Niên phi biết Công Tử Lăng nhất định sẽ đến tìm hắn, nhưng nhìn đến hắn vẻ mặt máu và nước mắt chạy tìm hắn thì, hắn vẫn không nhịn được lại càng hoảng sợ.
“Niên phi, ngươi có biện pháp có đúng hay không, ta van cầu ngươi, mau cứu Thần Thần, có được hay không?” Công Tử Lăng lôi kéo tay của Niên phi, cả người đều đang không ngừng run rẩy.
“Thế nào, y sinh hài tử đem ngươi sợ đến như vậy, hoàng thượng tôn quý của ta.”
“Niên phi, đều là máu… Tất cả đều là máu… Y sắp không được… Ngươi mau cứu y đi…”
Niên phi ngồi xuống, nhìn thất thần Công Tử Lăng.
“Máu của Niên thị nhất tộc có thể cứu hắn, chỉ là… Ta cần một vị thuốc dẫn.”
“Thuốc dẫn gì?”
“Máu hài tử thân sinh của y?”
Công Tử Lăng nhìn Niên phi, cười ra nước mắt, hắn đột nhiên cảm thấy một cảm giác vô lực dày đặc, ai có thể tới nói cho hắn biết… Hắn nên làm cái gì bây giờ…
Thần Thần một hồi sẽ… Hận chết hắn đi…
P/s: ta cứ nghĩ sau đó sẽ là ngọt nhưng không phải, nó còn ngược đau tim hơn >-<
——————
Niên phi đổi xong máu, ngã xuống đất ôm ngực thở dốc, hiện tại y Tiêu Lương Thần đã bình yên vô sự, mà Niên phi, phỏng chừng sống không quá ngày mai đi…
“Ngô… Ách…” Tiêu Lương Thần tỉnh lại, y có chút mộng chống người. “Niên phi? Ngươi tại sao sẽ ở người này? Khụ khụ…”
“Thần ca ca, ngươi sinh ra được hai hài tử xinh đẹp, một tiểu công chúa, một tiểu hoàng tử.” Niên phi cười sờ lên tay của Tiêu Lương Thần.
“Hài tử ở chỗ nào… Ta muốn nhìn một chút…” Tiêu Lương Thần hư nhược cười cười.
“Ở đàng kia…” Niên phi gần như tàn nhẫn chỉ chỉ một hài tử huyết nhục mơ hồ.
Tiêu Lương Thần lảo đảo ngã xuống sàng, ôm lấy nàng.
“Thần ca ca, ngươi xem thật kỹ một chút hài tử ra đời không được một ngày của ngươi, nàng còn nhỏ như vậy, không biết nói, còn chưa kịp gọi ngươi một tiếng phụ thân, đã bị hoàng thượng giết…”
Tiêu Lương Thần thống khổ ôm hài tử khóc rống, y đem con dán tại trên mặt mình, thân thể hài tử đã lạnh lẽo, đã không có sự sống.
“Cục cưng, ngươi mở mắt ra nhìn phụ thân a… Cục cưng ngươi có lạnh hay không a… Không sao… Phụ thân giúp ngươi ấm áp…”
“Tiêu Lương Thần! Ngươi có nghe được ta nói chuyện sao! Hài tử của ngươi bị Công Tử Lăng giết!” Niên phi mạnh kéo qua Tiêu Lương Thần. Tiêu Lương Thần không ngừng lắc đầu vẩy ra tảng lớn nước mắt.
“Sẽ không… Sẽ không… Đây cũng là hài tử của hắn a…”
“Thần ca ca a, ngươi thực sự là ngây thơ a… Hài tử của ngươi coi là cái gì…Miễn là ta nói muốn mạng của hắn, Công Tử Lăng bật người liền cho…”
“Ngô… Ngươi gạt ta… Ngươi gạt ta… Hắn đáp ứng ta… Hắn rõ ràng đáp ứng ta…” Tiêu Lương Thần nghẹn ngào đẩy ra Niên phi, khí lực rõ ràng không lớn, lại đem hắn đổ lên trên mặt đất.
Niên phi vẫn cười, cười ra nước mắt.
“Thần ca ca, vẫn thích sao… Tim của hắn… Đã sớm không ở chỗ ngươi… Giết hắn đi… Cho tiểu công chúa của ngươi báo thù…”
Niên phi đưa cho Tiêu Lương Thần một cây đao, cười như điên rời đi.
Tiêu Lương Thần mặc một thân trắng thuần xiêm y, xiêm y đã từ từ đều là máu tươi, có y … Cũng có hài tử…
Y cầm đao đặt ở bên cạnh hài tử, lung lay lắc lư đứng lên.
Y bước từng bước, vết thương dưới thân liền không ngừng chảy máu, y như là búp bê không có sự sống, đứng ở đó, hai mắt vô thần nhìn Công Tử Lăng đứng ngoài cửa đưa lưng về phía y.
“Lăng ca ca… Ngươi qua đây…”
Công Tử Lăng nghe thanh âm không cảm xúc của Tiêu Lương Thần vang lên, hắn cũng không dám đi đối mặt Tiêu Lương Thần, hắn nên làm cái gì bây giờ… Thần Thần của hắn lại nên làm cái gì bây giờ…