Hoàng thượng ngự giá thân chinh, đại thắng trở về. Diệp Tu Danh dẫn văn võ bá quan đứng ngoài Vĩnh Định Môn nghênh đón ba quân khải hoàn. Kỷ Vô Cữu đã thay xong Kim Long Giáp lấp lánh chói lòa, cưỡi trên lưng tuấn mã trắng tuyết không chút tạp sắc, trưng ra gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị cho vạn dân chiêm ngưỡng. Diệp Trăn Trăn không tiện lộ diện, chỉ mặc quân giáp bình thường nhất, xen lẫn trong quân đoàn đi phía sau hắn.
Lần ngự giá thân chinh này khiến uy danh của Kỷ Vô Cữu tăng vọt, gần như toàn bộ dân chúng kinh thành đều chạy tới vây xem, dọc đường từ Vĩnh Định Môn đến hoàng cung chật ních người, nhiều người không có chỗ đứng, nhao nhao leo lên tường và mái nhà, chỉ để được thấy phong thái của Hoàng thượng. Vốn Diệp Tu Danh còn lo lắng cho an toàn của Kỷ Vô Cữu, muốn hạ lệnh ngăn cản dân chúng tụ tập, nhưng Phương Tú Thanh lại thấy đây là tấm lòng yêu kính của bách tính, không nên cấm đoán. Hiếm có khi Diệp Tu Danh lại nghe theo ký kiến của ông ta, vì thế ra lệnh gia tăng thị vệ bảo hộ Hoàng thượng.
Kỷ Vô Cữu đi đến đâu, không cần ai dẫn đầu, dân chúng đều tự phát tự giác quỳ rạp xuống đất hô to vạn tuế.
Nhiều người như vậy, hắn cũng không thể chạy về quá nhanh, đành phải ghìm ngựa, thả chậm tốc độ đi, cả đoạn đường về cung đều chậm rì rì.
Về đến hoàng cung, trước tiên Kỷ Vô Cữu dẫn Diệp Trăn Trăn đi vấn an Thái hậu, sau đó đến Dưỡng Tâm Điện, tiếp đãi các đại thần Nội Các.
Hai bên quân thần tâng bốc nhau một phen, bên thì nói "Hoàng thượng thánh minh uy dũng, dụng binh như thần, là tấm gương cho binh sĩ, thật là phúc của Đại Tề ta", bên thì lại "Mấy ngày nay Trẫm đi vắng chư vị ái khanh cúc cung tận tụy vất vả lao khổ thật sự là tay chân của Trẫm".
Người nào người nấy mặt không đổi sắc nói linh tinh nhưng lời vô nghĩa, cuối cùng cũng nói đến chính sự. Chính sự có rất nhiều, mấy ngày Kỷ Vô Cữu vắng mặt, Nội Các đều xử lý những chuyện chính sự lớn nhỏ rất ổn thỏa.
Chỉ có một chuyện, những người khác ngay cả mở lời cũng không dám, Diệp Tu Danh cũng không nói, chẳng qua tầm mắt thỉnh thoảng quét qua Phương Tú Thanh.
Chuyện Thái hậu hành sự ngu ngốc, thân phận Diệp Tu Danh nhạy cảm, không tiện đề cập tới, những người khác cũng không dám trước mặt Hoàng Đế tố cáo mẹ ruột hắn. Chỉ có Phương Tú Thanh, ông ta là người đứng thứ hai ở Nội Các, ai cũng biết ông ta có quan hệ mật thiết với Hoàng đế, người khác khó nói không dám nói, nhưng là ông ta thì lại đỡ lăn tăn hơn.
thật ra thì Phương Tú Thanh cũng không muốn nói chuyện này với Kỷ Vô Cữu. Vốn dĩ, trong hậu cung, Thái hậu khá quan tâm đến Hiền phi, muốn lật đổ Hoàng hậu, đại khái cần rất nhiều người đồng tâm hiệp lực mới làm được. Sở dĩ vì vậy mà trước đó Phương Tú Thanh cũng thầm có ý muốn dựa vào Thái hậu. Nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, ông ta phát hiện vị Thái hậu này ngoài mạnh trong yếu, bề ngoài có vẻ sáng suốt, bản chất lại quá hồ đồ, để con gái ông ta đi theo bà, không khéo còn bị liên lụy.
Vì thế Phương Tú Thanh quyết định giữ khoảng cách với Thái hậu, lúc này đối diện với Kỷ Vô Cữu cũng không do dự nữa, chuyện gì nên nói không nên nói cũng đều nói ra.
Sau khi Kỷ Vô Cữu nghe xong, cũng không có biểu cảm gì, cho các vị đại thần về trước.
không biểu cảm chính là biểu cảm lớn nhất, mọi người là người thông minh, đều ngầm hiểu mà khôngcần nói, nghĩ mấy ngày nay nên tránh người nào chuyện nào.
