Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 10: Nhị hoàng tử phong lưu




Sau khi nữ tử kia xuống ngựa, Bạch Nguyệt Diệu một tay đưa ta lên trên ngựa, ta cảm giác bụng đau muốn chết, ta đơn giản cả ngườinằm ngang ở trên lưng ngựa khó chịu chết được!
Bạch Nguyệt Diệu giải quyết ta xong, hắn liền nhanh chóng nhảy lên, mà Bạch Tinh Ngân cũng tìm con ngựa cỡi lên.
“Cung tiễn, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử.” Dân chúng cùng với bọn quan binh đồng thanh nói.
Bạch Nguyệt Diệu lập tức quất xuống ngựa, sau đó ngựa phi đi, nhưng ta thì thảm, người và ngựa va vào nhau, ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị rối loạn, cộng thêm ta lại nằm ngang ở trên lưng ngựa, mau chóng khó chịu chết người!
“Bạch Nguyệt Diệu! Nếu ngươi muốn giết ta thì giết đi, đừng giày vò ta!” Tên Bạch Nguyệt Diệu khốn kiếp này, còn không bằng một đao giết luôn ta, người ta nói bát đại sẹo, cứ như này ta không chết cũng mất nửa cái mạng.
Ta tức giận nói xong, hắn cũng khẽ hừ một tiếng, sau đó bắt được phần lưng của ta, đem cả người ta nâng lên, rõ là hắn trêu đùa ta, ta rốt cục ngồi thẳng rồi, ai! Thoải mái hơn, ta thỏa mãn thở phào một cái.
“Thư thái sao?”
“Ừ!”... Ngất!!! Ta đang làm gì? Không biết câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu có ý gì, ta lập tức nói ra lời nói thật, người này thật là muốn giết ta mà!
“A, Lát nữa ngươi cũng nên làm ta thư thái?” Lời nói của Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy mập mờ, hắn nói xong cũng từ sau lưng ôm ta thật chặt, ta không hiểu ý của hắn, vì trong mắt hắn ta không phải là nam tử sao? Nhưng lời của hắn lại mập mờ như thế? Hắn sẽ không thật sự là nam nữ ăn sạch chứ? Mẹ của ta ơi! Sao ta lại thấy ‘thoải mái’ trong lời hắn nói chính là giết ta hắn sẽ thoải mái đây?
“Ngươi đừng gần ta quá! Nam... Ta đối với nam tử không có hứng thú!” Ta thiếu chút nữa đã nói ra những lời nam nữ khác biệt, ta ở trên lưng ngựa giùng giằng.
“A? Vậy ngươi đối với nữ tử có hứng thú? Vậy lát nữa ta tìm cho ngươi vài mỹ nhân làm bạn, thấy sao?” Gì? Bạch Nguyệt Diệu này không phải là có bệnh chứ? Không phải là muốn giết ta sao? Thế nào còn muốn tìm mỹ nữ cho ta? Sao chứ? Muốn bảo ta trước lúc chết cùng hắn làm quỷ phong lưu ư?
“Muốn giết cứ giết, không cần cùng ta chơi những thứ này!!”
“Lam đệ...” Bạch Tinh Ngân cưỡi ngựa đã chạy tới bên cạnh chúng ta: “Lam đệ, Nhị hoàng huynh sẽ không giết đệ đâu, hơn nữa mọi người đều là nam tử, đừng ngại, Nhị hoàng huynh là người rất tốt.” Bạch Tinh Ngân mỉm cười nói với ta, hắn làm thế nào thấy được ta ngượng ngùng? Ngất, chẳng lẽ ta đỏ mặt? Quả thật lúc Bạch Nguyệt Diệu từ phía sau lưng ôm ta ta cảm giác được mặt một trận nóng rực...
Hơn nữa Bạch Tinh Ngân còn nói Bạch Nguyệt Diệu là người tốt? Ta xem Bạch Tinh Ngân rất kính nể, nhìn dáng vẻ Bạch Tinh Ngân không giống như nói đùa? Bạch Nguyệt Diệu thật sự không muốn giết ta? Hơn nữa ta không hiểu Bạch Nguyệt Diệu có gì tốt để Bạch Tinh Ngân kính nể chứ, rõ ràng Bạch Nguyệt Diệu chỉ là một Nhị hoàng tử phong lưu, ta không cảm giác được Bạch Nguyệt Diệu có bất kỳ sự uy nghiêm nào, trừ mấy giây Bạch Nguyệt Diệu lộ ra khí phách, uy nghiêm và quân chủ.
“Ha ha ha, đúng đúng, mọi người đều là nam tử!” Bạch Nguyệt Diệu nghe xong lời của Bạch Tinh Ngân thì cười rất to, nhưng ta rõ ràng cảm giác được điệu cười của Bạch Nguyệt Diệu là trêu chọc, sau đó Bạch Nguyệt Diệu thu hồi tiếng cười: “Hoàng đệ, nhưng ta chưa nói sẽ không giết người này nha.”
Xem đấy! Bạch Nguyệt Diệu quả thật là muốn giết ta, haiz, không sao, không sao cả, chết thì chết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.