Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 70:




“Hôm qua trong lúc ta mơ màng, hình như có nhìn thấy bệ hạ?” Chung Niệm Nguyệt ngồi trước gương, khi Hương Đào chải tóc cho nàng, nàng thắc mắc lên tiếng hỏi.
Ngày thường, Hương Đào và Thư Dung đều bị Mạnh công công điều đi nơi khác.
Các nàng cũng biết, có lẽ bên cạnh bệ hạ sẽ có chuyện gì đó xảy ra mà các nàng không có đủ tư cách để biết, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn tránh đi chỗ khác.
Chỉ khi trời tốt, thì các nàng mới quay trở về hầu hạ Chung Niệm Nguyệt.
Hôm qua có người tới hay không, Hương Đào ngủ ngon lành nên chắc chắn không biết.
Nhưng Thư Dung thì khác.
Trong lòng Thư Dung lo sợ.
Khi nhớ lại hành động của Tấn Sóc Đế, nàng ta không dám nói ra.
Nhưng nàng ta lại không dám nói dối Chung Niệm Nguyệt.
Vì vậy Thư Dung mím môi, run giọng nói: “Đúng ạ, bệ hạ đã tới.”
Chung Niệm Nguyệt ngồi thẳng lưng: “Bệ hạ tới làm gì?”
“Không…không làm gì cả…”
Chung Niệm Nguyệt cười nói: “Có phải là hắn đã lấy xiêm y lại rồi đúng không? Quả nhiên, bệ hạ chỉ dám nói ngoài miệng.”
Thư Dung vội vàng lắc đầu nói: “Không ạ, vẫn còn ở đó.”
“Vẫn còn?” Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên.
Trên ghế cách đó không xa, trên đó vẫn còn đặt áo ngoài của Tấn Sóc Đế mà nàng đã mang về.
Chẳng lẽ đêm qua Tấn Sóc Đế tới, không nhìn thấy áo ngoài của hắn đặt ở đó sao?
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy lương tâm có chút cắn rứt.
Nhưng rất nhanh nàng hợp tình hợp lý nói: “Vậy bệ hạ đã làm gì?”
Thư Dung không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng ta cảm thấy nếu nói lời này ra, thì sẽ ảnh hưởng tới danh dự của tiểu thư.
Nàng ta lắp bắp nói: “Tiểu thư…tiểu thư nhìn thử xem…trong phòng còn thiếu gì?”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng thắc mắc, nên nói Hương Đào ngừng tay lại, nàng đứng dậy nhìn khắp nơi trong phòng.
“Không có thiếu gì mà…huống chi đồ của ta, có cái nào mà không phải là do hắn chuẩn bị? Lại nói, vốn là đồ của hắn, thì có lấy…”
Đột nhiên giọng nói Chung Niệm Nguyệt ngừng lại.
Chung Niệm Nguyệt bước nhanh tới trước tấm bình phong.
Phủ huyện của quan tri huyện Giao Giang đương nhiên không thể so với kinh thành xa hoa, trong phòng thiếu rất nhiều vật dụng.
Ngay cả móc treo xiêm y cũng không có.
Vì vậy, hôm qua khi Chung Niệm Nguyệt thay xiêm y xong, nàng đã vắt lên tấm bình phong, giống với chỗ hôm qua Tấn Sóc Đế đã đặt. Nếu không như vậy thì sao nàng có thể dễ dàng lấy được áo ngoài của Tấn Sóc Đế chứ.
Nhưng hôm nay trên tấm bình phong kia…
Thiếu một bộ xiêm y! Không phải áo ngoài cũng không phải là yếm, mà là áo ngắn bên trong.
Hắn lấy xiêm y của nàng làm gì chứ?
Chung Niệm Nguyệt ngơ ngác cảm thấy có chút kỳ quặc, khuôn mặt hơi nóng một chút.
Hắn thì cần dính vận khí gì của nàng vậy?
Không phải người cổ đại thường nói nữ tử thuần âm sao? Hắn không sợ à?
Chung Niệm Nguyệt bước nhanh ra cửa, không lâu sau đã đi tới trước phòng Tấn Sóc Đế.
Mạnh công công nhìn thấy nàng, lên tiếng nói: “Ôi chao, sao hôm nay tiểu thư lại thức dậy vội vàng như vậy? Ngay cả tóc vẫn chưa búi. Không cần phải vội, tình hình của huyện Giao Giang đã chuyển biến tốt hơn, tiểu thư không cần phải lo lắng.”
