Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 89:




Tấn Sóc Đế cứ như vậy mà nói thẳng ra, không che giấu bất cứ điều gì!
Chung Niệm Nguyệt hơi ngẩn người.
“Niệm Niệm nghĩ sao?” Tấn Sóc Đế thấp giọng hỏi.
Hắn cũng không cho nàng chút cơ hội nào để kéo dài thời gian.
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được hít sâu một hơi.
Nàng nhận lấy ánh mắt của Tấn Sóc Đế, đôi mắt nam nhân thâm thúy, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, bên trong ánh mắt một chút cảm xúc cũng không có, nhưng dường như nàng lại nhìn thấy chút tình ý trong đó.
Ánh mắt của hắn cứ như vậy không nặng không nhẹ mà dừng trên người nàng, khiến cho nàng bất tri bất giác mà cảm thấy khẩn trương.
“Để ta suy nghĩ một chút.” Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói.
Nếu là lúc trước, nàng sẽ bật cười sau đó nói lung tung vài câu rồi từ chối Tấn Sóc Đế.
Chỉ là khi nãy Tấn Sóc Đế cầm lấy một vật lại một vật nhét đầy vào lòng bàn tay nàng. Nó đầy tới mức dường như đã len lỏi chen vào trái tim của nàng.
Còn chưa nói tới những cảm tình lúc trước, cho dù bọn họ không có chút quan hệ nào thì nàng cũng sẽ vì những điều này mà cảm thấy có chút động lòng.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế khẽ động, hắn thấp giọng đáp lời: “Được, Niệm Niệm chậm rãi suy nghĩ.”
Chỉ là sau ngày hôm nay, sẽ có rất nhiều người muốn tới Chung phủ cầu hôn.
…Cũng không sao, hắn ngăn lại tất cả là được.
“Nếu Niệm Niệm cảm thấy băn khoăn ở chỗ nào thì có thể tới hỏi trẫm.” Tấn Sóc Đế nói.
Cái này giống như hắn đã quyết tâm, muốn thua trên người ở trên người của nàng.
Chung Niệm Nguyệt vừa cảm thấy mờ mịt, cũng vừa cảm thấy buồn bực.
Ban đầu nàng chỉ nghĩ, Tấn Sóc Đế có ý với nàng cũng chỉ là vì khuôn mặt xinh đẹp này thôi. Đây chẳng phải là suy nghĩ bình thường của con người sao, một cái túi da xinh đẹp thì có ai mà không thích chứ?
Nhưng Tấn Sóc Đế đã làm được tới mức này, hình như không phải chỉ là vì vẻ bề ngoài.
Hiếm khi Chung Niệm Nguyệt bị nghẹn họng, khó khăn nói ra một câu: “Bệ hạ to gan.”
Tấn Sóc Đế buồn cười nói: “Tại sao Niệm Niệm lại nói lời này?”
Chung Niệm Nguyệt khẽ thở dài: “Bệ hạ có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của ta khi làm mẫu nghi thiên hạ sao? Bệ hạ dám kêu ta làm hoàng hậu, không sợ ta làm loạn tất cả mọi thứ sao, đây không phải to gan thì còn là gì nữa?”
“Sao Niệm Niệm phải lại coi nhẹ bản thân như vậy.” Tấn Sóc Đế trầm giọng nói.
Chung Niệm Nguyệt há hốc miệng, một lần nữa đối mắt với Tấn Sóc Đế, lại phát hiện ra nam nhân trước mặt nàng thực sự rất nghiêm túc, dường như hắn thực sự cảm thấy nàng rất tốt từ tận đáy lòng.
Không biết là có bị mây che mất não không nữa.
“Khi Niệm Niệm gặp chuyện, từ trước tới nay đều trầm ổn hào phóng, xử lý mọi việc gọn gàng ngăn nắp, thông minh có thừa, vì sao lại không đảm đương được chi vị hoàng hậu chứ? Huống chi, mọi chuyện đều không cần Niệm Niệm phải tự tay làm lấy…” Dường như Tấn Sóc Đế còn cảm thấy chưa đủ, lại cẩn thận khen thêm vài câu nữa.
Trầm ổn hào phóng?
Nói đúng hơn là do bản thân nàng không sợ chết mới đúng.
