. Người mà ta phái đi là một mỹ nhân nhu nhược, là một nữ tử tay trói gà không chặt, chỉ có như vậy nàng ấy mới bước được vào cửa.”
Trên mặt thiếu nữ ửng đỏ, trong mắt có vài tia xấu hổ lướt qua.
Tướng công tử lại hỏi nàng ta: “Ngươi nói xem, người này thì sao có thể bị nữ tử khác mê hoặc được chứ?”
Thiếu nữ không trả lời được, cảm thấy mọi hành động từ nãy giờ của nàng ta đã làm lộ ra sự nóng nảy và tự ti của bản thân mỗi khi nhắc tới Chung Niệm Nguyệt.
Rõ ràng là nàng ta đã sống lại rồi, vậy tại sao vẫn còn sợ Chung Niệm Nguyệt như vậy?
Nàng ta siết chặt ngón tay, trong ánh mắt nàng ta đầy vẻ hoảng loạn, cuối cùng dừng ánh mắt ở chỗ ký tên của phong thơ.
Tướng công tử cũng không có ý muốn nàng ta tránh đi, cho nên nàng ta có thể nhìn rõ mọi thứ.
Ký tên: Lạc Nương.
Lạc Nương?!
Vậy mà Lạc Nương lại là người của hắn ta!
Nàng ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét cùng sợ hãi.
Người này vài năm sau, sẽ trở thành mỹ nhân rắn rết có tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, đầu tiên nàng ấy làm ngoại thất cho biểu huynh của Tam hoàng tử, sau đó lại dan díu với Đại hoàng tử…không biết là đã dây dưa với biết bao nhiêu nam nhân. Đặc biệt là những nam nhân đáng khinh đó, khi nhìn thấy nàng ấy đều giống như bị mất não, tùy ý để cho Lạc Nương thân phận đê tiện kia, tự xưng là ‘Lạc phu nhân’ qua lại với đám phu nhân trong kinh thành.
Đúng là một người trơ trẽn.
Người theo đuổi nàng ta rất nhiều, nhưng lại khác hoàn toàn so với Lạc Nương.
Nghĩ tới đây, nàng ta cảm thấy có chút lo lắng.
Người thích nàng ta, không chỉ có một mình Thái Tử, mà còn một người quan trọng khác…chính là huynh trưởng của Chung Niệm Nguyệt. Chỉ là đời này đã thay đổi hết mọi thứ, đến bây giờ nàng ta vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Chung Tùy An.
Nàng ta há hốc miệng, còn đang tính đề nghị với Tướng công tử, nhưng Tướng công tử đã mở miệng trước: “…Rõ ràng là không thể.”
Cái gì không thể?
Nàng ta cúi đầu nhìn vào phong thơ kia một lần nữa, phần sau Lạc Nương có nói, nàng ấy cố ý câu dẫn Tấn Sóc Đế nhưng không thành, còn suýt chút nữa bị phát hiện. May là Tuyên Bình thế tử đã vừa ý nàng ấy, nên mới có thể thoát nạn.
Nàng ta cười thầm.
Có thể thấy được, không phải ai Lạc Nương cũng câu dẫn được. Ít nhất những ngươi như Tấn Sóc Đế, đều sẽ không dễ dàng bị câu dẫn như vậy.
“Tuyên Bình thế tử…” Tướng công tử lẩm bẩm bốn chữ này.
Không biết vì sao, dường như hắn ta rất để ý tới điều này.
“Công tử, nghe nói hôm nay bọn họ đã đóng quân ở gần huyện Cửu Giang, không thì chúng ta cũng tới đó xem thử…” Rốt cuộc nàng ta cũng có thể nói ra đề nghị của bản thân.
“Bọn họ ở Cửu Giang cứu nạn, ngươi cho rằng là đi hội chợ? Dáng vẻ ta và ngươi như vậy mà trộn lẫn vào đám nạn dân, thì sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ. Chờ đi.” Tướng công tử nói.