Bên này Kỷ Vô Cữu không thoải mái, bên kia Diệp Trăn Trăn càng không thoải mái. Nàng và Kỷ Vô Cữu chân trước vừa đi, chân sau Thái hậu đã đón Hiền phi về, không chỉ đón về, còn để một mình nàng ta tạm xử lý chuyện lục cung, không chỉ để nàng ta tạm xử lí chuyện lục cung, còn để nàng ta thay Hoàng hậu làm lễ Tiên Tằm!
Xưa nay Hoàng đế Tế Thiên, Hoàng hậu Tiên Tằm, đây vĩnh viễn là quy cũ không thể thay đổi. Nếu như hậu vị để trống, hoặc là Hoàng hậu bất tiện, lễ Tiên Tằm năm đó có thể không làm, chứ chưa từng nghe nói có phi tử nào dẫn theo mệnh phụ mở màn hái dâu cho tằm ăn, đã ai thấy Vương gia Tế Thiên thay Hoàng đế chưa?
Vượt quá chức phận, loạn Tử đoạt Chu, Thái hậu này, càng ngày càng không biết điều.
Lại còn Hiền phi, không biết có phải ở bên Thái hậu lâu quá mà đầu óc cũng hỏng theo không, loại chuyện dễ bị ăn chửi thế này mà nàng ta vẫn dám làm. Nếu năm nay tơ tằm thu hoạch tốt thì không nóilàm gì, nhưng nếu không tốt, Hiền phi nàng ta cứ chờ xem, không biết có bao nhiêu người đổ lỗi cho chuyện này đâu. Lại nói, cha nàng ta đứng thứ hai trong Nội Các, tiếng tăm cũng không tệ, hiện giờ lại dạy ra con gái không biết trên dưới không biết tiến lui tri thư lễ nghi gì cũng không biết như thế, khônghiểu sẽ bị đám phần tử trí thức kia đặt điều thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn cũng không tức giận, chỉ có vui sướng khi người gặp họa.
không thể không nói, dù cho đầu óc Diệp Trăn Trăn không khôn khéo như Hiền phi, hành xử cũng không thận trọng vững vàng bằng nàng ta, nhưng ở phương diện tầm nhìn với đại cục, Hiền phi hoàn toàn không bằng nàng.
Ngày đó sau khi Hiền phi về cung, cảm thấy uy danh của mình giảm mạnh rõ rệt, cực kỳ không dễ chịu. Thái hậu cho nàng ta thay Diệp Trăn Trăn làm lễ Tiên Tằm, lòng nàng ta lấp đầy ý nghĩ rằng, đây chính là thời cơ tốt để nàng ta xác lập lại uy tín một lần nữa, cũng có thể mở rộng lực ảnh hưởng của nữ nhân Phương gia với các mệnh phụ. Vì thế không hề do dự lập tức đồng ý. Khi Phương Tú Thanh nghe thấy việc này, cảm thấy cực kỳ không ổn, nhưng việc đã định, ông ta cũng không thể làm gì, chỉ lén cho người truyền lời vào hoàng cung, đại ý nhắc nhở Hiền phi nên giữ khoảng cách với Thái hậu.
Hiền phi cho là cha nàng ta nghĩ nhiều, hăm hăm hở hở làm lễ Tiên Tằm. Qua vài ngày, bắt đầu có người chỉ trích Hiền phi làm việc này danh bất chính ngôn bất thuận. Nhóm nam nhân không tiện nhiếc móc nữ nhân, chẳng thể làm gì khác hơn là mắng cha của nàng ta. Phương Tú Thanh phải chịu đựng áp lực cực lớn, lại cho người chuyển lời vào cung, nói Hiền phi nhất định phải tránh xa Thái hậu một chút.
Sau khi Thái hậu làm ra sự kiện ngu ngốc kia, Hiền phi cũng nhìn ra trí tuệ bà ta có hạn. Chẳng qua Hiền phi người này lại tự cho mình là thông minh, nghĩ rằng dù Thái Hậu có đần độn, nhưng nếu dùng để đối phó với Diệp Trăn Trăn, thì cũng rất tiện lợi. Chỉ cần nàng ta hành sự cẩn thận, không để người khác nắm được nhược điểm, không phải được rồi sao. Bởi vậy nàng ta cũng không nghe theo lời phụ thân mình.
Lại nói bên này, Kỷ Vô Cữu vẫn ở Dưỡng Tâm Điện mãi đến khi trời tối, xem qua chuyện triều chính gần đây một lần, thấy đúng là sự vụ lớn nhỏ đều đã được Nội Các xử lí gọn gàng ngăn nắp, cuối cùng tâm tình cũng thoải mái.
