Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 88:




Ngoại trừ Thư Dung và Hương Đào đi theo Chung Niệm Nguyệt tới Thanh Châu thì các hạ nhân trong Chung phủ hoàn toàn không biết được gì.
Bọn họ vừa ngơ ngác vừa sợ hãi nhìn Mạnh công công, cảm thấy khi nghe những lời nói này giống như là đang nghe thiên phương dạ đàm(1).
(1)Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.
Lúc này Hương Đào mang một tách trà tới cho Chung Niệm Nguyệt.
Chung Niệm Nguyệt ngồi ở đây nãy giờ đúng là có chút khát.
Nàng đưa tay ra nhận lấy tách trà, hỏi: “Công công có muốn uống một ngụm không?”
Mạnh công công liền xua tay nói: “Không cần, lão nô còn phải ra ngoài nhìn cẩn thận mọi thứ, hôm nay không thể xảy ra bất kỳ sai sót gì.”
Chung Niệm Nguyệt chống cằm cười nói: “Trong phủ có hạ nhân trông coi rồi mà.”
Mạnh công công bật cười: “Sao có thể giống nhau được chứ?” Lúc này ông thực sự đối xử với Chung Niệm Nguyệt vô cùng thật lòng, nói: “Hôm nay nhất định không được xảy ra bất kỳ việc gì ngoài ý muốn, lão nô sẽ cẩn thận trông nom thật kỹ.”
Chung Niệm Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, quay đầu lại, nhưng lại cảm nhận được chút ngọt ngào từ lời nói đó.
Nàng đáp lời nói: “Được, công công đi đi, nếu đói bụng hay khát nước thì cứ ra lệnh cho hạ nhân trong phủ là được.”
Vốn dĩ nàng cho rằng thế giới này không có thật.
Nhưng hiện tại lại càng có nhiều người vì nàng vui mà vui theo, cũng có người vì nàng buồn mà buồn theo. Nàng không cần Tấn Sóc Đế tổ chức một buổi lễ cập kê long trọng cho mình thì cũng đã có rất nhiều tới đây để giúp đỡ buổi lễ này.
Người khác đối xử chân thành với nàng, đương nhiên nàng cũng cảm nhận được.
Lúc này Chung phủ lại càng thêm náo nhiệt.
Ngay cả nữ quyến của các phủ khác cũng đã lần lượt tới, các nàng lo lắng nhỏ giọng nói thầm: “Bệ hạ thực sự tới rồi sao?”
“Phải.”
“Sao có thể chứ?”
Không nên trách các nàng tại sao lại kinh ngạc như vậy.
Tấn Sóc Đế rất được kính trọng, trong triều đình lúc nào cũng là dáng vẻ ôn hòa văn nhã, khiến cho các đại thần đều cảm thấy hắn là một vị đế vương nhân từ. Nhưng bên ngoài triều đình, cho dù là các đại thần nắm trọng quyền tổ chức bất kỳ yến tiệc gì, lễ mừng thọ hay là thành thân thì cũng chưa bao giờ được Tấn Sóc Đế tới tham dự.
Đối với hầu hết tất cả gia tộc trong kinh thành, ngay cả những người có xuất thân cao quý cũng hiếm khi nhìn thấy được Tấn Sóc Đế ở khoảng cách gần.
Tuy nhiên, lòng kính sợ đối với vị đế vương nhân từ này chưa bao giờ bởi vì thái độ ôn hòa của hắn mà giảm bớt.
Mà hôm nay, chỉ là lễ cập kê của nữ nhi Chung gia lại có thể khiến cho bệ hạ đại giá quan lâm tới đây…
Sao bọn họ có thể không kinh ngạc được chứ?
“Ta còn cho rằng Thái Tử sẽ tới.” Nét mặt Chu tiểu thư thay đổi.
“Đúng vậy, Thái Tử đâu?” Cao Thục Nhi thắc mắc hỏi.
Không lâu trước đây, Cao Thục Nhi nghe tin Chung Niệm Nguyệt bị bắt cóc, sắc mặt nàng ta thay đổi ngay lập tức, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Chung Niệm Nguyệt chắc chắn là một tai họa lớn nhất kinh thành.
Cẩm Sơn Hầu và đám ăn chơi trác táng lúc nào cũng vây xung quanh nàng, Thái Tử lại một mực cưng chiều nàng, còn có cả ân sủng của bệ hạ…chỉ là, Cao Thục Nhi không nhịn được mà nghĩ, đối với nữ tử mà nói bị bắt cóc chính là việc đau khổ nhất trên đời này.
Nếu Chung Niệm Nguyệt vẫn chưa trở về, không biết mọi chuyện sẽ ra sao…
Vì vậy, Cao Thục Nhi đã suy nghĩ liên tục trong mấy ngày qua.
Ai biết được, lễ cập kê vẫn tổ chức đúng ngày như vậy!