Sau hôm đó, Tướng công tử muốn Lạc Nương mỗi ngày đều phải truyền tin trở về.
Thiếu nữ không nhịn được hỏi hắn: “Công tử không sợ nàng ấy bị phát hiện sao?”
“Nếu bị phát hiện, nàng ấy sẽ tự nghĩ biện pháp. Nếu ngươi dựa vào vận may để sống sót, thì nàng ấy dựa vào chính năng lực của bản thân.” Tướng công tử thuận miệng nói.
Thiếu nữ nghe thấy hắn ta thuận miệng nói ra, dáng vẻ có chút lạnh lùng.
Nghĩ thầm, hắn ta đúng là một người không gần nữ sắc.
Nếu như vậy khi hắn ta nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt, cũng sẽ không bị dung mạo của Chung Niệm Nguyệt làm động tâm.
Nàng ta đã cảm thấy yên tâm hơn.
Tướng công tử rất nhanh mở phong thơ thứ hai ra.
Từ trên xuống dưới của phong thơ đều là lời khen ngợi Chung Niệm Nguyệt. Nàng ta nghĩ thầm, nếu ngày nào cũng phải đọc những lời này, thì đúng là tra tấn nàng ta.
Nàng ta không nhịn được nói: “Viết một lần thì thôi đi, tại sao lần thứ hai cũng viết như vậy?”
Tướng công tử lười biếng nói: “Là do ngươi nói Chung tiểu thư kia có chút kỳ lạ, sẽ trở thành chướng ngại của ta, nên ta mới ra lệnh cho Lạc Nương phải ghi nhớ mọi cử động của nàng…hôm nay ăn cái gì, mặc cái gì, yêu thích gì, đều phải nhớ kỹ. Sao?”
Hắn ta nghiêng đầu nhìn.
Nàng ta chỉ có thể ngậm miệng lại.
Chỉ là khóe miệng không nhịn được giật giật vài cái.
Sao Lạc Nương có thể nhớ rõ?
Hôm nay nàng mặc xiêm y màu vàng nhạt, tóc cài trâm ngọc trai, dựa vào cửa sổ, một tay cầm sách, một tay cầm tách trà, mi mắt rủ xuống, khuôn mặt rạng rỡ…
Khi đọc, dường như có thể tưởng tượng ra được người thật đang ở trước mặt hắn ta.
Lúc này, Lạc Nương đã bắt đầu viết phong thơ thứ ba.
Chung Niệm Nguyệt ngồi đối diện nàng ấy, bịa đặt lung tung nói: “Hôm nay nàng mặc xiêm y màu xanh lục, tóc cài ngọc ve, búi tóc Đọa Mã Kế…”
Trong nhất thời, Tấn Sóc Đế không nói nên lời, nhưng không thể không nhắc nàng, cười nói: “Niệm Niệm, Đọa Mã Kế là kiểu tóc của phụ nhân.”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy tiếng cười, ngay lập tức quay đầu lại, không để ý nói: “Vậy sửa đi, sửa thành…”
Nàng chưa từng búi tóc cho bản thân, cũng không biết kiểu tóc nào thịnh hành nhất trong kinh thành, nhất thời không nói nên lời. Trong đầu nàng chỉ có mỗi Đọa Mã Kế, Phi Tiên Kế, đây là những kiểu tóc thường được nhắc tới trong tiểu thuyết.
Tấn Sóc Đế đã từng búi tóc cho nàng, đương nhiên hắn đã từng tìm hiểu qua từ các kiểu tóc của thiếu nữ cho tới kiểu tóc của phụ nhân.
Hắn nói: “Thùy Tấn Phân Tiếu Kế.”
Chung Niệm Nguyệt: “Vậy viết cái này đi…”
Lạc Nương đáp lời.