Phùng Hữu Đức tiến vào hỏi Kỷ Vô Cữu có muốn cho người mang cơm lên không, Kỷ Vô Cữu thả sổ con trong tay xuống, "không cần, đi Khôn Ninh Cung," hắn đứng lên, vươn tay hơi duỗi thân, suy nghĩ mộtchút, rồi nói với Phùng Hững Đức, "Thôi khỏi, qua xem Hiền phi trước đã."
Kỷ Vô Cữu đã biết chuyện Hiền phi được Thái hậu đón về, còn biết nàng ta làm ra chuyện gì, mặc dù tương đối không hài lòng với nàng ta, nhưng hắn vẫn định cho nàng ta thêm cơ hội, không vì gì khác, chỉ vì cha nàng ta. Muốn chỉnh đốn một hậu phi, Kỷ Vô Cữu ít khi hao tổn sức lực, nhưng Phương Tú Thanh là một người hiếm có. Người này có tài hoa, có uy danh, không kiêu căng nóng nảy, đầu óc sáng suốt, đối nhân xử thế khôn khéo biết co giãn, không như Diệp Tu Danh cứng đầu ương ngạnh. Ông ta dù thỉnh thoảng cũng mưu lợi riêng, nhưng thực sự trung thành với Hoàng đế.
một người như vậy, nhất định sẽ được sử sách lưu danh hiền thần. Cho nên, đối với Hiền phi, Kỷ Vô Cữu thật lòng không muốn nặng tay, khiến tâm trung thần lạnh lẽo.
Hiền phi cho rằng hôm nay Kỷ Vô Cữu trở về, rất có thể sẽ đến chỗ nàng ta, tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn mà. Hai người mấy tháng nay không gặp, mà hắn và Diệp Trăn Trăn ngày nào cũng ở cùng nhau, đương nhiên sẽ thấy chán.
Vậy nên nàng ta trang điểm tỉ mỉ, buổi tối yêu Nguyệt Cung mới vừa bưng cơm lên, Kỷ Vô Cữu đã đến, thế là vui vui vẻ vẻ ăn cơm. Hiền phi nghĩ, Hoàng thượng còn chưa dùng bữa đã tới yêu Nguyệt Cung, xem ra là thật sự muốn nàng ta, cho nên nàng ta càng phấn chấn, trên mặt lộ ra vài phần nhộn nhạo.
Chỉ có điều trước khi thị tẩm, Hiền phi vẫn còn một việc phải làm.
"Ái phi thế này là sao?" Kỷ Vô Cữu giả bộ ngạc nhiên nhìn Hiền phi đang quỳ trên đất.
Khi Hiền phi ngẩng đầu lên, vành mắt đã hồng, lệ nóng long lanh trong mắt, "Thần thiếp có tội, xin Hoàng thượng trách phạt."
Kỷ Vô Cữu đặt để chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Nàng có tội gì?" Tuy rằng nói vậy, nhưng cũng không bảo nàng ta đứng lên.
Hiền phi liền biết lần này mình quỳ đúng rồi. trên mặt lại hiện ra nét ửng đỏ hổ thẹn, đáp, "Trong lúc Hoàng hậu nương nương rời cung, Thái hậu nương nương yêu cầu thần thiếp chủ trì lễ Tiên Tằm, thần thiếp nhất thời hồ đồ, lại làm theo. Thần thiếp đi quá giới hạn như thế, quả thật là thất lễ, kính xin Hoàng thượng giáng tội!"
Ba câu hai chữ, tuy chỉ ra là Thái hậu yêu cầu nàng ta, nhưng cũng không đùn đẩy trách nhiệm. Kỷ Vô Cữu tuy vẫn là thần sắc bình tĩnh như cũ, nhưng Hiền phi lại có thể cảm giác được tâm tình của hắn rất tốt, vậy nên cũng khẽ thở phào một hơi.
Kỷ Vô Cữu trầm mặc một hồi, thấy Hiền phi quỳ đã mệt mỏi, người cũng không tự nhiên vặn vẹo, hắnmới lên tiếng: "Nàng đứng lên trước đi."
"Thần thiếp tội không thể tha thứ, nếu Hoàng thượng không phạt thần thiếp, thần thiếp sẽ không đứng dậy."
"Nàng muốn Trẫm phạt nàng thế nào?" Tròng mắt Kỷ Vô Cữu khẽ động, nửa cười nửa không nhìn nàng ta.
Nét mặt Hiền phi càng đỏ rực, cúi đầu không nói.
Kỷ Vô Cữu khẽ nghiêng về phía trước một chút, vươn tay kéo nàng ta lên.
Hiền phi được Kỷ Vô Cữu nâng, từ từ đứng lên. Có lẽ là quỳ lâu, đầu gối mềm nhũn, không ngờ lại ngã, cũng may được Kỷ Vô Cữu đỡ.