Người khác đều không tin Chung Niệm Nguyệt đã trở về nhưng nàng ta tin. Bệ hạ thích Chung Niệm Nguyệt như vậy, khẳng định là sẽ dùng mọi thủ đoạn để cứu được nàng.
Quyền lực của đế vương…lớn tới mức nào chứ?
“Tại sao ngươi không kinh ngạc một chút nào vậy?” Chu tiểu thư hỏi.
“Ta…” Ta đã biết nàng và bệ hạ có liên quan tới nhau từ sớm rồi! Chỉ là ta không dám nói ra thôi…Cao Thục Nhi mím môi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh khinh thường nói: “Cái này thì có gì đáng kinh ngạc chứ?”
Chu tiểu thư hơi cau mày, nói: “Lúc trước người có lễ cập kê vẻ vang nhất chính là Cao Thục Nhi ngươi, khi đó phụ thân ngươi còn là lão sư cho Thái Tử, vì vậy Thái Tử mới tới lễ cập kê của ngươi…”
Phải, lúc đó người được vẻ vang nhất chính là Cao Thục Nhi.
Khi đó nàng ta còn ảo tưởng bản thân sẽ được gả cho Thái Tử, ai biết được tới ngày hôm nay, nàng ta vẫn chưa tìm được một mối hôn sự nào tốt.
Chu tiểu thư thở dài nói: “Hôm nay thì hay rồi, không biết Chung Niệm Nguyệt đã dùng thủ đoạn gì, lại có thể mời bệ hạ tới…từ nay về sau ai có thể so sánh được với nàng chứ? Ngươi và ta cộng lại cũng không bằng.”
Cao Thục Nhi rặn ra một chữ: “…Phải.”
Ai bảo Chung Niệm Nguyệt còn xinh đẹp hơn hoa, ngay cả bệ hạ cũng thích chứ.
Về sau nàng còn sẽ làm bà bà của ta nữa.
Chu tiểu thư đợi nữa ngày mà chỉ nhận lại được một chữ, nhất thời không biết nên nói gì.
Nàng ta nhìn chằm chằm Cao Thục Nhi một lát, xác nhận người này không bị quỷ nhập vào, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi mà im lặng.
Không lâu sau.
Tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ theo thứ tự.
Thật ra Mạnh công công nói rất đúng.
Những người tới hôm nay đều là các đại thần, gia tộc lớn nhỏ, có rất nhiều người khác nhau. Có một vài quý nhân, hạ nhân Chung phủ chưa từng gặp bao giờ nên không dám tự ý sắp xếp chỗ ngồi.
Mạnh công công thì khác.
Hằng năm ông đều đi bên cạnh bệ hạ, có rất nhiều việc đều làm thay cho bệ hạ, chỉ cần là người trong kinh thành có chút tiếng tăm thì sao ông lại không biết được chứ? Mà có ai lại không nhận ra ông được?
Sau khi ngồi xuống, bọn họ đều âm thầm trao đổi ánh mắt.
Vốn là bọn họ còn nghĩ, cho dù có nhiều người tới Chung phủ nhưng đối với năng lực của đám hạ nhân thì chắc chắn sẽ không giải quyết được. Đám hạ nhân sẽ rất vội vàng, luống cuống tay chân.
Nhưng ai mà biết được…lại có Mạnh công công bên người bệ hạ xuất hiện chứ. Nếu bọn họ nhớ không lầm thì chân Mạnh công công vẫn chưa khỏi hoàn toàn? Vậy tại sao phải tự mình đi xử lý trông coi mọi việc?
Các bà kinh ngạc tới mức không thể nào tin được.
Chung đại nhân bước tới hoa viên với khuôn mặt nghiêm túc, nhìn thì rất là vui nhưng cũng không quá mức cao hứng, nét mặt có chút phức tạp mà cao giọng nói khai lễ.
Ngay sau đó tiếng nhạc vang lên.
Bọn họ lại một lần nữa trao đổi ánh mắt với nhau.
Bọn họ biết từ sớm Vạn thị đã mời Cố gia cô nãi nãi tới làm chính tân, chỉ là hôm nay bọn họ vẫn chưa nhìn thấy vị này xuất hiện…
Không biết là ai sẽ thay thế cho bà ấy?
Chính tân cũng không khó để tìm.
Nên bọn họ cũng không lo lắng Chung phủ sẽ mất mặt.
Chỉ là để tìm được chính tân có thân phận cao quý thì đúng là không dễ tìm chút nào, lúc trước lễ cập kê của nữ nhi Cao gia là vẻ vang nhất nhưng cũng không mời được đâu.
Ở phía khác.
Vạn thị đang nói chuyện với Xa Xương Vương phi.
Xa Xương Vương phi nghe thấy Vạn thì mời bà ấy làm chính tân, thì đúng là cảm thấy có chút kinh hãi.