Chung Niệm Nguyệt liên tục lắc đầu nói: “Vậy cũng không làm. Làm vợ lớn, vậy chẳng phải lúc nào cũng phải quản đám vợ nhỏ của bệ hạ sao?”
Tấn Sóc Đế hơi ngẩn người.
Lời này thực sự rất là mới mẻ, chưa bao giờ có người nào nói với hoàng đế những lời này.
Chung Niệm Nguyệt nói xong, cũng không trông cậy vào việc hắn sẽ giải thích cho nàng.
Nàng lớn lên ở dưới lá cờ đỏ.
Hắn lại sinh ra ở vương triều phong kiến, thời đại bối cảnh đều khác nhau, làm sao có thế ép hắn suy nghĩ giống nàng được chứ?
”Trong cung có tôn ti trật tự, có lãnh sự cung nữ và ma ma quản sự, sẽ không để Niệm Niệm chịu mệt nhọc.” Tấn Sóc Đế nói.
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Ai nói với bệ hạ những cái này? Không phải tổ tông của Đại Tấn có quy củ sao? Quy củ của tổ tông đã định ra, mỗi tháng hoàng đế đều phải tới cung của phi tần để sủng hạnh. Nếu chỉ sủng ái một người, thì người này sẽ trở thành họa quốc yêu phi có phải hay không? Nếu không sủng hạnh ai, thì các đại thần sẽ dâng tấu chương, mẫu tộc của các nàng cũng sẽ cảm thấy bất mãn có phải hay không? Còn có, các ngươi còn có lục đầu bài, lật được người nào thì hôm đó bệ hạ sẽ sủng hạnh người đó…”
Tấn Sóc Đế nghe thấy liền cảm thấy dở khóc dở cười.
Hắn ngắt lời Chung Niệm Nguyệt, hỏi: “Niệm Niệm biết được những điều này từ chỗ nào?”
…Phim truyền hình.
Chung Niệm Nguyệt nói thầm trong lòng.
Tấn Sóc Đế nói: “Đúng là có quy củ của tổ tông nhưng nếu quy củ này có thể quản được trẫm, thì đã có hiệu quả từ mười mấy năm trước.”
Lần này tới phiên Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc.
Tại sao lại nói lời này?
Dường như Tấn Sóc Đế nhìn ra được nàng đang thắc mắc, nhàn nhạt nói: “Niệm Niệm cho rằng, vì sao đến nay hoàng thất lại không có con nữa?”
Chung Niệm Nguyệt liền hiểu rõ.
Là do Tấn Sóc Đế cố ý khống chế số lượng hoàng tử dưới gối, muốn thu nhỏ lại thành một phạm vi nhất định.
Nói ngắn gọn chính là, sau khi sinh ba vị hoàng tử, hắn cũng không còn sủng hạnh hậu phi nữa.
Khó trách lúc trước nàng nhiệt tình cổ vũ hắn nạp thêm một vài mỹ nhân, sinh thêm mấy đứa nhóc nữa, sớm ngày hạ bệ Thái Tử, nhưng hắn lại bất động không làm gì hết.
Chỉ là…thực sự có người nhịn được sao?
Chung Niệm Nguyệt kinh sợ nhìn Tấn Sóc Đế.
Chẳng lẽ…không được?
Tấn Sóc Đế đối mắt với Chung Niệm Nguyệt, chỉ cảm thấy ánh mắt của nàng có chút kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.
Tấn Sóc Đế nói tiếp: “Trong cung cũng không có cái gọi là ‘lục đầu bài’ mà Niệm Niệm nói. Tuy thân phận của cung phi không quý trọng bằng người hoàng thất nhưng cũng không hề lấy thẻ bài để quyết định việc sủng hạnh, không có thói quen coi hậu phi giống như là đồ vật.”
Chung Niệm Nguyệt ngơ ngác nghĩ thầm.
“Niệm Niệm có biết ở tiền triều, nếu mẫu tộc tham gia vào việc chính sự sẽ có kết cục như thế nào không?”
“Kết cục gì?”
“Hậu phi ban lụa trắng, phụ thân của hậu phi sẽ bị ngũ ma phanh thây, máu chảy không ngừng, huynh để đều sẽ bị sung quân biên cương.”
…Đúng là đủ tàn nhẫn!