Chung Niệm Nguyệt cũng không vội thu hồi ánh mắt, nàng nhìn chằm chằm Tấn Sóc Đế, Tấn Sóc Đế cũng thoải mái cho nàng nhìn, một lúc sau nàng nói: “Cầm bút trong tay, ngồi trước thư án.”
Sao Chung Niệm Nguyệt có thể cầm sách đọc được chứ?
Người cầm sách đọc hôm qua là Tấn Sóc Đế.
Người ngồi trước thư án cầm bút cũng là Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế làm bất cứ hành động gì, chỉ cần nàng nhìn thấy, đều sẽ trở thành tư liệu sống cho nàng.
Ngày mai sẽ đưa phong thơ này tới tay Tướng công tử.
Ban đầu Tấn Sóc Đế cảm thấy có chút không hài lòng với việc Lạc Nương khen Chung Niệm Nguyệt.
Trong suy nghĩ của hắn, hắn không muốn bất kỳ người nào nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trên người nàng.
Nhưng chẳng qua đây cũng chỉ là lời nói vô căn cứ…
Hiện tại Chung Niệm Nguyệt còn đang mặc xiêm y của nam tử, tất cả những lời miêu tả Chung Niệm Nguyệt đều là tưởng tượng ra.
Tấn Sóc Đế đối với việc này còn có một suy nghĩ khác.
Dường như những gì người khác nhìn thấy đều là lời nói dối, chỉ có hắn mới hiểu rõ Chung Niệm Nguyệt có dáng vẻ như thế nào.
Vì vậy hắn cũng dung túng cho Lạc Nương truyền tin.
Lạc Nương hết lòng khen ngợi Chung Niệm Nguyệt, sau đó mới rụt rè hỏi: “Hôm nay có viết về tình trạng trong thành không ạ?”
“Viết đi.” Tấn Sóc Đế nói.
Lạc Nương tuân lệnh, lúc này mới dám đặt bút viết.
Nàng ấy cũng mơ hồ nhận ra được.
Tin này đối với Tướng công tử mà nói, hắn ta sẽ biết được đường đi của đội ngũ Tấn Sóc Đế, nhưng đồng dạng Tấn Sóc Đế cũng dùng những thứ này để dụ hắn ta.
Tướng công tử là người cẩn thận như vậy, có lộ diện hay không, thì phải xem phong thơ này có đủ hấp dẫn hắn ta hay không.
Lạc Nương hít sâu một hơi, viết tiếp.
Phía bên kia, Tướng công tử nhìn chằm chằm chữ trên phong thơ, hơi cau mày nói: “Tam hoàng tử vậy mà được gánh trọng trách cứu nạn…”
Thiếu nữ buột miệng nói: “Không thể nào!”
Tính tình Tam hoàng tử ác độc, đừng nói là bá tánh, ngay cả người thân của hắn ta, hay cung nhân ngày đêm bên cạnh, thì chưa chắc sẽ nhận được sự thương xót từ hắn ta. Sao Tấn Sóc Đế có thể giao việc này cho hắn ta được?
Tướng công tử, người luôn tỏ vẻ bình tĩnh, lúc này đã xé nát phong thơ trong tay.
Lạnh lùng nói: “Đây cũng không phải là chuyện tốt gì.”
Chớp mắt một cái đã đến ngày thứ ba.
Tin lại truyền đến.
Ngoại trừ khúc dạo đầu khen ngợi như cũ, khúc sau thì nhắc tới Chung tiểu thư có một vị huynh trưởng, hiện tại đang đảm nhận việc dọn dẹp bùn đất, xây nhà, ngăn chặn dịch bệnh lây lan, người này vẫn còn trẻ nhưng rất được trọng dụng…
Đột nhiên Tướng công tử hỏi: “Ban đầu ngươi nói, Chung tiểu thư rất thân cận với Thái Tử?”
“Đúng vậy.”
Tướng công tử trầm giọng nói: “Ta không muốn Thái Tử được người này trợ giúp.”
