“A — ách a — a a –” Tiêu Lương Thần siết tay của Công Tử Lăng, đau nhanh muốn khóc lên.
Hai tay Lý thái y đè xuống bụng Tiêu Lương Thần, lại bị vẻ mặt tức giận của Công Tử Lăng rống lại càng hoảng sợ.
“Ngươi điểm nhẹ!”
“Dạ dạ dạ, hoàng thượng, thần tận lực.” Hai tay Lý thái y run run lại xoa bóp lên.
“A –” Tiêu Lương Thần lại nắm chặc tay của Công Tử Lăng.
“Ngươi!” Công Tử Lăng cắn răng nhìn chằm chằm Lý thái y.
“Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội a! Hoàng thượng, thần biết người đau lòng Hoàng hậu nương nương, nhưng người như vậy, sẽ hại Hoàng hậu nương nương a…”
“Quỳ cái gì mà quỳ! Mau dậy! Không phát hiện hoàng hậu đã đau thành như vậy sao!”
Một tay Tiêu Lương Thần siết thật chặc gối mềm, một tay nhẹ nhàng bị nắm trong tay Công Tử Lăng, không ngừng rên rỉ.
“Hoàng hậu nương nương, thai vị thập phần cao, không chút nào thấy dấu hiệu xuống thấp, nương nương người trước không nên dùng lực, tạm thời chịu đựng một chút.”
“Ừ a — ách –” Tiêu Lương Thần vội vàng gật đầu.
Công Tử Lăng cực kỳ đau lòng, chỉ có thể không ngừng giúp Tiêu Lương Thần xoa bụng cứng rắn.
Sau đó, đau bụng sinh tăng lên, Tiêu Lương Thần gần như là khóc kêu tên Công Tử Lăng. “A — Lăng ca ca — đau quá — a a a a “
“Ừ, ừ, Lăng ca ca biết ngươi đau, nhịn một chút, Thần Thần, nhịn một chút.” Công Tử Lăng vội vàng ôm chặt Tiêu Lương Thần, cùng y chịu đựng đau bụng sinh.
“Ách a — ách a a a a a — hắc — ách a — “
Tiêu Lương Thần ôm thật chặc Công Tử Lăng, từng giọt nước mắt nhuộm ướt y phục Công Tử Lăng, không ngừng kêu khóc.
Công Tử Lăng vây quanh Tiêu Lương Thần, một tay dùng sức giúp y nhu thắt lưng, gần như là cố nén không rơi nước mắt.