“Cố Vân, ta sẽ không cùng ngươi đi, ngươi buông!”
“Thần Thần, nếu như ngươi không theo ta đi, ta liền giết hắn.”
“Cố Vân! Ngươi tại sao muốn như vậy! Chúng ta không là bằng hữu sao? Ngươi tại sao muốn đánh lén Lăng ca ca! Ngươi buông!”
“Ngô ——” Tiêu Lương Thần bị Cố Vân định trụ huyệt vị.
Cố Vân nhẹ nhàng lau đi nước mắt Tiêu Lương Thần, đem y ôm vào trong lòng.
“Thần Thần, ngươi hận ta cũng tốt, ta chỉ muốn ngươi, ta cái gì cũng không cần, ta chỉ muốn ngươi.”
Cố Vân nhẹ nhàng hôn lên Tiêu Lương Thần.
Nước mắt Tiêu Lương Thần như hạt châu chặt đứt, không ngừng rơi.
“A… Thần Thần… Các ngươi đang làm cái gì! A… Tiêu Lương Thần, ngươi vì sao không đẩy hắn ra! A a a a! Cố Vân! Ngươi buông Thần Thần!”
“Công Tử Lăng, Thần Thần hắn đã đồng ý đi theo ta, mong ngươi sau này không cần quấy rầy chúng ta nữa…”
“Thần Thần! Thần Thần!” Công Tử Lăng quỳ rạp trên mặt đất, tê tâm liệt phế gọi tên Tiêu Lương Thần, Tiêu Lương Thần đưa lưng về phía hắn đứng, nước mắt rơi như mưa.
Công Tử Lăng quỳ rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn Cố Vân mang Thần Thần của hắn đi, Tiêu Lương Thần không có phản kháng một chút.
Ngày đó, lần đầu tiên Công Tử Lăng nếm được mùi vị của nước mắt.
“Vì sao… Thần Thần… Vì sao ngươi một lần lại một lần buông tha ta… Khi còn bé ta liều mạng luyện rất nhiều ngày đêm, mới thắng được một con chim nhỏ điêu khắc, ta nghĩ đem nó tặng cho ngươi, ngươi lại lén đem nó cho Cố Vân, ta có thể làm bộ không biết.”
“Ngươi và Cố Vân bình thường ngán oai cùng một chỗ, luôn luôn cười hì hì nói chuyện, ta cũng có thể làm bộ không phát hiện, thậm chí ngươi chui vào trong ngực hắn, ta cũng có thể làm bộ không quan tâm…”
“Nhưng hôm nay… Ngươi vì sao lại bỏ rơi ta theo hắn, giữa ta và hắn, kỳ thực… Ngươi vẫn thích đều là hắn… Có đúng hay không…”
Công Tử Lăng nằm trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn bầu trời, nước mắt rơi như mưa.