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy ông nói như vậy, rất nhanh khuôn mặt đỏ ửng lên.
Nàng vội vã đi tới, không phải là vì tình hình của Giao Giang, mà lại vì một việc nhỏ nhặt như vậy…so với chuyện của Giao Giang thì đúng là quá nhỏ.
Chung Niệm Nguyệt đứng ở đó một lát, bên trong cánh cửa truyền tới giọng nói của Tấn Sóc Đế.
“Niệm Niệm tới sao? Mau vào đi.”
Giọng nói hắn rất bình tĩnh và trầm ổn.
Không khác gì với lúc trước.
Lúc này Thư Dung nhấc làn váy vội vàng chạy tới, thở hổn hển, nói nhỏ bên tai Chung Niệm Nguyệt: “Tiểu…tiểu thư…hôm qua trong lúc người ngủ mơ màng đã đồng ý.”
Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc: “Ta đồng ý cái gì?”
“Bệ hạ hỏi người, sẽ không quá phận chứ? Người nói, không quá phận, không sao cả.”
Chung Niệm Nguyệt: “…”
“Niệm Niệm?” Dường như Tấn Sóc Đế ở trong phòng không chờ nổi nữa.
Chung Niệm Nguyệt đẩy cửa bước vào.
Tấn Sóc Đế ngồi phía sau bàn, quan tri huyện đứng trước mặt hắn, còn có một vài gương mặt mới.
Nhìn kỹ thì thấy, Tấn Sóc Đế đã thay áo ngoài khác, hôm nay hắn mặc xiêm y màu đen, phía trên có hoa văn thêu bằng chỉ vàng. Vừa cao quý vừa mạnh mẽ.
Chắc hẳn Tấn Sóc Đế đang vội, không có thời gian đối phó với nàng.
Hắn không quay đầu lại nhìn nàng mà chỉ nói: “Niệm Niệm tự mình ngồi đi.”
Chung Niệm Nguyệt nhìn trái nhìn phải.
Trong phòng này trống trơn, lạnh như băng, ngay cả một cái ghế cho khách ngồi cũng không có.
Chung Niệm Nguyệt hỏi cung nhân đứng bên cạnh: “Ta ngồi ở đâu?”
Cung nhân mờ mịt nhìn nàng, đương nhiên bọn họ cũng không biết.
Chung Niệm Nguyệt cũng không làm khó xử bọn họ, chỉ nhướng mày nói: “Không thì ta vào gian phòng bên trong của bệ hạ.”
Thuận tiện tìm xiêm y của nàng.
Rõ ràng Tấn Sóc Đế đang nói chuyện với quan tri huyện, hắn đang nói: “Ngày mai ngươi mang theo người…” Thì hắn ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Chung Niệm Nguyệt: “Niệm Niệm, lại đây ngồi.”
Chung Niệm Nguyệt cũng không quay đầu lại nói: “Ở chỗ bệ hạ cũng không có ghế.” Tấn Sóc Đế cười nói: “Không phải có chỗ trẫm đang ngồi sao?”
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại một chút, lúc này mới xoay người lại, đi tới phía trước bàn, vậy mà Tấn Sóc Đế thực sự đứng dậy.
Vì vậy mọi người liền nhìn thấy, Tấn Sóc Đế đứng dậy nhường chỗ cho vị chủ nhân này.
“Ngồi đi.”
Tấn Sóc Đế nói: “Vừa vặn có việc này muốn nói với ngươi, lương thực Tô Khuynh Nga mang đến, đang để trong kho hàng của nhà phú hộ ở thành Tây và thành Nam. Chỉ là không có nhiều. Chắc là bọn họ sợ lũ lụt sẽ kéo tới lần nữa mà không di dời kịp. Nhưng bọn họ lại không đoán trước được số nạn dân ở Giao Giang, vì vậy đêm qua đã liên tục vận chuyển lương thực mới vào thành. Vừa vặn lại bị Võ An Vệ bắt gặp.”
Chung Niệm Nguyệt cười nói: “Tin này ta thích nghe.” Nàng ngừng lại: “Nhưng mà Tô Khuynh Nga lấy ở đâu ra nhiều lương thực như vậy?”