Hiền phi ngồi trong lòng Kỷ Vô Cữu, vùi đầu không dám nhìn hắn.
Kỹ Vô Cữu hơi nhíu mày. Mỹ nhân trong ngực, nếu nói không chút động tâm, vậy thì không phải nam nhân. Nhưng khi hắn vừa nghĩ tới bình giấm chua Diệp Trăn Trăn, lại cảm thấy buồn cười, nếu như hôm nay mình cùng Hiền phi thân thiết một lần, thì hôm khác không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới lại có thể lên giường của nàng. hắn rất thích nhìn Diệp Trăn Trăn ghen, nhưng mà việc gì cũng phải chừng mực, hăng quá hóa hư.
Vừa nghĩ đến Diệp Trăn Trăn, giữa hai hàng lông mày Kỷ Vô Cữu không tự giác lộ ra vài nét dịu dàng.
Hiền phi thấy Kỷ Vô Cữu mãi không có động tác gì, liền ngẩng đầu nhìn hắn, vừa thấy ánh mắt hắnmềm mại như nước mùa xuân, đầu óc nàng ta nóng lên, thăm dò đến gần muốn chủ động hôn hắn.
Nhưng Kỷ Vô Cữu dường như bị hành động này của nàng ta dọa sợ, đột nhiên buông tay ra, vội vã đứng lên.
Hiền phi: "..." hắn cứ ném mình xuống đất như vậy ư?
"Người ngươi là vượt quyền Hoàng hậu, nếu phạt, đương nhiên cũng phải do nàng phạt. Ngày mai tự đến nhận tội với nàng đi." Kỷ Vô Cữu nói xong câu này, không chờ Hiền phi phản ứng, vội vàng rời đi.
Hiền phi kinh ngạc, lại vừa thẹn vừa giận, còn mơ hồ có chút sợ hãi. Nữ nhân Diệp Trăn Trăn kia cả bụng toàn là chủ ý xấu xa, nếu để nàng ta phạt...
***
Kỷ Vô Cữu ra khỏi yêu Nguyệt Cung, liền tới Khôn Ninh Cung, ở ngoài điện ngăn thông báo, còn mình thì vô sỉ đứng ngoài cửa sổ nghe lén động tĩnh bên trong.
Diệp Trăn Trăn đang chơi đùa với một con sáo biết nói. Chim sáo là Tố Phong đem về, tốn không ít tiền, vì nghĩ khi Hoàng hậu nương nương về chắc chắn sẽ thích, nên vẫn luôn nuôi ở Khôn Ninh Cung.
Đại khái chim sáo là loại chim học vẹt giỏi nhất trong tất cả các loài chim, thơ Đường có câu: "Tai thính tâm tuệ lưỡi khóe, tiếng chim tiếng người đều tinh thông", chính là nói về loài chim này.
Diệp Trăn Trăn: "nói, Chân Uy Mãnh."
Sáo: "thật xinh đẹp*."
(*thật xinh đẹp: Tiếng Hán là "chân phiêu lượng", "chân" này nghĩa là "rất"; đồng âm khác nghĩa với "chân" - chỉ họ tên người trong "Chân Uy Mãnh").
Diệp Trăn Trăn: "Hoàng hậu nương nương Chân Uy Mãnh."
Sáo: "Hoàng hậu nương nương thật xinh đẹp."
Diệp Trăn Trăn: "Chim ngốc."
Sáo: "Ngươi mới ngốc."
Diệp Trăn Trăn: "Ăn bồ đào không nhổ vỏ bồ đào, không ăn bồ đào cũng nhổ vỏ bồ đào."
Sáo: "..."
Diệp Trăn Trăn: "Hồng phượng hoàng, phấn phượng hoàng, hồng phấn phượng hoàng phấn hồng phượng hoàng."
Sáo: "..."
Diệp Trăn Trăn: "Chim ngốc."
Chim sáo: "..."
Ngoài cửa sổ Kỷ Vô Cữu nghe xong vạch đen đầy đầu, dạy chim sáo nói mấy câu vè đọc nhịu, quá là không phúc hậu, mệt nàng còn nghĩ ra.
Chim sáo bên trong dường như bị chọc giận, dứt khoát nghểnh cổ, gào lên: "Hoàng thượng giá lâm ——!"
Diệp Trăn Trăn cười nhạo nói: "hắn sẽ không đến đâu!"
Những lời này khiến tim Kỷ Vô Cữu đột nhiên nhảy mạnh, có một loại cảm giác mờ mịt nói không nên lời vấn vít quanh ngực hắn. hắn hô lớn nói: "Ai nói Trẫm sẽ không đến?" nói xong, đi vào phòng ấm.