Ngày thứ tư.
Thuyền nhỏ đã đóng xong, ngay lập tức chèo thuyền đi cứu người.
Tình trạng hỗn loạn ở huyện Cửu Giang cũng đã bình ổn trở lại.
Hắn ta cũng không cần Lạc Nương truyền tin trở lại, thuộc hạ Tướng công tử đã trở lại báo tin, người đó nói: “Mỗi ngày Tam hoàng tử đều thức dậy trước bình minh, tuy còn trẻ nhưng với sự giúp đỡ của những người khác, hắn ta đã có thể miễn cưỡng làm được đại sự. Nếu đến huyện Cửu Giang, có khi sẽ nghe thấy được bá tánh ca ngợi hắn ta…”
Đây là đang nói Tam hoàng tử?
Không có khả năng!
Người có suy nghĩ giống bọn họ, còn có biểu huynh của Tam hoàng tử Dư Quang.
Dư Quang chờ mãi, vẫn chưa chờ được Tam hoàng tử tới hỏi hắn ‘Biểu huynh ta nên làm như thế nào thì tốt?’. Hắn lớn tuổi hơn, lại có nhiều chủ kiến, Tam hoàng tử lại nghe lời Trang phi, nên từ xưa tới này hắn đã nghe rất nhiều lời nói như vậy!
Dư Quang nhìn về phía cách đó không xa.
Chỉ nhìn thấy Tam hoàng tử một chân thấp một chân cao(1) đi về phía Chung Tùy An.
(1)Một chân thấp một chân cao: Không dễ dàng.
Hắn ta lại gặp chút rắc rối.
Vương đại nhân là một người bảo thủ, nếu hỏi ông ta thì chắc chắn sẽ thưa chuyện với phụ hoàng.
Còn Chung Niệm Nguyệt, lúc nào nàng cũng ở bên cạnh phụ hoàng, lại còn thích mắng hắn ta ngu xuẩn.
Tam hoàng tử phải tìm cách khác.
Hắn ta học được cách đi tìm Chung Tùy An.
Suy nghĩ một chút, nếu tương lai hắn ta muốn cưới Chung Niệm Nguyệt về nhà, chẳng phải nên tạo mối quan hệ tốt với huynh trưởng của nàng sao?
Chung Tùy An không thích Tam hoàng tử.
Nhưng nếu so sánh, hiện tại hắn càng ghét Thái Tử hơn. Cho nên khi nhìn thấy Tam hoàng tử ở trước mặt hắn cúi đầu khom lưng, thể hiện ra ba phần lễ phép hiếm có, thì Chung Tùy An cũng cho hắn ta chút mặt mũi. Trong nhất thời, ngoài mặt cảm thấy có chút hòa hợp với nhau.
Dư Quang nắm chặt bàn tay, cảm thấy có chút không cam lòng, dường như muốn bóp nát bàn tay của mình.
Sau khi hắn trở về, nhất định sẽ nói với cô cô!
Phía bên này, Tấn Sóc Đế cũng nhìn thấy dáng vẻ Tam hoàng tử thỉnh giáo người khác. Ban đầu hắn chỉ Tam hoàng tử, Tam hoàng tử đều ném sau đầu, giống như là A Đẩu(2) vô dụng.
(2)A Đẩu: kẻ bất tài; đồ vô dụng; đồ hèn nhát (con Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài).
Tấn Sóc Đế nhẹ giọng nói: “Niệm Niệm thật là dịu dàng.”
Nếu Niệm Niệm không đồng ý nói chuyện với Tam hoàng tử, chỉ sợ Chung Tùy An cũng sẽ không quan tâm đến hắn ta.
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy, thắc mắc mà nhìn.
Hả?
Nàng cái gì? Nàng có làm gì đâu a.
…Có lẽ trong lòng Tấn Sóc Đế cảm thấy, nàng làm cái gì cũng tốt.