Không phải là cảm thấy Vạn thị to gan…mà là do bà ấy cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Xa Xương Vương phi có thể nhìn thấy rất rõ Tấn Sóc Đế, từ việc tranh giành ngai vàng vô cùng phong ba vào năm đó, không hề có chút tình thân với mẫu thân hay huynh đệ. Nhưng sau khi tìm thấy Chung Niệm Nguyệt trở về, bà ấy nhìn ra được nàng có địa vị vô cùng quan trọng trong lòng Tấn Sóc Đế. Nói tóm lại, cả Xa Xương Vương phủ đều không bằng một mình Chung Niệm Nguyệt.
Tấn Sóc Đế có thể vì Chung Niệm Nguyệt mà tìm được chính tân có thân phận tôn quý hơn nữa.
Lúc này Xa Xương Vương phi cười nói: “Nếu phu nhân đã nói với ta, thì chắc chắn ta sẽ xử lý mọi việc vô cùng ổn thỏa, sẽ không có một chút sai lầm nào.”
Vạn thị nghe thấy liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói lời cảm tạ bà ấy.
Xa Xương Vương phi nghĩ thầm, ta là người phải cảm tạ mới đúng.
Lúc này Mạnh công công thấp giọng nói bên tai Tấn Sóc Đế: “Nô tài nhìn thấy Chung phu nhân đi tìm Xa Xương Vương Phi…đích thân bệ hạ làm không phải là được rồi sao? Đêm qua nô tài còn thấy bệ hạ chải tóc cho tiểu thư.”
Hắn rũ mắt, tùy ý cầm lấy miếng ngọc bội đang treo bên hông mình, phía trên vẫn là chữ do Niệm Niệm khắc, hình dạng vô cùng kỳ quái.
Tấn Sóc Đế hỏi lại Mạnh công công: “Từ xưa đến nay chính tân thường là do người nào đảm nhiệm?”
“Nữ trưởng bối có đức hạnh có lễ độ.” Mạnh công công ngừng lại. Vấn đề không phải nằm ở chữ ‘nữ’ mà là hai chữ ‘trưởng bối’.
Đương nhiên bệ hạ không muốn dùng hai chữ này để tới tham dự lễ cập kê của tiểu thư.
Ngay lập tức Mạnh công công đã hiểu rõ: “Là do nô tài thiếu sót.”
Tấn Sóc Đế nghĩ thầm, đúng là có chút đáng tiếc.
Nhưng không sao, hôm qua cũng đã được bù đắp rồi.
Lúc này Tấn Sóc Đế mới di chuyển bước chân, nhàn nhạt nói: “Tất cả những đồ mà trẫm mang tới đây, chuyển hết vào viện của nàng đi.”
“…Vâng!”
Tấn Sóc Đế đi về phía trước một chút mới nhìn thấy Trưởng công chúa đang đứng ở đó.
Trưởng công chúa biết bản thân không thể thay đổi được gì nữa, bà ta mím môi nói: “Bệ hạ, hôm nay ta…chắc chắn sẽ làm việc thật cẩn thận.”
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Ừ, trong lòng ngươi tự biết là được.”
Hắn ngừng lại một chút nói: “Đúng rồi, phò mã đã nói với ngươi chưa? Ông ta muốn đưa nhi tử về nhà cũ một chuyến.”
Trưởng công chúa nheo mắt lại: “Ta…ta đã biết.”
“Ừ.”
Tấn Sóc Đế chậm rãi đi về phía hoa viên.
Vốn dĩ bọn họ còn nghĩ là Tấn Sóc Đế đã tới từ sớm, tại sao lại không nhìn thấy ngài ấy, tới lúc này mới có thể nhìn thấy bóng người.
Vừa liếc mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám nhìn nhiều hơn, vội vàng quỳ xuống nói: “Tham kiến bệ hạ!”
Tấn Sóc Đế: “Ừ. Đứng dậy đi.”
Lúc này Chung đại nhân bước tới, mời hắn ngồi vào vị trí chủ vị.
Dù sao Tấn Sóc Đế là người tôn quý nhất trên thiên hạ này, ai lại dám ngồi phía trên bệ hạ được chứ?
Nhưng Tấn Sóc Đế lại nhìn chằm chằm Chung đại nhân, cười khẽ nói: “Không cần, vị trí chủ vị vẫn nên để phụ mẫu của chủ nhân lễ cập kê ngồi thì hơn, sao trẫm có thể giọng khách át giọng chủ được chứ?”
Dứt lời, hắn liền ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Những lời khuyên nhủ của Chung đại nhân chỉ có tức giận mà nuốt vào bụng.
Lúc này nếu có người cả gan ngẩng đầu lên nhìn, chỉ sợ sẽ phát hiện nét mặt Chung đại nhân vô cùng kỳ lạ.
Chung đại nhân yên lặng nghiến răng.
Bệ hạ rõ ràng là không muốn ngồi ở vị trí trưởng bối!
Thôi!
Đây là từ mà Chung đại nhân nói nhiều nhất trong những ngày qua.
Buổi lễ bắt đầu, tán giá sẽ bước vào trước.
