Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 16: Dã tâm của Nhị hoàng tử




“Nhị hoàng huynh, hiện giờ văn võ cả triều hơn phân nửa đã quy thuận Đại hoàng huynh rồi, mà huynh...” Bạch Tinh Ngân có chút bận tâm Bạch Nguyệt Diệu, hơn ai hết, Bạch Tinh Ngân hiểu được dã tâm của Bạch Nguyệt Diệu, cũng là người hiểu được mục đích của Bạch Nguyệt Diệu!
“A, cái chính là lấy được lòng dân! Bởi vậy mới có câu được lòng dân được cả thiên hạ!” Lời này của Bạch Nguyệt Diệu vừa nói ra vẻ ngạo khí quân vương cùng với khí phách một chút cũng che dấu không được lộ ra, thật ra thì Bạch Nguyệt Diệu hai năm gần đây được dân chúng đánh giá vô cùng cao, mặc dù tính cách của Bạch Nguyệt Diệu khiến mọi người khinh bỉ, nhưng những thứ này đều là Bạch Nguyệt Diệu làm ra vẻ mà thôi...
Bạch Nguyệt Diệu ba tuổi học văn, năm tuổi tập võ, trong mắt phụ hoàng Bạch Nguyệt Diệu giống như thiên tài, nhưng năm bảy tuổi hắn cùng với mẹ của hắn suýt nữa gặp bất trắc, có điều thật may là hắn tránh được đại nạn, đáng tiếc mẫu thân Bạch Nguyệt Diệu lại vĩnh viễn táng thân trong chuyện đó, sau đó liên tiếp nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Bạch Nguyệt Diệu thông minh đã biết là ai làm chuyện tốt.
Trong triều đình ngươi lừa ta gạt, lòng người không thể dò được, tranh quyền đoạt vị, xu nịnh thúc ngựa, mười mấy tuổi hắn đã thấu hiểu, nhưng hắn là con của sườn phi, lại là con thứ hai, cho nên phần lớn quan viên trong triều đều bị hoàng hậu lôi kéo.
Hắn không quan tâm tới ngôi vua, vì thù của mẫu thân, vì dân chúng, hắn thề phải lấy được vương vị, nhưng, hắn không có bất cứ hành động nào.
Ngược lại, khi hắn mười hai tuổi, đã bắt đầu tỏ ra kém cỏi, hắn chìm đắm trong sự ôn nhu, sau đó người công kích Bạch Nguyệt Diệu cũng giảm dần, vì trong mắt người khác Bạch Nguyệt Diệu chỉ biết mỹ nhân, hưởng lạc, không biết dân gian khó khăn! Làm mất mất năng lực tranh giành ngôi vua...
Nhìn như sa đọa, vô năng nhưng Bạch Nguyệt Diệu có thể nào thật sự sa đọa, vô năng như thế? Lúc có người hắn ôm vô số mỹ nữ hưởng thụ thú vui trên giường, đến lúc bốn bề vắng lặng hắn lại bắt đầu vùi đầu khổ học, nhờ thế hắn có thể che được tai mắt bên ngoài...
Mỗi năm trôi qua, Bạch Nguyệt Diệu đã gần hai mươi tuổi rồi,hắn cũng đã đến tuổi nạp phi, nhưng mấy phi tử được đề cử kia Bạch Nguyệt Diệu liếc mắt đã biết các nàng là người của Đại hoàng tử, cho nên đã khước từ toàn bộ, bây giờ Bạch Nguyệt Diệu không có bất kỳ phi tử nào, mấy nữ tử ở tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu chẳng qua là những thị nữ che mắt bên ngoài mà thôi.
Hai mươi tuổi thế lực của Bạch Nguyệt Diệu đã từ từ hoàn thiện, đại thần trong triều cũng có mấy tâm phúc, mà sức khỏe của phụ hoàng lại ngày càng uể oải, nếu còn không hành động, như vậy ngôi vị thái tử sẽ rơi vào tay Đại hoàng tử.
Vì vậy, hắn bắt đầu lôi kéo lòng dân, vì hắn vẫn cho rằng phải có lòng dân mới có được thiên hạ! Mỗi năm góp một chút, tích lũy hai năm Bạch Nguyệt Diệu đã được dân chúng xưng là hoàng tử tốt rồi, nhưng Đại hoàng tử kia sau khi nhận được tin tức này, mấy tháng nay đã cho người phục kích hắn, cho nên Bạch Nguyệt Diệu cho là Lam Điệp Nhi chính là người của Đại hoàng tử!
“Nữ tử kia chắc đã tắm rửa xong rồi, ta tốt hơn nên dò xét nàng ta!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại khôi phục vẻ tà mị, sau đó dẫn theo Bạch Tinh Ngân cùng nhau trở về đại sảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.