Giết gà dọa khỉ một người, thì đã có thể ngăn chặn những kẻ có ý đồ khoa tay múa chân phải không?
Không đúng.
Vậy tại sao hắn còn dạy nàng đọc sách luận, mỗi khi nghị luận chuyện quốc gia đại sự đều để nàng ngồi bên cạnh, tương lai hắn cũng muốn gi3t ch3t nàng sao?
Chung Niệm Nguyệt vừa mờ mịt vừa hoảng hốt.
Tấn Sóc Đế ôn hòa hỏi: “Niệm Niệm còn thắc mắc gì nữa không?”
Chung Niệm Nguyệt mím môi, nói: “Chỉ sợ Huệ phi sẽ hận ta tới chết.”
“Chẳng phải ban đầu Niệm Niệm đã nói với trẫm, cho dù trẫm đưa cho nàng vinh sủng lớn tới mức nào đi nữa thì cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi sao?”
Khi đó nàng không hề biết hắn có suy nghĩ như vậy mà?
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, đúng là không thể nói lời bậy.
Tấn Sóc Đế thấy nàng không trả lời, sắc mặt cũng không thay đổi.
Hắn không nhanh không chậm nói: “Huệ phi mang lòng đố kỵ xấu xa, nhìn thì giống như đang che chở Chung gia, nhưng thật ra lại có suy nghĩ lợi dụng. Không phải Niệm Niệm đã phát hiện ra từ sớm, không nhận nàng ta làm a di nữa không phải sao?”
“Nếu Niệm Niệm gật đầu, đương nhiên cũng không cần để nàng ta trong lòng, trẫm sẽ thay Niệm Niệm xử trí.”
Ngài là đang thả mồi câu cá sao…
Không, từ từ đã.
Chung Niệm Nguyệt cảm thấy con đường mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới, lại được Tấn Sóc Đế san bằng phẳng cho nàng.
Ban đầu nàng cho rằng là để Tấn Sóc Đế nạp thêm vài mỹ nhân, rồi sinh thêm vài nhi tử.
Nhưng phải đợi đến khi nào thì bọn chúng mới lớn lên chứ?
Hiện tại không phải biện pháp này đơn giản hơn sao? Chỉ cần nàng làm nương của Thái Tử thì chắc chắn hắn sẽ không thể nào đụng vào nàng được nữa. Đừng nói là Huệ phi, cho dù nàng quyết tâm làm một họa quốc yêu phi, nói không chừng có thể bi3n thái Tử thành một đống tro cốt!
Nghĩ như vậy…
Lối tắt này đúng là có chút mê người.
Chung Niệm Nguyệt vội vàng đè suy nghĩ trong đầu xuống, ngước mắt nói: “Chỉ là nói thẳng ra, người ở bên ngoài đều nghĩ bệ hạ là dượng của ta.”
Sắc mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi.
Hắn thong thả, đứng ở đó hiên ngang đỉnh bạt, gật đầu nhẹ nói: “Ừ, vậy Niệm Niệm gọi một tiếng cho trẫm nghe thử.”
Chung Niệm Nguyệt sửng sốt.
Ta xem nhẹ ngài rồi.
Tấn Sóc Đế nhìn thấy biểu hiện của nàng, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Hắn cũng không nhắc tới những việc đó nữa, chỉ hỏi: “Những lễ vật này, Niệm Niệm có thích không?”
Chung Niệm Nguyệt không có ý muốn lừa hắn, ngay lập tức gật đầu nói: “Thích.” Rất là thích.
Khi Tấn Sóc Đế đưa từng món từng món đến trước mặt nàng, thậm chí có thể nói là kinh diễm.
“Thích là được, hôm nay Niệm Niệm cũng đã mệt mỏi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Tấn Sóc Đế nói.
Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, gật đầu.
Đúng là nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chưa kể sau khi nghe được những lời mà Tấn Sóc Đế nói, tâm trí của nàng lại càng thêm rối bời. Đúng là nàng vẫn nên suy nghĩ kĩ càng một chút, đêm khuya tĩnh lặng lại không có ai quấy rầy, là thời điểm thích hợp để suy nghĩ.