Chung gia chỉ có một nữ nhi duy nhất, Vạn gia lại không có bất kỳ nữ nhi nào, ngay cả Chu tiểu thư là bằng hữu tốt của Chung Niệm Nguyệt cũng đã bỏ mạng trong biển lửa.
Vốn dĩ Vạn thị đã chọn một tiểu cô nương họ hàng xa của Chung gia làm tán giả, ai biết được lúc này người xuất hiện lại là một người khác hoàn toàn.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi kinh ngạc.
Tán giả mặc xiêm y bằng lụa màu đỏ thẫm, tóc được búi vô cùng đơn giản, cử chỉ đoan trang hào phóng, dung mạo xinh đẹp.
Rất nhiều người đều không nhận ra nàng.
Đến khi có người thấp giọng nói: “Đó là đích nữ của La gia.”
Lúc này mọi người mới hoàn hồn.
La gia.
Là nhà mẹ ruột của Thái Hậu!
Nghe, nghe nói hôm nay La gia cũng tới…nhưng không nghĩ tới sẽ làm tán giả cho Chung tiểu thư!
Không biết nàng ấy quen biết Chung Niệm Nguyệt từ khi nào?
Nhất cử nhất động của La gia là đại biểu cho ý của Thái Hậu!
La tiểu thư rửa tay rồi đứng sang bên cạnh chờ.
Theo sau là Chung Niệm Nguyệt, nàng mặc xiêm y đơn giản để mặt mộc, chậm rãi đi vào giữa hoa viên.
Đây là lần đầu tiên, trong một trường hợp quan trọng như vậy, bọn họ không chút che dấu nào mà nhìn chằm chằm Chung tiểu thư.
Thực sự là nàng đã trở lại!
Thoáng chốc, trong đầu bọn họ đều hiện lên cùng một suy nghĩ…
Khó trách lại có lời đồn Thái Tử muốn lấy nàng.
Nàng thực sự rất xinh đẹp, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã vô cùng kinh ngạc, trong kinh thành này thực sự hiếm có nữ tử nào đẹp bằng nàng.
Theo lễ mà nói, sau khi Chung Niệm Nguyệt đi ra sẽ phải nhìn về phía khách mà thi lễ.
Chỉ là Chung Niệm Nguyệt cảm thấy thanh danh ăn chơi trác táng dùng rất tốt, nên nàng đứng im ở đó không thi lễ với bất kỳ ai. Cho dù Tấn Sóc Đế đang ngồi đó nàng cũng không quan tâm tới.
Đúng là kiêu ngạo!
Một nửa người ngồi ở đó nghĩ như vậy.
Không có chút quy củ nào.
Một nửa còn lại đã nghĩ như vậy.
Chung Niệm Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, giống như là đang kiểm tra lại giang sơn của mình, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình.
Lúc này La tiểu thư đã cầm lấy lược, quỳ ở phía sau lưng nàng, chải tóc cho Chung Niệm Nguyệt.
La tiểu thư nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Chung Niệm Nguyệt: “Vẫn ổn.”
Nàng có hơi nhớ Chu Ấu Di.
La tiểu thư nhỏ giọng đáp lời, chỉ một lòng chải tóc cho Chung Niệm Nguyệt.
Tóc của Chung tiểu thư vừa đen vừa mượt, lại bồng bềnh như mây.
Khắp người của nàng, không có chỗ nào là khó coi.
Sau khi La tiểu thư định thần lại thì chính tân bước ra.
Mọi người chớp mắt liên tục, nhìn chằm chằm Xa Xương Vương Phi.
Sao lại là bà ấy?!
Tuy rằng địa vị của Xa Xương Vương không còn được như lúc trước, nhưng dù sao cũng là huynh trưởng của bệ hạ, thanh danh cũng không phải tầm thường. Ông ấy vậy mà lại để chính phi của mình đi làm chính tân cho Chung tiểu thư!
Bọn họ thật sự nghẹn tới hỏng rồi.
Bọn họ hận không thể mở miệng ra để hỏi những người bên cạnh chuyện gì đang xảy ra. Nhưng trong trường hợp này, lại đang ở trước mặt bệ hạ, bọn họ không thể mở miệng, cũng không dám mở miệng.
Xa Xương Vương phi cũng đã rửa tay xong, đang cầm lấy khăn bông lau tay.
Có người không nhịn được nói thầm: “Ta muốn nhìn xem thử, tư giả là do ai đảm nhiệm.”
Mặt mũi của Chung Niệm Nguyệt lớn như vậy, có thể mời được người nào nữa?
Trong đầu bọn họ vừa hiện lên suy nghĩ đó.
Ngay lập tức nhìn thấy trên tay Trưởng công chúa đang cầm trâm cài và la khăn, chậm rãi bước tới.
Tư giả vậy mà lại là trưởng công chúa!
Không…chắc chắn Chung gia không thể nào làm được như vậy…một cái lễ cập kê mà có tận ba người có địa vị quan trọng, đều là các quý nhân có liên quan đến hoàng thất…ai mà có được đãi ngộ như vậy chứ?
