Tiêu Lương Thần Tiêu Lương Thần dừng lại, Công Tử Lăng ngồi dưới đất nhìn người sắc mặt tái nhợt trên giường, nước mắt một giọt một giọt rơi vào trên người hài tử trong ngực.
“Cục cưng, phụ hoàng nên làm cái gì bây giờ a… Phụ thân ngươi không cần ta…”
Công Tử Lăng đi tới nắm tay của Tiêu Lương Thần.
“Thần Thần… Chúng ta còn có thể có rất nhiều hài tử… Ngươi tốt có được hay không? Trẫm với ngươi sinh… Ngươi tốt… Muốn sinh mấy người sinh mấy người có được hay không?”
“Thần Thần, trẫm biết sai rồi, trẫm sau đó không bao giờ… tức giận mặc kệ ngươi… Ngươi đừng không cần ta…”
Nói, Công Tử Lăng nghiêng đầu chôn ở trên tay của Tiêu Lương Thần, không ngừng rơi nước mắt.
“Thần Thần, ngươi xem a… Ta đều biến thành một con quỷ thích khóc như ngươi, ngươi chừng nào thì có thể tha thứ ta a…” Công Tử Lăng vừa cười một bên lau nước mắt, không ngừng hôn Tiêu Lương Thần và hài tử trong ngực mình.
“Nương nương, nghe nói Hoàng hậu nương nương tự sát.” Tay đang cầm cái chén của Niên phi dừng lại. “Cứu sống sao?” Niên phi nhìn cung nữ bên cạnh.
“Vâng, nhưng đến nay hôn mê bất tỉnh.”
“Y ái Công Tử Lăng như vậy sao, tình nguyện tự sát cũng không chịu thương tổn hắn.”
“Nương nương, ngươi tóc bạc…” Niên phi nhìn một móng tay mình gần như trong suốt.
“Bích nhi, ta năm nay mới mười bảy tuổi a…”
“Nương nương! Người không nên làm như thế!” Bích nhi khóc quỳ gối bên đầu gối Niên phi.
“Ngươi nói… Ta có đúng hay không đã sớm mất đi tư cách được yêu… Ta mười lăm tuổi bị hắn cải trang ra cung gặp được, hắn đối đãi vô cùng tốt, ta thích hắn, hắn lại vì muốn ta vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, vô cùng tốt cả nhà của ta…”
“Khi đó ta chỉ nghĩ, ta là hận hắn… Hắn cái gì đều nói cho ta biết, cái gì đều nói với ta, hắn đắng, hắn đau, hắn đem ta trở thành người kia, thế nhưng ta còn là thích hắn… nhưng chẳng qua chỉ là đẩy Tiêu Lương Thần một cái, hắn liền chém ta một tay… Là khi đó ta mới hiểu được… Hắn cho tới bây giờ chưa từng có yêu ta… Ngươi biết không… Ngày đó Tiêu Lương Thần đến xem ta, đao của ta đều đã lập tức muốn đâm về phía cổ của y, y lại vuốt ve tay của ta nói nhất định rất đau đi… Khi đó ta đã biết vì sao Công Tử Lăng sẽ moi tâm đào phổi yêu y…”
“Ta không có gì cả… Không có gì cả…”
“Ta trước đây đã cho rằng ta đối Công Tử Lăng yêu là chuyện rất rất giỏi, cảm tưởng như ta có thể trèo đèo lội suối có thể mở núi lấp biển sau lại ta mới hiểu được kỳ thực ta cái gì đều không phải là, ngay cả khiến hắn vui sướng đều làm không được…”
Nếu có kiếp sau… Khiến ta gặp phải một người ái ta thật lòng đi…