Tấn Sóc Đế thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Tô Khuynh Nga thực sự rất kỳ lạ.
Vậy mà vẫn có thể sống sót.
Khi gặp lại, đã có thể thay đổi vị trí, đứng ở trên cao.
“Chỉ sợ địa vị của nàng trong loạn đảng, cũng không thấp.” Tấn Sóc Đế nói: “Sau khi trở về thì trẫm sẽ cho người bắt lấy Tô gia.”
Chung Niệm Nguyệt không nói gì.
Nữ chính rất đáng ghét.
Tô gia với nữ chính cũng cùng một dạng với nhau, đều không phải là thứ tốt lành gì. Cho dù có ra sao cũng được.
Chung Niệm Nguyệt ngồi trên ghế một lát, cảm thấy ghế có hơi cộm.
Cũng không biết tại sao Tấn Sóc Đế có thể ngồi một chỗ như vậy, ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt không thay đổi.
Tấn Sóc Đế nhìn thấy trên mặt nàng lộ vẻ mệt mỏi: “Ngồi không thoải mái?”
“Phải.”
Tấn Sóc Đế cười nói: “Ngồi ở trên đùi trẫm sẽ thoải mái hơn.”
Đám hạ nhân nghe thấy, trên mặt liền hiện lên vẻ mặt hoảng sợ.
Chung Niệm Nguyệt nghẹn họng, quá quen thuộc với câu nói này: “Thôi, nếu lỡ đêm nay bệ hạ lại canh lúc ta mơ màng mà xin luôn đôi chân của ta thì sao?”
Quả nhiên nàng đã phát hiện.
Còn rất mang thù.
Trên mặt Tấn Sóc Đế cũng không tỏ vẻ tức giận hay lo lắng, nhưng ý cười trong mắt hắn lại sâu hơn.
Tấn Sóc Đế khom lưng, không quan tâm đến ánh mắt nàng đang trừng hắn, đặt nàng ngồi trên đùi hắn, nói: “Tóc vẫn chưa búi.”
“Mang lược tới.”
Mạnh công công vội vàng mang tới.
Lúc này Tấn Sóc Đế mới quay đầu sang nhìn đám người kia, vân đạm phong khinh cười nói: “Hôm qua các ngươi cũng đã biết, nàng được nuôi dưỡng bên người trẫm. Trẫm không nỡ để nàng phải chịu khổ.”
Chung Niệm Nguyệt hơi đỏ mặt.
Tấn Sóc Đế luôn đối xử với nàng rất tốt, nhưng rất ít khi ở trước mặt người khác mà nói thẳng ra như vậy.
Sau khi Tấn Sóc Đế nói xong những lời này liền đuổi bọn họ đi. Tóc cũng đã được búi xong, có chút lỏng lẻo, nhưng vẫn ra hình ra dáng.
Rốt cuộc Chung Niệm Nguyệt đã tìm được cơ hội hỏi hắn: “Tại sao bệ hạ lại lấy xiêm y của ta?”
Tấn Sóc Đế: “Là trao đổi.”
“Nhưng bệ hạ lại canh ngay lúc ta mơ màng…” Chung Niệm Nguyệt tức giận nói.
Tấn Sóc Đế: “Ừ, đương nhiên. Chỉ có lúc đó, nói bất cứ điều gì đi chăng nữa thì Niệm Niệm chắc chắn sẽ đồng ý.”
Chung Niệm Nguyệt: “…”
Ta học được.
Được thôi, tối nay ta cũng sẽ lén lút đi vào phòng ngài. Hừ, nàng nên yêu cầu gì thì tốt nhỉ? Hay là kêu hắn giết Thái Tử…chắc là không được…quá vội vàng.
Chung Niệm Nguyệt vẫn đang suy nghĩ.
Nàng cũng không còn cảm thấy tức giận nữa.
Lấy đi lấy hết đi.
Chung Niệm Nguyệt tươi cười nói: “Ta còn nghĩ bệ hạ có đam mê gì đó…”
Tấn Sóc Đế rũ mắt: “Đam mê?”
“Phải. Ta còn cho rằng bệ hạ thích mặc xiêm y của nữ tử, chỉ là nghĩ lại, xiêm y của ta nhỏ như vậy, nhất định là bệ hạ không mặc vừa.”
Mạnh công công choáng váng nghĩ thầm, tiểu thư ơi, sao cái gì ngài cũng dám nói vậy!