Chung Niệm Nguyệt cũng cảm thấy giật mình.
Tấn Sóc Đế vẫn để Vạn thị lấy trâm cài mà bà đã chuẩn bị.
Dù sao đó cũng là tâm ý của mẫu thân Niệm Niệm, nếu đổi thành thứ quý trọng hơn thì chưa chắc Niệm Niệm sẽ vui.
Mọi người kinh ngạc ngước mắt lên nhìn.
Trâm cài được thiết kế vô cùng tinh xảo, trên thân có khắc hoa văn hình con nai, trong miệng con nai có ngậm một hạt ngọc trai, vừa có hương vị thiếu nữ nghịch ngợm, vừa có vài phần thành thục sau khi cập kê.
La khăn được may bằng vải sa tanh vàng, vừa tinh xảo vừa tươi sáng, một tấc bằng một ngàn lượng vàng.
Chỉ là mấy thứ này đối với hoàng thất thì không tính là gì.
Nhưng nó lại nằm trong tay Trưởng công chúa, nên đã ngang hàng với đồ vật của hoàng thất rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ suy nghĩ lung tung, đoán già đoán non.
Thứ nhất, Xa Xương Vương phi muốn nàng gả cho Cẩm Sơn Hầu, thứ hai Trưởng công chúa đang chọn thê tử cho nhi tử của bà ta…còn lại chính là nhờ thể diện của Thái Tử, cũng có người đoán là do Chung Niệm Nguyệt mất tích, nên trong họa được phúc, bệ hạ cố ý bồi thường Chung gia…
Chỉ là bọn họ không ai dám đoán, Tấn Sóc Đế có ý với Chung Niệm Nguyệt.
Chung tiểu thư có thanh danh là ăn chơi trác táng.
Từ xưa tới nay Tấn Sóc Đế lại văn võ song toàn, viết sách vẽ tranh làm thơ, không có gì là không biết. Mà hắn hành sự vừa khiêm tốn vừa cao thượng. Hai…hai người này sao có thể ở chung một chỗ được chứ?
Lúc này tán giả, tư giả, chính tân đều đã bước vào giữa hoa viên.
Xa Xương Vương phi vừa cao giọng niệm lời chúc phúc, vừa quỳ xuống chải tóc cho Chung Niệm Nguyệt, động tác cực kỳ dịu dàng.
Sau khi chải xong thì búi tóc lên.
Sau đó thì bắt đầu cài trâm và thoa quan.
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại ba lần.
Sau khi thay lễ phục, quay lại trước mặt khách, cúi đầu bái lạy phụ mẫu, thì nghi lễ cập kê dài đằng đẵng này mới kết thúc.
Chung Niệm Nguyệt vẫn không hành lễ với khách khứa, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn sắc mặt của Tấn Sóc Đế mà nâng ly chúc mừng Chung tiểu thư đã kết thúc buổi lễ cập kê.
Chỉ là…Thái Tử đâu?
Lúc này Thái Tử lạnh mặt, vẫn đang bận rộn xử lý sự vụ trong tay.
Hắn lạnh lùng nhìn đại thần đang đứng trước mặt: “Việc này thật sự cần gấp như vậy?”
Đại thần không nhanh không chậm nói, nhìn hắn trả lời: “Đúng vậy.”
Thái Tử muốn bỏ nhưng không làm được.
Hiếm khi phụ hoàng mới chịu ủy quyền lại cho hắn, thật vất vả mới có được cơ hội này, đương nhiên hắn không thể giống như tiểu hài tử, nói không muốn làm liền không làm…
Chỉ là lễ cập kê của biểu muội…
Thôi, không thì đợi tất cả đi hết, rồi hắn đến là được, có lẽ lúc đó sẽ có thời gian nói chuyện riêng với nàng.
Hiện giờ nghĩ lại, đã rất lâu rồi hắn chưa được gặp biểu muội.
Hắn nói chuyện với biểu muội có khi còn không nhiều bằng nàng nói chuyện với Tam hoàng tử.
Thái Tử mím môi, giấu đi sự âm u dưới đáy mắt: “Vậy trước tiên xử lý cho xong việc này.”
Nghi lễ đã làm xong, ngay lập tức có hạ nhân mang thức ăn lên.
Lúc này vẫn còn một quy trình khác, đó là những người quen biết như bằng hữu, trưởng bối sẽ đi tới tặng lễ vật cho nàng.
Ngoại trừ đám người Cẩm Sơn Hầu…Chung Niệm Nguyệt có bằng hữu khác sao?
Bọn họ vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, thì lại nhìn thấy Tam hoàng tử đứng lên đầu tiên, hắn ta mím môi nói: “Chung Niệm Nguyệt, lễ vật của ngươi.”
Hắn ta tính ném qua nhưng khi đưa lên được một chút thì ngừng lại, cuối cùng đưa cho tiểu thái giám mang qua cho nàng.
Hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao!