Ngay lập tức Tấn Sóc Đế xoay người bước ra ngoài, khi đi tới gần cửa, đột nhiên hắn dừng lại, quay đầu lại nói: “Ngày mai, nếu Niệm Niệm mặc xiêm y màu hồng thạch lựu, không bằng đeo cấm chỉ đó?”
Người này dường như muốn ghi rõ mấy chữ ‘Trẫm muốn nhìn thấy nàng đeo đồ do chính tay trẫm lựa’ lên trên mặt.
Chung Niệm Nguyệt ngừng lại.
Còn chưa đợi nàng trả lời, Tấn Sóc Đế đã bước ra ngoài.
Bên ngoài có không ít hạ nhân Chung phủ đang quỳ, bọn họ cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ mơ hồ nhìn thấy vạt áo và giày của Tấn Sóc Đế, cứ như vậy mà cung kính tiễn hắn rời đi.
Tấn Sóc Đế đi đến cửa viện, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chung đại nhân cùng Vạn thị.
Ngay lập tức hắn khách khí nói: “Trẫm đã làm phiền Chung đại nhân và phu nhân rồi.”
Nét mặt Chung đại nhân cứng đờ: “Bệ hạ quá lời rồi.”
Lúc này Thái Tử mới không nhịn được nữa, thấp giọng lên tiếng nói: “Phụ hoàng.”
Ánh mắt Tấn Sóc Đế lướt ngang qua người hắn, nói: “Thái Tử tới thăm Niệm Niệm.”
Thái Tử nghe thấy Tấn Sóc Đế nói chuyện với giọng điệu thân mật như vậy, không khỏi cúi đầu thấp hơn nữa, chỉ có thể mượn động tác này, để che đi cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt hắn.
Thái Tử đáp lời: “Thưa phụ hoàng, phải.”
Tấn Sóc Đế: “Niệm Niệm đã mệt mỏi, Chung đại nhân và Chung phu nhân lại nói với nàng thêm vài câu nữa, sợ là sẽ không chịu nổi. Thái Tử vẫn là không nên đi quấy rầy.”
Đột nhiên Thái Tử ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tấn Sóc Đế.
Tấn Sóc Đế di chuyển tầm mắt, đối mặt với hắn.
Thái Tử cắn răng cố gắng kiềm chế một lát, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống.
Hắn cố gắng kìm chế sự khó chịu trong lòng: “…Vâng.”
Tấn Sóc Đế tiếp tục đi ra ngoài.
Chung đại nhân làm thần tử, cũng chỉ có thể cắn răng đi theo.
Nhưng Vạn thị vẫn đứng yên ở đó.
Mà ở bên trong, sau khi đám người Tiền ma ma cẩn thận nghe kĩ mọi chuyện, xác nhận rằng Tấn Sóc Đế đã đi xa, bọn họ mới dám đứng dậy đi tới trước mặt tiểu thư.
Bước chân của bọn họ lúc này vẫn còn chút loạng choạng.
“Tiểu thư…” Tiền ma ma vừa mới ngẩng đầu lên, dường như cổ họng đã bị nghẹn lại.
Bệ hạ…bệ hạ vậy mà…
Đây đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!
Lúc này Thư Dung vẫn còn đang run rẩy.
Nàng ta sợ hãi Tấn Sóc Đế nên cũng cảm thấy nếu tiểu thư tiến cung, cũng sợ nàng sẽ gặp phải phiền toái.
Tiền ma ma đứng ở đó một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở dài nói một tiếng: “Vậy mà một lời thành sấm(1).”
(1)Một lời thành sấm: Ý chỉ lời nói đùa cũng trở nên ứng nghiệm.
Chung Niệm Nguyệt thắc mắc nhìn bà ấy: “Sao chứ?”
Vẻ mặt Tiền ma ma vừa vui vừa buồn, bà ấy nói: “Tiểu thư không nhớ sao? Năm đó tiểu thư nằm ở trên giường, cẩn thận nói với nô tỳ là không còn thích Thái Tử nữa. Tiểu thư nói người mà được tiểu thư thì phải là nam nhân lợi hại nhất trên thiên hạ này.”
Bà ấy kích động nói: “Ngoại trừ bệ hạ thì còn có ai chứ?”
Vạn thị đi tới gần cửa, vừa vặn nghe thấy lời nói này.
Bà cũng ngẩng người.