Nét mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn nàng, cười nói: “Ừ, trẫm không mặc vừa xiêm y của Niệm Niệm, nhưng Niệm Niệm có thể mặc được của trẫm. Không thì ngày khác Niệm Niệm mặc cho trẫm xem một chút?”
Chung Niệm Nguyệt:?
Muốn đảo khách thành chủ sao?
Ta chịu thua!
Một phía khác, Tô Khuynh Nga nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không đi, những nạn dân đó…không…những điêu dân đó không hề biết quy củ! Còn dám cướp của ta…”
Nàng ta sống hai đời nhưng chưa bao giờ phải hoảng hốt như vậy.
Tại sao nàng ta phải tự đưa mình vào hoàn cảnh đó chứ?
Tướng công tử buồn cười nhìn nàng.
Dường như người hôm qua vui mừng vì được bá tánh tôn sùng không phải là nàng ta.
“Ngươi nhất định phải đi.” Tướng công tử ngừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Sao? Ngươi sợ vị Chung tiểu thư kia à?”
Tô Khuynh Nga cắn môi nói: “Đương nhiên…không sợ.”
“Vậy đi nhanh lên. Nếu không ngươi cho rằng tại sao ta lại đưa ta lại chuyển nhiều lương thực tới đây như vậy? Để cho ngươi diễn trò, nói không muốn chơi liền không chơi sao?” Tướng công tử lạnh lùng nói.
Tô Khuynh Nga run rẩy không dám nói gì.
“Đi chưa?” Hắn ta hỏi.
“…Đi.”
Giọng điệu nàng ta cầu xin: “Công tử có thể phái thêm vài hộ vệ đi theo ta không, như vậy chắc chắn ta có thể áp đảo được khí thế của Chung Niệm Nguyệt.”
Tướng công tử gật đầu, trong lòng lại cười nhạo nàng ta.
Ngu xuẩn.
Nếu ngươi làm tốt, có thể nổi danh trong thiên hạ, lúc đó khí thế của Chung Niệm Nguyệt thì tính là gì?
Ngay lúc này có người vội vàng đẩy cửa bước vào, quỳ sụp xuống đất, nói: “Công tử, xe lương thực của chúng ta bị cướp rồi! Không còn ai sống sót…khi người của chúng ta đi điều tra…mới biết…”
Nét mặt Tướng công tử thay đổi.
Sắc mặt Tô Khuynh Nga cũng thay đổi.
Không lâu sau, lại có người vội vàng chạy tới, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầy đầu: “Công tử, công tử, cửa kho lúa bị phá!”
Vậy lương thực đâu?
Đương nhiên là không còn.
Hai mắt Tô Khuynh Nga đỏ lên, không nghĩ ngợi liền nói: “Nhất định là Chung Niệm Nguyệt! Nhất định là nàng!”
Nàng chính là khắc tinh của nàng ta!
Phía bên này, Chung Niệm Nguyệt tiếp tục phát tiền.
Đám người của quan tri huyện dùng số gạo đã cướp được để nấu cháo.
Hôm nay các bá tánh vẫn rất biết ơn, cảm động tới mức rơi nước mắt, chỉ là trong miệng không còn câu nói ‘nữ Bồ Tát’ nữa.
Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh.
Bên chỗ Tướng công tử vẫn rất hỗn loạn.
Còn Chung Niệm Nguyệt hiếm khi có tâm trạng tốt như vậy, ngồi trong đình, nhìn sắc trời đang tối dần.
Vất vả lắm mới chờ được trời tối, nàng cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Thư Dung biết nàng muốn đi tìm Tấn Sóc Đế, không nhịn được nói: “Tiểu thư không đi sao, nếu đợi thêm nữa thì bệ hạ đã ngủ rồi.”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Không, ngươi không biết, bình thường giờ này hắn vẫn chưa chịu ngủ.”
Là một đế vương rất tận tâm.
Chung Niệm Nguyệt vẫn ngồi chờ thêm nửa canh giờ nữa.
Mà bên này, Tấn Sóc Đế gọi cung nhân tới hỏi: “Chung tiểu thư đang ngồi ngoài sân?”
“Đúng ạ.”
“Mang áo choàng và lò sưởi tay tới cho nàng.” Hắn ngừng lại, cười nói: “Chuẩn bị nước đi, trẫm muốn nghỉ ngơi.”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.