Vậy mà Tam hoàng tử lại chuẩn bị lễ vật cho nàng.
Tam hoàng tử đã mở đầu, Cẩm Sơn Hầu cũng không ngồi yên nữa, hô to: “Niệm Niệm!”
Sau đó hắn tự mình ôm một cái hộp cao bằng nửa người, từng bước từng bước khó khăn mang tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt.
Ngay cả Tần Tụng cũng đi tới trước mặt nàng.
Hiện tại hắn đã trổ mã, trên người có vài phần phong thái của một vị quân tử, hắn cười nói: “Chúc mừng Niệm Niệm.”
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, nhất thời có chút không đoán được, tại sao nhi tử của Tần Tương lại quen biết với Chung Niệm Nguyệt?
Sau đó là Vạn phủ, Phương phủ…
Những người còn lại nhìn trái nhìn phải, ngay lập tức đứng dậy tặng lễ vật.
Đây là nhờ khứu giác nhạy bén nói cho bọn họ biết, chẳng biết vì sao Chung Niệm Nguyệt lại được vinh sủng như vậy, nhưng có thể nhìn ra được từ nay về sau địa vị của Chung phủ sẽ thay đổi hoàn toàn, lúc này nếu bọn họ không cố gắng duy trì mối quan hệ thì đợi đến khi nào nữa?
Chung Niệm Nguyệt nhìn thấy vậy, nàng cười tới mức hai mắt đã nheo lại.
Nghi thức long trọng gì chứ?
Nàng chỉ thích nhận lễ vật thôi.
Bọn họ thực sự vừa hoảng hốt vừa dùng bữa, giống như đã phải chịu một cú sốc quá lớn.
Sau khi ăn cơm xong, hạ nhân Chung gia chậm rãi dẫn đường ra ngoài, bọn họ vẫn còn ngơ ngác mà đi theo sau.
“Chung gia này…đã xảy ra chuyện gì?”
“Thái Tử mãi vẫn không chịu lộ mặt, chắc chắn không phải là nhờ hắn. Đại hoàng tử và Tam hoàng tử cũng không có thể diện lớn như vậy…vậy chỉ còn duy nhất một người.”
Có người hít sâu một hơi nói: “…Là…là bệ hạ.”
Từ việc Chung Niệm Nguyệt mất tích, cho đến buổi lễ cập kê long trọng ngày hôm nay.
Cho dù bọn họ không muốn nghĩ tới cũng không thể, bởi vì có quá nhiều sự trùng hợp.
“Chẳng lẽ Chung gia muốn…” Lời nói đã tới miệng nhưng không dám nói ra.
Bọn họ có thể nghị luận Thái Tử sẽ cưới ai, Đại hoàng tử cưới ai nhưng cũng không thể nghị luận bệ hạ. Nếu dám nghị luận sợ là sẽ bị mất chức thậm chí là mất mạng.
Bọn họ nhất trí mà im lặng, về nhà trước rồi muốn nói gì thì nói.
Chu tiểu thư mệt mỏi trở về phủ, câu đầu tiên nghe được lại là: “Chỉ sợ Chung gia sẽ làm hoàng thân quốc thích.”
Nàng ta giật mình nói: “Nàng thực sự sẽ làm Thái Tử Phi sao?”
Chu phu nhân vội vàng che miệng nàng ta lại: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Sao lại có liên quan đến Thái Tử chứ? Về sau ở kinh thành không được nhắc tới Thái Tử với Chung tiểu thư nữa! Ngay cả người khác cũng không được!”
Đồ vật của bệ hạ, ai dám nhúng chàm chứ?
Chu tiểu thư ngơ ngác hỏi: “Tại sao…lại như vậy?”
Chu phu nhân chỉ sợ nàng ta làm ra việc không nên làm, nhỏ giọng nói bên tai nàng ta: “Nhìn thấy tình hình ngày hôm nay, chỉ sợ là đương kim bệ hạ nhìn trúng.”
Chu tiểu thư vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của Tấn Sóc Đế, hiện tại hắn vẫn còn trẻ tuổi, khuôn mặt lại vô cùng tuấn mỹ, vừa có khí chất ôn nhu văn nhã nhưng cũng là một đế vương.
Là người không ai dám mơ tưởng tới…
Nhưng mẫu thân nói gì, bệ hạ nhìn trúng Chung Niệm Nguyệt sao?
Chu tiểu thư khó khăn nói: “Không có khả năng…”
Sau lễ cập kê.
Chung Niệm Nguyệt thực sự rất mệt mỏi, ai nàng cũng mặc kệ, chỉ muốn quay về viện của mình.
Không lâu sau, có người nâng một rương lễ vật tới viện của nàng, còn có vài cung nhân mang theo mấy rương lễ vật nữa tới, nhìn thấy nàng liền nói: “Là bệ hạ đưa ạ.”
Chung Niệm Nguyệt cố gắng lấy lại tinh thần, đang suy nghĩ có nên mở hay không.