Hay…vẫn là do duyên số?
Chung Niệm Nguyệt mở miệng tính trả lời nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Haizz, năm đó không phải chỉ là nói bừa thôi sao? Không nói như vậy thì sao nàng có thể thể hiện ra được tình cảm của nàng đối với Thái Tử không phải là thật lòng sao?
Cuối cùng Chung Niệm Nguyệt cũng chỉ nhỏ giọng nói: “Ta có hơi mệt.”
Hương Đào nghe thấy liền vội vàng đỡ lấy nàng: “Vẫn là nên đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vạn thị cũng không nói gì nữa.
Vạn thị ngồi nhìn đến lúc Chung Niệm Nguyệt ngủ say, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi ra tới sân thì trùng hợp nhìn thấy Chung đại nhân đã quay lại.
Chung đại nhân thở dài nói: “A Như, có phải nàng cũng đã nhìn ra rồi đúng không?”
Sắc mặt Vạn thị không thay đổi gật đầu, nhìn bà vô cùng bình tĩnh.
Chung đại nhân không nhịn được nói: “Trong lòng A Như nghĩ như thế nào?”
Vạn thị: “Niệm Niệm thích là được.”
Năm đó Vạn thị đã từng nói, nếu Niệm Niệm thích Thái Tử thì bà sẽ dùng mọi biện pháp mang Thái Tử tới cho nàng.
Trong nhất thời, Chung đại nhân không nói nên lời, đương nhiên là ông không thể nói ra lời phản đối.
Từ trước này ông rất tôn trọng quyết định của thê tử.
Chung Niệm Nguyệt ngủ một giấc dài.
Lễ cập kê của nàng vô cùng long trọng, lúc này bên trong kinh thành đang truyền tai nhau, ngay cả bá tánh cũng âm thầm nghị luận. Nói lễ cập kê của nàng chỉ còn thiếu mỗi Vương Mẫu(2) nương nương mang bàn đào tới tham dự mà thôi.
(2)Vương mẫu nương nương: là một vị nữ thần cổ đại rất nổi tiếng trong truyền thuyết Đạo giáo Trung Quốc. Trong vườn của bà có trồng bàn đào là giống đào tiên, ăn vào trẻ mãi không già.
Nhưng Chung phủ chẳng quan tâm tới những việc này.
Nha hoàn phía dưới hầu hạ Chung Niệm Nguyệt mặc xiêm y xong, đúng như lời Tấn Sóc Đế đã nói, nàng sẽ mặc xiêm y màu hồng thạch lựu, đây là do Vạn thị tự tay chọn lựa, bà nói sau ngày thứ hai sau lễ cập kê thì nên mặc xiêm y có màu nổi để không khí vui mừng hơn.
Sau khi Chung Niệm Nguyệt nghe xong không nhịn được mà nghĩ, lòng dạ của Tấn Sóc Đế rốt cuộc là thâm sâu tới mức nào?
Ngay cả suy nghĩ của Vạn thị cũng đoán được.
Sau khi thay xiêm y xong, ngay lập tức bên ngoài có cung nhân tới truyền lời, nói là Huệ phi muốn mời nàng vào cung tâm sự.
Sắc mặt Vạn thị hơi thay đổi, sợ là Huệ phi đã biết được suy nghĩ của Tấn Sóc Đế, chỉ sợ nàng ta sẽ xuống tay với Niệm Niệm…
Vạn thị liền nói: “Không thì Niệm Niệm cáo ốm đi.”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Mẫu thân thực sự nghĩ là Huệ phi mời con sao?”
Dứt lời, nàng đứng dậy, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn nói với Hương Đào: “Mau đi tới bàn trang điểm, lấy cấm chỉ màu hổ phách đó lại đây.”
Sau khi Chung Niệm Nguyệt bước lên xe ngựa.
Lúc này Vạn thị mới định thần lại, không phải Huệ phi mời, vậy thì chính là bệ hạ…Tấn Sóc Đế đúng là đối xử với nữ nhi của bà rất tốt.
Chung Niệm Nguyệt vừa bước vào bên trong điện, ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt của Tấn Sóc Đế lướt qua eo nàng.