Lúc này sắc trời đã tối.
Chung đại nhân và Vạn thị mới xử lý ổn thỏa mọi việc.
“Thiếp đi xem Niệm Niệm một chút.” Vạn thị cười nói.
Hôm nay tâm trạng của bà rất tốt.
Bà không nghĩ tới bệ hạ thật sự nhất ngôn cửu đỉnh, thật sự vì Niệm Niệm mà chuẩn bị một buổi lễ cập kê long trọng như vậy, vả vào mặt những kẻ không tin Niệm Niệm đã trở về!
Chung đại nhân suy nghĩ, cũng nói: “Ta đi chung A Như.”
Hai người cầm theo đèn lồng, chậm rãi đi tới bên ngoài viện của nữ nhi, chỉ là hôm nay rất kỳ lạ, tại sao cửa viện lại khóa lại.
Lúc trước mỗi khi Chung Niệm Nguyệt ngồi nghỉ trong sân, cũng sẽ không khóa cửa lại, chỉ phái hai ba ma ma đứng bên ngoài chờ, có người tới thì sẽ trả lời nàng đang nghỉ ngơi.
Không biết tại sao sắc mặt Chung đại nhân lại thay đổi.
Ông vội vàng gõ cửa: “Tại sao lại đóng cửa? Còn không mau mở cửa ra?”
Ngay lập tức có người cuống quít mở cửa, lộ ra khuôn mặt của cung nhân.
Cung nhân đã được phân phó, biết là không thể đắc tội với phu thê Chung gia, liền khom lưng, cúi đầu nói: “Bệ hạ cầm lễ vật tới cho tiểu thư, chỉ sợ…chỉ sợ Chung đại nhân và phu nhân phải chờ một lát…Không nên làm phiền thánh giá, ngài nói xem…đúng không?”
Nói xong, giọng cung nhân có chút run rẩy, sợ sẽ nhận phải hai bạt tai của Chung đại nhân, nói ‘cút, nữ nhi của ông vẫn còn ở bên trong’.
Nhưng may là Chung đại nhân là một đại thần vô cùng trung thành.
Cho dù Chung đại nhân nhẫn nhịn tới mức khuôn mặt trở nên tím tái, thì cũng chỉ có thể tức giận đứng ở bên ngoài chờ.
Mà Vạn thị lại không thay đổi sắc mặt, nhìn trượng phu rồi lại nhìn cung nhân.
Lúc này mà bệ hạ vẫn còn ở lại phủ, lại còn tặng lễ vật riêng…cung nhân lại được an bày ở đây cản người.
Là do bệ hạ không muốn có người khác quấy rầy…
Trong đầu Vạn thị có rất nhiều manh mối, sau khi sắp xếp tất cả lại.
Thì ra…là như vậy!
Vạn thị kinh ngạc đứng bên cạnh Chung đại nhân.
Nhưng mà không phải là…trưởng bối sao?
Bên trong viện, Chung Niệm Nguyệt vừa bước vào phòng cất lễ vật thì nghe thấy sau lưng truyền tới giọng nói của Tấn Sóc Đế, hắn nói: “Niệm Niệm, mở ra xem một chút.”
Chung Niệm Nguyệt không quay đầu lại nói: “Đa tạ bệ hạ đã tổ chức cho ta một buổi lễ cập kê long trọng như vậy, ta còn phải chia cho bệ hạ một nửa lễ vật sao?”
Tấn Sóc Đế nhớ lại mấy năm trước, khi Chung Niệm Nguyệt lấy được đồ từ chỗ Huệ phi, một cái cho nàng, một cái cho hắn, cứ như vậy mà chia hết một tay nải, đúng là rất thú vị.
Chỉ là hôm nay…hắn đúng là luyến tiếc phải xa nàng.
“Niệm Niệm vẫn nên giữ lại đi, buổi lễ được như ngày hôm nay không phải hơn một nửa đều là công lao của Chung phu nhân sao?”
Nghe thấy hắn khen Vạn thị, khóe mắt của Chung Niệm Nguyệt cũng đã cong lên một chút.
Tấn Sóc Đế có thân phận tôn quý, nắm giữ quyền lực.
Nàng thực sự rất sợ Thái Tử sẽ tùy ý làm bậy mà ra tay với Chung gia.
Nhưng thật ra đó chỉ là suy nghĩ của nàng.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn.
Khuôn mặt của Tấn Sóc Đế thực sự rất đẹp…
Hắn luôn luôn làm nàng ngạc nhiên, nàng nghĩ hắn sẽ làm như vậy nhưng hắn lại làm khác, hắn khác hoàn toàn với ấn tượng của nàng về đế vương thời phong kiến.
Chung Niệm Nguyệt nhắm mắt lại nói: “Hiện tại ta kêu người tới mở ra.”
Tấn Sóc Đế cười: “Ừ.”
Nàng mở lễ vật của Tấn Sóc Đế trước.