Vốn dĩ Chung Niệm Nguyệt tính che lại, không muốn để cho hắn nhìn thấy.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy việc này có chút trẻ con không thú vị, nên nàng thả lỏng bản thân, thoải mái hào phóng bước vào trong.
Nàng ngước mắt nói: “Bệ hạ gọi ta tới, là vì chuyện gì?”
Tấn Sóc Đế chậm rãi nói: “Một ngày không gặp, tứ chi như cuồng.”
Bởi vì người này có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, lại có khí chất hơn người, lời này từ miệng hắn nói ra lại không khiến người khác cảm thấy chán ngấy, mà ngược lại nàng cảm thấy có chút ôn nhu.
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt không thể cưỡng lại ánh mắt của hắn.
Tấn Sóc Đế nói: “Không biết Niệm Niệm có giống như trẫm không?”
Chung Niệm Nguyệt há hốc miệng, còn chưa đợi nàng trả lời.
Tấn Sóc Đế lại nói tiếp: “Thời điểm Niệm Niệm bị bắt cóc, trẫm nằm mơ thấy Niệm Niệm khóc rất nhiều, duỗi tay ra nhưng lại không nắm được vạt áo của trẫm.”
Bước chân của Chung Niệm Nguyệt dừng lại, nhất thời cảm thấy tim đập hơi nhanh.
Hốc mắt cảm thấy có chút nóng.
Hắn đối xử với nàng thực sự rất tốt.
Tình cảm là thực sự, không phải là giả vờ.
Nàng cảm thấy tình cảm của nàng dành cho hắn cũng bằng với người thân của nàng.
“Sao Niệm Niệm lại dừng lại? Đi mệt?” Tấn Sóc Đế hỏi.
Hắn đặt ngự bút trong tay xuống, đứng dậy muốn đi về phía nàng.
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Bệ hạ đứng ở đó chờ ta.”
Nàng chậm rãi đi về phía hắn, nói tiếp: “Cũng có chút nhớ. Khi ta ở bên ngoài, sẽ nhớ tới cha nương, sẽ nhớ tới bệ hạ và huynh trưởng.”
Tấn Sóc Đế đứng ở nơi đó.
Hắn coi như không nghe thấy hai chữ ‘cha nương’ ở phía trước, cảm thấy xếp hạng của bản thân ở trước Chung Tùy An thì đã một là điều rất đáng vui mừng.
Rất nhanh Chung Niệm Nguyệt đã đi tới trước bậc thang, đứng đối diện Tấn Sóc Đế.
Nàng khẽ thở dài, dường như nàng đã trút bỏ hết mọi sự bướng bỉnh của bản thân, nhỏ giọng nói: “Ta không dám đồng ý với bệ hạ ngay lập tức, có rất nhiều việc ta chưa từng được trải qua, nên ta không dám tùy tiện đồng ý. Nhưng ta đồng ý cùng bệ hạ thử một lần…chỉ sợ không lâu sau, bệ hạ sẽ cảm thấy ta là một người kiêu căng ngang ngược không thú vị lại lười biếng…”
Mạnh công công đứng bên cạnh nghĩ thầm.
Tiểu thư, không phải ngài vẫn luôn kiều khí lười biếng sao?
Chúng ta đều biết rõ nha!
Nhưng chúng ta vẫn rất thích ngài!
Tấn Sóc Đế cũng không vội vàng nói ‘trẫm sẽ không’.
Hắn hỏi: “Thử một lần? Niệm Niệm muốn thử…?”
Chung Niệm Nguyệt nhẹ giọng nói: “Thử cùng bệ hạ ở chung một chỗ nha.”
Ánh mắt Tấn Sóc Đế âm trầm, nụ cười trên mặt đã thu lại, dường như hắn bị kinh ngạc tới mức mà lộ ra chút thất thố của bản thân.
Toàn thân hắn vô cùng căng thẳng, chậm rãi đưa tay tới vuốt nhẹ mái tóc của Chung Niệm Nguyệt, sau đó bế nàng lên, đặt lên trên ngự án.
Bởi vì vậy mà tấu chương rơi đầy xuống đất.
Đợt nhiên Chung Niệm Nguyệt cảm thấy có chút hoảng sợ.
Khoan đã…
Tại sao nàng lại cảm giác bản thân đã mở ổ khóa lồng sắt của mãnh thú vậy?
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.