Khi rương được mở ra, ngay lập tức nàng nhìn thấy bên trong có rất nhiều những món đồ linh tinh nhỏ nhặt, nàng còn đang thắc mắc tính cúi người xuống cầm lên xem, thì Tấn Sóc Đế đã đi trước một bước cầm lên cho nàng.
Ngón tay hắn vừa dài lại hữu lực, chặt chẽ cầm lấy món đồ kia trong tay, đưa tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt.
“Niệm Niệm có biết ngọc Lam Điền của huyện Úy Ninh không? Bồn hoa của cây trúc này được đúc từ ngọc Lam Điền. Trẫm hy vọng Niệm Niệm giống như cây trúc này, kiêu hãnh mạnh mẽ, từ năm này qua năm khác.”
Lại một vật khác.
“Niệm Niệm có biết gấm của huyện An Thành không? Băng chi thủy bất bại, tứ chi du bất ô. Trẫm hy vọng Niệm Niệm giống như gấm này, mỹ lệ nhiều màu sắc, không nhiễm bụi trần.”
Lại một vật khác.
“Niệm Niệm có biết cá chép của huyện Hoàng Bình không? Đặt bên trong bình lưu ly, bơi lội vẫy đuôi, rực rỡ lấp lánh. Trẫm hy vọng Niệm Niệm phúc thọ nhiều hơn nữa.”
“Niệm Niệm có biết gỗ Tử Đàn của huyện Bắc Sơn không?”
“Còn có huyện Nhữ Dương…vòng ngọc được làm từ ngọc Hổ Phách…”
Hắn đã bóp nát một chuỗi.
Sau đó phải mua lại một chuỗi mới.
Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc đứng ở đó.
Có rất nhiều món đồ khác nhau. Nhưng những huyện mà Tấn Sóc Đế nhắc tới, nàng đều biết cả, đó là những huyện mà nàng đã đi qua khi tới Thanh Châu và từ Thanh Châu quay trở về. Khi nàng đi tìm Tấn Sóc Đế rồi bị bắt cóc, chắc hẳn hắn đang ở một nơi nào đó mua những món đồ độc đáo của huyện đó, để tương lai làm lễ vật cho nàng.
Một người thực sự không thể dụng tâm nhiều như vậy.
Một khi đã dụng tâm như vậy…
Chung Niệm Nguyệt ấn nhẹ vào trái tim đang đập mạnh của mình, trong lòng nhỏ giọng nói thầm, thật sự nàng không thể cưỡng lại được tình cảm này.
Lúc này Thái Tử mới tới Chung phủ.
Hắn cũng không đổi lại xiêm y, một thân mệt mỏi đi vào Chung phủ, đi thẳng tới viện của Chung Niệm Nguyệt.
Chỉ là…
Hắn kinh ngạc nói: “Tại sao a di và dượng lại đứng ở đây?”
Hắn hỏi: “Biểu muội đã ngủ rồi sao?” Hắn ngừng lại một chút, mới nói tiếp: “Ta còn chưa chúc mừng biểu muội, cũng chưa chúc mừng sinh thần của nàng, đây là lễ vật mà ta mang đến…nếu thuận tiện, có thể cho ta gặp mặt nàng một chút được không?”
Chung đại nhân tức giận tới phát điên.
Lạnh lùng liếc mắt qua, nói: “Đứng chờ đi.”
Không nhìn thấy chúng ta đều đang đứng chờ sao?
“Chờ?” Thái Tử nheo mắt lại, nhạy bén phát hiện được có điều gì đó không đúng.
Hắn ngước mắt lên, liền nhìn thấy bóng lưng của cung nhân, sao còn không hiểu được chứ? Trước kia hắn đã từng cố gắng đoán suy nghĩ của phụ hoàng…mà bây giờ…sắc mặt Thái Tử hơi trầm xuống, hắn cố gắng nở một nụ cười hỏi: “Thánh giá vẫn còn ở đây?”
Không ai trả lời hắn cả.
Một phía khác, Tướng công tử ném mạnh đồ vật trên tay xuống, dựa vào thành xe cười nhạo nói: “Rốt cuộc vẫn để Tấn Sóc Đế làm lễ cập kê cho nàng.”
Tấn Sóc Đế được hắn ta nhắc tới, lúc này đang nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt, hỏi: “Niệm Niệm thích không?”
Dường như là đang hỏi lễ vật của hắn.
Cũng giống như là đang hỏi chính bản thân hắn.
Hắn chậm rãi nói: “Niệm Niệm cũng biết Kỳ gia có nhiều đế vương…”
Lần này thực sự là Chung Niệm Nguyệt sợ tới mức ngây người rồi.
Thì sao?
Ngay cả cái đó cũng muốn đóng gói tặng ta sao?
Tấn Sóc Đế nói: “Trẫm nguyện lấy chi vị hoàng hậu nghênh đón nàng.”
Một tiếng ‘phanh’ lớn vang lên.
Đó là thanh âm của mấy người Tiền ma ma sợ tới mức té ngã.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.